Chương 75: Ngươi trốn thoát sao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa tỉnh không bao lâu nghe lời kích thích như thế, Triệu Vân Cầm chỉ cảm thấy thở một hơi thôi cũng thở không xong, kìm nén đến mức phát đau.

Nhưng đây chỉ là bắt đầu, Mặc Lâm Uyên nghiêng mắt nhìn qua chén thuốc đã lạnh ở một bên, cười nói.

"Xem trí nhớ của Trẫm này, Hoàng Tổ Mẫu còn chưa uống thuốc? Nào, Trẫm đút ngươi."

Tâm phúc bên người Triệu Vân Cầm nghe vậy, vội vã đi qua giành chén thuốc, "Bệ Hạ, thuốc này đã nguội, để nô tỳ đổi chén khác."

Nàng còn chưa nói hết, lời còn dư lại dần dần biến mất trong tầm mắt lạnh như băng của Mặc Lâm Uyên.

Hai ngón tay của hắn nắm chặt vành chén, cười nhìn nàng.

"Trẫm để ngươi nói chuyện chưa? Dĩ hạ phạm thượng, ngươi muốn chết sao?"

Chỉ mấy chữ nhẹ nhàng, lại  cho nàng thấy lạnh cả người, từ đầu ngón tay lan tỏa khắp toàn thân!

Mặc Lâm Uyên nói xong, dùng một loại lực đạo cưỡng bách gần như, đoạt lại chén trong tay đối phương, Triệu Vân Cầm thấy thế, nhìn về phía những người khác bên người cầu giúp đỡ, nhưng những người đó đều cúi đầu, sát khí của Ấu Đế quá mạnh mẽ, bọn họ đều có loại cảm giác bị áp chế.

"Nào, Hoàng Tổ Mẫu, uống thuốc đi."

Lúc này Triệu Vân Cầm đã không biết dùng thái độ gì đối mặt Mặc Lâm Uyên, mấy tháng này, thiếu niên ở trước mắt nơi nơi đối nghịch với bà ta, để cho bà ta vừa tức vừa hận, hận không thể bóp chết hắn!

Mà khi bà ta hạ thủ thật, dốc hết toàn lực Mặc Lâm Uyên cũng chưa chết, bà ta vốn còn có mấy phần khinh thường hắn, hiện tại, cũng chỉ còn lại có sợ hãi.

"Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?"

Triệu Vân Cầm hất tay đánh bay cái thìa Mặc Lâm Uyên đưa tới, tức giận nói, "Là Ai Gia ra tay thì như thế nào? Ngươi chẳng lẽ còn muốn tính sổ? Đừng quên! Trên tay Ai Gia còn nắm giữ năm mươi vạn đại quân! Tam đại thế gia của Mặc Quốc, ai không nghe hiệu lệnh của Ai Gia? Bất quá chỉ chết một chút hộ vệ mà thôi, ngươi còn tưởng rằng có thể ngồi lên trên đầu Ai Gia phải không?"

Một phen trách móc của bà ta, cũng coi như triệt để xé rách mặt, tất cả mọi người hoảng sợ nhìn sắc mặt của Mặc Lâm Uyên, lại thấy hắn vô cùng bình tĩnh mà lắng nghe, đôi mắt phương khép hờ, khuôn mặt tinh xảo đến yêu nghiệt mang theo một chút ý cười.

"Nói xong rồi?" Hắn hơi mím môi, vẫn bộ dạng cả người lẫn vật đều vô hại, "Nói xong thì uống thuốc đi, năm trăm người quả thực không tính là cái gì, Trẫm đều đã quên hết rồi."

Không tính là cái gì? Trong lòng Triệu Vân Cầm càng cảm thấy khó chịu! Chết năm trăm người toàn bộ đều là đại sư nội công thứ thiệt! Hơn nữa còn là tử sĩ! Bà ta tích lũy nhiều năm, toàn bộ đều bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, Mặc Lâm Uyên lại vẫn nói không tính là cái gì?

Sau đó chợt nghe Mặc Lâm Uyên tiếp tục nói.

"Hoàng Tổ Mẫu hôn mê vài ngày, chỉ sợ còn chưa biết đúng không?" Hắn bưng chén thuốc, rất ung dung nói, "Mặc dù đối với Hoàng Tổ Mẫu mà nói, chết một ít đại sư nội công không quan trọng gì, nhưng đối với Trẫm mà nói, lại phải tốn công sức thật lớn thật lớn, mới triệu tập đủ hơn hai trăm đại sư nội công. Sau đó, lúc tam đại thế gia lặng lẽ đi nhặt xác cho người của mình, Trẫm để người tập kích bọn họ, hẳn là còn để lại mấy người sống?"

"Hiện tại, bọn họ nhất định đều cho rằng đây hết thảy là do Hoàng Tổ Mẫu sử dụng liên hoàn kế, trước mượn người của bọn họ giết Trẫm, sau đó quay lại tàn sát hết tử sĩ đưa bọn họ cho mượn, làm suy yếu một lượng lớn thực lực của bọn họ, hiện tại, bọn họ nói không chừng còn hận chết người nữa kìa."

Triệu Vân Cầm mất nửa ngày thời gian mới tiêu hóa nổi lời Mặc Lâm Uyên nói, ý tứ chính là, Mặc Lâm Uyên tìm người giả mạo người của bà ta, nhân lúc bà ta hôn mê, tập kích người của tam đại gia tộc, tạo ra hiện trường giả rằng bà ta qua cầu rút ván!

Thảo nào bà ta tỉnh lại đã lâu, lại không có một thế gia truyền tin tức đến, thì ra, bọn họ đều cho là người bọn họ phái đi ra, là bị người của bà ta giết? Dù sao, hơn hai trăm đại sư nội công, không phải số lượng nhỏ, ngoại trừ bà ta, chỉ sợ không ai có thể lấy ra được, Mặc Lâm Uyên làm như vậy, đám cáo già kia nhất định hận chết bà ta! Dù sao bọn họ cũng đã cho mượn hết toàn bộ tử sĩ của mình rồi!

"Ngươi!" Trong lòng Triệu Vân Cầm quýnh lên, trợn to mắt còn chưa kịp rít gào, đã bị Mặc Lâm Uyên dùng chén thuốc chặn miệng, bà ta giùng giằng không chịu uống, nhưng Mặc Lâm Uyên tuổi còn trẻ, khí lực thật sự là rất lớn, túm lấy cằm của bà ta, bà ta dĩ nhiên làm thế nào cũng không tránh thoát!

"Gấp cái gì? Chuyện gì có thể quang trọng hơn thân thể của người? Nào, ngoan ngoãn uống thuốc."

Hắn cười, chén thuốc trong tay rót vào vô cùng nhanh, chất lỏng màu đen từ khóe miệng bà ta chảy ra, Triệu Vân Cầm bị sặc, phát ra thanh âm đút quãng!

"Thái Hoàng Thái Hậu!" Hành động nhanh như chớp của Mặc Lâm Uyên dọa tất cả mọi người, vội vã vây quanh, Mặc Lâm Uyên thuận thế lui về phía sau một bước, chỉ thấy sắc mặt Triệu Vân Cầm tái nhợt, bà ta một tay ôm cổ, một tay chỉ Mặc Lâm Uyên, đầu ngón tay hơi run!

"Ngươi nghiệp chướng! Ngươi đây là bất hiếu!"

"Bất hiếu?" Mặc Lâm Uyên bưng cái chén không, "Trẫm đã bãi triều hai ngày, người ngoài đều biết Trẫm 'Bản thân bị trọng thương', đến giường cũng không xuống được, đều là người ban tặng, làm sao có thể có cơ hội bất hiếu với người?"

Lúc nói chuyện, hắn cầm chén đập vào cạnh bàn, chén ngọc vỡ nát, hắn nhặt một mảnh vụn sắc bén, nhìn Triệu Vân Cầm.

"Người nói, hiện tại người bên cạnh vũ lực trống rỗng, nếu như Trẫm dự định ở phía sau giết người, người có cơ hội trốn thoát là bao lớn?"

Câu nói của hắn, làm cho người của gian phòng đều yên tĩnh lại, Triệu Vân Cầm cũng không ho khan nữa, môi mở lại đóng, một chữ cũng không nói ra nổi.

Trong cung một nửa Cấm Quân trong tay bà ta, một nửa trong tay Mặc Lâm Uyên, nếu chỉ là như vậy, bà ta hoàn toàn không cần sợ, nhưng hiện đại sư nội công bảo hộ bên người bà ta, không vượt quá hai mươi người, nếu Mặc Lâm Uyên có thể để cho năm trăm người toàn bộ chết thảm, thì có năng lực có thể để cho bà ta chết ở trong cung, bà ta hiện tại, thật là đối thủ của Mặc Lâm Uyên sao?

Kỳ thực Mặc Lâm Uyên là thật rất muốn động thủ.

Chỉ tiếc là, hắn căn cơ quá nông cạn, nắm quyền không lâu, đại sư nội công trên tay hắn chỉ có bốn mươi mấy người, còn đều bị hắn phái ra ngoài, cùng với binh lính bình thường khác, giả mạo tử sĩ của Thái Hoàng Thái Hậu tùy ý giết người, khơi mào mâu thuẫn của Thái Hoàng Thái Hậu và thế gia.

Nếu như người trong tay hắn nhiều thêm một chút, hắn tuyệt đối sẽ động thủ! Chỉ tiếc, hiện tại xé rách mặt, dù là Triệu Vân Cầm chết, cũng là kết quả lưỡng bại câu thương, đến lúc đó, ngược lại là thế gia được lợi, cái được không bù đắp đủ cho cái mất.

Nhưng mặc kệ thực lực thế nào, nét mặt Mặc Lâm Uyên không chút biểu cảm, dáng dấp như trước nắm chắc phần thắng.

"Nghĩ xong chưa? Hoàng Tổ Mẫu, ngươi hẳn là hiểu rõ ý của trẫm."

Triệu Vân Cầm đột nhiên trấn định nói, "Ngươi, ngươi rốt cuộc muốn cái gì?" Hôm nay đao ở trên đầu, tuy rằng không biết Mặc Lâm Uyên vì sao không động thủ, nhưng bà ta sáng suốt không có kích thích hắn.

Mặc Lâm Uyên nghe vậy, dừng lại chỉ chốc lát mới nói.

"Trẫm, muốn biết Phụ Hoàng ở đâu."

Một câu nói cùa hắn để sắc mặt của Triệu Vân Cầm lập tức biến đổi, trước đây Mặc Lâm Uyên chưa về, bà ta vẫn lấy lý do Hoàng Đế bệnh nặng, ở nơi khác tĩnh dưỡng, thay thế Nhiếp Chính, đã qua mấy năm, mọi người hầu như đều đã quên lãng Hoàng Đế kia, chỉ coi như hắn đã chết, nhưng thực không có, người kia, bị Triệu Vân Cầm dấu đi, nên lưu một cái mạng cho hắn, chỉ là vì một bí mật, một bí mật hắn chết cũng không chịu nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro