Chương 136: Thu lương tốt a!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HAMIstore
=*=*=*=*=*=*=*=*=*=

Thật ra, Lưu sao sao cũng vì suy nghĩ cho Thu Nghiên và Mạc Thiên Hàm, so sánh ra, thương tịch quả thật không tốt bằng nông tịch, Mạc Thiên Hàm là hán tử có tiền đồ, Lưu sao sao ở Thịnh Kinh lâu liền biết hán tử này sẽ không phải nhân vật đơn giản, tiểu đồ đệ của ông không phải ca nhi gia đình lớn, không tâm kế không chỗ dựa, có hài tử còn tốt, nếu như không có thì phải làm thế nào?

Vậy nên suy nghĩ hồi lâu, liền kiến nghị Thu Nghiên đổi thành nông tịch, một là nông tịch cao hơn thương tịch một bậc, hai là đến lúc có hài tử, hài tử về sau thi khoa cử cũng tốt hơn thương tịch, ba là nông tịch có thể bao gồm được cả ba loại tịch bên trong, giờ gia đình bọn họ, có nông tịch liền có đất, người thuộc thương tịch trong nhà thì đi quản lý buôn bán, chính là tốt nhất.

"Tiểu tử cảm tạ sao sao quan tâm!" ngày hôm sau Mạc Thiên Hàm liền tìm Lưu sao sao nói chuyện, Lưu sao sao cùng hắn phân tích này nọ, Mạc Thiên Hàm mới phát hiện, thì ra, người nhà không chỉ có hắn cùng Thu Nghiên, mà là cả đại gia đình, hai người bọn họ còn có người nhà quan tâm a.

"Ta cũng chỉ suy nghĩ nhiều một chút, mong lão bản ngươi đừng nghĩ nhiều, hán tử đều là người làm đại sự, việc trong nhà có phu lang lo liệu, Nghiên nhi tuổi nhỏ, cũng chưa từng quản nhà cửa bao giờ, vậy nên lão thân ta liền tự tiện nghĩ thay."

"Không không, Lưu sao sao, ngài cũng nói đó, Nghiên nhi chưa từng quản qua gia bao giờ, vậy nên có vài việc, ngài có thể chỉ điểm cho y đi làm, Mạc mỗ tuyệt không nói hai lời."

Lưu sao sao lúc này mới tin tưởng Mạc Thiên Hàm không có vì ông tham gia mà sinh hiềm khích, ngược lại còn đến cảm tạ ông, từ giờ trở đi, Lưu sao sao liền bắt đầu tính toán cho nhà của tiểu đồ đệ, đồng thời dạy tiểu đồ đệ như thế nào làm đương gia phu lang, đương nhiên đây là nói sau.

Trước nói đến việc chinh lương, lão huyện lệnh sợ đêm dài lắm mộng, vào ngày thứ hai nhận được lệnhchinh lương liền bắt đầu thu thập lương thực, nhà Mạc Thiên Hàm cũng bán ra không ít, lão huyện lệnh trực tiếp mua lương thực trong cửa hàng Mạc Thiên Hàm bằng với giá gạo loại một, làm mấy nhà bán lương khác, đều biết đây là nhờ phúc của cửa tiệm Thái Bình, bán lương thực cho công đường, cũng đều cầm ra lương thưc tốt nhất để bán.

Từ khi lệnh thu lương truyền đạt đến Thiện Thủy phủ, phủ doãn Vương Dật Thần liền không được ngủ ngon, hắn là người thuộc phái thanh liêm, mười ba tỉnh Nam Bắc, Thiện Thủy phủ không phải thủ phủ của Giang Nam, càng không phải là phủ có sản lượng lương thực lớn nhất, lúc này Hộ bộ ra lệnh thu lương, không phải là muốn bức chết mình sao?

Dưới sự nóng giận, liền trực tiếp phát đồ xuống, mặc dù yêu cầu hai mươi vạn thạch, nhưng mình có thể lấy ra mười tám vạn thạch đã không tồi rồi.

Còn thiếu thì trực tiếp cho cát đá vào, nếu không thật sự không còn cách nào khác!

Mũ quan trên đầu cũng không biết có thể đội nữa hay không.

Mà các huyện lệnh cũng kêu khổ không ngừng, bọn họ đều không có bao nhiêu lương thực dự trữ, mùa xuân tuyết lớn đã vận chuyển vào Kinh rồi, hiện nay đang thời kỳ giáp hạt, còn chinh lương? Là muốn chinh mạng đi?

Rất nhiều châu huyện lân cận than khổ cũng cường điệu việc này không khả thi, trong mấy ngày không thể thu được nhiều lương thực như vậy, chỉ có huyện Kính Thủy không kêu ca gì mà tìm cách giải quyết khó khăn này, trước mắt phải đủ lương thực để vận chuyển lên kho lương Thiện Thủy phủ, huyện lệnh Dương Tùng đích thân đưa đi, đồng thời giáp mặt kiểm lương nhập kho.

Dương lão huyện lệnh tự nhiên là nhận được khen ngợi, ngay cả Vương phủ doãn cũng đích thân tiếp kiến.

"Dương đại nhân a, ngươi đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi a! Khen thưởng năm sau khẳng định được loại tốt a!"

Vương phủ doãn nhìn thấy lão huyện lệnh như nhìn thấy phu mẫu tái sinh vậy.

"Đại nhân quá khen, đây là phận sư của ti chức"

"Ai, không hổ ba mươi năm nhận lệnh thu lương, nếu là những người phía dưới hiện tại a, đều mắt cao hơn đầu, gặp phải chút việc liền kêu khổ không ngừng." Nói đến một vài thủ hạ chỉ biết kéo chân sau, Vương phủ quận liền giận dữ, người a, không thể so sánh, sẽ xuất hiện chênh lệch lớn a! Ngay cả một lão quan huyện ở nơi hẻo lánh còn ra đủ số lương thực, các ngươi sao có thể nói không đủ a?

"Phủ doãn đại nhân, việc này a, ti chức thấy không phải là chuyện tốt!" Vương phủ doãn không nói đến chuyện thu lương thì cũng thôi, vừa nói đến lão huyện lệnh liền khó thở, ông vốn dĩ là người tài hoa, một thân nhiệt huyết vì quốc gia, không nhìn sắc mặt người khác làm việc, năm đó thay đổi một đời hoàng đế khác, vì ông không theo mới bị đẩy đến huyện Kính Thủy làm huyện lệnh, một lần làm, liền là tới ba mươi năm.

Nghĩ lại lời chất tử nói với mình lúc trước, lão huyện lệnh liền dậy tâm tư.

"A? Lão huyện lệnh sao lại nói vậy?" đối với lão huyện lệnh đã làm ba mươi năm, lời ông nói Vương phủ doãn còn nghe vào, đặc biệt ông còn vì đang mình phân ưu.

"Mùa xuân đã chinh lương một lần, giờ lại thu, thật là ngoài dự liệu, trận tuyết lần này ở Thịnh Kinh, không thu lương của những phủ châu lân cận, lại chạy đến Giang Nam xa xôi này của chúng ta chinh lương, ngài không cảm thấy có vấn đề sao?"

Vương phủ doãn ngẩn ra, suy nghĩ một chút: "A? Lão huyện lệnh nói có đạo lý!" hắn bị lệnh chinh lương làm cho rối tung lên, sốt ruột muốn thượng hỏa, căn bản không nghĩ tới chuyện này.

Bây giờ lão huyện lệnh nói, liền phát giác không đúng, nói chung lúc này dù khó khăn đến đâu cũng không có khả năng thu lương của dân chúng, qua mấy ngày nữa là lễ Hạ Nguyên, qua lễ Hạ Nguyên chính là thu hoạch lương thực mùa hạ, chẳng lẽ đợi mấy ngày cũng không đợi được? Nhất định phải phát lệnh chinh lương nhập Kinh vào lúc này.

(lễ Hạ nguyên là lễ hội xa xưa, diễn ra vào mùa hạ trước khi thu lương, là lễ cúng tổ tiên, cầu an cho gia đình)

Ai cũng không phải kẻ ngốc, huống chi làm một phủ doãn, Vương Dật Thần vô cùng quen thuộc quan trường, có thể bảo trì thanh danh trong hàng ngũ trung lập, lại có thể ở trong triều đứng ở vị trí độc lập, đầu óc có thể không xoay chuyển nhanh sao?

"Hừ, quả nhiên thời gian qua lâu rồi, cũng dám duỗi tay đến Thiện Thủy phủ này của ta."

"Đại nhân a, lão phu liền cậy già nói một câu thực lòng, lão phu đây qua mấy năm nữa cũng sắp về hưu rồi, nhưng đại nhân ngài không giống, ngài là trạng nguyên năm đó thánh thượng khâm điểm, nổi tiếng thanh lưu trong triều, lần này vào Kinh đưa lương, ngài phải cẩn thận, việc này sợ là không ổn đâu!"

"Cảm tạ lão huyện lệnh chỉ điểm, yên tâm, lão huyện lệnh có về hưu cũng không phải về hưu ở huyện Kính Thủy, Vương mỗ tuyệt sẽ không quên việc ngày hôm nay!" cũng kính chắp tay thi lễ với Dương lão huyện lệnh.

Lão huyện lệnh thản nhiên nhận thi lễ của vị phủ doãn này.

Quả nhiên, chờ lương thực đến đủ, Vương Dật Thần cũng không thêm bất kỳ cát đá gì vào, kiểm tra từng bao, không hợp lệ trả về, hợp lệ lưu lại, sau đó liền vận chuyển lên Kinh, đến Thịnh Kinh liền mang theo một đội người gióng trống khua chiêng đi nửa vòng Thịnh Kinh, xong mới tới Hộ bộ đưa tin, làm cho hơn nửa Thịnh Kinh đều biết Giang Nam vận chuyển đến rất nhiều gạo ngon, buổi chiều liền mở túi kiểm tra lương thực, mãi đến tối mới xong.

Người của Hộ bộ muốn thu lại lệnh chinh lương, theo luật, lệnh chinh lương này thu cũng được không thu cũng được, cũng chỉ là đồ vật hình thức mà thôi.

Nhưng Vương Dật Thần có kế hoạch, không nhả ra, không đưa cho người Hộ bộ.

Tam hoàng tử tức giận đập nát hết đồ vật trong phòng: "Hay cho cái tên Vương Dật Thần, dám không giao ra lệnh thu lương đã trở về! Cứ như vậy đi trở về!"

"Ti chức cũng không nghĩ tới, hắn thế nhưng thật sự không giao ra liền cứ thế trở về" Hộ bộ thượng thư cũng buồn bực.

"Đồ ngu, một cái phủ doãn nho nhỏ cũng dám đối nghịch với bổn điện hạ!"

"Nhưng mà điện hạ, hắn đã đi nửa cái Thịnh Kinh, mọi người đều biết Giang Nam vận chuyển gạo ngon vào Kinh, ai cũng đang nghị luận sôi nổi, phía dưới còn có người tới hỏi có cần giảm giá gạo hay không."

"Đánh rắm!" Tam hoàng tử bị tức điên rồi, ngay cả lời thô tục cũng nói ra: "Giảm giá gạo thì đi đâu kiếm tiền? Gạo vận chuyển đến ngươi sẽ không đổi chút cát vào sao? Phải đổi gạo tốt ra bán chứ!"

"Không thể đâu hoàng tử điện hạ của ta, lần này là ngay trước mặt dân chúng kiểm tra từng bao một nhập kho, nếu đổi thành cát, chính là vấn để của Hộ bộ a."

Bốn năm, Hộ bộ luôn túi tiền của hắn, lần này Thịnh Kinh gặp tuyết lớn không có thu hoạch, nhưng đường đường là nơi Thiên tử ở, đứng đầu một nước, sao có thể xuất hiện nạn dân!

Vậy nên năm trăm vạn thạch lương thực trên sổ sách của Hộ bộ phải bán giá hợp lý để giải quyết khó khăn cho dân chúng, nhưng thật ra vẫn âm thầm bán với giá cao ngất, dù sao người dân Thịnh Kinh cũng có tiền, nên không có ai nháo ra chuyện gì. Nhưng lần này Giang Nam vận chuyển gạo đến, về giá cả không nói, nhưng phần gạo bọn họ lấy bớt còn chưa được bổ sung đầy đủ, lúc này làm giả là không thể nào, khẳng định thánh thượng sẽ biết bọn họ lén lút hạ lệnh thu lương, bây giờ đang là thời kỳ giáp hạt, không phải là muốn lương thực sinh sống của dân chúng Giang Nam sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro