Chương 38.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hứa Tri Nam sửng sốt.

Lâm Thanh Dã.

Anh ấy sao lại đến trường?

Trước kia khi anh còn là sinh viên của trường còn không thể thường thấy được anh, càng không cần phải nói hiện giờ anh đã là người nổi tiếng sau khi tham gia tiết mục.

Mọi người trên khán đài nháy mắt đều đứng hết dậy, ghé vào lan can duỗi dài cổ nhìn, sôi nổi lấy ra di động chụp ảnh.

"Anh ấy không phải là tới tìm cậu đi?" Triệu Thiến ở bên tai cô thấp giọng nói.

"Hẳn là không phải đâu."

Triệu Thiến cười một tiếng: "Mình thì lại không nghĩ ra được anh ấy còn có thể tới trường học vì lí do gì nữa đây."

"......"

Lâm Thanh Dã đi vào sân trong vòng vây của mọi người, trợ giảng trước kia của anh hiện giờ đang hỗ trợ sinh viên năm nhất, vừa thấy anh đến liền chạy chậm tới, trêu chọc một câu: "Ây da, ngọn gió nào đã đưa vị đại gia này tới đây vậy."

Lâm Thanh Dã cười nhạt, chào hỏi.

"Các giáo sư hôm nay cũng đều tới, ở đằng kia đó, đi qua chào một tiếng."

Một sinh viên như Lâm Thanh Dã, có sức sáng tạo, có thực lực, có thiên phú, là người các giáo sư yêu thích nhất, mặc dù lúc đi học anh cũng chẳng có chút nghiêm túc nào, nhưng các giáo sư cũng vẫn rất coi trọng anh.

Dạy học nhiều năm như vậy, nhiều học sinh họ còn chẳng nhớ nổi tên, nhưng lại có ấn tượng khắc sâu với anh.

Lâm Thanh Dã đi qua chào hỏi các giáo sư, người vây quanh không nhiều như trước đó nữa.

Hàn huyên một lúc hỏi qua tình hình gần đây xong, Lâm Thanh Dã đứng ở một bên nhắn tin cho Hứa Tri Nam: Ở đâu?

[ A Nam: Ở bên phải anh, chỗ ghế dựa màu vàng. ]

Lâm Thanh Dã nhìn qua, ở trong đám người dễ như trở bàn tay tìm được Hứa Tri Nam, làn da cô trắng đến phát sáng, rất dễ dàng chú ý tới.

Khoảng cách có chút xa, anh híp mắt nhìn một lát, di động lại rung lên.

[ A Nam: Mọi người đều đang nhìn anh đó, anh đừng có nhìn chằm chằm em. ]

Lâm Thanh Dã cười cười, mắt từ di động lại theo bản năng hướng đến chỗ cô nhìn một cái, không thấy đâu, cũng không biết là trốn chỗ nào rồi.

[ A Nam: Anh sao lại đến đây vậy? ]

[ Lâm Thanh Dã: Không có gì, đến đây nhìn xem chút thôi. ]

Hứa Tri Nam trong lòng nói anh trước kia cũng không phải là người có tính cách không chịu ngồi yên như vậy, hẳn là thích nhất thanh tịnh mới đúng.

Xung quanh quá nhiều người, Lâm Thanh Dã hiện tại lại đang có thân phận như vậy, trong trường học hai người trước kia vốn đã rất thu hút sự chú ý, Hứa Tri Nam không dám tiếp xúc với anh quá nhiều dẫn đến người chú ý.

Không bao lâu sau, lớp trưởng liền tới tìm cô: "A Nam, đi thôi, chúng ta đi luyện tập tám người tám chân."

Hứa Tri Nam khựng lại, bị Lâm Thanh Dã làm rối loạn đến mức thiếu chút nữa đã quên bản thân đã đáp ứng thay thế bổ sung.

Chỉ là hiện tại......

Tám người tám chân phối hợp không tốt thì té ngã là chuyện thường, cảnh tượng cả đám người cùng nhau ngã dúi dụi như chó gặm cỏ xảy ra thường xuyên.

Lâm Thanh Dã ở ngay bên cạnh, cô cảm thấy có chút tuyệt vọng.

***

Tám người tám chân lập tức phải bắt đầu, trên mặt cỏ các lớp khác cũng đang luyện tập, lấy mảnh vải buộc chặt mắt cá chân, khoác vai nhau, đồng thanh "Một hai một hai" đi theo nhịp.

Bởi vì Hứa Tri Nam gia nhập cuối, được xếp ở ngoài cùng, bên cạnh là bạn học nữ cùng lớp.

Dư quang Hứa Tri Nam liếc thấy Lâm Thanh Dã đang đứng ở một bên trên khán đài, từ vị trí của anh nhìn thẳng là vị trí của lớp Hứa Tri Nam.

Cô bỗng cảm thấy trên mặt nóng lên.

(Đang edit mà cũng thấy wê dùm á)

Luyện tập vài lần, cơ thể Hứa Tri Nam cũng khá phối hợp, động tác không tồi, đều không bị té ngã, so với trong tưởng tượng của cô thì tốt hơn nhiều.

Rất nhanh, cuộc thi đấu tám người tám chân bắt đầu, từng nhóm tiến hành, những người chuyên nghiệp bắt đầu trước.

Lâm Thanh Dã đứng ở trên đài nhìn một lát, rồi sau đó nghiêng đầu nói với giáo sư đang đứng bên cạnh: "Giáo sư, chúng ta đi xuống nhìn xem đi."

Giáo sư kia thích anh nhất, tự nhiên đáp ứng: "Được, thầy cũng cảm thấy đứng ở đây xem không thú vị, không cảm nhận được sức sống tinh thần phấn chấn."

Những người xung quanh vẫn luôn chú ý đến Lâm Thanh Dã, nhưng bên cạnh còn có một vị giáo sư đức cao vọng trọng đang đứng, nên không dám tùy ý tới gần một cách lỗ mãng, chỉ có thể vây xem.

Hứa Tri Nam cũng chú ý tới anh, đứng không xa cô lắm, cách tầm ba bốn mét, đang cùng giáo sư kia đứng đó thuận miệng hỏi han việc nhà.

"......"
Hứa Tri Nam từ trước tới giờ chưa từng bắt gặp anh buôn chuyên riêng cùng người khác.

Mà Triệu Thiến đứng ở bên kia lén lút mà hướng cô làm mặt quỷ, nhiệt khí theo cổ hướng lên trên, lan đến lỗ tai, rồi cuối cùng là gương mặt.

Trò chơi tám người tám chân lập tức bắt đầu, trọng tài đứng ở giữa, trong tay cầm gậy tiếp sức, giơ cao lên: "Chuẩn bị ――"

"Bắt đầu!"

Mới đầu thật rất thuận lợi, mọi người đều không có làm ra lỗi gì, nhưng tốc độ không nhanh, đội ngũ hai bên trái phải rất mau liền vượt qua bọn họ một khoảng cách.

Có người nóng nảy, bước chân bỗng tăng tốc độ, bên cạnh có người theo không kịp, như là quân bài domino lập tức liên tiếp té ngã, Hứa Tri Nam là bị người bên cạnh kéo ngã.

Bụp một cái đầu gối trực tiếp quỳ gối trên cỏ.

Cũng không thời gian rỗi đi quản có đau hay không, mọi người lại đứng lên, kêu "Một hai một hai" tiếp tục đi lên phía trước.

Đáng tiếc cuối cùng vẫn đứng bét.

Bất quá loại trò chơi này mọi người cũng không để bụng việc phải lấy hạng mấy, quan trọng là có tham dự, chơi nhiệt tình là được.

Triệu Thiến chạy tới: "Có sao không A Nam, trước đó Nguyệt Nguyệt còn nói với mình lúc nghỉ hè đầu gối của cậu vừa bị thương không phải sao."

"Không có việc gì, lần đó chỉ là trầy da mà thôi, vừa rồi ngã xuống mặt cỏ mềm, không đau."

Triệu Thiến lúc này mới yên tâm, lại ở bên tai cô thấp giọng nói: "Vừa rồi thời điểm lúc cậu té ngã mình còn sợ Lâm Thanh Dã sẽ trực tiếp lại đây đỡ cậu, mình đã nhìn thấy anh ấy bước lên phía trước một bước."

Hứa Tri Nam khựng người.

Triệu Thiến lại cười nói: "Bất quá mình thấy anh ấy cũng thật hư quá đi, sau khi nhìn thấy cậu tự bò dậy được không bị thương gì thì lại trộm cười!"

"......"

Xung quanh quá nhiều người, Hứa Tri Nam cũng không dám quay đầu lại nhìn anh.

Cô phủi phủi quần, vừa rồi té ngã đúng chỗ có bùn, tối hôm qua vừa có mưa, hiện tại hai bên đầu gối đều bẩn hết.

"Mình đi phòng vệ sinh rửa một chút." Hứa Tri Nam nói.

"Được, vừa rồi Nguyệt Nguyệt gọi mình qua có việc, mình không đi cùng cậu nữa nhé, bọn mình ở ngay khán đài bên kia, lát nữa cậu tới nhé."

"Được."

***

Tiến vào khu vực trong nhà của sân vận động liền mát mẻ hơn rất nhiều, không có ai, ầm ĩ đều ngăn cách ở bên ngoài.

Hứa Tri Nam đứng ở trước bồn rửa tay, lấy khăn giấy dính nước chà lau quần dính bùn.

Bỗng nhiên, phía sau xuất hiện một thanh âm――

"A Nam."

Cô bất ngờ, quay đầu lại, Lâm Thanh Dã đang đứng ở phía sau, cũng không biết là tiến vào từ khi nào.

"Ngã có bị thương không?"

Hứa Tri Nam nhớ tới vừa rồi Triệu Thiến nói ―― thấy anh ấy còn rất hư, sau khi nhìn thấy mình bò dậy không có việc gì còn trộm cười!

Cô nhẹ nhàng bĩu môi, trả lời: "Không có."

Lâm Thanh Dã tiến lên một bước, bỗng nhiên ngồi xổm xuống trước mặt cô, Hứa Tri Nam bị doạ giật mình, người mới lui ra sau một bước đã bị anh nắm mắt cá chân.

"Để anh nhìn xem." Anh thấp giọng nói.

Hứa Tri Nam hơi bất ngờ, nhìn anh cuốn ồng quần mình lên, lộ ra đầu gối.

Đúng là không té bị thương, nhưng da hơi đỏ chút.

Cũng vì da Hứa Tri Nam quá mềm quá trắng, trên người vốn rất dễ lưu lại dấu vết, Lâm Thanh Dã nhìn chân cô, tư tưởng lại không cẩn thận liền một đường trượt xuống, hầu kết hơi động.

Hứa Tri Nam nghĩ một đằng nói một nẻo: "Không có việc gì, vết hồng qua một lát là hết, không đau."

Cô không biết Lâm Thanh Dã lúc này đang suy nghĩ cái gì.

Anh đứng dậy, kéo tay cô đi, ở bên cạnh phòng vệ sinh là phòng chơi bóng bán trong nhà.

"Làm gì vậy." Hứa Tri Nam hỏi.

"Ở đây có khả năng sẽ có người tiến vào."

Nghe anh nói như vậy, Hứa Tri Nam liền ngoan ngoãn đi theo, rồi sau đó chờ đến khi nhìn thấy Lâm Thanh Dã trở tay đóng cửa lại mới bỗng nhận ra không đúng.

Bên ngoài khả năng có người tiến vào thì chỉ cần nhanh lên tách ra là được, sao lại còn bị anh bắt cóc đến chỗ này ở chung một phòng.

"Tới nơi này làm gì."

Lâm Thanh Dã ngồi xuống một tấm đệm gập bụng, lại vỗ vỗ vị trí bên cạnh ý bảo cô cũng ngồi, đáp lại một cách cực kỳ đúng lý hợp tình: "Ngồi nghỉ chút, ở bên ngoài phơi nắng mãi làm gì."

"......"

Hứa Tri Nam dừng một chút, cuối cùng vẫn là ngồi xuống.

Không ngồi ở gần anh, đến một cái đệm khác, ngồi ôm chân.

Cửa sổ nửa mở, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào nhà.

Lâm Thanh Dã mở di động ra, bên trong có một đoạn nhạc mới vừa soạn xong, một đoạn nhạc nền, đàn dương cầm ghép cùng trống, anh bật lên cho Hứa Tri Nam nghe.

"Bài mới sao?"

"Ừ, anh muốn ra album."

"Nghe rất hay, lời bài hát cũng hoàn thành rồi à?"

"Còn chưa có, ngày hôm qua mới nghĩ ra được một đoạn giai điệu, lời vẫn chưa có viết, nhưng ý tưởng thì đã xác định rồi."

"Ồ?"

Anh lại bật bài hát trong máy lên, lấy tay gõ nhịp trên sàn nhà miệng lẩm nhẩm hát theo giai điệu: "Đại khái là như vậy."

Hứa Tri Nam đối với âm nhạc không hiểu biết nhiều lắm, cũng không thể so với những thành viên trong ban nhạc của anh đối với phương diện này còn có thể nhận xét vài câu, nghe xong một đoạn nhạc này chỉ cảm thấy anh thật lợi hại.

Những người lợi hại trong hệ mỹ thuật các cô tuỳ tiện lấy ra cái gì cũng nó thể vẽ nên tranh, mà đến trên người Lâm Thanh Dã thì đại khái là rất nhẹ nhàng đã có thể làm ra một bài hát.

Cô đang muốn nói chuyện, ngoài cửa sổ phòng chơi bóng bàn bỗng nhiên có một nam sinh đi qua, dừng lại ở ngay phía trước cửa sổ, quay đầu lại gọi bạn bè đến.

Cửa sổ đang mở, thanh âm đặc biệt rõ ràng truyền tới.

Hứa Tri Nam bị doạ giật mình, theo bản năng nhanh chóng cong người xuống, áp đầu đến dưới cửa sổ trốn.

Lại nghiêng đầu nhìn vào mắt Lâm Thanh Dã, giơ tay, ấn đầu anh, kéo cả anh cùng trốn.

Hai người cong lưng, tránh ở dưới cửa sổ phòng chơi bóng bàn.

Hứa Tri Nam chú ý cửa sổ, nhìn thấy hai nam sinh kia đi rồi mới nhẹ nhàng thở ra, dời tầm mắt đi mới bừng tỉnh phát hiện chính mình hiện tại cùng Lâm Thanh Dã đang cực gần nhau, có thể cảm nhận được cả hơi thở của đối phương.

Cô sửng sốt, chớp chớp mắt, lông mi đen nhấp nháy.

Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, động tác nay làm cổ áo bị hạ xuống, mơ hồ nhìn được phong cảnh bên trong, mà cô thì không chú ý đến.

Lâm Thanh Dã chỉ liếc mắt một cái, rất nhanh dời đi tầm mắt, không dám nhìn nữa, chỉ là đường cong ở cằm bỗng căng thẳng cứng lại.

"A Nam." Thanh âm của anh có chút nghèn nghẹn.

Cô ngơ ngác: "Hả?"

Đáy mắt anh tối lại, bỗng im lặng, cắn răng, hai giây sau, anh lại cười khẽ ra tiếng, bâng quơ nói: "Không có gì, không muốn làm em sợ nữa."

Hứa Tri Nam không rõ nguyên do: "Cái gì vậy."

"Không có gì." Lâm Thanh Dã không nói cho cô.

Nhưng Hứa Tri Nam rốt cuộc là đã đi theo anh lêu lổng ba năm, đầu óc bị ngộ độc không nhẹ, qua một lát bỗng nhiên phản ứng lại thanh âm khàn khàn vừa rồi của anh, cùng với giọng vào thời điểm kia rất giống.

Cái ý tưởng này mới vừa xuất hiện liền làm cô bắt đầu cảm thấy trên mặt lại có dấu hiệu nóng lên.

Nhìn chằm chằm Lâm Thanh Dã một lát, muốn từ trên mặt anh tìm được câu trả lời, không có kết quả.

Hứa Tri Nam không tự giác dời tầm mắt xuống.

Theo cằm, hầu kết, xương quai xanh liên tục đi xuống, đến chỗ bụng, cằm cô bị một đôi tay nâng lên, không động đậy nổi.

Lâm Thanh Dã nhéo cằm cô nâng lên, nhìn thẳng vào đôi mắt cô, cười nhờn với vẻ vô lại: "Em muốn nhìn chỗ nào vậy hả?"

Hứa Tri Nam lúc này mới bừng tỉnh phản ứng lại hành động vừa rồi của chính mình, nháy mắt mặt đỏ lên.

Lâm Thanh Dã ác nhân cáo trạng trước, cười nói.

"Em có háo sắc không cơ chứ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro