Chương 11 - 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11: Ngươi cũng là xuyên không đến??

A Trần ....

Mâu quang mâu quang chợt lóe sáng ....

Cho tới bây giờ, cũng không có ai dám gọi hắn như vậy. Cũng cho tới bây giờ, chưa từng có một ai đối với hắn không chút kiêng nể gì như vậy.

Nữ nhân này, là người thứ nhất!

A Trần đứng nguyên tại chỗ, thần sắc trên mặt có chút biến ảo.

"Nữ nhân ôn nhu một chút quả nhiên tốt hơn.", A Trần đột nhiên lên tiếng cảm khái, "Lần sau đừng huyết tinh, bạo lực như vậy...."

Phượng Sở Ca giật mình, "Chuyện vừa rồi ngươi đều thấy hết?"

A Trần trịnh trọng gật đầu.

Phượng Sở Ca nghe vậy sờ sờ đầu hắn, "Tội lỗi ~~~ không khiến ngươi lưu lại ám ảnh tâm lý đi?? A Trần bảo bối ...."

A Trần bảo bối .....

A Trần giật giật khóe môi, trên trán rơi xuống một đạo hắc tuyến.

Tử Lan, Bích La cùng Lục Trúc bên cạnh đã sớm cả kinh sững sờ đứng ngây tại chỗ. Cho tới bây giờ, các nàng chưa từng thấy qua bộ dạng hỏa bạo của tiểu thư như hôm nay.

Như thế nào lại có cảm giác .....

Hành vi hôm nay của tiểu thư, thật giống như đang đùa giỡn tiểu hài tử tên gọi A Trần này??

Nhìn bộ dạng này của Phượng Sở Ca, Tử Lan thật muốn gầm nhẹ ----

Tiểu thư, tiết tháo của ngươi đâu rồi??

----Khanh bản yêu nghiệt: Tuyệt sắc sát thủ phi----

Chuyện này hôm nay qua đi, Phượng Sở Ca mấy người liền an tâm ở tại Lâm Thủy các.

Không có ai dám dễ dàng tới nơi này quấy rầy bọn họ.

Mẫu nữ 3 người Nhị phu nhân, có 2 người trọng thương, một người dính phải phấn ngứa, ba người này đều an phận ở trong phòng dưỡng thương, căn bản không có khả năng chạy tới.

Phượng Triêu Dương kiêng kị thực lực của Tử Lan, lại càng không dám đến đây.

Còn đám hạ nhân kia, chính là thật sự sợ Phượng Sở Ca mấy người.

Cho nên, Phượng Sở Ca bọn họ đều vui vẻ, thanh nhàn.

Trong Lâm Thủy các, Phượng Sở Ca tìm lấy một căn phòng chuyên dùng để luyện dược.

Ngày hôm đó, Phượng Sở Ca còn đang ở trong phòng vùi đầu luyện dược, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, A Trần bước vào.

Nhìn cách bài trí trong phòng, A Trần kinh hỉ. Cùng lúc đó, ngữ khí của hắn không tự chủ lộ ra vài phần vui sướng.

"Nữ nhân, ngươi là Trung cấp Luyện dược sư?"

Đúng vậy! Thế nào? Tỷ tỷ lợi hại không?" Phượng Sở Ca quay người, nhìn thấy thân hình nho nhỏ của A Trần đứng ngoài cửa, khóe mắt khẽ nhếch, cười nói.

"Ừm, cũng được!"

"Cũng được? Ngươi tiểu quỷ này, ngươi biết Luyện dược sư là gì sao?"

"Ta đương nhiên biết!". A Trần nhẹ buông mi mắt, "Luyện dược sư là chức nghiệp khan hiếm nhất trên Vân Thiên Đại lục. Một Luyện dược sư ngoài Trung cấp trở lên, có thể trợ giúp một người bớt đi năm mươi năm tu luyện ...." A Trần nói xong, dưới đáy mắt lại hiện lên mấy phần ám quang, giồng như đang do dự chuyện gì đó.

"Không sai a~, lại biết nhiều như vậy ...". Phượng Sở Ca đánh giá A Trần.

Nếu không phải nàng nhìn thấy thân thể này của A Trần, Phượng Sở Ca nhất định sẽ hoài nghi, A Trần ít nhất cũng đã mười bảy mười tám tuổi rồi.

Bỗng nhiên, đáy lòng Phượng Sở Ca chợt xuất hiện một ý niệm .....

Đứa bé này, chắc sẽ không phải là giống như mình, cũng là xuyên tới đây đi?

"A Trần a~~, ngươi là người xuyên không tới sao?"

"Xuyên không?" Trong ánh mắt sâu thẳm của A Trần lóe lên mấy phần nghi hoặc.

Nhìn bộ dạng này, không giống như giả vờ. Phượng Sở Ca phất phất tay, "Không có việc gì, ta thuận miệng hỏi một chút thôi."

"Nha". A Trần gật đầu. Thật lâu sau, hắn rũ mắt xuống, che giấu đi vài phần khác thường nơi đáy mắt. "Nữ nhân, nếu như ngươi là Luyện dược sư, vậy giúp ta chút chuyện, như thế nào?"

"Chuyện gì?"

"Ta muốn luyện chế một vị dược."

"Ân?"

"Loại dược này có chút khó tìm, phân biệt là Xuyên ô, Thiên ly dịch, Bách chuyển thủy, Thiên niên linh chi, Băng tàm huyết."

"Tiểu quỷ, ngươi muốn mấy loại dược kia để làm gì?" Phượng Sở Ca nhìn qua chỗ dược liệu A Trần đưa, hỏi.

.

Chương 12: Lớn lên để lấy lão bà.

Những dược liệu này, ngoại trừ Xuyên ô, mỗi một loại đều cực kỳ khó tìm, cực kỳ trân quý.

Càng quan trọng là, một tiểu hài tử, làm sao lại biết những dược liệu này?

Phượng Sở Ca cẩn thận đánh giá A Trần một lần nữa, chỉ cảm thấy cùng hắn ở chung càng lâu, những điểm đáng ngờ trên người hắn lại càng ngày càng nhiều.

"Luyện chế loại dược có thể khiến ta lớn lên." A Trần mị mị hai mắt, thật lâu sau mới mở ra.

"PHỤT -----" Phượng Sở Ca nguyên bản vốn cảm thấy khát nước, vừa bưng lên một chén nước uống, nghe được lời nói của A Trần, nhất thời cả kinh phun ra một ngụm.

"Làm sao vậy?" A Trần liếc Phượng Sở Ca, trên gương mặt vẫn là một mảnh lạnh lùng như trước.

"Tiểu quỷ ngươi vội vã lớn lên như vậy để làm cái gì? Vội vàng muốn cưới lão bà?"

"Cũng không phải là cưới ngươi." A Trần phiết môi. Nữ nhân không ôn nhu như vậy, hắn mới không cần cưới.

"Ngươi mới lớn bao nhiêu, liền nói muốn cưới lão bà? Ngươi muốn cưới ta, ta còn không muốn gả cho ngươi đâu. Trừ phi ngươi thật sự ngay lập tức liền trưởng thành, ta sẽ suy nghĩ suy nghĩ!". Phượng Sở Ca nhíu mi, trêu tức nói.

A Trần nhìn Phượng Sở Ca, đáy mắt đột nhiên xẹt qua vài đạo ánh sáng ....

Khóe mắt hắn hơi giật giật, sau đó mới mở miệng, "Vậy ngươi có nghĩ muốn ta lớn lên?"

Phượng Sở Ca ngồi xổm xuống, vỗ vỗ khuôn mặt A Trần, "A Trần tiểu bảo bối, những dược liệu này, không có tác dụng lớn lên đâu, nhiều nhất cũng chỉ có thể giải độc thôi."

"Không cần, ta muốn loại dược đó!" A Trần lại thực kiên trì. "Nếu như ngươi không muốn giúp ta, ta liền tự mình đi tìm."

"Ách ...." Phượng Sở Ca không nghĩ tới A Trần sẽ cố chấp như vậy, nàng thật sự có chút không thể hiểu được, tâm trí tiểu hài tử này sao lại lão luyện như vậy, tâm trí của A Trần, đã không phải đơn giản ba chữ "Trưởng thành sớm" là có thể hình dung.

Nhìn trên gương mặt hắn là một mảnh kiên định, Phượng Sở Ca lắc đầu cười nhẹ, "Được rồi, ngươi đã muồn ta liền tìm cho ngươi ~ ai bảo ngươi là A Trần bảo bối của ta a."

Nói xong, Phượng Sở Ca lại một lần nữa nhéo nhéo mặt A Trần.

Sắc mặt A Trần khẽ biến, hắn đang muốn mở miệng nói gì đó, lại cảm thấy bên ngoài có chút động tĩnh rất nhỏ.

"Nữ nhân, bên ngoài có người đến ----"

Phượng Sở Ca ngưng thần, quả thật dò xét được động tĩnh cực nhỏ ở bên ngoài.

Người tới thực lực tựa hồ khá cao, tận lực ẩn tang thực của bản thân.

Nếu nàng không tinh tế lắng nghe, căn bản là nghe không được.

Theo bước chân càng gần, Phượng Sở Ca có thể rõ ràng nhận thấy sát ý trên người đối phương.

Đầu may hơi hơi nhếch lên, Phượng Sở Ca quay đầu dặn dò A Trần, "Ngươi trước tiên cứ ở trong này đừng đi ra, một chút nữa ta trở lại tìm ngươi."

Dứt lời, liền trực tiếp đi ra ngoài.

A Trần đứng nguyên tại chỗ, mâu quang khẽ động, thật lâu sau lại nhẹ thở ra một tiếng, "Nữ nhân ngốc!".

Nâng chân lên, đi theo ....

Bên ngoài Lâm Thủy các, Tử Lan mấy người đã sớm chặn bên ngoài.

Thời điểm Phượng Sở Ca đi tới, liền thấy một nam tử mặc huyền sắc cẩm bào hướng bên này đi đến.

Nam tử một thân cẩm bào hoa lệ, sợi tóc mềm mại trải dài trên lưng, ngũ quan tuấn tú phiêu dật góc cạnh rõ ràng, vô cùng vững vàng sáng sủa. (nguyên văn là: Ngạnh lãng – cứng rắn vững vàng, mà k thấy có từ nào thuận)

Không thể phủ nhận, đây thật sự là một mỹ nam tử.

Chỉ là lúc này, trên gương mặt tuấn dật kia lộ ra vô tận phẫn nộ, đáy mắt lại càng nhiều sát ý tuôn ra.

"Phượng Sở Ca, ngươi đi ra đây cho bản vương!!" Trong thanh âm của hắn mang theo tám phần linh lực, thanh âm trầm thấp, truyền thẳng vào Lâm Thủy các.

Phượng Sở Ca từ trong Lâm Thủy các đi ra.

Vừa ra tới, liền đối diện với gương mặt tràn đầy tức giận của Hách Liên Cẩn Du.

Hách Liên Cẩn Du quau đầu nhìn về phía Phượng Sở Ca, khi nhìn thấy nàng một thân bạch y, lại thấy khí chất linh lung tinh xảo, ngốc lăng tại chỗ.

Trong ký ức của Hách Liên Cẩn Du, nàng không giống như thế này........

"Ngươi tìm ta?" Phượng Sở Ca nâng mi mắt, nhìn Hách Liên Cẩn Du, lên tiếng hỏi.

.

Chương 13: Vương gia tự luyến.

Vì dung mạo của Phượng Sở Ca, Hách Liên Cẩn Du có một lúc giật mình sững sờ.

Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, hắn liền hồi phục thần trí.

Nghĩ tới Phượng Sở Ca bất quá là một phế vật, đáy mắt Hách Liên Cẩn Du lại lần nữa tràn ngập xem thường.

"Đến cùng là Uyển Nhi đắc tội ngươi chỗ nào, khiến ngươi không hại nàng tới thế này liền không được?"

Khóe mắt Phượng Sở Ca khẽ nhếch, "Thế nào? Không có người nào nói cho ngươi biết sao?"

"Ngươi vừa trở về, Uyển Nhi liền xảy ra chuyện, không phải ngươi làm còn có thể là ai?" Hách Liên Cẩn Du trưng ra bộ dáng căm hận, nhìn thẳng Phượng Sở Ca, "Phượng Sở Ca, ta nói cho ngươi biết, ta chính là chỉ chung tình với một mình Uyển Nhi, thế nhưng, cho dù không có Uyển Nhi, ta cũng sẽ không cưới ngươi..."

Phượng Sở Ca nghe Hách Liên Cẩn Du nói, nhẹ gật đầu.

Đợi chút .....

Nàng đột nhiên ý thức được cái gì đó ...

Người này, sẽ không phải là đang nghĩ, nàng muốn loại bỏ Phượng Thanh Uyển rồi, sau đó gả cho hắn đi??

Phượng Sở Ca không nhịn được khóe môi khẽ giật giật.

Hắn, rốt cuộc là lấy đâu ra nhiều tự tin như vậy, thế nhưng lại có cái suy nghĩ đó!!!

Rốt cuộc nàng có nên nói cho hắn hay không, kỳ thật cho đến hiện tại, nàng còn không có biết hắn tên gì đâu??

"Phượng Sở Ca, ngươi ....." Hách Liên Cẩn Du vốn còn muốn nói thêm gì đó, Phượng Sở Ca rốt cuộc nhịn không được lên tiếng -----

"Cái kia ..... Các hạ, thật không phải, xin hỏi, ngươi là ai?"

Chỉ trong khoảnh khắc, sắc mặt Hách Liên Cẩn Du trở nên tái nhợt.

Bên cạnh, Tử Lan mấy người lại đang nghẹn cười.

"Phượng Sở Ca, ngươi đừng có giả bộ!!!" Hách Liên Cẩn Du gào thét.

Phượng Sở Ca nhíu mày, "Ta thật sự không biết ngươi là ai, chỉ biết ngươi là một Vương Gia mà thôi. Không biết, ngươi là vị Vượng Gia nào?"

Đáy lòng Hách Liên Cẩn Du nhất thời sinh ra cảm giác thất bại. Đột nhiên, hắn nghĩ tới điều gì đó, cười lạnh, "Phượng Sở Ca, ngươi đừng tưởng rằng dùng phương thức như vậy có thể khiến Bản vương chú ý. Bản vương cho ngươi biết, vô dụng thôi, Bản vương không có khả năng cưới một phế vật như ngươi!"

Phượng Sở Ca thật sự bất đắc dĩ.

Tầm mắt của nàng đột nhiên đảo qua trên người A Trần đang đứng cạnh cửa.

Quay người, đem A Trần từ phía sau tóm tới -----

"Vị Vương Gia này, ngài đại khái có thể yên tâm rồi, liền tính là gả cho hắn, ta cũng tuyệt đối không gả cho ngươi. Ngươi đừng lo lắng những chuyện không có này. Lo lắng nhiều quá coi chừng sẽ bị giảm thọ đấy ....."

Những lời này nàng nói được thật rõ ràng.

Ngay lập tức, thần sắc Hách Liên Cẩn Du đại biến.

Hắn có chút kinh ngạc nhìn Phượng Sở Ca.

Nàng không biết hắn?

Làm sao có thể?

Lúc nhỏ, bọn họ đã từng cùng nhau chơi đùa. Theo lý mà nói, Phượng Sở Ca hẳn là biểu muội của hắn. Tại thời điểm bọn họ còn nhỏ, mẫu hậu từng cùng cô cô, cũng chính là Kiến Đức công chúa, định ra hôn ước cho bọn họ....

Phượng Sở Ca lúc còn nhỏ thật sự đáng yêu, nhưng từ sau khi Kiến Đức công chúa qua đời, Phượng Sở Ca liền trở nên vô cùng yếu đuối, thậm chí đến năm mười tuổi cũng không thể ngưng tụ ra linh lực. Cuối cùng, bị Phượng gia đuổi ra ngoài.

Đối với mấy chuyện này, Hách Liên Cẩn Du nếu có, cũng chỉ là tiếc hận.

Năm nay, Phượng Sở Ca vừa đủ mười sáu tuổi, vừa khéo lại đang lúc cập kê, cũng là năm mà lúc trước mẫu hâu đã định cho bọn họ thành thân.

Cho nên, khi ở trong cung nghe được tin Phượng Sở Ca trở về, hợn nữa lại truyền tới tin Phượng Thanh Uyển bị thương, Hách Liên Cẩn Du thoáng chốc liền đem mọi chuyện đều nghĩ thông ....

Chỉ là không nghĩ tới, những điều đó đều là do hắn tự cho là đúng mà thôi ....

Trong lúc nhất thời, trong lòng Hách Liên Cẩn Dusinh ra một chút thất lạc.

Phượng Sở Ca mặc kệ thần sắc của Hách Liên Cẩn Du, chỉ nhàn nhạt nói, "Vị Vương Gia này, xem ra ngươi là vị chuyện của Phượng Thanh Uyển mà đến, ngươi thực sự cảm thấy .... ta là một phế vật, còn có thể khiến Phượng Thanh Uyển bị thương??"

.

Chương 14: A Trân trưởng thành, tuyệt đối còn "Soái" hơn Đệ nhất mỹ nam.

"Đương nhiên, ngươi có thể hỏi bất kỳ một người nào trong Phượng phủ chi tiết của chuyện này, ta nghĩ, đợi Vương Gia ngài hỏi xong, có lẽ sẽ không tới tìm ta tính sổ nữa đâu."

Lúc trước, là Phượng Thanh Uyển muốn đánh lén nàng, kết quả lại bị linh lực của bản thân phản phệ, cuối cùng hại chính bản thân mình hủy dung nhan.

Chuyện đó, tất cả những người lúc đó chứng kiến đều biết rõ.

Hách Liên Cẩn Du đứng nguyên tại chỗ, đầu mày nhíu lại thật sâu, thật lâu sau, hắn thâm sâu nhìn Phượng Sở Ca. "Được! Nếu ta phát hiện chuyện của Thanh Uyển cùng ngươi có liên quan, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

...

Hách Liên Cẩn Du cuối cùng cũng rời đi. Xung quanh rốt cuộc cũng thanh tịnh rồi.

Phượng Sở Ca nhìn hướng Hách Liên Cẩn Du rời đi, thật lâu sau, buông ra một câu, "Ba người các ngươi, có ai biết người vừa rồi là ai không?"

"Tiểu thư .... Người thật sự không biết hắn à?" Tử Lan kinh ngạc lên tiếng hỏi.

"Ta nên biết hắn?"

"Hắn là người xếp hàng thứ năm trên bảng xếp hạng mỹ nam của đại lục – Hách Liên Cẩn Du a ..... Hách Liên Cẩn Du này thực sự là mỹ nam tử, chỉ tiếc, phẩm vị thực sự quá kém. Vì cái gì mà lại vừa ý Phượng Thanh Uyển chứ?" Tử Lan trước tiên kinh than, sau đó lại tiếc hận mà cảm thán.

"Mỹ nam. Ta thấy bất quá cũng chỉ là như vậy." Phượng Sở Ca bĩu môi, nói.

"Đúng vậy a... Hắn đích xác không phải người đẹp nhất. Tiểu thư, nghe nói hai mỹ nam đệ Nhất, đệ Nhị trên bảng lớn lên so với nữ nhân đẹp nhất còn muốn đẹp hơn. Đã từng có nữ tử, bởi vì nhìn thấy Nam tử xếp hạng đệ Nhất một lần, tim liến đập quá nhanh, sau đó liền chết mất." Bích La ở một bên nói chen vào.

"Có khoa trương như vậy sao?"

"Đương nhiên .... Nếu không thì sao có thể gọi là Đại lục đệ Nhất mỹ nam đâu? Bất quá, vị đứng thứ nhất kia bởi vì luôn ở tại Thiên Địa phủ, rất ít người từng nhìn thấy hắn, cho nên không rõ hắn lớn lên là cái bộ dáng gì."

"Thiên Địa phủ?" Phượng Sở Ca hơi kinh hãi.

Trên Đại lục này, Thiên Địa phủ là tồn tại bên trên các quốc gia.

Theo như lời đồn, hàng năm, mỗi gia tộc đều sẽ chọn ra đệ tử ưu tú nhất đi tham gia tỷ thí ba năm một lần. Người thắng sẽ có cơ hội được tiến vào Thiên Địa phủ.

Trong Thiên Địa phủ đến cùng có những gì, không ai có thể biêt được. Chỉ biết, phàm là người trong Thiên Địa phủ, thực lực đều vô cùng cường đại.

Tùy tùy tiện tiện một người trong Thiên Địa phủ đều có thể dễ dàng bóp chết bất kỳ ai trên Đại lục ....

"Người xếp hạng đệ Nhất kia tên là gì?"

"Đệ Nhất danh tên gọi – Đế Tuyệt Trần."

"Đế Tuyệt Trần ...." Phượng Sở Ca nhẹ lẩm bẩm cái tên này. Cái tên này thực sự không tồi.

"Đúng vậy a... Là Đế Tuyệt Trần .... Thật muốn nhìn thử một lần Đế Tuyệt Trần dung mạo. Chỉ cần liếc nhẹ một cái. Tử Lan liền thỏa mãn rồi." Tử Lan mở miệng nói.

Phượng Sở Ca liếc trắng mắt, "Hai người các ngươi, từ lúc nào trở nên háo sắc như vậy? Trong đầu chỉ nghĩ tới mỹ nam. Thật sự là không có tiền đồ!"

Quay đầu, nhìn A Trần bên cạnh, Phượng Sở Ca nhếch mi, "Các ngươi muốn nhìn mỹ nam tử sao?? Ở đây có sẵn một người, A Trần bảo bối của chúng ta trưởng thành, tuyết đối sẽ không kém hơn Đế Tuyệt Trần kia."

Bích La nghe vậy, nhìn về phía A Trần, "Trong tên cũng có một chữ "Trần", bất quá, hắn cũng không phải là Đế Tuyệt Trần ...."

Phượng Sở Ca khẽ câu môi, tiến lên, nhéo nhéo hai má A Trần. "A Trần trưởng thành rồi, tuyệt đối so với mỹ nam tử kia còn đẹp hơn!"

"Vậy chờ ta trưởng thành rồi, ta cho phép ngươi gả cho ta." A Trần không có tránh, chỉ là đưa mắt lên nhìn Phượng Sở Ca, nói một câu.

Phượng Sở Ca giật giật khóe môi, nói giỡn, "Vậy ngươi phải mau chóng lớn lên nha."

Nói xong, nàng quay đầu, đưa mắt nhìn hai hoa si cách đó không xa vẫn còn đang trong tình trạng mê trai, vẫy tay, "Được rồi, đừng háo sắc nữa, đi thôi, tiến vào."

Tử Lan mấy người theo vào phòng.

A Trần đứng nguyên tại chỗ, trên mặt là thần sắc bất định.

Cuối cùng, khóe môi hắn khẽ gợi, trên mặt lộ ra một chút ý vị thâm trường ....

.

Chương 15: Vân gia bức hôn.

Bóng đêm chậm rãi buông xuống ...

Một đạo bóng đen từ trên không trung Phượng gia xẹt qua, trực tiếp hướng Lâm Thủy các mà tới.

Cho đến khi rơi vào một gian phòng trong Lâm Thủy các .....

"Tiểu thư, có gì phân phó?" Thanh Liên một thân y phục dạ hành hắc sắc, nhìn Phong Nguyệt hương trên bàn còn chưa thiêu đốt hết, hỏi.

Phong Nguyệt hương này là loại hương liệu Phượng Sở Ca tự mình nghiên cứu ra, chỉ cần đốt lên, trong phương viên trăm dặm, người của Phong Nguyệt lâu sẽ cảm ứng được, sau đó chạy tới nơi này.

Phượng Sở Ca cầm lên một tờ đơn từ bên cạnh, đưa cho Thanh Liên.

"Những dược liệu trên này, ngươi thay ta đi tìm hiểu một chút, nếu như có tin tức, lập tức nói cho ta biết."

Thanh Liên tiếp nhận tờ đơn, khi nhìn thấy những dược liệu phía trên liền cả kinh.

"Tiểu thư, những dược liệu này ..... thật sự là khó tìm."

"Ta biết, ngươi cứ tận lực đi tìm là được." Đây là tâm nguyện của A Trần, một hài tử nho nhỏ như vậy khó có được một tâm nguyện, nàng muốn thỏa mãn hắn. Tuy nhiên, có lẽ, muốn dựa vào những dược liệu này mà lớn lên thật sự có chút không thực tế. Nhưng nàng cũng không muốn làm cho A Trần thất vọng.

"Phải rồi, tiểu thư, căn cứ tin tức thám tử báo lại, mấy ngày sau, Trân Bảo các sẽ đấu giá một ít dược liệu hi hữu trân quý, đến lúc đó, tiểu thư có lẽ có thể đi nhìn xem."

"Trân Bảo các ...." Phượng Sở Ca mị mị hai mắt, "Được, ta đã biết."

.

Ngày kế tiếp.

Sáng sớm, toàn bộ Phượng gia lại náo nhiệt.

Phượng Sở Ca vừa mới rời giường, Bích La mấy người liền đi tới ....

"Tiểu thư, ngươi đoán bên ngoài là có chuyện gì?"

"Làm sao vậy?"

"Người Vân gia tới bức hôn rồi. Ngốc tử kia của Vân gia sắp không được, Vân gia nhất định muốn Phượng gia ngày mai liền đem nữ nhi gả tới."

"Nhanh như vậy?" Phượng Sở Ca nhếch môi.

"Có thể không nhanh sao? Bên ngoài còn đang làm ầm ĩ đây này." Tử Lan thở dài "Tiểu thư, người nói xem, sự tình đều đã đến mức này rồi, đám người kia của Phượng gia hẳn sẽ không lại làm khó người nữa a. Hôm đó, Phượng Triêu Dương kia vẫn luôn nói tiểu thư không phải người Phượng gia, luôn nói muốn tiểu thư cút đi, hiện tại, đoán chừng đã sớm không có mặt mũi quay lại tìm tiểu thư người nói lung tung đi?"

"Cái này cũng khó nói." Phượng Sở Ca chỉ là câu môi cười cười.

Hoàn toàn chính xác là khó nói, Phượng Triêu Dương kia chuyện gì cũng đều có thể làm ra được, ai biết được hắn có thể chơi trò bịp bợm gì hay không đâu.

Lục Trúc hai mắt khẽ chuyển, "Tiểu thư, ta ra ngoài xem, không chừng có thể nghe được tin tức gì đó, vừa rồi ta thấy Phượng Thiển Tuyết đi về phía chủ viện của Phượng Triêu Dương rồi."

"Nhanh nhanh, Lục Trúc mau đi đi, ta cũng tới chỗ Phượng Thanh Uyển nhìn xem một chút." Tử Lan khoát tay áo, ra hiệu Lục Trúc đi nhanh đi.

Hai người liếc nhau, nhao nhao rời đi, hướng về phía mục tiêu mà đi....

Thật đúng như lời Lục Trúc nói, từ lúc người Vân gia tới bức hôn, Phượng Triêu Dương đã đem Phượng Thiển Tuyết gọi tới rồi.

Hôm đó, bọn họ cùng Phượng Sở Ca đã đương trường trở mặt với nhau rồi, mà thật hiển nhiên, hôm nay Phượng Sở Ca đã không còn nhu nhược, dễ dàng bị người khống chế như trước. Muốn để cho nàng đồng ý thay thế gả cho kẻ ngốc kia, đây căn bản là chuyện không thể nào.

Thế nhưng .....

Vân gia Nhị thiếu gia, chính là kẻ ngốc kia, sở dĩ phát bệnh nguy kịch, hoàn toàn là vì con trai duy nhất của Phượng Triêu Dương – Phượng Viễn Hàng, trên một yến hội không cẩn thận đẩy hắn xuống sông.

Từ sau khi được vớt lên từ dưới sông, kẻ ngốc kia liền ngã bệnh.

Vân gia Nhị thiếu gia tuy rằng ngốc, nhưng vì mẫu thân là đương gia chủ mẫu, hơn nữa vũ lực của nàng sớm đã là cao thủ Đại Linh Tông, trong Vân gia có địa vị vô cùng cao, không hề thua kém Đệ Nhị mỹ nam trên bảng xếp hạng – Vân Thiên Triệt.

.

Chương 16: Quỷ kế của Phượng Thiển Tuyết.

Phượng gia tự mình gây họa, đương nhiên phải do Phượng gia tự mình gánh chịu.

Vân gia yêu cầu cũng không cao, chỉ cần Phượng gia có thể gả tới một nữ nhi để xung hỉ, chuyện này, cứ như vậy là được rồi.

Nhưng người sáng suốt đều biết rõ, ngốc tử kia sống không lâu nữa, một khi gả tới đó, chỉ sợ sau này chỉ có thể thủ tiết.

Như vậy, ai còn nguyện ý gả tới?

Đừng nói tới hai vị tiểu thư một mực ở Phượng gia sống an nhàn sung sướng.

Phượng Thiển Tuyết bị Phượng Triêu Dương gọi tới, vừa vào cửa đã thấy Phượng Triêu Dương lo lắng nhìn nàng.

"Tuyết Nhi .... Ngươi phải cứu Phượng gia của chúng ta a."

"Phụ thân, có chuyện gì vậy?"

"Hiện tại, muốn phế vật kia đi gả cho kẻ ngốc là không có khả năng, mà Uyển Nhi muội muội của ngươi hiện tại biến thành cái dạng kia rồi, chỉ còn có ngươi là có thể gả cho Vân gia ...."

Phượng Thiển Tuyết nghe xong, nhất thời cả kinh lui về phía sau.

"Phụ thân, lúc trước ngươi đã từng nói sẽ không để ta phải gả qua đó mà."

"Nhưng thật sự không có biện pháp a .... Trước mắt, người thích hợp gả đi chỉ có ngươi, hơn nữa, ngươi cũng nghe nói rồi, người của Vân gia muốn ngày mai lập tức thành hôn." Đáy mắt Phượng Triêu Dương tất cả đều là không nỡ. "Phụ thân cũng không có biện pháp, Vân gia kia, Phượng gia chúng ta không thể đắc tội."

"Không được! Ta không gả cho hắn." Phượng Thiển Tuyết lắc đầu, "Phụ thân, để cho phế vật kia gả đi a, phế vật kia không phải còn ở đây sao? Vì sao không để cho phế vật kia gả đi?"

"Ta cùng phế vật kia náo thành như vậy, nàng sao có thể nghe lời ta?"

Phượng Thiển Tuyết sờ lên mặt mình.

Trên gương mặt này, vẫn còn mang một chút vết sẹo.

Từ sau ngày hôm đó, trên mặt nàng không hiểu vì sao mà ngứa khó nhịn. Cũng may, nàng nhịn được, khuôn mặt này mới không có hoàn toàn hủy đi.

Tuy không biết nguyên nhân là vì sao, nhưng Phượng Thiển Tuyết hiểu, chuyện này nhất định có liên quan đến phế vật Phượng Sở Ca kia!

Nghĩ đến những chuyện này, đáy mắt Phượng Thiển Tuyết đột nhiên bắn ra một đạo ánh sáng ngoan lệ. "Phụ thân, ai nói nhất định cần nàng nguyện ý mới được? Gia tộc chúng ta không phải còn có một Sơ cấp Luyện dược sư sao? Tìm luyện dược sư kia lấy một chút dược khó giải, cho nàng dùng, ép nàng phải gả, bằng không se không đưa giải dược cho nàng. Hoặc là .... trực tiếp dùng mê dược khiến nàng hôn mê, đem nàng ném lên kiệu hoa không phải là được rồi sao?"

Nói xong, Phượng Thiển Tuyêt thâm trầm bật cười.

Phương pháp kia, không quá thỏa đáng, nhưng hiện tại, từ hồ không có phương pháp nào tốt hơn để xử lý chuyện này.

Phượng Triêu Dương lại nghĩ thêm một lát, cuối cùng đành phải gật đầu, "Được rồi, cứ làm như vậy đi."

Ngoài cửa, Lục Trúc giấu đi tất cả khí tức quanh thân, đem lời nói của bọn họ thu lết vào trong tai.

Nghe tới Sơ cấp Luyện Dược sư, Lục Trúc cười lạnh một tiếng.

Dựa vào một Sơ cấp Luyện Dược sư liền muốn đối phó tiểu thư nhà các nàng?

Thật sự là nằm mộng!

Ngay tại lúc Phượng Thiển Tuyết muốn rời đi, Lục Trúc lắc mình, lập tức phi thân rời đi ...

.

Ước chừng tới giữa trưa, người Vân gia mới rời đi, tựa hồ đã thỏa thuận xong rồi.

Phượng phủ lại lâm vào một bầu không khí náo nhiệt.

Đèn lồng đỏ, tơ lụa đỏ treo cao, thật sự có cảm giác gả nữ nhi đi xa..

Bất kể là như thế nào, có một vài thứ vẫn phải làm cho ngoại nhân nhìn, nếu không, sẽ trở thành nhược điểm.

Người của Phượn gia rất nhiều, chỉ qua nửa ngày, hết thảy đều đã chuẩn bị thỏa đáng.

Sắc trời, dần dần ảm đạm.

Chạng vạng tối, ngay thời khắc sắc trời muốn chuyển tối hắn, bên ngoài Lâm Thủy các, một trận lửa lớn đột nhiên bốc lên.

Trận đại hỏa này thế lửa mãnh liệt, thậm chí còn có dấu hiệu muốn lan tới những nơi khác.

Trong lúc nhất thời, trong Phượng phủ người người hoảng sợ. Tất cả đều chạy tới cứu hỏa.

.

Chương 17: Gậy ông đập lưng ông*

(* Dĩ bỉ chi đạo hoàn trị bỉ thân)

Ba nha hoàn bên người Phượng Sở Ca cũng không ngoại lệ ....

Ngược lại, Phượng Sở Ca lại không đi ra ngoài, chỉ là nằm dựa trên giường, lẳng lặng chờ đợi cái gì đó ...

Bên ngoài, đột nhiên có một đạo nhân ảnh xẹt qua.

Thân ảnh của người vừa tới đặc biệt nhanh, chỉ hơi lóe lên một chút, từ bên cửa sổ mà qua, thuận thế thả vào trong phòng một mảng sương mù dày đặc.

Phượng Sở Ca dựa vào trên giường, sau khi nhận thấy được đám sương mù này là cái gì, không nhịn được nhẹ bĩu môi.

"Mê dược đơn giản như vậy cũng muốn dùng để đối phó ta? Bản cô nương đã không còn chơi loại dược này từ bốn năm trước rồi!"

Nàng không có bất kỳ phản ứng nào khác, chỉ tương kế tựu kế, ngất đi.

Người bên ngoài phòng cảm thấy thời gian trôi qua cũng đủ rồi, đẩy cửa tiến vào, nhấc Phượng Sở Ca lên, từ không trung lướt qua, hướng đến một phương hướng khác....

Trong một căn phòng tại Phượng gia chủ viện, Phượng Sở Ca ngất xỉu trên ghế. Phượng Thiển Tuyết nhìn người trên ghế, cười lạnh.

"Phương Sở Ca a Phượng Sở Ca .... Ngươi xem, quay đi quay lại, ngươi vẫn phải gả cho kẻ ngốc kia không phải sao? Phế vật chính là phế vật .... Ngoại trừ chuyện này, ngươi còn có cái gi có thể lợi dụng sao?"

"Bất quá, Phượng Sở Ca, ngươi yên tâm, ta hôm nay sẽ giúp ngươi trang điểm thật xinh đẹp, sau hôn lễ tối nay, nghênh đón ngươi sẽ là thi thể của tướng công, ngươi có thể ôm thi thể của tướng công mà tiếp tục sống a...."

Nghĩ tới quãng thời gian thê thảm sau này của Phượng Sở Ca, đáy lòng Phượng Thiển Tuyết càng lúc càng vui vẻ.

Nàng lấy ra son phấn, muốn trang điểm thêm cho Phượng Sở Ca, lại hoàn toàn không phát hiện ra người ở trên ghế, đầu mày khẽ động.

Phượng Sở Ca mạnh mẽ mở choàng mắt, trong đôi đồng tử tĩnh mịch ki lộ ra vài tia hàn quang.

Nàng từ trong viện tử nhảy lên, làm một cái thủ đao bổ tới liền đem Phượng Thiển Tuyết đánh ngã trên mặt đất.

Đứng thẳng người dậy, Phượng Sở Ca nhìn người đang nằm trên mặt đất, phủi tay ----

:Phượng Thiển Tuyết, mưu kế như vậy, nếu chính ngươi không thử nếm qua, vậy thật sự là phí phạm."

Phượng Sở Ca từ trong ngực móc ra một viên đan dược, ném vào trong miệng Phượng Thiển Tuyết.

Sau khi làm xong, nàng phủi tay, ngoài phòng, Tử Lan cùng Bích La đẩy cửa tiến vào.

"Hai người các ngươi, giúp nàng trang diểm đẹp một chút .... Tốt nhất là có thể nửa đêm hù chết người ....."

Tử Lan cùng Bích La nghe lệnh, một người giúp Phượng Thiển Tuyết mặc giá y đỏ thẫm, một người lại phụ trách giúp Phượng Thiển Tuyết trang điểm.

Thời gian không tới nửa nén hương, hết thảy đều đã hoàn thành ....

Sauk hi hoàn thành mọi việc, đoàn người Phượng Sở Ca trực tiếp rời khỏi nơi này, chỉ để lại một nữ tử toàn thân giá y đỏ thẫm ngỗi dựa vào ghế một bên, không hề có động tĩnh gì.

Ngày hôm sau, lúc trời sắp sáng.

Phượng Triêu Dương mang theo hai hạ nhân tới, đem người trong phòng đặt vào kiệu hoa, toàn bộ quá trình đều không hề liếc mắt nhìn khuôn mặt được che giấu dưới khăn trùm.

Phượng Triêu Dương không phải không muốn xem, mà là không dám nhìn.

Hắn sợ nhìn thấy khuôn mặt kia của Phượng Sở Ca, sợ sẽ nhớ tới Phượng Sở Ca ngoan lệ, sau đó sẽ không tự chủ được nghĩ tới chuyện sau này Phượng Sở Ca trả thù...

Cuối cùng, người một thân giá y được đưa lên kiệu hoa, hướng về phía Van gia mà đi.

Kiệu hoa rời đi, bên trong Phượng gia, vẫn có một đám người thổi kèm mừng như trước.

Phượng Triêu Dương nhìn cảnh này, tâm tình cực tốt.

Tính toán thời gian, lúc này, hỉ kiệu có lẽ đã tới Vân gia rồi.

"Phượng gia chủ hôm nay gả nữ nhi đi, tâm tình quả thật không sai a, đáng tiếc, ta là tham ngủ, cho nên không kịp tham gia chuyện náo nhiệt này." Ngay tại lúc đáy lòng Phượng Triêu Dương đang âm thầm đắc ý, phía sau, đột nhiên vang lên một đạo thanh âm lành lạnh ....

Sauk hi thanh âm kia vang lên, khuôn mặt tươi cười của Phượng Triêu Dương hoàn toàn cứng ngắc lại ...

.

Chương 18: Phượng Triêu Dương khiếp sợ

Hắn xoay người sang, không dám tin nhìn Phượng Sở Ca phía sau.

"Ngươi sao lại ở chỗ này?"

"Không ở đây, vậy còn có thể ở nơi nào? Chẳng lẽ Phượng gia chủ tuổi đã lớn, trí nhớ không tốt, lại cho rằng hôm nay là ta xuất giá?" Phượng Sở Ca cười cười, trêu tức nói.

Ý tứ trong lời nói kia, chính là nói, Phượng Sở Ca biết rõ mọi chuyện phát sinh, hơn nữa, nàng còn cố tình dùng chuyện này để nói.

Sắc mặt Phượng Triêu Dương nhất thời trở nên tái nhợt.

Người gả đi không phải là nàng ... Như vậy, cũng chỉ có ......

Hắn vội vàng hường về phía phòng của Phượng Thiển Tuyết tiến đến, lại thủy chung không tìm thấy thân ảnh Phượng Thiển Tuyết.

"Đều là ngươi làm! Có phải không?" Hai mắt Phượng Triêu Dương thẳng tắp nhìn chằm chằm Phượng Sở Ca, tựa hồ muốn ở trên người nàng đục thành lỗ.

Phượng Sở Ca khẽ nhếch môi, "Một phế vật như ta thì có thể làm được gì chứ? Phượng gia chủ thật sự là đánh giá ta quá cao rồi. A, Phượng gia chủ, sắc mặt của ngươi sao lại khó coi như vậy? Hôm nay không phải là gả con gái đi sao? Đối phương còn là Vân gia – Thiên Khải đệ nhất gia tộc đó, sao ngươi lại không vui như vậy?"

Phượng Triêu Dương nắm chặt hai tay, thân thể mạnh mẽ đánh vè phía trước.

Hắn thật sự đã chịu đủ rồi.

Từ sau khi Phượng Sở Ca trở về, Phượng Triêu Dương có thể cảm giác được rõ ràng, toàn bộ Phượng gia đều bắt đầu không còn an tĩnh nữa. Không chỉ có như vậy, ngay cả hắn, tựa hồ cũng bị Phượng Sở Ca dễ dàng đùa bỡn trong lòng bàn tay.

Tất cả oán khí trong mấy ngày này, lúc này xem như đều phát tiết hết ra.

Một kích này của Phượng Triêu Dương lại càng có thêm lực sát thương.

"Ta xem ngươi lần này còn có thể trốn đi đâu? Mấy thị nữa của ngươi không có ở đây, hôm nay, ta liền giết phế vật ngươi, vì dân trừ hại!!"

"Giết ta?" Phượng Sở Ca hơi nâng mắt, một đôi đồng tử tĩnh mịch nhìn về phía Phượng Triêu Dương. Cặp môi đỏ mọng khẽ mở, cuối cùng, Phượng Sở Ca thốt ra mấy chữ ...."Ngươi, làm được không?"

Dứt lời, thân hình Phượng Sở Ca bỗng nhiên lóe lên, trong khoảnh khắc, quanh thân nàng đột nhiên tuôn ra một đạo khí thế cực kỳ cường đại.

Hai đạo khí thế mãnh liệt va chạm cùng một chỗ, "Phanh ---", giữa không trung chỉ nghe một tiếng nổ lớn, vị trí hai người va chạm sinh ra một đoàn sương mù màu trắng.

Phượng Triêu Dương tức thì bị đánh lui về phía sau, một chân hắn vạch lên mặt đất một đạo ấn ký thật sâu..

Phượng Triêu Dương ôm lấy lồng ngực, bởi vì va chạm mãnh liệt vừa rồi mà ngực hắn lúc này còn đang kịch liệt đau nhức.

Chỉ là, có đau hơn nữa, cũng không sánh bằng sự khiếp sợ lúc này của Phượng Triêu Dương.

Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Phượng Sở Ca ....

"Ngươi .... ngươi không phải là phế vật!"

"Ta là phế vật a... Không phải các ngươi vẫn gọi ta như vậy sao? Nếu các ngươi đã thích gọi ta như vậy, ta liền cố mà nhận cái tên này thôi ~~ Một cái danh hào thôi mà, cũng không có liên quan gì đến thực lực hết." Phượng Sở Ca phất phất sợi tóc tán loạn tại trước ngực, trêu tức nói.

Đáy mắt Phượng Triêu Dương lộ ra hối hận cùng hoảng sợ cùng cực.

Nàng đâu phải là phế vật gi chứ?

Rõ ràng, thực lực của nàng, còn cao hơn hắn!

Hiện nay, thực lực của Phượng Triêu Dương là Trung cấp Linh Tông, như vậy ý nghĩa, thực lực của Phượng Sở Ca ít nhất đã trên Trung cấp Linh Tông rồi!

Phía trên Trung cấp Linh Tông chính là Cao cấp Linh Tông, thậm chí còn cao hơn nữa ....

Sauk hi ý thức được điểm này, Phượng Triêu Dương hít ngược một hơi ...

Thực lực như vậy, chỗ nào giống một phế vật?

Rõ ràng là thiên tài!!

"Ngươi vậy mà không phải là phế vật! Không phải phế vật ....." Phượng Triêu Dương không biết là nghĩ tới điều gì, nở nụ cười.

"Sở Ca, trờ về thôi, lúc trước là phụ thân không đúng. Nếu như ngươi trở về, phụ thân liền đem tất cả tài nguyên tốt nhất cho ngươi."

.

Chương 19: Sở Ca, trở về đi...

"Sở Ca, trờ về đi, lúc trước là phụ thân không đúng. Nếu như ngươi trở về, phụ thân liền đem tất cả tài nguyên tốt nhất của Phượng gia đều cho ngươi."

Một thiên tài có thiên phú cao như vậy, nếu như truyền ra ngoài, địa vị của Phượng gia tại Thiên Khải, thậm chí là toàn bộ Đại lục, tất nhiên cũng sẽ được tăng lên.

Phượng Sở Ca biết rõ Phượng Triêu Dương là đồ vô sỉ, nhưng chưa từng nghĩ tới Phượng Triêu Dương có thể vô sỏ tới trình độ này.

Nếu nàng là phế vật, liền muốn giết nàng.

Nếu không phải là phế vật, liền cực lực lôi kéo nàng.

Người như vậy, chỉ có một câu có thể hình dung, chính là ------

Người không biết xấu hổ, vô địch thiên hạ.

Phượng Sở Ca cười lạnh, nhìn về phía Phượng Triêu Dương. "Phượng gia chủ nói đùa gì vậy? Ta ở đâu lại có phụ thân a?"

Thời điểm Phượng Triêu Dương đuổi Phượng Sở Car a khỏi Phượng gia, Phượng Sở Ca liền không còn chút quan hệ nào với Phượng gia này nữa rồi.

Hiện tại, nàng trở về Phượng phủ này, đơn giản chỉ là vì muốn cho thân thể này một công đạo, sau đó, lấy lại tất cả những thứ thuộc về Phượng Sở Ca.

Dù thế nào cũng không thể tiên nghi người khác!

Lúc này, Phượng Triêu Dương cái gì cũng đều không quản nổi. Hắn chỉ hận lúc trước bản thân quá mức cực đoan, lại đem Phượng Sở Ca đuổi ra ngoài.

Thế nhưng, hắn đâu có đoán trước được Phượng Sở Ca sau này lại trở thành thiên tài như vậy?

Nếu sớm biết như vậy, dù thế nào hắn cũng sẽ không chọn đi con đường này.

"Ca Nhi, là phụ thân sai rồi, phụ thân cúi đầu xin lỗi ngươi----"

Phượng Sở Ca lui về phía sau.

"Cúi đầu xin lỗi thì miễn đi." Phượng Sở Ca vừa nói, vừa móc từ trong lồng ngực ra một trang giấy. "Nhìn thấy không? Những thứ này là lúc trước mẫu thân mang tới, hiện tại là thời điểm ta thu hồi lại. Hai ngày sau, ta hi vọng nhìn thấy tất cả mọi thứ trên trang giấy đều ở đây. Nếu như thiếu hoặc có tổn hại, thỉnh ngươi chuyển tất cả thành vàng thật bạc thật. Nếu như hai ngày sau còn không có đủ, ta chỉ có thể nghĩ biện pháp khác ....."

Phượng Sở Ca nói xong, đem tờ giấy kia ném tới bên chân Phượng Triêu Dương. "Phượng Triêu Dương, ngươi biết rõ, ta nói được thì làm được."

Dứt lời, Phượng Sở Ca xoay người rời đi ....

Thời điểm xoay người, Phượng Sở Ca nghĩ tới điều gì đó, long mày chau lại, nàng nở nụ cười, "A, đúng rồi! Đêm nay hoặc là sáng mai, Vân phủ sẽ lại náo nhiệt lắm. Đến lúc đó, Phượng phủ các ngươi cũng sẽ vô cùng náo nhiệt. Phượng gia chủ, ngươi nên chuẩn bị nghênh đón tất cả a...."

Môi đỏ lãnh câu, Phượng Sở Ca cũng không nói thêm gì nữa, nhấc chân hướng Lâm Thủy các mà đi ....

Tại chỗ cũ, Phượng Triêu Dương cầm lên tờ giấy kia, khi thấy từng kiện từng kiện bảo vật ở bên trên, hắn hít mạnh một hơi.

Năm đó, Kiến Đức Công chúa là muội muội Hoàng đế yêu thương nhất. Thời điểm đem Kiến Đức Công chúa gả vào Phượng phủ, Hoàng đế chính là dùng một lượng lớn tài bảo bồi giá.

Nhưng là, Kiến Đức Công chúa đã tạ thế được chin năm rồi.

Trong chin năm này, đồ trang sức đều bị Nhị phu nhân các nàng phân chia hết, ngân tử cũng đã sớm bị hắn sử dụng, dùng ở rất nhiều địa phương, làm sao còn có thể lưu lại nhiều như vậy.

Nghĩ tới hai ngày sau, Phượng Sở Ca muốn lấy lại tất cả, nếu không, không biết nàng sẽ làm ra chuyện gì, sau lưng Phượng Triêu Dương đã tuôn ra từng cơn mồ hôi lạnh.

Phượng Triêu Dương tin tưởng, nàng tuyệt đối có khả năng làm ra những chuyện kia.

Nàng có thể hủy dung mạo Phượng Thanh Uyển, có thể đánh Nhị phu nhân, còn có thể đem Phượng Thiển Tuyết ép lên kiệu hoa, những chuyện khác, còn có cái gì không dám làm?

Trên tờ danh sách, những món đồ này nếu chuyển thành ngân tử, đoán chừng cũng phải mấy trăm vạn lượng.

Phượng Triêu Dương thật sự là không thể kiếm được chừng đó ....

Hắn đứng nguyên tại chỗ, hai tay cầm tờ giây kia không kìm nổi mà run rẩy.

.

Chương 20: Ta vốn vẫn khốc như vậy...

Hai ngày nay, trong lúc trà dư tửu hậu, dân chúng Thiên Khải lại có thêm một trò cười.

Chính là, Phượng gia Nhị Tiểu thư gả cho ngốc tử của Vân gia, vậy mà lại ở trong đêm động phòng, dùng một khuôn mặt trang điểm khủng bố hù chết ngốc tử kia ....

Vân gia Nhị thiếu co dù ngốc, nhưng vẫn luôn là miếng thịt trên đầu quả tim của Vân gia Phu nhân.

Nguyên bản, Vân gia vội vã cưới Phượng gia thiên kim là để xung hỉ, ai mà ngờ được, hỉ sự lại biến thành tang sự.

Vân gia, thật sự giận tím mặt.

Vân gia vốn là gia tộc đứng đầu trong Thiên Khải Tứ đại gia tộc. Hiện tại, người của Vân gia đối với Phượng gia càng lúc càng bất mãn, thậm chí còn có ý định muốn liên hợp với hai đại gia tộc còn lại, cùng nhau chiếm đoạt Phượng gia.

Lần này, Phượng gia thật sự là nước sôi lửa bỏng rồi.

Phượng Triêu Dương tê liệt ngã xuống một bên ghế tựa, nghe hạ nhân bẩm báo tin tức này, rốt cuộc cũng hiểu được ý tứ trong câu nói kia của Phượng Sở Ca.

Sắc mặt hắn trắng bệch, không còn một tia huyết sắc.

Cuối cùng, đồng tử âm lãnh chợt lóe, giống như đã quyết định xong chuyện gì, Phượng Triêu Dương đứng dậy, hướng một nơi đi tới .....

--------(Khanh bản yêu nghiệt: Tuyệt sắc sát thủ phi)----------

Ngày mười lăm mỗi tháng, chính là thời gian Trân Bảo các tổ chức bán đấu giá.

Hôm nay lại vừa đúng mười lăm, chính là thời điểm tổ chức đấu giá kỳ trân dị bảo mà Thanh Liên đã nói.

Sáng sớm, Phượng Sở Ca mấy người thu thập đồ đạc, liền tiến về phía Trân Bảo các.

Thân thể nho nhỏ của A Trần ngồi một bên, lúc Phượng Sở Ca đi ngang qua hắn thì hỏi một câu, "A Trần, chúng ta tới Trân Bảo các, ngươi có muốn đi cùng không?"

A Trần ngồi một bên, trên gương mặt nho nhỏ không có bất kì một biểu tình nào, "Không đi."

"Có đường ăn nha, lại giả khốc liền không có đường ăn nữa đâu ~~"

A Trần hơi ngửa đầu, trên khuôn mặt non nớt tràn đầy hàn ý, giống như một tiểu đại nhân, "Nữ nhân, nói lại lần nữa, đừng coi ta là tiểu hài tử. Còn có, ta không giả khốc, ta vốn vẫn khốc như vậy, có được không?"

Phượng Sở Ca giật giật khóe môi, "Được rồi, không đi thì không đi. Ngoan ngoãn ở nhà chờ tỷ tỷ, không nên chạy loạn ...."

A Trần đột nhiên ngẩng đầu lên, một đôi đồng tử lóe lên mấy phần hào quang kiên định, giống như cường điệu, hắn nói,"Nữ nhân, ngươi không phải là tỷ tỷ của ta, ngươi sẽ là nương tử của ta."

Phượng Sở Ca nhếch môi, "Được, ngươi ngoan ngoãn ở nơi này, nhớ kỹ đừng đi loạn."

"Ân!" A Trần nặng nề gật đầu hai cái, đáy mắt lộ ra nhiều điểm hào quang, giống như là vì Phượng Sở Ca vừa thuận miệng đáp ứng mà có.

Sắp xếp xong cho A Trần, Phượng Sở Ca mở miệng nói, "Tử Lan, Bích La, Lục Trúc, chúng ta đi ~~~"

.

Trân Bảo các là phòng đấu giá lớn nhất Thiên Khải quốc. Ngày mười lăm mỗi tháng, Trân Bảo các sẽ đem tất cả trân phẩm thu thập được trong ba mươi ngày trước đó ra đấu giá.

Lần này, có người thả tin, Trân Bảo các có được vài loại dược liệu trân quý, muốn tiến hành đấu giá.

Người có nhu cầu mua dược liệu cũng không nhiều, nói chung, chỉ có luyện dược sư mới cần tới dược liệu, hơn nữa, lần này lại là dược liệu hiếm thấy, người tới đấu giá lại thiếu lại càng thiếu.

Hôm nay, trong Trân Bảo các có chút vắng vẻ, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng tới việc tiến hành đấu giá.

Quả thật giống như lời Thanh Liên nói, phòng đấu giá hôm nay có hai trong năm loại dược liệu mà lúc trước A Trần cần -------

Thiên Ly Dịch, Bách Chuyển Thủy.

Mà hai thứ này lại được sắp xếp cuối cùng, là vật phẩm áp trục.

"Tiểu thư, vật phẩm càng về phía sau càng quý, người tranh đoạt cũng sẽ càng nhiều."

"Không liên quan tới ta, ta chỉ cần hai loại cuối cùng ------"

"Tiểu thư, người muốn thứ kia để làm gì? Có thể luyện đan dược gì sao??

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro