Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương I :

11.00 pm. Nhược Phong cầm túi xách da lớn hiệu Gucci, áo khoác dạ kéo cao kín cổ. Y lặng lẽ bước dọc theo con ngõ nhỏ, ảnh đèn đường lắt léo đầu ngõ không đủ rọi đến chỗ y. Xoa xoa đôi bàn tay, những ngón tay thon dài, trắng muốt kéo cao cổ áo thêm chút. Y trốn trong chiếc áo khoác dạ, tránh những cơn gió đông lạnh buốt đang cào xé, rít lên từng đợt… Tiếng gót giầy vang vọng khắp con ngõ hẹp, nghe thật hiu quạng. Bước đến gần căn nhà gỗ nhỏ, dây thường xuân héo úa phủ đầy trên mái…

“Căn nhà đó có ma đấy, em nghe đồn rằng đêm đêm đều có tiếng người kêu gào, rên rỉ. Tổng giám đốc nên cẩn thận khi đi qua đó.” – Câu nói của cô thư kí trẻ Tiểu Tâm vang lên. Nhược Phong nhếch môi cười, lắc lắc đầu để xua tan ý nghĩ quái quỷ đó. Y – Lăng Nhược Phong, 26 tuổi, tổng giám đốc tập đoàn CL. Là một người đẹp trai và thành đạt, các cô gái vây quanh y không đếm xuể. Một người tuyệt vời như thế làm sao có thể sợ… ma. Nghĩ đến đây, y chợt rùng mình, hít một hơi dài, lấy dũng khí đi qua con ngõ tối. Bỗng từ đâu một bóng đen lao tới trước mặt y. Choáng váng. Cảnh vật nhoè dần rồi chìm vào khoảng không vô định.

12.00 pm. Nhược Phong tỉnh lại, mình mẩy đau nhức. Y khẽ cựa mình nhưng không thể, hai chân y bị trói vào hai góc giường, hai tay cũng không được buông tha. Cả người y thành hình chữ Đại lớn. Mùi ẩm mốc lan toả thật khó chịu.

” Có.. có ai không ??” Nhược Phong hốt hoảng rồi nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh. ”Đây nhất định là bắt cóc tống tiền rồi” – Y nghĩ thầm.

Từ phía cánh cửa gỗ mục nát, một nam nhân để trần, chỉ mặc chiếc quần jean dài, ôm sát lấy đôi chân tuyệt đẹp. Hắn đeo chiếc mặt nạ che mất nửa khuôn mặt. Đôi mắt ánh lên sự nguy hiểm. Khuôn ngực rắn chắc, thân hình không quá lực lưỡng nhưng mang vẻ nam tính đến quyến rũ khó tả. Người lạ mặt tiến tới chiếc giường khung sắt đã han rỉ, nụ cười nửa miệng tạo nên đường cong hoàn hảo trên khuôn mặt bí ẩn. Nhược Phong như tỉnh cơn mộng, y giân dữ :
” Ngươi là ai ? Ai đã sai ngươi làm việc này ? Nói đi, bao nhiêu tiền, ta sẽ trả cho ngươi ?”

Chẳng nói chẳng rằng, nam nhân ấy từ tốn ngồi bên cạnh Nhược Phong, rút từ bên hông ra chiếc kéo sáng loáng, hả hê cắt nát bộ quần áo trên người Phong.
“Ngươi đang làm trò quái quỷ gì vậy ? Thả ta ra… ” – Phong giãy dụa liên hồi.

Bàn tay cứng cáp lướt nhẹ trên xương quai xanh các Nhược Phong. Gió bên ngoài lùa vào từng châp, cánh cửa sổ cũ kĩ cót.. két… nghe đến rợn người. Toàn thân Nhược Phong lạnh ngắt, mấy máy môi :

“Bỏ cái tay thối ta của ngươi… “
Nói chưa dứt câu đôi môi anh đào của y đã bị hắn cưỡng đoạy. Đôi mắt Phong mở to đầy kinh ngạc. Không kịp phòng thủ, chiếc lưỡi tua tủa như con rắn của hắn ta luồn lách, đầy mạnh mẽ. Nhược Phong càng đẩy ra, hắn càng tiến vào. Một nụ hôn cường bạn, không chút tiếc thương, dày vò đôi môi Nhược Phong đến nhàu nát. Hắn liếm nhẹ vành tai Nhược Phong khiến y run rẩy. Môi hắn lướt dần xuống phía dưới, tạo những bông hoa đỏ rực trên nước da trắng ngần của Phong.

“Ngư.. ngươi.. đan..g…. làm gì… vậy.. ?? Thả ta ra ngay… ” Hơi thở y đã có phần gấp gáp, cố dùng chút ý thức còn lại mà giãy giụa liên hồi. Người lạ mặt leo lên người Phong, cơ thể bị kìm giữ khiến y chỉ có thể gào thét. Nhưng cũnng không đc bao lâu, đôi môi mọng nước của Phong lại một lần nữa bị chiếm đoạt. Bàn tay cứng rắn mò đến ngực Phong. Hắn vừa nắn bóp vừa mút mạnh. Hắn hôn từ trên cổ xuống dần phía hạ bộ. Đôi môi hắn đi đến đâu, nơi đó hoa đỏ đua nhau khoe sắc. Hắn vùi hoa dập liễu không chút tiếc thương. Tay vuốt ve phần hạ bộ của y, còn miệng thì vẫn dày vò y không ngừng. Hắn chợt dừng lại, liếc nhìn kim thương của Nhược Phong đã cương cứng trong tay hắn từ bao giờ. Khoé miệng hắn nhếch lên đầy giễu cợt. Hắn cúi người, ngậm lấy kim thương của Phong mút nhè nhẹ. Hắn liếm dọc kim thương của Phong, thi thoảng nút mạnh khiến y quằn quại.
“A… ưm… ưm… ” Hơi thở của Phong trở nên gấp gáp, cơ thể uốn éo theo động tác của hắn.

Hắn di chuyển xuống phía dưới, liêm vòng quanh cúc hoa của Nhược Phong, rồi đưa lưỡi vào bên trong, lượn lách, thám hiểm động tối. Phong giật mình, cơ thể cũng theo phản xạ cong mình lên. Hắn dừng lại ở đó, trườn xuống khỏi cơ thể Nhược Phong, đến bên chiếc tủ gỗ lớn cũ kĩ phía bên kia phòng, lấy ra một chiếc hộp không cỏ vẻ gì là đã ở đó lâu ngày. Hắn đặt cẩn thận chiếc hộp bên cạnh giường. mở hộp lấy ra một chiếc roi da. Hắn vung roi, quất tới tấp vào cơ thể đang quằn quại của Nhược Phong. Những chiếc gai nhỏ li ti trên đó khiến da thịt y chảy máu. Trên người Nhược Phong đầy những vết thương, không khiến người khác không thể giật mình. Dưới thân, tấm ga giường cũ kĩ đều bị máu tươi nhiễm đỏ. Mái tóc Phong thấm ướt mồ hôi lạnh hỗn độn trên trán. Đôi mắt hắn hiện rõ sự tà ác, nhưng có chút xót thương, hắn cúi xuống liếm dọc vết thương đang rỉ máu. Phong hét lên đau đớn :
” Tên biến thái kia… Ngươi làm gì vậy ? Đau chết mất thôi… “Y thống khổ, vặn vẹo cực độ, hai tay vì ma sát mạnh với dây thừng mà ứa máu. Tên “biến thái” cười lớn, thỏa mãn nhìn thành quả của mình, sau đó lấy từ trong hộp ra một lọ bôi trơn. Hắn tà ác cười, nụ cười đểu giả, bôi vào kim thương của hắn và cúc hoa của Phong. Y chứng kiến hành động của hắn, ngạc nhiên cực độ :
“Ngươi muốn làm gì ? Tránh xa ta ra ! ĐỪng động vào ta… !! “

Hậu đình truyền đến một trận xé rách đau đớn. Máu nóng từ trong thân thể Nhược Phong chảy ra, nhiễm đỏ cả kim thương của hắn. Sự đau đớn đó khiến Nhược Phong khó mà thanh tịnh. Nước mắt y giàn giụa trên khuôn mặt thanh tú. Phía dưới hạ bộ, hắn vẫn nhấp đều đặn, không nhanh, không chậm, vừa xoa nắn kim thườn của Nhược Phong. Nhờ thuốc bôi trơn mà kim thương của hắn dễ dàng đi vào, Hắn luận động thân thể không ngừng. Cơ hồ cúc hoa của Nhược Phong cũng đã quen dần với kim thương thô to của hắn. Nhược Phong không giãy nữa, một thứ cảm giác dơ bẩn, đáng ghê tởm cùng thân thể y cọ xát khhông thôi. Đôi tay gợi dục của hắn thình lình nắm chặt kim thương của y, đem một thứ thuốc co rút gân cốt gì đó nhắm kim tiêm bơm vào, đau đến tột cùng, hơi thở cũng nhất thời trở nên dồn dập, y chỉ có thể nghe mà không thể nói. Hắn bên trên ra vào nhanh dần, cúc hoa y co bóp không ngừng, đem đến cho hắn một khoái cảm trào dâng.

“A… ưm… ” Nhược Phong rên rỉ trong khoái cảm. Dịch thể mạnh mẽ tuôn ra, ướt đẫm tay hắn và thân thểny. Hắn thấy thể càng thích thú, liếm sạch ngón tay dính đầy dịch thể của Phong. Thân thể hắn ra vào mạnh mẽ không chút thương xót. Ai ngời vị tổng giám đốc lừng lẫy trên thương trường giờ đây còn e lệ, kiều diễm hơn cả nữ nhân. Hắn rên rỉ, trân mình bắn hết dịch thể vào hậu đình của Nhược Phong. Chờ cho kim thương ỉu xìu hắn mới nhẹ nhàng rút ra. Huyết lẫn với dịch trắng trào ra ngoài, ướt đỏ cả một mảng. hắn cười khẩy, quay ra mở chiếc hộp, lần này là một ống thủy tinh nhỏ, đầu hơi tròn và dài. Hắn thụt ra thụt vào lõ nhỏ trên kim thương của Phong. Mắt y mở lớn, miệng cũng há hốc, sự đau đớn lan tỏa trong từng thớ thịt của y. Đôi môi Phong tái nhợt, cổ họng cũng khô khốc. Như chỉ chờ có thế, hắn nhanh chóng đút kim thương của mình vào miệng Phong, mùi vị dịch thể lẫn với máu tươi thật ghê tởm. Kim thườn của hắn chọc sâu vào cổ họng Phong, khiên y vừa buồn nôn nhưng không thể làm đc gì.

3.00 pm. Gió vẫn lùa từng chập. Hai thân thể đẹp đẽ, một đeo mặt nạ vẫn đang ở trên luận động đều đặn, lưng lấm tấm mồ hôi; một ở dưới mắt ứa lệ nhưng rên rỉ thật khiêu gợi, tóc bết vào vầng trán cao. Nam nhân anh tuấn nằm dưới ấy trên người đầy chất dính dính, nhầy nhụa, ngấm vào vết thương, xót xa không cùng. Một lần nữa, kẻ đeo mặt nạ giải phóng hoàn toàn. Hắn nhìn mỹ nam dưới thân mình mà có chút tội lỗi. 8 lần – chưa bao giờ hắn sung sức như vậy. Phải chẳng đc lâm hạn người có tiếng tăm cũng vui vẻ hơn chăng ? Nhược Phong mệt quá mà thiếp đi. Còn hắn ngồi đó, đặt tay lên gương mặt trắng không tì vết của Phong :
” Ta xin lỗi” Hắn nói “Là vì ta vừa hận mà vừa yêu người, ngươi có hiểu cảm giác đó đau khổ thế nào không ?”
Nói rồi hắn lấy chiếc khắn trắng, bằng động tác hết sức nhẹ nhàng. lau sạch thân thể đang say ngủ ấy và thân thể mình. Một mùi máu tươi tanh tưởi nồng nạc. Hắn dây trói ra, tiên thể bỏ luôn chiếc ga vấy bẩn kia đi… Hắn tháo mặt nạ đang che nửa khuôn mặt mình, đôi mắt màu coffee khẽ lay động, nét ngài thả lỏng, vầng trán lấm tấm mồ hôi. Hắn đặt lên môi Nhược Phong nụ hôn nồng ấm nhất trong đêm đông giá lạnh này.

7.00 am. Tiếng còi xe ô tô từ đường lớn đua nhau vọng vào. Xe cộ đi lại tấp nập, dòng người đổ ra đường mỗi lúc một đông, nhưng tuyệt nhiên không ai để ý đến căn nhà gỗ cũ kĩ, cây cỏ héo khô phủ đầy mái đó. Nhược Phong choàng tỉnh, ngỡ mọi việc đêm qua chỉ là giấc mơ. Y văn nhẹ mình, xương cốt như bị rút gân, vết thương trên người đay rát và sưng tấy. Phong hất bỏ chiếc khăn lụa đắp trên người mình. Y đảo mắt nhìn quanh phòng một lượt : hoàn toàn trống trơn, không có dấu hiệu gì là người khác đã cùng ở đây với y đêm qua. Nhược Phong cố dùng sức để đứng lên, loạng choảng như sắp ngã. Hậu đình đau rát không sao tả đc. Y tìm bộ đồ tối hôm qua nhưng chợt nhớ ra là đã bị tên khốn nạn ấy cắt nát, bèn lấy tạm bộ đồ mới đã đc để bên cạnh từ bao giờ… Y kéo mũ áo trùm kín đầu, tay xách túi và bước ra ngoài, cảnh vật bên ngaoì dường như cũng đã thay đổi rất nhiều. Một cảm giác đau thương, tủi nhục chiếm cứ tâm trạng. Y rảo bước nhanh ra khỏi con ngõ đó, hòa vào dòng người đông đúc trở về cuộc sống của mình.

Sau đó ít lâu, can nhà gỗ bị dẹp bỏ, con ngõ ấy cũng đc mở thành đường lớn, tấp nập người và xe. Ít ai biết đc bí mật đằng sau nó. Mọi chuyện đêm ấy đối với Nhược Phong sẽ chỉ như cơn ác mộng đến bất ngờ và ra đi rất nhanh…

Cầm trên tay tờ báo kinh tế với tít hấp dẫn “TỔNG GIÁM ĐỐC TRẺ LĂNG NHƯỢC PHONG ĐƯA TẬP ĐOÀN CL LÊN TẦM QUỐC TẾ” Người nào đó lặng lẽ nở nụ cười, ngước nhìn lên tầng cao nhất của toàn nhà đề chữ CL sáng chói :
” Chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi… “

<To be continue… >

P/s: Cấm sao chép dưới mọi hình thức, không đc copy nếu chưa có sự đồng ý của tác giả. =3=

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro