Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai tuần trôi qua chỉ như một cái chớp mắt. Chủ tịch từ Mỹ trở về, nói tế nhị thì là về “trong âm thầm”, còn nói thẳng ra là một bữa tiệc liên hoan hoành tráng. Chủ tịch Lăng – một người tuy râu tóc không bạc trắng nhưng cũng đã ngả màu hoa râm.

Ông thường mặc một bộ đồ dáng xuông rất đơn giản màu nâu, nhưng được làm từ lụa tơ tằm cao cấp nhất và đương nhiên cũng là do nhà thiết kế nổi tiếng tư vấn cho ông. Tay ông cầm gậy chống có hình con rồng uốn lượn, phần đầu con rồng là chỗ tay cầm, miệng rồng ngậm một viên ngọc lớn, màu huyết dục, viên ngọc cũng được chạm trổ công phu. Cư nhiên, khí chất của một vị chủ tịch như ông luông lấn át người khác. Chủ tịch về công ty, nhân viên lớn nhỏ có mặt lúc đó xếp thành hai hàng dài khắp từ cổng vào đến phòng họp chính.

***

Không khí trong phòng họp im ắng đến lạ thường, chỉ còn tiếng đồng hồ “tíc tắc… tíc tắc…” từng hồi.

“Cộp”- chủ tịch Lăng gõ cây gậy xuống nền nhà.

- Việc thay đổi nhân sự lần này sẽ không có gì thay đổi nhiều….

Câu nói vừa dứt ra, lòng mọi người đều trùng xuống, thở phào một hơi.

- Ngoại trừ…

Vừa thở ra như vậy mà bây giờ mọi người đã lại nín thở, im lặng chờ đợi chủ tịch nói tiếp.

- … giám đốc Chân, tháng sau anh sẽ chuyển công tác sang chi nhánh ở Italia. Còn…. Vị trí trống của giám đốc Chân sẽ do … thư kí Mạc đảm nhận. Cuộc họp kết thúc tại đây!

Nhược Phong ngồi cuối phòng họp không để ý gì, vậy mà sau khi nghe câu nói đó, sắc mặt y biến hóa không ngừng, từ trắng bệch đến tím ngắt và cuối cùng là đỏ bừng. Tô Lãm ngồi ngồi kế đó, chứng kiến sự biến đổi trên khuôn mặt Phong chỉ nhếch miệng cười.

***

- Lăng … THÁI … ĐÔNG … Ông ra đây ngay cho tôi.

- Tổng giám đốc Lăng à, ngài không thể vào đó được, Chủ tịch đang có khách…

Chàng trai đang cố ngăn Nhược Phong lại là Mục Lăng, người hầu cận thân tín của Chủ tịch Lăng.

- Tránh ra…!

Nhược Phong đạp cửa cái rầm một cái, đập vào mắt y là cảnh Chủ tịch Lăng đang tươi cười uống trà với Tô Lãm. Cơn giận của y đã lên tới đỉnh điểm, y lao tới nắm lấy cổ áo của Lãm:

- Ngươi đã làm gì lão? Tại sao lão lại cho ngươi lên chức giám đốc đó?

- Nhược Phong, không được hỗn láo.

Chủ tịch gõ mạnh xuống sàn. Nhược Phong hừ lạnh một tiếng, đẩy hắn mạnh xuống ghế, lại gần chỗ chủ tịch, ngồi phịch xuống.

- Tô Lãm là cháu của ngài Mạc, ông ấy đã giúp ta dựng nên công ty này, hơn nữa Tô Lãm cũng rất có năng lực, không để cậu ấy làm giám đốc thì còn làm gì được? Đáng lẽ cái chức Tổng giám đốc cháu cũng phải nhường cho cậu ấy mới đúng.

- Ông…

Nhược Phong trừng mắt lên nhìn ông. Chủ tịch đã quá quen với thái độ này của y rồi, ông chỉ thong thả nhấp một ngụm trà.

- Chủ tịch đã quá lời rồi!

Thái Đông nhìn Tô Lãm, đáy mắt hiện rõ ý cười. Thái độ đó đều rơi hết vào mắt Nhược Phong, y chỉ hận không thể xé xác hắn ngay bây giờ.

- À Tiểu Phong – Chủ tịch vừa nhấp trà vừa quay sang nói với y – Tuần sau Tô Lãm sẽ sang nhà cháu ở vài tháng.

Nhược Phong gật gù cho đến khi y “nuốt trôi” lời nói của ông, y đứng bật dậy:

- Ông đùa trò gì thế? Không bao giờ

- Tiểu Phong, gia đình Lãm về Mỹ rồi, để cậu ấy sống một mình ông không an tâm.

Y gắt lên:

- Thế sao hắn không về bên đó luôn đi? Còn ở lại làm gì?- y chỉ tay thẳng mặt Lãm- Ngươi đừng mong có thể bước nửa chân vào cửa nhà ta.

Nói rồi, y quay đi, sự tức giận còn tăng lên gấp bội so với trước khi bước vào. Cánh cửa cứ va đập không thương tiếc.

- Lãm à, ở cùng Tiểu Phong có thiệt thòi cho cháu quá không?

- Dạ không đâu ạ! Cám ơn Chủ tịch đã quan tâm tới cháu như vậy!

- Ái chà… đấy, giá như cháu có thể bù đắp cho thằng Phong một chút thì tốt biết bao.

Tô Lãm khẽ nở nụ cười.

- Dạ, cháu cũng nghĩ thế.

Thái Đông vỗ đùi, cười sảng khoái, ít ai có thể thấy được ông như bây giờ.

- Thưa Chủ tịch, cháu xin phép đi trước, có vài việc cháu cần giải quyết – Lãm đứng dậy, kính cẩn cúi đầu.

- Ừ, đi đi. Con trẻ như các cháu sao thích nói chuyện với ông già này!

Thái Đông đứng dậy, bắt tay với hắn xem chừng rất yêu quý hắn, coi trọng hơn cả cháu trai mình vậy.

Tô Lãm đi về phía cửa, vừa đi đến góc khuất của hành lang, hắn bị một cánh tay kéo lại, áp vào tường. Y một tay bám lấy cổ áo hắn, một tay nắm lại thành nắm đấm, dí dí trước mặt hắn.

- Ngươi đã nói gì với lão già đó? Nói mau.

Hắn từ từ gỡ tay y ra khỏi áo mình, phủi phủi cho phẳng.

- Đừng có động chân động tay, Chủ tịch mà thấy là ta không bao che đâu.

Hắn nhếch mép cười, nhìn Phong.

- Chết tiệt! – y chửi thầm – ta nói rồi đấy, đừng mong có thể đến nhà ta.

Y vung tay đấm thật mạnh vào bụng hắn, khiến hắn gập người lại vì đau.

Kể từ hôm đó, cứ mỗi khi nghe thấy cái tên Mạc Tô Lãm, gặp ai y cũng chửi suốt một tuần liền. Còn hắn vẫn ung dung tự tại ngồi lên cái ghế giám đốc, giương mắt lên xem trò vui.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro