Chương 12: Cứu người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong lòng Mặc Lâm Uyên biết bản tính Dạ Lệ tàn bạo, lắc đầu nói, "Ta vừa đi ngang qua, cái gì cũng không nghe thấy."

Lời hắn còn chưa nói hết, đã bị Dạ Lệ nắm cổ áo, kéo hắn tới trước chân, thấp giọng chất vấn.

"Đã trễ thế này, ngươi chạy đến đây này làm cái gì?"

Cuối cùng ông ta giận dữ gầm lên một tiếng, ánh mắt như chuông đồng hung tợn trừng đối phương.

Nếu là niên thiếu tầm thường, đã sớm sợ đến mặt không còn chút máu, nhưng Mặc Lâm Uyên còn có thể bảo trì trấn định, hắn lãnh tĩnh nói.

"Ta ăn không đủ no, đi ra tìm đồ ăn, ở đây cỏ dại cây cối nhiều có thỏ và rắn."

Dạ Lệ nhìn ánh mắt của hắn không giống nói dối, thế nhưng, vậy thì sao chứ? Xuất hiện ở nơi không nên xuất hiện, cũng đừng trách ông thủ đoạn độc ác!

Ông cười lạnh, đẩy Mặc Lâm Uyên đến chỗ mưu sĩ, chậm rãi rút đao ra.

"Lần trước cho ngươi tránh được một kiếp, nhưng ai bảo tiểu tử ngươi đã định trước là đoản mệnh? Bất quá chết ở trong tay bổn tướng quân, coi như là vinh hạnh của ngươi!"

Dạ Mộc khẩn trương bám tường, nghe vậy thiếu chút nữa xông ra! Nhưng lúc này, Mặc Lâm Uyên lại lớn tiếng nói, "Chờ một chút!"

Hắn tựa hồ biết Dạ Mộc khắc chế không nổi, hai chữ này kêu rất lớn! Không chỉ có Dạ Mộc, Dạ Lệ cũng là sửng sờ.

"Thế nào? Ngươi còn lời muốn nói?" Dạ Lệ hơi nhíu mày, thế nhưng đao trong tay cũng không buông xuống.

"Kỳ thực, ta nghe được lời của tướng quân!" Mặc Lâm Uyên muốn cử động, lại bị mưu sĩ sau lưng đè vai lại, mưu sĩ cũng biết võ công, có nội lực trong người, ép tới hắn không thể động đậy được.

Hắn chỉ có thể trấn định, chậm rãi nói.

"Tướng quân muốn tìm thái tử Mặc Quốc? Ta ở dân gian nghe nói tới hắn, hắn và ta tuổi xấp xỉ nhau, hơn nữa, ta luôn lưu lạc bên ngoài, cũng biết nói tiếng phổ thông của Mặc Quốc, nếu như tướng quân muốn có được ủng hộ của thừa tướng Mặc Quốc, có thể dùng ta làm đồ giả, dù sao cũng chết, không bằng để ta chết có ý nghĩa!"

Dạ Mộc nghe vậy ngón tay bấu vào trong tường, thừa tướng Mặc Quốc cũng không phải thứ tốt lành gì, nếu như Dạ Lệ thật làm thế, tạm thời Mặc Lâm Uyên có thể sống không sai, nhưng lại là từ miệng hổ này rơi vào miệng hổ khác.

Bất quá nếu như Dạ Lệ đáp ứng cũng tốt, lần đi Mặc Quốc đường xá xa xôi, nàng có rất nhiều cơ hội có thể cứu người.

Dạ Lệ nghe được Mặc Lâm Uyên nói như vậy, hai mắt sáng ngời, đúng vậy, đưa một hài tử tuổi xấp xỉ qua đó, trước lừa tiền của Văn Thái Bình về tay trước rồi nói, đây thật là một ý kiến hay!

Nhưng là mưu phản có đôi khi cũng không phải là một sớm một chiều, vạn nhất tiểu tử này sớm tiết lộ tiếng gió.

Dạ Mộc nín thở chờ Dạ Lệ trả lời, Dạ Lệ trầm ngâm chỉ chốc lát, cuối cùng vẫn là cẩn thận một chút chiếm thượng phong!

Ông lắc đầu nói, "Tiểu tử ngươi thông minh, đáng tiếc bổn tướng quân không tin được ngươi! Đã biết đại sự của bổn tướng quân, ngươi không thể không chết!"

Trong lòng Mặc Lâm Uyên rùng mình, lại nghe Dạ Lệ cười tàn nhẫn.

"Nhưng ngươi có một câu nói đúng, chết có ý nghĩa! Lưu Thái Úy lần trước từ biệt vẫn nhớ mãi không quên ngươi, nếu là đưa ngươi cho hắn, ngược lại cũng xem như vật tẫn kỳ dùng (vắt đến cặn hết nước)."

Đưa đến tay cầm thú kia? Mặc Lâm Uyên nhớ tới khuất nhục ngày đó bị đặt ở trên bàn trà, cả người đều căng thẳng!

Mà Dạ Lệ bên kia đã thu đao, có chút không nhịn được phất phất tay, "Vì để tránh cho đêm dài lắm mộng, Triệu Hạc, hiện tại liền người đưa đến phủ Lưu Thái Úy!"

"Vâng!" Mưu sĩ khống chế được một hài tử choai choai căn bản là chuyện nhỏ, túm lấy Mặc Lâm Uyên liền đưa đi.

Không được! Vào phủ đệ của Lưu Thái Úy, Mặc Lâm Uyên liền chết chắc rồi!

Dạ Mộc cũng không nghĩ được nhiều nữa, nhẹ nhàng đi vòng qua một chỗ khác của viện tử đi ra, lúc đi ra, nàng cố ý thay đổi cước bộ từ nhẹ sang nặng, như từ đằng xa chạy tới, thấy Dạ Lệ, còn lấy làm kinh hãi!

"Phụ thân? Sao người lại ở đây?"

Mặc Lâm Uyên thấy nàng vẫn là đi ra, trong lòng trầm xuống, nha đầu ngốc này, nàng sao lại không biết bảo toàn bản thân vậy chứ?

Dạ Lệ thấy nàng, cũng rất khiếp sợ, nhưng lông mày lập tức nhíu lại.

Đặc biệt hắn thấy Dạ Mộc giống như Mặc Lâm Uyên, trên người đều là bẩn thỉu, trong nháy mắt dùng ánh mắt hoài nghi nhìn nàng.

"Mộc Nhi? Khuya rồi ngươi không ngủ, chạy loạn khắp nơi làm cái gì? Còn làm cho người bẩn thỉu như thế."

Hắn nói lời này, sát khí trong mắt hiện lên, tay cũng giống như vô tình đặt lên trên chuôi đao vừa vào vỏ.

Dạ Mộc đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó cao hứng nói!

"Người ở đây thật tốt! Phụ thân, ta có một tin tức tốt cực lớn muốn nói cho người biết!"

Nhưng Dạ Lệ căn bản không lưu ý "Tin tức tốt" trong miệng Dạ Mộc, hắn ra hiệu bảo mưu sĩ mang Mặc Lâm Uyên đi, lại nghe Dạ Mộc nói, "Đúng rồi, phụ thân, người bắt người của ta làm gì? Người muốn đưa hắn đi đâu?"

Dạ Lệ đi bước một tới gần nàng, cười lạnh nói, "Hắn phạm tội, vi phụ phải xử hắn chết, thế nào, ngươi luyến tiếc?"

Dạ Mộc nghe vậy lộ ra biểu tình ủy khuất, sau đó chắc chắc nói, "Phụ thân, người có thế xử trí hắn, nhưng thỉnh người cùng ta đến một chỗ trước, đến lúc đó, nói không chừng người sẽ thay đổi chủ ý?"

Mặc Lâm Uyên nghe vậy, trong lòng trầm xuống, lẽ nào nàng muốn nói cho Dạ Lệ biết chuyện bảo tàng?

Mặc Lâm Uyên nhớ tới lúc nãy Dạ Mộc thấy bảo tàng, vui vô cùng, ngay từ đầu nàng tuyệt đối không nghĩ đến việc nói cho Dạ Lệ biết có bảo tàng, nàng nhất định có rất nhiều chuyện muốn làm, rất cần tiền, cho nên mới phải kích động như vậy! Nhưng bây giờ, nàng vì hắn, vì một tên nô lệ, lại muốn giao hết toàn bộ núi vàng ra?

Trong lòng hắn khiếp sợ, cảm thấy nàng sẽ không ngốc như vậy chỉ vì đổi lại bất kỳ kẻ nào, cũng không thể dùng bảo tàng đổi lấy mạng của một tên nô lệ! Nhưng lại sợ nàng chính là ngốc như vậy, dù sao nàng biết rất rõ ràng, coi như như nàng không ra mặt hắn cũng không trách nàng, nhưng nàng vẫn cứ đi ra.

Dạ Lệ nghe vậy chần chờ, nhưng hai tiểu tử mà thôi, thế nào cũng không có khả năng lật ra đóa hoa nào, vì vậy đồng ý, để mưu sĩ mang người theo, cùng Dạ Mộc đi đến viện rách nát kia.

Trên đường, Dạ Lệ nhiều lần nhìn chằm chằm bóng lưng Dạ Mộc, đều toát ra sát khí! Nhưng nghĩ tới hắc y nhân thông phong báo tin kia sẽ là "Bằng hữu" của Dạ Mộc, hắn lại kềm chế, hơn nữa Dạ Mộc ở phía trước vừa nhảy vừa dẫn đường, rõ ràng chính là dáng dấp hài tử, thực sự không giống như là có tâm cơ.

Cũng phải, nàng mới sáu tuổi thôi.

"Chính là chỗ này!" Hai mắt Dạ Mộc sáng trông suốt, tựa như một hài đồng đòi phần thưởng chỉ vào viện tử nói rằng, "Phụ thân, ta xin thề! Người mà thấy được, nhất định sẽ cao hứng! Cũng chỉ có người, mới xứng có được những thứ này!"

Dạ Lệ bị giọng nói quá phận kích động của nàng làm cho có chút ngạc nhiên, cau mày hỏi, "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Dạ Mộc thần bí nói, "Phụ thân, nói ra người có thể không tin, trước đó ta có nằm mơ, mơ thấy thái gia gia nhà chúng ta! Tuy rằng ta chưa thấy qua hắn, nhưng chính là biết hắn là lão tổ tông của chúng ta!"

Dạ Lệ vừa nghe là mơ, liền có chút không nhẫn nại, hắn còn có đại sự phải làm, nào có tâm tình theo nàng nói chuyện mơ mộng?

Sau đó chợt nghe Dạ Mộc giảm thấp thanh âm nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro