Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Thanh Dã vẫn luôn nhìn theo Hứa Tri Nam cho đến khi bóng cô biến mất ở cửa sau ký túc xá mới ngồi vào trong xe.

Anh không vội vã lái xe về nhà, cứ như vậy ngồi ở trong xe, rút điếu thuốc từ trong hộp ra cho vào trong miệng cắn, không đốt thuốc, chỉ ngồi ngửi mùi thuốc lá.

Gió từ khe hở cửa sổ xe thổi vào.

Trong trường học có mấy cây Thứ Hòe hoa nở xum xuê, mùi hoa nhàn nhạt cuốn vào bên trong xe.

Lâm Thanh Dã dùng răng di di điếu thuốc trong miệng, cắn ra cả sợi thuốc lá, anh ném điếu thuốc sang một bên, tay chống trán thở hắt ra.

Lòng bàn tay vừa rồi che lại đôi mắt Hứa Tri Nam dính chút mùi, không phải mùi hương trên người cô, mà là mùi son phấn rất nhạt ――là từ lớp trang điểm hôm nay của cô.

Ở trong đầu Lâm Thanh Dã lại lần nữa hiện lên cảnh tượng anh vừa rồi ở trên sân khấu biểu diễn, khoảnh khắc tìm được Hứa Tri Nam ở bên dưới.

Lúc nhìn thấy cô trang điểm thành như vậy, một Hứa Tri Nam với phong cách này, anh cũng không hề ngờ đến.

Ngoài bất ngờ, thì còn cảm thấy đáng yêu.

Anh không nhịn được, ở trên sân khấu bật cười ra tiếng.

Lại ở trong xe đợi một lát, điện thoại rung lên, Hứa Tri Nam nhắn tin tới: Em vào ký túc xá rồi.

Lâm Thanh Dã nhắn lại một chữ 'Ừ', lúc này mới đánh xe rời đi.

***

Hứa Tri Nam vừa đi vào ký túc xá đã bị Triệu Thiến cùng Khương Nguyệt vây quanh, ép hỏi hẹn hò thế nào.

"Đó không phải hẹn hò." Hứa Tri Nam sửa đúng, lại lấy từ trong túi tấm ảnh đã được Thẩm Lâm Lâm ký tên đưa cho cô ấy, "Của cậu nè."

"Có cả ảnh ký tên à!" Triệu Thiến giật mình nói, yêu thích nâng niu không buông tay.

"Ừ, ảnh vừa mới được chụp luôn đấy."

"Oaaa mình yêu cậu quá đi A Nam!" Triệu Thiến kích động mà ôm cô, "Hơn nữa bức ảnh này cũng được chụp đẹp quá đi."

Hứa Tri Nam cười cười: "Không cần cảm ơn mình, là Lâm Thanh Dã hỏi xin cô ấy đấy."

Triệu Thiến nhìn cô chớp chớp mắt: "Lâm Thanh Dã rất có mặt mũi nha."

"Hả?" Cô nhớ lại một chút, nói "Mình cảm thấy mấy người bọn họ đều có quan hệ khá tốt, cũng không có gì phải kiêng kị, Thẩm Lâm Lâm tuy rằng ra mắt đã lâu, nhưng tính tình cũng rất tốt."

"Đấy là tất nhiên rồi, dù sao cũng là người mình thích."

Triệu Thiến nói, khuỷu tay củng củng cô, hạ thấp âm thanh hỏi, "Vậy cậu cùng Lâm Thanh Dã thì sao, thế nào rồi?"

"Cái gì thế nào?"

"Cậu thử nói xem là cái gì, mình thấy anh ấy hiện tại theo đuổi cậu rất nghiêm túc, cậu nghĩ thế nào?"

Hứa Tri Nam dừng một chút, đi đến bàn đặt túi xuống: "Mình cũng không biết."

"Đây chính là cơ hội để yêu đương cùng đại minh tinh đó, nếu là mình thì khẳng định sẽ nắm chắc cơ hội, về sau muốn đi concert với tiết mục của ai có khi còn chẳng cần đoạt vé, có thể trực tiếp đi vào xem." Triệu Thiến nghĩ rồi tưởng tượng, "Cơ mà cậu cũng không theo đuổi idol, phúc lợi này đối với cậu mà nói hình như là không có sức hấp dẫn."

Khương Nguyệt quay đầu hỏi: "A Nam, cậu có phải hay không cảm thấy anh ấy hiện tại có nhiều fans quá, cho nên không dám hẹn hò cùng người ta."

"Cũng không phải." Hứa Tri Nam gãi gãi tóc, "Mình cũng chẳng nói rõ được."

Cô cùng Lâm Thanh Dã trước kia duy trì quan hệ như vậy ba năm.

Cô ngước nhìn Lâm Thanh Dã ba năm, khoảng thời gian đó miên man suy nghĩ, trằn trọc đều nếm thử quá.

Nói thật, cô đến bây giờ đối với sự chuyển biến của Lâm Thanh Dã vẫn như cũ ở trong trạng thái ngơ ngác, lại biết được Lâm Thanh Dã từ trước kia đã biết cô, yên lặng chú ý đến cô lâu như vậy, không có chút xúc động nào là không có khả năng.

Nhưng mà tận ba năm đó, một ngàn ngày đêm.

Hứa Tri Nam lần đầu tiên thích một người đến như vậy, cả ánh mắt lẫn tâm trí đều là anh, một chút che giấu cũng không có.

Quạn hệ của bọn vẫn luôn do Lâm Thanh Dã nắm chủ đạo, trước kia là vậy, hiện tại cũng là vậy.

Bản thân anh khí tràng cường đại, cũng hiểu rõ phải làm như thế nào để cho người khác thích anh.

Cho nên có đôi khi Hứa Tri Nam sẽ cảm thấy sợ hãi.

"Cơ mà một cô gái như tiên nữ giống cậu vậy á." Triệu Thiến vuốt cằm nói, "Nên được theo đuổi lâu một chút, bằng không những gã con trai thúi đó sẽ không biết quý trọng, muốn đàn ông ngoan ngoãn nghe lời, phải chơi kế lạt mềm buộc chặt."

Mấy lời ngụy biện kiểu này Triệu Thiến vừa nói là có thể nói một hồi.

Khương Nguyệt ở một bên cười nói: "Kỳ thật nói vậy cũng không sai."

Hứa Tri Nam véo mặt cô ấy: "Cậu cũng bị Thiến Thiến dạy hư rồi."

"Không phải nha, bởi vì người kia là Lâm Thanh Dã đó, kỳ thật mình vốn dĩ đối với anh ta ấn tượng không tốt lắm, cảm thấy anh ta rất giống mấy tên con trai đểu cáng hư hỏng, cứ có cảm giác mặc kệ là ai khi yêu đương cùng đều sẽ không khống chế được anh ta, lo lắng cậu sẽ bị bắt nạt, cơ mà hôm nay nhìn qua thì thấy anh ta hình như là thực sự thích cậu."

Khương Nguyệt ngồi ở trên ghế, hai tay giao nhau đặt ở lưng ghế, chống cằm, "Nhưng vẫn nên khảo sát lâu thêm một chút, không thể bởi vì anh ấy là Lâm Thanh Dã liền vội vã đáp ứng luôn."

Phòng ký túc xá có ba người, Triệu Thiến hồi trung học đã từng yêu đương, lên đại học cũng có mấy bạn trai, mà Hứa Tri Nam cùng Lâm Thanh Dã cũng có thể nói là từng nửa hẹn hò, chỉ có Khương Nguyệt đối với chuyện yêu đương là thuần túy như một tờ giấy trắng.

Triệu Thiến cười trêu ghẹo nói: "Ây, mình thấy cậu thay vì thi lên thạc sĩ có thể trực tiếp đi mở một lớp dạy yêu đương đó, lý thuyết thì nói được hết câu này đến câu khác, nhưng cậu thực sự hiểu sao."

Khương Nguyệt bị cô ấy nói đến mức ngượng ngùng, nâng tay làm bộ muốn đánh.

"Mình sai rồi mình sai rồi." Triệu Thiến dơ tay đầu hàng.

Khương Nguyệt hừ một tiếng, liếc cô ấy một cái, không thèm chấp nhặt nữa, lại quay sang Hứa Tri Nam nói: "Tuy rằng anh ấy là Lâm Thanh Dã, nhưng cậu cũng là ánh sáng Bình Xuyên của chúng ta đó."

***

Vào ban đêm sau khi tắt đèn, Khương Nguyệt cùng Triệu Thiến vẫn còn phân tích chuyện tình cảm của Hứa Tri Nam, nghe những lời họ nói mà Hứa Tri Nam muốn ngốc luôn, mơ màng muốn đi ngủ.

Ngay trước khi rơi vào giấc ngủ ở bên tai vẫn nghe thấy âm thanh hai người nói chuyện phiếm.

Mấy ngày sau đó Hứa Tri Nam cũng không suy nghĩ quá nhiều về mối quan hệ của chính mình với Lâm Thanh Dã nữa ―― vì đề mục PK cho trận chung kết thiết kế hình xăm đã được thông báo.

Bốn tiểu tổ với phong cách xăm khác nhau, mỗi tổ xăm đều có đề mục cùng tiêu chí tính điểm khác nhau.

Tổ School lại được chia làm old school cùng new school, đề mục PK được đề ra chính là hình một bộ xương khô, kỹ thuật trọng điểm ở chỗ yêu cầu thủ pháp phải đơn giản lưu loát, hình thành hiệu quả thị giác bắt mắt.

Đề mục của tổ xăm truyền thống Phương Đông là hoa sen cùng Cẩm Lý.

Hình của tổ xăm phong cách tả thực là hình cú mèo, mà trọng điểm là ở sắc độ của lông, bắt sáng cùng tô bóng và phần mắt ưng.

Tư liệu của tổ Đồ Đằng là hình phượng hoàng, nhưng phong cách hai phái đồ đằng cùng tả thực hoàn toàn bất đồng, đồ đằng không yêu cầu sinh động như thật, càng thiên về trừu tượng hơn, cụ thể yêu cầu chính mình phải tự thiết kế.

Nhưng bởi vì quán quân tiểu tổ School là Ngụy Tĩnh đã rút lui, cho nên cuối cùng vòng PK này chỉ còn ba đề mục.

Ba quán quân tiểu tổ mỗi người làm ba tác phẩm với ba phong cách xăm khác nhau, một phong cách chính mình am hiểu và hai loại phong cách khác.

Yêu cầu đối với quán quân là cần phải hoàn thành xuất sắc mỗi phong cách, cuối cùng tổng hợp điểm từ ba tác phẩm mới chọn ra quán quân cuối cùng.

Vòng thi đấu lần này gọi là "Thiết kế hình xăm đại tài", nên không chỉ so kỹ thuật xăm, mà còn có cả thực lực trong thiết kế.

Đề mục trận chung kết chính là để khảo nghiệm hai hạng trình độ này.

Tuy rằng cấp cho tư liệu sống, nhưng giống như là đề văn, chỉ cho một phạm vi rất rộng, cụ thể chi tiết như thế nào yêu cầu thợ xăm tự mình thiết kế.

Cũng may nội dung học của năm bốn không nhiều lắm, trước trận chung kết mấy ngày Hứa Tri Nam gần như trừ bỏ công tác, đi học, thì chính là tập luyện thiết kế.

Không biết phải bỏ đi mấy phiên bản, mới rốt cuộc xác định được ba bản thiết kế sẽ sử dụng.

Thời gian được cho để chuẩn bị đã không nhiều lắm, lúc này cũng chỉ dư lại một ngày để cô luyện tập.

Hứa Tri Nam hôm nay không trở về ký túc xá, ở lại cửa hàng luyện tập suốt đêm.

Phong cách tả thực mấy ngày gần đây khách hàng cũng tới làm không ít, đã rất quen thuộc, chủ yếu vẫn là luyện tập phong cách truyền thống phương đông cùng đồ đằng.

Đồ đằng mang theo phong cách rất tục tặc và thị uy, rất ít người sẽ tìm đến Hứa Tri Nam làm, kinh nghiệm của cô cũng vì vậy mà rất ít.

Dùng miếng da luyện tập làm xong một bản, cô đã có chút mệt nhọc.

Lúc này điện thoại rung lên――

[ Lâm Thanh Dã: Ngày mai là trận chung kết? ]

Hứa Tri Nam dụi dụi mắt, ngáp một cái, nhắn trả lời: Vâng.

[ Lâm Thanh Dã: Vậy hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai anh đưa em đi. ]

[ Hứa Tri Nam: Chưa nghỉ ngơi được, còn chưa có chuẩn bị tốt. ]

[ Lâm Thanh Dã: Làm sao vậy? ]

[ Hứa Tri Nam: Còn đang luyện tập, chưa được thuần thục lắm, sợ ngày mai khẩn trương quá sẽ ấn sai kim. ]

[ Lâm Thanh Dã: Còn đang ở tiệm sao? ]

[ Hứa Tri Nam: Vâng. ]

[ Lâm Thanh Dã: Trở về ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn phải thi đấu mà. ]

[ Hứa Tri Nam: Không có thời gian, em định ngủ lại ở trong tiệm một đêm, chờ thi xong lại ngủ bù vậy. ]

[ Lâm Thanh Dã: Ở trong tiệm một mình? ]

[ Hứa Tri Nam: Vâng. ]

Đợi một lát anh cũng không nhắn lại, Hứa Tri Nam lấy ra một miếng da luyện tập mới, tiếp tục vẽ bản thiết kế hoa sen cẩm lý.

***

"Được rồi." Vương Khải từ phòng thu âm đi ra, "Đây là bản Demo mới nhất, chú đã nghe qua, không có vấn đề gì, trực tiếp làm ra thành phẩm cũng được luôn."

Lâm Thanh Dã tiếp nhận: "Để cháu trở về nghe một chút, cảm giác âm nhạc phối vẫn chưa ổn, có khả năng phải điều chỉnh lại một chút."

"Không nghe luôn ở đây sao?" Vương Khải nhìn thời gian, cũng chưa phải muộn lắm.

"Vâng, có chút việc."

"Chuyện gì vậy."

Lâm Thanh Dã không đáp, giơ lên Demo trong tay: "Mấy ngày nữa sửa xong cháu sẽ đưa lại cho chú."

Anh nói xong liền trực tiếp đi luôn.

***

Hứa Tri Nam vẽ được một nửa, trong tiệm bỗng nhiên vang lên tiếng chuông gió, Lâm Thanh Dã đẩy cửa tiến vào, trong tay còn xách theo hai cái túi.

Cô sửng sốt.

Lâm Thanh Dã đem túi trong tay đặt bên cạnh giá gỗ, hỏi: "Chốc lát nữa còn khách không?"

"Không có."

Lâm Thanh Dã liền trực tiếp kéo cửa cuốn xuống, xách túi đến trước mặt cô, lấy hộp cơm bên trong ra, nhàn nhạt giải thích: "Đỡ bị người khác nhìn thấy anh ở trong tiệm của em."

"Sao anh lại tới đây?"

"Ăn cơm tối chưa?"

Hứa Tri Nam lắc đầu.

Anh rút bút xăm từ tay cô ra đặt ở một bên, rồi sau đó đẩy hộp cơm đến trước mặt cô: "Ăn xong rồi luyện."

Hộp cơm kia rất tinh xảo, hộp gỗ, mặt trên còn khắc cả hoa văn, chia thành bốn ngăn, cơm được rắc lên chút mè đen, chay mặn phối hợp.

Hứa Tri Nam lúc này mới cảm thấy có chút đói bụng: "Sao anh biết em sẽ không ăn cơm tối?"

Lâm Thanh Dã cười ra tiếng: "Anh còn không hiểu em sao."

"Hả?"

"Cứ vội là sẽ trực tiếp quên luôn phải ăn cơm, cũng không phải lần đầu tiên em như vậy."

Hứa Tri Nam chớp chớp mắt, bỗng nhiên nhớ tới anh đang nói đến lần nào.

***

Khi đó cô vẫn đang học năm hai.

Chương trình học của năm hai đặc biệt nhiều, một tuần năm ngày, có đến ba ngày là kín lịch học từ sớm đến tối, cũng bởi vậy mà mỗi khi đến kì thi là đặc biệt đáng sợ.

Hứa Tri Nam khi đó còn chưa có cân bằng tốt công việc ở cửa tiệm với việc học, vì thế tới gần ngày thi vẫn còn có một đống lớn tư liệu chưa ôn xong.

Có một môn chuyên ngành, tài liệu cần ôn rất nhiều, còn toàn bộ đều là yêu cầu học bằng cách thuộc lòng nội dung.

Trước ngày thi một ngày, Lâm Thanh Dã tới đón cô, hai người cùng nhau đi đến chung cư của anh.

Lâm Thanh Dã tắm rửa xong ra ngoài, liền thấy cô đang cầm quyển sách giáo khoa dày nặng đứng ở bên cửa sổ học thuộc.

Hình ảnh rất nhu hòa, đúng lúc chạng vạng hoàng hôn, Hứa Tri Nam đứng ở bên cửa sổ, ánh mặt trời chiếu lên làn da cô tạo thành cảm giác trong suốt, tóc mái trên thái dương xù xù.

Anh đứng tại chỗ nhìn một lát: "Đang đọc cái gì vậy?"

"Tài liệu môn mỹ thuật." khuôn mặt Hứa Tri Nam méo xệch như sắp khóc, "Ngày mai phải thi rồi, em chỉ vừa mới bắt đầu ôn thôi."

"Mấy ngày hôm trước không ôn?"

"Có quá nhiều môn phải thi, lại đều dồn vào cùng một lúc, trước đó cũng chưa có thời gian chuẩn bị trước cho môn học này."

Lâm Thanh Dã đi đến bên cạnh cô, ôm eo cô, rũ mắt xem quyển sách giáo khoa, bên trên trang giấy có rất nhiều ghi chú được viết rất nghiêm túc, chi chít, đều là dùng bút highlight để viết.

"Phải ôn hết tất cả những thứ được đánh dấu sao?"

"Vâng, giáo sư nói mấy cái này là trọng điểm của bài thi."

Anh tùy tiện lật lật vài trang, cười nhạo một tiếng: "Trọng điểm nhiều như vậy, bài thi chắc phải dài đến 300 trang nhỉ."

"......"

Hứa Tri Nam vẫn cắm cúi đọc sách, rất nôn nóng.

Lâm Thanh Dã: "Nhiều như vậy, ngày mai đã phải thi, sao có thể ôn hết nổi."

"Đúng rồi đúng rồi." Cô phụ họa theo, cực kì phiền não.

Lâm Thanh Dã rút sách từ tay cô ra, đặt trên bệ cửa sổ, rồi sau đó ôm lấy eo cô kéo tới gần, tiến đến bên tai cô cười xấu xa nói: "Dù sao cũng không ôn kịp, vậy dứt khoát đừng ôn nữa."

Như vậy làm sao mà được?

Hứa Tri Nam nghĩ thầm.

Nhưng lời còn chưa nói ra, đã bị Lâm Thanh Dã cúi người xuống phong kín môi.

Trong tình huống bình thường cô đều sẽ thuận theo, nhưng hôm nay thật sự là sốt ruột phải ôn bài, giãy giụa vài cái: "Không được không được, anh Thanh Dã, nếu không ôn em có khả năng không qua môn được."

"Học sinh tốt như em lúc nào cũng treo câu phải qua môn trên miệng à?" Lâm Thanh Dã buồn cười nói, nâng cằm cô, "Nhìn vào mấy trang giấy được ghi chú kín kia của em, muốn không qua môn cũng khó."

Hứa Tri Nam bắt lấy bàn tay đang quấy phá của anh: "Nhưng em thật sự chưa kịp ôn."

"Thả lỏng một chút chốc nữa ôn sẽ càng vào hơn đấy." Ngữ điệu của anh rất xấu xa, cúi người nhẹ hôn lên lỗ tai cô, "Bằng không, anh làm của anh, em ôn của em?"

"......"

Hứa Tri Nam bị lời này của anh làm cho mặt đỏ lừ lên, căn bản không thể suy nghĩ được cái gì gọi là "Anh làm của anh".

Cô đỏ mặt nói không nên lời, rồi sau đó cảm thấy dưới thân chợt lạnh, Lâm Thanh Dã đã nhấc váy của cô lên.

Sau khi đã bế lên giường, anh còn có ý xấu hỏi thêm một câu ở bên tai cô: "Muốn ôn bài nữa không? Anh mang sách qua đây cho em."

Lông mi Hứa Tri Nam run lên, cắn môi không nói lời nào.

Lâm Thanh Dã cười cực kì bỉ ổi, cứ thể bỏ qua đề tài này luôn.

Sau đó, Hứa Tri Nam không còn dư thừa tâm tư để suy nghĩ đến bài thi cuối kỳ nữa..

Chờ đến lúc kết thúc sắc trời đều đã tối đen, Hứa Tri Nam tắm xong, mặc bộ quần áo ngủ màu trắng dựa vào đầu giường, từ mũi chân đến đầu ngón tay đều không có sức lực.

Lâm Thanh Dã mở cửa sổ thông gió, cầm lấy quyển sách trên bệ cửa sổ đưa cho cô: "Còn đọc nữa không?"

Hứa Tri Nam hữu khí vô lực mà tiếp nhận, nhận mệnh gật gật đầu: "Đọc."

"Ôn xong chúng ta đi ăn cơm tối."

Anh nói xong, lấy hộp thuốc và bật lửa, đi ra ngoài hút thuốc.

Vừa rồi làm quá mạnh, Hứa Tri Nam ngồi như thế nào cũng cảm thấy không thoải mái, cuối cùng nằm bò ra mới cảm thấy thoải mái hơn chút, cuối cùng đành nằm nhoài ra trên giường tĩnh tâm ôn bài.

Cứ thế một giờ qua đi.

Lâm Thanh Dã vốn không muốn quấy rầy cô, nên ngồi yên ở bên ngoài phòng khách, định chờ cô đói bụng thì sẽ ra ngoài rồi cả hai gọi cơm về ăn, nhưng chờ mãi chờ mãi không thấy cô ra, vì thế anh lại lần nữa vào phòng ngủ.

Anh trực tiếp đi đến bên cạnh cô, ngồi ở mép giường, giơ tay cách chăn vỗ lên mông cô.

Hứa Tri Nam cứng đờ cả người, ngón tay đang lật giở trang sách cũng ngừng lại.

Tay Lâm Thanh Dã sờ lên, Hứa Tri Nam chịu không nổi, cả người nhích nhích sang bên, muốn tránh tay anh.

"Trốn cái gì?"

"Anh đừng như thế, hôm nay không làm nữa đâu, em muốn ôn bài."

Lâm Thanh Dã nhướng mày, cười rộ lên: "Anh có nói là muốn làm lần nữa sao?"

Anh cố tình trêu cô.

Trêu đùa Hứa Tri Nam là một việc làm rất có cảm giác thành tựu, bởi vì chỉ mới nói mấy câu, mặt cô đã đỏ lên.

Lâm Thanh Dã thấy da mặt cô thật sự rất mỏng, không đùa cợt nữa: "Nên ăn cơm thôi, bài thì đến tối rồi ôn tiếp."

"Em không ăn cơm đâu, không còn thời gian để ôn nữa rồi."

Anh nhíu mày: "A Nam."

Cô khó có được cố chấp: "Em không ăn, còn có một nửa bài còn chưa ôn, cứ như vậy đi thi khẳng định sẽ trượt môn."

Hứa Tri Nam là một sinh viên tốt, căn bản không biết thực ra cũng không dễ bị trượt môn như vậy, cô bình thường đều rất tập chung nghe giảng và làm bài, lúc đi thi chỉ cần không hỏi một câu làm sai ba câu thì sẽ không có khả năng bị trượt môn.

"Vậy thì cứ ra ngoài trước, ra phòng khách rồi ôn."

Lúc này Hứa Tri Nam mới xuống giường, đi theo anh đến phòng khách.

Lâm Thanh Dã gọi cơm hộp, nửa giờ sau đưa đến, Hứa Tri Nam vẫn như cũ ôm sách không chịu buông, nói bản thân không đói bụng, không muốn ăn.

"Ăn xong lại ôn." Lâm Thanh Dã kiên trì.

Hứa Tri Nam không muốn, nhưng cũng không muốn liên tục cự tuyệt lời nói của anh, vì thế đơn giản là giả vờ không nghe thấy, cứ ngồi ở trước bàn mà bất động.

Lâm Thanh Dã đợi cô trong chốc lát, phát hiện trò mèo của cô liền trực tiếp duỗi tay rút sách của cô ra, cánh tay giơ lên cao.

Hứa Tri Nam đứng lên đi đoạt lại, rồi lại bị anh ôm eo kéo vào lòng, để Hứa Tri Nam ngồi ở trên đùi mình, rồi sau đó ném sách giáo khoa đến chỗ cô không với tay lấy được.

Cánh tay vòng qua eo giam cầm lại, nhét đôi đũa vào tay cô: "Ăn trước đã."

"Thật là." Cô mềm mại oán giận một tiếng, "Em thật sự không muốn ăn."

Cô nói, còn giãy giụa vài cái, muốn từ trong lồиg ngực anh rời đi, cọ vài cái ở trên đùi anh.

Mi tâm Lâm Thanh Dã căng thẳng, giọng nói cũng trầm xuống: "Em còn động đậy nữa thì buổi tối đừng hòng ôn bài."

Hứa Tri Nam khựng ngay lại, bỗng nhận thấy được sự biến hóa, không dám động tiếp nữa, cũng không dám dùng sức, nhẹ nhàng ngồi ở trên đùi anh, từ mặt đến cổ đều đỏ lên, cúi đầu im lặng mà ngoan ngoãn ăn cơm.

Ăn xong rồi, buông chiếc đũa, cô quay đầu nhìn về phía Lâm Thanh Dã, ngoan ngoãn thông báo: "Em ăn xong rồi."

Lâm Thanh Dã quét mắt liếc một cái, ăn không được nhiều, nhưng cũng được một nửa, xem như là không phải ăn cho có lệ, anh ung dung trả lời: "Ừ."

Hứa Tri Nam mím môi, thành thật nói: "Em muốn ôn bài."

Lâm Thanh Dã cười, lúc này mới rốt cuộc buông cô ra.

***

Trong tình huống hiện tại, lại nhớ lại những việc trước kia, mặt Hứa Tri Nam lại bắt đầu nóng lên.

Lâm Thanh Dã liếc mắt nhìn cô một cái, môi cong lên cười một tiếng trầm thấp, không nhiều lời, đưa cho cô đôi đũa: "Ăn xong rồi luyện."

Đại khái là do nhớ lại chuyện trước kia, Hứa Tri Nam nghe bốn chữ vô cùng đơn giản này của anh thôi cũng cảm thấy có chút thẹn thùng, thấy từ chối thì không ổn, sẽ giống như cô đang cố ý hồi tưởng và tái diễn lại ký ức lúc trước.

Dù sao Lâm Thanh Dã luôn có biện pháp làm cô phải ăn cơm.

Hứa Tri Nam ăn cơm, lại ngẩng đầu nhìn anh một cái: "Anh ăn rồi sao?"

"Ừ."

Mấy bản thiết kế của cô đặt ở bên cạnh, bản thân Hứa Tri Nam theo ngành thiết kế chuyên nghiệp, thiết kế của cô không phải giỡn chơi, mỗi một bản đều rất đẹp.

Mà trong đó bản vẽ phong cách đồ đằng đại khái là nổi bật nhất, Lâm Thanh Dã cũng là lần đầu tiên thấy cô vẽ đằng.

Đồ đằng Phượng hoàng.

Rất ngắn gọn, sắc thái từ đen đến đỏ thay đổi dần dần, phượng hoàng niết bàn.

"Ngày mai thi đấu muốn làm ba hình vẽ này?" Lâm Thanh Dã hỏi.

"Vâng."

"Tìm được người mẫu rồi sao?"

"Người mẫu cho trận chung kết là do ban tổ chức bên kia thống nhất, hình như là tìm người tình nguyện."

Dù sao cũng đều là được xăm từ quán quân tiểu tổ được bình chọn ra, nên cũng không cần lo lắng nếu xăm không đẹp thì phải làm sao.

Lâm Thanh Dã gật gật đầu, không nói tiếp nữa.

Hứa Tri Nam thực mau ăn xong cơm, dọn gọn gàng hộp cơm, lúc này mới hỏi: "Hôm nay anh không có việc gì sao?"

"Đã trễ thế này, có thể có chuyện gì." Lâm Thanh Dã ném túi vào thùng rác, "Ở cùng em một lát."

Hứa Tri Nam khựng người: "Em còn phải luyện tập đó."

"Em cứ làm việc của em đi, không cần để ý đến anh." Anh nói, từ trong túi rút ra quyển vở, hỏi, "Có bút không?"

"Ở trên bàn."

Lâm Thanh Dã đứng dậy, cầm lấy bút chì, một lần nữa ngồi đối diện cô, mở vở ra, bên trong là nhạc phổ anh viết tay, không được chỉnh tề lắm, chỗ này một chút chỗ kia một chút, đại khái chỉ có chính bản thân anh xem hiểu được.

Anh một lần nữa sửa lại bản nhạc, vừa rồi đã ở chỗ Vương Khải nghe qua một lần bản demo đã được thêm nhạc cụ, hiện tại đã có sẵn ý tưởng nên sửa như thế nào.

Rất nhanh liền cầm bút viết lên.

Thời điểm anh chơi nhạc kỳ thật rất hấp dẫn người khác.

Dù là ở trên sân khấu, hay là thời điểm an tĩnh ngồi viết lời viết nhạc.

Ngón tay thon dài cốt cảm nắm bút chì, đặt ngòi bút lên mấy chỗ, viết ra đoạn nhạc mới, đến nốt nhạc cũng thật xinh đẹp.

Hứa Tri Nam nhìn anh viết nhạc trong chốc lát, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, một lần nữa cầm lấy bút xăm tiếp tục phần vừa rồi chưa làm xong.

Cửa cuốn của cửa hàng xăm được kéo lên, ngăn cách một phần tạp âm bên ngoài.

Đèn dây tóc trên trần nhà sáng trưng, hai người mặt đối mặt ngồi.

Một người cúi đầu hết sức chuyên chú mà xăm mỗi chỗ thật chi tiết cẩn thận lại xinh đẹp.

Một người khác lại có bộ dáng không nghiêm túc như vậy, tay nâng má, đầu ngón tay nắm cây bút xoay xoay, nhìn trong chốc lát mới di chuyển bút viết xuống mấy chữ.

Cuối cùng vẫn là Lâm Thanh Dã kết thúc trước, ở trong lòng anh đã có giai điệu đại khái, ngón tay nhẹ gõ ở trên bàn, nhìn lại đoạn nhạc phổ vừa sửa xong thêm một lần nữa, rồi sau đó gửi qua cho Vương Khải.

Tin được gửi đi một lúc, xác định bên kia đã nhận được anh liền cất di động đi, nhìn về phía Hứa Tri Nam.

Cô rõ ràng là thấy buồn ngủ, vừa xăm vừa ngáp, làm cho hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn không rõ đồ vật, xoa xoa đôi mắt xong mới tiếp tục được.

"Thật sự không quay về?"

"Vâng." Hứa Tri Nam nhìn trước mắt, "Quá muộn rồi, hiện tại trở về mấy cô ấy khẳng định đã ngủ rồi, sẽ đánh thức họ mất, chờ lúc nữa em nằm ngủ một lát ở đây là được."

"Có muốn đi đến chỗ anh không, phòng làm việc ấy, gần chỗ này, chỉ có vài bước."

Hứa Tri Nam khựng lại, ngẩng đầu nhìn anh, không nói chuyện.

Lâm Thanh Dã liền cười: "Chỉ đơn thuần ngủ một giấc."

"......"

Hứa Tri Nam: "Không sao đâu, em ngủ tại đây là được rồi."

Lâm Thanh Dã cũng không nói thêm nữa.

"Anh vẫn chưa về sao?" Hứa Tri Nam hỏi.

"Ừ, chờ em luyện xong rồi anh trở về, dù sao anh vốn dĩ cũng không ngủ nhiều lắm."

Vì thế Hứa Tri Nam tiếp tục luyện tập nội dung ngày mai trên tâm da nhân tạo, Lâm Thanh Dã không tiếp tục quấy rầy cô nữa, nhìn di động một lát, giở đến một trang trống trong quyển vở, tiếp tục viết.

Đêm dần dần yên tĩnh, đã tới nửa sau của cuộc sống sinh hoạt ban đêm của Yển Thành.

Hứa Tri Nam lại ngáp mấy cái.

Lâm Thanh Dã buông bút, nhìn quanh một vòng, lấy bình đun nước của cô trên bàn đi vào phòng trong, thêm nước rồi đun lên.

Anh dựa vào ven tường, di động rung lên.

[Lâm Quan Thừa: Ngày mai về nhà một chuyến đi.]

[ Lâm Thanh Dã: Có việc rồi. ]

[Lâm Quan Thừa: Con biết ngày mai là ngày gì.]

Lâm Thanh Dã nhìn bình nước đang đun trên ngăn tủ, sùng sục mà sôi lên rồi bốc khói, ánh mắt anh có chút lạnh lùng, không chứa một chút cảm xúc nào.

Một lát sau, anh nhắn lại.

[ Lâm Thanh Dã: Lúc nào.]

[ Lâm Quan Thừa: Buổi sáng đi.]

[ Lâm Thanh Dã: Buổi sáng không rảnh.]

[Lâm Quan Thừa: Vậy giữa trưa.]

Lâm Thanh Dã dừng một chút, cuối cùng nhắn lại một chữ "Được".

Cùng lúc đó, nước trong ấm cũng đun xong, chốt mở tự động bật lên.

Anh đứng ở góc phòng, dựa vào tường, nhịn không được muốn hút thuốc.

Anh nghiêng đầu nhìn về một phía, mới phát hiện phòng này vậy mà còn có một cái cửa sổ nhỏ, Lâm Thanh Dã đi đến bên cửa sổ ―― đã lâu rồi không được mở ra, khoá cửa đã bị rỉ sắt.

Dùng sức kéo cửa sổ ra, Lâm Thanh Dã lấy hộp thuốc từ trong túi.

Bao thuốc này đã ở yên trong túi anh một khoảng thời gian rồi, cai thuốc cũng xem như có hiệu quả, gần đây cũng không hề hút, đáng tiếc đêm nay lại quay lại như cũ.

Ánh lửa chợt bùng lên, ngọn lửa đốt cháy đầu thuốc.

Lâm Thanh Dã chống khuỷu tay ở bệ cửa sổ, lưng hơi cong, sương khói xanh trắng lượn lờ.

Hút xong một điếu, anh lại để gió thổi một lát mới đứng thẳng dậy, cầm ấm đun nước vừa chuẩn bị xong đi ra ngoài, lại bỗng nhiên nghĩ đến trước kia từng nói với Hứa Tri Nam bản thân muốn cai thuốc, vì thế lại lấy nước súc miệng.

Đẩy cửa đi ra ngoài mới phát hiện Hứa Tri Nam đã ngủ rồi, gối lên bàn công tác, trong tay còn nắm bút xăm, cũng may là đã đóng nguồn điện.

Lâm Thanh Dã rót cốc nước, đặt sang một bên, rồi sau đó đi đến dọn bút xăm, da luyện tập cùng bản phác thảo xung quanh Hứa Tri Nam rồi đặt hết lên trên kệ sách.

Anh cong thân, tay vòng qua đầu gối bế cô lên, đặt cô lên trên giường công tác, đắp chăn.

Nước đã nguội bớt, anh uống mấy ngụm, ngồi dựa lên chiếc ghế bên cạnh, nhìn Hứa Tri Nam đã đi vào giấc ngủ.

Chăn che đi nửa khuôn mặt.

Khuôn mặt cỡ bằng bàn tay, khung xương rất nhỏ, trên mặt lại không phải kiểu gầy quắt lại, nằm nghiêng gối lên cánh tay, đè lên một bên má, ngủ thật sự rất sâu.

Lông mi cong vυ"t, từng cọng rõ ràng, rất dày.

Lâm Thanh Dã nhìn một lát, rồi sau đó cúi người tới gần, nhịn không được duỗi tay chạm chạm vào lông mi của cô.

Lông mi đen run rẩy vài cái, tần suất rất nhanh.

Lâm Thanh Dã tiếp tục "Quấy rầy", đầu ngón tay như bàn chải lại lần nữa lướt qua lông mi cô.

Trong lúc ngủ mơ Hứa Tri Nam cũng cảm nhận thấy, đại khái là cảm thấy chắc là côn trùng bay qua, nhăn mũi, duỗi tay phẩy phẩy, đúng lúc bắt được ngón trỏ quấy phá của anh.

Thành công bắt được thứ làm phiền đến giấc ngủ, Hứa Tri Nam nhẹ nhàng "Hừ" một tiếng, cọ vài cái trên bề mặt khăn trải giường, cứ như vậy nắm lấy tay anh không buông.

Lâm Thanh Dã tùy ý để cô giữ tay.

Khói mù vừa rồi quét tới trong lòng, cùng cơn nghiện thuốc lá cũng tiêu tan không còn một mảnh.

Sau một lúc lâu, anh cúi thấp xuống, trán nhẹ nhàng dán lên cánh tay của cô, vùi đầu xuống, cong môi cười lên: "A Nam."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro