Chương 76: Lão Hoàng Đế và tiểu muội muội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không nói?" Sự kiên trì của Mặc Lâm Uyên dần dần hao hết, đôi mắt phượng của hắn híp lại, "Ngày hôm trước Toàng Tổ Mẫu xúc động nhất thời, huyết tẩy Thiên Thụ Tự, chẳng lẽ, ngày hôm nay cũng muốn ép Trẫm xúc động một lần, huyết tẩy cung đình?"

Sát khí trong mắt hắn bức người, Triệu Vân Cầm run run, liền vội vàng nói, "Ai Gia nói cho ngươi biết, nói cho ngươi biết là được chứ gì."

Bà ta cho tới bây giờ không nghĩ bản thân sẽ có ngày, bị một hài tử dọa cho vỡ mật, nhưng vì thoát thân, bà ta cũng không có biện pháp khác.

"Phụ Hoàng ngươi, Phụ Hoàng ngươi hắn vẫn ở trong cung! Hắn ở Địa Lăng!" Địa Lăng chính là nơi cung phụng lịch đại Hoàng Đế, sợ Mặc Lâm Uyên hiểu lầm, Triệu Vân Cầm vội vàng nói, "Hắn còn sống! Ai Gia chưa có giết hắn!"

Nói không ra tâm tình gì, Mặc Lâm Uyên vốn đã chuẩn bị tâm lý Phụ Hoàng đã chết, nhưng là bây giờ, hắn phát hiện mình còn có một thân nhân vô cùng quan trọng còn sống, tim đột nhiên đập nhanh hơn!

Địa Lăng! Phụ Hoàng vậy mà ở ngay bên cạnh hắn?

Hắn nhìn Triệu Vân Cầm thật sâu một cái, không nhanh không chậm, ném mảnh vỡ trong tay, xoay người liền dẫn người đi.

Hắn vừa đi, Triệu Vân Cầm đứng dậy, bà ta chân trần chạy xuống giường, liên lập lại phân phó, "Mau! Ai Gia muốn xuất cung! Lập tức đi chuẩn bị!"

Bà ta không thể ở trong cung nữa, không thôi lúc nào cũng sẽ nguy hiểm đến tánh mạng!

Khi Mặc Lâm Uyên dẫn người đi đến Địa Lăng, Thái Hoàng Thái Hậu cũng đã xuất cung, sau khi Mặc Lâm Uyên nghe được tin tức nhíu nhíu mày, liền ném sau ót, hai mắt nhìn chằm chằm cửa đá khổng lồ trước mắt.

"Người đâu, mở cửa Địa Lăng!"

Nơi này là nơi lão tổ tông Mặc gia yên nghỉ, những lúc bình thường là tuyệt đối không thể mở ra, nhưng lúc này Mặc Lâm Uyên mặt trầm đến trích nước, Cấm Quân cái gì cũng không nói, liền làm theo.

Cửa Địa Lăng bị mở ra, để lộ ra khí tức âm hàn bên trong, Mặc Lâm Uyên dẫn người đi vào tìm, nơi rất sâu trong Địa Lăng, tìm được một nam nhân bị nhốt trong thạch ngục, để hắn ngoài ý muốn là, trong ngục không chỉ có một người, còn có một tiểu cô nương tóc rối mặt bẩn.

Mặc Lâm Uyên nhận ra, đó là muội muội trước đây hắn muốn mang đi nhưng nàng lại phản bội hắn, nhưng tình hình trước mắt rất rõ ràng, nàng phản bội hắn những cũng không có được chỗ tốt gì, nàng sống còn không bằng khất cái ở đô thành!

Đại đội nhân mã đột nhiên tiến đến để hai người trong ngục đều kinh sợ, tiểu cô nương ở trong đó nhỏ hơn Mặc Lâm Uyên nửa tuổi, nhìn Mặc Lâm Uyên sửng sốt, trên mặt đen kịt hiện ra hoảng sợ, sau đó đột nhiên biến thành mừng rỡ!

"Hoàng Huynh? ! Ngươi là Hoàng Huynh đúng hay không? Huhuhu Hoàng Huynh! Ta là tiểu Điệp đây!"

Nàng nói xong, nam nhân sau lưng nàng cũng vén mái tóc rối bời của mình ra, trong nháy mắt hai mắt trợn thật lớn! Ông ta run rẩy hỏi, "Ngươi, ngươi là Uyên Nhi! Uyên Nhi! Mau, mau cứu ta! Mau cứu Phụ Hoàng đi!"

Người cùng tiến vào đều không nghĩ tới nơi vốn nên cung phụng người chết vẫn còn có hai người người sống, hơn nữa nhìn hình dạng, vậy mà lại là lão Hoàng Đế 'bệnh liệt giường' của bọn họ, còn có Công Chúa 'mất tích' đã lâu! Đây là có chuyện gì?

Mặc Lâm Uyên thấy bọn họ, tinh thần trong nháy mắt hoảng hốt.

Trước đây bên người Phụ Hoàng gấm hoa rực rỡ bực nào? Tiền hô hậu ủng, ôm lấy vô số mỹ nhân, hắn cũng chỉ là một trong số rất nhiều những hái tử của ông ta mà thôi.

Mà hôm nay, ngắn ngủi mấy năm, bãi bể nương dâu, những Toàng Tử kia đều chết hết, Phụ Hoàng cũng biến thành già nua gầy gò, không còn nửa điểm phong thái.

Tuy rằng chuyện cũ không thể quay đầu lại, nhưng cốt nhục thân tình để tâm tình của Mặc Lâm Uyên dao động vài phần hơn bình thường, hắn vội vã để người thả đưa bọn họ ra, trong lòng lại thật đáng tiếc, Phụ Hoàng và muội muội đều còn sống, nhưng Mẫu Hậu nghiêm khắc lại đáng thương của hắn, lại không về được nữa.

Lại thấy ánh mặt trời, Mặc Thế Văn kích động khóc rống nước mắt chảy ròng ròng! Mặc Điệp cũng một mực kêu khóc, hoàn toàn không có dáng dấp của có một Công Chúa nên có.

Bọn họ bị nhốt năm năm! Hơn năm năm qua, khí độ tu dưỡng gì cũng không còn, chỉ còn lại khát khao cơ bản nhất của con người.

Bọn họ vốn còn muốn ôm Mặc Lâm Uyên khóc một trận, nhưng Mặc Lâm Uyên trước mắt để cho bọn họ cảm thấy rất xa lạ, đặc biệt là cái loại khí chất cao quý trên người Mặc Lâm Uyên, để cho bọn họ đến dũng khí đến gần cũng không có.

Mặc Lâm Uyên cũng không có ý nghĩ muốn thân cận với bọn họ, với hắn mà nói, thân cận nhất chính là Mẫu Hậu, ấn tượng đối với Phụ Hoàng rất ít, bởi vì trong trí nhớ trước khi hắn năm tuổi, số lần xuất hiện của nam nhân này cũng không nhiều.

Về phần muội muội.

Mặc Lâm Uyên híp mắt một cái, từ lúc nàng bán đứng bản thân, hắn đã không có bất kỳ cảm tình gì có thể nói với nàng nữa, lúc này cứu nàng, bất quá là ngoài ý muốn và tiện tay mà thôi, cũng bởi Mặc Điệp có khuôn mặt tương tự Mẫu Hậu hắn, để thái độ của Mặc Lâm Uyên đối với nàng hòa hoãn không ít.

Mặc Lâm Uyên phất tay để người đưa bọn họ đi thanh lý, sau đó, liền mang theo tâm tình hết sức phức tạp trở về.

Trên đường, hắn nghe nói Thái Hoàng Thái Hậu vừa xuất cung, liền một đường đi thẳng đến Triệu phủ, hơn nữa còn dùng trọng binh bảo hộ, không khỏi lạnh lùng cười.

Làm mưa làm gió nhiều năm như vậy, Thái Hoàng Thái Hậu không nghĩ tới còn có một ngày phải chạy trối chết, cũng không uổng mấy ngày nay hắn hao tâm giá họa, bản thân ăn quả đắng, bà ta cũng nên thưởng thức cho tốt mới phải!

Sau khi trở về, Dạ Mộc đã tỉnh lại, Mặc Lâm Uyên nhìn thấy nàng, trong nháy mắt tâm tình thư thái đi không ít.

Lúc ăn cơm, hắn liền chậm rãi kể lại chuyện xảy ra ngày hôm nay cho nàng nghe.

"Hả? Phụ Hoàng và muội muội của ngươi?"

Dạ Mộc xoắn xuýt, bởi vì ở trong quyển sách kia, Mặc Lâm Uyên căn bản không còn Phụ Hoàng và muội muội, nói cách khác, bọn họ đã chết trước khi Mặc Lâm Uyên quật khởi, nếu không cũng sẽ không có chuyện không được nhắc tới dù chỉ một chút, mà hai người không người xuất hiện trong truyện lại đột nhiên xuất hiện, cũng không biết là tốt hay xấu.

"Ừm." Thực ra trong lòng Mặc Lâm Uyên cũng có chút kỳ quái, "Ta không biết nên đối mặt với bọn họ thế nào."

Trong mắt thiếu niên, có chút mơ hồ, Dạ Mộc thấy thế, cười vỗ vỗ bờ vai của hắn!

"Đây là chuyện tốt mà! Trên thế giới lại có nhiều thêm hai người có quan hệ chặt chẽ với ngươi không tốt sao? Ngươi hẳn nên cao hứng."

Mặc Lâm Uyên nghe vậy mím môi, kỳ thực hắn rất muốn nói, trên cái thế giới này, hắn chỉ cần nàng là người duy nhất có quan hệ chặt chẽ với hắn, là đủ rồi.

Hắn đưa tay gắp một ít rau cho Dạ Mộc, cau mày nói, "Bọn họ bị nhốt năm năm, cũng không biết năm năm này, bọn họ biến thành bộ dáng gì, bất quá, mặc kệ thế nào, ta hy vọng ngươi hiểu rõ, bọn họ cũng không có quan trọng bằng ngươi, nên, ngươi phải sớm khỏe lại."

Mặc Lâm Uyên chỉ có trước mặt Dạ Mộc mới có thể nói nhiều hơn chút một chút, trong lòng Dạ Mộc ấm áp, dùng sức gật đầu, không chút nghĩ ngợi nói, "Ở thế giới này, ngươi cũng là người duy nhất, quan trọng nhất của ta! Bây giờ ngươi còn đang phát triển thân thể, ngươi cũng ăn nhiều một chút!"

Lúc nói chuyện, nàng gắp một đùi gà thật to cho Mặc Lâm Uyên!

Thấy sau khi tỉnh lại, Dạ Mộc khôi phục lại tính cách hoạt bát trước đây, Mặc Lâm Uyên thật cao hứng, hắn cũng cảm thấy bản thân phải cố gắng, không nên luôn để Dạ Mộc giúp hắn, hắn cũng nên, bảo vệ niềm vui của nàng mới đúng.

Nghĩ đến đây, Phụ Hoàng, muội muội gì đó, gian nan khổ cực gì hết thảy biến mất, hắn lộ ra một dáng tươi cười có chút ngượng ngùng, cúi đầu ăn đồ Dạ Mộc gắp cho hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro