Chương 90: Thế chân vạc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, Mặc Lâm Uyên lâm triều, Dạ Mộc đi cung điện của Thái Hoàng Thái Hậu.

Nghe được Dạ Mộc tìm đến mình, Thái Hoàng Thái Hậu vừa hồi cung không khỏi có chút sợ hãi, bà ta chỉ cần nghĩ tới Dạ Mộc nhìn như vô hại, thực ra lại là một đại sát khí, liền vừa hận lại sợ, đơn giản là nàng hiện tại không dùng nội lực, vì vậy bà ta suy nghĩ chốc lát, vẫn là gặp Dạ Mộc.

"Thái Hoàng Thái Hậu, vạn phúc kim an!"

Dạ Mộc cười hành lễ với bà ta, nhìn qua vui vẻ, giống như những thiếu nữ kia cũng không có gì khác thường.

Triệu Vân Cầm hoài nghi nhìn chằm chằm nàng, "Sớm như vậy, ngươi tới làm cái gì?"

Dạ Mộc là tới giúp Mặc Lâm Uyên truyền lời sao?

Dạ Mộc nói rằng, "Ta là tới chúc Thái Hậu !"

"Hửm? Có chuyện vui gì?"

Triệu Vân Cầm không khỏi cau mày.

Dạ Mộc nói, "Là tôn nữ của người đó, Mặc Điệp Công Chúa, nàng thích công tử Văn gia, nên Bệ Hạ đang chuẩn bị khôi phục thân phận của Mặc Điệp, để cho nàng có thể phong quang đại giá."

Dạ Mộc nói xong, chăm chú nhìn vẻ mặt của Triệu Vân Cầm.

Trong lòng Triệu Vân Cầm cười nhạt, thì ra đến đây để nói nhảm.

Nét mặt của bà ta nói không lộ ra hỉ nộ, chỉ là nhàn nhạt, "Ồ? đây là chuyện tốt nha, Điệp Nhi chết đi sống lại, là nên khôi phục thân phận, được rồi, chuyện này Ai Gia đã biết, ngươi lui ra đi."

Không phải là không muốn làm khó dễ Dạ Mộc một chút, chỉ là bà ta vừa trở về, vẫn là đừng cứng đối cứng với Hoàng Đế mới tốt.

Dạ Mộc lại không chịu đi, nàng như trước cười hì hì, bộ dạng không chút tâm cơ nào, "Thái Hoàng Thái Hậu, không biết ngươi có nghe qua một từ, gọi là bộ ngựa bắt ve, chim sẻ núp sau chưa?"

"Ngươi đây là ý gì?" Triệu Vân Cầm híp mắt.

Dạ Mộc nói, "Thực ra từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói, Bệ Hạ mới là người thân nhất của ngươi mới đúng."

Triệu Vân Cầm cười lạnh, mỗi ngày ngóng trông bà ta chết, xông pha đi đầu nên là hoàng đế đi?

Dù sao sinh mẫu của hắn, là chết ở trước mặt bà ta.

"Đương nhiên, Ai Gia và Hoàng Đế, tốt xấu là tổ tôn, Ai Gia tự nhiên thân cận với Hoàng Đế."

Dạ Mộc lại lắc đầu, "Không, người rõ ràng không biết, bởi vì chỉ có chiếc ghế bằng ba chân, mới là ổn định nhất, một khi chặt đứt một chân, hai cái chân khác cũng sẽ không vững chắc, trừ phi, chặt đứt thêm một chân, một chân còn lại đăt ở giữa, ghế mới có thể cân đối."

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vẫn như trước lộ ra dáng tươi cười, nhưng ánh mắt lại hết sức nghiêm túc.

"Cho nên, mặc kệ thế gia nói gì với người, muốn làm cái gì, người cũng không nên đáp ứng mới phải, càng không nên giúp bọn hắn,bốn năm này mặc dù người có thể bình an vô sự, cũng là bởi vì quan hệ tam phương vững chắc, không thôi, người cho rằng người có thể sống yên ổn nhiều năm như vậy?"

"Ngươi hỗn xược!" Nha đầu này, là đang nói bà ta sớm nên chết đi sao?

Tâm phúc chung quanh sợ đến vội vã quỳ xuống, nhưng Dạ Mộc lại không sợ chút nào, "Có phải hỗn xược hay không trong lòng người rõ ràng, trước đây người cùng thế gia liên thủ, giết chết Hoàng Hậu, nên vô thức đem Hoàng Đế trở thành địch nhân, lại không biết, nếu Hoàng Đế ngã xuống, người tiếp theo chính là ngươi, không thôi ngươi cho là vì sao Văn gia muốn thú một Công Chúa? Nói không chừng, nàng chính là dùng để thế thân ngươi đó chứ? Đừng quên, nàng là bị người nào đó giam dưới đất năm năm nha!"

Dạ Mộc vốn chỉ là thử gạt bà , bởi vì nàng còn chưa có đoán được Mặc Điệp ở trong chuyện này đưa đến tác dụng gì, không nghĩ tới Triệu Vân Cầm nghe xong, sắc mặt trở nên khó coi.

Trước đó Văn gia tìm tới bà ta, nói hôm nay Hoàng Tử đã chết hết, cũng chỉ còn lại có một Công Chúa, chỉ tiếc còn chưa có được Hoàng Đế thừa nhận.

Nếu là bà ta nguyện ý, có thể giống như trước đây, hợp tác với thế gia, khôi phục thân phận của Mặc Điệp trước, lại giết chết Hoàng Đế, chỉ cần Hoàng Đế vừa chết, bọn họ cùng phò tá Công Chúa đăng cơ, như vậy, Triệu Vân Cầm có thể tiếp tục nhiếp chính, thế gia bọn họ bớt được Hoàng Đế trở ngại, cũng có thể tiếp tục lớn mạnh, mà trọng yếu hơn là, làm như vậy, bọn họ lấy được lợi ích đều bình đẳng, ai cũng không sợ ai đổi ý.

Nhưng lời Dạ Mộc nói lại nhắc nhở bà ta, lập Mặc Điệp làm Hoàng Đế bù nhìn, nhìn như bà ta và thế gia lấy được chỗ tốt nhiều như nhau, không có đánh vỡ cân đối, nhưng thực ra đã bị phá vỡ, hơn nữa có Mặc Điệp ở đó, vì sao bọn họ không thể giết mình, từ thế gia biến thành Nhiếp Chính Vương chứ? Phải biết rằng Mặc Điệp cũng không có tâm cơ như Mặc Lâm Uyên, rất dễ điều khiển!

Quan trọng nhất là, tiểu nha đầu kia, bị bà ta nhốt suốt năm năm, ngày sau làm nữ Hoàng Đế, sẽ bỏ qua mình sao?

Trước đây bà ta vẫn luôn nghĩ sự tồn tại của Mặc Lâm Uyên làm người căm hận biết bao, lại thiếu chút nữa đã quên, Mặc Điệp kia cũng không phải dễ đối phó, nếu như bà ta và thế gia thông đồng một mạch, nói không chừng người bị nhốt ở địa lao kế tiếp, chính là Triệu Vân Cầm bà.

Nghĩ như vậy, Triệu Vân Cầm có chút ngồi không yên, đã thấy Dạ Mộc cười nhìn bà ta.

Ánh mắt của nàng tựa hồ có thể xuyên thủng tất cả, nhìn sự rụt rè trong lòng Triệu Vân Cầm.

"Nghĩ kỹ chưa?" Dạ Mộc thu hết thái độ của Triệu Vân Cầm vào đáy mắt, đột nhiên phát hiện mình tìm được trọng điểm, "Ngẫm lại xem, Mặc Điệp hận ngươi sâu đậm? Ngươi nhất định muốn nhìn thế gia thành công? Nếu như ngươi xác định, như vậy, Bệ Hạ rất nhanh thì sẽ hạ chỉ, khôi phục thân phận của Mặc Điệp."

"Chờ, chờ một chút!" Triệu Vân Cầm nhức đầu xoa mi tâm của bản thân, "Điệp Nhi đều 'đã chết' nhiều năm như vậy, đột nhiên khôi phục thân phận, sợ là không thích hợp."

"Ồ?" Dạ Mộc tiến lên một bước, "Nguyên nhân gì? Nguyên nhân ngươi cự tuyệt khôi phục thân phận của Mặc Điệp? Không thôi chỗ Bệ Hạ, ta không dễ ăn nói."

Lúc này Triệu Vân Cầm mới phát hiện Dạ Mộc khó chơi nư vậy, "Nói chung, chuyện này không phải ngươi có thể hỏi tới, ra ngoài!"

Bà ta dữ dội như vậy, Dạ Mộc cũng không có bất kỳ phản ứng nào, ngược lại cười khanh khách hỏi, "Thái Hoàng Thái Hậu, Bệ Hạ hoài nghi trước đây Mẫu Hậu ngài ấy chết, liên quan đến Văn gia, nên len lén để ta hướng ngươi hỏi bằng chứng, chuyện của Mặc Điệp, chúng ta không nói, cái kia, ngươi sẽ có câu trả lời chứ? Bởi vì nói không chừng, Văn gia bọn họ sẽ có một phò mã."

Triệu Vân Cầm nôn nóng nói, "Ai Gia nói, các ngươi sẽ tin sao?"

Dạ Mộc nói, "Nếu không tin, cũng sẽ không tới hỏi người."

Triệu Vân Cầm suy tư chỉ chốc lát, quỷ thần xui khiến nói một câu, "Trước đây tam đại thế gia đều nhúng tay." Không thôi bà ta làm sao có thể dễ dàng như vậy đắc thế?

"Hiểu rồi." Dạ Mộc tạm thời còn không biết Triệu Vân Cầm cùng Văn gia hai người ai đang nói dối, nhưng về chuyện của Mặc Điệp này, nàng có kết luận.

Sau khi trở về, Mặc Lâm Uyên đã hạ triều, thấy được Dạ Mộc như có điều suy nghĩ , trên mặt hắn không khỏi hiện lên dáng tươi cười, đi tới, vô cùng thân thiết nhéo nhéo lỗ mũi của nàng.

"Thế nào, quỷ lanh lợi, Thái Hoàng Thái Hậu bị ngươi chọc cho thành dạng gì rồi?"

Dạ Mộc thấy là hắn, đắc ý cười, "Còn phải nói,  uốn ba tấc lưỡi như ta cái khác không dám chắc chắn, nhưng Mặc Điệp và Thái Hậu còn có thế gia có giao dịch là thật, vị phân của Công Chúa, thật đúng là không thể cho nàng ta!"

Nói xong, nàng đã đem đối thoại trước đó đều nói cho Mặc Lâm Uyên nghe, trong đầu Mặc Lâm Uyên, đột nhiên hiện lên một ý niệm khó tin.

"Ta càng nghĩ, đều không nghĩ ra một Công Chúa có thể làm cái gì, thế nhưng nghe ngươi vừa nói như vậy, có thể trọng điểm không phải ở trên thân phận Công Chúa, mà là với con người của nàng ta, ở chỗ Trẫm, có thừa nhận nàng ta là huyết mạch hoàng gia hay không."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro