Chương 92: Chân tướng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người nọ dường như là đại sư nội công, ánh mắt nhìn người có chút ngoan lệ.

Dạ Mộc thấy thế, con ngươi đảo một vòng, đột nhiên trong đầu nghĩ ra một kế.

"Ta vốn chỉ là tới thăm, nhưng buổi trưa, ta ở chỗ Thái Hoàng Thái Hậu nghe được một câu chuyện thú vị."

Đầu quả tim của Mặc Thế Văn nhảy mạnh một cái, tỉnh ngủ hỏi, "Bà ta đã nói gì với ngươi?"

Dạ Mộc cười nói, "Cũng không có gì, chính là bà ta nói, trước đây hại chết tiên Hoàng Hậu, không phải chỉ có một mình bà ta, rất nhiều người đều có phần, Bệ Hạ không tin lí do thoái thác của Thái Hoàng Thái Hậu, nên để cho ta tới hỏi ngài một chút."

Cái trán của Mặc Thế Văn trong nháy mắt hiện đầy mồ hôi lạnh, "Nữ nhân kia âm ngoan độc ác, lời của bà ta làm sao có thể tin? Hơn nữa, hơn nữa bà ta nói cái gì? !"

Dạ Mộc nói, "Bà ta nói, trước đây bà ta có thể thành công, tam đại thế gia, đều có nhúng tay."

Cơ mặt Mặc Thế Văn giật giật một cái, nói cách khác, Mặc Lâm Uyên đã biết Văn gia không phải thứ tốt?

Dạ Mộc nhìn phản ứng của ông ta, đột nhiên xác định Thái Hoàng Thái Hậu không có gạt người.

"Còn có..." Dạ Mộc thong thả ung dung nói, "Thái Hoàng Thái Hậu nói ngài, mới là đầu sỏ hại chết tiên Hoàng Hậu!"

"Ngươi, ngươi ngươi nói bậy!" Mặc Thế Văn giống như bị người đạp đuôi nhảy dựng lên, nhưng trên mặt khủng hoảng không giống như làm bộ.

Mặc Điệp thấy thế, liền vội vàng đè Mặc Thế Văn lại, không cho ông ta tiết lộ thêm cái gì, sau đó vẻ mặt bất thiện nhìn chằm chằm Dạ Mộc.

"Một đứa ngươi lai lịch không rõ như ngươi, dựa vào cái gì tham dự vào việc này? Mẫu Hậu đều đã chết biết bao năm rồi, chính là bị Thái Hoàng Thái Hậu bức tử! Thiên chân vạn xác!"

"Thật không?" Dạ Mộc ngồi ở trên ghế khắc hoa cười nói, "Nhưng là lời của Thái Hoàng Thái Hậu và ngươi nói vừa vặn tương phản, ngươi nói Bệ Hạ sẽ tin của người nào đây? Hơn nữa nếu không phải các ngươi có nhược điểm ở trong tay Văn gia, sẽ nghe lời của Văn gia nói như thế sao? Phương diện này xem ra còn có bí mật nha!"

Mặc Điệp thấy một đôi mắt hình như đã thấy rõ thế sự của Dạ Mộc, đầu quả tim hơi run, nàng ta rốt cục không chịu nổi, thấp giọng hỏi, "Ngươi đều biết bao nhiêu rồi?"

Dạ Mộc nói, "Nếu không phải biết hết rồi, ta sẽ đứng ở chỗ này sao? Ngươi thân là nữ nhi của tiên Hoàng Hậu, Thái Thượng Hoàng thân là trượng phu của tiên Hoàng Hậu, nhưng sở tác sở vi của các ngươi, thực sự là để người khác giận sôi người! Bệ Hạ đã sang chỗ của Thái Hoàng Thái Hậu bên kia mời người, đến lúc đó, cho các ngươi cùng bà ta đối chất với nhau!"

Mặc Thế Văn nghe vậy, phòng tuyến trong lòng một cái liền bị đánh tan, trở nên gớm ghiếc vặn vẹo, "Triệu Vân Cầm dám phản bội chúng ta? !"

Ông ta đã sớm nói Triệu Vân Cầm không đáng tin cậy, bảo thế gia không nên hợp tác với Triệu Vân Cầm, đây không phải sao, quả nhiên bị cắn ngược lại một cái!

Dạ Mộc mỉm cười, thực ra nàng cũng không nói gì bất luận một câu gì có chứa nội dung thực chất, đều là trong lòng bọn họ có quỷ, mới có thể như vậy.

Nhưng thái độ của bọn họ đã để Dạ Mộc có chút xác định, bọn họ có nhược điểm gì bị thế gia năm được.

Dạ Mộc đứng dậy, bình tĩnh nói, "Bệ Hạ nói, các ngươi bây giờ còn có cơ hội nói ra chuyện năm đó, có thể, hắn còn có thể cho các ngươi một con đường sống."

Mặc Thế Văn và Mặc Điệp liếc nhau, đều sờ không trúng rốt cuộc Thái Hoàng Thái Hậu nói cái gì, Mặc Điệp len lén nhìn về phía phía sau, cao thủ Văn gia phái tới đang âm trầm nhìn mình, để trong lòng nàng ta không hiểu sao sinh ra vài phần lo lắng.

Nàng ta làm ra biểu tình sợ hãi, nói với Dạ Mộc.

"Sự kiện kia chúng ta nói, chỉ là, ngươi tới nội điện đây uống một ngụm trà, ta từ từ nói cho ngươi biết."

Dạ Mộc không nghi ngờ nàng ta, theo nàng ta tiến vào, đã thấy Mặc Điệp và Mặc Thế Văn ngồi ở đối diện nàng, mà cung nhân thần bí kia đã không thấy.

"Thực ra chuyện này, thực sự không thể trách Trẫm mà!" Mặc Thế Văn ngồi xuống, vẻ mặt đau khổ nói, "Tiểu Vân nàng ấy thật không phải do Trẫm hại chết, chuyện này, đều do Thái Hoàng Thái Hậu!"

"Vậy ngươi vẫn là kể lại tỉ mỉ đi, ta thấy lời của ngươi cùng lời của Thái Hoàng Thái Hậu nói, đến tột cùng có bao nhiêu khác biệt."

Mặc Thế Văn cúi đầu, tựa như có chút khó có thể mở miệng, rất khó tưởng tượng, trước đây ông ta là người từng làm Hoàng Đế.

"Trước đây trước đây Triệu Vân Cầm cùng thế gia liên thủ, đánh Trẫm trở tay không kịp, cuối cùng, quyền lợi của Trẫm bị mất quyền lực còn chưa đủ, Triệu Vân Cầm còn ép Trẫm ép trẫm giao Hoàng Hậu ra."

"Giao ra, giao cho ai?" Dạ Mộc ý thức được đây là then chốt!

Mặc Thế Văn nhìn chằm chằm nàng, vẻ mặt âm trầm xuống, "Có một người, thích Hoàng Hậu lâu như vậy, hắn vì bức bách Hoàng Hậu tiếp thu hắn, nên ngay lúc đó giao dịch với Thái Hậu, hắn giúp Thái Hậu tạo phản, Thái Hậu giúp hắn bắt người, thứ hắn muốn vẫn luôn không phải quyền lực, mà là nữ nhân, nữ nhân của Trẫm!"

Lòng của Dạ Mộc một cái đã nhấc lên, "Sau đó thì sao?"

Mặc Thế Văn hừ một tiếng, "Sau đó còn có thể làm sao? Hoàng Hậu bị người phá hủy thân thể, đâu còn có mặt mũi sống trên đời, cho nên, tự sát!"

Dạ Mộc không nghĩ tới vậy mà lại là nguyên nhân này, coi như nàng muốn hỏi thêm, phía sau đã có người hung hăng cho một chưởng, đánh vào trên cổ của nàng!

Dạ Mộc từ từ nhắm hai mắt mềm yếu ngã xuống đất, Mặc Thế Văn vội vàng đi tới.

"Nàng ta ngất rồi đi? Nghe nói nàng rất lợi hại, ngươi xác định nàng ta sẽ không tỉnh lại chứ?"

Cao thủ Văn gia phái tới hừ một tiếng, "Khẳng định ngất rồi, hơn nữa nói võ nghệ của nàng cao cường, đều là lời đồn đãi, một tiểu nữ hài như nàng ta, có thể có bản lãnh gì, cũng chỉ có các ngươi mới tin!"

Mặc Thế Văn bị tức đến vẻ mặt đỏ bừng.

Còn đối với phương cười lạnh một tiếng, lại nói, "Thiếu chút nữa đã quên rồi, ngươi vẫn có sở trường nha, tỷ như bản lĩnh mở to mắt nói láo, trước đây, rõ ràng là ngươi là vì mạng sống, liền đưa thê tử của chính mình cho người khác chà đạp, sau đó lại cảm thấy chịu nhục, buộc nàng ta tự sát, lời vừa rồi, ngươi thật giống như là bản thân rất uất ức vậy!"

Mặc Thế Văn nghe xong lời của hắn, sắc mặt trở nên xuất kỳ vặn vẹo!

"Không được nói."

"Vì sao không được nói?" Cao thủ nội công kia, một chút cũng không kiêng kỵ thân phận của Mặc Thế Văn, "Đừng quên, ngươi chính là một con chó bên người chủ nhân, nếu không phải ngươi nghe lời, chuyện trước đây ngươi đối xử với Hoàng Hậu thế nào, cũng sẽ bị truyền tới trong lỗ tai của Hoàng Đế! Tuy rằng ta phụng mệnh bảo hộ ngươi, nhưng bản thân ngươi cũng phải thông minh một chút, chớ tự tìm đường chết!"

Mặc Thế Văn bị hắn nhục nhã như vậy, lại một chút tính tình cũng không dám phát, không có biện pháp nào, nhược điểm của ông ta trong tay người khác, chỉ là loại cuộc sống này, khi nào mới kết thúc?

Ông ta nhịn lại nhẫn, "Ngày hôm nay tiện nhân Triệu Vân Cầm kia nói lung tung, Văn gia các ngươi không quản sao? Không phải nói có hiệp nghị sao?"

Người nọ nhíu nhíu mày, "Triệu Vân Cầm không có khả năng nói ra chuyện năm đó, cũng chính là các ngươi mới dễ bị lừa gạt như vậy!"

"Vậy tiểu nha đầu này gạt ta? !" Mặc Thế Văn phẫn nộ!

"Đây không phải là rõ ràng sao?"

Đối phương cười nhạt.

Sát khí bốc lên trong mắt Mặc Thế Văn, Triệu Vân Cầm nhốt ông ta cũng thì thôi đi, thế gia uy hiếp ông ta, ông ta cũng nhịn, nhưng là Dạ Mộc được tính là cái gì, nàng dám tùy tùy tiện tiện lừa gạt mình, bản thân thiếu chút nữa khai hết rồi!

"Nha đầu này có thể giao cho ta không?"

Đại sư nội công, thấy vẻ mặt của Mặc Thế Văn bất thiện, "Giao cho ngươi, ngươi giấu được sao? Hơn nữa, nàng ta là lợi thế cực tốt để chúng ta đối phó Hoàng Đế!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro