Chương 78: Vì sao nàng ta có thể

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong truyện ký, hắn là một người chính nghĩa quả cảm, anh dũng cơ trí, mà lúc này Mặc Lâm Uyên tựa hồ một chút cũng không giống với hình tượng kia.

Sau khi bọn họ đi ra, Mặc Lâm Uyên mới thật dài thở phào nhẹ nhõm. Thấy Dạ Mộc lăng lăng nhìn mình. Hắn đột nhiên bật cười. Trên mặt của thiếu niên một lần nữa hiện lên dáng vẻ tươi cười nhỏ nhẹ, mang theo chút ngượng ngùng, rũ mắt nhìn nàng.

"Ta vừa rồi dọa ngươi sợ rồi à?"

Dạ Mộc lắc đầu, "Chẳng qua là cảm thấy ngươi không quá giống so với ta nghĩ."

"Chỗ nào không giống?" Mặc Lâm Uyên lại hỏi, "Vậy ngươi thích ta thế nào?"

Dạ Mộc suy nghĩ một chút trong tưởng tượng của bản thân, Mặc Lâm Uyên quang minh vĩ ngạn, cùng tiểu thiếu niên trước mắt cười đến có chút ôn nhu, lại có chút thần bí, đột nhiên cảm thấy hắn như bây giờ cũng không tệ, ít nhất, ở nơi ăn thịt người này có thể bảo vệ mình.

"Ngươi bây giờ tốt vô cùng." Nàng nghiêm trang nói, "Thấy ngươi lợi hại như vậy, ta liền an tâm rồi!"

Dáng tươi cười của Mặc Lâm Uyên không khỏi đẹp hơn vài phần, Dạ Mộc rõ ràng nhỏ hơn hắn rất nhiều, lại luôn luôn như một người lớn phiên bản nhỏ quan tâm hắn, thật là quá khả ái!

Hắn thuận theo tâm ý của mình, nhéo nhéo mặt của Dạ Mộc.

"Hai người kia ngươi không cần để ý tới, nếu là bọn họ không có mắt tìm người gây phiền phức, ngươi trực tiếp phản kích trở lại là được."

Dạ Mộc cảm thấy có điểm kỳ quái, "Bọn họ, không phải người thân của ngươi sao? Hơn nữa bọn họ chắc là cũng không tìm ta gây phiền phức đâu?"

Dù sao bọn họ lúc nãy cũng chưa từng nhìn bản thân một cái.

Trong mắt Mặc Lâm Uyên có hàn quang lóe lên, hắn cười nói, "Trước ta cũng cảm thấy sẽ không, nhưng bây giờ, ta có chút không chắc chắn nữa rồi."

Bên kia, bên trong gian phòng, Mặc Điệp vội vàng thuận khí cho Mặc Thế Văn, thân thể còn có chút sợ hãi.

Rõ ràng Mặc Lâm Uyên nói chuyện thần thái và động tác đều rất ôn hòa, nhưng là từng chữ ngầm mang theo sát khí, để cho bọn họ chỉ là nghĩ tới một chút cũng kinh hồn táng đảm! Nếu như bọn họ không nghe lời, Mặc Lâm Uyên có thể thực sự cắt mất đầu lưỡi của bọn họ hay không?

Vốn còn ôm mộng đẹp mong mỏi Mặc Thế Văn có thể làm Hoàng Đế lần nữa, nàng một lần nữa có thể làm Công Chúa bể nát, nói không thất vọng là giả, nhưng Mặc Thế Văn hiển nhiên càng thất vọng! Bởi vì trước kia Mặc Lâm Uyên trong ấn tượng của ông ta, là tiểu nam hài rất dễ bất bí, thế nào đột nhiên cả người toàn gai?

"Nghịch tử kia! Không nghe lời giống sinh mẫu của hắn! Đáng ghét!"

Mặc Điệp âm thầm liếc mắt, nhưng nét mặt lại run sợ hỏi, "Vậy làm sao bây giờ? Hoàng Huynh không chịu giao ra quyền lợi, chúng ta..."

Con ngươi của Mặc Thế Văn đảo mấy vòng, "Không sao cả, nó không chịu, chúng ta còn có thể từ từ mưu toan, chờ qua một đoạn thời gian, Phụ Hoàng đi gặp một ít cựu thần, Trẫm không tin, không ai ủng hộ Trẫm!"

Mặc Điệp nghe rồi nhưng cũng không lạc quan, nàng suy nghĩ một chút, tròng mắt chuyển động, nói rằng, "Phụ Hoàng, Hoàng Huynh tham luyến quyền bính, chắc chắn sẽ không đơn giản để chúng ta đắc thủ, bằng không như vậy đi lần sau Hoàng Huynh đến, người để huynh ấy khôi phục thân phận Công Chúa của ta thế nào? Như vậy, có ta giúp người, người cũng thành công nhanh hơn!"

Lão Hoàng Đế có chút suy nghĩ, thế nhưng nhớ tới câu nói cuối cùng của Mặc Lâm Uyên, thân thể run rẩy một trận, "Cái này, cái này sau này hãy nói!"

Mặc Điệp vừa nghe liền biết ông ta đang sợ, có chút tức giận, nghĩ đến vừa rồi nhìn thấy Dạ Mộc, ngữ khí càng thêm không cam lòng!

"Tiểu cô nương vừa rồi Hoàng Huynh mang theo cũng không biết là ai? Thấy chúng ta, vậy mà không hành lễ!"

"Tiểu cô nương?" Lão Hoàng Đế ngẫm lại, mới phát hiện ông ta thực sự bỏ quên một người quan trọng, sau đó Mặc Điệp đẩy ông ta một cái.

"Phụ Hoàng! Ta là thân muội muội của Hoàng Huynh, nhưng huynh ấy hiện tại cũng không thân với ta, chỉ lôi kéo tay của nữ hài kia, Phụ Hoàng, Hoàng Huynh sẽ không để cho người khác làm Công Chúa chứ!"

Lão Hoàng Đế ngồi ngay ngắn một chút, "Hắn dám! Ngươi yên tâm, Công Chúa Mặc Quốc, chỉ có một mình ngươi! Bất quá ngươi cũng phải cố gắng, làm mọi cách để Hoàng Huynh ngươi vui vẻ mới được, dù sao trước đây ngươi còn làm ra chuyện đó, hắn giận ngươi cũng là nên."

Mặc Điệp nghe xong, như có điều suy nghĩ gật đầu, cho nên, Hoàng Huynh trách tội nàng chuyện trước kia?

Ngày kế, Văn Phong trước đó bị Dạ Mộc đả thương, ở Thiên Thụ Tự tu dưỡng một trận đã trở về, lúc này Mặc Lâm Uyên và Dạ Mộc đều ở đó.

Dạ Mộc mở to hai mắt nhìn, nàng không nghĩ tới, trước đó nàng còn đả thương Văn Phong, người còn bị thương trong chùa, Mặc Lâm Uyên cũng không có nói cho nàng biết!

"Bọn họ đều không có sao chứ?" Dạ Mộc có chút bất an hỏi.

Mặc Lâm Uyên trấn an vỗ vỗ tay của nàng, "Ngươi yên tâm, trước đó ta cũng đã để người đi xử lý chuyện này, ngươi cũng không có giết người trong miếu."

Dạ Mộc nhớ tới một đêm tàn sát không kiêng dè kia, tâm tình liền trầm xuống.

Mặc Lâm Uyên hỏi Văn Phong, "Lúc đó là tình huống gì? Ngươi làm sao đột nhiên lại bị Mộc Nhi đả thương?"

Văn Phong nhớ lại một chút, nói rằng, "Lúc đó thuộc hạ nói với Vô Thanh đại sư, nói ngài ở dưới chân núi, lập tức sẽ đưa Da tiểu thư đi, Vô Thanh đại sư không nói gì, thế nhưng cũng không lâu lắm, trong phòng đại sư nổi lửa, thuộc hạ vội vã qua kiểm tra, liền phát hiện Dạ tiểu thư tỉnh, Vô Thanh đại sư thiếu chút nữa bị nàng giết chết, thuộc hạ nóng lòng ngăn cản, đã trúng một chưởng của tiểu thư, sau đó, cái gì cũng không biết."

Dạ Mộc chớp mắt nhìn hắn, "Thật xin lỗi ta không biết." Nàng không nhớ rõ chuyện vừa tỉnh, cho nên đối với đại sư còn chưa gặp gỡ kia có chút hổ thẹn.

"Không có việc gì." Văn Phong ôn hòa cười cười, "Bất quá, thuộc hạ lần này trở về, Vô Thanh đại sư nhờ ta chuyển lời với Bệ Hạ, hắn nói, sở dĩ Dạ tiểu thư phát cuồng, là bởi vì chân khí trong cơ thể nàng pha tạp vẫn đục, còn nói, nếu như tiểu thư tiếp theo cảm giác được phập phồng không yên, sát khí khó nhịn, có thể đi tìm hắn, hắn tu luyện Thanh Tâm Quyết, vừa vặn có thể ức chế cổ lệ khí này."

Dạ Mộc gật đầu nói, "Là nên tìm hắn, nghe các ngươi nói, là hắn đánh thức ta, nhưng ta lại đả thương hắn, lý nên đi xin lỗi."

Nhưng Mặc Lâm Uyên lại cảm giác có điểm không đúng, tuy rằng một lần kia, nếu không phải Dạ Mộc đúng lúc tỉnh lại, hắn nói không chừng sẽ chết ở nơi đó, nhưng là Dạ Mộc đột nhiên hồi tỉnh, cảm giác của hắn cũng rất quái dị.

Bất quá hắn không có ngăn cản Dạ Mộc đi tìm Vô Thanh, chỉ là để cho nàng nhất định phải mang theo Văn Phong cùng đi mới được.

Mà lúc này, ngoài cửa truyền đến thanh âm huyên náo.

"Hoàng Huynh, Hoàng Huynh ngươi ở đâu?"

Mặc Lâm Uyên theo bản năng cau mày, ngày hôm qua tan rã trong không vui, ngày hôm nay nàng đã tìm tới cửa, thật đúng là to gan.

Văn Phong trở về, cũng nghe nói chuyện chủ tử làm chủ tử không vui, vội vã dẫn người lui xuống, Mặc Lâm Uyên hạ lệnh cho đi không lâu, một thiếu nữ mặc cung trang lam sắc bưng hộp đựng thức ăn đi đến.

Lúc này đây, ánh mắt đầu tiên của Mặc Điệp rơi vào trên người Dạ Mộc, thấy Dạ Mộc ngồi ở bên người Mặc Lâm Uyên, nàng đã cảm thấy trong lòng chua chua, chỉ là bị nàng áp chế xuống mà thôi.

"Hoàng Huynh" Mặc Điệp cười tươi với vẻ mặt nịnh nọt, chỉ tiếc, trên mặt quá ốm xương gò má cao vót, cười nhìn qua không chỉ có không đáng yêu, còn có chút đáng sợ.

"Đây là canh ta đích thân nấu, ngươi xử lý quốc sự cực khổ, uống nhanh đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro