Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, Hứa Tri Nam vừa mở mắt đã nhìn thấy Lâm Thanh Dã, bị dọa giật cả mình.

Giường công tác vốn đã hẹp, cô bị giật mình kêu lên một tiếng, cơ thể ngả ra sau, lúc chuẩn bị ngã xuống lại được một cánh tay đầy sức mạnh giữ lại, túm cô trở về.

Lâm Thanh Dã vẫn chưa tỉnh hẳn, động tác vừa rồi hoàn toàn là theo bản năng, lúc này mới nhíu mi chậm rãi mở mắt ra.

Bộ dáng vừa mới tỉnh ngủ của anh quả thực rất lạnh lùng khó ở.

"Làm sao vậy?" Tay anh đặt trên eo cô hai giây, sau đó thu lại.

"Em sao lại ngủ ở đây vậy?"

Hứa Tri Nam quả thực cảm thấy trí nhớ của mình như một bộ phim bị đứt đoạn, tối hôm qua vốn chỉ định nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, không nghĩ tới chính mình lại cứ như vậy ngủ luôn, còn ngủ thẳng một giấc đến sáng.

Vừa lên tiếng hỏi xong cô cũng tự suy nghĩ cẩn thận, khẳng định là Lâm Thanh Dã ôm cô lên giường ngủ.

"Anh tối hôm qua ghé vào đây ngủ sao?" Cô lại hỏi.

"Ừ."

Lâm Thanh Dã ngồi dậy, giơ tay bóp bóp sau cổ.

Cả đêm đều duy trì một tư thế như vậy để ngủ thực sự không ổn, ngày thường Hứa Tri Nam xăm hình hai giờ đã cảm thấy nhức mỏi.

Anh vừa ấn vừa vặn cổ.

"Đau không?"

"Còn tốt." Lâm Thanh Dã mắt nhìn di động, "Thi đấu khi nào bắt đầu."

"Buổi sáng 9 giờ, phải chuẩn bị đi luôn."

"Sớm như vậy."

"Vâng, bởi vì lần này cần làm ba đồ án, tuy rằng đều là hình nhỏ, nhưng sau đó còn phải trực tiếp chấm điểm để chọn ra quán quân á quân hạng ba rồi trao giải, khả năng sẽ mất nhiều thời gian."

Hứa Tri Nam trước đó đã tính toán ở lại trong tiệm luyện tập suốt đêm, cho nên đồ dùng cá nhân cũng đều mang đến, cô mở ngăn kéo, lấy ra bàn chải đánh răng mới nguyên chưa sử dụng đưa cho Lâm Thanh Dã.

Cửa hàng xăm tuy nhỏ, nhưng đồ đạc thì rất đầy đủ.

Cô đẩy cửa đi vào phòng trong, gió thổi bay tóc cô.

"Ấy? Cửa sổ sao lại mở nhỉ?" Cô nhớ rõ từ trước tới nay chưa từng mở cánh cửa sổ này ra.

Hứa Tri Nam đi qua chỗ cửa sổ đang mở, ngoài cửa sổ là một mảnh cỏ xanh, cô rũ mắt nhìn xuống dưới chân cửa sổ thấy tàn thuốc lá, nghiêng đầu hỏi: "Ngày hôm qua anh hút thuốc sao?"

"Ừ, lúc đun nước có hút một điếu, đi ra ngoài em đã ngủ rồi."

Hứa Tri Nam nhẹ nhàng nhíu mày: "Không phải anh nói muốn cai thuốc sao?"

Lâm Thanh Dã sờ cái mũi: "Không nhịn được."

"Hút ít thôi nha."

Lời nói của cô vốn có chút ý tứ oán giận, nhưng từ trong miệng cô nói ra lại rất mềm mại, không giống oán giận, ngược lại như là làm nũng.

Lâm Thanh Dã cười ra tiếng, ngoan ngoãn đồng ý: "Đã biết."

Phòng trong rất nhỏ, chỉ để chút đồ linh tinh, còn lại cũng chỉ đủ để bồn rửa tay cùng bệ xí, hai người ở bên trong thì riêng việc xoay người cũng có chút khó khăn.

Lâm Thanh Dã bỏ chỗ nước cũ trong bình hôm qua, chuẩn bị đi lấy thêm nước mới: "Em đi rửa mặt trước đi, anh đi đun nước."

Anh nói, xoay người lại đi ra ngoài.

Hứa Tri Nam nhìn bóng dáng anh, hẳn là tối qua anh ngủ không ngon, lấy nước xong cắm điện liền dựa vào giá gỗ bên cạnh, giơ tay tiếp tục bóp cổ cùng bả vai.

Cửa cuốn bị kéo lên, tóc trên trán anh rũ xuống, ánh sáng mặt trời của buổi sớm chiếu vào tiệm, rơi trên mặt hiện ra những mảng nắng loang lổ.

Cô thu hồi tầm mắt, bắt đầu rửa mặt.

Chờ cô rửa mặt xong rồi Lâm Thanh Dã mới tiến vào, Hứa Tri Nam mới vừa ra ngoài, Từ Chấn Phàm liền tới.

"Em gái A Nam!" Anh ta vừa kêu một tiếng, toàn bộ tiệm đều tràn ngập không khí sôi động.

"Sao anh đến đây sớm vậy?"

"Hôm nay không phải là trận chung kết sao, anh đi cũng em, làm cổ động viên cho em!" Từ Chấn Phàm vỗ vỗ bộ ngực, "Chuẩn bị thế nào rồi?"

Hứa Tri Nam ăn ngay nói thật: "Không quá đầy đủ."

Từ Chấn Phàm trấn an nói: "Không có việc gì, lần này thời gian vốn dĩ quá vội vàng, anh tối hôm qua có gọi điện thoại cùng anh Lộ, anh ấy cũng nói mấy ngày này vội vàng chuẩn bị đến tiệm cũng không đi được."

Hứa Tri Nam lấy toàn bộ đồ lát nữa cần dùng cho thi đấu bỏ hết vào túi, Từ Chấn Phàm nhìn thấy mấy bản thảo thiết kế cô đặt ở bên cạnh: "Được quá nha, thiết kế đồ đằng này của em cũng rất đẹp đó."

"Thật vậy à?" Hứa Tri Nam cười cười, "Em rất ít khi vẽ phong cách này, còn cảm thấy lo lắng sẽ vẽ xấu."

"Đương nhiên là đẹp rồi! Thi đấu hôm nay cố lên nha, tự tin một chút." Từ Chấn Phàm nói, "Tuy rằng anh Lộ rất lợi hại, rốt cuộc cũng là lão làng trong giới xăm hình mà, bất quá có câu trò giỏi hơn thầy, kết quả cuối cùng thế nào cũng chưa biết được!"

Hứa Tri Nam cười nói cảm ơn.

Mà cùng lúc đó, Lâm Thanh Dã ở phòng trong rửa mặt xong đẩy cửa ra ngoài, anh rửa mặt, nhưng không có khăn lông, trên mặt vẫn còn bọt nước, tóc cũng bị ướt, bọt nước theo mũi cùng quai hàm lăn xuống dưới.

Từ Chấn Phàm chớp chớp mắt ngây người, lại nghĩ tới trước đó lúc chuyện của Nguỵ Tĩnh xảy ra gây ồn ào huyên náo ở trong giới xăm, Lộ Tây Hà cũng nói qua với anh ―― thợ xăm A Nam thâm tàng bất lộ, là một cô gái nhỏ rất lợi hại.

Từ Chấn Phàm truy hỏi, Lộ Tây Hà cũng không nói nhiều, chỉ một câu "Đại minh tinh anh hùng cứu mỹ nhân, gặp qua chưa?"

Anh vẫn luôn không hiểu, thẳng đến lúc được nhìn một màn trước mắt này, bỗng nhiên xâu chuỗi được tất cả những sự tình lúc trước.

Từ Chấn Phàm mặt không biểu cảm dùng dư quang liếc nhìn đồng hồ ở một bên, lúc này mới 7 giờ nha.

Sớm như vậy, một người nam nhân từ buồng trong đi ra, còn là bộ dáng vừa mới rửa mặt xong.

Ai da, chuyện này không thể nghĩ nhiều.

Dễ dàng phát sinh tư tưởng bất bình thường.

Em gái A Nam quả nhiên là thâm tàng bất lộ!

Từ Chấn Phàm đột nhiên đến đôi mắt cũng không biết nên nhìn chỗ nào.

Nhưng Lâm Thanh Dã lại gật đầu chào hỏi cùng anh trước, Từ Chấn Phàm ngượng ngùng cười: "Chào cậu chào cậu."

Lâm Thanh Dã không để ý đến anh ta nữa, gương mặt kia của anh khi không có biểu tình gì trông rất lạnh lùng, đứng ở bên cạnh người xuân phong ấm áp như Hứa Tri Nam, hai loại tương phản liền càng thêm rõ ràng.

Từ Chấn Phàm nghĩ thầm: Không hổ là tuổi còn trẻ đã nổi tiếng, tính cách rất kiêu ngạo.

Kết quả cái người kiêu ngạo poker face này giây tiếp theo liền cúi đầu nói với Hứa Tri Nam: "Không ăn sáng sao?"

Thanh âm còn rất ôn nhu.

Từ Chấn Phàm bỗng nổi lên một tầng da gà.

"Không còn kịp nữa, bên ngoài địa điểm thi đấu hình như có quán bán đồ ăn sáng, đi qua đấy mua cũng được."

Lâm Thanh Dã: "Để anh đưa hai người đi."

Vì thế Từ Chấn Phàm cứ thế mang vẻ mặt ngơ ngẩn mà đi theo ngồi vào chiếc xe kia của Lâm Thanh Dã, trong đầu nghĩ mình đang ngồi trên xe người nổi tiếng, toàn bộ hành trình như đứng đống lửa, như ngồi đống than, đến nói chuyện cũng không dám, cho đến khi Lâm Thanh Dã dừng xe ở nơi phụ cận sân thi đấu.

Ven đường có mấy quán bán đồ ăn sáng.

Hứa Tri Nam quay đầu hỏi Từ Chấn Phàm ngồi ở ghế sau: "Anh Chấn Phàm, anh ăn sáng chưa?"

Từ Chấn Phàm không có thói quen ăn vào sáng sớm mỗi ngày: "Còn chưa ăn nữa."

"Vậy để em đi mua luôn."

Cô nói xong liền xuống xe, trong xe chỉ còn lại có hai người Lâm Thanh Dã cùng Từ Chấn Phàm, anh ta chịu không nổi, cũng theo sát xuống xe đi qua quán bán đồ ăn sáng.

Hứa Tri Nam sửng sốt: "Anh xuống đây làm gì."

Từ Chấn Phàm ăn ngay nói thật: "Khí tràng của vị anh em trên xe quá kinh khủng, không dám ngồi một mình cùng cậu ấy đâu."

Hứa Tri Nam cười rộ lên, "À" một tiếng, không nhiều lời nữa.

Bánh bao tiệm này bán rất tốt, địa điểm của cửa hàng cũng ở con đường đi học đi làm, có một hàng người xếp hàng trước cửa, phải chờ vài phút mới đến lượt mua.

"Anh ăn mấy cái?" Hứa Tri Nam hỏi.

Từ Chấn Phàm: "Ba cái."

"Chú ơi, cho cháu sáu cái bánh bao." Hứa Tri Nam hơi hơi cong người, nói với chủ quán, "Với thêm ba cốc sữa đậu nành nữa ạ."

Từ Chấn Phàm: "Nhiều như vậy?"

"Ừ, mua cho anh ấy nữa."

Xung quanh có rất nhiều người, Hứa Tri Nam không nhắc tới tên của Lâm Thanh Dã, chỉ chĩa tay về phương hướng chiếc xe.

Trong lòng Từ Chấn Phàm nói đại minh tinh chẳng lẽ sẽ ăn mấy món ăn bình dân tầm thường này sao?

Hứa Tri Nam thanh toán tiền, lại chạy về đến bên cạnh xe, Từ Chấn Phàm không đi qua cùng, đứng ở một bên chờ cô.

Lâm Thanh Dã hạ cửa kính xe xuống, đưa cô túi công tác, Hứa Tri Nam nhận xong nói cảm ơn, rồi đưa cho anh hai cái bánh bao cùng một cốc sữa đậu nành: "Anh ăn không?"

Tầm mắt Lâm Thanh Dã nhìn qua, bánh bao thịt, bọc trong túi nilon trong suốt, mà sữa đậu nành thì được đựng trong cốc nhựa mỏng loại vừa ấn liền bẹp, phía trên cốc còn in hình hoạt hình.

Anh đối với việc ăn uống ngày thường đều rất chú ý, tuy không tính là kén ăn, nhưng trừ bỏ thi thoảng ăn khuya cùng mấy thành viên ban nhạc, anh không hay ăn đồ ở mấy quán ven đường.

Lâm Thanh Dã nhận lấy, cười nói cảm ơn.

Từ Chấn Phàm đang đứng ở một bên: "............"

Hứa Tri Nam ôm túi: "Vậy em đi trước đây."

"Đợi chút."

Lâm Thanh Dã vươn tay về phía cô, lòng bàn tay hướng về phía trước, ngón tay thon dài xinh đẹp hơi cong.

Hứa Tri Nam nhìn tay anh, không rõ nguyên do: "Làm sao vậy?"

"Tay."

Cô nửa tin nửa ngờ không hiểu gì đưa bàn tay qua.

Lâm Thanh Dã nắm lấy, nhéo nhéo tay cô, nói: "Thi đấu cố lên."

***

Đi cùng Từ Chấn Phàm vào nơi thi đấu, Lộ Tây Hà cùng một quán quân tiểu tổ khác đã tới rồi.

Quán quân tiểu tổ truyền thống phương Đông là một cô gái, tóc bạch kim, trang điểm kiểu khói, Hứa Tri Nam nhận ra, chính là người lần trước ở KTV quỷ khóc sói gào bài《 Thứ Hòe 》.

Trừ bỏ ba tuyển thủ thi đấu bọn họ, còn rất nhiều người khác cũng tới, trận chung kết được vào xem, có không ít người yêu thích xăm hình đều tới.

"Em gái A Nam." Lộ Tây Hà chào hỏi cô.

"Anh Lộ."

Lộ Tây Hà nhìn ra cô đang khẩn trương, vỗ vỗ bả vai cô: "Ai da, cứ bình tĩnh đi, tuổi còn trẻ đừng tạo áp lực lớn như vậy cho chính mình, còn không phải chỉ là một trận chung kết sao, tên ngu ngốc Ngụy Tĩnh kia không có ở đây, tổng cộng chỉ có ba người, có thế nào thì cũng đều có thể nhận giải không á quân thì cũng hạng ba."

Hứa Tri Nam bị anh chọc cười, thần sắc không căng thẳng như trước nữa.

Rất nhanh, thi đấu bắt đầu.

Ba người từng người đều được phân một người mẫu.

Trận chung kết của cuộc thi xăm hình cũng rất là tuỳ ý.

Ba quán quân tiểu tổ cùng ba cái giường công tác song song nhau, mà quần chúng vây xem cũng không có sân cố định, cứ đứng ở ngay cửa sổ cách đó không xa nói chuyện phiếm.

Từ Chấn Phàm đứng ở trong đám người, giơ cánh tay hô to: "A Nam cố lên!!!"

Lộ Tây Hà là lão sư trong ngành xăm, đối với loại thi đấu này cũng tương đối thành thạo, còn bớt thời giờ ngẩng đầu liếc anh ta một cái: "Tên kia sao cậu vừa gặp em gái xinh đẹp liền phản bội luôn được vậy?"

Một đám người xung quanh cười ha ha.

Hứa Tri Nam mím môi cười khẽ.

Từ Chấn Phàm "Ai ai" vài tiếng, mất bò mới lo làm chuồng mà thêm một câu: "Anh Lộ cũng cố lên!"

Có người đào hố hỏi: "Cậu hy vọng ai lấy quán quân vậy?"

Từ Chấn Phàm ai cũng không đắc tội: "Tôi thấy bọn họ cả ba người đều lợi hại như vậy, dứt khoát cùng đứng nhất đi."

***

Đưa Hứa Tri Nam xong, Lâm Thanh Dã đi đến công ty, một lần nữa thu âm lại bản demo đã được sửa chữa, cơ bản đã xác định xong bài hát chủ đề mới.

Đến giữa trưa, Lâm Thanh Dã trở về nhà lớn Lâm gia.

Anh đã gần như không nhớ rõ lần cuối mình trở về đây là khi nào.

Không chỉ anh, người làm trong nhà cũng giống vậy, khi mở cửa ra nhìn thấy anh rõ ràng rất sửng sốt, nụ cười cứng đờ: "Tiểu thiếu gia đã về rồi."

Lâm Thanh Dã nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, đổi giày vào nhà.

Lâm Quan Thừa đúng lúc từ trên lầu xuống dưới: "Tới rồi, ngồi đi, đã lâu rồi không cùng ăn cơm."

Hai người cùng ngồi xuống, đại khái là Vương Khải đã nói qua với Lâm Quan Thừa, nên ông cũng biết Lâm Thanh Dã đang chuẩn bị album, ông hỏi vài câu về tiến trình chuẩn bị album.

Tuy rằng sản nghiệp của Lâm Quan Thừa rất nhiều, nhưng không có cái nào liên quan đến giới giải trí, đối với đề tài này cũng không hiểu lắm, cũng chỉ là thuận miệng nói chuyện phiếm mà thôi.

"Mau đi lên lầu gọi bà chủ xuống, như thế nào còn chưa xuống dưới, đồ ăn đều đã nguội." Lâm Quan Thừa nghiêng đầu nói với người hầu.

Người hầu "Vâng" một tiếng, hướng ánh mắt nhìn Lâm Thanh Dã một chút, rồi mới đi lên lầu.

Trong chốc lát Phó Tuyết Mính liền xuống lầu, bà hôm nay mặc một bộ váy đen, tóc dài đen thẳng xõa trên vai, trang điểm đơn giản, trên người không có một trang sức nào, rất khác với bộ dáng lúc bình thường.

Bà liếc mắt nhìn Lâm Thanh Dã một cái, lại thu hồi tầm mắt, tiếp tục xuống bậc thang.

Người hầu di chuyển ghế ngồi vào vị trí cho bà.

Lâm Quan Thừa: "Ăn đi, ăn xong rồi chúng ta cùng nhau đến đó."

Trên bàn cơm rất yên tĩnh, người hầu lùi sang một bên, cúi đầu cụp mắt, sợ vị tiểu thiếu gia kia lại giở thái độ, huỷ hoại bữa cơm đang rất tốt đẹp này.

Cũng may bữa cơm bình tĩnh kết thúc, mỗi tội không khí cũng thật sự rất áp lực, đến thở dốc quá lớn cũng không dám.

Cơm nước xong, ba người liền đứng dậy, Phó Tuyết Mính cầm kính râm đeo lên, người hầu đã chuẩn bị trước một bó hoa, bách hợp trắng, trên cánh hoa vẫn còn vương bọt nước trong suốt.

"Chốc lát đi cùng một chiếc xe chứ?" Lâm Quan Thừa hỏi.

"Con tự lái xe." Lâm Thanh Dã nói, "Lát nữa không quay lại đây nữa, còn có việc khác."

Lâm Quan Thừa khựng lại, còn muốn nói tiếp, Phó Tuyết Mính đã đi đến bên cạnh xe, trầm giọng gọi một tiếng: "Quan Thừa, đi thôi."

Vì thế phân hai chiếc xe.

Lâm Thanh Dã ngồi vào xe, lấy ra hộp thuốc rút ra một điếu, vừa muốn đốt lửa thì lại nghĩ đến buổi sáng hôm nay lúc Hứa Tri Nam nói "Anh hút ít thôi đó".

Ngữ điệu mềm mại của cô gái nhỏ như còn đang vờn quanh bên tai, Lâm Thanh Dã nhàn nhạt cong môi, nhét điếu thuốc trở lại hộp thuốc, ném sang ghế ngồi bên cạnh.

Toàn bộ hành trình Lâm Quan Thừa lái xe ở đằng trước, Lâm Thanh Dã đi theo ông ở xe sau.

Đầu giờ chiều trời oi bức, xe trên đường không nhiều lắm, càng ra vùng ngoại thành xe càng ít hơn.

Cuối cùng hai chiếc xe dừng lại ở ngoài một nghĩa trang.

Lâm Quan Thừa cùng Phó Tuyết Mính mỗi năm vào ngày này đều sẽ đến đây, bảo vệ khu nghĩa trang đứng ở đằng kia, Lâm Quan Thừa đi qua đó đăng ký tên họ.

Phó Tuyết Mính ôm bó hoa đứng ở đình canh gác, Lâm Thanh Dã đứng dựa trên tường ở một bên khác, nhìn Phó Tuyết Mính đang cúi đầu, giơ tay lau mắt.

Bà đeo kính râm khóc.

Lâm Thanh Dã thu hồi tầm mắt.

Rất nhanh Lâm Quan Thừa đã quay lại, ba người đi vào bên trong, cuối cùng ngừng ở trước một bia mộ.

Trước bia mộ có một bức ảnh, tuổi còn trẻ, chỉ tầm 15 16 tuổi, mặc áo sơ mi trắng, tươi cười xán lạn, bộ dáng dịu dàng tươi tắn, giữa mày giống Phó Tuyết Mính, rất thanh tú.

Phó Tuyết Mính chảy nước mắt, khóc nức nở nói: "Thời Hành, mẹ tới thăm con đây."

Bà hôm nay không đi giày cao gót, đi một đôi giày đế bằng màu đen, bà quỳ trên mặt đất, đem hoa bách hợp trắng đặt trước mộ, nước mắt nóng hổi không ngừng chảy xuống sau đôi kính râm, bà che miệng, khóc đến không thành tiếng.

Lâm Quan Thừa ôm bà, bàn tay ôm đầu bà vào ngực, như đang ôm một người vợ đáng thương yêu ớt.

Lâm Thanh Dã thờ ơ lạnh nhạt.

Phó Tuyết Mính ở hiện tại cùng Phó Tuyết Mính buổi tối ngày đó ở cục cảnh sát phảng phất như không phải một người.

Anh lại nhìn về phía thiếu niên trên bia mộ kia.

Mặc dù người trên ảnh chụp chỉ có 15 16 tuổi, nhưng Thời Hành là anh trai của anh, sinh mệnh ngưng lại ở thời điểm vẫn còn trẻ như vậy.

Từ sau khi Thời Hành qua đời, quan hệ của Lâm Thanh Dã cùng Phó Tuyết Mính chưa từng tốt.

Hai năm đầu sau khi anh trai mất, Phó Tuyết Mính quả thực rất hận anh, nhìn thấy anh liền trực tiếp nổi điên khóc lớn chửi ầm lên, sau đó thì chậm rãi biến thành trạng thái như bây giờ.

Nhưng tính tình Lâm Thanh Dã cũng rất ương bướng, cũng không chủ động chịu thua, hai người gặp mặt chỉ cần phát sinh một chút xung đột liền bùng nổ.

Hôm nay hai người có thể bình tĩnh cả một đoạn đường này, nguyên nhân không phải cái gì khác, mà là vì hôm nay là ngày giỗ Thời Hành, Phó Tuyết Mính không muốn vào ngày như vậy làm bản thân thêm khó chịu.

Hoặc là nói, bà không muốn Lâm Thanh Dã quấy rầy đến thanh tịnh của Thời Hành.

Trước mộ bia, Phó Tuyết Mính quỳ, Lâm Quan Thừa ngồi xổm, mà Lâm Thanh Dã đứng.

Từ xa nhìn lại giống như là một đôi phu thê cùng đứa con mất sớm của bọn họ, mà Lâm Thanh Dã đứng phía sau lại không giống người một nhà với bọn họ.

Lâm Thanh Dã hiện tại kỳ thật rất bình tĩnh.

Nhưng cũng lại cảm thấy cô đơn một cách kỳ lạ.

Tiếng khóc nức nở của Phó Tuyết Mính truyền đến làm anh cảm thấy chói tai, làm lòng người hỗn loạn.

Làm anh cảm thấy chính mình như là kẻ bị bỏ rơi đằng sau, bọn họ hoàn toàn chìm vào bi thương như vậy, làm anh trông có vẻ như máu lạnh vô tình, đến nước mắt cũng không rơi nổi.

Phó Tuyết Mính khóc thật lâu, đứt quãng mà nói chuyện một hồi lâu cùng Thời Hành, nước mắt tụ lại trên cằm, từng giọt liên tiếp rơi, tạo ra dấu nước thấm ướt trên đất.

Lâm Quan Thừa lục tìm trong túi, không có mang khăn giấy, nhưng Lâm Thanh Dã lại từ trong túi lấy ra một bao khăn giấy, cũng không biết là bỏ vào khi nào.

Anh đưa qua đó.

Lâm Quan Thừa rút ra một tờ đưa cho Phó Tuyết Mính, bà giơ tay đẩy ra, không muốn lấy.

Lâm Thanh Dã tự giễu cong khoé miệng, cũng không có phản ứng dư thừa nào nữa.

***

Trận chung kết thiết kế hình xăm bởi vì mỗi thợ xăm đều phải làm ba đồ án, mỗi hình đều rất tinh tế, nhưng bởi vậy nên tốn tương đối nhiều thời gian, cũng may đồ án đều không quá lớn, đến chạng vạng liền kết thúc.

Chấm điểm cũng cần thời gian.

Ba thợ xăm tiến vào trận chung kết xăm hình từ buổi sáng thẳng đến chạng vạng, trong lúc thi chỉ uống mấy ngụm nước, cơm chưa ăn được miếng nào.

Cũng may ban tổ chức rất săn sóc, trong lúc đợi điểm thậm chí trực tiếp an bài một bàn tiệc đứng, những người tới xem ai cũng có phần.

Những người yêu thích hình xăm có rất nhiều người có thể trạng cường tráng, thuộc kiểu sát thủ tiệc đứng, vừa thấy trường hợp này liền sôi nổi đi đến vây quanh.

Từ Chấn Phàm cầm hai khay chất đầy đồ ăn chen ra từ trong đám người: "A Nam! Ở đây!"

Hứa Tri Nam vóc dáng nhỏ, người lại gầy, không chen nổi vào trong trung tâm đám người, nghe vậy quay đầu nhìn lại.

Từ Chấn Phàm lại kêu một tiếng: "Tới chỗ này, nhanh ăn đi, anh có cảm giác cơ thể nhỏ bé này của em mà không ăn cơm là sẽ gầy thành phiến lá."

Anh chiếm một cái bàn, Hứa Tri Nam mới vừa ngồi xuống Từ Chấn Phàm lại đi qua đoạt đồ ăn lượt hai.

Những người to con như họ có tham vọng có thể ăn đến mức độ làm nghèo luôn ông chủ.

Từ Chấn Phàm còn chưa trở về, Lộ Tây Hà lại cầm khay đi lại đây, anh ngồi xuống trước mặt Hứa Tri Nam, hỏi: "Vừa rồi cảm giác thế nào?"

"Khá tốt." Hứa Tri Nam ấn bóp bả vai đau nhức vì làm việc quá mức chuyên chú của mình.

"Anh thì không ổn, đôi mắt cú mèo kia anh xử lý không tốt lắm, vẫn còn khá nhiều khuyết điểm."

Cú mèo là đề mục của tổ tả thực.

Xăm hình theo phong cách tả thực tương đối khó học, Lộ Tây Hà không phải là không học được, nhưng vì bình thường chỉ tập trung vào một lĩnh vực, kỹ thuật trong phương diện tả thực đích xác không bằng Hứa Tri Nam.

Mà đồ đằng anh am hiểu nhất lại không yêu cầu quá cao với kỹ thuật, trọng điểm ở chỗ thiết kế, một bản thiết kế đồ đằng tốt là quan trọng nhất.

Tuy rằng thành quả không tốt như mong muốn, bất quá Lộ Tây Hà người này từ trước đến nay rất phóng khoáng, cũng không tiếc nuối quá nhiều.

Anh không giống Hứa Tri Nam, tới tham gia thi đấu để tăng mức độ nổi tiếng, để có nhiều khách hàng hơn.

Lộ Tây Hà đã là một thợ xăm thành thục, có được tiệm "Thích Khách" danh tiếng trong phạm vi cả nước, trong tiệm có không ít thợ xăm ưu tú, thanh danh đã có sẵn, khách hàng cơ hồ có thể nói là cuồn cuộn không ngừng.

Mấy năm nay Lộ Tây Hà không tự tay xăm hình nhiều nữa, trừ bỏ đôi khi làm cho một số khách hàng thân quen lâu năm tìm đến anh, những khách hàng khác đều giao cho đồ đệ.

Lần này tới tham gia thi đấu thực ra là để trải nghiệm chơi chơi thôi, trước khi gặp được Hứa Tri Nam, mục tiêu dự thi lần này của anh là "Tùy tiện thắng giải quán quân cho vui."

Hứa Tri Nam an ủi anh: "Không sao đâu, còn xét thành tích hai mảng kia nữa mà."

Lộ Tây Hà bị bộ dáng nghiêm trang kia của cô làm cho bật cười.

Cứ như vậy mọi người ăn uống đến tận buổi tối.

Kết quả thi đấu rốt cuộc cũng ra.

Trận chung kết, tuy rằng nơi tổ chức thi đấu không qua nghiêm túc, hiện tại trên sân mọi người còn đang mở tiệc, nửa điểm không khí thi đấu đều không có, nhưng quy trình nên có vẫn phải có.

Tỷ như hiện tại dựng ở trước mặt ba người là giá ba chân cùng camera.

Cùng với thảm đỏ trên đài và cúp, ánh lên màu vàng rực rỡ.

Hứa Tri Nam bắt đầu cảm thấy khẩn trương.

Màn hình lớn hiện lên một cái bảng biểu, liệt kê tên ba thợ xăm, cùng bảng điểm của mỗi người cho cả ba phong cách xăm.

Trước hết là thành tích đồ đằng, không hề nghi ngờ Lộ Tây Hà đứng nhất, Hứa Tri Nam đứng thứ hai, không kém anh ta nhiều điểm lắm.

Phía dưới trong những người vây xem có nhiều người quen biết Lộ Tây Hà, sôi nổi vỗ tay hoan hô vài tiếng.

Lộ Tây Hà biết bản thân làm hình cú mèo không tốt, phẩy phẩy tay với mấy người đứng phía sau.

Thực mau, hai hạng thành tích còn lại cũng được đưa ra.

Tiểu tổ quán quân đều có ưu thế của tiểu tổ quán quân, dù gì cũng là người đứng nhất từng tiểu tổ, chủ yếu vẫn là xem tổng hợp năng lực của hai hạng còn lại.

Điểm đều mang số lẻ, Hứa Tri Nam ở trong lòng khẩn trương tính toán, còn chưa có tính xong, tổng điểm đã nhảy ra, điểm của cô so với Lộ Tây Hà cao hơn 0.5.

Ngay sau đó, trên màn hình phóng to Hứa Tri Nam ở giữa màn hình, tên và bối cảnh rồi thêm cả tiếng pháo mừng điện tử phi thường quê mùa.

Từ Chấn Phàm đứng từ xa hét: "A Nam trâu bò!! Quán quân!!"

Nghe thấy tiếng hét này của anh, mọi người xung quanh cũng sôi nổi vỗ tay theo.

Lộ Tây Hà cùng vị thợ xăm còn lại bắt tay với cô, đều lànhững người có tính cách thẳng thắn, sôi nổi chúc mừng cô đoạt giải quán quân.

Mặc dù đúng là mục tiêu trước đó chính là lấy được quán quân, cực kì nghiêm túc chuẩn bị bản vẽ thiết kế cùng luyện tập cũng là vì giải quán quân này, nhưng đến khi thật sự đạt được lại vẫn cảm thấy giống như đang trong mộng.

Hứa Tri Nam lên đài, tiếp nhận cúp, đối mặt với camera phía dưới, muốn phát biểu một đoạn cảm nghĩ đoạt giải.

Cô không chuẩn bị trước, cũng may hay đọc sách có những tình tiết giống vậy, không đến nỗi không nói được gì.

Hứa Tri Nam cầm microphone.

Bắt đầu từ "Thực vinh hạnh khi lấy được giải thưởng này", đến kết thúc với "Tôi sẽ tiếp tục nỗ lực, không làm mọi người thất vọng".

Một đoạn cảm nghĩ đoạt giải cực kì cơ bản

.

Những năm trước đó mọi người đều được nghe quán quân nói đủ các thể loại cảm nghỉ đoạt giải theo phong cách cuồng vọng không biết xấu hổ, chợt nghe được phiên bản của Hứa Tri Nam làm tất cả đều ngơ ra.

"Không phải chứ." Phía dưới có người nói, "Tôi sao lại cảm thấy như mình đang tham gia đại hội khen ngợi ở trường học của con gái tôi vậy?"

Tất cả cười vang.

Người chủ trì cũng cười theo, Hứa Tri Nam ngây thơ mờ mịt mà ôm cúp xuống đài, còn không hiểu bọn họ rốt cuộc đang cười cái gì.

***

Mọi người sau đó còn cùng đứng chụp ảnh chung với nhau xong mới kết thúc.

Hứa Tri Nam cùng Từ Chấn Phàm, Lộ Tây Hà song song đi ra ngoài, cái cúp kia vừa to lại nặng, Hứa Tri Nam phải dùng cả hai tay mới có thể ôm được, nhìn có điểm buồn cười.

"Cầm giải quán quân, có phải hay không nên mời khách nha?"

Hứa Tri Nam tâm tình rất tốt, cong mắt cười: "Được nha."

"Nhưng mà hôm nay thì thôi, cô gái nhỏ buổi tối vẫn nên về nhà sớm một chút." Lộ Tây Hà bị vụ Nguỵ Tĩnh lần trước doạ cho sợ.

"Đúng là hôm nay có muốn ăn cũng không được." Từ Chấn Phàm nhìn sang một bên bĩu bĩu môi, "Bạn trai em tới rồi kìa."

Hứa Tri Nam nhìn theo, xe Lâm Thanh Dã đang ngừng ở kia.

"Không phải bạn trai em."

"Cũng nhanh thôi." Từ Chấn Phàm rất nhanh nhảu nói chêm vào.

Hứa Tri Nam mím môi, không giải thích thêm cái gì, nói lời tạm biệt với bọn họ xong liền chạy tới phương hướng chiếc xe.

Cô gái nhỏ lấy được giải quán quân, thật sự rất cao hứng, ôm theo cái cúp to nặng, chạy một cách lao lực, mỗi bước đi đều có vẻ khá khó khăn.

Đuôi ngựa lắc qua lắc lại, nhảy lên, đảo qua lại sau cổ trắng nõn mảnh khảnh.

Từ Chấn Phàm khoác lấy vai Lộ Tây Hà, tấm tắc vài tiếng: "Đúng là người trẻ tuổi."

***

Lâm Thanh Dã sau khi rời khỏi mộ viên liền trực tiếp đi qua đây, đợi thật lâu.

Đại khái là tối hôm qua không ngủ ngon, nằm ở trên xe rất nhanh đã rơi vào giấc ngủ.

Ở trong mơ thấy hình ảnh ngày đó Thời Hành qua đời, ngay sau đó lại chuyển đến cảnh tượng cái tát kia ở cục cảnh sát của Phó Tuyết Mính, rồi lại đến cảnh hôm nay Phó Tuyết Mính quỳ gối trước mộ bia rơi nước mắt.

Sau đó bên tai xuất hiện một chút thanh âm rất nhỏ, Lâm Thanh Dã từ cảnh trong mơ thoát ra ngoài.

Nghiêng đầu nhìn sang, Hứa Tri Nam vừa lúc kéo ra cửa xe.

Nhưng tiến nhập tầm mắt không phải Hứa Tri Nam, mà là cái cúp ánh vàng rực rỡ, rất lớn, che chắn kín mít mặt cô.

Lâm Thanh Dã trong nháy mắt rất ngạc nhiên, rồi sau đó mới duỗi tay giúp cô cầm lấy cúp.

"Lấy được giải quán quân rồi?" Lâm Thanh Dã hỏi.

"Đúng rồi đúng rồi."

Hứa Tri Nam thật là vui, vừa rồi Lộ Tây Hà ở bên cạnh, cô xuất phát từ lễ phép và bận tâm đến tâm tình của anh ấy nên cũng chưa hoàn toàn biểu hiện ra ngoài cảm xúc sung sướng của chính mình, sợ anh ấy sẽ thấy mất mát.

Đến lúc này mới toàn bộ phơi bày ra.

Mi mắt cô gái nhỏ cong cong, trong mắt đều là ánh sáng, cười tươi lộ ra hai má lúm đồng tiền nhỏ.

"Thi đến gần mười tiếng lận, đến gần cuối mắt em cũng hoa lên luôn, còn may là không phạm sai lầm gì, vốn dĩ em hẳn là không thắng được anh Lộ, thiết kế đồ đằng của anh ấy đẹp lắm, vừa tinh xảo vừa có cảm giác trương dương, đáng tiếc anh ấy lại sơ suất ở một hình khác, nhưng có thể lấy được giải quán quân, em thực sự rất vui."

Cô ít khi nói nhiều như vậy, mỗi lời còn như đều mang theo ý cười.

Chờ nói xong, cô mới bừng tỉnh phản ứng lại.

......Cô sao lại nói nhiều với Lâm Thanh Dã như vậy chứ.

Dư quang Hứa Tri Nam liếc nhìn anh một cái, anh đang tựa lưng vào ghế ngồi, ung dung mà nghe cô nói chuyện, trong tay còn giúp cô cầm cái cúp kia.

"......"

Cô bỗng cảm thấy ngượng ngùng.

Gãi gãi tóc, một lần nữa lấy cúp về từ trong tay anh, đặt ở trên đùi, không nói chuyện nữa.

Lâm Thanh Dã vẫn cười, giơ tay xoa nhẹ tóc cô: "Lợi hại như vậy cơ đấy."

"Anh chờ ở đây lâu rồi phải không?"

"Không lâu." Lâm Thanh Dã vuốt một dúm tóc nhếch lên của cô xuống, đột nhiên hỏi, "Sinh nhật em hình như sắp tới rồi nhỉ, mùng mười tháng 8?"

"À." Hứa Tri Nam khựng lại, trong khoảng thời gian này vẫn luôn chuẩn bị thi đấu, cũng chưa suy nghĩ đến sinh nhật, "Ừ, còn một khoảng thời gian nữa cơ."

"Ngày đó là trận chung kết《 I'm Here for the Song 》 ."

"Trùng hợp vậy sao."

Lâm Thanh Dã hỏi: "Ừ, muốn quà sinh nhật gì?"

Hứa Tri Nam nhìn cúp của mình trong lòng, nghĩ nghĩ, nhẹ giọng nói: "Vậy anh cũng lấy một giải quán quân đi."

Lâm Thanh Dã khựng người, rồi sau đó cười rộ lên, tiếng cười trầm, thấp thấp phát ra.

Anh đáp ứng cô: "Được thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro