CHƯƠNG 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 11/10/2021

Chương 5: Làm sao mà vừa mới bóp vú hôn nhẹ miệng đã không còn sức lực rồi

Tác giả: Tây Vô Tối

Editor: Hà Y

Tỉnh Y nằm ở cực Nam của phần đất liền Đại Lục, tiếp giáp với ba nước Lào, Việt Nam và Myanmar trong khu vực Đông Nam Á, đường biên giới kéo dài đến 4060 km, 100 000 ngọn núi trải dài, địa hình hiểm trở, khí hậu nóng ẩm.

Sông Mê Kông chảy qua khu vực Tam Giác Vàng quanh năm quân phiệt võ trang cắt cứ, ven sông sông trên núi, tất cả thôn trại lớn nhỏ gần mấy trăm cái.

Người dân ở đó đời đời khốn khổ và nghèo khó.

Bọn họ làm bạn cùng cây anh túc, không thể trèo ra khỏi núi lớn, cũng không thể chạy thoát khỏi rừng rậm nguyên sinh.

Sáng sớm hôm sau, một chiếc máy bay trực thăng quân dụng Myanmar cất cánh từ động tiêu tiền chất chứa tội ác lớn nhất ở biên giới tỉnh Y, lướt qua vùng núi sông xanh nâu cùng sông ngòi, hạ cánh xuống một chỗ đất hoang bên cạnh rừng rậm nguyên sinh ở Mạn Phổ.

Các thôn dân trong trại gần đó chạy tới vây xem, nhìn thấy ký hiệu quân đội trên phần đuôi máy bay trực thăng đều trốn hết ra phía sau cây không dám tiến lên.

Cánh quạt máy bay trực thăng nổi gió lốc mạnh mẽ, khiến lá cây rụng đầy đất xoáy lên một vòng xoáy, đáy máy bay dần dần hạ thấp ròng rọc vững vàng rơi xuống đất, sau khoang cánh cửa dựng lên một cái thang nối thẳng xuống mặt đất.

Cánh cửa mở ra, một người đàn ông cao lớn nửa thân trên cường tráng trần trụi bước xuống, hạ thân chỉ mặc một chiếc quần cộc, dáng người hắn cứng cáp rắn chắc, cơ ngực màu đồng cổ chất chứa sức mạnh bộc phát, cơ bắp sống lưng như sông núi tung hoành, mũi đeo kính râm đứng sừng sững trên mặt đất chờ cô gái nhỏ trong buồng máy bay xuống.

Hoắc Mãng nhìn về hướng ngôi nhà trong dãy núi nơi xa, nơi đây là trại tử, hắn đã năm sáu năm chưa quay về.

Hai ba phút đồng hồ trôi qua, người trong buồng máy bay vẫn không có động tĩnh đi xuống, một lần nữa hắn leo lên thang, nhìn về phía cô gái nhỏ mỹ lệ nét mặt ửng hồng nằm ở trong khoang máy bay, vầng trán đẫm mồ hôi.

Áo T-shirt cô mặc rộng thùng thình bị đẩy lên thắt lưng hết sức nhỏ nhắn, quần lót viền ren màu đen như ẩn như hiện, mái tóc đen hơi lộn xộn, môi anh đào phiếm hồng, khóe miệng còn sót lại nước bọt dinh dính trong suốt, bên cạnh chỗ ngồi còn có một chiếc áo lót ren nhăn nhúm, cổ ngỗng trắng nõn thon dài tinh tế có hai ba dấu hôn màu đỏ.

Đoạn đường này, không ít lần Lam Vãn bị hắn giày vò nhào nặn, lả lướt vô lực mà xụi lơ ngồi trên ghế, hai đùi đã không còn sức lực đi xuống máy bay trực thăng.

Trước mặt tràn ngập hương diễm dụ hoặc, yết hầu Hoắc Mãng nóng rực cao thấp lăn một vòng, đi vào sau khoang máy bay, ôm lấy thân thể mềm mại của cô, làm cho má phấn nóng hổi hồng diễm dán sát ngực mình.

Đôi mắt sáng của cô gái nhỏ mông lung như bị một tầng sương mù bao phủ, mềm nhũn dựa vào hắn ngồi thẳng người dậy, lúc này mới chậm rãi thở ra, cánh môi tươi đẹp ướt át vẫn chưa thở gấp được mấy lần, lập tức bị hơi thở hùng hậu nóng bỏng của người đàn ông che lại, mang theo tình dục cọ xát cùng gặm cắn.

Lưỡi thơm tho của cô đã không còn khí lực nhận nước bọt hắn đẩy sang, tơ bạc không ngừng từ đầu lưỡi quấn quanh của hai người tràn ra rơi xuống.

Hình ảnh ô uế, nhưng lại cực hạn diễm sắc.

Bàn tay thô lệ của hắn lần nữa xốc một góc áo T-shirt rộng thùng thùng cô đang mặc lên nắm chặt vú to đẫy đà, hai ngón tay thô ráp ngang ngược xoa lấy đầu vú sưng đỏ non phấn đã căng ra, trước ngực cô bị kích thích đau đớn đến run rẩy, hít một ngụm khí lạnh vào, bản năng đưa tay đẩy bả vai phủ xuống của hắn.

"Không...Ưm, đừng...Đau...Cầu xin anh..." Cô hốt hoảng rút hơi thở ra từ trong môi lưỡi hắn, vú nhỏ đau đớn khủng khiếp, đã không chịu nổi lực tra tấn thô bạo nơi đầu ngón tay hắn.

Đau quá, hai đầu vú thẳng cứng sưng lên chỉ cần đụng một cái có thể đau đến mức trán đổ mồ hôi.

Hắn thấy thái dương cô đổ mồ hôi lấm tấm, thả nhẹ nhàng cô xuống chỗ ngồi, đẩy áo T-shirt của cô lên tận xương quai xanh, trên mặt hai bầu vú trắng nõn mềm mại cao ngất trải rộng dấu đỏ năm ngón tay hắn, xung quanh đầu vú phấn hồng đứng thẳng giống ô mai còn có một vòng nho nhỏ dày đặc dấu răng.

Đối với kiệt tác sáng nay rời giường của mình, Hoắc Mãng tà khí nhướng mày, cầm áo lót, nâng vòng eo cô dậy, vụng về cài móc lưng mặc vào cho cô.

Hai tay hắn để ngang, bế cô bước xuống cửa khoang máy bay trực thăng, nhìn khuôn mặt cô nóng hầm hập cùng ánh mắt mơ mơ màng màng, không khỏi nhíu mày lắc đầu.

Làm sao mà vừa mới bóp vú hôn nhẹ miệng đã không còn sức lực rồi.

Có thể hoàn thành mục tiêu của bản sinh ba bốn đứa nhóc không đây?

Ở Mạn Phổ, một người đàn ông trẻ tuổi không sinh được ba bốn đứa con sẽ bị người ta chê cười không có bản lĩnh.

Các thôn dân ở sau cây thấy mới mẻ đi theo đằng sau bọn họ, trong bọn họ có mấy trưởng bối biết anh trai nhỏ tuấn tú đeo kính râm kia, mà cô gái trắng nõn xinh đẹp trong ngực hắn, nhìn qua cũng biết không phải là người lớn lên trong trại tử.

Hoắc Mãng ôm cô đi qua cây cầu thấp bắc trên dòng suối nhỏ, dựa theo con đường trong trí nhớ, đến sân ngoài của một tòa nhà trúc trúc hai tầng nằm phía Tây trại tử.

Nhà trúc không tính là lớn, nhưng ở trong thôn này cũng xem như là một căn nhà được xây dựng tương đối hoàn chỉnh sạch sẽ.

Trong sân còn bày một chồng đồ nghề thợ mộc và tủ gỗ bán thành phẩm, trải qua nhiều năm gió táp mưa sa, mặt tủ đã loang lổ vết tích sạm đen.

Hoắc Mãng cũng không nhớ rõ mình đã bao lâu không trở về cái nhà này, địa phương đã từng chôn vùi tất cả quá khứ của hắn.

Ánh mắt hắn hung ác nham hiểm, ôm cô gái nhỏ trong ngực đang chìm vào hôn mê bước lên tầng hai nhà trúc, mở cửa ra, bụi bặm theo gió cuốn lên, mặt đất đã tích tụ một tầng bụi mỏng.

Tấm đệm trên giường gỗ trúc cũng bởi vì không ai quét dọn mà bám đầy bụi bặm, hắn rũ tầng bụi bẩn bám phía trên đi, đặt cô lên một chỗ sạch sẽ trên giường đơn, con mắt nặng trĩu nhìn cô một cái, xoay người bước ra ngoài cửa, dùng khóa sắt khóa kín cửa gỗ mới rời đi.

Trong phòng, trên ván giường cứng rắn, cô gái nhỏ lần đầu tiên ngồi máy bay trực thăng, váng đầu hoa mắt suốt dọc đường lại bị giày vò cấp bách vội vàng cần nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trong mộng, Lam Vãn nằm mơ thấy cha me đau khổ tìm mình, bọn họ bị thất lạc con gái 17 tuổi, trong vòng một đêm âu sầu đến nỗi bạc hết tóc.

Cảm giác áy náy này sít sao bám chặt vào lòng cô, dồn ép cô không cách nào chìm vào giấc ngủ, giật mình tỉnh giấc mở mắt ra nhìn thấy xà nhà gỗ bám bụi.

Hóa ra, đây không phải mơ.

Hốc mắt cô chua xót đau nhức, ôm lấy ngực âm ỉ đau nhói đứng dậy, không thấy người đàn ông trông coi bên cạnh mình đâu, đôi mắt sáng to tròn nhìn lướt qua những đồ đạc sơ sài giản dị xung quanh, khó khăn đứng dậy bò đến cuối gường, hai tay nhỏ bé bám lên then song cửa nhìn ra ngoài.

Nơi này không có nhà cao tầng và tiểu khu hiện đại, trước mặt chỉ màu xanh nâu của căn nhà trúc được dựng.

Bên ngoài đường đất lầy lội, trong tầm mắt chỉ có 100000 dãy núi mênh mông bát ngát.

Trong sân còn có mấy cô gái mặc váy truyền thống ngăm đen nhe răng đen ra ăn một miếng cau, dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía mình, lại cùng bạn xì xào bàn tán.

Đây là nhà của Hoắc Mãng sao?

Thế nhưng nhà của cô ở nơi nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro