Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba người Quan Trì ở chung cư Lâm Thanh Dã vừa ăn vừa nói chuyện, một bữa cơm ăn hai tiếng, thu dọn xong đồ ăn thừa rồi rời đi đã là buổi tối 8 giờ.

Lâm Thanh Dã viết nhạc một lúc, lại từ trong nhà lấy ra đàn điện tử, đã lâu rồi không có sáng tác, trên túi đựng đàn đã tích một lớp bụi, đánh ra một chuỗi giai điệu rồi lấy bút ghi xuống.

Lặp lại vài lần, trên giấy đã rải rác vài đoạn phổ được viết xuống.

Anh buông bút, cầm di động đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn xuống cảnh đêm thành thị phía dưới cùng với dòng xe cộ không có điểm dừng, gọi cho Hứa Tri Nam một cuộc điện thoại.

"Đang làm việc sao?" Anh hỏi.

Đầu biên kia Hứa Tri Nam nói: "Không có, đang đi mua đồ cùng bạn."

"Chốc lát về nhà thế nào, có cần anh đến đón không?"

"Không cần đâu, bạn em sẽ đưa về."

Lâm Thanh Dã giơ tay bóp mi tâm, "Ừ" nhẹ.

Nhất thời không ai nói chuyện, Hứa Tri Nam lại hỏi: "Anh gọi cho em là có chuyện gì sao?"

"Không, mới vừa viết lời bài hát, muốn nghe giọng em."

"......" Hứa Tri Nam không biết trả lời loại lời nói này như thế nào, đành hùa theo, "Vậy anh hiện tại đã nghe được rồi đó."

Lâm Thanh Dã cười ra tiếng: "Nhớ em rồi."

Anh nói thật thản nhiên.

Đây đại khái cũng là điểm hấp dẫn người khác của Lâm Thanh Dã, lời âu yếm cùng trêu chọc lòng người đều là dùng giọng điệu rất tuỳ ý mà thổ lộ, như chỉ là thuận miệng nhắc tới.

Làm người khác nhịn không được nghĩ nhiều lại cảm thấy giống như không nên nghĩ nhiều.

Lúc trước khi hai người chưa chia tay, Lâm Thanh Dã cũng từng nói với cô câu nhớ em, sau đó khi hai người gặp nhau thì đi đến chung cư của anh, vào phòng xong liền đi thẳng vào chủ đề.

Hứa Tri Nam lúc đầu còn bởi vì câu nhớ em kia của anh mà nhảy nhót trong lòng, cảm xúc ngay sau đó đã chìm xuống.

Lúc ấy được anh ôm trong lòng hôn cô còn nghĩ, anh nói nhớ, rốt cuộc là thật sự nhớ cô hay chỉ đơn giản là muốn làm.

Lúc đó Hứa Tri Nam không xác định được, nhưng hiện tại hiển nhiên chỉ có thể là vế trước.

Cô cắn môi dưới, nói: "Không phải hôm qua mới gặp nhau sao?"

Anh mới vừa cười một cái, Cố Tòng Vọng liền ở sau lưng gọi cô: "A Nam, mọi thứ ổn không."

Hứa Tri Nam vẫy tay với anh ấy, rồi sau đó nói với người đầu dây bên kia: "Em còn có việc, ngắt máy trước đây."

Cố Tòng Vọng đúng lúc nhìn thoáng qua màn hình điện thoại: "Lâm Thanh Dã?"

"À, ừ."Cô cũng không định giấu.

Anh nhăn mày: "Cậu từ lúc nào lại có quan hệ với anh ta vậy."

Trước kia cô luôn che che giấu giấu quan hệ của mình với Lâm Thanh Dã, sợ người khác phát hiện, hiện tại có vẻ như không còn như vậy nữa, mặc dù hiện tại bị Cố Tòng Vọng phát hiện, cũng sẽ không cảm thấy hoảng loạn.

"Chút nữa nói với cậu sau." Vương Khải còn đứng ở kia, Hứa Tri Nam thấy hơi ngượng ngùng.

Cố Tòng Vọng nhàn nhạt thu hồi tầm mắt: "Hiện tại về nhà à?"

Hứa Tri Nam cất điện thoại lại vào túi: "Ừ."

Vương Khải nói tạm biệt cùng hai người, xách theo túi đồ, nhìn theo phương hướng hai người rời đi, trong khoảng thời gian ngắn đầu óc trì trệ, cũng không biết nên hay không nên nói với Lâm Thanh Dã về việc này.

Vứa rồi nhìn Hứa Tri Nam nói chuyện điện thoại, có vẻ như cũng không nói việc mình hiện tại đang đi cùng một người con trai khác.

Chậc chậc chậc.

Hiện tại mấy cô gái xinh đẹp sao lại đều như vậy cơ chứ.

Nếu xét về vẻ bề ngoài, Lâm Thanh Dã cũng không thua người con trai vừa rồi nha.

Vương Khải ngập ngừng một lúc, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Lâm Thanh Dã: "Thanh Dã à, làm gì vậy?" Giọng điệu của ông hết sức dịu nhẹ, vì trong chốc lát phải nói cho anh tin dữ. phải chuẩn bị tinh thần cho anh trước.

"Làm sao vậy?" Anh từ trước đến nay không thích cùng người khác nói lời vô nghĩa.

"À, cũng không có việc gì, tùy tiện hỏi thôi."

Lâm Thanh Dã: "Luyện đàn, thấy hơi ngượng tay."

"Cháu mà còn thấy ngượng tay cơ đây." Vương Khải tiếp tục nói linh tinh vì không biết nói gì nữa.

Lâm Thanh Dã chậc một tiếng: " Chú Vương, chú rốt cuộc tìm cháu có chuyện gì?"

Vương Khải do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn nói ra: "Chú vừa rồi đi Thương Thành lấy âu phục đặt làm, vô tình gặp bạn học Hứa."

Lâm Thanh Dã hạ mi, hừ cười một tiếng: "Trùng hợp vậy sao."

"......Đi cùng cô bé còn có một người con trai, nhìn quan hệ còn khá tốt."

Lâm Thanh Dã ngậm điếu thuốc, không châm lửa, vừa rồi lúc cùng Hứa Tri Nam gọi điện thoại anh kỳ thật cũng nghe thấy một giọng nói, giọng của Cố Tòng Vọng.

"Ừ." Anh nhàn nhạt nói, không có phản ứng nào dư thừa.

Vương Khải: "Hả?"

Cứ như vậy liền xong rồi???

"Hai người họ vừa nói vừa cười đó." Vương Khải lại bổ sung.

"Có nắm tay sao."

"......" Vương Khải bị cách nói chuyện này làm cho cảm thấy càng kỳ quái hơn, trả lời theo phản xạ, "Cái đó thì không có."

"Vậy là được rồi."

"?"

Cũng quá hèn mọn đi. (=)))))))

Bạn gái cháu cùng người con trai khác dạo trung tâm mua sắm không nói trước với cháu, bầu không khí kia nhìn cũng không quá bình thường, vậy mà yêu cầu của cháu đối với bạn gái lại đơn giản chỉ cần không nắm tay là được???

Vương Khải nhớ tới đoạn video phỏng vấn trong《 I'm Here for the Song》Lâm Thanh Dã nói chính mình trước kia rất tự ti, hắn biết mấy cái gút mắt của Lâm gia, đối với việc này cũng có thể lý giải chút, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới sẽ đến mức độ này.

"Không phải, Thanh Dã, suy nghĩ này không đúng đâu." Vương Khải khuyên giải nói, "Chú thừa nhận, Hứa Tri Nam là một người rất ưu tú, nhưng cháu cũng không kém, cháu cũng không thể ở trước mặt người ta tự ti thành như vậy."

Vừa nghe liền biết Vương Khải suy nghĩ cái gì: "Cô ấy hiện tại còn chưa phải bạn gái cháu."

"......Hả?"

"Hồi trước từng ở bên nhau." Lâm Thanh Dã nói, "Cháu hiện tại đang theo đuổi cô ấy."

"......"

Vương Khải trong lòng nói hiện tại người trẻ tuổi sao yêu đương phiền toái như vậy, "Buổi sáng lúc chú nói con bé là bạn gái cháu sao không thấy cháu phản bác nha?"

"Lười nói."

"......"

Ở sau lưng hủy hoại trong sạch cô nương nhà người ta, lại còn nói rất đúng lý hợp tình.

"Người con trai vừa nãy chú nhìn thấy đi cùng con bé, là tình địch của cháu sao?"

"Ừ."

Vương Khải hồi tưởng lại bộ dáng của Cố Tòng Vọng, ông cùng Cố gia cũng không quen thuộc, cũng không hiểu biết về tiểu thiếu gia này của Cố gia, nhưng nhìn bộ dáng cũng rất tuấn tú lịch sự, tuy rằng cũng có thể cảm nhận được khí chất cùng ngạo khí của con cháu nhà có tiền, nhưng hẳn là một cậu trai khá tốt, đối với người thân thiết hẳn là cũng rất bình dị gần gũi.

Đáng tiếc mấy cụm từ "Khá tốt", "Rất tri kỷ", "Bình dị gần gũi" này không có một cái nào có thể móc nối cùng Lâm Thanh Dã.

Vương Khải đắm chìm ở trong lốc xoáy tự ti của Lâm Thanh Dã, đang muốn cổ vũ vài câu, lại nghe thấy tiếng cười trào phúng của anh, nói:

"Cũng không tính là tình địch."

Ngữ khí rất kiêu ngạo.

"Người con trai kia không thích bạn học Hứa?" Nhìn không giống nha.

"Cậu ta quen biết với A Nam từ rất lâu rồi, lớn lên với nhau từ nhỏ, vậy mà đến bây giờ vẫn chưa từng có gì với nhau, thì có thể thành chuyện gì." Ngữ khí khinh thường, lại có chút lạnh nhạt.

"......"

***

《I'm Here for the Song》tiến hành đến một nửa.

Bởi vì tiết mục này lúc ban đầu tuyển đủ kiểu người từ ca sĩ đã ra mắt đến các ca sĩ được khai quật từ đầu đường hẻm nhỏ, tính chất của chương trình liền không chỉ đơn giản là biểu diễn, càng giống như sân khấu để tạo ra ngôi sao.

Trong đó người được tạo thành công nhất chính là Lâm Thanh Dã.

Chu Cát chỉ tham gia được một kỳ đã bị loại, nhưng đối với hắn mà nói thì đây chẳng phải là vấn đề gì lớn, trở lại quán bar trước kia để diễn được trả tiền gấp bội, đúng chuẩn hiện trường rạng danh trở về làng.

Cũng bởi vì quan hệ của các ca sĩ đều phi thường hòa hợp hòa thuận, các fans nhiệt liệt kêu gọi muốn tổ chức một buổi gặp mặt các nghệ sĩ.

Loại fanmeeting này là một cách để kiếm tiền, tồn tại không gian lợi ích rất khả quan.

Vương Khải lúc ban đầu khi làm tiết mục này cũng không nghĩ tới có thể tạo thành thanh thế lớn như vậy, không thể không nhắc đến công sức của mỗi một thành viên trước màn lẫn sau màn.

Fanmeeting trước mắt đã được xác định hai trạm.

Trạm thứ nhất là thành phố T, trạm còn lại là Yển Thành.

Nói là fanmeeting, kỳ thật cũng chính là cùng loại với concert âm nhạc.

Thứ bảy, các thành viên định cư ở Yển Thành của chương trình《I'm Here for the Song》đến sân bay xuất phát đi thành phố T trước.

Thẩm Lâm Lâm đứng ở bên cạnh anh, hai người nói chuyện một lát về việc hợp tác.

Gửi hành lý xong, Lâm Thanh Dã đi phòng vệ sinh.

Lúc rửa tay nghe được một giọng nói đang nói chuyện điện thoại ở gần đó ――

"Con biết con biết, đồ đạc con đều đã mang đi rồi, nếu có quên cái gì mẹ bớt chút thời gian gửi qua cho con là được, dù sao thì cuối hè mới chính thức nhập học. Được rồi mẹ, con ngắt điện thoại đây."

Giọng có chút quen tai.

Lâm Thanh Dã nghiêng đầu nhìn lại ―― Cố Tòng Vọng.

Cố Tòng Vọng ngắt điện thoại, vừa nâng mắt lên liền nhìn thấy anh, mí mắt nhảy nhảy, nhớ đến chuyện buổi tối hai ngày trước Hứa Tri Nam nói với cậu.

(Từ đoạn này mình sẽ xưng Cố Tòng Vọng là 'cậu', trách lặp lại từ 'anh' khi gọi nam chính)

Cậu tốt nghiệp trung học xong liền sang nước ngoài đi du học, nhưng cũng xem như thường xuyên nói chuyện phiếm cùng Hứa Tri Nam, nhưng trước nay không nghĩ tới Hứa Tri Nam thế nhưng lại từng hẹn hò với Lâm Thanh Dã.

Buổi tối ngày đó, Hứa Tri Nam nói thẳng ra về quan hệ của mình cùng Lâm Thanh Dã, cũng giải thích trước đó không nói cho cậu vì lo lắng sẽ bị mẹ biết.

Cố Tòng Vọng lúc này mới liên hệ đến việc Hứa Tri Nam trước kia từng nhắc tới với cậu, nói rằng cảm thấy chính mình đang làm một việc sai trái.

Lúc ấy cậu không có nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy một người giống bé con ngoan ngoãn như Hứa Tri Nam có thể làm ra chuyện sai trái gì cơ chứ, hiện tại nghĩ lại, đại khái đúng là đang nói về việc yêu đương trước kia cùng Lâm Thanh Dã.

Tuy sau đó Cố Tòng Vọng cũng phát hiện ra một ít manh mối gian tình của hai người họ, ví dụ như một vài bài viết đã bị xoá đi trên diễn đàn của đại học Bình Xuyên hồi trước, nhưng cậu lớn lên từ nhỏ cùng Hứa Tri Nam, tự cảm thấy mình rất hiểu tính cách của cô, như thế nào cũng không thể tưởng tượng được cô thật sự có liên quan tới Lâm Thanh Dã.

Lâm Thanh Dã rửa xong tay, lấy tờ giấy, lau khô xong ném vào sọt rác, rồi sau đó xoay người đối mặt với Cố Tòng Vọng.

Trong phòng vệ sinh không có ai khác, bên ngoài có những bóng người vội vàng tới tới lui lui kéo theo hành lý.

Lâm Thanh Dã đứng ở trước bồn rửa tay, anh hôm nay vì để kịp chuyến bay nên thức dậy sớm, tuỳ tiện mặc một chiếc áo thun, cổ áo cũng chưa chỉnh, bộ dáng biếng nhác, lộ ra một đoạn xương quai xanh thon gầy, hướng lên trên là hầu kết cùng khuôn mặt với góc cạnh rõ ràng, trên cằm đeo khẩu trang màu đen.

"Cậu thích Hứa Tri Nam sao?" Lâm Thanh Dã hỏi.

Vấn đề này hỏi quá đột ngột không kịp chuẩn bị, Cố Tòng Vọng còn tưởng rằng hai người bọn họ đại khái sẽ trực tiếp tỏ ra không quen biết rồi đi qua nhau.

Cậu sửng sốt: "Cái gì?"

Lâm Thanh Dã không lặp lại, con ngươi đen nghìn nghịt nhìn cậu.

Cố Tòng Vọng quen biết Hứa Tri Nam lâu như vậy, thậm chí tình cảm của bản thân đối với cô chuyển biến khi nào cũng không biết.

Nếu là nhất kiến chung tình thì thật ra rất đơn giản, cứ nói thẳng ra là được, nhưng quan hệ của bọn họ lại là bạn bè thân thiết, cậu cũng lo lắng sau khi mở miệng thì đến bạn bè cũng không thể làm được nữa.

"Liên quan gì đến anh." Cố Tòng Vọng nói.

Lâm Thanh Dã rũ mắt cười nhạt, lộ ra một chút vẻ trào phúng không dễ phát hiện.

"Không thích thì tốt."

Anh trực tiếp xuyên tạc ý tứ của cậu, người dựa vào bồn rửa tay, lười biếng mà nâng mắt lên, tản mạn khí chất lạnh thấu xương, "Bởi vì tôi hiện tại đang theo đuổi cô ấy."

***

Trận chung kết thiết kế hình xăm đã chuẩn bị diễn ra rồi mà còn xảy ra một sự kiện.

Ngụy Tĩnh rút lui khỏi cuộc thi.

Nghe Lộ Tây Hà nói, Ngụy Tĩnh có vẻ như không có ý định tiếp tục ở lại Yển Thành làm thợ xăm nữa.

Thật ra cũng không phải bởi vì chuyện xảy ra với Hứa Tri Nam, mà là bởi vì hắn bị phát hiện đã copy thiết kế của một thợ xăm khác để xăm cho khách hàng, bị họ khiếu nại. Vị khách hàng kia ở trong giới cũng xem như khá có danh tiếng, có tiền có thời gian, toàn tìm đến những thợ xăm đỉnh cấp, mỗi lần xăm tốn ít nhất 5000, hình to thì phải đến vài vạn.

Trình độ của Ngụy Tĩnh còn chưa tới cái giá 5000, vị khách hàng kia tìm đến hắn hoàn toàn là bởi vì coi trọng mẫu thiết kế kia.

Những thợ xăm ưu tú đều cần phải tự mình thiết kế, mà mỗi mẫu đều là độc nhất vô nhị, có tên riêng cùng ngày tháng.

Trộm thiết kế ở trong vòng này là một việc rất vô sỉ, nhưng cũng khá phổ biến, chủ yếu xảy ra với một vài người không có danh tiếng lắm.

Khách hàng kia khi biết được hình xăm của mình là đồ ăn trộm thì tức xì cả khói, ngay lập tức đến chỗ Nguỵ Tĩnh làm loạn, lại nói với những bạn bè xung quanh mình ngàn vạn lần đừng đi xăm chỗ Nguỵ Tĩnh.

Sau đó, những khách hàng trước kia từng xăm hình ở tiệm của Nguỵ Tĩnh cũng sôi nổi đăng ảnh hình xăm của mình lên, kết quả phát hiện rất nhiều mẫu thiết kế đều là copy.

Một truyền mười mười truyền trăm, thanh danh Ngụy Tĩnh cũng sụp đổ.

Phí xăm hình của hắn vốn không rẻ, khách hàng của hắn cũng đều là những người không thiếu tiền, chẳng bằng đi tìm một thợ xăm khác không có lịch sử đen.

Hắn trước kia cũng là người trong tiệm Lộ Tây Hà, chuyện này bị moi ra, mọi người liền phát hiện rất nhiều thiết kế của hắn đều là tác phẩm của các thợ xăm của tiệm 'Thích Khách'.

Lộ Tây Hà không lưu lại chút mặt mũi nào cho hắn, bằng danh tiếng tốt mấy năm nay của bản thân trong giới xăm hình Yển Thành, trực tiếp 'phong sát' Nguỵ Tĩnh.

Vòng này vốn nhỏ, Ngụy Tĩnh không thể làm tiếp được nữa, chỉ có thể đi đến một thành thị khác bắt đầu lại từ đầu.

Lúc Lộ Tây Hà nói cho cô chuyện này, Hứa Tri Nam đang ở trạm dịch lấy đồ chuyển phát nhanh, là mấy món đồ phòng vệ đã đặt mua được chuyển tới.

Cô nhìn hộp chuyển phát nhanh đựng đồ báo nguy cùng bút phòng thân, thở dài.

Thế nhưng cuối cùng vẫn bỏ vào trong túi.

Dù sao ngày thường cẩn thận bảo vệ chính mình cũng rất tốt.

***

Hôm nay là ngày khai giảng, chính thức bước vào đại học năm tư sắp tốt nghiệp, trở thành học tỷ trong trường.

Cửa tiệm xăm hình của Hứa Tri Nam lại khôi phục trạng thái bình thường, cũng may lớp học năm tư không nhiều lắm, cũng không quá ảnh hưởng đến sinh ý.

Cô được vị trí quán quân tiểu tổ trong cuộc thi giúp ích không ít cho việc làm ăn, có rất nhiều khách hàng nghe danh mà đến.

Khi Hứa Tri Nam trở lại ký túc xá, Triệu Thiến cũng mới vừa khiêng bao lớn bao nhỏ đến cửa ký túc xá, mồ hôi đầy đầu, vừa thấy cô đến liền tặng cho một cái ôm ướt sũng: "A Nam! Nhớ cậu quá đi!"

Hứa Tri Nam giúp cô ấy đem hành lý mang vào ký túc xá.

Triệu Thiến ngồi xổm trên mặt đất thu thập hành lý.

Hai người hàn huyên một lát về những việc phát sinh trong kì nghỉ hè, hàn huyên một lúc, Triệu Thiến bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: "Đúng rồi, cậu nghe nói chưa, chương trình《I'm Here for the Song》ngày mai tổ chức concert ở quảng trường đấy."

"À, mình biết."

Triệu Thiến cười ra tiếng: "Nhìn không ra cậu cái người lướt sóng 2G mà tin tức cũng linh thông phết đấy."

"......"

Lúc trước Triệu Thiến gửi cho cô video bạch nguyệt quang năm 17 tuổi của Lâm Thanh Dã, Hứa Tri Nam lúc ấy không có giải thích cho cô ấy cái người gọi là "Bạch nguyệt quang" đó chính là mình.

Thứ nhất là bởi vì ngượng ngùng, thứ hai là do lúc ấy quan hệ của hai người mới vừa phát sinh chuyển biến, không quá trong sáng, ngay cả chính cô cũng không chắc rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.

"Thiến Thiến."

"Hả?"

Hứa Tri Nam có chút do dự không biết nên mở miệng thế nào, một hồi lâu mới khó khăn giải thích cho Triệu Thiến mình hình như chính là "Bạch nguyệt quang" trong video kia.

Triệu Thiến hoàn toàn ngây ngốc luôn.

Nói qua lại đến nửa tiếng sau mới hiểu được hết tất cả gút mắt trong đó.

"Trời ơi?" Triệu Thiến đến hành lý cũng không dọn nữa, ngồi dưới đất, "Lâm Thanh Dã vậy mà lại là kiểu người này???"

Hứa Tri Nam không thế nào không biết xấu hổ mà cứ tiếp tục nói về bản thân, đổi đề tài: "Học kỳ này cậu còn hai môn phải thi để được tuyển lên đúng không?"

"Miễn bàn cái này."

Triệu Thiến vung tay lên liền quay lại đề tài vừa rồi , "Vậy ngày mai chúng ta đi nghe nhạc hay không?"

Thái độ tấn công rất mạnh, Hứa Tri Nam nhịn không được cười: "Cậu vừa rồi không phải còn nói chết cũng không đi xem sao?"

"Tình huống đâu còn giống như trước nữa, hiện tại cậu chính là xoay người một phát làm bà hoàng! Ngày mai chúng ta cũng không phải là đi concert, mà là đi lâm hạnh!" Triệu Thiến tấm tắc vài tiếng, "A Nam, quá tuyệt đi, bạn cùng phòng của mình thế mà lại được đại minh tinh theo đuổi!"

"......"

Triệu Thiến kích động mà ríu rít một hồi lâu, điện thoại Hứa Tri Nam vang lên.

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến.

Lâm Thanh Dã gọi tới.

Mắt Triệu Thiến lập tức sáng lên, tiến đến bên cạch cô nghe lỏm điện thoại.

"A Nam, ngày mai anh có buổi concert, em tới không?"

Triệu Thiến ở bên cạnh đập bàn, kích động nói: "Quá là khéo luôn! Đi! Cần thiết phải đi!"

Vì ở ngay gần, Lâm Thanh Dã nghe được thanh âm chỗ cô: "Bên cạnh em có người à?"

"Ừ, bạn cùng phòng."

"Khai giảng rồi?"

"Vâng, ngày đầu tiên khai giảng."

"Vậy vừa lúc, em với bạn cùng phòng có thể đi với nhau."

Triệu Thiến nhéo tay cô, móng tay giống như muốn khảm luôn vào mu bàn tay.

"Concert âm nhạc chẳng phải cần có vé vào cửa sao?" Hứa Tri Nam nhớ rõ trước đó còn thấy rất nhiều fans oán giận vé quá khó mua, muộn một giây thôi cũng không giật được vé : "Hai bọn em đều không có vé."

"Em tới thì sao phải cần vé." Lâm Thanh Dã cười ra tiếng, "Là khách quý đặc biệt mà."

***

Concert được tổ chức vào buổi tối ngày hôm sau.

Triệu Thiến còn kéo Khương Nguyệt đi cùng, mỹ danh gọi là đi thả lỏng trước khi thi lên thạc sĩ, nói cái gì cũng đều chết sống muốn túm Khương Nguyệt cùng đi.

Hứa Tri Nam còn trước tiên nhắn cho Lâm Thanh Dã hỏi có thể đi ba người không.

Ăn cơm trưa xong Triệu Thiến liền nhanh chóng chuẩn bị thử quần áo cùng trang điểm cho buổi concert.

Cô ấy là người có vóc dáng cao nhất trong phòng ngủ, 1m7, trang điểm theo phong cách ngự tỷ, lại từ tủ quần áo lấy ra áo bó sát ngực cùng quần hộp rộng thùng thình, lộ ra một đoạn eo thon nhỏ, còn có tuyến nhân ngư mơ hồ.

Khương Nguyệt nhìn đến ngốc: "Thiến Thiến, cậu định mặc bộ này đi à?"

"Đúng vậy." Triệu Thiến tay cắm túi, nâng cằm, "Trông ngầu không?"

"....Ngầu thì đúng là ngầu, nhưng cậu có muốn khoác thêm áo bên ngoài không?"

Triệu Thiến cười rộ lên: "Chị em, cái chúng ta đi chính là concert âm nhạc, mình trang điểm thế này đã là khiêm tốn lắm rồi, cậu thử lên mạng xem xem concert âm nhạc lần trước ở thành phố T mọi người đều ăn mặc thế nào."

Sau đó Triệu Thiến lại bắt đầu có ý lôi kéo hai người bạn cùng phòng.

Bất quá Khương Nguyệt chết sống không muốn phối hợp mặc bộ quần áo gợi cảm giống như thế, cuối cùng đành phải miễn cưỡng chấp thuận phong cách đáng yêu, áo sơmi trễ vai cùng váy dài.

Ở trên người Khương Nguyệt không thể thi triển thân thủ, Triệu Thiến duỗi xúc tua tội ác hướng về phía Hứa Tri Nam.

"Nam Nam bảo bối!" Triệu Thiến ấn cô ngồi vào ghế, "Tới đây, mình trang điểm cho nha."

Hứa Tri Nam giờ phút này còn không có ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, ngoan ngoãn tùy ý cô ấy làm.

Chờ trang điểm xong nhìn vào gương nhìn thấy bản thân mới ngây ngẩn cả người.

Kẻ mắt thật dài và đậm, thêm phấn má, ở khoé mắt còn vẽ thêm ngôi sao năm cánh cùng phấn mắt lấp lánh, son môi là màu đỏ.

"Tèn tén ten! Đây gọi là phong cách trang điểm 'chán đời'!"(hình như phong cách emo á)

Hứa Tri Nam nhìn gương: "......Trang điểm thế này hơi đậm quá đi?"

"Không đậm! Cậu hôm nay chính là vai chính mà! Đương nhiên phải trang điểm hoành tráng chút!"

Khương Nguyệt ỷ vào việc dù sao bị lăn lộn cũng không phải chính mình, cũng đi theo nói: "Thật sự đẹp nha A Nam, cảm giác khác với phong cách bình thường của cậu, nhưng vẫn siêu cấp đẹp."

Bị xúi giục, Hứa Tri Nam lại mặc vào một bộ áo thun đen cùng váy cạp cao màu tím Triệu Thiến đưa cho cô.

Tuy rằng không lộ da phần eo giống Triệu Thiến, nhưng áo thun của cô cũng khá ngắn, chỉ thoáng giơ tay là sẽ lộ ra bụng dưới.

Mà phía dưới còn thêm một đôi vớ nửa đầu gối, bao bọc lấy cẳng chân tinh tế cân xứng.

Triệu Thiến lui về phía sau vài bước, nhìn ngắm cô trong chốc lát, cuối cùng lại lấy ra mũ Beret đội lên cho cô, giơ ngón tay cái: "Hoàn mỹ!"

Hứa Tri Nam nhìn chính mình trong gương, quả thực nhận không ra.

Khương Nguyệt ở một bên bình luận: "Có chút khí chất thiên sứ bị làm hư."

"Cậu hình dung kiểu gì vậy hả." Triệu Thiến cười cười, "Quá chuẩn luôn."

Hứa Tri Nam không có thói quen mặc đồ như vậy, muốn đi thay, kết quả trực tiếp bị Triệu Thiến cùng Khương Nguyệt mỗi người một cánh tay túm ra cửa.

Dọc theo đường đi đến đầu cô cũng không dám ngẩng lên, may mắn Triệu Thiến phối hợp thêm cho cô cái mũ, cô liền cứ như vậy kéo thấp vành nón đi theo hai người đến sân tổ chức.

Tới nơi, Hứa Tri Nam cùng Khương Nguyệt mới phát hiện, Triệu Thiến đúng là không có gạt các cô.

Tạo hình của mọi người khi đi concert đều rất khoa trương, bộ dáng của các cô quả thực đều là không đáng giá nhắc tới.

Đứng ở ngoài sân chỗ cổng soát vé, Hứa Tri Nam nhắn tin cho Lâm Thanh Dã: Bọn em tới rồi.

[ Lâm Thanh Dã: Anh ra giờ đây. ]

[ Hứa Tri Nam: Hiện tại bên ngoài có rất nhiều người. ]

[ Lâm Thanh Dã: Vậy để anh nhờ người dắt các em vào. ]

Rất mau, liền có nhân viên công tác đi đến, dẫn các cô đi vào từ một cửa khác.

Sân ở nơi tổ chức concert là một bãi cỏ bình thường, phía trước có một sân khấu giản dị, phía dưới rải rác mấy cái ghế nhựa trắng, trông rất tuỳ ý.

Thực mau, Hứa Tri Nam liền biết được vì sao nhiều người như vậy lại chỉ có mấy cái ghế ―― ở cái loại không khí này, căn bản sẽ không có ai có thể an phận ngồi ghế.

Bóng đêm dần tới, đèn trên sân cỏ bắt đầu sáng lên, mùa hè rất nhiều muỗi, bất quá không hề ảnh hưởng chút nào đến không khí cuồng nhiệt của buổi concert.

《I'm here for the Song》là chương trình có nhiều người tham gia, concert cũng phải phân thành từng nhóm để biểu diễn.

Diễn trong một ban nhạc là nghề cũ của Lâm Thanh Dã, anh được sắp xếp lên sân khấu cuối cùng.

Đã hai giờ qua đi, trời hoàn toàn tối, mọi ngừoi sôi nổi lấy ra gậy huỳnh quang.

Lâm Thanh Dã ở trong tiếng thét chói đi lên sân khấu, ở trong ban nhạc được lập ra tạm thời này anh vẫn đảm nhiệm vị trí hát chính.

"Vl! Anh ấy nhuộm tóc!" Triệu Thiến gào lên, "Nhan sắc này cũng quá đỉnh đi!"

Phía dưới các fan cũng phát hiện ra, nháy mắt sôi trào.

Anh ấy nhuộm màu xanh lam.

Làn da vỗn dĩ đã rất trắng, màu xanh lam càng làm màu da nổi bật hơn, cơ hồ có thể thấy rõ cả mạch máu dưới làn da.

Gió đêm thổi quét qua, hiện ra hình dáng vai rộng eo thon của anh.

Lâm Thanh Dã đứng ở trên sân khấu, phía trước có một cái giá đỡ mic, cằm khẽ nâng, rõ ràng chỉ là một động tác bình thường nhưng do anh làm ra lại có cảm giác bề nghễ chúng sinh.

Anh quét mắt xuống dưới sân khấu, khi nhìn đến Hứa Tri Nam thì sửng sốt.

Tầm mắt dừng lại hồi lâu.

Hứa Tri Nam cứ như vậy xa xa cách mọi người đối mắt với anh.

Cô lúc này mới nhớ tới cách ăn mặc của chính mình hiện tại, cùng với trang điểm trên mặt.

Trên sân khấu Lâm Thanh Dã chậm rãi cười lên, trong mắt cũng ngậm chút ý cười thú vị.

Anh đứng ở đó với mái tóc xanh, hơn nữa còn cười, quả thực như là một thanh đao được mài bén trực tiếp chém xuống đầu quả tim, dưới đài mọi người càng thêm sôi trào, không khí được đẩy lên hết cỡ.

Lại qua hai giây, anh như là thật sự nhịn không được, cười nhẹ ra tiếng.

Từ trầm, khàn khàn, âm thanh xuyên thấu qua microphone phóng đại truyền tới.

Tất cả mọi người điên luôn.

Triệu Thiến cũng điên rồi.

"A a a a a a a a!!! A Nam!!!!Anh ấy cười với cậu!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro