Chương 83: Sinh con

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi đi chuẩn bị đi rồi sẽ biết." Dạ Mộc nói xong, đi vào trước.

Đi vào, nhiệt độ gian nhà cao để Dạ Mộc cau mày, "Mở cửa sổ thông gió, nàng ấy sắp không thở nổi nỗi rồi!"

Vốn là mùa hè, còn sợ người khác thấy đóng chặt cửa sổ, nhưng đây đã là lúc nào rồi, mạng người quan trọng, thuần khiết gì đó đều bỏ xuống trước đi!

Nàng ra lệnh một tiếng, hàm ẩn có thanh âm uy nghiêm, để tiểu hòa thượng bên trong căn phòng vội vã mở cửa sổ ra, gió núi thổi tới, sản phụ vốn sắp hôn mê hít sâu một hơi, phảng phất như sống lại.

Nhưng Vô Thanh vẫn cau mày không thả.

Lúc này bà đỡ cũng chỉ là đưa đến tác dụng dẫn đạo nhất định, động đao thật thì rất ít, nên một thân y thuật như Vô Thanh, đối với thứ chưa từng học, hắn thực sự không biết xuống tay.

"Làm sao vậy?" Dạ Mộc hỏi.

Vô Thanh cau mày nói, "Nàng ấy không sinh được, lại không ngừng chảy máu, tiếp tục như vậy, sẽ một xác hai mạng!"

Hắn nói với nữ nhân kia, "Ngươi chịu đựng! Canh sắp xong rồi, ngươi kiên trì một chút nữa!"

Nữ nhân kia nghe vậy, hai mắt cảm kích nhìn hắn! Nàng chỉ chỉ bản thân, vừa chỉ chỉ cái bụng, sau đó vẻ mặt cầu xin.

Dạ Mộc bất giác hiểu ý của nàng, nàng muốn nói, nếu là chỉ có thể giữ một, thì giữ hài tử!

Hiển nhiên Vô Thanh cũng đã hiểu, hắn không nói gì, thấy canh tới, đút cho nàng trước.

Dạ Mộc ở một bên nhìn một màn này, Vô Thanh vô cùng cẩn thận, bởi vì chút canh này, là thứ bảo mệnh phụ nhân dùng, cà sa bạch sắc bởi vậy dính càng nhiều máu hơn, nhưng ánh mắt của hắn, không có một khắc nào thánh khiết hơn hiện tại.

Nữ nhân kia uống canh xong, tựa hồ có lại một chsut khí lực, tiếp tục sinh sản, thế nhưng cũng không lâu lắm, hài tử tuy rằng trượt ra được một chút chút, sản phụ lại đại xuất huyết!

"Không tốt!"

Vô Thanh gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, muốn hạ thủ, lại không biết phải làm sao mới tốt!

Dạ Mộc nhìn nữ nhân cả người là máu, cũng rất lo lắng, thứ cần dùng sao còn chưa tới?

Ngay lúc nàng nghĩ thế, một tiểu hòa thượng xông vào, đưa thứ nàng cần tới!

Đó là bộ ruột động vật đã được buột lại và dùng nước muối tiêu độc, vừa nhìn thật giống như TT của hiện đại từng dùng, tiểu sa di cầm nó, chẳng biết làm sao cho phải!

Mà một bên Vô Không thấy sản phụ sắp không xong, bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể cầm kéo lên.

"Ngươi làm cái gì vậy? !" Dạ Mộc sợ hết hồn, vội vã ngăn lại hắn.

Vô Không thấy khí tức của sản phụ càng ngày càng yếu ớt, mím môi nói, "Nàng ấy nói muốn giữ hài tử!" Nên, hắn phải mổ bụng lấy hài tử ra!

Dạ Mộc thở thật dài nhẹ nhỏm một cái, "Ngươi muốn cắt cũng được, nhưng không cần mổ bụng!"

Nàng đưa tay ở phía dưới của phụ nhân, chỉ một vị trí, "Ngươi phá vỡ chút ở đây, đưa tay vào, kéo hài tử ra! Mau, ta có biện pháp cứu nàng!"

Lúc nguy gấp này, Vô Thanh vôn không nên nghe lời của một tiểu oa nhi, nhưng nhìn bộ dáng nghiêm túc của nàng, hắn nhịn không được nói nhanh, "Không có ích lợi gì, kéo hài tử ra nàng cũng sống không được, sẽ máu chảy không ngừng mà chết."

Nên còn không bằng mổ bụng, miễn cho hài tử hít thở không thông mà chết trước.

"Ngươi cứ tin ta!"

Dạ Mộc chỉ vào bộ ruột nói rất nhanh, "Ngươi đẩy hài tử ra ngoài trước, sau đó, nhét ruột vào, có thể giảm lượng máu chảy ra! Ta không chắc chắn nhất định hữu hiệu, nhưng một cái mạng đáng giá thử một lần!"

Dạ Mộc trấn định làm Vô Thanh lay động, , hắn cau mày nhìn bộ ruột một chút, cuối cùng gật đầu, "Được! Ta thử xem!"

Sau đó hắn đã thực sự cắt sản đạo ra một chút, đưa tay kéo hài tử ra.

Lúc này trên tay hắn dính đầy máu, sắc mặt ngưng trọng không gì sánh được, tuy rằng hiện tại hắn làm những chuyện như vậy, ở thời đại này mà nói, có thể nói là nhiễm ô uế! Đại bộ phận nam nhân đều sẽ chọn tị hiềm lánh xa, chỉ có hắn, lại chuyên chú như vậy, dưới tình huống như vậy, một lòng vì hai mạng người mà nỗ lực!

Dạ Mộc nhớ tới đánh giá của người bên ngoài với Vô Thanh, đột nhiên cảm thấy hắn, tốt vô cùng.

Tuy rằng nàng đối với chuyện mình tỉnh lại đột nhiên phát cuồng, hoài nghi tới Vô Thanh, nhưng lúc này hoài nghi phai nhạt đi từng chút một.

Trong lúc nàng xuất thần, hài tử đã được kéo ra!

Dạ Mộc vội vã đi qua hỗ trợ, nhét ruột vào rồi đổ đầy nước, khi nước đã được đổ đầy đến một độ nhất định, ngay cả bản thân nàng cũng không nghĩ tới, tình trạng xuất huyết thực sự đã dừng lại!

"Hữu dụng! Không nghĩ tới thật sự hữu dụng!" Hai mắt Dạ Mộc sáng ngời! Đây là biện pháp trước đây nàng từ chiến địa quân y nghe được, có thể phát huy hiệu quả, nàng thực sự rất vui mừng!

Mà Vô Không thấy phụ nhân kia đã hôn mê, nhưng tính mạng đã không sao, cũng không nhịn được thật dài thở phào nhẹ nhõm, hắn đánh cái mông của tiểu hài tử một cái, nó mới bắt đầu oa oa khóc lớn, má hồng trên khuôn mặt nhỏ nhắn hai mắt nhắm nghiền, nhìn qua thật đúng là rất khó coi, nhưng ở trong tiếng khóc của nó, Dạ Mộc và Vô Thanh nhịn không được đối diện nhau cười.

Trước đó, giữa bọn họ có loại ngăn cách vô hình, thế nhưng ngày hôm nay cùng nhau cứu người xong, loại ngăn cách này nhỏ đi không ít.

Vô Không ôm hài tử, đột nhiên hướng Dạ Mộc hành lễ!

"Đa tạ ngươi, là ngươi để nó sống, hơn nữa không đến mức trở thành cô nhi!"

Dạ Mộc thở phào nhẹ nhõm khoát khoát tay, "Ta cũng không làm gì cả, chỉ là khởi động mồm mép chút mà thôi, ngược lại là ngươi, đi thay y phục khác trước đi!"

Nhưng Vô Không lại không đứng dậy.

"Còn có một việc." Hắn hình như có chút ngượng ngùng nói, "Bần tăng hy vọng, ngươi có thể nói với thiên hạ cái loại biện pháp cầm máu này, bởi vì phàm là nữ nhân sinh con, cũng giống như đi dạo quỷ môn quan, vô số phụ nhân vì vậy mà chết! Nếu như biện pháp này đối với người khác cũng hữu dụng, thì sẽ cứu được không ít tính mạng!"

Dạ Mộc sửng sốt, nàng cũng không nghĩ tới tiểu hòa thượng này có lòng như vậy, hơn nữa dù sao cũng là làm chuyện tốt, nàng thập phần hào phóng phất tay, "Có thể chứ, vậy nhiệm vụ truyền bá giao cho ngươi, một tiểu hài tử như ta, nói người khác cũng không tin!"

Vô Không vừa nghe, mặt không khỏi đỏ, hắn một hòa thượng, nói cái này, người khác cũng sẽ không tin đi?

Nói chung, chuyện này cuối cùng cũng trầm xuống, bởi vì phải ở Thiên Thụ tự vài ngày, nên Dạ Mộc thấy Vô Thanh mệt mỏi, cũng không buộc hắn truyền công cho mình ngay.

Chạng vạng tối, hai người ăn chay trong miếu, Dạ Mộc hỏi Vô Không.

"Nói ra ngươi người cũng rất tốt, lúc đầu ta còn tưởng rằng, ngươi sẽ không để cho nữ nhân kia ở trong miếu sinh hài tử! Ngươi xem phản ứng của người khác, thật giống như chúng ta khinh nhờn phật môn vậy."

Không chỉ có là khách hành hương đi sạch, hòa thượng khác đối với chuyện Vô Thanh thu lưu sản phụ, cũng có chút không ủng hộ, dù sao phật môn thanh tịnh mà.

Vô Không nghe vậy, để đũa xuống, trịnh trọng nói, "Đó là bọn họ nghĩ lệch lạc."

Hai tay hắn chắp trước ngực, "Phật Tổ từng cắt thịt nuôi ưng, là bởi vì ưng cũng có sinh mệnh, là bởi vì chúng sinh bình đẳng, cho nên, ta vì cứu người máu nhuộm phật đường, Phật Tổ cũng sẽ không trách tội!"

Lúc hắn nói lời này, mặt mày rũ thấp, ánh mắt chuyên chú không gì sánh được, mặt mày tinh xảo nhuộm đẫm thánh khiết, nhìn không ra một điểm yêu dị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro