Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ai cũng đừng hòng rời khỏi đây!!!"

Ngụy Vô Tiện bị Lam Trạm dẫn người, bắt về trong viện Tĩnh Thất.

Lam Khải Nhân ở phía sau nói theo: "Lam Trạm! đây là ý của phụ thân con, phụ thân con cho Ngụy công tử ký hợp ly thư, muốn thả y đi!"

Lam Trạm quay đầu nói: "Thúc phụ đừng nhúng tay vào chuyện của tiểu bối, người đâu, đưa thúc phụ hồi phủ!"

Nói xong, Lam Trạm liền kéo cổ tay Ngụy Vô Tiện, kéo y vào phòng chính Tĩnh Thất.

"Lam Trạm, buông ta ra, đau quá, ngươi làm ta đau! "Lam Trạm kéo quá chặt, Ngụy Vô Tiện giãy không thoát.

Ngụy Vô Tiện dùng tay kia, thò vào trong vạt áo của mình, móc ra một phong thư nói; "Lam Trạm, cha ngươi cho ta giấy hòa ly, ta hiện tại không phải người của Lam gia!"

Lam Trạm sắc mặt âm u, cũng không để ý tới, chỉ kéo tay y không buông.

Chỉ chốc lát sau, liền có thủ vệ Tĩnh Thất nâng vào một chiếc rương gỗ, đặt ở trước mặt hai người.

Lam Trạm tiến lên một cước đá văng chiếc rương bằng gỗ lim, "rào rào", bạc và ngân phiếu trong rương rơi lả tả.

Lam Trạm nhìn thoáng qua bạc trên mặt đất, sau đó hai tay nắm lấy cánh tay Ngụy Vô Tiện, lớn tiếng hỏi: "Lão già cho ngươi ít đồ như vậy sao? ta còn tưởng rằng lão ta đã bàn điều kiện gì với ngươi, ha ha ha ha, thì ra là ít bạc như vậy, vì ít bạc mọn này mà ngươi muốn rời khỏi ta?"

"Lam Trạm! Ngươi câm miệng! Ngươi đang nói bậy bạ gì vậy!"

Lam Trạm chỉ cảm thấy tim mình rất đau, căn bản không nghe được Ngụy Vô Tiện nói gì: "Ngươi thích tiền sao, ngươi có biết hay không, ta có thể cho ngươi gấp trăm lần, ngàn lần, vạn lần!"

"Lam Trạm! Đủ rồi, ngươi cho rằng ta đi chỉ vì tiền thôi sao? "Ngụy Vô Tiện hét lớn.

Lam Trạm cuối cùng cũng nghe thấy, hắn vội vàng hỏi: "Không phải vì tiền sao? Vậy thì vì gì? Tiện Tiện, có phải lão già lúc còn sống uy hiếp ngươi không? Ngươi đừng sợ, có ta ở đây, không ai có thể tổn thương ngươi!"

"Lão tông chủ không uy hiếp ta...... đây là lựa chọn của ta."

Lam Trạm cả giận nói: "Tại sao phải đi! Ở Lam gia không tốt sao? Ta đối xử với ngươi không tốt sao!?"

"Đúng! Ở Lam gia không tốt, ngươi đối với ta không tốt!!!"

Lam Trạm ngây ngẩn cả người, lẩm bẩm hỏi: "Tiện Tiện, ta đối với ngươi không tốt sao?"

"Lam Trạm, ngươi cho rằng đem cuộc sống vật chất xa hoa cho ta, chính là đối tốt với ta? ngươi tôn trọng ta sao? ngươi từng hỏi ta muốn gì sao? có lần nào mà ngươi không ép buộc ta!"

"Ta là vì muốn tốt cho ngươi, không có ta ngươi ở Lam gia không nơi nương tựa, ngươi sống thế nào? "Lam Trạm mạnh miệng nói.

"Vậy giữa chúng ta cũng chỉ là giao dịch, hiện tại giao dịch kết thúc, ngươi dựa vào cái gì không thả ta đi!"

"Nhưng mà, coi như là giao dịch, ngươi cũng đồng ý không phải sao? hơn nữa, Tiện Tiện, ta thích ngươi!"

"Lam Trạm, ta không thích ngươi!"

"Ngươi, vì sao không thích ta?"

"Là ngươi dẫn người bắt ta, ép ta gả cho cha ngươi, làm mẹ kế ngươi! Là ngươi khiến cho quan hệ của chúng ta biến thành như vậy, hiện tại ngươi còn tới hỏi ta vì sao không thích ngươi?"

"Cho nên, Tiện Tiện, ngươi vẫn hận ta phải không, ngươi hận ta ép ngươi xung hỉ cho cha ta phải không?"Lam Trạm hai mắt đỏ bừng, hắn lần đầu tiên phát hiện, người mình yêu hận hắn.

"Lam Trạm, ta không hận ngươi, nhưng ta cũng không thích ngươi."

"Không...... Ngươi đang ghi hận ta......"

Lam Trạm làm việc chưa bao giờ hối hận, nhưng giờ khắc này hắn hối hận rồi, rất hối hận, lúc trước hắn không nên vì xung hỉ mà ép y vào cửa.

Hắn rõ ràng lúc ấy đối với Ngụy Vô Tiện đã có cảm giác, vì sao lại không nhận ra được, thế cho nên trở thành như bây giờ.

Ngụy Vô Tiện nói rất đúng, là hắn làm cho quan hệ của bọn họ trở nên càng ngày càng phức tạp.

"Lam Trạm, ngươi thả ta đi đi, chẳng lẽ ngươi muốn ta ở lại Lam gia thủ tiết cả đời sao?"

"Tiện Tiện..." Lam Trạm cảm thấy rất đau đớn, hắn chỉ có thể ôm thật chặt Ngụy Vô Tiện vào lòng, muốn khắc y vào trong thân thể của mình, có phải như vậy, sẽ không bị tách khỏi Ngụy Vô Tiện hay không?

"Lam Trạm, cho dù ta ở lại, ngươi muốn ta tiếp tục mang danh kế phu nhân, cùng ngươi làm chuyện bại hoại hay sao, ta sẽ chịu không nổi mất!" Ngụy Vô Tiện nhẹ giọng nói, hy vọng Lam Trạm động lòng mà thả y đi.

Lam Trạm lại ôm càng chặt, Ngụy Vô Tiện cảm thấy có chút khó chịu.

"Lam Trạm, ngươi buông ta ra, ta... ta không thở nổi nữa..."

"Tiện Tiện... "Trong lòng Lam Trạm vô cùng rối bời, hắn thật sự không biết nên làm gì bây giờ.

"Lam Trạm, ta chóng mặt... "Có lẽ là vì ôm quá chặt lâu, Ngụy Vô Tiện xụi lơ trong lòng hắn.

"Tiện Tiện, Tiện Tiện!? Người đâu, đi mời đại phu!! Mau!!!"

Lam Trạm bế Ngụy Vô Tiện, đặt lên giường, đắp chăn mỏng cho y.

Nhìn Ngụy Vô Tiện hôn mê, Lam Trạm kéo tay y, thì thào gọi tên; "Tiện Tiện..."

Không qua bao lâu, đại phu đã tới Tĩnh Thất, chẩn mạch cho y, sắc mặt lại nghiêm trọng, muốn nói rồi thôi.

"Y thế nào rồi? "Lam Trạm hỏi.

"Chuyện...... chuyện này...... kế phu nhân......"

"Nói!"Lam Trạm sắc mặt tối sầm, nhìn rất dọa người.

"... Kế phu nhân có hỉ..." Đại phu dập đầu, kế phu nhân này vào cửa tuy đã gần nửa năm, nhưng lão tông chủ vẫn luôn bị bệnh, nằm liệt trên giường, căn bản không thể nào cùng y sinh hoạt chuyện chăn gối, trong bụng này không biết là con hoang của ai.

Trong đại thế gia này, chuyện riêng bí mật như nào không hề ít, nhưng nếu liên lụy vào, nói không chừng sẽ chết người.

Đại phu chỉ thấy biểu cảm trên mặt Lam Trạm thay đổi, nhưng không tức giận, cuối cùng dường như cũng có vài phần vui mừng.

"Đứa trẻ đã bao lớn rồi?" Lam Trạm hỏi.

"Vừa tròn một tháng...... bào thai không được ổn định lắm......"

"Ta biết, mấy ngày nay đại phu đừng ra khỏi Tĩnh Thất, ở lại chăm sóc kế phu nhân đi."

"Vâng... "Trên trán đại phu không khỏi chảy mồ hôi lạnh, sợ mình có tới không có về.

Đêm khuya, Ngụy Vô Tiện mới từ từ tỉnh lại, liền phát hiện Lam Trạm đang canh giữ bên cạnh mình.

Lam Trạm thấy Ngụy Vô Tiện tỉnh, lập tức tiến lên quan tâm hỏi: "Tiện Tiện, ngươi tỉnh rồi, cảm giác thế nào, có chỗ nào khó chịu không?"

"...... Ta không sao, chỉ là còn hơi chóng mặt......"

"Không sao, đại phu kê đơn thuốc cho ngươi rồi, hiện tại nhiệt độ vừa ấm, uống thuốc đi."

Lam Trạm đỡ Ngụy Vô Tiện, nửa tựa vào gối mềm ở đầu giường, bưng một chén thuốc trên ghế vuông, đút cho Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện quay đầu đi, cũng không muốn uống.

"Đại phu có nói ta bị bệnh gì không, vì sao lại đột nhiên ngất xỉu?"

"Ngươi uống thuốc trước đi..."

"Ngươi không nói ta bị bệnh gì, ta sẽ không uống!"

"Tiện Tiện! Ngươi có cần đề phòng ta như vậy không, chẳng lẽ ta sẽ hại ngươi sao?"

Ngụy Vô Tiện liếc nhìn Lam Trạm, Lam Trạm có hại y hay không, y không biết. Nhưng mà, hiện tại Lam Trạm nhất định sẽ nghĩ biện pháp giữ y lại, thuốc Lam Trạm đang bưng kia, y cũng không dám uống.

Lam Trạm thấy Ngụy Vô Tiện cứ khăng khăng như vậy, đành phải nói cho y biết tình hình thực tế.

"Đừng lo lắng, thân thể ngươi không sao...... Ngươi có thai rồi."

"Ngươi nói cái gì?? "Ngụy Vô Tiện mở to hai mắt, vẻ mặt không thể tin.

"Tiện Tiện, ngươi có con của chúng ta. Cho nên, đừng hoảng loạn, ở trong Tĩnh Thất dưỡng thai cho tốt, sinh con ra..."

"Ta mang thai? Ngươi không phải vì không cho ta đi, đang gạt ta chứ?"

"Ta gạt ngươi làm gì, ta muốn giữ ngươi, còn cần dùng đứa bé giữ sao, con cũng đã tròn một tháng rồi."

Có đứa bé này, Lam Trạm vẫn rất vui vẻ, hắn tuy rằng không phải rất thích đứa bé, nhưng nếu là vì Ngụy Vô Tiện sinh cho hắn, vậy thì không giống.

Đứa bé này sinh ra sẽ giống ai đây, giống Ngụy Vô Tiện nhất, vừa xinh đẹp lại thông minh, tính tình không tốt lắm cũng không sao, Lam gia cũng không phải không bảo vệ được.

Lam Trạm đã tràn đầy vui mừng chờ mong đứa bé này ra đời.

Mà Ngụy Vô Tiện trầm mặc một hồi lâu, mới ngẩng đầu lên, nhìn Lam Trạm:

"Lam Trạm...... Đứa bé này không thể giữ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro