Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngô Khiêm không được Bình An đáp lại cũng chẳng hề nản chí, gã say mê hưởng thụ hương vị ngọt ngào của cậu, đầu lưỡi tham lam mà cuồng nhiệt công kích khắp nơi trong miệng Bình An, như thể muốn nuốt luôn cậu vào trong bụng, bàn tay gã dần trượt xuống nắn bóp một bên mông Bình An, sau đó nhẹ nhàng chuyển về phía trước, từ từ chà sát nơi đang có xu thế "ngẩng đầu" của cậu.

Bình An khẽ nhíu mày, hơi thở vương mùi thuốc lá của Ngô Khiêm khiến cậu có phần khó chịu nhưng vẫn mặc gã sờ mó, dù sao cũng có chút kích thích, tội gì mà không hưởng thụ, vì thế Bình An vẫn nhẫn nại tới khi thấy Ngô Khiêm nghiêng đầu hôn lên cổ mình, cậu mới đưa tay đẩy gã ra.

Ánh sáng hắt vào từ cửa sổ trên cao không thể chiếu sáng cả nhà kho, cũng không thể chiếu tới nơi Ngô Khiêm đang đứng, bóng tối vừa vặn che giấu vẻ sững sờ rồi lại căm hận trên gương mặt gã.

"Sao, sợ hắn phát hiện cậu ngoại tình?"

Bình An tuy nghe ra sự ghen ghét nồng nặc trong câu hỏi đó nhưng chỉ cười trừ, cậu nắm lấy tay Ngô Khiêm dẫn tới một gian phòng nhỏ thường dùng cho công nhân nghỉ ngơi, sau khi đóng cửa cài chốt cẩn thận, Bình An ấn Ngô Khiêm ngồi xuống ghế, kế tiếp thản nhiên ngồi lên đùi gã, ôm lấy cổ gã khẽ thủ thỉ, "Anh biết vì sao tôi phải làm vậy mà, người tôi yêu là anh."

"Hừ, tên khốn kiếp cậu chỉ yêu tiền thôi!" Ngô Khiêm bực tức nói, cánh tay lại tự động ôm quanh eo cậu.

Bình An nghe thế cũng không giận, đưa tay nâng cằm gã, nhìn khuôn mặt điển trai trước mắt, cậu cười nhạt kề sát mặt lại gần, "Anh nói đúng, tôi yêu tiền, nhưng yêu cả anh..."

Ngô Khiêm cảm giác trái tim mình sắp vọt ra khỏi lồng ngực, gã có thể cảm nhận hơi thở nóng ấm của Bình An đang phả lên đầu mũi, có thể nhìn rõ từng đường nét trên gương mặt cậu, và cả đôi mắt thẳm sâu đã giam cầm linh hồn gã, vĩnh viễn chẳng thể thoát ra.

Tức khắc, Ngô Khiêm bế thốc Bình An đè lên bàn, một tay giữ lấy sau ót cậu, điên cuồng hôn lên đôi môi khêu gợi ấy, tay còn lại sờ loạn khắp nơi. Bình An nghĩ cứ thế này thì không ổn, chẳng may phải thay đồ khác mà Chấn Cường biết sẽ rắc rối, cậu liền giữ chặt bàn tay kia, dứt khoát trở mình, ngồi đè lên người Ngô Khiêm, thấy gã đã thở dồn dập, cậu nhanh nhẹn cởi quần áo mình vứt xuống dưới, sau đó tự tay cởi đồ đối phương, có điều lần này động tác rất chậm khiến Ngô Khiêm cực kỳ nôn nóng, gã đưa tay muốn xé toang áo mình ra nhưng bị cậu đè lại.

"Bình tĩnh nào." Bình An khẽ cười, mặc tiếng thúc giục của ai đó, cố tình ve vuốt quanh nơi gồ lên kia một lúc mới thực hiện mong muốn của gã, để vật cứng ngắc ấy thoát khỏi mọi ngăn trở.

Ngô Khiêm bấy giờ đã không nhịn được nữa, gã lại bật dậy buộc Bình An nằm xuống, cúi đầu ngậm lấy vật giữa hai chân cậu, không ngừng mút liếm tới khi nó bắn ra chất lỏng nóng hổi, gã nhả ra bôi lên hậu huyệt yếu ớt của Bình An, làm qua những bước cần thiết để nới lỏng mới cắm *** của mình vào sâu trong cậu.

"AH~" Hai người đồng thời kêu rên, Bình An nhanh chóng đáp lại nụ hôn nóng bỏng của Ngô Khiêm, hòng ngăn cả hai không kìm được mà kêu quá to sẽ bị phát hiện.

Cứ thế qua một hồi ân ái, gian phòng đã nồng đậm mùi hương tình dục, cả hai rốt cuộc cũng đạt tới cao trào.

Nằm thở hổn hển một chốc, Bình An mới miễn cưỡng dậy mặc lại quần áo, hiển nhiên hôm nay cậu đã tiêu hao quá nhiều tinh lực rồi.

Ngô Khiêm vẫn nằm đó, chăm chú nhìn Bình An hồi lâu, phải tới lúc bị cậu thúc giục mới hậm hực ngồi dậy mặc quần áo.

"Lần sau đừng chọn nơi này." Bình An ngồi xuống ghế, tiếp tục nói, thái độ vô cùng nghiêm túc, "Dù anh là đối tác cũng không thể sơ xuất, anh biết đang trong thời điểm quan trọng mà."

Ngô Khiêm ban đầu chọn nơi này cũng không phải tùy hứng, chỉ là tên ích kỷ như cậu nào biết đến suy nghĩ có phần ngây thơ của gã, "Bỏ hắn, theo tôi đi!" Đó là ước muốn Ngô Khiêm mong mỏi cỡ nào, đã nhiều lần gã muốn công khai mọi chuyện, để gã và Bình An có thể đường đường chính chính ở bên nhau, nhưng trước ánh mắt lạnh lùng của Bình An, gã sợ hãi, phải, gã hèn mọn, đợi chờ ròng rã bao nhiêu năm, còn cam nguyện để người ta lợi dụng, như thiêu thân lao đầu vào lửa, cứ ngu ngốc chờ đợi ngày cậu sẽ thực hiện lời hứa, thế nhưng, tại sao khi có được tài sản của tên khốn kiếp kia rồi, Bình An vẫn chưa rời xa hắn, lần này, gã không thể chịu đựng thêm bất kỳ giây phút nào nữa.

"Có tôi còn chưa đủ sao, tài sản của tôi cũng thuộc về cậu, tất cả, tôi cho cậu hết, bỏ hắn đi!" Ngô Khiêm ghì chặt bả vai Bình An, nhìn thẳng vào mắt cậu, lời nói ra nghe như đang ra lệnh, lại mang theo vài phần cầu xin.

Bình An trong lòng chửi thầm tên thần kinh lại lên cơn, ngoài mặt vẫn tỏ ra chân thành, dịu giọng trấn an gã như mọi lần, "Khiêm, anh ta đang giúp tôi ngồi lên chức..."

Ngô Khiêm lập tức ngắt lời Bình An, giọng điệu lại đầy mỉa mai, "Chẳng bằng nói trắng ra, cậu yêu thằng khốn đấy, không muốn rời xa hắn chứ gì!" Nói đoạn, hai tay ghì vai Bình An càng mạnh hơn, tựa như muốn xuyên thủng da thịt cậu.

Bình An đâu ngờ lần này gã lại nổi điên như thế, cậu bèn lạnh giọng đáp, "Anh nghĩ quá nhiều rồi, hơn nữa, anh và tôi đang trên cùng một con thuyền, cẩn thận đấy!"

"Vứt mẹ cái cẩn thận của cậu đi, cậu phải lập tức đi với tôi!" Ngô Khiêm gầm lên, vẻ điên cuồng trong ánh mắt từng được che giấu kỹ nay lại hiện rõ mồn một.

Bình An chưa bao giờ thấy Ngô Khiêm phản ứng quyết liệt như vậy, cảm giác ớn lạnh bỗng tập kích toàn thân, nhưng cậu vẫn mềm giọng nói, "Chuyện này không thể nói đi là đi ngay, chúng ta bàn chuyện này sau được không, hiện tại ra ngoài thôi, ở quá lâu cũng không tiện." Bình An gạt tay Ngô Khiêm, đứng dậy bước vội ra ngoài, có điều chưa bước ra được đến cửa, cậu chợt cảm thấy một lực giáng mạnh sau gáy, không kịp nếm trải trọn vẹn đau đớn, chỉ thấy đầu óc choáng váng, tầm mắt trở nên mơ hồ, cuối cùng vô lực ngã xuống nền đất lạnh lẽo.

Ngô Khiêm đờ đẫn một lúc mới cẩn thận ôm Bình An đặt lên bàn, miệng lẩm bẩm câu gì đó, rồi lại chầm chậm vuốt ve khuôn mặt cậu, trong mắt gã tràn đầy si mê, sau đó còn cúi xuống kề sát bên cổ Bình An, tham lam hít lấy mùi hương thuộc về riêng cậu.

Bình An, cậu chỉ có thể là của tôi, vĩnh viễn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro