Chương 74: Tính sổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mà bây giờ, nàng tỉnh táo lại, nàng nhìn đôi tay của mình, ngón tay trắng noãn ở trong mắt nàng dính đầy vết máu.

Đã từng ở trên chiến trường, nàng dùng thương pháo giết người, lúc đó không có bất kỳ cảm giác gì, nhưng sau đó, nàng đều sẽ cảm thấy tâm tình trầm trọng.

Nhưng bây giờ, sau khi khi nàng chân chính dùng hai tay giết năm trăm người, trong lòng nàng tựa hồ có vật gì bể nát, quan niệm cố thủ ban đầu tan rã từng mảnh, thậm chí nàng đang suy nghĩ, tiếp tục như vậy nữa, cuối cùng nàng có thể sẽ biến thành bộ dạng như Dạ Lệ hay không?

Ngay lúc này, Mặc Lâm Uyên bước vào, thấy Dạ Mộc tỉnh lại, hắn thập phần kinh hỉ!

"Ngươi rốt cuộc tỉnh rồi!"

Hắn chạy tới cầm lấy tay của Dạ Mộc, chỉ có ở trước mặt Dạ Mộc, tâm tình của hắn mới có thể chân thật như vậy.

"Còn may là ngươi không sao!"

Hắn thật sự sợ, Dạ Mộc lại một lần nữa ngủ mãi không tỉnh, hắn đã không còn người thân nào nữa rồi, Dạ Mộc chính là người quan trọng nhất của hắn.

Nhìn thấy Mặc Lâm Uyên, sắc mặt của Dạ Mộc có chút phức tạp. Nàng không quên Dạ Lệ là bởi vì Mặc Lâm Uyên mới bị thất bại, nhưng trong lòng nàng  rõ ràng, cái chết của Dạ Lệ không trách không được bất luận kẻ nào.

"Xin lỗi." Thấy Dạ Mộc không nói lời nào, Mặc Lâm Uyên trong nháy mắt hiểu rõ nàng đang suy nghĩ chuyện gì, hắn yên lặng, dùng thanh âm rất thấp nói, "Chuyện của Dạ Lệ, ta rất xin lỗi."

Trong lòng Dạ Mộc vốn vẫn là không cam lòng, thế nhưng sau khi nàng không khống chế được bản thân giết năm trăm người, nàng lại cảm thấy nhẹ nhõm, tình huống của nàng bây giờ, kỳ thực rất giống Dạ Lệ, tính tình ông trở nên thô bạo, có quan hệ rất lớn với Tịch Diệt thần công, nếu là Dạ Lệ còn sống, sau này tuyệt đối sẽ biến thành một bạo quân! Nên ông không trở thành Hoàng Đế, có thể chính là thiên ý!

Sau khi nghĩ thông suốt, Dạ Mộc cũng bắt đầu hiểu rõ tại sao Dạ Lệ phải tự sát, lúc đó ông kỳ thực có thể sống tiếp, chỉ là biết võ công sẽn mất hết, nên ông lựa chọn cái chết, đây có thể chính là số phận sau cùng của một đời kiêu hùng.

Nàng cười khổ hai tiếng, lắc đầu nói rằng, "Những quá khứ này, tạm thời đừng nói, ta hiện tại, là đến Mặc Quốc rồi?"

Mặc Lâm Uyên thấy tâm trạng nàng đỡ hơn, liền vội vàng nói, "Đúng, ta mang ngươi tới Mặc Quốc, Tiểu Lang cũng ở đây, chỉ là bị ta ném vào trong đại quân rèn luyện rồi."

Cho nên cả ba người bọn họ vẫn luôn bên cạnh nhau, chỉ là đã trải qua rất nhiều chuyện.

Khóe miệng Mặc Lâm Uyên hơi cong, nhìn nàng lại nói một lần, "Nói chung, ngươi không có việc gì là tốt rồi."

Dạ Mộc nhớ tới Tiểu Lang, cũng cảm thấy vui mừng, hai người đều vượt qua được cuộc tàn sát quy mô lớn đêm đó, Dạ Mộc nghĩ đến cái gì đó, liền vội vàng hỏi, "Đúng rồi! Trước khi ta hôn mê, trên người có một tấm đồ, bản đồ ở đâu?"

Nói là bản đồ, nhưng thật ra là da người, lúc đó Dạ Lệ lột nó ra xong, liền trực tiếp nhét vào trong ngực nàng.

Mặc Lâm Uyên khẽ nhíu mày, "Ngươi là nói, tấm da người?"

Bởi vì được vẽ bở các hoa văn kỳ quái, Mặc Lâm Uyên cũng không ném đi, mà còn dùng phương pháp đặc thù bảo tồn lại, còn muốn đem bức họa trên đó in ra giấy.

Dạ Mộc nhìn trang giấy vẽ địa đồ trước mặt, hai mắt hơi sáng ngời.

"Ngươi biết đây là cái gì không?"

Nàng cũng không tính hiện tại nói cho Mặc Lâm Uyên biết chuyện nàng cần Ấp Giới Đồ, dù sao thứ nàng muốn không phải bảo tàng, mà là tấm địa đồ hoàn chỉnh.

"Đây là địa đồ?"

"Đúng!" Dạ Mộc có chút cảm khái nhìn những đường cong trên tờ giấy, "Hình vẽ trên này, chính là Ấp Giới Đồ trong truyền thuyết, bảo tàng hai trăm năm trước Đế Quốc để lại! Đây, là một bộ phận của nó!"

"Ấp Giới Đồ? !" Lần này, Mặc Lâm Uyên cũng kinh sợ, hắn chưa từng thấy qua Ấp Giới Đồ, thế nhưng làm Thái Tử, hắn nghe qua không ít truyền thuyết về Ấp Giới Đồ, có truyền thuyết kể lại trong đó có vô số nội công tâm pháp thích hợp mọi người tu luyện, cũng có truyền thuyết nói rằng trong đó có vàng bạc tài bảo chồng chất như núi, lại có thuyền thuyết nói có nó liền có thể phục hưng một Đế Quốc, bởi vậy có thể tưởng tượng, có bao nhiêu người muốn có được nó! Mà đồ quan trọng như vậy, hiện tại có một bộ phận, lại trong tay bọn họ.

Dạ Mộc tiếp tục nói, "Lúc đó Dạ Lệ sở dĩ không để ý an nguy tự thân đánh vào Hoàng Cung, chính là vì tấm bản đồ trên lưng Hoàng Đế này, chỉ tiếc, bản đồ này không trọn vẹn, bộ phận còn dư lại, còn không biết ở đâu."

Mặc Lâm Uyên nghe xong, trịnh trọng thu địa đồ vào, "Không sao cả, có được một tấm, đã là niềm vui ngoài ý muốn rồi, chúng ta còn có thời gian rất dài, có thể chậm rãi thu thập."

Mặc Lâm Uyên nói xong, mới nhớ tới Dạ Mộc còn chưa ăn gì, liền vội vàng đem cháo trong tay qua đút từng thìa cho Dạ Mộc, trong lòng lo lắng cũng không có biến mất.

"Ngươi bây giờ tu luyện cũng là Tịch Diệt thần công?"

Dạ Mộc không có giấu diếm, gật đầu, "Lúc đó Dạ Lệ đem nội lực của hắn đều cho ta, ta chỉ có học tập môn công pháp này, mới sẽ không bị nội lực làm nổ."

Mặc Lâm Uyên cau mày, "Dạ Lệ tuy rằng tàn bạo, nhưng cũng không mất lý trí, ngươi vì sao..."

Dạ Mộc đau khổ, "Ta cũng không rõ lắm, bất quá Dạ Lệ cứ luyện tiếp như vậy, cuối cùng nhất định sẽ biến thành đại ma đầu, mà ta, chỉ là gia tốc tiến trình kia."

Thấy đôi mắt phượng của Mặc Lâm Uyên hơi ảm đạm, vừa nhìn chính là đang tự trách, nàng vội vã lên tinh thần nói, "Bất quá không cũng không sao, ta hiện tại kinh mạch bị hao tổn không dùng được nội lực, tạm thời cũng sẽ không nổi điên, trái lại là ngươi, hiện tại cũng làm Hoàng Đế rồi, vì sao còn có thể bị người nhiều vây công như vậy?"

Hơn năm trăm đại sư nội công không có thể nói chơi như vậy, Mặc Lâm Uyên là làm cái gì vậy?

Nói đến đây, Mặc Lâm Uyên không hiểu sao cũng trấn định lại, mấy ngày nay bãi triều, hắn cũng không có đi tìm nữ nhân kia, nhưng không có nghĩa là chuyện này cứ qua như vậy.

"Ngươi ngược lại đã nhắc nhở ta." Hắn chăm sóc Dạ Mộc ngủ xong, vừa đắp chăn cho nàng, vừa nói.

"Ngươi tiếp tục nghỉ ngơi, ta đi xử lý một ít chuyện, đi một chút sẽ trở lại."

Dạ Mộc lúc này quả thực rất suy yếu, nàng gật đầu, chỉ thấy Mặc Lâm Uyên cũng không quay đầu lại mà đi mất, chẳng biết tại sao, Dạ Mộc luôn cảm thấy bóng lưng của Mặc Lâm Uyên nhìn qua sát khí nặng nề, hắn là muốn làm gì?

Lúc này Thái Hoàng Thái Hậu bệnh tật nằm ở phượng tháp, khuôn mặt tinh xảo bén nhọn của bà ta lúc này vô cùng tiều tụy, bà ta hôn mê, đến sáng sớm hôm nay mới tỉnh lại, nhưng nguyên khí đại thương, Thái Y tư nhân của bà ta nói, bà ta tốt nhất nên tĩnh dưỡng, không nên chịu thêm bất luận kích thích gì nữa, nếu không sẽ tổn thất căn cơ không dưỡng lại được.

Nhưng mà chính ngay lúc này, có người trực tiếp xông vào! Là ai? Ai to gan như vậy?

Nghe được động tĩnh, sắc mặt Triệu Vân Cầm trầm xuống, thập phần bén nhọn trừng mắt về hướng cửa điện, nhưng người vào không phải là người khác, chính là Mặc Lâm Uyên đang mặc long bào.

Thiếu niên mười một tuổi dáng người cao ngất, lúc nhìn người khác, trong mắt mang theo ý cười nhợt nhạt, nếu là có thể không chú ý sát khí quanh người hắn quanh quẩn không tiêu tan, nhìn qua thật đúng là vô hại tới cực điểm.

"Ngươi thật to gan!"

Triệu Vân Cầm thấy hắn, trong lòng hoảng hốt, vội vã la hoảng lên! Dù sao cũng đã xé rách mặt, bà ta cũng lười giả bộ nữa, ánh mắt bất thiện theo dõi hắn, "Ai Gia bị bệnh liệt giường, ngươi không nói tiếng nào liền xông tới, là có ý gì?"

Nhìn vẻ mạnh miệng của bà ta làm cho Mặc Lâm Uyên càng thêm vui sướng, hắn cười cười đi đến gần, nhưng khí thế bức người, để chung quanh không ai dám cản.

"Đương nhiên là tới thăm Hoàng Tổ Mẫu rồi! Đã chết năm trăm người, Hoàng Tổ Mẫu nhất định thương tâm ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro