Chương 77: Cho chó ăn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một phen ăn như hổ đói, Mặc Thế Văn cùng Mặc Điệp ăn đến rốt cuộc ăn không vô nữa, mới hậm hực dừng tay.

Trong địa lao, bọn họ bình thường một lần đói là đói một hai ngày, Triệu Vân Cầm cho bọn họ ăn những thứ đến chó cũng thèm không ăn, đã qua năm năm, lần đầu tiên ăn sơn trân hải vị, bọn họ thiếu chút nữa mừng đến chảy nước mắt.

"Phụ Hoàng người nói xem, Thái Hậu có phải đã bị Hoàng Huynh giết rồi hay không? Hoàng Huynh hắn hiện tại đã là Hoàng Đế rồi!"

Mặc Thế Văn thanh tẩy xong, mặc hoa phục chỉnh tề ngồi ở chỗ kia, nghe vậy con ngươi đảo một vòng, "Nếu như lão yêu bà kia thật sự chết rồi thì quá tốt."

Ông ta nhìn thị vệ bên cạnh, hồi lâu cũng không có ra lệnh, đã bị Triệu Vân Cầm hung hăng phí thời gian năm năm, Mặc Thế Văn đã một chút khí thế cũng không còn, lúc này muốn hỏi thị vệ kia một chút việc, đều có chút sợ hãi rụt rè.

"Ngươi, ngươi tới nói cho Trẫm, Thái Hậu, lão yêu đó, nữ nhân đó thế nào rồi..."

Lời này của ông ta không hề có sức mạnh, nhưng thị vệ kia lại vô cùng cung kính.

"Hồi lời Thái Thượng Hoàng, Thái Hoàng Thái Hậu đã xuất cung."

Lời hắn nói ra vô cùng nhẹ nhàng, nhưng lại dọa cho hai người trước bàn gần như nhảy dựng lên!

"Cái gì? ! Bà ta còn sống? !"

Sắc mặt của hai người bọn họ trong nháy mắt trắng bệch, trước đó Mặc Lâm Uyên đến cứu bọn họ, bọn họ còn tưởng rằng lão yêu bà kia đã chết, không nghĩ tới bà ta còn sống!

Mặc Lâm Uyên mang theo Dạ Mộc vừa tiến đến, chợt nghe thanh âm khiếp sợ của bọn họ, không khỏi nhíu nhíu mày.

Mà Dạ Mộc nhìn thấy, liền siết chặt tay của Mặc Lâm Uyên một cái, Mặc Lâm Uyên nở nụ cười với nàng, lúc này mới cất bước đi vào.

Hôm nay, hắn thuận lợi khiêu khích quan hệ của Thái Hoàng Thái Hậu và các thế gia khác, dù là những người đó cuối cùng tin tưởng người của bọn họ không phải là bị Triệu Vân Cầm giết chết, bọn họ cũng thực sự đã tổn thất thảm trọng, Triệu Vân Cầm muốn bồi thường cho bọn họ cũng làm không được, dù sao nhiều đại sư nội công như vậy, không phải số lượng nhỏ.

Hơn nữa Triệu Vân Cầm đã rời khỏi Hoàng Cung, Mặc Lâm Uyên càng thêm như cá gặp nước, so với tình trạng bị quản chế nơi nơi lúc trước, tốt hơn rất nhiều.

Hắn vừa đi vào, Mặc Thế Văn và Mặc Điệp vội vây quanh, hết sức lo sợ nói.

"Hoàng Huynh! Ngươi đã là Hoàng Đế rồi! Vì sao còn không giết lão yêu bà Triệu Vân Cầm giúp chúng ta báo thù?"

"Đúng vậy! Triệu Vân Cầm nhốt Trẫm năm năm! Ngày ngày đánh đập nhục mạ, ngươi làm sao có thể để cho bà ta sống? !"

Mặc Lâm Uyên bị bọn họ một trái một phải túm lấy, Dạ Mộc một cái đã bị đẩy ra, ngửi thấy được mùi các loại món ăn trên người bọn họ, Mặc Lâm Uyên đột nhiên có loại kích động muốn quay đầu bỏ đi!

"Thái Hoàng Thái Hậu lúc Phụ Hoàng người còn tại vị, bắt đầu chấp chính, đến bây giờ đã năm năm, làm gì có chuyễn dễ dàng lật đỗ như thế?"

Mặc Lâm Uyên cũng không muốn giải thích thêm tình hình hiện tại với bọn họ, "Nói chung, chuyện này các ngươi đừng động vào, gặp phải bà ta, thì trốn ra xa một chút là được."

Khí thế  sống chớ tới gần của Mặc Lâm Uyên, để hai người bọn họ rốt cuộc cũng ngượng ngập buông lỏng tay ra.

Thiếu niên ở trước mắt tuy rằng còn chưa lớn, thế nhưng khí tràng thật đúng là không phải người bình thường có thể chống lại, huống chi bọn họ.

"Nhưng" Mặc Điệp ở dưới tầm mắt Mặc Lâm Uyên, thanh âm lập tức xuống dưới tám độ, "Nhưng Hoàng Huynh, ngươi không phải Hoàng Đế sao?"

"Đúng vậy! Ngươi, ngươi đã là Hoàng Đế, chẳng lẽ còn diệt trừ không nổi một nữ nhân sao" Lão Hoàng Đế có chút bất mãn nhìn hắn.

Nghe lời này của bọn họ, còn bộ dạng hoài nghi, dáng dấp khiển trách, giống như là Mặc Lâm Uyên không muốn giúp bọn hắn báo thù vậy.

Mặc Lâm Uyên không khỏi cười lạnh, "Đúng vậy, Trẫm đã là Hoàng Đế rồi."

Đôi mắt phượng lạnh lùng của hắn quét qua lão Hoàng Đế một cái, "Nhưng lúc ngươi vẫn là Hoàng Đế, không phải cũng bị một nữ nhân nhốt vào ngục hay sao?" Còn là một lần nhốt, nhốt tận năm năm.

"Ngươi!"

Mặc Thế Văn bị hắn nói thế làm mặt đều đỏ lên!

"Đó, đó giống nhau được sao! Bà ta cấu kết với thế gia, đánh Trẫm trở tay không kịp mà thôi, Trẫm, Trẫm..."

Dạ Mộc đứng một bên nhìn một màn này, đột nhiên có chút hiểu được Mặc Lâm Uyên vì sao không vui, mặc kệ lão Hoàng Đế trước đây là bộ dáng gì, thế nhưng sau khi bị nhốt năm năm, thực sự có điểm nhìn không rõ, còn có muội muội nhìn chưa tới mười tuổi kia, tròng mắt xoay chuyển quá nhanh, cũng không giống đèn dầu đã cạn.

Lão Hoàng Đế ấp úng hồi lâu, thấy Mặc Lâm Uyên chính là không tiếp lời, chỉ là gọi các thị vệ khác xuống, ông ta liền có chút yên lặng, ngay lúc này, Mặc Điệp đột nhiên kéo tay áo của ông ta một cái, ông ta nhớ tới cái gì đó, nghiêm mặt nói.

"Nếu như vậy, thì thôi quên đi! Ngươi tuy rằng không thể thay cha báo thù, nhưng nể tình ngươi tuổi còn nhỏ, cũng có thể hiểu được! Như vậy đi Trẫm còn chưa có chết! Hiện tại cũng trở lại rồi, ngươi có phải nên..."

Ánh mắt của Mặc Lâm Uyên trong nháy mắt trở nên cực kỳ nguy hiểm, "Nên cái gì?"

Lão Hoàng Đế bị thanh âm của hắn làm sợ đến co rụt lại, lời kịch vốn thương lượng xong với Mặc Điệp toàn bộ quên hết! Nhưng tốt xấu có Mặc Điệp ở sau lưng ông ta thúc giục, ông ta cứng cổ, lắp bắp nói, "Ngươi có phải nên, nên trả quyền lợi lại hay không?"

Ông ta siết chặt quả đấm ép mình kiên cường, thế nhưng trên mặt già nua, thực ra đã viết đầy sợ hãi và không chắc chắn, sau khi nói xong, liền nín thở chờ Mặc Lâm Uyên trả lời.

Một khắc kia, Dạ Mộc và Mặc Lâm Uyên đều có cảm giác hoang đường, nhất là Mặc Lâm Uyên, hắn đều hoài nghi mình có phải đã nghe lầm hay không!

Bên trong gian phòng liền yên tĩnh lại, thấy Mặc Lâm Uyên mặt trầm như nước, Mặc Thế Văn càng thêm sợ, nhưng ông ta nhớ tới người trước mắt này bất quá mới mười một tuổi, còn là nhi tử của mình, có cái gì đáng sợ? Liền nhắm mắt nói.

"Ngươi, ngươi xem ngươi mới bao lớn? Ngươi có thể xử lý tốt chính sự sao? Thái Hậu thủ đoạn tàn nhẫn, ngươi khẳng định không phải đối thủ của bà ta, còn không bằng trả quyền lời cho Trẫm, Trẫm đối phó bà ta! Ngươi cứ giống như Điệp Nhi, được Trẫm bảo vệ là tốt rồi, đó không phải là rất nhẹ nhàng sao?"

Mặc Lâm Uyên nghe thế, thực sự nhịn không được tức giận, tức đến bật cười, "Được ngươi bảo hộ? Ngươi đối phó bà ta?"

"Đúng, đúng vậy..."

Mặc Lâm Uyên đi tới bên người Dạ Mộc, một lần nữa nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, đôi mắt phượng buông xuống, nói.

"Trẫm không cần một phế vật tại vị đã bị người khác đoạt quyền bảo hộ, lúc Trẫm năm tuổi đã rời cung, ký ức về Phụ Hoàng ngài, đã quên gần hết rồi, nếu như Phụ Hoàng chờ đợi ta nghe lời, vậy ngài hẳn là phải thất vọng rồi."

Hắn giương đôi mắt lạnh lùng lên nhìn Mặc Thế Văn, "Lần sau lại để cho Trẫm nghe được nói tương tự, Trẫm sẽ cắt lưỡi của ngươi."

"Ngươi, ngươi, ngươi..." Mặc Thế Văn bị Mặc Lâm Uyên dọa sợ, vừa núp phía sau nữ nhi mình, vừa hoảng sợ nhìn hắn!

"Ngươi đây là đại nghịch bất đạo! Hiếu đạo của ngươi đâu! Học xong đều vào bụng chó hết rồi sao?"

Mặc Lâm Uyên hừ một tiếng, "Lúc xuất cung, chữ Trẫm còn chưa biết hết, chứ đừng nói đến hiếu đạo?"

Hắn lôi kéo Dạ Mộc đi ra ngoài, cũng không quay đầu lại nói mấy chữ cuối cùng.

"Mấy năm nay, Trẫm chỉ biết là, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, người không nghe lời, chỉ có kêt cục cho chó ăn."

Lời của hắn, đừng nói là đôi phụ nữ kia, đến Dạ Mộc đều cảm thấy sát khí đập vào mặt!

Nàng cho tới bây giờ chưa từng thấy qua bộ mặt này Mặc Lâm Uyên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro