Chương 10: Bị vạch trần là hàng giả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạ Mộc bị nụ cười của hắn làm hoa mắt, bởi vì Mặc Lâm Uyên rất ít cười, nhưng nàng rất nhanh nghiêm túc nói!

"Cười ngu cái gì? Mau theo sau, ta dẫn ngươi đi tìm đồ tốt!"

Mặc Lâm Uyên vội vàng đuổi theo, sau đó, Dạ Mộc liền mang theo hắn đến một viện cũ tồi tàn.

Trong khoảng thời gian này nàng không phải gì cũng không làm, mà là sớm đã thăm dò rõ đường đi, chờ đêm nay hành động.

Trong sách viết rất rõ ràng, thời gian nam chủ làm nô lệ, đã từng ở Dạ phủ đánh bậy đánh bạ đến một viện tử vô cùng yên lặng, viện tử kia vốn là chỗ ở của lão tổ tông Dạ gia, thế nhưng sau này mấy thứ tử vì cướp giật quyền lợi chưởng gia, liên hợp thiêu chết phụ thân của mình cùng đích mẫu.

Ngày đó lữa lớn không cách nào khống chế, trong viện tử này đã chết mấy chục người, nên đã bị phong kín rồi, không ai dám đặt chân đến đây.

Thế nhưng nam chủ, lại ở chỗ này tìm được thứ tốt.

Nhớ lại tình tiết câu truyện, nam chủ hình như là đói bụng lâu ngày, ở trong viện tử phát hiện một con rắn, liền đuổi theo nó, sau đó tìm được một quyển sách da dê, nhưng con rắn kia đâu?

"Ngươi, muốn tìm gì?" Mặc Lâm Uyên nhịn không được hỏi.

Trong khoảng thời gian này, hắn một mực quan sát Dạ Mộc, từ hoài nghi nàng dụng tâm kín đáo, dần dần hoài nghi bản thân nàng.

Tính cách của một người không có khả năng biến hóa lớn như vậy, mặc dù nàng rất chú ý ngụy trang, nhưng hắn vẫn phát hiện rất nhiều điểm khác thường, nên sau cùng kết luận chính là, nàng không phải tiểu cô nương lúc đầu kia.

Nàng bây giờ rất tốt, cũng rất thú vị, tiếp nhận nàng, so với trong tưởng tượng còn đơn giản hơn nhiều.

Dạ Mộc liếc mắt nhìn hắn, giảm thấp thanh âm nói, "Ngươi cũng mau giúp ta tìm xem, tìm một con rắn!"

Mặc Lâm Uyên vừa muốn cười, rắn là động vật sợ người, nàng cứ như vậy trách trách hô hô đi tới đi lui, làm sao có thể tìm được rắn?

Bất quá, hắn vẫn rất nghe lời giúp nàng tìm kiếm, một lát sau, Mặc Lâm Uyên nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên mở miệng.

"Tiểu thư, ngươi trước đây chưa bao giờ uống sữa bò."

Đang đánh đánh bụi cỏ Dạ Mộc sửng sốt, không rõ Mặc Lâm Uyên thế nào đột nhiên nhắc tới cái này, ban ngày nàng nói muốn uống sữa bò, cũng là vì dưỡng thân thể! Lẽ nào nguyên thân không uống sao? Thảo nào sáu tuổi còn lùn như bốn năm tuổi!

Mặc Lâm Uyên thấy nàng sững sờ, lại nói, "Ngươi cũng không thích hoa hoa cỏ cỏ, không thích màu sắc rực rỡ, ghét màu trắng, chỉ thích màu đỏ, hơn nữa —— ngươi thuận tay trái."

Hắn nói lời này giọng nói rất bình tĩnh, tựa như nói chuyện phiếm bình thường, nhưng Dạ Mộc liên tưởng tới nàng sở tác sở vi hơn một tháng qua, nhìn váy xếp ly bách hoa màu xanh nhạt trên người mình, đột nhiên có loại cảm giác ớn lạnh sau lưng!

Hắn đây là biết nàng là hàng giả rồi?

Dạ Mộc quay đầu nhìn, lúc này bọn họ đứng ở hai góc góc sân, đối diện trong nháy mắt, thần thái của hắn trấn định như thường, để người khác đoán không ra.

"Thì... Thì là như vậy? Ta còn nhỏ, thói quen này nọ đều sẽ đổi!"

Dạ Mộc tự giả vờ trấn định nói.

Mặc Lâm Uyên hơi nhíu mày, từng bước đi về phía nàng.

"Ta tự nhiên biết thói quen sẽ đổi, thế nhưng, phụ thân ngươi, Dạ Lệ, là một người tàn nhẫn lại đa nghi, trong khoảng thời gian này ngươi gặp hắn, hạ nhân bên người lại không dám nghi vấn cái gì với thói quen của ngươi, nên vạn sự đại cát, nhưng nếu như ngươi bị Dạ Lệ hoài nghi, sẽ rất nguy hiểm."

Dù sao Dạ Lệ làm nhiều việc ác, kẻ địch rất nhiều, tự nhiên sẽ không bỏ qua bất kỳ một địa phương đáng giá hoài nghi nào bên người.

Mặc Lâm Uyên nói hết lời, người đã đi tới trước mặt Dạ Mộc, thân thể hắn cao gầy hoàn toàn như bọc Dạ Mộc lại, lúc này Dạ Mộc chân nhỏ tay nhỏ, đầu chỉ đến bả vai của hắn.

Nàng ngửa đầu nhìn niên thiếu tinh xảo vô song trước mắt, lại đụng vào hai tròng mắt yên tỉnh sâu như giếng cổ của hắn, không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt.

"Ngươi, ngươi có ý gì?" Dạ Mộc người thấp nhưng khí thế không thua, hai tay chống nạnh lên tiếng nói, "Ta chính là ta, nếu giả bao đổi!"

"Đúng, ngươi chính là ngươi."

Mặc Lâm Uyên đột nhiên đưa tay sờ tóc của nàng, trầm giọng nói, "Mặc kệ ngươi là ai, mặc kệ ngươi muốn làm gì, ngươi đều đã cứu mạng của ta, cho nên, ta sẽ không nói lung tung, vừa rồi, ngươi xem như cái gì đều không nghe thấy là được."

Hắn chỉ là đang nhắc nhở nàng mà thôi.

Nghe thanh âm thanh nhã của niên thiếu, lòng của Dạ Mộc đột nhiên bang bang nhảy, nàng nhịn không được lui về sau mấy bước, vừa muốn nói gì, dưới chân lại đột nhiên trống rỗng!

"Cẩn thận!" Thần sắc của Mặc Lâm Uyên biến đổi, vội vã vươn tay tới bắt nàng, lại bị nàng kéo xuống!

Năng lực phản ứng của Dạ Mộc vẫn là rất mạnh, trong nháy mắt mất thăng bằng, nàng nhớ tới Mặc Lâm Uyên vẫn còn nhỏ, vì vậy theo bản năng ôm đầu của hắn vào trong ngực, lại quên mất mình đã không còn là bộ đội đặc chủng thân kinh bách chiến, mà là một con nhóc mới cai sữa! Cú ngã này, bị ngã đến thất điên bát đảo, vô cùng thê thảm!

"Má!" Thật là muốn khóc, đau quá a! !

Trong bụi bặm, bởi vì được Dạ Mộc che chở, Mặc Lâm Uyên căn bản không bị thương tích gì, hắn thấy Dạ Mộc theo bản năng bảo hộ hắn, sửng sốt một chút, vội vàng khẩn trương hỏi, "Ngươi không sao chứ?"

Dạ Mộc ngồi dưới đất, đầy bụi mặt đất, chỉ có một đôi mắt đầy nước, ánh trăng thuận theo lỗ thủng bên trên rơi trên mặt của nàng, nhìn qua thật giống như tiểu tiên nữ lạc xuống phàm trần, nếu như không chú ý nàng lúc này đang chật vật.

"Tay bị thương rồi." Dạ Mộc vô cùng đáng thương đưa tay ra, hiện tại sức chịu đau của nàng quá yếu, mới ngã một chút như vậy đã muốn khóc rồi!

Mặc Lâm Uyên nhìn cánh tay mập mạp của nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn ủy khuất, trong lòng thập phần không đành lòng.

"Mạo phạm rồi."

Hắn nói như vậy đồng thời, đột nhiên vươn tay ôm cả người nàng vào trong lòng ngực mình, nhờ có mấy năm nay chung quanh tránh né truy sát, tuy rằng nhìn hắn gầy, nhưng dáng dấp cao hơn rất nhiều so với hài tử chín tuổi.

"Bị thương ở đâu rồi? Để ta xem một chút?"

Thấy hắn một bộ dạng dỗ hài tử, Dạ Mộc có chút ngượng ngùng, thật không phải nàng không thể nhẫn nhịn, là thân thể này thực sự quá dễ hỏng, nhất là hắn cuốn tay áo lại, phát hiện khuỷu tay bị sướt một mảnh da lớn, rươm rướm máu, nhìn mà bản thân nàng tâm đều thấy xót!

Mặc Lâm Uyên thấy thế, vội vã từ trên y phục của Dạ Mộc xé một khối tơ lụa đồ tế nhuyễn, tỉ mỉ gói kỹ khủy tay của nàng.

"Sao lại bị thương nặng như vậy?" Trong giọng nói của hắn có ảo não, càng nhiều là tự trách, hắn lớn hơn nàng, nên là hắn bảo hộ nàng!

Dạ Mộc vốn là muốn chịu đựng không khóc, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nàng mới sáu tuổi mà, mất miếng da to như thế không khóc cũng quá giả rồi! Vì vậy bĩu bĩu môi, mà bắt đầu rơi kim đậu, đặc biệt có người dỗ, nàng khóc càng có lực!

Nàng vừa khóc, trong nháy mắt để Mặc Lâm Uyên tay chân luống cuống, "Ngươi...Ngươi đừng khóc mà!"

Dạ Mộc mặc kệ! Tiểu hài tử khó chịu không thể nhịn, nhịn hỏng rồi phải sao đây? Hơn nữa thực sự rất đau mà!

Mặc Lâm Uyên luôn luôn trấn định giờ lại có điểm luống cuống, liền vội vàng đem nàng ôm chặt vào trong lòng, mùi thuốc và mùi thơm của cơ thể nhẹ nhàng khoan khoái của niên thiếu đập vào mặt, hắn không biết dỗ dành người khác, ôm nửa ngày, cũng chỉ vô vị nói một câu, "Ngươi đừng khóc nữa."

Cho nên nói, niên thiếu thông minh thế nào đi nữa, gặp phải chuyện chưa từng gặp qua, vẫn là thiếu kinh nghiệm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro