Chương 91: Làm rõ chân tướng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không... Không phải chứ?" Dạ Mộc cũng phục hồi lại tinh thần, "Chẳng lẽ Mặc Điệp còn muốn làm nữ Hoàng Đế?"

Mặt của Mặc Lâm Uyên trong nháy mắt âm trầm xuống.

Nếu như đoán không sai, trước người của Văn gia cầu hôn cũng chỉ là ngụy trang, bọn họ cố ý làm sai lệch trọng điểm, chính là vì để Mặc Lâm Uyên không đề phòng Mặc Điệp, mà hứa cho nàng ta thân phận Công Chúa, dù sao cũng là một Công Chúa mà thôi.

"Nếu thật sự là như thế, lời của người Văn gia nói, thật đúng là một chữ đều không tin được." Dạ Mộc giận dữ nói, không nghĩ tới Mặc Điệp mấy năm này biết điều như vậy, sau lưng còn dấu diếm làm bậy! Nếu không phải nàng chạy thêm chuyến này, Mặc Lâm Uyên xem mặt mũi của Mẫu Hậu đã qua đời cùng một đôi ngọc bội, thật sự sẽ khôi phục thân phận của Mặc Điệp, như vậy ngày sau, Mặc Điệp sẽ nhảy ra hung hăng cắn hắn một cái.

"Làm sao bây giờ?" Dạ Mộc thấy Mặc Lâm Uyên bộ dạng mười phần giận dữ, có chút lo lắng, "Ngươi cũng đừng kích động, nàng ta rốt cuộc cũng là muội muội ngươi "

Mặc Lâm Uyên sẽ không trong cơn tức giận làm thịt bọn họ chứ?

Dù sao Mặc Điệp làm như vậy, Mặc Thế Văn khẳng định cũng là biết được chuyện này, một người là phụ thân, một người là muội muội, còn đều là người thân, tính kế bản thân như vậy, Mặc Lâm Uyên thực sự rất muốn biết nguyên do!

Trước đây nếu không phải hắn ra tay cứu giúp, bọn họ đã chết đói trong địa lao rồi! Không nói cảm ơn, lấy oán trả ơn như vậy, rốt cuộc là xuất phát từ loại tâm tính gì?

"Ta muốn đi hỏi ông ta một chút." Mặc Lâm Uyên đứng dậy, cả người sát khí bức người, đôi mắt phượng kia càng mang theo sát ý!

"Ta tự nhận đối xử với bọn họ không tệ, bọn họ, tại sao muốn đối xử với ta như vậy? !"

"Ây, chờ chút, chờ chút!" Dạ Mộc liền vội vàng kéo hắn lại, "Ngươi đi như vậy bọn họ cũng sẽ không thừa nhận đâu! Như vậy đi, giao cho ta!"

Con ngươi của Dạ Mộc đảo một vòng, "Ta có biện pháp!"

Dạ Mộc nói nàng có biện pháp, thực ra đều chỉ là vì để ổn định lại tâm tình của Mặc Lâm Uyên, dù sao bọn họ hiện tại vẫn không rõ nguyên do, nếu là Mặc Lâm Uyên dưới sự tức giận làm ra cái gì, người theo dõi hắn, lại có cớ để công kích hắn.

Bất quá trên đường trở về, Dạ Mộc tỉ mỉ suy tư một phen, suy luận tâm lý của Mặc Điệp.

Theo nàng thấy, Mặc Điệp tuyệt đối là một nữ hài co được dãn được, nàng ta có lẽ có dã tâm, nhưng dã tâm của nàng ta tuyệt đối không đạt đến trình độ muốn làm Hoàng Đế, chỉ có thể nói là có người giựt giây, nàng ta bất đắc dĩ bị kéo mà thôi.

Vì sao nói là bất đắc dĩ? Bởi vì nếu nàng ta có sự lựa chọn, nhất định sẽ tiếp tục ở bên người Mặc Lâm Uyên thấp phục làm nhỏ, dù sao đã có hiệu quả không phải sao? Trước đó Mặc Lâm Uyên thiếu chút nữa liền đáp ứng khôi phục thân phận Công Chúa của nàng ta, lúc này, nàng ta không có khả năng đi giúp người khác, trừ phi, nàng ta có lý do phải phản bội.

Vì dụ như, nàng ta làm chuyện gì đó, bị thế gia hoặc người của Thái Hoàng Thái Hậu lấy để làm uy hiếp, mà chuyện này, hễ Mặc Lâm Uyên biết, nhất định, nhất định sẽ không tha thứ cho nàng ta.

Mặc Thế Văn cũng là như vậy, nếu không phải bị uy hiếp, lấy trình độ sợ hãi của ông ta đối với Thái Hoàng Thái Hậu, không thể nào đi ra gây chuyện, trừ phi, ông ta nhận định sau khi Mặc Lâm Uyên biết chân tướng sẽ không che chở ông ta nữa, ông ta lại không thể nương nhờ Thái Hậu, cũng chỉ có theo thế gia.

Chẳng biết tại sao, Dạ Mộc cảm giác mình suy đoán có chín phần đúng, Mặc Lâm Uyên là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, nhưng nàng là người đứng xem, đi qua nhiều tầng đầu mối suy đoán, cũng chỉ có thể nghĩ đến một khả năng, một khả năng có thể buộc chặt những người như Thái Hậu thế gia Mặc Thế Văn này với nhau, đó chính là sinh mẫu của Mặc Lâm Uyên, nguyên nhân cái chết của cố Hoàng Hậu.

Dạ Mộc càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng, ngoại trừ chuyện này, nàng nghĩ không ra còn có cái gì sẽ làm Mặc Thế Văn còn có Mặc Điệp cảm thấy, hễ Mặc Lâm Uyên biết được tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

Chỉ là Mặc Lâm Uyên cũng không có biểu đạt ra hoài nghi đối với cái chết của Mẫu Hậu hắn, vì sao Mặc Thế Văn bọn họ biểu hiện kỳ quái như thế?

Dạ Mộc âm thầm chuyển hướng đi, đi đến chỗ của Mặc Thế Văn, nàng cảm thấy, muốn biết chân tướng, vẫn là chỉ có thể hạ thủ từ trên thân người có phòng tuyến yếu nhất trong lòng.

Lúc này Mặc Thế Văn và Mặc Điệp đều đây, trong lòng bọn họ có suy nghĩ, nên ngọ thiện cũng không có ăn.

Bọn họ đã lôi luôn cả chuyện Mẫu Hậu của Mặc Lâm Uyên ra nói luôn rồi, Mặc Lâm Uyên sẽ phải đáp ứng chuyện khôi phục thân phận Công Chúa của Mặc Điệp chứ?

Mặc Điệp có chút không cam lòng nói, "Trước đó Hoàng Huynh thiếu chút nữa là đáp ứng rồi, dù sao chỉ là một yêu cầu nhỏ mà thôi, nhất định là Dạ Mộc kia làm cái gì đó, nàng ta chính là sợ ta thành Công Chúa, sẽ đoạt sủng ái của nàng ta!"

Mặc Thế Văn cũng cảm thấy không cam lòng, bất quá một chút yêu cầu nhỏ như thế, bốn năm này bọn họ sống an an phận phận, Mặc Lâm Uyên dựa vào cái gì mà không đáp ứng.

"Chờ một chút đi, Mặc Lâm Uyên nhất định sẽ đáp ứng, chúng ta không thể gấp."

Dạ Mộc vốn đang muốn để cho người thông báo, nhưng nội lực trăm năm trong người ngàng, lỗ tai rất thính, nghe được lời của Mặc Thế Văn bọn họ, đột nhiên ngăn trở cung nhân trông coi vào thông báo.

Cung nhân có chút kỳ quái, nhìn nàng một chút, lại nhìn mái điện một chút, nghĩ thầm xa như vậy, hắn thân là đại sư nội công đều nghe không được động tĩnh, huống chi một tiểu oa nhi như nàng.

Mặc Điệp lại nói, "Nghe người khác nói, Dạ Mộc kia sáng hôm nay đi tìm Thái Hoàng Thái Hậu, nàng ta sẽ không từ chỗ Thái Hoàng Thái Hậu biết được cái gì không nên biết chứ?"

"Điều đó không có khả năng." Mặc Thế Văn nói, "Hiện tại nữ nhân kia chọn hợp tác với chúng ta, lại không thể hủy ngang, dù là Mặc Lâm Uyên xuất ra nhiều chỗ tốt hơn nữa cũng không có khả năng."

Mặc Điệp lầm bầm một tiếng, "Ây, nếu không phải cái chết của Mẫu Hậu sẽ kích thích đến Hoàng Huynh, ta mới không muốn tham dự những thứ thị thị phi phi này! Có thể làm một Công Chúa, ta đã hài lòng, Thái Hoàng Thái Hậu và người của thế gia đều không phải là dễ đối phó."

Mặc Thế Văn cũng thở dài, "Nếu là Mặc Lâm Uyên biết chân tướng năm đó, chúng ta nhất định sẽ phải chết, lúc này chúng ta đâu còn có sự lựa chọn nữa chứ? Đợi lát nữa xế chiều, ngươi lại tới chỗ nó lấy lòng khoe mẽ, nếu chúng ta không có đường lui, cũng chỉ có đi về phía trước!"

Dạ Mộc nghe thế, không khỏi híp mắt một cái, mà cung nhân ngăn bên người nàng, hiển nhiên không phải người của Hoàng Đế, hắn thấy Dạ Mộc yên lặng, tựa hồ đang suy tư cái gì, cảm thấy có kỳ hoặc, nên không trưng cầu Dạ Mộc đồng ý liền hô to một tiếng.

"Dạ Mộc cô nương cầu kiến!"

Dạ Mộc quét mắt nhìn hắn một cái, một giây kế tiếp, cửa liền mở ra, Mặc Thế Văn có chút hoảng, đặc biệt nhìn thấy Dạ Mộc, chỉ là khoảng cách xa như vậy, nàng hẳn là cái gì đều nghe không được đi?

Dạ Mộc thấy hắn, thái độ hào phóng cười nói, "Thái Thượng Hoàng vạn phúc kim an, ta là thay Bệ Hạ tới thăm ngài."

Lúc nói chuyện, nàng để tỳ nữ sau lưng lấy ra hộp nàng sớm đã chuẩn bị xong, vừa mở ra, bên trong là một viên lão tố (nhân sâm).

Mặc Thế Văn che giấu u quang dưới đáy mắt, để Dạ Mộc đi vào, Dạ Mộc cũng chẳng sợ, đi thẳng vào trong, lúc thấy Mặc Điệp, không kinh ngạc chút nào chào hỏi với nàng ta.

Ai cũng biết Hoàng Đế cưng chìu Dạ Mộc, nguyên nhân dường như là Dạ Mộc là ân nhân cứu mạng của hắn, nên mặc dù nàng không hiểu lễ giáo, người khác cũng không tiện nói cái gì, tóm lại có Hoàng Đế che chở.

"Ngươi tới làm cái gì?" Mặc Thế Văn đi thẳng vào vấn đề hỏi, lúc này tất cả hạ nhân đều bị ông ta đuổi ra ngoài ra ngoài phòng, chỉ chừa một cung nhân dẫn Dạ Mộc vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro