Chương 9: Ngươi vì sao không thể mỗi lần đều đỡ được ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày này, tất cả hạ nhân trong nhà đều bị đương gia chủ mẫu kêu đi dạy bảo, trong viện, cũng chỉ có Dạ Mộc và hai người bọn họ.

Bởi vì Dạ Tiểu Lang và Mặc Lâm Uyên lúc này vẫn coi như nô lệ, nên không có tư cách gặp chủ mẫu, vừa hay xế chiều hôm nay lại không có người ngoài, Dạ Mộc thở phào nhẹ nhõm đồng thời vung tay lên, cho bọn hắn nửa ngày nghỉ!

Dạ Tiểu Lang vui vẻ đến hỏng! Hắn trước đây ở trong rừng rậm hoang dã quen rồi, bị bắt tới loại địa phương này, thời thời khắc khắc đều phải cẩn thận không nói, còn bị ước thúc quá chặt, hắn đã sớm nghẹn chết rồi!

"Tiểu thư, tiểu thư! Vậy chúng ta chơi gì đây?" Hắn hưng phấn hỏi.

Mặc Lâm Uyên chỉ liếc nhìn bọn họ một cái, tiếp tục đọc sách, hắn không cần ngày nghỉ, hắn muốn học tập, học tập tất cả phương pháp trở nên mạnh mẽ!

Vấn đề này làm khó Dạ Mộc rồi, ở nơi này không có máy chơi game máy vi tính, có cái gì tốt để chơi đâu?

Nàng ngẩng đầu nhìn trời, trước mắt sáng ngời!

"Ngày hôm nay khí trời tốt, chúng ta chơi thả diều đi!"

"Được được!" Dạ Tiểu Lang vội vã hùa theo.

Dạ Mộc từ trong ngăn kéo lấy một con diều ra, diều Khổng Tước rất lớn, là món đồ chơi trước kia Dạ Mộc lấy được, ngày hôm nay cuối cùng cũng phát huy công dụng rồi!

Bởi vì diều quá to, vóc dáng Dạ Mộc lại nhỏ, khi giơ lên cao và chạy, phần lớn bộ phận đuôi diều đều kéo lê trên mặt đất, không còn cách nào, lúc này Dạ Mộc mới nhìn tới Mặc Lâm Uyên.

"Trời ạ! Ngươi vậy mà vẫn còn đang đọc sách?"

Dạ Mộc sợ ngây người, Mặc Lâm Uyên lẽ nào sẽ không có tính trẻ con sao? Nàng an bài cho hắn nhiệm vụ bài vở và bài tập gấp ba Dạ Tiểu Lang, thật vất vả có thời gian tiêu khiển thả lỏng, hắn vậy mà một chút cũng không thích thú!

Mặc Lâm Uyên để sách xuống, có chút bất đắc dĩ nói, "Ta còn có một bài chính luận chưa thuộc, ngày mai phu tử muốn kiểm tra."

Hiện tại Mặc Lâm Uyên nói nhiều hơn trước đây chút, dù sao nhân tâm đều là thịt, Dạ Mộc toàn tâm toàn ý với hắn, hắn đều cảm nhận được, không có khả năng không hề dao động.

Dạ Mộc nghe vậy, nắm sách của hắn vứt qua một bên!

"Mặc kệ, ngươi thả dây, Tiểu Lang giơ diều chạy ở trước, ta chạy phía sau, cứ quyết định như vậy đi!"

Nàng bá đạo như vậy, Mặc Lâm Uyên còn có thể làm sao? Chỉ có nhận mệnh tiếp nhận cuộn dây.

Nhưng thứ này, hắn chỉ từng chơi một lần vào lúc năm tuổi, nên cũng không quá quen. Mà bên kia, Dạ Mộc cũng đã bắt đầu hô! Sau đó Dạ Tiểu Lang chạy ở phía trước, nàng ở phía sau kéo đuôi diều thật dài đuổi theo!

Dạ Tiểu Lang chạy rất nhanh, mặc dù Dạ Mộc tinh thần là bộ đội đặc chủng, thế nhưng thân thể là một loli, lại thêm Mặc Lâm Uyên chạy làm chạy sao còn không biết, bọn họ chạy đã lâu diều cũng không bay lên.

Thấy Dạ Mộc tức giận, nhìn con diều rất thất vọng, Mặc Lâm Uyên rốt cuộc buông lỏng rụt rè, cùng bọn họ chạy, vừa lúc một trận gió xuân thổi qua, con diều bay rồi!

"Bay lên rồi! Tiểu thư, ta buông tay đấy!"

Nói xong, Dạ Tiểu Lang buông tay ra, lúc hắn buông tay ra, lập tức đi đoạt cuộn dây trong tay Mặc Lâm Uyên ngay, nhưng lúc này, Dạ Mộc bởi vì cầm đuôi diều mới buông tay, thời gian chạy không thấy dưới chân, kết quả là bị vấp một cái!

"Cẩn thận!"

Mặc Lâm Uyên ném cuộn dây diều cho Dạ Tiểu Lang, gần như chớp mắt cái là đã đỡ được Dạ Mộc!

Nhưng Dạ Mộc chỉ nhìn hắn một cái, hai mắt nhìn chằm chằm bầu trời, nhìn diều Khổng Tước to lớn chậm rãi bay lên, khóe miệng của nàng cũng không tự chủ được kéo lên, trong lòng có loại cảm giác thành tựu to lớn!

"Thấy không, thấy không? Nó bay rồi!"

Dạ Mộc kéo y phục của Mặc Lâm Uyên lay động một trận, người còn bị Mặc Lâm Uyên nửa ôm, lại không thành thật nhảy tới nhảy lui!

Có lẽ là ánh nắng quá tốt, hoặc là gió quá mát mẻ, Mặc Lâm Uyên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của Dạ Mộc, mắt tròn trịa, tâm đều phải manh hóa, hắn rốt cuộc thừa nhận, ở trong lòng hắn, hắn đã sớm không có biện pháp hoài nào nghi nàng nữa, tiểu cô nương khả ái như vậy, để cho người ta bất tri bất giác chấp nhận nàng, tiếp thu nàng.

Nhận ra điều này khiến Mặc Lâm Uyên bất đắc dĩ thở dài, tâm tình phức tạp để cho nàng đứng ngay ngắn, một bên khom lưng vỗ bụi vốn không tồn tại trên người nàng, một bên nhẹ giọng nói.

"Ngươi vừa rồi thiếu chút nữa ngã rồi ngươi biết không?"

Dạ Mộc rốt cuộc dời tầm mắt từ diều đến trên người hắn, nàng kỳ quái hỏi, "Không phải là được ngươi đỡ lấy rồi sao? Ta không ngã, không có việc gì!"

Mặc Lâm Uyên rũ mí mắt xuống, thấp giọng nói, "Nhưng ta không phải lúc nào cũng có thể đỡ được ngươi, ngươi phải tự mình cẩn thận."

Dạ Mộc nghe vậy, bình tĩnh nhìn hắn, đột nhiên hai tay chống nạnh, khí thế hung hăng hỏi, "Vậy ngươi vì sao không thể mỗi lần đều đỡ được ta?"

Nàng hỏi đến lí trực khí tráng như vậy, một bộ dạng cho dù là trước đây nàng không tốt với hắn, hắn cũng nhất định phải tốt với nàng, mà bộ dáng như vậy làm người khác một chút cũng không hận nỗi, trái lại khả ái đến hận không thể ôm vào trong ngực từ từ xoa bóp một phen!

Vì sao không thể mỗi lần đều đỡ được nàng?

Trong lòng Mặc Lâm Uyên không biết làm sao, trả lời thế nào cho phải, mà bên kia Dạ Tiểu Lang hô một câu: "Tiểu thư! Mau tới đây thả diều này!"

"Tới liền!" Dạ Mộc nghe vậy, lập tức bỏ lại Mặc Lâm Uyên còn đang suy nghĩ tìm từ, chạy đến chỗ Dạ Tiểu Lang.

Mặc Lâm Uyên có điểm ảo não, hắn nhìn bên người Dạ Mộc, Dạ Tiểu Lang giúp nàng kéo dây, lần đầu tiên cảm thấy Dạ Tiểu Lang thật chướng mắt.

Trong khoảng thời gian này đối với Dạ Mộc mà nói, chỉ là bình thường, nhưng người của tướng quân phủ đều rất kinh ngạc, là Dạ tiểu thư tàn nhẫn khát máu vậy mà đổi tính, không thích hành hạ đến chết, thích nuôi tùy tùng, đây thật là kỳ văn!

Mặc kệ người khác thấy thế nào, Dạ Mộc đóng cửa nuôi nấng hai đứa nhỏ, trong lòng đều vạch ra sẵn chương trình.

Mặc Lâm Uyên không cần phải nói, chiếu theo đức - trí - thể toàn diện phát triển là được rồi, dù sao cũng là thiên cổ nhất đế, không có khả năng nuôi thành tàn phế trong tay nàng được.

Mà Dạ Tiểu Lang, nàng cảm thấy vẫn là tập võ tốt nhất, dù sao thế đạo này quá loạn, mồm miệng lợi hại hơn nữa cũng không bằng quả đấm lớn.

Vậy vấn đề tới rồi, làm sao để cho bọn họ tập võ?

Thân thủ của nàng nếu như luyện lại cũng xem là tốt, nhưng cũng không phải tốt nhất, vì thế giới này có nội lực, có thể là cấu tạo nội bộ có điểm không giống với người của cái thế giới kia, người của thế giới này trời sinh mang theo một khí tức, chỉ cần cường hóa khí tức này rồi đả thông kinh mạch gì đó là có thể tích lũy từ từ nội lực.

Bất quá rất nhiều công pháp tốt đều đã bị thất truyền nhưng nàng có nam chủ ở đây, còn sợ không có bí tịch võ công sao?

Ban đêm, Dạ Mộc len lén kêu Mặc Lâm Uyên ra ngoài.

"Tiểu thư?"

Mặc Lâm Uyên không biết nàng đã trễ thế này gọi hắn ra làm cái gì, nhưng có thể xác định chính là, nàng sẽ không hại hắn.

"Suỵt!" Dạ Mộc để hắn nhỏ giọng một chút, giảm thấp thanh âm nói, "Ngươi đi theo ta là được rồi!"

Vì vậy hai người lặng lẽ hành động, đi đến địa phương vắng vẻ nhất tướng quân phủ.

Theo sau lưng Dạ Mộc, Mặc Lâm Uyên thấy Dạ Mộc cuộn tròn thân thể đi dọc theo góc tường, rõ ràng là ở nhà mình, lại như con chuột nhỏ chân tay co cóng, dáng vẻ khả ái, để hắn nhịn không được mỉm cười.

Dạ Mộc vừa quay đầu lại liền thấy dáng tươi cười của Mặc Lâm Uyên, dưới ánh trăng sáng sủa, hắn đứng ở trước hòn giả sơn, một thân áo gai phát ngân quang, trên gương mặt tuấn tú tinh xảo là một nụ cười giản dị, hắn như vậy, càng giống như một tiểu tiên nhân, mà không phải thiên cổ nhất đế anh minh cơ trí trong sách sau này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro