Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Thích Ăn Sầu Riêng (wattpad: thichansaurieng)

Nguồn: Kho tang dam my


Tiệc tối của hào môn thế gia, trang hoàng hoa lệ từ người đến cảnh, rực rỡ muôn màu, ăn uống linh đình.

Bữa tiệc ấn định tổ chức tại thành phố Ninh Bắc mà nhân vật chính là con trai thứ của Hứa gia, Hứa Mặc, hôm nay là sinh nhật tròn hai mươi tư tuổi của anh.

Vốn dĩ không phải sinh nhật tròn tuổi*, nhưng Hứa Mặc lại muốn mượn cơ hội này tuyên bố rõ ràng quyền sở hữu của anh với Thẩm Lăng Phong cho người ngoài.

(*Sinh nhật tròn tuổi là kiểu sinh nhật 10, 20, 30, 40 tuổi... kiểu vậy á )

Khoảnh khắc người đàn ông cao lớn, khuôn mặt anh tuấn chậm rãi đẩy chiếc xe lăn, mà trên chiếc xe lăn lại là một người đàn ông đẹp đẽ khác xuất hiện khiến cả hội trường đang huyên náo bỗng dưng lặng ngắt như tờ.

Hết thảy tầm mắt đều tập trung vào cả hai người.

Người đàn ông đang đứng vai rộng chân dài, ánh mắt hắn sắc bén tựa đôi chim ưng, sống lưng thẳng đứng, kiên định kết hợp với bộ âu phục đặt may riêng khiến đường nét bắp thịt săn chắc của hắn như ẩn như hiện.

Mà người thanh niên đang ngồi trên xe lăn mặt mày đẹp đẽ, thanh lãnh, đôi môi xinh đẹp như ẩn như hiện ý cười lạnh nhạt, cặp mắt kia trắng đen rõ ràng khiến con người ta liên tưởng tới đôi mắt của nàng Tây Thi, lấp lánh chẳng khác nào ánh hoàng hôn còn vương lại trên mảnh hồ thu.

Hứa gia là hào môn thế gia chính trị đã tồn tại vang danh suốt hai trăm năm, lần này chuyện người con thứ Hứa Mặc cùng một người đàn ông kết hôn đã truyền đi khắp cả thành phố Ninh Bắc.

Rất nhiều kẻ không hiểu chuyện còn thay người đàn ông kết hôn với Hứa Mặc giận dữ, trong bóng tối cảm thán, người đàn ông như vậy không những phải ủy khuất gả cho một người đàn ông khác mà thậm chí đối phương còn là kẻ tàn tật.

Nhưng những người sau đó đã tiếp xúc với vị nhị công tử Hứa gia quanh năm không ra ngoài kia, đáy mắt chỉ còn lại hâm mộ cùng ghen ghét, ngược lại cho rằng người đàn ông được gả cho Hứa Mặc kia thật có phúc.

Ít nhất Hứa Mặc tàn phế nhưng xuất thân lại là thiếu gia ngậm thìa vàng cộng thêm gương mặt đẹp không tì vết kia đúng là khiến cho người ta hận không thể sà vào ngay lập tức.

Nhất cử nhất động của Hứa Mặc đều ưu nhã, đẹp mắt không có lấy một tia tự ti nào, anh nhận lấy micro người dẫn tiệc đưa cho, khóe môi cười mỉm, nhẹ giọng nói cảm ơn với đối phương.

Giọng nói thanh lãnh mà ôn nhu như dòng suối hiền hòa đương ngày tuyết tan độ đầu xuân chậm rãi len lỏi vào tâm can con người, làm lòng người cảm thấy tươi mát.

Người dẫn chương trình tiệc đỏ mặt, cúi đầu lui sang bên cạnh.

Đại sảnh khách sạn năm sao thoáng chốc yên lặng như tờ, tất cả mọi người đều hướng về phía Hứa Mặc, cùng người đàn ông tên Thẩm Lăng Phong đang đẩy xe lăn.

Một người cương nghị một người lại tuấn tú, không khiến người ta cảm thấy không ăn nhập mà ngược lại trông thật đẹp như một đôi ngọc bích.

"Cảm tạ các nhị vị đại gia đã tới đây tham gia bữa tiệc tối cùng tôi." Hứa Mặc mặt mày xinh đẹp cong cong, dí dỏm nói: "Trước lúc nãy, mọi người cõ lẽ đang nghĩ, Hứa Mặc là ai."

Đây là anh đang tự giễu bản thân là Hứa nhị công tử nhưng xưa nay lại chẳng lộ diện trong bất cứ đại sự hay tiểu sự nào của Hứa gia.

Tiếng cười vụn vặt nổi lên bốn phía.

"Kỳ thực dạ tiệc hôm nay, là muốn mời các vị làm chứng." Hứa Mặc nâng mí mắt, ngẩng đầu lên, ánh mắt lưu luyến tìm đến phía người sau lưng.

Thẩm Lăng Phong vẫn một mặt không cảm xúc gì, chỉ hơi nhíu mày nhưng người khác cũng khó mà nhận ra.

"Vị này chính là Thẩm Lăng Phong." Hứa Mặc hướng về phía người đàn ông giới thiệu cho mọi người.

Thẩm Lăng Phong vốn dĩ muốn làm bộ không nhìn thấy, mà Hứa Mặc lại đưa đôi bàn tay ra nhìn hắn, Thẩm Lăng Phong đáy mắt lóe lên một tia ghét bỏ rồi cũng nắm lấy tay Hứa Mặc.

Động tác hắn chẳng hề ôn nhu, cảm giác như hắn đang nắm một túi rác thải, nắm thật chặt, dùng sức, liền đem đôi bàn tay trắng nõn xinh đẹp nắm đến đỏ bừng.

Tay đứt ruột xót, bàn tay của Hứa Mặc đỏ dữ tợn, sưng lên.

Thẩm Lăng Phong biết, nhưng hắn làm sao có thể cảm thấy thương tiếc Hứa Mặc.

Nhưng ý cười trên gương mặt Hứa Mặc cũng chẳng nhạt đi, thậm chí lại càng rạng rỡ hơn, đáy mắt ôn nhu tràn đầy, ra vẻ giận dỗi cười Thẩm Lăng Phong: "Nắm chặt như vậy là khẩn trương cái gì, em lại không có ném anh đi."

Thẩm Lăng Phong chán ghét không trả lời.

"Vị này là hôn phu của tôi" Hứa Mặc ôn nhu giới thiệu với khách mời bên dưới: "Là người ưu tú, làm bác sĩ, thiên sứ áo trắng."

Các cậu ấm cô chiêu hay các vị lão nhân nghe vậy cũng đều khách sáo mà khen ngợi vài câu.

Tuy nhiên vì nguyên nhân thân thể, Hứa Mặc không thể tiếp tục ở lại đây lâu, sau đó, Thẩm Lăng Phong đem anh đẩy ra đại sảnh, tới một gian phòng đã được hai người đặt trước trong tửu điếm này.

Nói chính xác, là Hứa Mặc đặt.

Thẩm Lăng Phong đem Hứa Mặc đưa đến gian phòng xong, quay người định rời đi, phía sau, thanh âm sâu kín của Hứa Mặc truyền đến: "Tưởng Minh Hiên năm nay có lẽ đã đến lúc tốt nghiệp rồi nhỉ."

Thân hình Thẩm Lăng Phong dừng lại, Hứa Mặc cười khẽ: "Anh có tin hay không chỉ cần một câu nói, tôi liền khiến cho cậu ta không thể tốt nghiệp"

Thẩm Lăng Phong đột nhiên quay người, hai tay xuôi bên người siết chặt, ánh mắt căm hận nhìn Hứa Mặc, bắp thịt ẩn sau lớp vải vóc căng chặt, tư thế tựa như hắn sắp chuẩn bị tức điên lên lao đến bóp cổ người trước mặt.

"Lại đây, " Hứa Mặc cười, "Anh nên biết hiện tại mình phải làm cái gì."

Thẩm Lăng Phong chán đến cực điểm, hắn ôm lấy Hứa Mặc, ném anh lên chiếc giường lớn mềm mại, thô bạo mà kéo quần Hứa Mặc Xuống.

Động tác hắn chẳng có lấy một điểm ôn nhu, đối với Hứa Mặc, Thẩm Lăng Phong chỉ tồn tại cảm giác thiếu kiên nhẫn.

Đau đớn kịch liệt, viền mắt Hứa Mặc nháy mắt đỏ ửng, tràn đầy nước mắt, anh cắn chặt môi dưới, cười cười tự giễu.

Thẩm Lăng Phong cúi người, kề sát bên cạnh tai anh, nhiệt độ hơi thở của hắn nóng bỏng như bàn ủi, người đàn ông ngữ khí khinh bỉ xen lẫn chán ghét: "Hứa Mặc..."

Hắn nói: " Đồ hạ tiện." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro