Chương 21 - 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 21: A Trần muốn lớn lên ...

"A Trần muốn lớn lên ....." Phượng Sở Ca hơi hơi nheo mắt lại, cười nói.

Ba người sau lưng đều hoảng sợ trừng lớn mắt. "Tiểu thư, dùng đan dược để lớn lên, chuyện này làm sao có thể?"

Phượng Sở Ca chỉ cười, cũng không nói nhiều. "Dù sao, ta chính là muốn hai loại dược liệu cuối cùng..."

Tử Lan, Bích La cùng Lục Trúc ba người hai mặt nhìn nhau, ai cũng có thể nhìn thấy sự bất đắc dĩ từ đáy mắt đối phương.

Quả nhiên, hai vật phẩm cuối cùng giá rất cao. Nhưng dù vậy, Phượng Sở Ca vẫn đoạt được, tổng cộng bỏ ra một triệu bốn trăm ngàn lượng ngân tử.

Một triệu bốn trăm ngàn lượng.... Đây đã là mức chi tiêu của cả một gia tộc trong một năm rồi, cũng chính là thu nhập một quý của tất cả sản nghiệp dưới trướng Phong Nguyệt Lâu.

Đấu giá mất nửa ngày. Lúc trở về, sắc trời cũng dần dần chuyển đen rồi.

Màn đêm buông xuống, trăng tròn treo giữa không trung.

Ánh trăng thật sự rất sáng.

Ánh trăng chói mắt(*), cứ thế trút xuống. Ngay cả tảng đá ven đường cũng ánh lên điểm điểm quang mang.

Phượng Sở Ca vốn định sau khi đoạt lại tất cả những thứ thuộc về mình sẽ lập tức ly khai Phượng gia, cho nên hiện tại nàng không thể không ở nơi này.

Vừa bước chân vào Phượng phủ, đôi mày của Phượng Sở Ca có chút nhăn lại.

Đêm hôm nay, tựa hồ có chút yên tĩnh quá rồi.

Bốn người từ không trung xẹt qua, rơi vào một tiểu viện trong Phượng gia.

Ngay tại lúc bọn họ ổn định lại thân mình, từ bốn phương tám hướng đột nhiên truyền đến một trận khí thế cực kỳ cường đại.

Mấy người tâm thần căng thẳng.

Nhìn lại, chỉ thấy một lão giả khoác bạch sắc trường bào đứng giữa không trung....

"Ngươi chính là Phượng Sở Ca?" Thanh âm lão giả có chút trầm thấp.

Trong thanh âm trầm thấp này lại mang theo chút linh lực, trong nhất thời, thanh âm của hắn xuyên thấu qua không trung, thẳng tắp cắt vào màng nhĩ của Phượng Sở Ca các nàng.

Trong ba thị nữ, thực lực của Tử Lan là cao nhất, nhưng hiện tại, nàng đều có chút không chịu đựng nổi luồng áp bách này.

Phượng Sở Ca thấy vậy, quanh thân tản ra linh lực, đem ba người Tử Lan hoàn toàn bao phủ bên trong.

"Các ngươi đi mau!!"

Tử Lan mấy người vẫn không muốn rời đi, Phượng Sở Ca bỗng nhiên vận lực, quanh thân, thoáng hiện lên một đạo hào quang mạnh mẽ, đánh vào vòng bảo hộ xung quanh Tử Lan mấy người, đem ba người bọn họ đẩy ra ngoài .....

Phượng Sở Ca coi như đã nhìn ra, mục đích tối nay của lão giả này, chính là muốn mạng của nàng!!

Trong tình huống như vậy, Tử Lan ba người ở lại chỗ này, cũng chỉ có thể chịu chết.

Thực lực của lão giả này rất cao, ít nhất, Phượng Sở Ca hoàn toàn nhìn không thấu thực lực của hắn.

"Ngươi là người nào?" Phượng Sở Ca ngưng thần, hỏi rõ.

Lão giả kia chỉ nheo mắt lai, "Tiểu nha đầu, ngươi không tử tế làm Phượng gia tiểu thư, lại muốn cùng Phượng gia là địch, ngươi thật sự không muốn sống sao? Chậc chậc ..... Thực lực Đại Linh Tông, thật đáng tiếc!!"

Nghe lời này của lão giả, đồng tử Phượng Sở Ca co rụt lại.

Nàng ngược lại không có nghĩ tới, lão giả này lại có thể thoáng cái mà nhìn rat u vi của nàng.

Cũng chỉ trong nháy mắt, Phượng Sở Ca liền biết thân phận của lão giả.

Tứ đại gia tộc, mỗi một gia tộc đều có một cao thủ thần bí đứng phía sau, không có ai biết thực lực của bọn họ rốt cuộc đã tới mức nào.

Có người nói, bọn họ là cao thủ đến từ Thiên Địa phủ, cũng có người nói, bọn họ là ẩn sĩ cao nhân.

Thế nhưng, có một điểm không thể không thừa nhận, bọn họ, đều là cao thủ!!

Phượng Sở Ca nhìn lão giả trước mặt, nàng dám khẳng định, lão giả này, chính là chỗ dựa của Phượng gia.

Phượng Triêu Dương kia thật sự đã bị nàng dồn đến bước đường cùng rồi, lúc cho nên mới không thể không đi tìm cái hậu thuẫn kia.

.

* Nguyên tác là "diệu nhãn" mà k biết phải dịch tnao mới đúng – đành bê nguyên convert "chói mắt" vào luôn @@

.

Chương 22: Biến cố phát sinh

Phượng Sở Ca nghĩ tới đây, lạnh lẽo cười ra tiếng, "Ta không nghĩ trở thành địch nhân của Phượng gia, thế nhưng Phượng gia lặp đi lặp lại nhiều lần đối với ta bất nhân, đã như vậy, ta cần gì phải dùng nghĩa đối đãi bọn họ? Hiện tại ta trở về Phượng gia, chẳng qua là vì muốn lấy lại mọi thứ thuộc về ta!! Còn người của Phượng gia, sở dĩ có kết cục như vậy, đều là do bọn họ tự tìm lấy! Không thể trách ta!"

"Giảo biện!" Lão giả kia cũng không nghe Phượng Sở Ca nói, chỉ phẫn nộ quát, "Nếu như Phượng Triêu Dương đã ủy thác cho ta, muốn ta loại bỏ ngươi, như vậy, ta cũng sẽ làm đúng như vậy!"

"Vậy sao? Vậy cũng phải xem đến cùng ngươi có khả năng này hay không?" Phượng Sở Ca nghe thấy, cười lạnh.

Dứt lời, trong nháy mắt, quanh thân nàng dâng lên khí thế thuộc về Đại Linh Tông.

Đại Linh Tông mười sáu tuổi, ngoại trừ tại Vân Thiên Đại Lục – Thiên Địa phủ, cũng đã là thiên tài ở cấp độ cao nhất rồi.

"Hừ! Đại Linh Tông mà thôi, tư chất đích xác không tệ, đợi thêm một thời gian nữa đích xác là sẽ phát triển vô cùng tốt, thế nhưng, ngươi sẽ không có cơ hội kia."

Bạch y lão giả một bên nói, một bên đưa tay ra, trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một đạo khí thế vô cùng cường đại, khí thế kia mãnh liệt áp bách tới, áp Phượng Sở Ca không thở nổi. Không chỉ như thế, lúc này, Phượng Sở Ca phát hiện, linh lực trong cơ thể nàng giống như bị thứ gì đó tác động, căn bản không thể vận hành thông suốt!!

"Tiểu nha đầu, ta nói rồi ....Ta sẽ không cho ngươi cơ hội phát triển!" Bạch y lão giả cười, một chưởng phách tới, thẳng tắp đánh về phía Phượng Sở Ca.

Tốc độ của hắn giống như quỷ mị.

Thân ảnh màu trắng, tại dưới ánh trăng sáng tỏ, càng thêm khiếp người.

Cho dù là Phượng Sở Ca, trong lúc nhất thời cũng không thể nhìn thấu hành tung của hắn.

Đột nhiên, bạch y lão giả kia hoàn toàn biến mất trước mắt nàng. Phượng Sở Ca cả kinh, vừa muốn quay đầu, lại cảm giác được sau lưng có một luồng khí lưu xuất hiện.

Nàng lách mình, muốn tránh đi, nhưng ngay thời điểm này, thân thể quỷ mị của bạch y lão giả lại một lần nữa thay đổi phương hướng, căn bản không cho Phượng Sở Ca kịp có nửa phần phản ứng!

"Ha ha ----- đi chết đi ------" Lão giả cười lớn, lao lên muốn đánh lên Phượng Sở Ca.

Trong suy nghĩ của lão giả, một kích này tất thắng không thể nghi ngờ.

Thế nhưng, ngay vào lúc này, cách đó không xa, một đạo thanh âm hơi lạnh vang lên -----

"Một lão đầu lại đi khi dễ một tiểu cô nương, nói ra, không sợ người ta chê cười sao?"

Đây là một đạo thanh âm mang theo hơi lạnh, ngữ điệu hơi cao, tốc độ lại chậm chạp, mang theo mấy phần lười biếng.

Rõ ràng là ngữ khí trêu tức, thế nhưng lại khiến người ta lạnh lẽo thấu tim, khiến người không thở nổi.

Bạch y lão giả sau khi nghe được thanh âm này, hai tay run bần bật .....

Công kích hướng về phía Phượng Sở Ca lúc này cũng dừng lại.

Đáy mắt hắn lóe lên mấy phần không dám tin, nhìn theo hướng phát ra thanh âm. Thời điểm nhìn thấy người tới, hắn giống như nhìn thấy quỷ ----

"Là ..... là ngươi ........"

Dưới ánh trăng, nam tử một thân hắc y chậm rãi hướng bên này đi tới.

Tóc đen bay lên, chỉ dùng một dải lụa đỏ tùy ý buộc lại, mặc kệ phần tóc còn lại bay loạn.

Tóc đen, hắc sắc lưu kim trường bào, dưới ánh trăng sáng lại vô cùng nổi bật, gương mặt hơi tái nhợt kia, trong khoảnh khắc, càng thêm mị hoặc chúng sinh.

Khiến người ta không thể bỏ qua nhất, chính là đôi Tử sắc đồng tử kia!!

.

Chương 23: Đế Tuyệt Trần

Tử sắc, là màu sắc tao nhã, cao quý nhất.

Dưới ánh trăng, đôi tử sắc đồng tử kia tản ra nhàn nhạt quang mang, tựa hồ mang theo khí thế bễ nghễ thiên hạ, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng!

Bạch y lão giả đứng cách đó không xa, thấy đôi tử sắc đồng tử kia càng lúc càng tới gần, đáy mắt lại càng thêm hoảng sợ .......

"Là ..... là ngươi .......". Lão giả đưa tay, run rẩy mà chỉ hướng nam tử kia.

Dưới ánh trăng, hắc bào nam tử kia rốt cuộc cũng dừng lại.

Thân hình hắn rất cao, cao hơn bạch y lão giả một đầu.

Hắn đứng đó, từ trên cao nhìn xuống bạch y lão giả. "Ta lại không biết, từ lúc nào, Thiên Địa Bạch lại có thể khó xử một tiểu cô nương như vậy rồi ......"

Khóe môi hơi mỏng của hắn khẽ câu, dưới ánh trăng, ngũ quan như điêu khắc kia phối hợp tới cực hạn, không tìm ra một khuyết điểm nhỏ nào.

Dung nhan tuấn mỹ, dưới ánh trăng chiếu rọi khắp nơi, lại khiến cho người ta có một khoảnh khắc choáng váng...

Phượng Sở Ca kinh ngạc nhìn nam tử đột nhiên xuất hiện này ....

Nam tử này, nhất định là yêu nghiệt! Lớn lên lại có thể xinh đẹp như vậy!!

Cách đó không xa, lão giả bị gọi là Thiên Địa Bạch kia đã sớm bị dọa lui về phía sau, cả người không kìm được mà run rẩy.

Người khác có lẽ không biết, nhưng hắn lại biết rõ.

Người trước mắt này, hiện nay, thực lực đã tiến tới cảnh giới Cao cấp Linh Quân!

Bao nhiêu người cả đời tu luyện cực khổ đều không thể chạm tới cảnh giới Linh Quân. Nhưng nam tử yêu nghiệt này, tại thời điểm mười tám tuổi đã đặt chân vào cảnh giới Linh Quân rồi.

"Ngươi .... Ngươi thế nhưng lại xuất hiện ở nơi này??"

"Có người muốn tổn thương nữ nhân của ta, ta đương nhiên phải xuất hiện ....." Ánh mắt hắn lưu chuyển, đưa tới một mảnh phương hoa.

"Nữ nhân của ngươi?" Thiên Địa Bạch kinh ngạc nhìn về phía Phượng Sở Ca, trong nhất thời đã hiểu rõ.

"Thế nhưng lại là nữ nhân của ngươi, khó trách, lại có thể cuồng vọng như vậy! Ha ha ....."

"Thiên Địa Bạch ..... Ta không muốn động thủ." Nam tử kia lười biếng dựa vào một bên, long mày hơi nhếch, môi mỏng khẽ mở, nói.

Từ khoảnh khắc nam tử này xuất hiện, bạch y lão giả liền biết, chính mình phải chết không thể nghi ngờ.

Trong đôi mắt đục ngầu là một mảnh ảm đạm -----

"Ta hiểu rõ .... Sẽ không phiền người động thủ .... "

Hắn nói tới đây, đột nhiên giương tay, "Phanh" một tiếng, hướng đỉnh đầu chính mình đánh tới.

"Phốc ----" Trong miệng bạch y lão giả phun ra một ngụm máu tươi, trong một khoảnh khắc liền không còn nửa phần ý thức.

Trong không khí, lan tỏa một chút mùi máu tươi.

Ánh trăng xuyên qua bóng cây, rơi xuống tán loạn trên mặt đất.

Ở bên dưới bóng trăng loang lổ này, nam tử bước từng bước lười biếng, chậm rãi tiến về phía trước.

Trong gió, tóc đen bay lên, càng khiến hắn lộ ra vài phần phóng túng không kiềm chế được.

Thân hình cao to của hắn cuối cùng dừng lại trước mặt Phượng Sở Ca, song đồng đạm tử sắc hơi nheo lại, nhìn Phượng Sở Ca, "Nữ nhân, ngươi không sao chứ?"

Phượng Sở Ca kinh ngạc nhìn chằm chằm nam nhân tựa như yêu nghiệt này, một lát sau, khi hồi thần lại, đã thấy hắn trưng gương mặt trêu tức ra mà nhìn nàng.

Không phải nàng chưa từng gặp qua mỹ nhân, chỉ là mỹ nhân này vừa xuất hiện, thật sự quá mức rung động, khiến nàng có chút khó tiếp nhận.

Bất quá, hiện tại nàng coi như tạm thời đã hoàn toàn chấp nhận được rồi.

Phượng Sở Ca ngẩng đầu .....

"Đa tạ công tử tương cứu, không biết quý danh của công tử ......"

"Đế Tuyệt Trần ...." Trong đôi tử sắc đồng tử của Đế Tuyệt Trần lộ ra một chút ý cười.

Phượng Sở Ca lảo đảo một cái, suýt chút nữa té ngã trên mặt đất.

Đế Tuyệt Trần ......

Đây chính là Đệ nhất Mỹ nam khiến Tử Lan tâm tâm niệm niệm – Đế Tuyệt Trần?!

Thật khéo a.......

.

Chương 24: Nam nhân ngươi tâm tâm niệm niệm .....

Nhưng mà ..... Đế Tuyệt Trần không phải là người của Thiên Địa phủ sao? Vì sao lại xuất hiện ở bên ngoài, hơn nữa ..... hiện tại còn xuất hiện ở Phượng phủ?!!

Ánh trăng, dần dần càng trở nên sáng tỏ.

Phượng Sở Ca đột nhiên ngẩng đầu lên, trong đôi đồng tử dần lộ ra mấy phần sáng rọi, "Đế Tuyệt Trần? Có thể nhờ ngươi giúp ta chút chuyện không?"

Đế Tuyệt Trần giật giật môi, đây là lần đầu tiên, nữ nhân này nhờ hắn giúp đỡ, hắn đương nhiên phải đáp ứng rồi. "Có thể."

"Đi theo ta ------" Phượng Sở Ca nói xong, liền đi về một hướng .....

Trong Lâm Thủy các, Tử Lan mấy người cũng vừa ổn định lại, các nàng biết rõ, nếu bản thân cứ như vậy mà đi tìm tiểu thư, nhất định sẽ khiến tiểu thư gặp rất nhiều phiền toái, đã như vậy, không bằng ở lại chỗ này đợi tin tức.

Bên ngoài, đột nhiên có tiếng bước chân truyền tới.

Ba người vội vàng chạy ra bên ngoài, "Tiểu thư ..... thật là người sao? Người không có chuyện gì, thật tốt quá!!"

Vừa thấy Phượng Sở Ca xuất hiện, Tử Lan mấy người kích động kêu lên.

Phượng Sở Ca vỗ vỗ bờ vai nàng, "Được rồi, không có chuyện gì, ngươi xem, ta đưa ai tới?"

"Ai a~?"

Vừa nói xong, Đế Tuyệt Trần liền từ bên ngoài đi tới.

Dưới tình huống như vậy, nếu Đế Tuyệt Trần còn không biết Phượng Sở Ca muốn làm gì, vậy hắn chính là đồ ngốc rồi!!

Khoảnh khắc Đế Tuyệt Trần xuất hiện trong tầm mắt của Tử Lan mấy người, các nàng lập tức kinh ngạc sững sờ tại chỗ.

Nam nhân này ...... thật sự quá đẹp!!

"Tiểu thư .... hắn .... hắn là .....?"

"Đế Tuyệt Trần! Không phải là nam nhân ngươi vẫn tâm tâm niệm niệm sao?" Phượng Sở Ca trêu tức nói.

Nghe được lời này, Đế Tuyệt Trần rốt cuộc triệt để đen mặt......

Đêm trăng tròn, độc trong cơ thể thật không dễ dàng mới bị trấn áp, lộ ra diện mạo chân thật. Vốn tưởng rằng có thể cho nữ nhân này một lần kinh hỉ, không nghĩ tới, nữ nhân này lại phản ứng như vậy.

"A! A Trần đâu rồi?" Phượng Sở Ca nhìn quanh bốn phía, lại thủy chung không nhìn thấy thân ảnh A Trần, liền hỏi.

"Không biết a ..... Vừa rồi khi chúng ta tiến vào, A Trần cũng đã không thấy đâu."

Sắc mặt Phượng Sở Ca nhất thời đại biến.

Buổi tối ngày hôm nay thật sự không yên ổn.

Ngàn vạn lần đừng để A Trần xảy ra chuyện gì!!

"Ta đi ra ngoài tìm thử xem!" Phượng Sở Ca nói xong, liền đi ra ngoài.....

"Tiểu thư ..... chúng ta đi cùng người."

"Các ngươi đợi ở chỗ này, vạn nhất A Trần trở về lại không nhìn thấy các ngươi, vậy làm sao bây giờ?" Nói xong, Phượng Sở Ca lại một lần nữa lao vào bóng đêm.

Đế Tuyệt Trần đứng bên cạnh cửa, nhìn thân ảnh Phượng Sở Ca vội vàng rời đi, trong lòng nói không rõ là đắng hay là ngọt.

Ngọt! Chính là nàng vẫn còn rất quan tâm A Trần, chính là hắn khi thân thể bị thu nhỏ lại vì trúng độc.

Đắng! Lại là vì, rõ ràng hắn đứng trước mặt nàng, nàng lại không nhận ra hắn.....

Đế Tuyệt Trần than nhẹ .....

Ngẩng đầu, ánh trăng đã quá đỉnh đầu, thời gian này, tựa hồ cũng không sai lệch nhiều.

Mâu quang hắn có chút lóe lên, quay người, trực tiếp hướng một nơi khác đi tới....

Phượng Sở Ca tìm kiếm trên dưới Phượng phủ một lần, lại thủy chung không tìm thấy bóng dáng A Trần, nhất thời, trong lòng có chút luống cuống.

Nàng rất thích đứa bé A Trần này, khốc khốc, lạnh lùng.

Thế nhưng, chính đứa bé này, lại giống như nàng khi trước ....

Kiếp trước của Phượng Sở Ca không hề có thân nhân, cuối cùng bị đưa vào tổ chức sát thủ, trở thành một sát thủ không có cảm xúc.

Mà khi xuyên tới kiếp này, nàng lại có cha nuôi chiếu cố nàng, có Tử Lan mấy người, tựa hồ, hết thảy đều thay đổi.

Phượng Sở Ca không đành lòng để một hài tử còn nhỏ như vậy đã phải chịu đựng quá nhiều, vì vậy mới mang theo A Trần bên người, chỉ cần A Trần muốn, nàng liền thỏa mãn hắn, cho hắn thứ tốt nhất .....

.

Chương 25: Vừa đẹp vừa xứng đôi ....

Ánh trăng tán lạc, phủ lên từng góc trong viện tử.

Phượng Sở Ca tìm kiếm A Trần khắp nơi đều không thấy, cuối cùng, dừng chân nghỉ tại bên cạnh mội hòn giả sơn.

"Nữ nhân .... ngươi đang tìm ta sao?". Phía trên Phượng Sở Ca đột nhiên vang lên một đạo thanh âm nhu nhu. (mềm mại non nớt)

Nhìn về phía phát ra thanh âm, chỉ thấy A Trần đang ngồi ở trên hòn giả sơn cao nhất.

A Trần khoác một kiện nguyệt sắc tiểu bào, dưới ánh trăng, tản ra chút quang mang mờ ảo.

Sauk hi xác nhận A Trần bình yên vô sự, lúc này Phượng Sở Ca mới nhẹ nhàng thở ra.

"Tiểu quỷ, ai cho ngươi chạy loạn? Không biết trong Phượng phủ rất nguy hiểm sao? Ngươi có biết ngươi sắp hù chết tỷ tỷ rồi không?"

A Trần nghiêng đầu, "Hừ! Nữ nhân, không cho phép ngươi nói ngươi là tỷ tỷ của ta, nếu không, ta nhất định sẽ không theo ngươi trở về."

"Không phải tỷ tỷ thì là gì?"

"Nương tử nha-----". A Trần nháy mắt, cười nói.

Khóe miệng Phượng Sở Ca giật giật.

Lúc trước, A Trần hỏi nàng, sau khi hắn lớn lên có thể gả cho hắn hay không, nàng lại chỉ cho là đồng ngôn vô kỵ, cùng hắn đùa một chút mà thôi. Không nghĩ tới, A Trần lại tin tưởng, đem ý niệm này đặt ở đáy lòng.

"Xú tiểu quỷ, ngươi mới bao nhiêu tuổi? Cưới nương tử cái rắm a! Nhanh xuống đây!"

"Vậy đợi ta trưởng thành, nữ nhân, ngươi gả cho ta được không?"

"Đợi ngươi lớn lên còn lâu lắm!"

"Ta mặc kệ, nữ nhân, ngươi chỉ cần đáp ứng ta là được rồi. Nếu ngươi trả lời "không", ta liền không xuống, kể cả ngươi muốn leo lên bắt ta, ta cũng tuyệt đối không đi xuống."

Trước kia, Phượng Sở Ca còn cảm thấy tâm trí A Trần có chút thành thục, lúc này, nghe ngữ khí hắn nói chuyện, nàng liền cười khẽ.

Như thế này, mới là bộ dáng tiểu hài tử nên có nha.

Phải dỗ dành, phải lừa gạt một chút, hắn mới có thể vui vẻ cười.

"Được, ta đáp ứng ngươi là được rồi, mau xuống đây đi."

"Được!" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của A Trần hiện lên nét cười.

Phượng Sở Ca nhìn nụ cười của A Trần, nao nao.

Vì sao nhìn A Trần cười như vậy, nàng lại có cảm giác nhìn thấy Đế Tuyệt Trần lúc trước??

Phượng Sở Ca khẽ lắc đầu, thầm nghĩ, quả nhiên, mỹ nam tử có rất nhiều điểm giống nhau ....

............

Đợi Phượng Sở Ca trở lại trong viện, Tử Lan cùng Bích La còn ở một bên háo sắc.

"Hai người các ngươi đủ chưa?". Nhìn trạng thái kia của Tử Lan cùng Bích La, Phượng Sở Ca cười nói.

"Tiểu thư, Tuyệt Trần công tử thật sự quá tuấn mỹ, không hổ là Đệ Nhất mỹ nam."

"Đúng vậy a...... Cho tới bây giờ, ta cũng chưa bao giờ nhìn thấy ai tuấn mỹ như vậy đâu." Bích La ở phía sau cũng chen vào.

"Bất quá, tiểu thư, cũng chỉ có nam tử như vậy mới xứng đôi với người thôi." Tử Lan đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, ngồi thẳng người, nghiêm túc nói. "Nếu Tuyệt Trần công tử có thể trở thành cô gia nhà chúng ta, ai nha, sau này không phải ta mỗi ngày đều được nhìn thấy sao?"

Khóe môi Phượng Sở Ca không kiềm được mà run rấy.

Nàng vốn cho rằng Tử Lan mấy người yêu thích Tuyệt Trần công tử kia, không nghĩ tới, bọn họ còn có tâm tư như vậy.

"Được rồi, đã trễ như vậy, đều đi nghỉ ngơi đi."

"Không được! Gặp được Tuyệt Trần công tử rồi, đêm nay ta không ngủ được." Tử Lan tiếp tục nói. "Bích La, ngươi nói xem, cảnh vừa rồi tiểu thư cùng Tuyệt Trần công tử đứng chung một chỗ, có đẹp hay không?"

Bích La gật đầu.

"Vậy có xứng hay không?"

"Ân, rất xứng đôi!"

"Vừa đẹp vừa xứng đôi, có phải nên ở cùng một chỗ hay không?"

Bích La lại gật đầu .....

Cùng lúc đó, tiểu bằng hữu A Trần bên cạnh cũng nặng nề gật đầu.

"Ân! Thật rất xứng!"

"Tiểu thư nhìn đi, tiểu hài tử sẽ không nói dối ...... Đến A Trần cũng nói hai người xứng đôi rồi ....."

.

Chương 26: Đòi nợ

"Đúng không? A Trần! Tiểu thư cùng Đệ Nhất mỹ nam tử kia rất xứng đôi a."

"Ân, rất xứng đôi!" A Trần nghiêm túc gật đầu.

Thấy bọn họ như vậy, Phượng Sở Ca bất đắc dĩ lắc đầu. Mấy kẻ dở hơi này, thật sự là càng ngày càng không có tiết tháo -----

"Đi thôi, đi thôi, đều đi ngủ đi, sáng mai ta còn có chính sự muốn làm."

"Chính sự? Chính sự gì?" Tử Lan hỏi rõ.

Lúc này, ý cười trên gương mặt tất cả đều tán đi. Nghĩ tới buổi tối hôm nay là Phượng Triêu Dương cho người đánh lén nàng, thần sắc Phượng Sở Ca càng lạnh xuống. Thật sự không dám nghĩ, lúc trước nếu không phải là Đế Tuyệt Trần kia xuất hiện đúng lúc, nàng có lẽ sẽ phải chết trên tay bạch y lão giả đó rồi!

Phượng Sở Ca nheo mắt, thật lâu sau, câu môi cười nhẹ, "Đòi nợ a~~~"

"Được a, chuyện đòi nợ này, chính là chuyện ta thích làm nhất!" Ba thị nữ ẩn giấu thành phần bạo lực vừa nghe xong, nhất thời đều hưng phấn lên.

-------Khanh bản yêu nghiệt: Tuyệt sắc sát thủ phi--------

Ngày hôm sau, ánh mặt trời kim quang sáng chói, trời xanh mây đẹp.

Gian phòng của Phượng Triêu Dương khép chặt cửa, nhưng là từ bên ngoài vẫn có thể cảm nhận được khí tức của hắn như trước. Phượng Sở Ca biết rõ, Phượng Triêu Dương vẫn ở bên trong.

"Phượng gia chủ ...... Thời gia hai ngày đã hết rồi, ngươi còn nhớ rõ chúng ta đã nói những gì trước đó sao? Trả lại tất cả những gì thuộc về ta ....."

Trong phòng, Phượng Triêu Dương nắm chặt nắm tay ngồi một bên, sau khi nghe thấy thanh âm của Phượng Sở Ca, sắc mặt liền trở nên tái nhợt.

Hôm qua, thật sự là hắn đi mời Thiên Địa Bạch trưởng lão giúp hắn loại trừ Phượng Sở Ca.

Thiên Địa Bạch trưởng lão hiện tại đã tu luyện đến Linh Tôn kỳ, là nhất đẳng cao thủ khó có được.

Trong lòng hắn vẫn luôn tin tưởng cho rằng Thiên Địa Bạch trưởng lão sẽ giết Phượng Sở Ca, không nghĩ tới, sáng sớm nay tỉnh lại, đã thấy thi thể Thiên Địa Bạch trưởng lão nằm trước cửa phòng mình ......

Nghĩ tới bộ dạng tử vong của Bạch trưởng lão, trong lòng Phượng Triêu Dương liền sinh ra hàn ý.

Hắn sợ chết, rất sợ chết.

Bên ngoài, tiếng đập cửa vẫn vang lên một hồi lại một hồi.

Từng tiếng từng tiếng, giống như đoạt mệnh phù, từng chút từng chút đánh thẳng vào lòng hắn.

Cửa phòng, vẫn không có dấu hiệu mở ra.

Tử Lan thật sự chịu không nổi, "Phượng gia chủ, nếu ngươi vẫn không mở cửa, chúng ta liền phá cửa vào a------"

Dứt lời, Tử Lan lui về phía sau hai bước, vận dụng lực đạo của Đại Linh Sư, mạnh mẽ đánh vào trên khung cửa.

"Phanh -----" một thanh âm kịch liệt vang lên, cửa phòng thoáng chốc đã bị đẩy ra.

Vừa thấy cửa phòng bị phá mở, Phượng Triêu Dương đột nhiên nhảy dựng lên ....

Hắn hoảng sợ nhìn về phía Phượng Sở Ca, thân hình lui về phía sau.

Cho tới hôm nay, Phượng gia đã ở trên con đường xuống dốc rồi.

Đầu tiên, Phượng gia nữ nhi lần lượt gặp chuyện không may. Sau đó Phượng Thiển Tuyết gả tới Vân gia lại hù chết ngốc tử kia của Vân gia, khiến cho hai gia tộc triệt để quyết liệt. Hiện tại ..... Ngay cả cao thủ lợi hại nhất sau lưng Phượng gia đều mạc danh kỳ diệu chết đi....

Những chuyện đó đối với Phượng gia mà nói, không khác gì đả kích trí mạng.

Tất cả mọi chuyện, đều có thể quy kết trong một câu, chính là ..... Phượng gia xong rồi!!

Lúc này, Phượng Triêu Dương nhìn qua có chút thê thảm, nhưng Phượng Sở Ca cũng không phải loại người lương thiện.

Nàng bước tới trước mặt Phượng Triêu Dương, "Phượng gia chủ, đã thương lượng tốt, hôm nay sẽ phải trả lại tất cả những thứ thuộc về ta. Không biết Phượng gia chủ đã chuẩn bị tốt mọi thứ chưa?"

Phượng Triêu Dương mặt như tro tàn, trên mặt một mảnh ảm đạm. Cuối cùng, tinh thần sa sút mà lắc đầu.

Hắn không thể ngạnh kháng với Phượng Sở Ca. Đến lúc đó, kết quả của chính mình chỉ sợ thật sự sẽ rất thê thảm!

.

Chương 27: Bồi thường Ba nghìn Tám trăm vạn lượng.

"Vậy sao? Vậy thật đáng tiếc ..... Ta đã tính qua, những vật kia, tổng giá trị tổng cộng là ba nghìn tám trăm vạn lượng ngân tử."

"Ba nghìn tám trăm vạn lượng!" Phượng Triêu Dương mãnh liệt ngẩng đầu lên, kinh hô.

"Nếu như ngươi không tin, có thể tự mình xem, trong số này, ta đã giảm tiền lãi cho ngươi rồi .... Niệm tình ta đã từng ở Phượng gia một thời gian ngắn, cho nên cũng làm người tốt một lần. Nếu như tính cả tiền lãi tổng cộng chính là bốn ngàn vạn lượng ngân tử. Hiện tại, ngươi chỉ cần giao cho ta ba ngàn tám trăm vạn lượng là được ....."

"Ba ngàn tám trăm vạn lượng, ta lấy đâu ra nhiều ngân tử như vậy?"

Ngày hôm qua, vì chuyện Phượng Thiển Tuyết hù chết Vân gia nhị thiếu gia, Vân gia đã tới Phượng gia đòi một khoản phí bồi thường cực lớn.

Vì kiêng nể địa vị của Vân gia, Phượng gia thật sự không dám đắc tội bọn họ, đành phải bồi thường hai nghìn vạn lượng ngân tử.

Chỉ hai nghìn vạn kia thôi cơ hồ đã đào rỗng toàn bộ Phượng gia rồi, hiện tại, ở nơi nào còn có thể lấy ra được một chút tiền nữa?

"Bồi thường không nổi? Ta mặc kệ, các ngươi dám tư dụng đồ cưới của mẫu thân ta, đây là đại bất kính đối với mẫu thân ta. Đồ cưới của mẫu thân đều là vật phẩm của hoàng thất, các người đem những vật đó ném đi, chính là các ngươi bảo quản không được vật phẩm của hoàng gia, bất kể là tội danh nào cũng đủ cho các ngươi hưởng thụ!"

"Phượng Sở Ca, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào? Ngươi nhất định phải phá hủy Phượng gia ta mới vui vẻ sao?"

"Phượng gia chủ, chứng vọng tưởng bị hại của ngươi có phải quá nặng rồi không? Ta khinh thường phá hủy Phượng gia các ngươi. Vẫn là câu nói đó, ta chỉ muốn đòi lại tất cả những thứ thuộc về ta, những thứ khác, ta không hiếm lạ!"

Đoạt lại những thứ thuộc về thân thể này, đền bù cho thân thể này những năm tháng khổ sở kia.

Chuyện này, có gi không đúng?

"Ba nghìn tám trăm vạn lượng, Phượng gia chủ, không thương lượng! Nếu như ngươi không thể cho ta một lời chắc chắn ..... ta đây đành phải đi tìm Hoàng thượng ......"

Phượng Triêu Dương cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ qua Phượng Sở Ca sẽ tuyệt tình như thế.

Hắn ngẩng đầu, liền đối diện với đôi mắt lạnh như băng không chút cảm tình của Phượng Sở Ca.

Cho dù tâm bất cam tình bất nguyện thế nào, cuối cùng, hắn vẫn không thể không thỏa hiệp.

Chuyện này, nếu như náo đến hoàng thất, như vậy chính là đại tội.

Hơn nữa, Phượng gia hiện tại không có hậu trường vững chắc, không có tài chính chống đỡ, ngày nay đã không thể so với ngày xưa.

Phượng gia trước kia có lẽ còn khiến hoàng thất có vài phần kính nể, nhưng Phượng Triêu Dương lại rất rõ ràng, hiện tại, Phượng gia đã hoàn toàn thất thế rồi .....

Hắn khẽ rũ mắt xuống, cuối cùng, ngẩng đầu lên ......

"Đại trạch này có lẽ cũng trị giá ba nghìn tám trăm vạn, trước hết dùng trạch viện này thế chấp a."

Phượng Sở Ca híp mắt, không nghĩ tới Phượng Triêu Dương cũng sẽ có lúc sảng khoái như vậy.

"Được! Phượng gia chủ, điều khoản thế chấp liền do ngươi tự lập đi. Tránh cho đến lúc nào đó, ngoại nhân lại nói tới trên đầu ta."

Lấy tới mực bút, Phượng Triêu Dương viết lên giấy điều khoản thế chấp đại trạch này.

Nói cách khác, kể từ ngày hôm nay, trước khi Phượng Triêu Dương có thể trả toàn bộ khoản nợ ba nghìn tám trăm vạn lượng, đại trạch này, tạm thời không thuộc về hắn.

"Phượng gia chủ, nếu như trạch viện này đã thuộc về ta ..... Như vậy, ta cũng không giữ một nhà các ngươi lại nữa." Phượng Sở Ca cười đến khuôn mặt sáng rỡ, lời nói ra ....lại khiến Phượng Triêu Dương triệt để cả kinh sững sờ.

Thế nhưng, Phượng Sở Ca nếu đã quyết định rồi, có rất ít người có thể thay đổi quyết định của nàng.

Rơi vào đường cùng, Phượng Triêu Dương đành phải thu thập đồ đạc, mang theo Nhị phu nhân cùng với Phượng Thanh Uyển trên mặt vẫn bao đầy băng gạc, từ trong trạch viện chuyển ra ngoài.

Cả gia đình này triệt để hận chết Phượng Sở Ca.

Trước khi đi, Nhị phu nhân một mực trợn mắt trừng Phượng Sở Ca.

"Đi thôi, phu nhân, chúng ta đi thôi. Nơi này đã không còn là nhà của chúng ta nữa." Thấy Nhị phu nhân một mực không chịu ly khai, Phượng Triêu Dương lôi kéo nàng, nói.

.

Chương 28: Một ngoại nhân chiếm lấy Phượng gia?!

"Lão gia, chúng ta vì sao phải rời đi? Dựa vào cái gì lại để cho một ngoại nhân tới chiếm lấy Phượng gia của chúng ta?" Nhị phu nhân đột nhiên quay đầu lại, hướng về phía Phượng Triêu Dương cao giọng kêu lên. "Lão gia, ngươi chẳng lẽ không hề hoài nghi sao? Lúc trước, Kiến Đức ông chúa có thai mới tám tháng liền sinh ra tiện chủng này, hơn nữa lại không phải là sinh non!"

Thân thể Phượng Triêu Dương chấn động.

Đáy mắt Nhị phu nhân lóe lên, trên khuôn mặt đột nhiên đột nhiên hiện lên một điểm tươi cười giải hận, "Lão gia, tiện chủng này căn bản chính là do Kiến Đức Công chúa cùng nam nhân khác sinh ra. Năm đó, Kiến Đức Công chúa mất tích một tháng, sau khi trở về, Hoàng thượng liền lập tức đem nàng tứ hôn cho ngươi. Ngươi nói, nếu như trong đó thật sự không có gì khả nghi, Hoàng thượng vì sao phải vội vàng tứ hôn như vậy? Trước kia ta ngại Kiến Đức Công chúa là người của hoàng gia mà không dám nói ra, chỉ sợ người khác nói ta bịa chuyện nói bậy. Thế nhưng hiện tại, ngoại nhân kia đã khi dễ tới trên đầu chúng ta rồi! Lão gia.... Phượng gia thật sự không thể rơi vào tay ngoại nhân được!!"

Phượng Triêu Dương đứng nguyên tại chỗ, dưới đáy mắt đều là khiếp sợ.

Nhị phu nhân nói không sai, năm đó, Kiến Đức Công chúa đích xác chỉ mang thai tám tháng liền hạ sinh Phượng Sở Ca. Nhưng là, lúc đó, bà đỡ nói với hắn, Kiến Đức Công chúa là vì không cẩn thận đụng phải bụng mới dẫn tới sinh non. Lúc ấy, hắn cũng không nghi ngờ gì liền tin. Nhưng hiện tại nghe Nhị phu nhân nói như vậy, lại liên hệ với những chuyện xảy ra trước đó, Phượng Triêu Dương đứng im tại chỗ, trên khuôn mặt nhất thời tức giận đến đỏ bừng.

Nguyên lai, Phượng Sở Ca vốn không phải là hậu nhân của hắn!!

"Phượng Sở Ca, ngươi căn bản không phải là người Phượng gia, ngươi có tư cách gì đoạt lấy Phượng phủ?" Nhị phu nhân đã định chủ ý muốn đoạt lại Phượng phủ. Chính là như vậy, nếu như rời Phượng phủ, bọn họ thật sự không có chỗ để đi.

"Có phải người của Phượng gia hay không, cùng ta không có quan hệ. Có phải huyết mạch của Phượng Triêu Dương ngươi hay không, ta lại càng không quan tâm." Phượng Sở Ca nhếch khóe môi, cười nhạt. Nàng vốn cũng đâu phải là con gái của Phượng Triêu Dương, nàng chỉ là một luồng u hồn đến từ Dị giới!!

Phượng Sở Ca nói xong, cầm khế đất Phượng gia cùng với khế ước có thủ ẩn trên tay, nàng giương tay, cười nói, "Những thứ khác ta không nhận, ta chỉ nhận giấy trắng mực đen!!"

Dứt lời, Phượng Sở Ca xoay người sang chỗ khác, phân phó cho Tử Lan mấy người, "Đem những người không liên quan đuổi ra ngoài .... Đừng để lại trong này làm ta chướng mắt."

"Vâng!" Tử Lan, Bích La cùng Lục Trúc ba người thẳng tiển lên, cùng một chỗ ngăn cản trước cửa.

Nhị phu nhân không nghĩ tới Phượng Sở Ca ngay cả thân thế của mình cũng không quan tâm, trước mắt cũng không nghĩ ra biện pháp khác.

"Phượng Sở Ca, tiểu tiện chủng nhà ngươi, ta cho ngươi biết, nhi tử phượng Viễn Hàng của ta tại Vân Thiên học viện cũng là người nổi bật, sau này, nhất định có thể tiến vào Thiên Địa phủ."

"Ah~~ nhi tử của ngươi tiến vào Thiên Địa phủ, cùng ta có quan hệ gì sao?"

"Hiện tại, nếu như ngươi lưu lại chúng ta, đến lúc đó Viễn Hàng có thể bỏ qua cho ngươi. Nếu như bây giờ ngươi vẫn đối với chúng ta chém tận giết tuyệt, Viễn Hàng trở lại nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi."

Thanh âm của Nhị phu nhân một tiếng so một tiếng càng lớn, nàng cho rằng Phượng Sở Ca nghe được lời của nàng sẽ có chút sợ hãi, do đó tạm thời lưu bọn họ ở lại. Lại không nghĩ tới, Phượng Sở Ca chỉ lạnh lùng câu môi, "Nhi tử của ngươi hiện tại không phải là còn chưa có tiến vào Thiên Địa phủ sao? Nếu muốn tính toán, cũng phải đợi tới khi hắn tiến vào rồi nói ..... Tử Lan, nhanh chút, lão bà này nói nhiều quá, ta nghe, thật sự không thích."

.

Chương 29: Phượng Sở Ca phát hỏa.

Nghe thấy tiểu thư nhà mình nói không thích, Tử Lan mấy người lập tức gia tăng lực đạo, đem mấy người Nhị phu nhân lập tức đuổi ra ngoài ----

Đợi đến khi tất cả bọn họ đều đi rồi, xung quanh mới khôi phục lại yên tĩnh.

Không có đám người Phượng gia ở đây, trong Phượng gia đại trạch nhất thời yên tĩnh đi rất nhiều.

Sau ngày ở trong Trân Bảo các đấu giá được Thiên Ly Dịch, Bách Chuyển Thủy, Phong Nguyệt lâu lại sử dụng thế lực cường đại tìm được Băng Tằm Huyết.

Lúc này, tất cả những tài liệu mà A Trần yêu cầu lúc trước cũng đã chuẩn bị đầy đủ rồi.

Luyện chế đan dược, nhất là loại đan dược trước giờ chưa từng gặp qua, đối với Đan Dược sư, mặc kệ là Đan Dược sư phẩm cấp nào, đều là chuyện vô cùng khó khăn.

Phượng Sở Ca vì nghiên cứu tổ hợp dược tài cùng phối phương mà đem bản thân nhốt lại trong phòng luyện đan. Một lần này, chính là năm ngày.

Cũng chính trong năm ngày này, toàn bộ Thiên Khải cơ hồ muốn lật trời ----

Hơn nữa, những biến hóa này, toàn bộ đều vì Phượng Sở Ca mà tới .......

Mà đương sự trong chuyện này lại đem mình nhốt trong Dược phòng, dốc lòng nghiên cứu đan dược.

Những ngày này, Thiên Khải bên ngoài gió thổi không ngừng.

Đối với bách tính bình dân phổ thông mà nói, ngày thường bọn họ yêu thích nhất chính là bát quái của giới quý tộc.

Gần đây, bọn họ đàm luận nhiều nhất không có gì khác ngoài chuyện của Phượng gia.

Cũng vì như vậy, danh tiếng của Phượng Sở Ca lại một lần nữa dần dần nổi lên.

"Di? Phượng Sở Ca? Tên này nghe thật quen." Đầu phố, có hai người nghe nghị luận xung quanh, đăm chiêu mở miệng.

"Phượng Sở Ca này, sẽ không phải là phế vật bị Phượng gia trục xuất sáu năm trước chứ? Không nghĩ tới, phế vật kia đã trở lại. Hơn nữa, còn đoạt lại Phượng gia ....."

"Có lẽ Phượng Sở Ca này sáu năm nay ở ngoài ẩn nhẫn quá nhiều, hiện tại trở về liền bạo phát ----"

"Hoặc có lẽ, Phượng Sở Ca được cao nhân nào đó tương trợ, bằng không, một phế vật không thể tu luyện linh lực, làm sao có thể đối đầu cùng Phượng Triêu Dương?"

.......

Sự thật chứng minh, sức tưởng tượng của nhân loại là vô tận.

Chỉ qua hai ngày, các loại phiên bản cố sự liên quan đến Phượng Sở Ca liền lưu truyền khắp toàn bộ Thiên Khải kinh đô, thậm chí càng lúc càng nổi tiếng.

Danh tự của Phượng Sở Ca, trong phút chốc, trở thành cái tên được nhắc tới nhiều nhất.

Ngọn gió này, cuối cùng cũng thổi tới trong hoàng cung ....

Thiên Khải Hoàng đế Hách Liên Thanh, là thân ca ca của Hách Liên Ngưng, mẫu thân của Phượng Sở Ca trước kia, nói cách khác, đương kim Hoàng đế, chính là thân cữu cữu của Phượng Sở Ca.

Một ngày này, một đạo thánh chỉ từ trong cung hạ xuống, lập tức rơi vào Phượng phủ.

Phượng Sở Ca vẫn còn ở trong Dược phòng phối trí dược liệu, căn bản không hề biết mọi chuyện xảy ra bên ngoài ......

"Tiểu thư, tiểu thư, người trong cung tới." Tử Lan sốt ruột đứng bên ngoài hô.

"Người tới liền để bọn họ chờ." Phượng Sở Ca còn đang tập trung xem xét cách phối trí dược liệu, xem thử như thế nào mới có thể luyện chế được đan dược kia.

Tuy rằng chỗ dược liệu này hoàn toàn không có khả năng luyện thành đan dược có thể lớn lên gì gì đó, nhưng nếu luyện chế thật tốt, hỏa hậu đúng mức, dùng để cường thân kiện thể, thậm chí củng cố linh lực, đều có tác dụng lớn.

"Là thánh chỉ từ trong cung tới, hình như là muốn tiểu thư tiến cung ....." Tử Lan tiếp tục hô, chỉ là trong thanh âm kia lại lộ ra vài phần thận trọng.

Tử Lan biết rõ tỳ khí của Phượng Sở Ca ......

Quả nhiên, trong phòng, Phượng Sở Ca gầm lên -----

"Dựa vào! Tử Lan! Ngươi lại nói thêm một câu, có tin hay không ta vừa ra tới liền đem miệng của ngươi khâu lại?!" Ở thời điểm luyện chế đan dược, nàng ghét nhất chính là bị người khác quấy rầy.

.

Chương 30: Đan dược thành.

Tiếng gầm rung trời kia khiến Tử Lan rụt cổ lại -----

Nàng theo bản năng che kín miệng, không dám nhiều lời thêm.

"Thật ngại quá, ngài cũng thấy rồi, thời điểm tiểu thư nhà chúng ta luyện dược, không thích bị người khác quấy rầy." Tử Lan quay đầu đi, nhìn về nam tử bên cạnh, nói.

"Thật không nghĩ tới, Phượng tiểu thư vậy mà lại là một Luyện Đan sư!" Người nói chuyện, chính là người được phái tới tuyên chỉ.

Nam tử dáng người cao to, một thân mặc sắc cẩm bào đơn giản, trên khuôn mặt như bạch ngọc mang theo một chút ý cười.

"Đúng vậy a .... Tiểu thư nhà chúng ta đương nhiên là lợi hại." Vừa nhắc tới Phượng Sở Ca, Tử Lan liền mặt mày hớn hở nói, "Bên ngoài đều đồn đại nói tiểu thư nhà chúng ta là phế vật, nhưng có ai biết tiểu thư kỳ thực là một siêu cấp thiên tài? Nói tiểu thư là phế vật? Thật là một đám ô hợp không có ánh mắt!"

Hách Liên Tử Hiên nghe Tử Lan nói, đáy mắt lộ ra vô tận hứng thú.

Hách Liên Tử Hiên, nhi tử thứ năm của đương kim Hoàng đế, Ngũ Vương gia.

Khi còn nhỏ, vì thân thể nhiều bệnh nên luôn được nuôi dưỡng ở ngoài cung. Mãi cho đến thời điểm hắn mười hai tuổi mới được đón về hoàng cung.

Lúc đó, vừa đúng thời điểm Phượng Sở Ca bị Phượng gia đuổi ra ngoài, cũng vì như vậy, Hách Liên Tử Hiên mới đem cái tên Phượng Sở Ca này nhớ kỹ.

"Xem ra Phượng tiểu thư thật sự không có thời gian ..... Đã như vậy, ta liền ở bên ngoài đợi nàng một chút đi."

Ngay khi hắn vừa xoay người, bên trong Dược phòng đột nhiên truyền ra một tiếng nổ lớn "Phanh----", ngay sau đó chính là tiếng cười của Phượng Sở Ca.

"Ha ha ha..... Thành công....."

Cửa phòng bị đẩy ra, khoảnh khắc đó, từ trong phòng bay ra vô số khói bụi gay mũi, nhắm thẳng mũi của người ta bay tới.

Phượng Sở Ca từ trong nồng đậm sương khói đi ra.

Trên người, y phục vốn là màu trắng, lúc này hoàn toàn biến thành màu xám.

"Tiểu thư, thành công rồi sao?" Tử Lan kinh hỉ hỏi Phượng Sở Ca.

Nàng biết tiểu thư vì đan dược này mất bao nhiêu công sức.

"Đúng vậy, thành công rồi!" Phượng Sở Ca nói xong, không hề dừng lại, nhấc chân đi về hướng một gian phòng.

Gian phòng kia, rõ ràng là của A Trần.

Trong phòng, A Trần đang ngồi xếp bằng trên giường, giống như đang điều chỉnh khí tức trong cơ thể.

Cửa đột nhiên bị đẩy ra, A Trần nhìn lại, chỉ thấy được dáng vẻ mặt xám mày tro của Phượng Sở Ca.

"Nữ nhân, ngươi đang làm gì? Sẽ không phải là đem mặt của mình vùi vào trong đống lửa đi?"

Phượng Sở Ca trừng mắt lườm qua, "Ta thật vất vả mới có thể từ Bằng Tằm Huyết, Thiên Ly Dịch .... luyện chế thành đan dược. Nếu như ngươi cảm thấy có thể đem đan dược ném vào trong đống lửa thiêu cháy, vậy liền nghe lời ngươi."

A Trần nghe hiểu ý tứ của Phượng Sở Ca, "Ngươi luyện thành đan dược kia rồi?"

Phượng Sở Ca lấy ra một viên đan dược.

Đan dược đỏ như máu, ở nơi có ánh sáng, ẩn ẩn tản ra quang mang nhàn nhạt.

Hương vị quen thuộc, cảm giác quen thuộc, A Trần chăm chú nhìn viên đan dược kia, trong mắt hiện ra vô tận kinh hỉ.

"Không sai, chính là nó!"

A Trần vươn tay muốn lấy....

Phượng Sở Ca lại dễ dàng né tránh.

"Trước tiên ta muốn nói rõ, đan dược này căn bản không có khả năng trợ giúp người lớn lên, nhiều lắm chỉ là giúp bài trừ độc tố trong cơ thể, kéo dài tuổi thọ mà thôi."

A Trần nhìn chăm chú viên đan dược, mặc kệ Phượng Sở Ca còn đang nói cái gì, gật gật đầu.

Hắn ngẩng đầu nhìn viên đan dược kia, bộ dáng giống như tiểu hài tử nhìn thấy kẹo, trên gương mặt đều là một bộ dáng mong đợi ......

Thấy hắn gật đầu, Phượng Sở Ca lúc này mới đem đan dược đưa qua. "Lặp lại lần nữa a, đan dược này ăn vào rồi, không có khả năng lớn lên a ......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro