Chương 11: Bảo tàng ngoài ý muốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dạ Mộc cũng chỉ là phát tiết một chút, khóc một hồi, đau đớn đến phạm trù có thể chịu, nàng cũng liền không khóc nữa.

Ngày hôm nay thực sự là không may, xem ra không thích hợp xuất môn.

Mà niên thiếu đang ôm nàng, trong lòng lại có một cảm giác khác.

Thân thể của nàng nho nhỏ, mềm mềm, còn có mùi sữa thơm nhàn nhạt nếu như là nàng trước kia, hắn căn bản không nguyện ý liếc mắt nhìn nhiều hơn, nhưng nàng bây giờ biểu tình phong phú như vậy, để cho người ta căn bản đui mù, thầm muốn ôm vào trong ngực che chở thật tốt.

Hơn nữa gặp phải nguy hiểm, nàng theo bản năng bảo hộ hắn, vừa rồi nếu như không phải nàng ôm đầu của hắn, vết thương này, đã rơi vào trên mặt của hắn.

"Được rồi đừng ôm nữa, ta hết đau rồi."

Dạ Mộc nghẹn ngào nói xong, mượn sức nhấc đầu ra khỏi lòng ngực Mặc Lâm Uyên, đột nhiên mất đi một vật nhỏ mềm, Mặc Lâm Uyên cảm giác còn có chút không quen.

Dạ Mộc nhìn chung quanh, một mảnh đen kịt, nàng có chút kỳ quái nghĩ, nàng đây là rơi xuống hầm rồi? Phải mau chóng đi lên, bởi vì trước đây nam chủ là trong viện này tìm được quyển bí tịch võ công thất truyền kia, nhưng cũng không có ngã xuống đây.

Lúc này, Mặc Lâm Uyên cũng đứng dậy, hắn đạp phải vật gì đó, cầm lên vừa nhìn, là một quyển sách, lẽ nào, đây là thứ Dạ Mộc thứ muốn tìm?

"Tiểu thư, ngươi muốn tìm, là cái này?"

Nương ánh trăng hơi yếu, Dạ Mộc vừa quay đầu lại liền thấy sách trong tay hắn, trước mắt sáng ngời!

"Ngươi tìm được ở đâu?"

Mặc Lâm Uyên ngẩng đầu nhìn lên, "Hình như là rơi xuống cùng với chúng ta."

Quyển sách này trang bìa không phải bằng giấy, mà là cảm giác bằng da gì đó, vừa nhìn thì biết không phải là vật tầm thường.

Dạ Mộc cao hứng chạy tới chỗ hắn, nhưng bị cái gì vấp phải, tay nhỏ chân nhỏ lại một lần nữa té ngã! Cái này hay rồi, vết thương chồng chất vết thương!

Mặc Lâm Uyên cả kinh, vội vã chạy tới, nhưng Dạ Mộc còn chưa kịp khóc, nước mắt đột nhiên hơi ngừng!

Nương ánh trăng hơi yếu, nàng nhìn chằm chằm thứ tròn trịa trước mắt xem đây là và... vàng?

"Ngươi không sao chứ?"

Mặc Lâm Uyên liền vội vàng đỡ nàng lên, vốn còn lo lắng nàng khóc tiếp, nhưng Dạ Mộc lại đột nhiên nở nụ cười! Một giây kế tiếp, trong tay hắn đã bị một thứ cứng rắn lấp đầy!

"Ngươi xem, đây có phải vàng hay không?"

Mặc Lâm Uyên nghe vậy, cúi đầu nhìn lại, thị lực của hắn ban đêm rất tốt, hình như đây đúng là vàng, vậy nơi này...

Hắn vừa ngẩng đầu, Dạ Mộc liền lấy ra một hỏa chiết tử, chợt nghe "Xoẹt xẹt" một tiếng, đốt sáng, trong nháy mắt chiếu sáng một mảnh không gian nho nhỏ!

Ánh lữa chỉ giằng co vài giây liền tắt, nhưng hai người trong vòng mấy giây này đã thấy rất rõ ràng!

Vàng, vậy mà khắp nơi đều là vàng, còn có vũ khí cùng với một ít khôi giáp, lúc ánh lữa vừa tắt, Mặc Lâm Uyên đi tới một hướng khác, rút một cây đao ra, lúc này mới xác định tất cả thứ nhìn thấy đều là thật! Ở đây, là bảo tàng tổ tiên Dạ gia lưu lại!

Dạ Mộc cao hứng đến choáng váng, bật người đứng lên! Trong sách cũng không có nói Dạ phủ còn có bảo tàng! Hơn nữa nhìn những trang bị này, trước đây Dạ lão gia tử dường như cũng không có lòng thần phục, nhưng bây giờ đều là của nàng!

"Ha ha ha! Đây đây đây thật là trời mưa đúng lúc mà!"

Nàng đè nén hoan hô nhào qua, ôm đống vàng kia! Có những thứ này, nàng có thể làm rất nhiều chuyện! Nàng có thể dùng tốc độ nhanh nhất bồi dưỡng thực lực của nam chủ, dùng tốc độ nhanh nhất làm bản thân lớn mạnh, có được Ấp Giới Đồ, đến lúc đó hắn đi thống nhất thiên hạ của hắn, nàng trở về làm chuyện nàng chưa hoàn thành, hết thảy đều sẽ thuận lợi rất nhiều!

Đây quả thực là phúc lợi lão Thiên cho!

Dạ Mộc cao hứng đã quên đau đớn trên thân thể, kích động nói!

"Có những thứ này, chúng ta muốn làm gì đều đơn giản hơn rồi! Quả thực không thể tốt hơn nữa!"

Vốn còn đang trong khiếp sợ Mặc Lâm Uyên nghe vậy chợt nhìn về phía nàng, nàng nói là "Chúng ta", mà không phải "Ta".

Nếu như đổi một người khác tại đây, nhất định sẽ nghĩ làm sao giết hắn diệt khẩu, chỉ có nha đầu ngốc này, cái gì đều nói cho hắn biết, coi hắn là người của mình.

Sau một lát hưng phấn, Dạ Mộc lôi kéo tay của Mặc Lâm Uyên nói, "Chúng ta mau lên đó, đêm chỗ này lấp lại, không thể để cho bất luận kẻ nào phát hiện!"

"Ừm." Mặc Lâm Uyên leo lên trước, sau đó kéo Dạ Mộc lên, Dạ Mộc lúc này mặc dù rất chật vật, nhưng thần thanh khí sảng!

Còn có cái gì tốt hơn so với té vào trong núi vàng sao? Ngày hôm nay tuyệt đối là ngày hoàng đạo!

Kềm chế hưng phấn, hai người dùng một ít cành cây cỏ khô, nhét vào lỗ hỏng, sau đó đi trở về, nhưng ra ngoài không lâu, Dạ Mộc nghe được thanh âm gì đó, nàng kéo Mặc Lâm Uyên lại một chút, hai người cảnh giác trốn ở sau góc tường, chỉ chốc lát sau, địa phương hẻo lánh này vậy mà có người đi qua, hơn nữa, còn là người có địa vị tối cao của tòa phủ đệ này.

"Tướng quân, kẻ tình nghi là gian tế đã bị ta giết, ném vào giếng cạn, bên trong phủ tạm thời không có tai hoạ ngầm. Bất quá Phó Vân truyền tin tức đến, nói Mặc Quốc Văn thừa tướng một mực chắc chắn thái tử bọn họ lẩn trốn tại ngoại, ngay Việt Quốc chúng ta, muốn chúng ta nhất định phải bắt đượchắn! Còn nói chỉ có tìm được hắn, hắn mới có thể giúp một tay trên 'đại sự' của tướng quân, không thôi, hiệp nghị liền bỏ!"

Dạ Mộc nghe được vài từ thái tử Mặc Quốc, theo bản năng nhìn Mặc Lâm Uyên một cái, mà lúc này, Mặc Lâm Uyên đang ngưng thần lắng nghe, cũng không chú ý tới nàng.

Nam nhân khôi ngô đi ở phía trước hừ một tiếng, "Văn Thái Bình khinh người quá đáng! Trước hắn rõ ràng đáp ứng bổn tướng quân xuất thủ, hiện tại, chính là hoàng đế bệnh nặng, thời cơ tốt để hạ thủ, hắn lại đi lật lọng, nói phải tìm được thái tử gì đó mới bằng lòng tương trợ! Thực sự đáng ghét!"

Mưu thần thở dài, "Mặc Quốc giàu có, không có tài lực của Văn thừa tướng giúp đỡ, chỉ bằng vào binh mã hiện tại của chúng ta, muốn thành quá khó khăn."

Trong lòng Dạ Mộc thầm nghĩ, người Dạ gia này thật đúng là không an phận, lão tử muốn tạo phản, hậu bối cũng muốn tạo phản, một người trữ tiền, một kẻ trữ binh, một so với một càng hung hãn!

Ngay lúc Dạ Mộc dự định mang theo Mặc Lâm Uyên rời đi, đột nhiên một con chuột từ góc tường lủi qua! Cả người Dạ Mộc căng thẳng! Cái này nguy rồi!

Một đôi mắt lợi hại của Dạ Lệ quét tới trong nháy mắt.

"Ai ở đó?"

Dạ Mộc và Mặc Lâm Uyên liếc nhau, sau đó nghe được có người đi tới hướng này.

Dạ Lệ võ nghệ cao cường, bọn họ hiện tại khẽ động, tuyệt đối sẽ bị phát hiện, bất động, chờ ông ta đi tới, hai người cũng chỉ có thể bại lộ, vì để tránh cho hai người đều bị bắt được, điện quang hỏa thạch trong nháy mắt, Mặc Lâm Uyên liền vội vàng đè Dạ Mộc lại, không đợi nàng ngăn cản, liền trước một bước đi ra ngoài.

"Là ngươi?" Dạ Lệ dừng bước lại, híp mắt một cái, đối với tiểu nô lệ dưới tay của Lưu Thái Úy dẫu có chết cũng không theo, có vài phần ấn tượng.

Tâm tình bất thiện hỏi, "Ngươi đều nghe được?"

Mưu nghịch là đại sự! Đừng nói một tên đầy tớ, dù là nhi tử ông ta tại đây, ông cũng thà giết lầm chứ không bỏ sót! Dù sao con cái của ông rất nhiều. Nên lúc ông  nói lời này, trong mắt tràn đầy sát khí!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro