Chương 89: Khôi phục thân phận công chúa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Văn Tắc trầm ngâm chốc lát, cười nói, "Trước đây Văn gia cũng không dám tham dự vào chuyện của hoàng gia, nên sau này quan hệ tốt với Thái Hậu, là bởi vì lúc đó Thái Hậu đắc thế, Văn gia bất đắc dĩ mà thôi."

Mặc Lâm Uyên cũng không dễ bị lừa, "Vậy sao ngươi vừa nói cùng Mẫu Hậu là bạn cố tri? Vậy sao lúc nguy nan, ngươi lại không giúp bà. Hơn nữa mấy năm trước cũng không thấy ngươi tưởng nhớ mẫu hậu, hết lần này tới lần khác hôm nay tới, sợ là có việc muốn nhờ đi?"

Mặc Lâm Uyên trực tiếp nói như vậy, để Văn Tắc nhìn đăm đăm về phía Mặc Thế Văn, Mặc Thế Văn bị giật mình bởi ánh mắt của ông, thật nhanh nói, "Văn Tướng thật là người tốt, trước đây ngươi lưu lạc bên ngoài, Thái Hậu truy sát ngươi, Văn Tướng đều bên trong âm thầm cảng trở, hơn nữa Văn Tướng ở Việt Quốc tìm kiếm ngươi, không phải là vì hại ngươi, là vì giúp ngươi đó! Quan trọng nhất là, hôm nay hắn tới, không phải là vì chuyện của bản thân hắn, mà là có một việc việc vui muốn Hoàng Nhi thành toàn!"

"Việc gì?"

Mặc Điệp vốn vẫn cúi đầu, đột nhiên đứng lên, quỳ gối bên người Mặc Lâm Uyên, "Ca ca thật ra là chuyện của ta, ta cùng với tam công tử Văn gia lưỡng tình tương duyệt, còn hy vọng ca ca nể mặt của Mẫu Hậu, khôi phục thân phận của ta, để ta có thể phong phong quang quang gả ra ngoài."

Dạ Mộc vẫn không lên tiếng hiện kinh ngạc đến ngây người, Mặc Điệp mới mười bốn tuổi thôi đó? Nàng đã muốn gả rồi? !

Sắc mặt của Mặc Lâm Uyên âm trầm một chút, nếu như người Mặc Điệp muốn gả là người khác, hắn khôi phục thân phận cho nàng ta, để cho nàng ta phong quang đại giá, cũng không phải không thể, nhưng là nàng gả ai không tốt? Hết lần này tới lần khác phải gả cho người Văn gia?

Không nói đến hiện tại thế gia và hoàng gia bên ngoài hòa khí bên trong tranh phong, chỉ bằng Văn Thừa Tướng trước cùng tướng quân Việt Quốc có giao tình, liền có thể nhìn ra người này tâm tư bất chính.

Văn Tắc thấy Mặc Lâm Uyên không nói lời nào, âm thầm nháy mắt với Mặc Điệp, Mặc Điệp thấy thế, vội vã lấy một khối ngọc bội ra, "Hoàng Huynh, ngươi còn nhớ khối ngọc bội này không?"

Mặc Lâm Uyên đương nhiên nhớ kỹ, đây là một nửa ngọc bội hồ điệp, trước đây Mẫu Hậu hắn tự mình đeo cho Mặc Điệp.

Mà lúc này Văn Tắc, vậy mà lại lấy ra một khối ngọc bội khác, "Bệ Hạ mời xem, đây là trước đây Hoàng Hậu giao cho vi thần, kỳ thực nàng đã sớm cùng Văn gia định oa oa thân rồi, một đôi ngọc bội này, chính là chứng cứ, lại nói Bệ Hạ thuần hiếu, nhất định sẽ thỏa mãn nguyện vọng của Tiên Hậu chứ?"

Mặc Lâm Uyên tiếp nhận kiểm tra, phát hiện đúng là một đôi ngọc bội giống nhau như đúc, chỉ là ở giữa có vết nứt mà thôi, nói như vậy, Mẫu Hậu vậy mà thật sự cùng người của Văn gia là bạn cố tri? Hơn nữa khi còn tại thế đã định thân Mặc Điệp cho Văn gia rồi?

Nghĩ như vậy, đầu lông mày của hắn nhíu càng sâu, Dạ Mộc một bên nhìn thấy, cũng cảm thấy được có chút kỳ hoặc, nàng phát hiện Mặc Thế Văn tựa hồ có chút sợ vị Thừa Tướng này, nhiều lần liếc trộm sắc mặt của đối phương mà hành sự, nhìn thấy bên trong còn có rất nhiều chuyện Mặc Lâm Uyên không biết.

"Việc này Trẫm cần ngẫm lại." Mặc Lâm Uyên không muốn hạ quyết định ngay.

Nhưng Mặc Điệp lại hiểu được phải nắm lấy cơ hội, nàng ta nắm lấy tay áo của Mặc Lâm Uyên thật chặt!

"Hoàng Huynh! Nể tình ta cũng là muội muội ruột của ngươi, lại nể mặt hôm nay là ngày giỗ của Mẫu Hậu, ngươi khôi phục thân phận Công Chúa của ta đi! Mẫu Hậu trên trời có linh thiêng, khẳng định cũng muốn thấy ta và ngươi hòa thuận."

Chủ yếu là trước đây Thái Hậu nói Mặc Điệp đã "ốm chết", nên ngày nào Mặc Lâm Uyên chưa thừa nhận nàng ta, thì nàng ta không làm được Công Chúa.

Mặc Lâm Uyên nhìn nàng ta nói xong lại quay sang than thở khóc lóc, nhớ tới bốn năm qua, nàng ta quả thực coi như thành thật, thiếu chút xíu nữa lỡ miệng, dù sao một Công Chúa mà thôi, không tính là cái gì, vẫn là Dạ Mộc kéo hắn một cái, hắn mới đưa lời nói nuốt trở về.

"Trẫm nói, việc này bàn lại sau!"

Nói xong, hắn cũng cảm thấy bữa cơm này ăn không vô nữa, kéo Dạ Mộc bỏ đi trước.

"Đáng ghét!" Mặc Điệp nhận ra việc Mặc Lâm Uyên ngập ngừng gác lại, "Hoàng Huynh rõ ràng muốn đáp ứng! Nhất định là Dạ Mộc kia, phá hỏng chuyện tốt của ta!"

Văn Tắc cũng có chút ngoài ý muốn, ông vốn tưởng rằng khôi phục thân phận Công Chúa của Mặc Điệp, và đáp ứng Mặc Điệp gả vào Văn gia, Mặc Lâm Uyên chí ít sẽ đáp ứng một cái, hiện tại xem ra, hắn thực sự là quá cẩn thận.

"Vậy làm sao bây giờ?" Mặc Thế Văn lo sợ hỏi, hôm nay Thái Hoàng Thái Hậu đã trở về, ông ta cả ngày lẫn đêm như đứng đống lửa, như ngồi đống than, luôn cảm thấy Mặc Lâm Uyên sẽ không che chở cho ông ta, vừa rồi Văn Tắc xuất hiện, ông ta liền đem toàn bộ tâm tư đều ký thác vào trên người Văn Tắc, chủ yếu nhất là, ông ta có nhược điểm bị Văn Tắc nắm được.

Văn Tắc trừng mắt với ông ta một cái, "Nhìn dáng vẻ của ngươi một chút, nhất định là ngươi sợ hãi rụt rè, mới để Mặc Lâm Uyên nổi lên lòng nghi ngờ, tiểu Vân chính là gả cho ngươi, mới hủy cả đời của bản thân!"

Nói xong, Văn Tắc cũng bỏ đi, vẻ mặt âm trầm, hoàn toàn không có dáng dấp ôn nhu như trước.

Bên kia, Mặc Lâm Uyên hỏi, "Có phải ngươi phát hiện cái gì hay không?"

Dạ Mộc gật đầu, "Tuy rằng ta biết ngươi và Mặc Điệp một mẹ sinh ra, nàng cầu ngươi như vậy, ngươi khôi phục thân phận Công Chúa cho nàng, là chuyện đương nhiên, nhưng là bầu không khí giữa mấy người bọn hắn quá kỳ quái, Mặc Điệp và Mặc Thế Văn giống như bị Văn Tắc nắm mũi dẫn đi vậy."

Nghe xong lời của nàng, Mặc Lâm Uyên ở trên đường hồi cung, tinh tế suy tư, "Nhưng là chỉ là một thân phận Công Chúa mà thôi, nếu ta đáp ứng rồi, chẳng lẽ bọn họ có thể đạt được mục đích gì?"

Chuyện một Công Chúa có thể làm, thật sự là quá ít đi?

Dạ Mộc cũng nghĩ không thông, "Tuy rằng chúng ta không biết, thế nhưng có một người, bà ta tuyệt đối biết."

"Ngươi là nói Thái Hoàng Thái Hậu?"

Mặc Lâm Uyên đột nhiên nhớ tới bà ta.

Dạ Mộc gật đầu, "Thế gia và Thái Hậu, còn có chúng ta, hiện tại có thể nói là quan hệ chân vạc, thế gia gần như thân cận với Thái Hậu hơn một ít, bởi vì Thái Hậu đồng ý bọn họ rất nhiều chỗ tốt. Nên chuyện lần này, nếu như Thái Hậu nguyện ý, như vậy Mặc Điệp khẳng định cùng bọn họ có âm mưu gạt chúng ta, nếu như Thái Hậu không nguyện ý, ngươi mới có thể đáp ứng yêu cầu của Mặc Điệp, như vậy càng phòng ngừa sai sót."

"Vậy làm sao biết Thái Hoàng Thái Hậu có nguyện ý hay không?"

Dạ Mộc híp mắt nở nụ cười, "Ngốc à! Ta tự mình đi hỏi không phải tốt sao?"

Mặc Lâm Uyên bật người lắc đầu, "Không được, ta không thể để cho ngươi mạo hiểm vì ta."

Dạ Mộc lại không thèm để ý chút nào, "Cái này thì tính là mạo hiểm gì chứ? Ngươi để Văn Phong đi với ta là được, bà ta vừa trở về, ta thay ngươi đi thăm bà ta thế nào thôi?"

Trong mắt Mặc Lâm Uyên lóe lên một đạo u quang, hắn kéo tay nàng, trước mặt mười mấy cung nhân đang đứng sau lưng cười nói, "Chỉ có Hoàng Hậu mới có thể thay mặt Hoàng Đế."

Hắn nói xong, đầu quả tim phảng phất như ngừng đập, không hề chớp mắt nhìn Dạ Mộc.

Dưới ánh trăng, Dạ Mộc lại hồn nhiên không hay, "Quy củ chính là dùng để đánh vỡ! Hơn nữa, ngoại trừ người cơ trí như ta đây, ngươi còn có thể phái ai đi?"

Hắn quả thực tín nhiệm nàng nhất, đáng tiếc, trọng điểm của hắn không phải cái này.

"Được rồi, yên tâm đi! Ta bảo đảm tốc chiến tốc thắng!" Dạ Mộc thấy đến chỗ ở của nàng rồi, trước một bước phất tay, "Vậy ngày mai gặp!"

"Ừm." Mặc Lâm Uyên theo bản năng gật đầu, nể tình tuổi nàng còn nhỏ, đậu tình chưa nở, chỉ có thở dài, "Vậy ngày mai gặp đi."

Dù sao, hắn còn có rất nhiều thời gian.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro