Phần 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghiêm Chấn Cường đảo tay lái, quẹo vào một ngã rẽ, kế đó đưa tay tiếp tục ấn nút gọi điện thoại cho Bình An, nhưng đáp lại vẫn là tiếng báo máy bận cứng nhắc. Anh nghiến răng, thở càng lúc càng nặng nề, đôi lông mày vốn chưa có dấu hiệu giãn ra như nhíu chặt hơn, một dự cảm chẳng lành đang bóp nghẹt trái tim Chấn Cường, cơ hồ khiến anh hít thở không thông.

Hoang mang, lo lắng, bất an, tưởng như đã trở thành cảm xúc thường ngày của Chấn Cường, nay không rõ vì sao lại áp lực đến nhường này, anh cố tự an ủi bản thân rằng do mình nghĩ quá nhiều thôi, nhưng vẫn chẳng thể nào dằn được cảm giác lo sợ kỳ lạ đang lởn vởn trong lòng.

Chấn Cường nhất thời không suy nghĩ được gì nữa, chỉ biết lái xe đến kho hàng thật nhanh, bầu trời ngoài kia đã tối mịt từ lúc nào cũng không hay, cho tới khi loáng thoáng thấy hình dáng một cánh cổng to, anh mới lấy lại được chút bình tĩnh, nhưng ngay sau đó nỗi lo lắng vẫn cứ dâng trào. Chấn Cường dừng xe, luống cuống mở cửa ra ngoài, vội vã đến độ chìa khóa cũng quên rút, cửa xe cũng chẳng đóng, anh chạy thẳng một mạch tới buồng trực kế bên cánh cổng đang tỏa ra ánh đèn hiu hắt, nhưng khi đưa mắt nhìn qua lớp kính cửa sổ, Chấn Cường gần như đứng tim.

Dưới ánh đèn vàng yếu ớt chỉ đủ để chiếu rõ buồng phòng trực, một người đàn ông nằm sõng soài trên vũng chất lỏng màu đỏ sậm, mắt trợn trừng, miệng há hốc, có thể thấy vài vệt máu kéo dài từ mép xuống cổ, nơi một con dao cắm ngay giữa họng người đàn ông đó. Toàn bộ cảnh tượng kinh khủng này đều in hằn trong con ngươi của Chấn Cường, anh như chết đứng trợn mắt nhìn người đàn ông kia, lát sau đột nhiên ngã quỵ xuống đất, mọi thứ trong bụng như chực trào ra, cơ thể run lên từng hồi.

An An, không, An An sẽ không... --- Chấn Cường sực tỉnh, hoảng sợ nghĩ đến việc Bình An đang gặp nguy hiểm, tâm trí anh lúc này liền mất đi sự nhanh nhạy, chỉ muốn mau chóng tìm thấy Bình An, đưa cậu ra khỏi đây mà quên mất nguy hiểm vẫn đang rình rập.

Chấn Cường vội vã đứng dậy, theo phản xạ chạy tới trước cánh cổng tìm cách vào, lại bất ngờ phát hiện cổng phụ chỉ khép hờ, anh đã quýnh lên mà đẩy cửa xông vào, nào còn tâm trí cho bất cứ nghi ngờ gì.

Nhờ ánh sáng từ vài bóng đèn treo trên cao, chẳng mất bao lâu Chấn Cường đã có thể xác định được phương hướng kho hàng D10, anh dồn sức chạy thật nhanh tới đó, lòng cứ tự nhủ An An sẽ không sao đâu, trái tim lại đập ngày càng dồn dập như muốn phá tan lồng ngực, hai mắt anh đỏ ngầu đăm đăm nhìn về phía trước, nỗi sợ hãi bấy giờ hiện rõ trên khuôn mặt Chấn Cường khiến anh trông tiều tụy vô cùng.

Nếu An An có mệnh hệ gì, anh làm sao sống nổi.

Nghiêm Chấn Cường đột nhiên cắn mạnh môi để bản thân tỉnh táo lại, ra sức chạy nhanh tới nhà kho ở ngay phía trước, từ khoảng cách này anh có thể thấy cửa mở toang, bên trong vẫn sáng đèn.

Như được tiếp thêm sức lực, Chấn Cường lao thẳng vào trong với tốc độ cực nhanh, thế nhưng đập ngay vào mắt anh lại là cảnh tượng Chấn Cường không muốn thấy nhất.

Bình An ngồi dựa vào cột gỗ, đầu nghiêng sang một bên, cậu cảm giác toàn thân nhũn nhão như một đống bùn, đến việc chớp mí mắt cũng rất khó khăn, nhưng may mắn giác quan vẫn còn bình thường. Bình An cảm thấy có người đến gần, cậu sợ hãi, theo bản năng muốn trốn tránh song không thể nào cử động, mãi tới khi nghe thấy giọng người đó gọi mình, cậu chợt ngẩn ngơ.

"Không, An An, An An, em..." Chấn Cường cuống cuồng ôm lấy Bình An, lắp bắp nói không thành lời, nhịp thở của anh cũng hoàn toàn mất ổn định, "Không, không, An An..." Chấn Cường hoảng loạn dùng bàn tay đang run rẩy cố lau đi những vết máu nham nhở trên mặt Bình An, thế nhưng càng lau lại càng làm chúng nhèm ra, giống như nỗi tuyệt vọng trong lòng anh, không cách nào xóa bỏ.

Bình An sững sờ nhìn Chấn Cường, anh đang khóc, từng giọt nước mắt rơi xuống cổ cậu, Bình An cảm thấy chúng nóng đến nỗi làm da mình bỏng rát, lần đầu tiên, cậu biết thế nào là đau đớn tận đáy lòng. Bình An muốn cất tiếng nói với anh rằng mình không sao, muốn đưa tay gạt đi những giọt nước mặt trên mặt anh, nhưng vẫn chẳng thể làm được.

Chấn Cương đột nhiên khựng lại, như phát hiện ra điều gì, anh đưa một ngón tay để dưới mũi Bình An, đôi mắt đỏ ngầu mới đó đầy tuyệt vọng tức thì ánh lên vẻ mừng rỡ.

An An còn sống, An An còn sống!!! --- Chấn Cường rối rít xốc Bình An dậy, động tác trái lại vẫn rất nhẹ nhàng, anh khẽ đưa tay chạm vào bên ngực trái của cậu, cảm nhận được nhịp tim đập rõ ràng, Chấn Cường mừng quýnh lên, anh ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt mở hờ của cậu, quả nhiên thấy rõ con ngươi di chuyển. Chấn Cường lúc này cố lấy lại bình tĩnh, anh cảm giác Bình An như đang ám chỉ điều gì đó, thế nhưng chưa kịp hiểu ra, Chấn Cường chợt cảm thấy một cơn tê buốt từ sau ập đến. Trước khi mất đi ý thức, anh theo bản năng ôm chặt lấy cậu, hai người tức khắc ngã nhoài về một bên.

Bình An hoảng sợ nhìn gương mặt nhăn nhó của Chấn Cương, lại liếc mắt nhìn người đang đứng sừng sững ngay đằng sau anh, cậu cố sức cử động thân mình nhưng vẫn bất lực, rốt cuộc chỉ biết cầu xin gã qua ánh mắt, một dòng chất lỏng ấm nóng theo đó tràn ra khỏi khóe mi, rơi xuống nền đất lạnh lẽo.

Ngô Khiêm thấy mà càng thêm điên tiết, người gã yêu kiêu ngạo như vậy lại dám khóc vì kẻ khác, không thể nuốt trôi cục tức này, gã liền nhấc chân đạp nhiều cú thật mạnh vào người Chấn Cường, thế nhưng anh vẫn không chịu buông Bình An ra, điều này khiến gã càng thêm điên cuồng mà đá tới tấp vào người anh, có điều Ngô Khiêm vẫn giữ được một chút lý trí, gã miễn cưỡng dừng lại, cúi xuống hung tợn kéo Bình An ra khỏi vòng tay Chấn Cường, rồi lại dịu dàng gạt đi những giọt nước mắt cho cậu.

"Bình An, cậu không được khóc vì kẻ khác, có khóc, cũng phải khóc cho tôi, chỉ mình tôi!" Nói đoạn, gã cúi đầu hung hăng cắn mút môi Bình An, bàn tay thô to của gã chợt siết lấy cổ cậu, sau đó lại dần buông lỏng.

Bình An chưa bao giờ thấy ghê tởm như thế song vẫn cố kìm lại cơn buồn nôn, cậu không muốn chọc tức gã trong khi còn chưa rõ sự an nguy của Chấn Cường, chỉ là ông trời không chiều lòng người, Bình An bỗng thấy tầm mắt trở nên mờ mịt, cơn choáng váng phút chốc bủa vây đầu óc cậu. Bình An cố gắng không cho bản thân lịm đi, ra sức mở to mắt liếc về phía Chấn Cường, nhưng cuối cùng vẫn gục ngã trước bóng tối.

Ngô Khiêm chăm chú nhìn Bình An hồi lâu, bàn tay không ngừng vuốt ve đôi má dính đầy vệt máu đã bết lại của cậu. Gã chợt nhíu mày, máu của tên bảo vệ kia thật chướng mắt, nếu chỉ có mỗi máu của gã thì đẹp hơn nhiều. Ngô Khiêm hậm hực nghĩ, kế đó lại quay sang nhìn về phía Chấn Cường, nỗi căm ghét lẫn đố kỵ trong lòng gã ngày càng tăng, thực sự hận không thể băm vằm anh ra ngay lúc này.

Suy đi tính lại một hồi, Ngô Khiêm vẫn quyết định làm theo kế hoạch ban đầu. Gã lại cúi xuống cọ mặt vào cổ Bình An, thỏa mãn hít lấy mùi hương của cậu, sau đó liền cười khúc khích, mới tưởng tượng thôi đã làm gã sung sướng lắm rồi, không biết lúc ấy sẽ thế nào đây.

Bình An, rất nhanh thôi, cậu sẽ vĩnh viễn thuộc về tôi!

_________________

Bình An nhíu chặt mày, cậu cảm giác đầu còn hơi ong ong, mí mắt lại nặng trĩu không sao mở ra được, thế nhưng sau một hồi cố gắng, Bình An mừng rỡ nhận ra ngón tay có thể nhúc nhích một chút, như được truyền thêm hy vọng, cậu kiên trì cố thử chuyển động thân mình, kết quả tuy không quá rõ song Bình An dám chắc cơ thể đang dần lấy lại quyền chủ động.

"Cậu nghịch chán chưa?"

Bình An giật mình, cảm giác ớn lạnh lập tức bao trùm tâm trí cậu, rồi lại đan xen thêm phần lo lắng. Đúng lúc ấy, một tiếng ồn chói tai vang lên, có lẽ do xuất hiện trong bầu không khí tĩnh lặng này khiến nó trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết. Bình An lúc đó càng thêm hoảng loạn, theo phản xạ hé miệng cất lên những tiếng kêu ú ớ.

Ngô Khiêm đặt hai con dao phay sắc lẹm xuống bàn, trước đó còn cố tình để chúng va vào nhau hòng dọa Bình An một chút, bấy nhiêu đấy còn chưa thấm vào đâu, gã vẫn giận cậu lắm, nhưng mà vợ chồng không phải giận nhau lại càng yêu nhau sao. Ngô Khiêm bỗng nở nụ cười để lộ hàm răng trắng, một vài chỗ trên gương mặt gã nhăn lại theo đó, chẳng hiểu sao trông cực kỳ quái đản.

Xem chừng thuốc dần mất tác dụng rồi. --- Ngô Khiêm yên lặng suy tính, chốc lát sau mới đứng dậy, tháo khăn bịt mắt Bình An ra, kế tiếp đi bật công tắc đèn, cuối cùng đẩy chiếc ghế Chấn Cường đang ngồi đến đối diện Bình An, lại lúi húi xê dịch ghế để khoảng cách giữa cậu và anh không quá xa cũng không quá gần.

Bình An vừa cảm giác hai mắt được giải thoát liền vội vàng mở mắt, nhưng ánh sáng đột ngột chiếu vào làm cậu chưa kịp thích ứng, phải mất một lúc sau, Bình An mới dần thấy được hình ảnh trước mắt, có điều chúng lại khiến trái tim cậu nhói lên từng hồi.

Nghiêm Chấn Cường đang không ngừng giãy dụa trên ghế, miệng bị bịt kín bằng một đống vải, xung quanh môi có cắm vài chiếc kim khâu, mặt mũi thì bầm dập, có nơi còn đang rỉ máu. Bao đau đớn luân phiên tra tấn Chấn Cường như thế, vậy mà đôi mắt mắt anh vẫn gắt gao không rời khỏi cậu, còn cố mấp máy miệng như muốn hỏi, em có sao không, có đau ở đâu không..., nhưng rốt cuốc vẫn chẳng nói thành lời.

Anh căm hận bản thân mình, hận không thể bảo vệ được Bình An.

Chấn Cường bỗng ngừng giãy dụa, quay đầu về phía Ngô Khiêm, ánh mắt nhìn gã đầy khẩn cầu, không ngừng hy vọng rằng gã sẽ giết anh mà tha cho cậu.

"Nghiêm Chấn Cường, tao nói cho mày biết điều này, căng tai nghe cho kỹ đấy." Ngô Khiêm cười nhạt, cất bước đứng sau lưng Bình An, thân mật quàng vai ôm cổ cậu, nói tiếp, "Bình An chỉ lợi dụng mày thôi, cậu ấy nói với tao là khi có được nốt cổ phần của mày, cậu ấy sẽ ở cùng tao, sẽ thuộc về mình tao..." Ngô Khiêm im lặng trong giây lát, hai mắt chợt long lên sòng sọc, "Chính mày, chính mày lại muốn cướp Bình An khỏi tao!"

Bình An đột nhiên rùng mình, lúc định thần lại đã thấy Ngô Khiêm cầm con dao phay bước tới gần Chấn Cường, cậu cố vùng dậy nhưng hai chân vẫn mềm nhũn. Bấy giờ hối hận lẫn tuyệt vọng như ăn mòn linh hồn Bình An, nước mắt cứ thế tràn ra khỏi khóe mắt cậu, liên tiếp rơi xuống vạt áo đẫm máu.

Ngô Khiêm bỗng dừng lại, nhìn chằm chằm Bình An hồi lâu, sau đó quay sang bắt gặp Chấn Cường cũng đỏ mắt nhìn cậu, gã nhận ra trong ánh mắt anh không hề có mảy may oán hận, mà lại ngập tràn bi thương. Ngô Khiêm nghiến răng, bàn tay siết chặt chuôi dao, gã gần như gào lên, "Mày, mày cũng biết đúng không, thì ra mày cũng biết..." Ngô Khiêm chợt cất lên một tràng cười điên dại, gã hung tợn túm chặt tóc Chấn Cường, giơ con dao đặt vào giữa trán anh, dùng lực cứa xuống mặc cho Chấn Cường giãy dụa, máu tươi lập tức ứa ra ướt đẫm một đường.

"Ưn...đừn..." Bình An lúc này đã gần kiểm soát được nửa thân trên, cậu đột nhiên nghiêng người liền ngã khỏi ghế, miệng vẫn liên tục cầu xin gã.

Cậu nguyện gánh chịu hết thảy mọi tra tấn, xin hãy buông tha cho Chấn Cường, đừng hành hạ anh ấy...

Ngô Khiêm vội buông con dao chạy tới đỡ Bình An dậy, cẩn thận để cậu ngồi dựa vào ghế, sau đó lên tiếng trách móc, "Cậu không bao giờ chịu ngồi yên cả, chờ tôi chặt cụt tay chân cậu đi, lúc đó cậu phải để tôi chăm sóc cả đời." Ngô Khiêm dứt lời liền kề sát hôn lướt qua môi cậu, lại nhỏ giọng trấn an, "Yên tâm, tôi nghiên cứu vấn đề này rồi, kỹ thuật của tôi không tệ đâu!" Nói đoạn, gã quay lại nhìn Chấn Cường ra chiều suy nghĩ, dùng dao chán rồi, có lẽ nên chuyển sang súng. Ngô Khiêm không chần chừ liền chạy tới dùng dao cắt đứt dây trói cho Chấn Cường, để anh ngã rạp xuống đất rồi cắm cúi mở ngăn kéo tìm súng, chỉ là bên trong ngoài mấy viên thuốc và kim tiêm ra thì chẳng còn gì khác, Ngô Khiêm nhíu mày, lát sau mới sực nhớ liền chạy vội ra khỏi phòng.

Chấn Cường lúc này thở hồng hộc, anh dốc sức cố lết tới chỗ cậu, vài cây kim cắm quanh miệng anh như lún sâu hơn sau mỗi lần va chạm xuống sàn nhà, nhưng Chấn Cường vẫn cố chấp không chịu dừng lại. Bình An bấy giờ cũng cố sức dịch chuyển thân mình, kết quả ngã xuống khỏi ghế, ngay sau đó lại ra sức trườn mình đến gần anh, cậu đã buông xuôi tất cả, hy vọng cuối cùng chỉ là được chết gần anh.

Rốt cuộc, trời cũng đáp ứng nguyện vọng của hai người.

Nghiêm Chấn Cường dồn hết sức lực còn lại để trở mình, ôm chặt lấy Bình An, anh đăm đăm nhìn cậu, trong đôi mắt ấy là biết bao quyến luyến, biết bao đau lòng.

Bình An lắc đầu, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Chấn Cường như muốn nói điều gì đó với cậu lại chỉ phát ra được tiếng khều khào yếu ớt, Bình An thấy vậy liền cố gắng đưa bàn tay đang run rẩy lên, toan rút đống vải trong miệng anh ra, thế nhưng ngón tay gần đến bên môi lại chợt dừng.

Cậu sợ Chấn Cường sẽ đau.

Toàn bộ cảnh tượng trên đều lọt vào mắt Ngô Khiêm đang đứng sững ở cửa, lần này gã lại bình tĩnh đến lạ.

Bình An, là do cậu tự chuốc lấy! --- Ngô Khiêm thong thả bước tới, trước ánh mắt hoảng sợ của Bình An, gã cúi xuống, chen khẩu súng lục vào giữa hai người, dí sát đầu súng vào trung tâm ngực Chấn Cường, lập tức bóp cò.

Đoàng --- Một tiếng nổ kinh hoàng vang vọng khắp gian phòng.

Ngô Khiêm ngay sau đó rút khẩu súng ra, kê ghế ngồi cách hai người khoảng một sải chân, gương mặt vẫn bình thản như thường. Gã không lo có người chúi mũi vào chuyện của mình, vì ngôi biệt thự này nằm cách xa khu dân cư, việc của gã bây giờ chỉ là ngồi xem mà thôi.

Bình An sợ hãi nhìn vào bên ngực đang không ngừng trào ra máu của Chấn Cường, từng tiếng gào khóc thê lương mắc kẹt nơi cuống họng cũng phát ra ngày càng rõ, cậu hoảng loạn dùng bàn tay đè ép nơi đó, nhưng máu vẫn tuôn mỗi lúc một nhiều, ướt đẫm cả bàn tay cậu. 

Nghiêm Chấn Cường, anh không được chết, không được chết trước em... --- Bình An không còn cảm thấy hơi thở yếu ớt mới vừa rồi còn phả vào trán mình, cậu tuyệt vọng dùng bờ vai và tay lay Chấn Cường dậy, nhưng đổi lại vẫn là sự tĩnh lặng đáng sợ.

Bình An chợt ngừng mọi động tác, đờ đẫn ngước lên nhìn Chấn Cường, hai mắt anh mở to, dường như cũng đang nhìn cậu, chỉ là, đôi ngươi đen láy đã trở nên đục ngầu, che lấp gương mặt cậu vốn vẫn in sâu trong mắt anh. Bình An đưa bàn tay run rẩy đặt lên gò má lạnh buốt của Chấn Cường, khẽ khàng vuốt ve, cậu nhớ rõ anh luôn thích như thế, vậy mà chẳng có mấy lần chiều ý anh...

Thời gian chậm rãi trôi qua, Bình An vẫn không ngừng vuốt ve gò má lạnh cứng của Chấn Cường, thỉnh thoảng lại thì thào đôi câu.

Sao anh ôm em chặt thế, sao không chịu buông em ra...

Nhưng dẫu cậu hỏi bao nhiêu lần, kết quả vẫn không có lời đáp.

Ngô Khiêm cau mày nhìn đồng hồ, gã ngồi xem hơn ba tiếng rồi, không thể nhẫn nại thêm nữa. Gã bật dậy bước tới gần hai người, định bụng tách cậu ra khỏi Chấn Cường, thế nhưng dù cố gắng gồng mình đến mức nào cũng không thể tách được vòng tay anh, thêm cả việc Bình An không chịu hợp tác làm Ngô Khiêm tức tối thở hồng hộc, nhưng rất nhanh sau đó lại có vẻ hứng khởi như nghĩ ra được sáng kiến gì, gã vội vàng chạy tới chiếc bàn kê gần đó, chọn một con dao phay to và sắc nhất, sau đó mở ngăn kéo lấy một ống thuốc mê liều nhẹ, rồi nhanh chóng trở về bên hai người.

Gã đặt con dao xuống, cẩn thận khống chế Bình An rồi tiêm cho cậu một liều thuốc vừa đủ, chờ khi cậu đã lâm vào trạng thái mê man, Ngô Khiêm mới cầm con dao lên, điều chỉnh tư thế, nhắm đúng khớp bả vai Chấn Cường rồi cứa thật mạnh vào đó, tức khắc máu dây ra dính một ít lên tay gã, phần còn lại thì rơi trúng người Bình An.

Cả quá trình cắt xẻ khá khó khăn, một phần vì Ngô Khiêm luôn phải cẩn thận để tránh làm Bình An bị thương, nhưng rốt cuộc khi trời tảng sáng, gã cũng chặt rời được cánh tay Chấn Cường, thành công tách cậu ra khỏi anh.

Ngô Khiêm chùi qua loa tay vào quần, gã sung sướng đến độ muốn bế bổng Bình An, nhưng do đã kiệt sức làm gã chỉ có thể ôm cậu ngồi ngay cạnh thi thể của Chấn Cường.

"Giờ thì, cậu chỉ có mình tôi thôi..." Ngô Khiêm dịu dàng nhìn Bình An, gã đưa tay mân mê đôi môi tái nhợt của cậu, rồi như bị mê hoặc mà cúi đầu hôn lên nó.

Đúng lúc ấy, Bình An chậm rãi hé mở hai mắt, mùi máu tanh nồng đột ngột xộc vào mũi khiến cậu thấy buồn nôn, theo phản xạ đẩy Ngô Khiêm ra, Bình An nhíu chặt mày, chệnh choạng chống tay trở mình nôn thốc nôn tháo.

Chờ đến khi lấy lại được chút thần trí, Bình An như chết lặng nhìn thân xác không toàn vẹn của Chấn Cường.

"Thế nào, cậu hài lòng chứ?" Ngô Khiêm ngồi dựa vào tường, hỏi một cách bâng quơ.

Bình An run rẩy đến gần xác chết đã chuyển màu tím tái của Chấn Cường, cậu quỳ sụp xuống, như mất hồn mất vía mà với lấy cánh tay kia, ghép nó vào lại phần vai thiếu khuyết của Chấn Cường, sau đó bẻ lại cổ áo cho anh thật ngay ngắn.

Bàn tay Bình An lúc này bỗng nắm chặt thành đấm, cậu lạnh lùng nhìn về phía Ngô Khiêm, từng giọt nước mắt lăn dài rơi xuống gương mặt trắng bợt của Chấn Cường, trong mắt cậu giờ đây đã tràn ngập hận thù.

Hận đến thấu xương.

Ngô Khiêm cười chua xót, hai mắt vẫn đăm đăm nhìn Bình An không dời, từng tia máu vằn lên trong mắt gã ngày càng nhiều, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ, thế nhưng, nào ai biết ẩn sâu trong đó là nỗi đau khôn cùng.

Yêu cậu, gã có hối hận không?

Bình An là kẻ tồi tệ nhất gã từng gặp, nhưng yêu cậu lại là điều tuyệt vời nhất Ngô Khiêm có, gã đã không thể buông tay, vậy thì hối hận còn có ý nghĩa gì.

Gã chỉ hận một điều, đáng lẽ phải giết tên khốn kia sớm hơn, chính hắn đã cướp đi vị trí vốn là của gã, chỉ thuộc về gã.

Bình An, cậu rốt cuộc cũng chịu nhìn thẳng tôi, rốt cuộc, tôi đã thật sự tồn tại trong lòng cậu. --- Dù cho đó là chán ghét đi chăng nữa, gã chấp nhận, chỉ cần không ai còn có thể cướp mất vị trí của gã.

Bình An với lấy con dao phay gần đó, đột nhiên đứng dậy, bước từng bước về phía gã.

Ngô Khiêm hơi ngạc nhiên trước hành động của cậu, nhưng gã vẫn ngồi yên không nhúc nhích. Ngô Khiêm nghĩ chắc Bình An muốn giết mình đây, mà cũng tốt, như thế chứng tỏ Bình An coi trọng gã.

Chỉ cần Bình An cậu không thể quên tôi, thì cậu vĩnh viễn là của tôi rồi, không kẻ nào có thể cướp đi được nữa.

Ngô Khiêm càng nghĩ càng thấy thỏa mãn liền cất tiếng cười vang, gã đã thắng, đã thắng, ha ha ha...

Bình An dừng bước, cúi xuống kề sát bên tai Ngô Khiêm, khẽ thầm thì, "Tao không bao giờ thuộc về mày!" Vừa nói đoạn, Bình An lập tức lùi lại, nhanh như chớp đâm thẳng vào mắt Ngô Khiêm.

"Ahhh..." Ngô Khiêm hét lên một tiếng thảm thiết, gã khua khoắng tay chân muốn túm lấy tay Bình An nhưng cậu đã kịp thời tránh được.

"Cậu chỉ thuộc về tôi, chỉ là của tôi!!!" Ngô Khiêm gào rú, loạng choạng bò dậy toan lao về phía Bình An.

Bình An bấy giờ cực kỳ bình tĩnh, cậu nhanh tay cầm chiếc ghế gỗ lên, dồn sức đập vào ngang người Ngô Khiêm, gã ngay tức khắc ngã ngửa xuống sàn. Bình An nhân lúc này liền giáng thêm một cú thật mạnh vào chân Ngô Khiêm, rồi vội vàng vất ghế sang một bên, cậu cúi xuống rút con dao còn cắm trong mắt gã ra, tức thì máu tươi bắn văng lên mặt cậu.

"Bình..." Ngô Khiêm thở không ra hơi, chưa kịp nói hết câu đã phải đón nhận liên tiếp nhiều nhát đâm vào ngực.

"Mày chết đi, chết đi, chết đi!!!" Bình An điên cuồng đâm tới tấp từ ngực đến cổ Ngô Khiêm, mãi tới khi gã không còn giãy dụa, cậu mới thở hổn hển ngã vật sang bên cạnh, nước mắt bỗng chốc trào ra, cậu hét lên từng tiếng đầy đau đớn.

Cứ thế qua một hồi lâu, Bình An chợt đưa tay gạt nước mắt, lúc quay đầu sang thì thấy một khẩu súng lục nằm cách không xa, cậu liền lững thững đứng dậy, nhặt nó lên, sau đó tha thẩn đến gần bên xác Chấn Cường, nằm xuống gối đầu lên ngực anh.

"Không thể đi cùng anh, thì đành đi sau anh vậy..." Bình An khẽ thủ thỉ, hai mắt từ từ nhắm lại, một dòng chất lỏng ấm nóng theo đó chảy xuống, dần len lỏi vào trong lồng ngực Chấn Cường.

Em xin lỗi...

Đoàng ---

Trong thoáng chốc, hết thảy mọi thứ chìm vào hư vô, chỉ còn nắng mai vẫn đang lan tỏa, ấm áp biết nhường nào, lại bi thương như thế.

Hết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro