Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tagoon

"Nhị gia gia, ta xuống xe ở chỗ này."

Hạ Dương đi bán rau trở về, vừa đến thôn chân núi liền lập tức nhảy xuống xe, "Ta đi rủ Chiêu ca nhi cùng lên núi."

"Ừ." Liễu Nhị gia gia cười nói: "Trong núi nguy hiểm, tiểu ca nhi kia biết dùng cung, ngươi đi cùng nó thì Liễu tú tài cũng có thể yên tâm."

"Đúng vậy." Hạ Dương cười vẫy tay rời đi.

Buổi sáng hôm nay Chiêu ca nhi đứng ở ven đường chờ hắn, Hạ Dương nhìn thấy cung tên sau lưng y bèn nảy ra một ý, lập tức giới thiệu y với Liễu Cảnh Văn, đồng thời nhiệt liệt khen ngợi tài bắn cung của Chiêu ca nhi rất có tiếng trong nhóm thợ săn ở các thôn khác. Đồng thời để tạo lí do cho mình vào núi săn thú, hắn còn đẩy hết một số chuyện không thể che giấu lên trên người Chiêu ca nhi.

Về sau bất kể săn được cái gì, hắn đều có thể mượn danh Chiêu ca nhi, nói là có y hỗ trợ, xem như cho chính mình một lý do quang minh chính đại để có thể săn thú.

Hạ Dương tâm tình rất tốt, vừa đi vừa hứng thú bừng bừng nhìn thôn dưới chân núi, môi trường tuyệt đẹp phong cảnh độc đáo, không những thế cách thôn không xa còn có một con sông lớn chảy qua.

"Ồ?" Hạ Dương dừng bước, đã lâu không ăn cá, không biết chỗ này có thể bắt mấy con được không.

"Dương ca nhi." Vương Chiêu thấy hắn đứng ở cửa thôn nhìn sông đến thất thần, chạy tới hỏi: "Nhìn cái gì vậy?"

"Cá." Hạ Dương quay đầu nhìn Chiêu ca nhi, hỏi: "Ngươi chưa lên núi sao?"

"Chờ ngươi nữa." Vương Chiêu tươi cười xán lạn, "Chẳng phải ngươi đã nói là cùng ta đi lên núi sao? Đoán là lúc này ngươi hẳn vừa từ trấn trên trở về, ta chuẩn bị đi ra đường cái tìm ngươi."

"Rất có lòng." Hạ Dương vỗ vai Vương Chiêu bộp một phát cười nói: "Chúng ta đi bắt cá trước đi? Buổi chiều hẵng vào núi cũng được."

"Ừ, chúng ta thử xem." Vương Chiêu gãi gãi đầu mình, ngượng ngùng cười nói: "Ta cũng thèm cá, đáng tiếc toàn bắt trượt."

"Giao cho ta, hôm nay nhất định cho ngươi ăn cá đã đời." Hạ Dương vung tay lên, chuẩn bị bộc lộ tài năng cho Vương Chiêu lác mắt.

Hắn không biết, hắn ở chỗ này vui vẻ bắt cá, Liễu gia thôn lại như ong vỡ tổ, cả đám đứng ở cửa thôn chờ hắn.

......

"Liễu phu lang đâu?" Ở cửa thôn của Liễu gia thôn có rất nhiều người tụ tập.

Có người vui có người buồn, còn có người nổi giận phừng phừng, nhìn mấy người Lý đại nương mà hâm mộ ghen tị, cuối cùng trút toàn bộ lửa giận lên đầu Hạ Dương.

"Chưa về." Liễu Nhị gia gia thấy nhiều người hỏi Hạ Dương như vậy, dưới ánh mắt liên tục ra dấu của Lý đại nương ứng phó một câu.

"Sao lại không trở về, đi đâu?" Có người vội vàng hỏi.
"Đúng vậy, chẳng lẽ còn ở trấn trên, chẳng lẽ là buôn bán xảy ra chuyện gì?" Một phụ nhân vui sướng khi người gặp họa nói.

"Đúng là miệng thối." Lý đại nương nhìn phụ nhân, ném cái sọt trong tay, "Ngươi nói gì cơ? Loại này chắc là không nhìn được người khác sống tốt, cộng thêm kiến thức hạn hẹp nên mới thành như vậy đây mà."

"Ta kiến thức hạn hẹp?" Triệu thị hai tay chống nạnh, "Phi" một tiếng, dùng sức nhổ trên mặt đất một ngụm, "Các ngươi nói xem, hẳn là mụ ta cho hắn ăn mê hồn canh gì rồi nên mới không tìm nhà họ hàng thân thích mua rau, mà lại mua của mấy người quăng tám sào cũng không tới như các ngươi, để cho mấy người không có một chút liên quan nào như các ngươi kiếm tiền, như vậy còn có thiên lý nữa hay không?"

"Ngươi là thân thích, nhưng ngươi gặp Liễu phu lang một câu cũng không hỏi, coi như không nhìn thấy, còn ở sau lưng quở trách người ta không phải, ngươi lấy đâu ra mặt mũi để Liễu phu lang mua rau của ngươi."

Lý đại nương không cam lòng yếu thế, cũng tay chống eo mắng: "Đừng ỷ vào chút thân thích này của mình mà bắt Liễu phu lang phải cung phụng, loại người một chút tình thân cũng không có như ngươi ngay cả một cái liếc mắt hắn cũng lười cho, còn mua rau của ngươi? Đúng là nằm mơ."

Lý đại nương khinh thường nhìn Triệu thị, cười khẩy nói: "Đừng có rảnh rỗi mà chạy tới đây ra giọng bề trên, không ai thèm để ý ngươi đâu."

"Không thể nói như vậy được." Trần thị thấy mẹ chồng bị Lý đại nương mắng, vội vàng tiến lên hỗ trợ: "Nương chính là đại bá nương của hắn, một trưởng bối làm sao lại không thể nói hắn, nếu như không có chuyện thì chúng ta cũng sẽ không vô cớ oan uổng hắn đâu."

"Hắn chính là kẻ bất hiếu, vừa vào cửa đã xúi giục phân gia, làm hại cả nhà nhị thúc bị người ngoài chê cười, đây là hắn sai, không biết kính cha mẹ chồng và cùng chị em dâu hòa thuận ở chung."

"Ở chung cái gì?" Hồng thị sát vách nhà Liễu Cảnh Văn đứng ra. Nhà mẹ đẻ của nàng ở cùng một thôn với nhà mẹ đẻ Lý đại nương, rau dưa trong nhà hiện tại đang bán cho Hạ Dương, "Chuyện Liễu phu lang bị thương mọi người đều biết, vết thương trên đầu hắn còn chưa khỏi đã phải lên núi làm việc, đây là cái kiểu hoà thuận ở chung mà Liễu gia muốn sao?"

Nàng đã trộm dò hỏi mấy đứa nhỏ ở Liễu gia, biết một ít chuyện của Hạ Dương ở Liễu gia, bọn họ ở trong sân khắc khẩu phân gia, nàng cũng nghe được rành mạch.

Hồng thị tự tin mười phần nhìn hai mẹ chồng nàng dâu Triệu thị, đứng về một phe với Lý đại nương, không chút khách khí nói: "Nhà bọn họ ở trong sân cãi nhau, chính ta đã tận mắt chứng kiến. Sao nào? Ta còn không thể nói ra sự thật?"

Nàng nói một thôi một hồi, toàn bộ mọi chuyện liên quan đến Liễu gia phân gia đều nói ra, khiến người trong thôn trước nay ù ù cạc cạc giờ rốt cuộc mới sáng tỏ.

Mấy người thường hay nói xấu sau lưng Hạ Dương chột dạ một phen, ai cũng không nghĩ tới thì ra chuyện là như vậy, quan trọng nhất chính là hai người không cần một chút gia sản nào của Liễu gia.

Trần thị thấy tình hình không xong, vội vàng nói: "Chuyện chúng ta nói không liên quan đến việc này, ngươi kể mấy cái đó để làm gì? Chuyện của người khác chẳng lẽ cái gì cũng nói hết cho ngươi? Đừng nghe câu được câu chăng đã ra ngoài oang oang, cho dù bên trong có nội tình gì thì cũng không tới lượt ngươi đứng ra lý luận."

"Đúng vậy." Triệu thị được con dâu nhắc nhở, không còn bắt lấy chuyện thân thích để nói nữa, trừng mắt nhìn Lý đại nương và Hồng thị mắng: "Chúng ta đều là người của Liễu gia thôn, dựa vào cái gì có lợi cho các ngươi hưởng, chúng ta lại không thể được chia một phần bé nhỏ."

"Đúng vậy." Triệu thị nói câu này vừa đúng trọng điểm, trùng hợp đón ý nói hùa suy nghĩ trong lòng mọi người, "Chúng ta đều là người cùng thôn, không thể chỉ có mấy nhà các ngươi mỗi ngày kiếm ra tiền, chúng ta ít nhiều cũng phải được phân một ít."

"Từng nhà luân phiên đi, một chút rau dưa của nhà các ngươi thì đủ bán mấy ngày, không phải là nghĩ lấy cả rau của nhà mẹ đẻ tới cho đủ số đó chứ?" Có người đầu óc linh hoạt, hoài nghi nhìn mấy người Lý đại nương nói.

Lý đại nương: "Ta lấy của ai cho đủ số cần ngươi quản chắc, dù sao cũng không lấy của các ngươi là được, các ngươi chết tâm đi."

Các nàng tụ tập ở cửa thôn ồn ào nhốn nháo, cho dù nhân vật chính là Hạ Dương không ở đây, các nàng cũng không tài nào phân định được thắng thua, cả đám đỏ mặt tía tai như gà chọi giằng co lẫn nhau.

Mấy người Lý đại nương tuy rằng thế đơn lực mỏng, nhưng vẫn như cũ ngẩng đầu không chút nào sợ hãi đối kháng với mấy kẻ trong thôn muốn thơm lây.

Ngay từ đầu chuyện Hạ Dương mua rau được Lý đại nương biết đầu tiên, bà bèn tìm tới mấy người kia thương nghị, việc này nên gạt không thể để người trong thôn biết.

Chờ bọn họ kiếm ra tiền, có thể tiếp tục hợp tác làm ăn với Hạ Dương, bọn họ sẽ có thể yên tâm đưa người trong nhà tham dự cùng, không thể hợp tác lung tung loạn xạ.

Ai biết tin tức truyền nhanh như vậy, mới hai ngày đã bị biết rành mạch, đôi mắt Lý đại nương hơi hơi nheo lại: Vấn đề hẳn là bắt đầu từ người nhà của Liễu Nhị gia gia.

Bà đoán không sai, Liễu Nhị gia gia ngày hôm qua chở rau cho Hạ Dương xong trở về, cảm thán với người nhà một câu: Liễu Cảnh Văn cưới được một tiểu ca nhi chăm chỉ tháo vát, chẳng những tự mình làm ăn buôn bán, còn kéo cả người trong thôn kiếm tiền cùng.

Hỏng ở chỗ, Lý đại nương không tìm người nhà ông gàn trước chuyện bán rau, người nhà Nhị gia gia vừa nghe lời này xong liền biết mấy người Lý đại nương từ chỗ Hạ Dương kiếm được không ít tiền, hơn nữa còn là mỗi ngày đều kiếm, vì thế nên ai cũng ghen tị đến đỏ mắt!

Bọn họ không dám nói ra nói vào trước mặt Liễu Nhị gia gia, vợ của ông cùng mấy đứa con dâu trong nhà lại tiết lộ tin tức ra bên ngoài.

Hôm nay sau khi Hạ Dương đi đưa rau, mấy phụ nhân trong thôn tụ tập với nhau, càng nói càng không cam lòng. Bọn họ đều là người trong thôn, Hạ Dương và mấy người Lý đại nương lại không có giao tình, dựa vào cái gì mà phải giúp các nàng kiếm tiền.

Vừa lúc mấy người Lý đại nương ngày thường rảnh rỗi cũng hay ra cửa thôn nói chuyện nhà cửa, bây giờ thêm một việc là chờ Hạ Dương trả sọt, cho nên đã bị nhóm người vây quanh mồm năm miệng mười tranh luận việc này.

Vốn định chờ Hạ Dương trở về, nói với hắn một câu đừng chỉ giao việc này cho vài ba nhà, tốt nhất người trong thôn đều có thể nhận được một ít lợi ích thực tế, không nghĩ tới Hạ Dương lại không trở về.

Bọn họ nhất thời tức giận, từ đại bá nương của Liễu Cảnh Văn khơi mào, ý đồ khiến mấy người Lý đại nương nhả ra một ít, không nghĩ tới các nàng mảy may không cho.

"Không tới lượt chúng ta?" Triệu thị thấy mấy người Lý đại nương khí thế kiêu ngạo, chỉ tay nói: "Vậy tìm người đủ mặt mũi để tới lượt nói mấy câu xem thế nào nhé."

Bà nói xong vung tay lên với mấy người cùng phe với mình, "Đi, chúng ta đi tìm vợ của nhị đệ ta, bảo người làm mẹ chồng này đứng ra phân xử."

Lý đại nương nhìn các nàng mênh mông cuồn cuộn, kiêu căng ngạo mạn rời đi, trong lòng có chút chột dạ, "Nếu như Liễu mẫu đứng ra nói chuyện, chúng ta có khả năng thật sự phải nhường ra một phần."

"Không có khả năng." Hồng thị tự nhận là biết nội tình, nói với mọi người: "Yên tâm, Liễu phu lang vừa vừa nhìn đã biết là người hào sảng, hắn đã giao việc này cho chúng ta mà không tìm người nhà chồng, ắt sẽ không bởi vì mẹ chồng nói mấy câu đã thay đổi quyết định."

Nói tới đây, nàng lặng lẽ quét mắt một vòng, "Ta nói cho các ngươi biết, đứa nhỏ Cảnh Văn kia là một người sợ phu lang, đồng thời cũng rất bảo bọc Liễu phu lang, các ngươi không cần sợ y ở giữa nói chuyện."

Triệu thị mang theo người trong thôn đi tới nhà em dâu, còn chưa vào đến cửa đã lớn tiếng hét lên: "Em dâu hai, ngươi mau ra đây, mọi người đang tìm ngươi phân xử đây này."

"Chuyện gì? Tìm ta phân xử cái gì?" Liễu mẫu từ trong nhà đi ra, thấy Triệu thị dẫn theo một nhóm người đứng ở cửa nhà mình, hồ nghi hỏi: "Đại tẩu, các ngươi làm gì vậy?"

"Chính là cái tiểu ca nhi mà Cảnh Văn nhà ngươi cưới đó." Triệu thị nói cho Liễu mẫu chuyện mình nghe được, lại chỉ chỉ vào mấy phụ nhân trong thôn đi theo tới đây nói: "Mọi người đều đang chờ ngươi phân xử, ngươi nói xem việc này con dâu ba nhà ngươi làm có đúng không? Kể cả khi nó không nhớ mấy thân thích như chúng ta thì cũng không thể chỉ cho mấy người Lý bà tử thơm lây, chiếu cố đến mỗi mấy người bọn họ đúng chứ?"

Liễu mẫu sắc mặt âm trầm, mặt xị xuống xẹt qua một tia ghen ghét, lạnh lùng nói: "Chúng ta đã phân gia, từ đây không còn bất cứ cái gì liên quan, bọn họ có chuyện gì không cần nói với chúng ta, chúng ta mặc kệ."

Mặt bà ta đen như đít nồi, ngẩng đầu nhìn mọi người, "Các ngươi có việc thì tự đi tìm, chúng ta không có phúc khí chiếm chút lợi lộc kia."

Nói xong bà xoay người trở về, "Rầm" một tiếng đóng sập cửa lớn, sau đó bên trong truyền ra tiếng mắng của Liễu mẫu: "Ta nói cho các ngươi biết, ai cũng không được qua lại với con sói mắt trắng kia, bảo nó với tên ca nhi ế không ai thèm kia cút xa một chút."

Triệu thị chớp chớp đôi mắt, quay đầu lại nhìn người trong thôn, trong mắt mọi người toàn là vẻ giật mình.

Đối với chuyện Liễu gia đột nhiên phân gia, không phải không ai có nghi hoặc. Chỉ là bất kể bọn họ hỏi thăm như thế nào, người Liễu gia đều ngậm chặt miệng, ai cũng không nói vì cái gì, chỉ đáp lại một câu: Là phân gia.

Hiện tại Liễu mẫu tỏ thái độ thế này, xem ra bên trong có không ít chuyện, nhớ tới lời Hồng thị, bên trong khả năng thực sự có gì đó khuất tất, như vậy thì bọn họ làm sao còn đi tìm Hạ Dương nói việc này được nữa?

"Chúng ta làm sao bây giờ?" Một phụ nhân nói: "Chúng ta không thể đứng ở chỗ này, chắc chắn phải nghĩ ra cách khác, mỗi ngày được không ít tiền đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro