CHƯƠNG 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 07/10/2021

Chương 2: Chưa cường bạo được

Tác giả: Tây Vô Tối

Editor: Hà Y

Trò chơi sinh tử quyền anh dưới lòng đất sắp bắt đầu.

Hoắc Mãng buông ôn hương nhuyễn ngọc vừa mua được ra, ánh mắt ra hiệu cho người phía sau đưa cô đi.

Đây không phải là chỗ phụ nữ nên ở lại.

Cô gái nhỏ xụi lơ trên mặt đất thất thần hoảng sợ, khuôn mặt thấm đẫm nước mắt, bên môi còn sót lại mấy vệt nước bọt trong suốt, ánh mắt ngây thơ dụ hoặc đờ đẫn nhìn xung quanh, hai bầu vú trước ngực đầy đặn kiêu ngạo do bị dùng lực mạnh xoa bóp mà âm ỷ đau.

Ý thức cô lơ lửng, đợi đến lúc kịp phản ứng, bản thân đã bị ném tới một căn nhà gỗ nhỏ dựng đơn sơ.

Nóc lều gỗ treo bóng đèn nhỏ công suất thấp, ánh sáng mờ nhạt lung lay leo lắt hắt bóng mờ xuống tấm ván giường gỗ, không khí nóng ẩm luồn qua cửa sổ, cái kia không hẳn được gọi là cửa sổ, mà chỉ vẻn vẹn là một cái lỗ nhỏ được mở từ trên ván gỗ, gió nóng lướt nhẹ qua sau gáy khiến lông tơ cô dựng đứng.

Suốt một dọc đường bị lừa bán, bọn buôn người vẫn luôn dùng xích còng hai tay cô, dùng vải bố trong suốt che kín hai mắt cô, khóa cô vào ghế sau của một chiếc xe Jeep đã được cải tiến.

Cô không biết, bản thân đã đến chỗ giáp giới của tỉnh Y và bốn nghìn km biên giới Đông Nam Á, cách xa trung tâm thành phố phồn hoa ồn ào náo động, đi tiếp về phía Nam 10 km nữa thì có thể qua biên giới, tiến vào cảnh nội Myanmar.

Cô gái nhỏ run rẩy sợ hãi không phán đoán được vị trí và thời gian, cô ôm đầu gối, cuộn mình vào trong góc tấm ván giường gỗ, ánh trăng từ cửa sổ nhỏ hắt vào màn đen, chỉ vậy cô mới biết bây giờ là buổi tối.

Đôi mắt đỏ hoe thấm đẫm nước mắt, đôi môi từng bị gặm cắn mà sưng đỏ.

Cô đã mệt mỏi không chịu nổi, bất kể là tinh thần hay thân thể, dựa lên tường, mí mắt sau khi khóc không chống đỡ nổi mệt mỏi, chậm rãi đóng lại.

"Cha, mẹ...Con muốn về nhà..."

"Về nhà...Vãn Vãn, Vãn Vãn thật sự rất sợ hãi..."

Ngay cả nói mê trong mộng cô gái nhỏ cũng không an tâm ngủ, nghẹn ngào vài tiếng, lông mi dài khẽ run, nước mắt xuôi theo khóe mắt chảy xuống mu bàn tay mềm mại.

Đến nằm mơ Lam Vãn cũng khóc thút thít, rõ ràng là hòn ngọc quý trong lòng bàn tay cha mẹ suốt 17 năm, vào giờ phút này lại mặc váy dính đầy đất bẩn, coi như hàng hóa giao dịch bị bọn buôn người bán cho một người đàn ông trẻ tuổi thô bạo ngang tàng đến từ Đông Nam Á.

Chẳng biết qua bao lâu, tấm ván cửa gỗ "Rầm" một tiếng bị người từ bên ngoài đá văng.

Tiếng vang lớn kinh động đến cô gái nhỏ đang nằm mơ nức nở, cô bị dọa sợ tới mức giật mình một cái, mở hai mắt đẫm lệ mông lung ra, vẻ mặt kinh hoàng nhìn về phía cửa ra vào, một luồng hơi thở bạo ngược tàn nhẫn ác độc đập vào mặt, còn kèm theo mùi máu tươi nồng đậm.

Trực giác nói cho cô biết, đây là một con mãnh thú tàn nhẫn hung ác đói bụng, sau khi quyết đấu muốn nuốt mình vào bụng.

Đôi mắt cô sáng ngời ngấn nước nhút nhát nghênh đón người đàn ông cao lớn đi tới chỗ mình, băng vải màu trắng trong lòng bàn tay hắn đã bị máu tươi nhuộm đỏ thẫm, nửa người trên rắn chắc cường tráng dính loang lổ vết máu.

Người đàn ông thô bạo ngang ngược bê bết máu và mồ hôi đứng cạnh tấm ván giường, thở ra khí thô nặng nề, đôi mắt điên cuồng đỏ au, bên môi hắn câu lên ý cười tà tứ, con mắt sắc bén quét qua dáng người mềm mại tinh tế của cô gái nhỏ.

Hoắc Mãng liếm môi, nhớ lại hương vị mút mát đầu lưỡi ngọt ngào của cô trước trận đấu quyền anh vừa nãy.

Lần này, vì muốn mau chóng kết thúc để được ngủ với vợ nhỏ vừa mua được mà sau khi lên sân đấu huyết dịch hắn sôi trào, đỏ mắt, xuống tay độc ác, dùng thời gian ngắn nhất đánh gục đối thủ.

"Tôi là Hoắc Mãng." Hắn đưa hai cánh tay cường tráng đến gần cô, vừa dùng giọng nói thô trầm giới thiệu bản thân: "Mẹ tôi là người Đại Lục giống em, tôi với cha đều là những người đàn ông được sinh ra và lớn lên ở trại tử Mạn Phổ."

*Trại tử Mạn Phổ: Gốc của nó là như này "曼普寨子", mình có tìm hiểu nhưng vẫn không tra ra được nó là ở đâu nên để tạm Hán Việt, ai biết giúp mình với.

Còn về "Trại tử" (寨子): stockaded village, dùng để chỉ làng xung quanh được bao vây bởi hàng rào, đường thủy, núi, đá hoặc tường vây, dễ phòng thủ khó tấn công. (Baidu)

Nhìn hắn từng bước tới gần, trán cô đổ đầy mồ hôi, càng thêm sợ hãi trốn ra phía sau, thế nhưng sau lưng chính là bức tường, đã hết đường để trốn.

Lam Vãn hít thở hai cái, co rút thân thể của mình sang bên cạnh trốn tránh sát khí lỗ mãng nồng đậm của hắn, nức nở cầu xin nói: "Làm ơn...Tôi muốn về nhà, cha mẹ tôi còn đang đợi tôi...Hoắc...Hoắc Mãng đúng không? Anh muốn cái gì, cha mẹ tôi cũng đưa cho anh..."

Hắn vươn cánh tay dài ra, không tốn chút sức nào ôm thân thể run rẩy dịu dàng vào trong ngực, rũ mắt nhìn xuống con mèo nhỏ xinh đẹp đang phát run trong ngực mình.

Cô quá tinh tế mềm mại, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, vòng eo nhỏ chưa tới một nắm chỉ cần bóp một cái là có thể đứt, cổ ngỗng trắng hồng căng muốt, ở khoảng cách gần thậm chí có thể nhìn thấy đầu lông mi của cô hơi vương nước mắt.

Trong lòng Hoắc Mãng hiểu rõ, nếu không phải bọn buôn người mang cô đến trước mặt mình thì có lẽ cả đời này bản thân cũng sẽ không được biết một cô gái nhỏ xinh đẹp động lòng như này.

Lửa nóng tích tụ dưới bụng, bàn tay quấn băng vải thấm máu vuốt ve đường cong thắt lưng duyên dáng, để lại vết máu trên váy trắng đã bẩn của cô.

Cho dù ngọn đèn lờ mờ, cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông, tiếng khóc run rẩy cầu xin: "Đừng...Làm ơn...Anh buông tha cho tôi...Anh đưa bọn buôn người bao nhiêu, cha mẹ tôi sẽ trả lại cho anh không thiếu một xu...Cầu xin anh...Đưa tôi về nhà đi..."

Bàn tay to lớn thô bạo của người đàn ông đã sờ đến vạt váy liền dưới đầu gối của cô, da thịt chỗ đùi như tơ như lụa giúp hắn xoa dịu sự táo bạo vừa nãy khi ở trên võ đài quyền anh.

"Tôi không thiếu tiền." Khuôn mặt anh tuấn rực nóng của hắn kề sát khuôn mặt ướt át nhỏ nhắn của cô, âm sắc là là dục vọng gần như bộc phát nặng nề khàn đặc: "Tôi thiếu vợ con, Vãn Vãn, em phải cùng tôi quay về trại tử kết hôn, sinh cho tôi mấy đứa nhỏ xinh đẹp."

Kết hôn sinh con, cô vẫn còn là một đứa bé 17 tuổi, làm sao sinh con cho hắn được.

Nhưng dục vọng hừng hực dưới bụng của người đàn ông trẻ tuổi như hồng thủy mãnh thủ không nhẫn nại được, chỉ muốn cắn nuốt thiếu nữ vào bụng, cường bạo cũng không sao cả, chỉ cần có thể làm cho cô trở thành người phụ nữ của mình.

Hắn ôm eo cô ấn lên tấm ván giường gỗ, đôi tay kéo hai chân tinh tế trắng nõn thon dài để ngang bên eo mình, bản thân đứng giữa hai chân cô, dục vọng dưới háng cương lên ngóc đầu kích động.

Cô gái nhỏ thấy hắn đang cởi thắt lưng quần cộc lớn màu đen, hoảng hốt lo sợ lắc đầu la khóc: "Không! Đừng! Anh buông tha cho tôi, xin anh..."

Hoắc Mãng nơi nào còn nghe được cô khóc lóc nói lời cầu xin, trước mắt là thân thể xử nữ thơm ngát quyến rũ động lòng người, nhanh chóng cởi quần cộc lớn ra, toàn thân trần trụi chỉ còn một chiếc quần lót hình viên đạn màu xám đậm, nam căn kia kích thước cực lớn dựng lên thành một cái lều không nhỏ, biểu thị công khai rằng nó khao khát thiếu nữ.

Hắn quá muốn cô, vừa rồi ở võ đài quyền anh nhìn thấy cô lần đầu tiên, hắn đã thích, nếu không thì hắn cũng sẽ không cầm một nửa số tiền thưởng liều sống liều chết đưa cho bọn buôn người.

"Vãn Vãn, cảm nhận được không? Tôi cứng rồi, vừa nãy lúc sờ vú em cũng làm cho ông đây cứng rồi." Một tay hắn ấn chặt eo, một tay xoa bóp vú cô, thỏa mãn than nhẹ một tiếng, phần eo cường tráng đỉnh nhẹ về phía trước, để cho vật dưới quần lót hình viên đạn cọ nhẹ vào giữa hai chân cô, làm cho cô cảm thụ được lửa nóng cực lớn của mình.

Gây gộc cứng rắng nóng lên giữa hai chân khiến cô gái nhỏ bị dọa đến nỗi sắc mặt hết đỏ bừng rồi lại trắng bệch, hai bàn tay mảnh khảnh cào cấu lung tung rút cánh tay hắn đang vuốt ve vú yêu kiều của mình ra, khóc lóc nói: "Không...Thả tôi ra, anh thả tôi ra, không được...Xin anh...Tôi thật sự rất sợ..."

Sợ! Sợ cũng vô dụng!

Hắn chính là muốn thao cô một cách sảng khoái tràn trề, giải tỏa dục vọng cho mình, rồi đưa về nhà làm vợ sinh con.

Cổ họng hắn lửa đốt khô khốc, con mắt đỏ lên, đưa miệng xuống gặm cắn đôi môi đỏ mọng không ngừng khóc lóc xin tha, kéo cái lưỡi thơm ngọt mềm mại ra mút mát liếm láp, kéo ra chỉ bạc dinh dính trong miệng hai người.

Hoắc Mãng muốn dùng nụ hôn tản đi sợ hãi của cô, muốn dùng dã tính thô kệch của bản thân hòa tan người thiếu nữ này.

Nụ hôn càng sâu, lệ theo khóe mắt cô rơi xuống càng nhiều, cô quay đầu không muốn đón nhận nụ hôn kịch liệt nồng cháy của hắn ta, cô muốn cha mẹ, cô muốn về nhà.

Lúc bàn tay thô ráp sắp chui vào vạt váy liền của cô, một tiếng chuông điện thoại truyền ra từ dưới tấm ván giường gỗ.

Người gọi điện không có ý định cúp máy, không khí đình trệ tiếp tục nóng lên, hắn khó chịu nện một quyền khiến ván giường nứt ra thành một đường vân, vô cùng tức giận rút ra rời khỏi, khom lưng lôi một cái túi du lịch ngụy trang quân đội từ dưới ván giường lên.

Thiếu nữ trên tấm ván gỗ thở hắt ra ngồi dậy sửa sang lại áo váy xộc xệch không chịu nổi, xung quanh môi anh đào nhiễm hồng một mảng, đáng thương ôm đầu gối ngồi ở góc giường, tạo khoảng cách với hắn, vẫn chưa nguôi ngoai nỗi sợ hãi từ lần mất khống chế ban nãy.

Thân trên Hoắc Mãng trần trụi, đứng trên mặt đất nghe, gân xanh thái dương giật giật, giọng nói hung ác: "Nói!"

"Ha ha, nghe nói cậu ở Đại Lục mua được một cô vợ nhỏ hả? Ngủ rồi à?" Bạn chí cốt bên kia điện thoại nghe được ra hắn gắt gỏng.

Người đàn ông dã tính lỗ mãng phẫn nộ ồ ồ thở gấp, nổi trận lôi đình gầm nhẹ: "Con mẹ mày nếu không phải điện thoại quốc tế gọi đến thả rắm, ông đây đã cởi quần đi vào từ lâu rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro