Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bình An chống hai tay lên thành bồn rửa, thất thần nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương, vài giọt nước từ mái tóc phủ trước trán làm hoen ướt khóe mi cậu, khiến đôi mắt đa tình thoáng nhuộm vẻ mông lung, lại có giọt lăn dài theo sống mũi cao thẳng, lướt qua đôi môi quyến rũ, cuối cùng rơi xuống vỡ tan.

"Anh yêu, em vào đây!" Giọng nữ lả lơi mời gọi kéo Bình An ra khỏi phút suy tư, cậu quay người đưa tay ôm lấy thân thể trần trụi của đối phương, khẽ thầm thì bên tai cô lời đường mật, cô gái nghe xong liền cười khúc khích, bàn tay trắng nõn bắt đầu vuốt ve cơ bụng rắn chắc của cậu, động tác nhẹ nhàng mà đầy khiêu khích.

Bình An cũng không rảnh rỗi, hai tay vân vê cặp ngực căng tròn kia, nghiêng đầu cắn nhẹ lên môi cô gái, đôi mắt đào hoa mê ngươi chăm chú nhìn cô khiến cô ngẩn ngơ trong giây lát mới ý thức được mình thất thố, ai bảo người đàn ông này hấp dẫn thế chứ, cô xấu hổ cố trấn định bản thân, bàn tay trắng nõn lướt dọc xuống vùng bụng dưới của Bình An, cuối cùng kéo chiếc khăn tắm vướng víu ra, để vật cứng nóng nào đó hoàn toàn phơi bày.

"Anh yêu em, bé cưng..." Bình An thủ thỉ bên tai đối phương lời kịch quen thuộc mà cậu dành cho bạn giường, nó vẫn luôn có tác dụng tăng thêm tình thú.

Cô gái dẫu biết lời ngon tiếng ngọt kia là dối trá, lại vẫn không kiềm chế được mà đắm say, cậu là người đầu tiên khiến cô có cảm giác như vậy, nhưng đây chỉ là một cuộc giao dịch xác thịt, cô hiểu mình không được phép để trái tim rung động, "Em cũng yêu anh, ah...", cô vòng tay ôm lấy cổ Bình An, đón nhận từng đợt xâm nhập dũng mãnh, say mê nhìn gương mặt đẹp hoàn hảo trước mắt, chủ động hôn lên môi cậu.

Bình An hôn đáp trả cuồng nhiệt không kém, nhưng tâm trí lại không đặt ở đối phương, gương mặt của Chấn Cường cứ quẩn quanh trong đầu cậu không sao xua đi được, chệt tiệt, tại sao anh ta ám mình mãi vậy!

Càng nghĩ càng tức giận khiến cậu di chuyển hông mạnh bạo hơn, tiếng rên rỉ theo đó ngập tràn khắp gian phòng, mãi đến khi ôm cô gái lên giường làm thêm lần nữa, cậu mới thỏa mãn bắn ra.

Cô gái vẫn còn thở hổn hên nằm gối lên ngực Bình An, thì thào nói, "Anh, dữ qua nha!"

Bình An không nói gì, tầm mắt không biết lơ đãng hay cố ý nhìn xuống chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út, bóng đèn ngủ chiếu vào khiến nó ánh lên màu vàng cam êm dịu, một cảm xúc mơ hồ chưa kịp lan tỏa đã bị cậu nhanh chóng đè xuống, kế hoạch vẫn phải thực hiện, đến lúc đó cậu chỉ việc tận hưởng mà thôi.

Đột nhiên có tiếng nhạc vang lên, Bình An uể oải quay sang với lấy điện thoại, nhìn cái tên quen thuộc hiện trên màn hình, cậu chần chừ một lúc mới nghe máy.

"An, em về chưa, anh tới đón em nhé."

Giọng nói ấm áp của Chấn Cường truyền vào tai cậu, vẫn là ngữ điệu mong ngóng ấy, Bình An nghe mà càng thấy khó chịu, nhưng lời nói ra trái lại rất tự nhiên, "Tôi có việc đột xuất cần làm, chắc về không kịp."

"Vậy, vậy vé đi xem phim..."

"Vứt đi!" Bình An nói xong liền cúp máy, cảm giác bực bội như cây gai cắm vào da thịt khều mãi không ra, cậu chợt quay lại đè lên cô gái sờ soạn khắp nơi, cố gắng giải quyết khó chịu bằng dục vọng.

"Anh..." Chấn Cường ở đầu dây bên kia chưa kịp nói hết câu đã nghe thấy tiếng tít tít đều đều, anh ủ rũ đặt điện thoại xuống, gương mặt mới vừa rồi còn tươi cười nhanh chóng bị vẻ âu sầu thay thế. Ngồi thờ thẫn một lúc, Chấn Cường lại vực dậy tinh thần, dường như cũng đã quen rồi, anh vô thức xoa lên chiếc nhẫn bạc tinh xảo đeo trên ngón áp út, thầm nghĩ An An hẳn là có việc rất quan trọng, không đi lúc này thì lúc khác, An An và mình còn nhiều thời gian mà. Chấn Cường tự an ủi bản thân, nhìn bàn ăn bày đủ món đặc biệt nấu vì cậu, anh lặng lẽ đứng dậy tìm lồng màn đậy thức ăn cẩn thận, dọn dẹp xong xuôi mới ra ngoài ngồi ở phòng khách, mở laptop hoàn thành nốt công việc dang dở, cũng là để đợi An An của anh về cùng ăn cơm.

Thời gian chậm rãi qua đi, Chấn Cường càng lúc càng nôn nóng, tới khi trời bắt đầu ngả tối, anh không nhịn được bèn gọi cho Bình An, nhưng sau mỗi tiếng chuông đổ lại là sự im lặng bất tận, cảm giác lo âu cứ thế tăng thêm, anh vội vã gọi điện cho bất cứ ai mà anh nghĩ có thể đang ở cạnh Bình An, thậm chí gọi đến công ty, nhưng câu trả lời vẫn là không gặp.

Ngay lúc Chấn Cường đang hoang mang đứng ngồi không yên, một tin nhắn từ số Bình An gửi tới, vỏn vẹn một câu "Đến nhà kho D10".

Chấn Cường nhíu mày, đây chẳng phải là kho hàng mà An An phụ trách sao, không nghĩ ngợi nhiều, anh cầm lấy chìa khóa xe bước vội ra ngoài.

________

Bình An nhận được điểm hẹn lại không khỏi thắc mắc, tên này bị điên hay sao mà hẹn gặp ở đây, nhưng đối phương đã nhất quyết chọn thì cậu cũng không thể thay đổi, vậy nên Bình An đành miễn cưỡng lái xe tới kho hàng D10, lúc đến nơi cũng đã gần hai giờ chiều.

Vì đây vốn là kho hàng Bình An tiếp quản nên việc cậu đến cũng không có gì lạ, hơn nữa hôm nay là ngày nghỉ có rất ít người tới, tuy không lo bị dòm ngó nhưng cậu vẫn cẩn thận quan sát xung quanh, xác định an toàn mới vào trong kho hàng.

"Cậu đến muộn."

Bình An khẽ giật mình, quay sang thấy một người đàn ông tay kẹp điếu thuốc đứng dựa ngay cạnh cửa, cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh đóng cửa kho, sau đó không nhanh không chậm nói.

"Xin lỗi, tôi bận chút việc."

"Bận chút việc? Bận con mẹ cậu!" Gã đàn ông vứt phăng điếu thuốc đi, bất ngờ xông tới dồn Bình An vào góc tường, hai tay giữ chặt khuôn mặt cậu, hung hăng hôn lên đôi môi mà mình khao khát ngày đêm, gã say mê mút lấy môi dưới, lại cố luồn đầu lưỡi vào khoang miệng Bình An, vòng tay thô lỗ siết chặt eo cậu.

Bình An đứng yên không phản ứng, vẫn mở mắt nhìn gã, trong đôi mắt đào hoa chứa đầy khinh miệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro