Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, Vương Khải đến chung cư của Lâm Thanh Dã tìm anh.

"Chuyện với tên Ngụy Tĩnh tới đây là kết thúc, người ta đã đồng ý giảng hoà, sẽ không đem chuyện này nói ra bên ngoài."

Lâm Thanh Dã nâng mắt: "Đưa phí bịt miệng rồi?"

"Không thì sao." Vương Khải tức giận nói, "Cũng may phí bịt miệng còn hữu dụng đấy, bằng không nếu tin tức thật sự bị tuồn ra, cháu trước đó không lâu vừa bị nghị luận qua vì cái video thời trung học kia, lại thêm một cái nữa, cháu thử xem dư luận còn giúp cháu nữa không."

"Bên cảnh sát thì sao?"

"Cái này cháu yên tâm đi, ngày hôm qua vị cảnh sát xử lý chuyện này hình như có quen biết với bạn gái nhỏ của cháu, hẳn là chú của con bé, cậu ta bị bắt giam 3 ngày." Vương Khải nhíu mày, "Con bé không có việc gì chứ, ngày hôm qua chắc bị doạ sợ đi?"

"Còn ổn."

"Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi."

Vương Khải cùng Hứa Tri Nam tuy rằng tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng cũng rất thích cô, nhìn là biết là một cô nương nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện, cũng không biết như thế nào lại quen biết với Lâm Thanh Dã.

Nhìn căn bản không phải là người cùng một thế giới.

Lâm Thanh Dã buổi sáng vừa mới gội đầu xong, lúc này tóc còn nửa ướt, bọt nước tí tách theo cổ trượt xuống, anh tùy tay lấy một cái khăn lau qua.

Rồi sau đó ngồi xuống ở trên sô pha, đốt điếu thuốc, giọng nhàn nhạt hỏi: "Giam ba ngày, vụ của Nguỵ Tĩnh cứ như vậy là xong rồi?"

"Bằng không cháu còn muốn như thế nào nữa, camera chú cũng đã xem qua, nói thật, nhìn không ra có vấn đề gì nghiêm trọng, có thể giam người lại còn hoàn toàn là dưới tình huống vì có cháu và thợ xăm hình kia làm nhân chứng."

Lâm Thanh Dã không nói chuyện, hai má hơi đanh lại, rít thật mạnh một hơi thuốc.

Vương Khải càng nhìn bộ dáng này của anh càng thấy phiền, nào có ca sĩ nào khác hút thuốc mạnh như anh, mới chỉ có hai mươi mấy tuổi thôi đó.

"Cô gái nhà người ta lo lắng hãi hùng, bị ủy khuất, hắn chỉ bị giam ba ngày liền xong việc?" Lâm Thanh Dã thở ra hơi thuốc, hỏi.

"Giam ba ngày là bởi vì may mắn không có tạo thành thương tổn thật sự, ngày hôm qua cái vị cảnh sát kia cũng đã nói, sau này sẽ chú ý bảo hộ Hứa Tri Nam, người ta chính là chú của con bé, có thể không giúp sao?"

"Đừng hút nữa!" Vương Khải cúi người giật lấy điếu thuốc, "Cũng không chú ý đến họng mình!"

Ông dí điếu thuốc xuống gạt tàn, lại thuận tay ném bao thuốc trên bàn trà kia sang một bên, "May mắn tên Ngụy Tĩnh kia đồng ý câm miệng, bằng không cháu cảm thấy việc này nếu thật bị lộ ra, chịu ảnh hưởng chỉ là một mình cháu chắc?"

"Cháu nếu là thật muốn bảo vệ tốt người ta, trước hãy làm chính mình trở nên đủ cường đại, chờ đến lúc tin đồn nhảm nhí này nọ không đủ để ảnh hưởng đến cháu, là cháu có năng lực bảo hộ con bé." Vương Khải nói, "Chú thấy cô gái nhỏ kia lớn lên xinh đẹp như vậy, tính cách lại tốt, người thích con bé khẳng định rất nhiều, cháu đừng cảm thấy mình là Lâm Thanh Dã là đã rất ổn."

Anh hừ cười một tiếng, cầm lên cái ly uống ngụm nước, đè xuống cơn nghiện thuốc lá.

Anh nhưng là chưa từng cảm thấy mình ổn.

Vương Khải thật sự là vì Lâm Thanh Dã mà suy nghĩ, chính ông mở công ty giải trí, lại đảm nhiệm vị trí trong tổ chế tác của chương trình, cũng không chỉ là vì mưu lợi trước mắt, còn là vì muốn cắm rễ ở trong cái vòng này.

Đối với ca hát, Lâm Thanh Dã là nhân tài khó có được.

Mà đối với giới giải trí, ông chính là cảm thấy, Lâm Thanh Dã tương lai sẽ là một gốc cây cổ thụ khó có thể lay động.

Nhưng này dù sao cũng là chuyện riêng của cặp đôi người ta, ông cũng không tiện nói nhiều.

Vì thế thay đổi cái đề tài: "Ngày hôm qua sau đó cháu có nói chuyện cùng cha mẹ không?"

Lâm Thanh Dã giương mắt: "Nói cái gì?"

Vương Khải nhất thời không biết nên nói cái gì, một cái tát kia của Phó Tuyết Mính rơi xuống quá nhanh quá ngoài dự đoán, nói ra thì cũng thật sự......

Ông nguyên bản còn cho rằng chỉ là giữa hai mẹ con khuyết thiếu về giao tiếp nên mới gây ra hiểu lầm, nhưng hôm nay xem ra không chỉ đơn giản là như vậy.

"Vụ việc kia, vốn dĩ không thể trách cháu, cháu cũng có thể thử giải thích cho mẹ cháu, mẫu tử tương thông, cũng không thể cứ căng thẳng như vậy mãi."

"Mẫu tử tương thông." Lâm Thanh Dã cười lạnh một tiếng, "Vương thúc, chú tin hay không, lời nói mày có chết cũng là trừng phạt đúng tội ngày hôm qua, là lời nói thật lòng của bà ta."

Vương Khải nhăn mày: "Cháu đừng nghĩ như vậy, bà ấy tốt xấu gì cũng là mẹ cháu."

Lâm Thanh Dã thần sắc trào phúng, đối với lời này của ông khinh thường phản ứng lại.

Vương Khải nhấp nhấp miệng, không ở lại lâu: "Chú đi trước đây."

"Được." Lâm Thanh Dã đứng dậy tiễn khách.

Tới cửa, Vương Khải lại quay đầu dặn dò: "Nhớ kỹ đó, giọng của cháu chính là dùng để ca hát, hút ít thuốc thôi, rượu cũng vậy! Không tốt cho sức khoẻ đâu!"

"Đã biết." Anh trả lời.

Bất ngờ làm sao, Vương Khải còn tưởng rằng đối với mấy lời nói như vậy anh bất quá tùy tiện có lệ mà ừ một tiếng liền thôi, không nghĩ tới còn nhận được đến hai chữ đáp lại.

Không khỏi liếc mắt nhìn anh một chút.

Lâm Thanh Dã vóc dáng cao, Vương Khải còn phải hơi ngửa đầu.

"Chú Vương." Anh đột nhiên mở miệng.

"Hả?" Vương Khải có điểm đơ ra.

"Chú trước đó có đề nghị qua với cháu về việc làm album, cháu muốn bắt đầu chuẩn bị."

Vương Khải khựng người lại: "Sao đột nhiên quyết định vậy, trước đó không phải còn nói chờ kết thúc chương trình lại tính sau sao?"

"Chú nói không sai, muốn bảo vệ tốt cô ấy, bản thân cháu phải làm ra thành tích."

Ở giới giải trí, quan trọng nhất chính là lấy thực lực nói chuyện.

Dựa vào fans có lẽ có thể có được uy phong nhất thời, nhưng lí do thành công cũng có thể thành lí do thất bại, tiểu sinh lưu lượng bị fans trói buộc cuộc sống sinh hoạt cá nhân cũng không hề ít.

Mặc dù Lâm Thanh Dã từ trước đến nay không tính toán đi theo con đường lưu lượng, nhưng xu thế hiện giờ là lưu lượng, nếu là dưới tình huống như vậy, chuyện ngày hôm qua thật sự bị lộ ra, Hứa Tri Nam tất nhiên sẽ bị dân mạng bàn tán, có lẽ còn sẽ có rất nhiều lời chửi rủa chói tai.

Chỉ khi chính bản thân anh làm ra thành tích, đột phá tầng trói buộc kia, mới có thể bảo vệ tốt Hứa Tri Nam.

Vương Khải cũng coi như quen biết Lâm Thanh Dã khá lâu, tuy rằng sau khi tham gia chương trình mới quen thuộc hơn, nhưng cho tới bây giờ cũng không dự đoán được có một ngày sẽ từ trong miệng anh nghe được lời nói như vậy.

"Nhìn không ra đó, cháu thích cô bé đó đến vậy?"

Lâm Thanh Dã cười cười, nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.

***

Sáng sớm hôm sau, Hứa Tri Nam liền nhận được điện thoại từ Phương Hầu Vũ, cũng không biết ông ấy như thế nào biết được số điện thoại của cô, vừa nhấc máy Phương Hầu Vũ trước tự nói tên mình, rồi nói cho cô biết kết quả xử lý của chuyện ngày hôm qua.

"Dạ, cảm ơn chú Phương, phiền chú rồi."

"Cái này có gì mà phiền toái, cháu là con gái Nguyên Vấn, chú cũng từng đồng ý với ông ấy sẽ chú ý giúp đỡ hai mẹ con."

Lại lần nữa từ trong miệng người khác nghe được tên cha mình, Hứa Tri Nam vẫn có chút hoảng hốt.

Cha qua đời nhiều năm như vậy, ngay cả mẹ cũng cố ý không đề cập ở trước mặt cô, mặc dù Hứa Tri Nam biết bà ấy thường xuyên vào ban đêm nhớ ông ấy đến rơi lệ.

"Cậu con trai ngày hôm qua là bạn trai cháu sao?" Phương Hầu Vũ hỏi, "Hình như còn là người nổi tiếng nữa."

"Không phải bạn trai, anh ấy trước kia cũng học ở đại học Bình Xuyên."

Nghe cô nói như vậy, Phương Hầu Vũ cũng không nghĩ nhiều về phương diện này nữa, lại nói: "Còn có cái tên Nguỵ Tĩnh kia, cậu ta trước kia có từng quấy rầy cháu không?"

"Không có, cháu gần đây tham gia một cuộc thi, hắn cũng tham gia, hôm qua mới nói mấy câu."

Sau đấy Lộ Tây Hà cũng nói với cô, cảm thấy với tính cách Ngụy Tĩnh, mặc dù không phải tử tế ngay thẳng, thích sử dụng kế bẩn, nhưng nếu thật sự bảo hắn ta đi làm gì phạm pháp thì chắc là cũng không dám.

Như việc đêm qua, hắn lòng mang ý xấu là có thể khẳng định, nhưng nếu tiến thêm một bước, theo Lộ Tây Hà thấy, Ngụy Tĩnh không dám.

Nhưng cũng không thể bài trừ việc hắn thật bị sắc đẹp mê hoặc đến mất tỉnh táo, vẫn là phải cẩn thận mới tốt.

"Như vậy sao." Phương Hầu Vũ nhíu mày, "Dù sao thì cháu hiện tại cứ lưu dãy số này của chú vào máy, vạn nhất gặp được chuyện gì nguy hiểm thì lập tức gọi điện thoại cho chú."

"Vâng, cảm ơn chú Phương."

"Cháu cái cô gái này sao phải khách khí như vậy làm gì."

Phương Hầu Vũ cười nói, "Đúng rồi, cháu cũng phải nhớ rõ mua chút đồ tự vệ, trên mạng đều có, chờ đến lúc Ngụy Tĩnh được thả chú cũng sẽ cử người quan sát mấy ngày, bất quá tiểu nha đầu nhà cháu, ngày thường tự mình làm tốt biện pháp bảo hộ cũng rất quan trọng, cố gắng bớt đi một mình vào ban đêm, đừng đi mấy ngõ nhỏ, tốt nhất là đi cùng bạn bè."

Ông lại căn dặn cẩn thận một lúc lâu.

Hứa Tri Nam cười lại lần nữa nói lời cảm ơn với ông.

Sáng sớm giữa mùa hè tuy rằng không lạnh, nhưng Hứa Tri Nam mặc chiếc váy ngủ mỏng đứng ở trên ban công, mới từ ổ chăn đi ra, vẫn không khỏi rùng mình một cái.

Tay siết lấy điện thoại, Hứa Tri Nam hỏi: "Chú Phương,vụ án mà cha cháu năm đó điều tra, hiện tại có tiến triển nào không?"

Bên kia im lặng một lúc, rồi sau đó Phương Hầu Vũ thở dài nói: "Vẫn không có, sau khoảng thời gian đó chúng ta không có nhận được thêm bất cứ tin tức gây án nào của tên súc sinh đó nữa."

Năm đó, Hứa Nguyên Vấn lúc đang điều tra một vụ án bắt cóc thì hi sinh vì nhiệm vụ, nhưng tên hung thủ kia thì vẫn không có bị sa lưới.

Cảnh sát lúc đó suy đoán, có lẽ là Hứa Nguyên Vấn đã điều tra tới điểm mẫu chốt của vụ án, cho nên mới bị diệt khẩu.

"Nếu về sau có tin tức gì mới, phiền toái chú nói chocháu một tiếng."

"Được, nhưng mà A Nam, cha cháu hi sinh vì nhiệm vụ mấy năm nay, việc điều tra và thực thi công lý này cứ để chúng ta làm, cháu hãy cứ chăm lo cho cuộc sống của bản thân thật tốt đi nhé." Phương Hầu Vũ dặn dò.

"Cháu sẽ." Hứa Tri Nam nói, "Đúng rồi chú, chuyện ngày hôm qua chú đừng nói cho mẹ cháu nhé, bằng không với tính cách của bà ấy, khẳng định sẽ lo lắng đến không ngủ được."

"Chú biết, mẹ cháu mấy năm nay cũng không dễ dàng gì, bất quá cháu phải tự bảo vệ bản thân cho tốt, những đồ bảo hộ chú vừa nói đến phải chuẩn bị hết đi, mỗi ngày đều mang theo trong túi."

Cuộc gọi kết thúc, Hứa Tri Nam kéo cửa ban công vào phòng, Khương Nguyệt mới vừa rời giường.

Quá trình thi lên thạc sĩ rất tàn phá trí óc, Khương Nguyệt tối hôm qua sau khi tắt đèn vẫn nghe bài giảng đến khuya, hiện tại như chỉ còn một tàn hồn, chết lặng mà đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Hứa Tri Nam ngồi ở trước bàn mình, click mở baidu tìm kiếm các dụng cụ bảo hộ.

Có đủ các thể loại khác nhau.

Hứa Tri Nam chọn một lát, mua một cái dụng cụ báo nguy, có công năng định vị cùng ghi âm, có thể tự động báo nguy, lại mua một cái bút phòng thân, có phần ngòi sắc nhọn như dao làm từ thép.

Mới vừa chốt đơn, di động liền vang lên, Cố Tòng Vọng gọi tới.

"Đang làm gì vậy?" giọng Cố Tòng Vọng cà lơ phất phơ.

"Mới vừa rời giường, sao nay cậu dậy sớm vậy?"

Anh ở đầu bên kia ngáp một cái: "Cậu chừng nào thì đấu bán kết vậy?"

"Đã kết thúc rồi, ngày hôm qua đó, tôi đứng nhất tiểu tổ."

"Hả? Sao cậu không nói cho tôi biết?"

"Cậu gần đây không phải đang bận việc của trường sao, nên tôi mới không nói với cậu thôi."

"Quá không nghĩa khí, bất quá đứng nhất là được rồi." Cố Tòng Vọng cười nói, "Chờ đến chung kết lấy vị trí quán quân chứ?"

"Nào có đơn giản như vậy nha, những người đứng đầu ở mấy tổ đội khác đều rất lợi hại."

"Vậy không nghĩ chuyện này nữa, chờ lát nữa đi ra ngoài chơi không?"

"Tôi hôm nay còn phải qua tiệm nữa, ngày hôm qua có thi đấu nên đã một ngày không mở cửa, hẹn trước với một khách quen hôm nay xăm cánh tay, sẽ khá lâu đó."

"Vậy chờ cậu làm xong đi ăn một bữa cơm?" Cố Tòng Vọng hỏi, "Tôi đây sắp phải quay về trường học rồi."

"Được thôi, cậu khi nào thì khai giảng?"

"Mua vé máy bay ngày kia rồi."

"Nhanh như vậy."

"Vốn dĩ có thể ở lại lâu một chút, nhưng hợp đồng thuê nhà ở Anh quốc đến kỳ rồi, phải lăn trở về để chuyển nhà."

Hứa Tri Nam cười ra tiếng: "Bao giờ tôi xong sẽ gọi điện cho cậu sau nha."

***

Ba người Quý Yên đến tận hôm sau mới biết được chuyện phát sinh đêm trước đó, là do Quý Yên ở trên đường vô tình gặp được Vương Khải mới biết được.

Buổi tối, Quý Yên, Quan Trì cùng Thập Tứ mua một đống đồ ăn rồi cùng nhau đến chung cư của Lâm Thanh Dã, với mỹ danh là buổi liên hoan của nhóm nhạc.

Không nói trước cho Lâm Thanh Dã, ba người đồng thời đứng ở trước cửa chung cư, ấn chuông.

Lâm Thanh Dã đi mở cửa, mặc đồ ở nhà áo trắng quần đen, trên trán tóc hỗn độn, vuốt hết về phía sau, trong miệng cắn cái nắp bút, trong tay cầm chiếc bút đen.

Thập Tứ sửng sốt, đánh giá trên dưới một hồi, không thể không bội phục, Lâm Thanh Dã với cái tạo hình này mà vẫn cực kì đẹp trai.

"Đội trưởng, cậu đang làm gì vậy?"

"Viết lời bài hát." Lâm Thanh Dã nghiêng người mời ba người vào nhà, "Mọi người qua đây làm gì vậy?"

Quan Trì nhấc túi lớn túi nhỏ đựng đồ ăn trong tay: "Nghĩ hôm nay cậu rảnh, tìm đến để cả hội cùng ăn cơm tối với nhau."

Lâm Thanh Dã vừa rồi ở ngay trên bàn trong phòng khách viết lời bài hát, lúc này giấy tờ nằm lung tung trên bàn, Quý Yên thò lại gần nhìn, lời mới, giai điệu cũng là mới.

Cô thử ngân nga giai điệu trong đầu, rất êm tai.

"Bài mới à?" Quý Yên quay đầu hỏi.

"Ừ."

Thập Tứ cũng rất hứng thú, thò lại gần xem.

Lâm Thanh Dã cũng đã lâu rồi không viết bài mới, anh cái con người này làm nhạc rất tùy ý, cũng không lập ra mục tiêu cho chính mình kiểu bao lâu phải viết xong một bài hát, hoàn toàn dựa vào linh cảm.

"Là để chuẩn bị hát trong chương trình sao?"

"Không phải, cho chương trình thì chắc không kịp." Lâm Thanh Dã dựa vào một bên, "Tính toán làm album."

Ba người đều sửng sốt.

Lâm Thanh Dã đúng là đã ra mấy bài hát, nhưng đều là đĩa đơn, còn đều là miễn phí, bản thân làm xong, đăng lên app nghe nhạc là hết việc.

Cũng không phải là không có ai đề nghị anh làm album, nhưng đều bị cự tuyệt, đây vẫn là chuyện xảy ra lần đầu.

"Tính toán tự mình sáng tác hết sao?" Thập Tứ hỏi.

Anh cười: "Ừ."

Thập Tứ thật lòng dựng ngón tay cái: "Trâu bò đấy."

Lưu trình chế tác Album rất phức tạp, chủ yếu chia làm ba giai đoạn chủ yếu, trước lên kế hoạch và định hướng, tìm nhạc hoặc sáng tác, thu âm.

Rất nhiều bài hát và ca từ của ca sĩ đều không phải do chính mình hoàn thành, là nhờ đoàn đội dựa vào phong cách biểu diễn của ca sĩ mà chọn và mua bài hát, ở trong giới ca hát, một người mà hoàn toàn độc lập hoàn thành album, có thể coi như là toàn tài trong lĩnh vực âm nhạc.

Mà Lâm Thanh Dã coi như là một người toàn tài như vậy.

Quý Yên đi qua lấy từng hộp cơm ra, ba người bọn họ không có quy củ gì, cũng không thèm ngồi bàn ăn, trực tiếp xếp bằng ngồi trên mặt đất, đồ thì đặt ở trên bàn trà.

Bọn họ hỏi sự việc phát sinh tối hôm qua, Lâm Thanh Dã không nói nhiều, chỉ giải thích qua dăm ba câu.

Biết được sự tình đã xử lý tốt bọn họ cũng an tâm, không hề nhiều lời tìm tòi nghiên cứu chi tiết trong đó, đề tài lại vòng trở lại album.

"Album tính toán làm theo phong cách gì?"

"Còn chưa có xác định, khả năng sẽ có mấy bài theo phong cách ban nhạc." Lâm Thanh Dã nhấp một ngụm rượu, "Đến lúc thu âm bài hát có khả năng cần mấy cậu bớt thời giờ tới một chuyến."

Ba người nhất thời không nói chuyện, chuyền cho nhau cái liếc mắt, tất nhiên là đều đồng thanh đáp ứng rồi.

Bị lời này của anh gợi lên hồi ức, Quan Trì lại nghĩ tới lúc trước khi bọn họ còn là một nhóm nhạc chẳng ai biết đến, thời điểm biết được mình đột nhiên đạt được Giải Ca Khúc Vàng đã kích động cùng hưng phấn thế nào.

Hiện giờ lại nghĩ đến, cảm giác đã qua từ rất lâu rồi.

Lâu đến hiện giờ nhóm nhạc Thứ Hòe nguyên bản có bốn người, chỉ còn Lâm Thanh Dã một người còn ca hát, bọn họ ba người còn lại đều đã bước vào cuộc sống sinh hoạt bình thường.

"Ai đội trưởng, uống rượu đi, cậu hôm nay sao uống chậm vậy." Thập Tứ nói, cầm bình rượu lại rót rượu cho anh.

"Còn hát nữa, phải bảo vệ giọng."

Mọi người: "......"

Tuy nói ca sĩ bảo vệ giọng là việc hết sức bình thường, bất quá Lâm Thanh Dã từ trước đến nay ỷ vào thiên phú nên luôn rất tùy ý, đây vẫn là đầu tiên thấy anh có ý thức như thế.

Chẳng qua anh cũng đã mở miệng nói thế, Thập Tứ tự nhiên mà không mời rượu nữa, lại hỏi thêm: "Đội trưởng, cậu đây là thật muốn nghiêm túc theo đuổi giấc mộng giới nghệ sĩ?"

Tay Lâm Thanh Dã rũ xuống, gắp miếng đồ ăn: "Nếu đã tham gia tiết mục tiến vào vòng này rồi, vậy phải làm ra thành tích tử tế."

Anh nói rất bình tĩnh, như chỉ đơn giản là đang trần thuật, nhưng lời nói bén nhọn giống như là lưỡi đao đã mài, nói năng có khí phách, không ai dám hoài nghi câu nói kia của anh.

"Được." Quý Yên trước hết giơ lên chén rượu, bốn người cạn, "Tôi cũng sẽ không nói mấy lời chúc phúc khách sáo, dù sao cậu trời sinh đã là thiên tài, viết bừa cũng thành bài hay, càng không cần phải nói đến việc làm nhạc có tâm , bài hát mới có yêu cầu gì đặc biệt cần dùng đến chúng tôi cứ việc nói."

Lâm Thanh Dã uống một ngụm rượu: "Được."

"Tên album mới đã nghĩ chưa, đến lúc đó chúng tôi mang đi tuyên truyền giúp cậu."

"Nghĩ kỹ rồi."

"Gọi là gì?"

"Nam Nam."

Quý Yên: "......"

Thập Tứ phản ứng chậm: "Bé? Nghĩa là gì vậy?" (đoạn này mình không chắc lắm nhưng chắc là đồng âm nên Thập Tứ hiểu nhầm?)

Quý Yên trực tiếp tát một cái lên trán anh: "Thập Tứ cậu đúng là đồ ngốc!"

Bị cô đánh một cái, Thập Tứ cuối cùng cũng phản ứng lại, không phải bé, là Nam Nam.

Ngôn ngữ Trung Hoa bác đại tinh thâm, chỉ đọc một cách đơn thuần hai chữ "Nam Nam" này cũng không cảm thấy có gì không ổn, còn có loại cảm giác như ở bên tai ngươi nói thầm ôn nhu lưu luyến, rất quyến rũ người khác, dùng làm tên album cũng rất kích thích mong muốn mua sắm.

Nếu Lâm Thanh Dã lúc trước không chia sẻ link bầu chọn cho Hứa Tri Nam, cũng không có video phỏng vấn nói về Tô Tranh và lời bài hát của "Cây Hoè Nhai", bọn họ có lẽ sẽ chỉ hiểu như vậy.

Nhưng hiện tại không giống, hai chữ "Nam Nam" này hiển nhiên có ý nghĩa khác.

Quý Yên nhớ tới vừa rồi nhìn thấy lời bài hát anh đã viết được một nửa, bỗng nhiên cảm thấy, album này và cái tên này, có lẽ ý nghĩa chính là muốn viết nhạc tặng cho Hứa Tri Nam.

Trước vì động từ, sau vì danh từ.

Là một người phụ nữ tâm tư Quý Yên cũng tỉ mỉ hơn, đã nghĩ ra rồi, nhưng Thập Tứ vẫn ngờ nghệch như cũ.

Cậu đối với việc Lâm Thanh Dã bỗng nhiên đổi tính trước sau vẫn không hiểu.

Không thể tiếp thu.

Đây chính là Lâm Thanh Dã đó!!!

Là cái người sáng lấp lánh ở trên đài kia, là Lâm Thanh Dã ở dưới đài thì được những tiếng hò hét chói tai vây quanh đó!!!

"Đội trưởng." vẻ mặt Thập Tứ một lời khó nói hết, "Cậu không phải là bị Ánh Sáng Bình Xuyên hạ cổ rồi đi, cô ấy có phải hay không niệm cái kinh văn gì kỳ kỳ quái quái với cậu rồi?"

(không hài hước, xúc phạm kinh Phật làm gì ngứa đòn hả)

Thập Tứ quá mức khϊếp sợ, đã không còn có logic, vừa mới dứt lời đã bị Quý Yên đá vào chân, bị trừng mắt một cái.

Người này có cái tật xấu gì vậy?!

Người ta viết album thổ lộ với cô gái mình thích sao đến trong miệng hắn lại thành như vậy??

Có phải hay không lâu lắm không gặp mặt Lâm Thanh Dã, đều quên tính tình người này rồi??

Cũng may Lâm Thanh Dã cũng không tức giận.

Nghiền ngẫm lời hắn nói, còn cười ra tiếng.

Bộ dáng anh có chút lười biếng, dựa vào trên sô pha, ngón tay thon dài cầm chén rượu, cổ tay hơi rũ, mắt cũng nửa buông xuống.

"Thì cô ấy cũng phải tự nguyện muốn hạ cổ tôi chứ." Môi anh ngậm ý cười, lắc nhẹ chén rượu, "Kể cả cô ấy có đào hố, tôi cũng sẽ nhảy xuống."

Thập Tứ: "......"

Điên rồi điên rồi điên rồi!

***

Lúc công việc hôm nay của Hứa Tri Nam hoàn thành xong, đến 7 giờ tối mới cùng Cố Tòng Vọng đến tiệm lẩu bên cạnh trường học ăn cơm chiều.

Từ tiệm lẩu đi ra, Cố Tòng Vọng muốn đi mua chút đồ để mang đi học, hai người lại cùng nhau đi trung tâm mua sắm.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, là một đôi tuấn nam mỹ nữ, tỉ lệ quay đầu nhìn rất cao.

Vương Khải tới lấy một bộ âu phục được đặt làm trước, kết quả vừa đi ra liền đυ.ng phải Hứa Tri Nam.

Ông dơ tay đang chuẩn bị chào hỏi, tầm mắt bỗng nhìn thấy người con trai bên cạnh cô.

Quan sát một lúc chuông cảnh báo trong lòng kêu vang.

Không ổn.

Quá không ổn.

Hai người nói nói cười cười một đường, Vương Khải cũng đi theo bọn họ một đoạn đường.

Nghĩ đến buổi sáng còn nói với ông phải làm ra thành tích để chính mình có năng lực đi bảo vệ bạn gái nhà mình.

Nhưng còn bây giờ thì sao?

Bạn gái đang cùng người con trai khác vừa nói vừa cười đi dạo trung tâm mua sắm, tuy là cũng không có bất luận hành vi quá gần gũi nào, nhưng nhìn cũng thật sự thấy đắng lòng.

Hiện tại Lâm Thanh Dã khả năng còn đang ở trong nhà phấn đấu viết nhạc đó!

Quá bi thương!

Vương Khải đang nghĩ ngợi lung tung, lúc Hứa Tri Nam quay đầu lại đột nhiên dư quang quét đến ông, chủ động chào hỏi: "Nhà sản xuất Vương."

"Ừ, chào cháu chào cháu." Vương Khải vội nói.

Nói chuyện phiếm khách sáo vài câu, điện thoại Hứa Tri Nam vang lên.

Vương Khải mắt liếc nhanh mà quét đến nhìn một cái, màn hình hiện: Lâm Thanh Dã.

Vẫn là cả tên lẫn họ nha.

Chữ tiểu tử kia xăm trên người còn là "A Nam" đó......

Hứa Tri Nam quay sang nói với Cố Tòng Vọng "Đi tiếp điện thoại đã nhé", xong liền đi ra một chỗ khác.

Chỉ còn lại có hai người Vương Khải cùng Cố Tòng Vọng hai mắt nhìn nhau, Vương Khải nhìn Cố Tòng Vọng, không khỏi lắc đầu ở trong lòng.

Lâm Thanh Dã cũng thật sự quá thảm rồi.

Tác giả có lời muốn nói: Lâm Thanh Dã: Em có đào hố cho tôi, tôi cũng phải nhảy xuống.

Vương Khải:...Cháu hình như bị cắm sừng rồi đó.

Hứa Tri Nam: ? cháu hình như không phải bạn gái anh ấy mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro