Chương 84: Ta đã từng tổn thương một người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạ Mộc không nhịn cười được, "Biết ngươi làm chuyện tốt không thẹn với lương tâm rồi! Hơn nữa, một năm qua này, ta cũng hay nghe nói sự tích của ngươi, nào là bố thí, miễn phí xem bệnh các loại, bất quá, ta rất muốn biết..."

Nàng thấp giọng, "Ngươi vẫn luôn làm chuyện tốt, từ nhỏ đến lớn, lẽ nào ngươi chưa từng làm chuyện gì xấu gì sao?"

Nếu như chuyện gì xấu đều chưa làm qua, há không phải là thánh nhân sao.

Nhưng nàng nói thì nghe nhẹ nhàng thoải mái lại như sét đánh ngang tai Vô Thanh, hai mắt hắn không tự chủ được mở to, nhìn Dạ Mộc.

Trước khi hắn của trước kia, nếu là có người hỏi như vậy, hắn cảm giác mình nhất định có thể không chút do dự nói, hắn chưa từng làm bất luận chuyện xấu gì, hắn chưa từng hại người, cũng chưa từng gạt người, từ khi hắn trở thành chủ trì của Thiên Thụ tự, một ngày làm việc thiện đã thành thói quen, hơn nữa đó là hắn bằng lòng vui vẻ làm như vậy.

Nhưng hiện tại, hắn chưa làm qua chuyện xấu sao?

Trong thoáng chốc, Vô Thanh nhớ lại một năm trước, hắn ở chân núi thấy một màn thây phơi khắp nơi.

Trước đây hắn để Dạ Mộc sớm tỉnh lại, đồng thời kích hóa nội lực vốn là pha tạp trong cơ thể nàng, cũng là bởi vì Văn Phong nói, Mặc Lâm Uyên lập tức sẽ tới đón nàng.

Nên hắn làm như vậy, chỉ là vì để Dạ Mộc đại khai sát giới, giết Mặc Lâm Uyên.

Nhưng là hắn thật không ngờ sẽ có nhiều người truy sát Mặc Lâm Uyên như vậy, cũng thật không ngờ dưới tình huống nhiều người truy sát hắn như vậy, Mặc Lâm Uyên vẫn là tìm đến Dạ Mộc, càng không có ngờ tới chính là, lúc đó Dạ Mộc mới sáu tuổi, vậy mà lại có đầy đủ ý chí khống chế bản thân! Nàng giết đều là địch nhân của Mặc Lâm Uyên, hơn nữa vì để không làm hại tới Mặc Lâm Uyên, cuối cùng nàng chọn đánh gãy kinh mạch của bản thân.

Hắn vốn là muốn để Mặc Lâm Uyên bị Dạ Mộc giết chết, kết quả lại là đích thân hắn thả dã thú ra ngoài phá tuyệt sát khốn cảnh, cứu Mặc Lâm Uyên.

Lúc đó, hắn xuống núi thấy tàn thi đầy đất , vừa khóc vừa cười, cuối cùng thổ huyết không ngừng.

Kết cục này, tuyệt đối là ông trời nghiêm phạt đối với hành vi muốn hại người của hắn! Nên hắn mới có thể hại người không được, sau cùng thành hại mình!

"Này? Này!" Dạ Mộc vươn cánh tay nhỏ bé quơ quơ ở trước mặt hắn, "Vấn đề này khó trả lời thì thôi, sắc mặt ngươi cũng quá khó coi đi!"

Lúc này Vô Thanh mới mất tự nhiên quay đầu đi chỗ khác, hắn có chút không dám nhìn Dạ Mộc, bởi vì Dạ Mộc cũng là một trong những người bị hắn làm hại.

Dạ Mộc rót cho hắn một chén trà, "Ngày hôm nay ngươi cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi thật tốt đi!"

Vô Không nhìn chén trà trong tay mình, đột nhiên mở miệng.

"Kỳ thực, ta đã làm một chuyện xấu."

"Hả?" Dạ Mộc mở to hai mắt nhìn, lập tức nở nụ cười, "Không nghĩ tới nha! Ngươi làm cái gì?"

Đôi mắt tinh xảo lại mang theo một tia yêu dị của Vô Không đột nhiên nhìn về phía nàng, trong ánh nến, gương mặt tròn trịa của Dạ Mộc nhìn qua đặc biệt linh động khả ái.

"Ta làm tổn thương một người."

Nhưng người truy sát Mặc Lâm Uyên, nói cho cùng, bị giết ngược lại cũng coi như chết có ý nghĩa, hơn nữa đã chết xem như xong hết mọi chuyện, nhưng Dạ Mộc, nàng sống, nhưng ngày qua ngày chịu đựng thương tổn.

Vốn hắn đã thôi hóa tiến trình nhập ma của Dạ Mộc, theo lý mà nói, cho dù có hắn từng tháng khai thông nội lực cho Dạ Mộc, nàng vẫn là sẽ càng ngày càng nóng nảy.

Mà nàng đến bây giờ sở dĩ còn có thể giữ được tĩnh táo, cũng là bởi vì nàng vẫn luôn không để cho kinh mạch của mình khỏi hẳn!

Dạ Mộc thật ra có năng lực khôi phục rất mạnh, nàng bây giờ nhìn không có biểu hiện gì, gầy gò nho nhỏ một khúc, nhưng nàng lại người mang trong người nội lực trăm năm! Nên thân thể của nàng cũng khác với những người khác, trọng thương nặng hơn nữa cũng khôi phục rất nhanh.

Nhưng nàng vì không làm người khác bị thương, bản thân nàng cắt hai kinh mạch, một khi sắp phục hồi như cũ, nàng lại sẽ tự mình đánh gãy một lần, lặp đi lặp lại.

Nội lực lưu chuyển không thông, sẽ làm thân thể của nàng xuất hiện tình trạng sưng tấy ở nhiều mức độ, đau đớn, nhưng những thứ này, nàng cái gì cũng không nói, vẫn là mỗi ngày vui vẻ.

Nên hắn làm sai một việc, chỉ làm tổn thương một người, đó chính là Dạ Mộc.

Dạ Mộc không biết hắn nhìn mình như thế làm cái gì, nàng nhón chân vỗ vỗ vai của Vô Không.

"Chẳng ai là hoàn mỹ cả, ngươi đã làm rất tốt, chí ít, ngươi chỉ làm sai một việc."

Nàng làm một bộ dáng lão thành cảm khái một câu.

Vô Thanh không có nói thêm nữa, lưu lại một câu để cho nàng sớm nghỉ ngơi một chút, rồi rời đi.

Sáng sớm hôm sau, Vô Thanh hòa thượng cứ theo lẻ thường đi xem chẩn miễn phí cho bách tính cùng khổ bên cạnh.

Bởi vì thanh danh của hắn, cho nên người tới tìm hắn xem bệnh, bất luận giàu nghèo, đều vô cùng hiểu lễ phép, Dạ Mộc nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, liền đi theo.

Nàng ngồi ở đó kỳ thực cực nhàm chán, vì vậy lại giúp Vô Thanh bốc thuốc, trong khoảng thời gian này, nàng biết không ít dược thảo, mà Vô Thanh dùng, thông thường cũng đều là mấy loại thường gặp.

"Tình huống này của ngươi rất khó trị tận gốc, trở về dùng nước nóng ngâm chân nhiều, nếu như có thể, không nên lên núi."

Vô Thanh nói với một lão đại gia xong, lại kê phương thuốc khử ẩm, vừa có chút mệt mỏi đứng lên, liền thấy Dạ Mộc ôm một chồng gói thuốc thật cao, thất tha thất thểu đi tới chỗ hắn.

Chồng thuốc kia cao hơn cả đầu nàng, nên nàng đi không vững, không phải là bởi vì cầm không nổi, mà là rất cao, không cẩn thận một cái là sẽ rơi đầy đất.

Chẳng biết tại sao, rõ ràng đến mặt của nàng đều nhìn không thấy, nhưng thấy hình dáng vẻ khả ái này của nàng, Vô Thanh nhịn được nở nụ cười.

Người tới xem bệnh, bởi vì hắn cười, đều có chút ngẩng ra.

Vô Thanh hòa thượng lớn lên đẹp mắt, nên hắn bình thường cười, cũng đều là nhẹ nhàng cười yếu ớt, bỗng nhiên bày ra vẻ mặt giống như vậy, thật để người khác tim đập thình thịch!

Nhưng Dạ Mộc không biết, nàng rốt cuộc cũng dùng đôi chân ngắn nhỏ nhắn của mình đi tới bên người Vô Thanh, đặt chồng gói thuốc lên trên bàn của hắn, mới tự lau mồ hôi.

"Đây, thuốc phòng trúng gió đều ở đây, xong phần này là hết rồi!"

Ánh mắt tròn vo của nàng nhìn Vô Thanh, nghiêm trang nói, Vô Thanh nhẹ mím môi, ngưng cười, đưa một chén nước bên tay cho nàng.

"Mệt thì nghỉ ngơi đi, những công việc này để cho người khác làm là được."

Dạ Mộc thật đúng là mệt mỏi! Tay nàng bẩn, liền ở chén nước còn trên tay Vô Thanh, kề môi đến uống nước!

Một khắc kia, bọn họ cách quá gần, Vô Thanh cũng không nghĩ tới Dạ Mộc sẽ trực tiếp dùng miệng, mà không phải lấy tay, một chút liền sững sờ ở nơi đó!

Lúc này, có một lão đại gia đến khám bệnh nói, "Nhìn Vô Thanh đại sư người ta một cái, chính là ôn nhu, vừa nhìn liền biết biết cách chiếu cố người khác!"

Có nữ khách hừ một tiếng, nhỏ giọng nói, "Tiểu hồ ly từ đâu tới, ban ngày ban mặt để Vô Thanh đại sư đút nước cho uống, cũng không biết xấu hổ."

Dạ Mộc không chịu thua thiệt, nàng uống xong nước, vừa lau cái miệng nhỏ nhắn, ngẩng đầu lên nói.

"Lời này của ngươi chua quá đi! Ngươi rõ ràng chính là đố kị!"

Nói xong, nàng nhanh như chớp liền chạy đi, hòa thượng người ta ở tại đây làm chuyện tốt , nàng còn không muốn ở lại cãi nhau sao.

Cô nương kia bị Dạ Mộc nói như vậy, Dạ Mộc lại chạy nhanh hơn, thấy mọi người chung quanh cười xấu xa nhìn nàng ta, nàng ta không tiếp tục ở lại được nữa, quay đầu bước đi.

Vô Thanh nhìn bóng lưng Dạ Mộc có chút bất đắc dĩ, nhất là thấy Dạ Mộc đi vào phòng, lại dành mang những thứ còn cao hơn cả nàng, không khỏi lắc đầu cười khổ.

Chính hắn cũng chưa từng phát giác, lúc có Dạ Mộc ở cạnh, cuộc sống thanh đăng cổ phật của hắn, tựa hồ sinh ra rất nhiều màu sắc không đồng dạng như vậy, còn có thêm tinh thần phấn chấn cùng sức sống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro