Chương 79: Người có sứ mệnh đến giúp ngươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc Lâm Uyên không nhúc nhích, chỉ híp mắt hỏi, "Ai cho phép ngươi đi xung quanh náo loạn?"

Mặc Điệp bị thái độ bất thiện của hắn dọa sợ, nhưng vừa nghĩ tới nàng bây giờ là người thân thứ hai của Mặc Lâm Uyên, thái độ cường thế lên.

"Ta là muội muội ruột của ngươi! Vì sao nàng có thể ngồi ở bên cạnh ngươi, ta ngay cả tới thăm ngươi một chút cũng không được?"

Nếu là Mặc Điệp không nhắc tới Dạ Mộc, Mặc Lâm Uyên còn không có gì, nhưng nàng vừa so như thế, Mặc Lâm Uyên lại nổi giận.

"Muội muội ruột? Trẫm cũng không có muội muội ruột sẽ bán đứng ca ca ruột của mình."

Muốn cứu lão Hoàng Đế ra ngoài, là xuất phát từ đạo đức làm người, dù sao Mẫu Hậu cũng đã chết, mà Mặc Điệp căn bản là ngoài ý muốn, trước đây, Mẫu Hậu liều mạng đưa bọn họ ra khỏi, nếu không phải Mặc Điệp mật báo, những người trung thành và tận tâm với Mẫu Hậu, căn bản cũng không chết.

Mặc Lâm Uyên nói trong nháy mắt để sắc mặt Mặc Điệp tái nhợt, mà Dạ Mộc cũng mở to hai mắt nhìn, thảo nào Mặc Lâm Uyên chưa bao giờ nói về muội muội này, thì ra còn có duyên cớ như vậy ở bên trong.

Mặc Điệp cắn môi dưới của mình, quả nhiên, Hoàng Huynh còn nhớ rõ cừu hận năm đó, nhưng khi đó nàng nhỏ như vậy, vừa nghĩ tới phải rời khỏi hoàng cung ra ngoài, nàng sao có thể nguyện ý? Nàng không muốn đi, ngoại trừ bán đứng ca ca lấy lòng Thái Hậu, còn có thể làm sao? Xu lợi tị hại, không phải bản tính của con người sao?

Trong mắt nàng liền chứa đầy nước mắt, ủy khuất nói, "Nhưng nói như thế nào, ta cũng là muội muội ruột của ngươi mà! Mẫu Hậu đã chết, những huynh đệ khác cũng đã chết, chỉ còn hai người chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, ngươi không thể quên chuyện trước kia, một lần nữa bắt đầu lại sao?"

"Sống nương tựa lẫn nhau? Ngươi sai rồi." Mặc Lâm Uyên nhìn thẳng vào mặt của nàng, "Trẫm sẽ nuôi ngươi, chỉ vì chúng ta là cùng một mẹ sinh ra, nhưng sống nương tựa lẫn nhau thì miễn đi, Trẫm đã tìm được người xứng đáng rồi, cũng không phải không có ngươi thì không được."

Lúc nói chuyện, hắn nắm lấy tay của Dạ Mộc, mỉm cười, "Trẫm mặc kệ ngươi nghĩ như thế nào, thế nhưng ở Hoàng Cung Mặc Quốc, Trẫm hy vọng ngươi thấy Dạ Mộc, thì cách ra xa một chút, không thôi Trẫm cho được ngươi, cũng có thể lấy lại được."

Thái độ quyết tuyệt của hắn, liền đánh nát hy vọng của Mặc Điệp, tại sao có thể như vậy? Rõ ràng nàng mới là Công Chúa!

Cuối cùng, hộp đựng thức ăn rơi xuống đất, Mặc Điệp bị tức giận mà bỏ chạy, nghĩ đến quần áo đẹp đẽ quý giá, nhìn qua Dạ Mộc còn lóa mắt hơn cả Công Chúa thật là nàng, trong mắt nàng lộ ra không cam lòng và oán độc, nhưng cũng hiểu được, đánh bài cảm tình với Mặc Lâm Uyên là không thể thực hiện được.

Hôm nay, nàng có thể dựa vào chỉ có lão Hoàng Đế, nếu là có một ngày, Mặc Lâm Uyên và Triệu Vân Cầm đấu đến lưỡng bại câu thương thì tốt rồi, đến lúc đó, nàng nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội!

Còn có Dạ Mộc kia, cũng không biết là dã chủng từ đâu tới, đoạt vị trí của nàng, dựa vào nàng ta mà cũng xứng?

Mặc Lâm Uyên xử lý xong Mặc Điệp, Dạ Mộc nhịn không được hỏi, "Ngươi đối với người muội muội này, thật không có nửa phần hảo cảm rồi sao?"

Mặc Lâm Uyên cau mày nói, "Tính nết nàng ta không tốt, sau này ngươi cũng cách xa nàng ta ra một chút."

Dạ Mộc gật đầu, sau đó chỉ thấy Mặc Lâm Uyên bắt đầu xem sổ con, mặc dù hắn đối với bên ngoài cáo ốm, nhưng quốc sự vẫn là phải xử lý, bất quá Dạ Mộc phát hiện, Mặc Lâm Uyên có một bộ phận sổ con sau khi xem xong là trực tiếp ném qua một bên, liền tò mò lấy ra xem.

"Nơi này nháo châu chấu?"

Mặc Lâm Uyên gật đầu.

Nàng lại mở một quyển khác ra, là đề nghị cải cách quy chế khoa cử của triều đình.

Mặc Lâm Uyên thấy nàng lẩm nhẩm, có chút nhức đầu nói, "Vua của một nước xử lý mọi việc quá phức tạp, ta đối với biện pháp khắc phục hậu quả thiên tai cũng biết rất ít, hơn nữa một mình dễ đưa ra quyết định sai lầm, không bằng sau này cầm đi, tham thảo với lục bộ."

Dạ Mộc cằm lấy sổ con nở nụ cười, Mặc Lâm Uyên tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng trình độ hiểu biết vẫn là rất cao, không phải cái loại người cậy mạnh, nàng thật hăng hái hỏi, "Vậy ngươi tương đối am hiểu cái gì?"

Mặc Lâm Uyên híp mắt cười nói, "Đối với lợi ích phân tranh, cân bằng quyền lực, ta tựa hồ trời sinh đã biết!"

Hắn nói như vậy, ngữ khí không khỏi có chút đắc ý.

Dạ Mộc nhìn hắn nâng cái cầm thanh tú lên, đôi mắt phượng hơi nhướng lên mang theo một tia sáng, khóe miệng mang theo ý cười, so với tiên đồng bầu trời càng tuấn mỹ hơn, liền nhịn không được nhéo nhéo mặt của hắn!

"Ngươi còn có lúc đắc ý như vậy sao, bình thường già dặn một chút cũng không giống hài tử."

Mặc Lâm Uyên vội vàng tránh đi, thấy xung quang không có ai, mới bụm mặt nhìn nàng với vẻ lên án! Hắn, hắn nhéo mặt của Dạ Mộc xuất phát từ yêu thích, Dạ Mộc làm sao có thể nhéo mặt của hắn? Rõ ràng hắn lớn hơn nàng nhiều!

Mặt Mặc Lâm Uyên hơi đỏ lên, rốt cuộc tuổi còn nhỏ, vì che giấu, liền cúi đầu tiếp tục xem sổ con.

Chỉ là trước đó trong óc hắn vẫn vô cùng rõ ràng chuyện phân tranh quyền mưu, nhưng hiện tại nhìn qua thật giống như một mớ hỗn độn, xem nửa ngày cũng không lý giải nổi.

Dạ Mộc căn bản không phát hiện dị thường của hắn, cười nói, "Ngươi thông minh như vậy, bây giờ còn có thể đọc thêm sách mà!"

Ánh mắt của Mặc Lâm Uyên hơi sẫm lại, "Thái Hậu tuy rằng nguyên khí đại thương, nhưng tam đại thế gia còn đó, vị trí Đế Sư trọng yếu như vậy, ta không dám đơn giản giao ra."

Dạ Mộc sờ sờ cằm, "Nói như vậy, ngươi thực ra rất muốn đọc sách, nhưng tìm không được người đặc biệt tín nhiệm?"

"Đúng, mặc dù là nhà ngoại công, cũng có nhiều bất tiện."

"Vậy là dễ làm rồi!" Dạ Mộc ưỡn ngực vỗ ngực của mình, cất giọng nói, "Thấy không, danh sư xa tận chân trời, gần ngay trước mắt!"

Mặc Lâm Uyên nhìn chằm chằm nàng nửa ngày, cuối cùng nhợt nhạt cười, "Ồ, không thấy gì hết."

"Chính là ta!" Dạ Mộc tức giận hai tay đè sổ con hắn đang muốn cầm lên, hai mắt tròn vo nhìn hắn, "Ta hiểu rất nhiều thứ!"

"Ồ?" Mặc Lâm Uyên thấy nàng áp sát, có nhiều hăng hái chọc nàng, "Nhưng là ngươi mới bảy tuổi, làm sao có thể hiểu rất nhiều thứ?"

Tròng mắt của Dạ Mộc đảo một vòng, "Lẽ nào ngươi chưa từng nghe qua thiên bẩm sao?" Nàng kiên định chỉ mình, "Ta chính là người thiên bẩm, thượng thiên phái ta xuống giúp ngươi!"

Mặc Lâm Uyên không nhịn cười được, gương mặt đầy thịt của nàng gần trong gang tấc, khả ái để hắn muốn cắn một cái!

"Nói như vậy, ngươi còn thông hiểu thế sự?"

"Đó, đó là đương nhiên!" Dạ Mộc hai tay chống nạnh.

Mặc Lâm Uyên xích gần nàng, trên giường, hai người cách một bàn trà thấp, dựa vào thật gần, "Vậy ngươi nói cho ta biết, cuối cùng ta có thể đánh bại Thái Hoàng Thái Hậu hay không?"

"Nhất định sẽ được!"

"Vậy, ta làm thế nào đánh bại Thái Hậu?"

Mặc Lâm Uyên chỉ là nói giỡn, không nghĩ tới Dạ Mộc thật đúng là nghiêm túc suy nghĩ.

"Cuối cùng, cuối cùng là Thái Hoàng Thái Hậu và một người có gian tình, bị ngươi bắt được, bà ta vì bảo toàn người kia, giao ra quyền Nhiếp Chính, nhưng người kia là ai, sách..." Trong sách không nói.

Thiếu chút nữa nói luôn những lời này ra, hai tay Dạ Mộc che miệng mình, mở to mắt nhìn Mặc Lâm Uyên, hắn chắc là không có nghe được đâu ha!

"Sách(Thư)?"

Mặc Lâm Uyên quả nhiên nghe được!

Dạ Mộc lắp bắp nói: "Thư, thư sinh luôn luôn nói, thiên cơ bất khả lộ!"

Mặc Lâm Uyên híp mắt một cái, "Nên ngươi không nói?"

Dạ Mộc lắc đầu, "Đánh chết cũng không nói!"

Giỡn chơi sao, nếu là có thể được người ta cho rằng Văn Khúc Tinh này kia hạ phàm, phụ đạo Đế Chính, thế nhân mới tương đối dễ dàng tiếp thu, xuyên không gì đó, vẫn là thôi đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro