Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lãm nhếch mép cười ngạo mạn, tay cầm ly rượu ngắm nhìn một lượt.

- À quên, còn nữa, ly rượu ngài vừa uống có thuốc gây tê liệt thần kinh. Chắc chắn trong vòng 12 giờ tới ngài sẽ không thể cử động được.

Lúc bấy giờ, Nhược Phong mới thấy cơ thể mềm nhũn, mất hết cảm giác, theo đà thuận thế ngã xuống giường, mắt mở lớn trừng trừng nhìn Tô Lãm, dường như muốn nói gì đó nhưng không thể mở miệng. Khuôn mặt Nhược Phong đỏ ửng, cơ thể nóng bừng, hỏi thở dồn dập, y cố gắng vặn mình nhưng không thể. Tô Lãm ngồi nhìn nam nhân đang nằm trên giường kia, hắn bỏ ly rượu xuống bàn, tiến đến chỗ y, ghé sát vào tai y thì thầm:

- Ngài thấy sao? Tác dụng phụ của thuốc là gây kích thích, không tồi chứ?

Hơi thở nóng ấm phả vào tai Nhược Phong, hơi nhột. Hắn hôn lên đôi môi đỏ hồng của y, Phong trừng mắt nhìn, trong ánh mắt ấy có chút hoảng loạn. Lãm hôn mạnh lên môi y, nụ hôn bá đạo và độc chiếm. Hắn cạy hàm răng trắng của y, lưỡi hắn không ngừng đưa đẩy với lưỡi y. Còn Phong dường như nửa muốn nửa không, cơ thể run lên từng chập. Lãm dừng lại, nhướn mày nhìn thẳng vào mắt Phong, mặt đối mặt:

- Ngài đã thử một lần rồi, chẳng lẽ lần này nữa không được sao?

Phong không giấu nổi sự kinh hoàng, tại sao hắn lại biết? Chuyện này y đã giải quyết rồi cơ mà? Hắn đọc được hết trong mắt y, vuốt ve gương mặt anh tuấn của y:

- Ta xin lỗi, là lỗi của ta, lúc đó ta không kiềm chế được. Ngươi có đau lắm không? Nhược Phong… Nhược Phong à…

Hắn lại hôn Phong, nhưng lần này là nụ hôn đã dịu dàng, từ tốn mút mát cánh môi y. Nhược Phong cố dùng sức đẩy hắn ra, điều đó trong tình trạng của y cư nhiên là không thể. Dưới sự cọ xát của hắn, cơ thể y không kiềm chế được. Chẳng mấy chốc, sự kích thích bao trùm lấy y. Cơ thể y run lên khi Lãm lần tay vào trong áo, vuốt dọc khuôn ngực trắng trẻo, cổ họng y phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ. Đang trong lúc mơ màng, Phong nhớ ra một điều “Lúc đó…”

Phong mở to mắt ra, tên khốn dơ bẩn cưỡng hiếp hắn 3 tháng trước là y? Hắn bắt đầu giãy giụa, dùng hết sức đẩy Lãm ra. Nhưng đối với một người bị thuốc mê khống chế, sức lực đó chẳng là gì đối với cơ thể cường tráng của Tô Lãm. Trái lại, hai cơ thể cọ xát lại càng gợi lên dục vọng nguyên thủy của Lãm.

Ánh mắt Lãm tối lại. Hắn nắm lấy cánh tay đang cố sức kia buộc vào thành giường. Dùng bàn tay mạnh mẽ lần mò khắp cơ thể nóng bỏng của Phong, lần lượt cởi hết quần áo y. Bàn tay của Lãm lần mò, vuốt ve cơ thể y.

- Chết tiệt!

Phong cắn môi, quay đầu ra chỗ khác, không chống cự được đành để mặc Lãm làm càn. Hạ thân nóng bừng như có lửa đốt. Hắn ngồi lên đùi y, kìm hai chân y thôi giãy giụa. Hắn nhanh chóng cởi đồ ra, chẳng mấy chốc, hai cơ thể trần trụi quấn lấy nhau trong bầu không khí ám muội.

Cơ thể to lớn của Lãm trùm lên Phong. Một nụ hôn ướt át, lưỡi cuốn lấy lưỡi, da thịt chạm da thịt, không biết là kéo dài trong bao lâu khiến Phong đê mê. Lãm hôn lên vành tai Phong, cắn nhẹ. Đôi môi hắn hôn dọc xuống ngực y, hắn cắn mút nụ hoa đỏ hồng ấy, hạ thân hai người cọ xát không ngừng. Hơi thở của Phong dồn dập, y cắn môi kiềm chế tiếng rên rỉ của bản thân.

Chỉ vậy thôi mà Phong đã đến cao trào, người y run lên, dòng nước trắng đục dính nhớp nháp trên bụng y và cả Lãm nữa.

Lãm lấy lọ thuốc bôi trơn lên hạ thân hắn và bông cúc đang chờ nở rộ của Phong. Hắn nhanh chóng tiến vào, đưa đẩy chầm chậm, từ tốn dường như đang thưởng thức một món ăn ngon vậy.

- Ưm…đúng rồi… không đau đâu… ưm… ưm… mạnh lên chút nữa…

Nhược Phong rên ư trong khi Lãm vừa ra vào đều đặn, vừa dùng tay vuốt ve hạ thân nóng bỏng của Phong. Cả đêm hôm đó hai người quấn lấy nhau, dục vọng chiếm lấn hết ý chí, đưa nhau lên đến tận chín tầng mây xanh.

***…***

Mặt trời đã lên cao giữa đỉnh đầu, ánh sáng rực rỡ không xuyên qua nổi tấm rèm màu chàm che kín căn phòng đầy ám muội kia. Hai nam nhân anh tuấn ôm lấy nhau ngủ, tấm chăn trắng phủ ngang cơ thể trần trụi, quần áo rơi xung quanh giường, còn có cả chiếc ti vi vỡ nát xen lẫn vài mảnh ly rượu. Nam nhân với ngũ quan cân đối, gương mặt thoáng chút lạnh lùng kia từ từ tỉnh giấc, nở nụ cười tươi rói hơn cả ánh mắt trời, cúi đầu nhìn Nhược Phong nằm bên cạnh mình. Y còn tham lam ôm lấy tấm lưng to lớn của Lãm khi hắn định ngồi dậy,

Hình như Nhược Phong phát hiện ra điều gì đó bất thường, y túm chặt Lãm hơn nữa, đột ngột mở mắt ra.

- Cưng dậy rồi sao?

Lãm nở nụ cười quỷ dị nhưng hơn cả là đáy mắt hiện lên rõ vẻ vui sướng vô cùng.

Nói rồi, hắn cúi xuống hôn lên đôi môi còn đang sưng mọng của Phong. Y nhìn đầy tức giận rồi đẩy mạnh hắn ra.

- Ngươi cút cho khuất mắt ta!!

Lãm bị Phong đẩy xuống khỏi giường, hắn ngồi dậy, nhìn Phong cười lớn.

Nhược Phong không nhìn hắn lấy nửa cái liếc mắt mà lấy chăn trùm kín người, định đi xuống giường mặc lại quần áo.

Bỗng nhiên y khựng lại, từ nửa thân dưới truyền đến cơn đau nhức như xương khớp bị tháo rời ra. Y cố vặn mình, đôi chân run rẩy bước xuống mặc quần áo. Lãm nhìn theo bóng dáng Phong đi vào phòng tắm, đôi lông mày hắn khẽ nhíu lại, đôi mắt không để lộ chút cảm xúc nào.

“Oạch”

Cánh cửa phòng tắm mở ra, Nhược Phong bước ra, vẫn bộ vest tối qua, cổ áo đã được đóng kín cúc nhưng không thể che đĩ những bông hoa đỏ hồng trên cổ trắng muốt. Y định đi ra cửa, nhưng bước chân vừa ra ngoài, y đột ngột quay lại chỗ Lãm bấy giờ đang ngồi thư thái trên giường. Lãm khẽ nhếch miệng cười, mắt không kìm được vẻ thích thú, Phong vung tay hết sức, đấm vào khuôn mặt hoàn hảo của Lãm, rồi thêm một phát vào bụng. Xong rồi y bỏ đi, tiếng cửa sầm sập vang lên một cách tức giận.

Lãm ngồi đó, một tay ôm bụng, tay kia lau đi vết máu chảy dài bên khóe môi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro