Chương 85: Chung gia bắt người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thứ hai, lúc Vô Thanh đang chuẩn bị giúp Dạ Mộc khai thông nội lực, thì có một đoàn người tới cửa.

Chung gia là một trong tam đại thế gia, hoành hành ngang ngược quen rồi, tuy rằng gần một năm nay có chút thu liễm, nhưng là bị người khi dễ đến trước cửa rồi, còn không phản kích thì không phải tác phong của bọn họ.

Chung phu nhân tự mình dẫn người đến, ngày hôm trước bị Dạ Mộc dọa chạy, sau khi trở về bà ta nghĩ như thế nào cũng thấy không đúng, hôm nay liền đến phá!

"Tìm ra người cho ta! Còn có tên nghiệt chủng kia nữa!" Bà ta ra lệnh một tiếng, người bà ta mang tới bắt đầu mạnh mẽ xông tới, võ tăng không dám đả thương người, lại không cản nổi, nên người bên ngoài liền tiến vào.

Vô Thanh nghe được tin tức, đang cảm thấy khó xử, bởi vì sản phụ kia còn chưa có tỉnh.

Dạ Mộc nói, "Không bằng như vậy, ngươi vận một chút nội lực cho sản phụ, để cho nàng ấy tạm thời thanh tỉnh, chúng ta biết rõ ràng tình huống, mới quyết định."

Vô Thanh gật đầu, hắn tu luyện Thanh Tâm quyết, chỗ tốt nhất, chính là ôn hòa.

Hắn để sản phụ tỉnh lại xong, Dạ Mộc ôm hài tử đến bên người nàng, mặt mày nàng thoáng chốc trở nên ôn nhu.

Mấy ngày nay tiểu hài tử đều là uống sữa dê, nhưng không có sao, Dạ Mộc hỏi nàng, "Ngươi là ai? Ngươi biết viết chữ không? Hiện tại có chút việc cần hỏi ngươi, người Chung gia tìm tới cửa rồi."

Vừa nghe đến hai chữ Chung gia, sắc mặt của nữ tử kia liền thay đổi, sau đó gật đầu, cầu khẩn nhìn bọn họ, nàng quả nhiên là người câm.

Dạ Mộc lấy giấy bút đến, hỏi nàng, "Bọn họ nói ngươi là thiếp thất bỏ trốn, có phải vậy không?"

Nữ tử liền vội vàng lắc đầu, sau đó thật nhanh viết hoàn cảnh của mình xuống.

Thì ra, nàng là quan kỹ, tên là Phương Như, một năm trước Hoàng Đế đăng cơ, thiên hạ đại xá, nàng mới giải tịch, dùng bạc được tích góp từng tí một để chuộc thân, sau đó, nàng gặp tiểu thiếu gia Chung gia.

Thiếu gia Chung gia thích nàng, nhưng bởi vì quá khứ đã làm quan kỹ của nàng, người Chung gia không cho phép Chung thiếu gia thú nàng, cho dù là làm thiếp cũng không được, chỉ có thể làm ngoại thất.

Mấy tháng trước, nàng mang thai, bởi vì sợ người Chung gia muốn mình phá thai, nên cùng Chung thiếu gia chặt đứt quan hệ, ai biết hơn mười ngày trước, chuyện nàng mang thai bị người Chung gia phát hiện, Chung gia buộc nàng phá, nàng không chịu, vì vậy liền phải đi ra phần đất bên ngoài tránh khỏi đầu sóng ngọn gió, chân trước nàng vừa đến miếu thượng hương cho hài tử chưa xuất thế của mình, chân sau người Chung gia đã bị đuổi kịp, dẫn đến sinh non.

Dạ Mộc nhìn xong, hừ một tiếng, "Người của Chung gia thật là xấu! Cốt nhục ruột thịt cũng không cần."

Phương Như nghe, mặt lộ vẻ bi thương, nàng lôi kéo tay của Dạ Mộc, hy vọng Dạ Mộc có thể cứu nàng!

Nàng còn viết —— Chỉ cần hài tử không có việc gì, nàng nguyện ý thanh đèn cổ phật suốt đời, vì hài tử cầu phúc.

Dạ Mộc nhìn Vô Thanh, "Các ngươi nhận ni cô không?"

Biểu tình ôn nhu của Vô Thanh lần đầu tiên có chút cứng ngắt, "Không nhận."

Dạ Mộc vuốt vuốt tóc, "Nói chung, chúng ta đi gặp bọn họ một chút trước!"

Người Chung gia tìm không được người, lại vào không được hậu viện, ở bên ngoài mắng to.

"Tất cả mọi người tới nhìn một cái, những thứ này đều là loại hòa thượng gì! Mạnh mẽ giam thị thiếp của người ta ở trong miếu, cũng không biết có cái chủ ý gì!"

Bà ta càng nói càng khó nghe, không ít khách hành hương nghe được động tĩnh nhìn qua, sau đó cũng cảm thấy Thiên Thụ tự giữ một sản phụ ở chùa miểu, có chút tổn hại trang nghiêm của Phật tổ.

Lúc Vô Thanh đi ra, chợt nghe thanh âm của Chung phu nhân, không khỏi nhíu nhíu mày, "Người phương nào ở bên trong chùa lớn tiếng xôn xao?"

Chung phu nhân đứng ở trước mặt một đám gia đinh, hai tay chống nạnh, "Là ta! Vô Thanh đại sư, bổn phu nhân thấy ngươi tuổi không lớn lắm, chính là thời gian xuân tâm manh động, thế nhưng ngươi xem trọng ai cũng không nên coi trọng một thất thất bỏ trốn nhà người ta! Hơn nữa, nàng ta mang còn là hài tử của người khác."

"Làm càn!" Mi tâm của Vô Thanh thu lại, lần đầu tiên phẫn nộ như vậy! "Phật môn thanh tịnh, làm sao cho ngươi miệng đầy ô uế?"

"Ta ô uế?" Chung phu nhân thật là cay cú cười ha hả, "Rốt cuộc là ta ô uế hay là ngươi bản thân tâm tư bất chính? Trong miếu có một tiểu cô nương không đủ, còn ngang nhiên lưu một sản phụ, ai biết ngươi tu là phật hay là cái gì?"

Vô Thanh tức giận vô cùng! Mà lúc này, chỉ nghe ba một tiếng, Chung phu nhân bị người hung hăng xáng một bạt tai, nhất thời kêu thảm một tiếng, liên tiếp lui về phía sau, "Là ai? Là ai đánh ta? !"

Dạ Mộc lắc lắc tay của mình, nhảy đến trước mặt nàng, "Thực sự là xin lỗi nha, hạ thủ có chút nhẹ, ngươi vừa nói cái gì? Nói trong miếu có một tiểu cô nương? Ta ở, cản trở chuyện của ngươi?"

Chung phu nhân bưng mặt mình, oán hận nhìn nàng, "Đồ đê tiện, ngươi lại dám đánh ta! Đừng tưởng rằng ngươi là người của Bệ Hạ thì có thể làm càn! Ta tới bắt thiếp thất bỏ trốn của nhà mình, dù là bẩm báo Nghĩa Chính phủ, cũng là ta có lý!"

Dạ Mộc khí thế không kém cãi lại, "Thiếp thất bỏ trốn, ngươi nói nàng ấy là thiếp nhà các ngươi, chứng cớ đâu?"

Lúc này, Phương Như dã ôm hài tử từ phía sau đi ra, hai mắt đỏ bừng nhìn Chung phu nhân.

Chung phu nhân thấy Phương Nhu vậy mà lại sinh được hài tử ra, tức giận đến chết khiếp!

"Muốn chứng cứ đúng không? Được! Ta cho ngươi xem!"

Vừa nói, bà ta vừa từ trong hộp lấy ra một tờ thiếp thư, "Nhìn kỹ, đây là dấu tay tự nàng ta ấn, còn có thể giả sao?"

Thiếp thư vừa ra tới, tiếng nghị luận của người chung quanh lớn lên, Dạ Mộc kỳ quái nhìn về phía Phương Như, nhưng sắc mặt của Phương Như dã tái nhợt, lung lay sắp đổ.

Nàng trước đây vì làm thiếp của Chung thiếu gia, là ký công văn, thế nhưng sau này Chung thiếu gia nói cho nàng biết, bởi vì mẫu thân hắn không đồng ý, công văn đã bị mẫu thân hắn xé rồi, kết quả, vậy mà vẫn chưa xé?

Chung phu nhân thấy Phương Như ôm hài tử sợ lui về phía sau, liền dương dương đắc ý.

"Công văn này cũng không có giả! Nàng chính là thiếp thất của Chung gia, cái này, Thiên Thụ tự các ngươi không lời có thể nói nữa chứ? Mang đi!"

Nàng ra lệnh một tiếng, quay đầu nhìn chằm chằm Dạ Mộc, "Nha đầu chết tiệt kia, ngươi chờ đó cho ta, ngươi đánh ta một cái tát, ta sẽ tìm ngươi đòi lại!"

Người của Chung gia đi đến chỗ Phương Như, mà Phương Như sợ hãi tránh né, nàng không nói được nói, ôm hài tử cả tiếng kêu to, Vô Thanh muốn giúp, thế nhưng giấy trắng mực đen, chuyện này đã không phải là chuyện hắn có thể nhúng tay.

"Chờ đã!" Dạ Mộc nhảy tới trước mặt Phương Như, "Ta cho các ngươi động thủ chưa? Có phải muốn ăn đòn hay không?"

Phương Như vội vã núp sau lưng Dạ Mộc, tuy rằng Dạ Mộc rất nhỏ, nhưng lúc này, cũng chỉ có nàng nguyện ý vì mình xuất đầu.

Nghe được tiếng khóc oa oa của hài tử, Vô Thanh chắc chắn sẽ không để một tiểu hài như Dạ Mộc đứng ra gánh chịu đây hết thảy, hắn đứng ra nói, "Sự tình cụ thể thế nào, bần tăng sẽ đích thân đi Nghĩa Chính phủ tìm chứng cứ, thế nhưng thân thể nàng ta hiện tại suy yếu, các ngươi không thể mang đi."

Chung phu nhân không nghĩ tới đám hòa thượng này ngoan cố như vậy, "Được, được, được, các ngươi sẽ chờ ta đi kiện các ngươi đi! Thiên Thụ tự này của các ngươi, vừa nhìn chính là nơi che dấu làm chuyện xấu xa! Xem ta có đi  các ngươi không!"

Thanh âm của bà ta bén nhọn quá phận để Dạ Mộc khó chịu một trận, giữa lúc tay nàng ngứa đến khó nhịn, một đạo thanh âm thong thả truyền đến.

"Chuyện gì náo nhiệt như vậy?"

Hai mắt của Dạ Mộc sáng ngời! Mặc Lâm Uyên tới!

Nàng theo bản năng chạy tới chỗ Mặc Lâm Uyên, mà Mặc Lâm Uyên thấy Dạ Mộc cũng thật cao hứng, hắn là tới đón Dạ Mộc trở về, không nghĩ tới  thấy một màn như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro