Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Kính… coong…”

Tiếng chuông cửa vang lên phá tan bầu không khí yên tĩnh.

Trong căn phòng của khu chung cư cao cấp trên đường X sầm uất, người đàn ông đầu tóc rối bù, động tác uể oải khoác lên mình chiếc áo choàng ngủ. Toàn bộ phòng ngủ, cũng như toàn bộ căn nhà, cách bài trí rất đơn giản nhưng đầy đủ tiện nghi, lấy tông màu đen trắng làm chủ đạo. Căn nhà khá là bừa bộn. Người đàn ông đó đi vào bếp, rót một cốc cà phê đã nguội từ bao giờ, cả căn nhà im ắng tới mức lạnh lẽo.

“Kính… coong…”

Tiếng chuông lại một lần nữa vang lên, dường như người đứng ngoài cửa đã sốt ruột lắm rồi. Phong mở cửa, người bên ngoài nở một nụ cười tươi:

- Phong à …

Bảo Trâm vẫn đang mặc bộ đồ công sở, nhìn thấy Nhược Phong, cô ôm lấy cánh tay y:

- Sao lâu ra vậy anh? Nghe tin anh bị ốm, em đến thăm anh đây.

Cô giơ túi quà trên tay lên, nói tiếp:

- Anh Long… ý em là giám đốc Chân cũng mang cho anh chút quà trong đây.

Phong nhìn Bảo Trâm, hừ lạnh một tiếng:

- Anh Long? Hai người thân thiết ghê nhỉ?

Vừa nói, Phong vừa gạt cánh tay đang ôm lấy mình ra. Bảo Trâm nhất thời lúng túng, hai tay bỗng cảm thấy thừa thãi, không biết để vào đâu bèn túm chặt lấy túi quà trên tay.

- À, cô đợi tôi một chút, có quà cho cô đây!

Nét mặt Bảo Trâm dãn ra một chút, nở nụ cười tươi, xách túi quà để lên bàn. Phong từ phòng trở ra, tay cầm một cái đĩa nhỏ, đưa cho Bảo Trâm, nói:

- Cái này… cô về cố gắng xem hết đi nhé! Bây giờ mời cô về cho, mang cả túi quà khốn kiếp này đi nữa.

- Anh… anh sao vậy? Em chỉ muốn quan tâm đến anh thôi mà! – Bảo Trâm ngạc nhiên về sự giận dữ của anh. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh quát to như vậy.

- Tôi cóc cần cái sự quan tâm của cô!

- …

- Mai Bảo Trâm, lúc trước chúng ta yêu nhau, tôi cứ tưởng rằng cô thật lòng, hóa ra tôi cũng chỉ là một công cụ thôi. Từ giờ trở đi, cô đừng có vác xác đến tìm tôi nữa.

Nhược Phong đẩy Bảo Trâm ra khỏi cửa, đóng sầm lại trước khi cô vẫn đang cố hiểu chuyện gì đang xảy ra. Sau tiếng cánh cửa đóng lại, cô đập xửa, nhưng tuyệt nhiên không chảy một giọt nước mắt nào.

- Phong… Phong à… Mở cửa cho em đi… Em đã làm gì? Chúng ta có thể nói chuyện mà…

Cô vừa dứt lời, cánh cửa lại mở, Bảo Trâm sững lại, rồi cô nở một nụ cười quyến rũ:

- Em biết anh…

Chưa nói dứt lời, một “vật thể lạ” bay đến bên cạnh cô.

- Mang về, và đừng có đập cửa nhà tôi nữa, ô uế cánh cửa nhà tôi. – Phong lạnh lùng nói. Và cánh cửa một lần nữa đóng sập trước mặt Bảo Trâm.

**..**

Công ty CL lại có dịp được nhộn nhịp hơn hẳn.

(Tác giả: Công ty này có lúc nào không nhộn nhịp cơ chứ -_____- )

- Nghe nói chủ tịch sắp từ bên Mĩ về đấy.

- Thật vậy sao??

- Ừ, đúng vậy. Tôi nghe phong phanh còn là sắp xếp lại nhân sự toàn công ty đấy!

- Ô, thế thì công việc của chúng ta sao đây?

- Yên tâm, chỉ có cấp trên mới bị điều động đi nơi khác thôi.

- Vậy còn tổng giám đốc Lăng?

- Chuyện này… tôi cũng không biết nữa…

Đâu đâu cũng thấy mọi người bàn tán về việc này. Câu cửa miệng của mọi người chào nhau đều là:

- Chào mọi người, hôm nay em lại đi làm đây!

Năng suất làm việc của ai cũng cao hơn hẳn, nhất là các giám đốc. Bình thường có việc toàn giao cho đám nhân viên làm, bây giờ có việc là nhận về mình hết. Riêng tổng giám đốc lại có vẻ hời hợt, không quan tâm đến tin đồn lắm, dù gì y cũng là cháu của chủ tịch cơ mà. Vả lại, đây là ý kiến của y nữa chứ.

Dạo này, hắn thường tránh mặt Phong. Nếu không có hội họp gì quan trọng, hắn sẽ xin phép nghỉ ốm còn khi bắt buộc phải đi, hắn cũng không đứng gần Phong quá năm phút. Nhược Phong cũng nhận ra sự bất thường này của hắn. Phải chăng hắn thấy có lỗi vì điều đã làm với Phong sao?

Vì sự việc hôm đó mà Phong ngủ không yên. Chỉ nhắm mắt lại thôi mà những hình ảnh ấy cứ như đèn kéo quân chạy đến. Y cứ trằn trọc, lật qua lật lại như con cá rán trên chiếc giường đôi êm ái. Nhưng chẳng mấy chốc cơn buồn ngủ kéo y đến tận phương nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro