Chương 31 - 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 31: Không phát sốt nha ~~

"Nữ nhân, ngươi thật dong dài!" A Trần ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn Phượng Sở Ca.

"Ta đây còn không phải là vì muốn ngươi chuẩn bị tâm lý thật tốt sao?" Phượng Sở Ca bĩu môi, "Vạn nhất ngươi lại vì thấy ăn đan dược không lớn lên, đến lúc đó lại lẩn quẩn trong lòng, làm sao bây giờ?"

"Không lớn lên nhanh như vậy!" A Trần đột nhiên rũ mắt xuống, nhàn nhạt nói. "Nữ nhân, sau này, ta mỗi tháng đều cần một viên đan dược như thế này, cần trong mười hai tháng ...."

"Mười hai tháng?!" Phượng Sở Ca cả kinh trừng mắt.

"Không sai!" A Trần hạ mắt, nhàn nhạt đáp, đáy mắt là một mảnh ngưng trọng.

Chỉ có phục dụng đan dược trong mười hai tháng, độc trong cơ thể hắn mới có thể hoàn toàn giải hết.

Cũng chỉ có như thế, hắn mới có thể trở về, tìm đám lão già kia báo thù này!

Nghĩ đến đây, trong mắt A Trần đột nhiên lóe lên ánh sáng lạnh.

Nửa tháng trước, ở thời điểm hắn tu luyện tới lúc đột phá vào cảnh giới Cao cấp Linh Quân, đám lão già ở Thiên Địa phủ kia thừa dịp hắn thăng cấp, linh lực trong cơ thể bất ổn, liên kết với nhau công kích hắn.

Vừa mới thăng cấp, linh lực trong cơ thể bất ổn, đám lão già kia kết hợp với nhau bắt hắn, lại hạ loại độc này lên người hắn.

Loại độc này, khiến cơ thể hắn trong khoảnh khắc biến thành hài tử sáu tuổi, không chỉ như thế, linh lực trong cơ thể cũng hoàn toàn tán đi.

Chính bởi vì như vậy, hắn thường ngày nhìn qua chỉ là một hài tử năm sáu tuổi. Chỉ trong đêm trăng tròn, thời điểm linh lực trong không khí nồng đậm nhất, linh lực sẽ ngăn chặn độc tố trong cơ thể hắn, khiến hắn khôi phục trạng thái bình thường ......

Ngay tại khi Đế Tuyệt Trần ngẩn người suy nghĩ, trên trán của hắn đột nhiên có vật gì đó lành lạnh chạm vào.

Ngẩng đầu lên, liền thấy Phượng Sở Ca đưa tay đặt trên trán hắn.

"Di .... Không có phát sốt a ....." Phượng Sở Ca lẩm bẩm nói.

Sắc mặt Đế Tuyệt Trần nhất ngưng, "Nữ nhân, ngươi mới phát sốt!"

"A Trần a, ta trịnh trọng nói cho ngươi biết, nghĩ muốn dựa vào đan dược mà lớn lên thật sự là chuyện không thực tế!"

A Trần xoay đầu đi, "Ngươi không hiểu!"

"Ta sao có thể không hiểu?" Phượng Sở Ca thở dài, "Ý tưởng thì tốt đẹp, hiện thực tàn khốc. Ta biết ngươi mơ ước muốn lớn lên, nhưng muốn trưởng thành phải từng bước một, không thể dục tốc bất đạt. A Trần a .... Tỷ tỷ nói cho ngươi ....."

Phượng Sở Ca quay đầu nhìn về phía A Trần, còn muốn nói gì đó, lại thấy A Trần đã sớm nhắm mắt lại, nằm ở một bên.

"A Trần .... A Trần ...." Phượng Sở Ca khẽ đẩy đẩy hắn.

Đế Tuyệt Trần từ từ nhắm hai mắt lại, liền mí mắt cũng không nâng lên, chỉ lạnh lùng mở miệng, "Đang ngủ, đừng quấy rầy!"

Rõ ràng là thanh âm non nớt, thế nhưng ngữ khí lại là một mảnh lạnh như băng, nghe đến lại làm cho người ta cảm thấy thật kỳ quái.

"Tiểu quỷ, lại giả khốc!!" Phượng Sở Ca cười khẽ.

"Nữ nhân, bên ngoài hình như có người đang tìm ngươi.' A Trần vẫn nhắm mắt như trước, nhàn nhạt nói.

Phượng Sở Ca lúc này mới nhớ tới, lúc trước Tử Lan tìm nàng, nói là người trong cung tới.

"Ta đi xem." Phượng Sở Ca từ ghế dựa đứng lên, vừa đi vài bước, lại một lần nữa quay đầu, "Tiểu Trần Trần .... Tỷ tỷ lại nhắc nhở ngươi một câu, đan dược kia ....."

"Nữ nhân, ngươi có thể đi rồi ------" Thanh âm non nớt của A Trần lộ ra lãnh ý, đánh gãy lời nói của Phượng Sở Ca.

Phượng Sở Ca phiết môi, trong lúc đó, đáy lòng cũng sinh ra mấy phần nghi hoặc.

Tiểu hài tử này, rốt cuộc đã trải qua những gì, vì sao cách nói chuyện làm việc luôn có vẻ lão luyện như vậy, hoàn toàn không có một chút dáng vẻ của tiểu hài tử.

.

Chương 32. Thân cữu cữu?

Nghĩ tới A Trần có thể vì trải qua một ít biến cố mà biến thành như vậy, Phượng Sở Ca không khỏi lại nổi lên một chút đau lòng ....

Quay đầu, lại nhìn A Trần, Phượng Sở Ca thở dài, "A Trần, ngươi yên tâm, ở lại nơi này sẽ không có người khi dễ ngươi, ngươi cứ coi như nơi này là nhà của mình."

Nói xong, Phượng Sở Ca lập tức hướng bên ngoài mà đi.

Chờ Phượng Sở Ca đi rồi, A Trần ngồi dậy, nhìn về phương hướng Phượng Sở Ca rời đi, đáy mắt tràn đầy tử quang .....

....

"Tiểu thư, người cuối cũng cũng ra rồi." Tử Lan vừa thấy Phượng Sở Ca, lập tức nghênh đón. "Người trong cung tới, vị này là Ngũ Vương gia, đến truyền thánh chỉ." Nói xong, Tử Lan chỉ về Hách Liên Tử Hiên bên cạnh.

Nhìn theo phương hướng Tử Lan chỉ, Phượng Sở Ca hướng Hách Liên Tử Hiên gật gật đầu. "Ngũ Vương gia? Vất vả ....."

"Không vất vả, không vất vả. Không nghĩ tới biểu muội lại là một Luyện Đan sư, thật là khiến cho người ta mở mang tầm mắt."

Biểu muội? Chân mày Phượng Sở Ca vừa động.

Đúng a! Mẫu thân nàng là thân muội muội của Hoàng đế.

"Vương gia lần này tới đây là có chuyện gì?" Phượng Sở Ca cũng nghiêm túc, trực tiếp nhập chủ đề.

"Phụ hoàng nghe nói biểu muội đã trở lại, nghĩ muốn thay biểu muội làm tiệc đón gió tấy trần, ba ngày sau thiết yến ở hoàng cung, đặc biệt để ta tới báo cho biểu muội." Hách Liên Tử Hiên nhàn nhạt nói xong, trên mặt không hề có một chút cảm xúc khác thường.

Hắn mới không nói cho người khác, sở dĩ hắn chạy tới truyền lại ý chỉ, chính là vì mấy ngày gần đây nghe thấy danh hào của vị biểu muội này, hắn muốn trước tiên nhìn thấy bộ dáng của biểu muội a!!

Hách Liên Tử Hiên nhìn Phượng Sở Ca, than nhẹ ------

Lão Thiên kỳ thực vẫn rất công bằng, tỷ như Phượng Sở Ca, tuy rằng không thể tu luyện linh lực, hơn nữa dung mạo xấu vô cùng, lại là Luyện Đan sư khan hiếm nhất trên toàn Đại lục.

Chỉ dựa vào chức nghiệp Luyện Đan sư này, nửa đời sau của Phượng Sở Ca sẽ không cần phải lo nghĩ.

Phải biết rằng, Luyện Đan sư, đây chính là chức nghiệp àm bất kì một gia tộc hay hoàng thất nào cũng đều muốn mượn sức.

Lúc này, Phượng Sở Ca vì luyện đan, trên mặt phủ kín một tầng tro bụi, căn bản không nhìn ra được dung mạo nguyên bản của nàng.

Hách Liên Tử Hiên thật sự cho rằng Phượng Sở Ca giống như lời đồn truyền lưu bên ngoài, xấu xí vô nhan.

Phượng Sở Ca cũng không xem nhẹ thần sắc nơi đáy mắt Hách Liên Tử Hiên, không nói thêm điều gì, chỉ nhẹ cau mày, "Hoàng thượng thế nhưng lại khách khí như vậy?"

"Đúng vậy... Nói như thế nào Phụ hoàng cũng là thân cữu cữu của ngươi a. Nghe nói biểu muội trở về, Phụ hoàng thật vui vẻ."

Nghe Hách Liên Tử Hiên nói lời này, dưới đáy lòng Phượng Sở Ca cười nhẹ một tiếng.

Thân cữu cữu?

Sau năm trước, thời điểm nàng bị Phượng gia đuổi ra khỏi cửa, sao không thấy vị thân cữu cữu này xuất hiện nói một câu?

Lúc trước, nếu như Thiên Khải Hoàng đế chịu ra mặt nói một lời, vận mệnh của khối thân thể này cũng sẽ không biến thành như vậy!!

Nghĩ đến .... Có lẽ là vì chuyện của nàng cùng Phượng gia, cho nên mới quan tâm tới nàng như vậy đi.....

"Biểu muội, ngươi đang nghĩ gì?" Hách Liên Tử Hiên thấy thần sắc trên mặt Phượng Sở Ca có chút kỳ quái, bộ dáng kia, giống như hèn mọn, lại giống như khinh thường .....

Phượng Sở Ca ngẩng đầu lên, thu liễm thần sắc mới vừa lộ ra, gật đầu đáp, "Được, ba ngày sau ta sẽ đi. Cữu cữu đã vì ta thiết yến đón gió tẩy trần, ta sao có thể từ chối chứ?"

"Nếu đã vậy, thật sự là quá tốt. Biểu muội, ta còn có chút việc rời đi trước, ba ngày sau tái kiến!"

"Được, ba ngày sau gặp lại."

Sau khi Hách Liên Tử Hiên rời đi, Tử Lan kinh hô ra tiếng, "Ai nha, tiểu thư, toàn thân người đều là cái gì đây a? Ngũ Vương gia kia thế nhưng không bị tiểu thư dọa sợ, thật sự là ngạc nhiên."

.

Chương 33: Siêu cấp xấu nữ ....

"Biết hắn vì sao không bị ta làm sợ không?" Phượng Sở Ca quét mắt nhìn Tử Lan.

"Vì sao?"

"Bởi vì, trong lòng Ngũ Vương gia, tiểu thư nhà ngươi là siêu cấp xấu nữ." Phượng Sở Ca nhếch môi, cười.

"Làm sao có thể?" Tử Lan cả kinh. "Tiểu thư người nếu là xấu nữ, trên đời này liền không có ai có bộ dạng đạp mắt nữa! Đừng nói là toàn bộ Phượng gia, ngay cả toàn bộ Thiên Khải, thậm chí là toàn bộ Vân Thiên Đại lục, đều tìm không được nữ tử nào xinh đẹp hơn tiểu thư nữa đâu."

Tử Lan còn chưa nói xong, bỗng nhiên hiểu được gì đó, cúi đầu xuống, đáp lời, "Ta hiểu rồi! Nhất định là Ngũ Vương gia kia nghe tin đồn bên ngoài, thật sự cho rằng tiểu thư là người quái dị. Lúc trước ta còn cảm thấy Ngũ Vương gia không giống người thường, là một người tốt. Không nghĩ tới, lại cùng là một dạng người với đám người ô hợp ngoài kia, cùng một đức hạnh!"

Tử Lan càng nói càng phẫn hận, "Hừ! Tiểu thư, ba ngày sau, Tử Lan thay người trang điểm thật đep. Đến lúc đó, sáng mù mắt đám người kia. Khiến bọn họ mở to hai mắt nhìn thật rõ ràng, đến cùng ai mới là xấu nữ."

Phượng Sở Ca nhìn Tử Lan kích động như vậy, bật cười. "Được rồi, đừng kích động, đi lấy nước đi .... Ta muốn tắm rửa. Một chút nữa lại đi tìm dược liệu. Mấy ngày trước Thanh Liên lại truyền tin nói, phát hiện một địa hạ giao dịch tràng*, bên trong bán rất nhiều kì trân dị bảo. Ta đi xem một chút, có lẽ có thể tìm được một chút dược liệu."

(* nơi giao dịch dưới lòng đất)

"Còn muốn tìm thêm dược liệu làm gì? Tiểu thư, không phải người nói đan dược đã luyện thành rồi sao?"

"Luyện thành rồi .... Bất quá mới chỉ một viên. A Trần muốn rất nhiều."

"Tiểu thư, sao người đối với A Trần tiểu quỷ kia tốt như vậy?" Tử Lan có chút ghen tị, hỏi. "Tiểu thư cùng A Trần cũng mới chỉ nhận thức vài ngày a."

"A Trần là hài tử đáng thương." Phượng Sở Ca thởi dài, "Không nói nữa, mau đi đi, lại trì hoãn nữa sắc trời cũng muộn."

.......

Tắm rửa xong, thay một thân y phục khô mát.

Phượng Sở Ca vẫn luôn thích y phục thiển đạm sắc*. (* quần áo màu nhạt - cảm thấy để như thế này hay hơn!!)

Hôm nay, nàng mặc một thân thiển lam sắc trường y (váy dài màu lam nhạt!!!)

Y phục rất đơn giản, cơ hồ không có chút trang trí nào, bên hông chỉ dùng một sợi dây lưng đồng sắc quấn lên.

Ba ngàn tóc đen vẫn như trước dùng một cây trâm cài đơn giản vấn lên, phần tóc còn lại tùy ý phân tán trên vai, khiến toàn bộ khí chất của nàng càng thêm xuất trần.

Chờ lúc Phượng Sở Ca đi ra, Tử Lan mấy người vừa nhìn liền không khỏi thở dài. "Tiểu thư thật sự càng ngày càng đẹp!"

Cùng lúc đó lại càng thêm tức giận bất bình.

Mỹ nhân xinh đẹp như vậy, thế nhưng lại bị người bên ngoài nói thành quái dị, thật sự là khiến người tức giận!

"Thừa dịp sắc trời còn sớm, chúng ta nhanh đi thôi, nếu không, đợi tới lúc trở về trời cũng tối mất."

"Được, chúng ta đi."

--- Khanh bản yêu nghiệt: Tuyệt sắc sát thủ phi ---

Địa hạ giao dịch tràng, bên trong bán một chút đồ vật hi hữu ngày thường khó nhìn thấy, đương nhiên, giá cả cũng rất cao.

Theo địa điểm lúc trước Thanh Liên báo cáo lại, một hàng bốn người Phượng Sở Ca rốt cục cũng tới nơi.

Cái gọi là địa hạ giao dịch tràng, đương nhiên là nơi không thể thấy ánh sáng mặt trời.

Mà ở Thiên Khải này, mặt ngoài chính là nơi yên hoa, kỳ thực, bên dưới lại có một thông đạo xuống lòng đất.

Tại dưới đáy thông đạo này, mỗi ngày đều tiến hành vô số giao dịch.

Đây là một tòa lâu tử ba tầng.

Bên trên là ba chữ to ánh vàng lấp lánh - "Túy Mộng các", ở dưới ánh mặt trời lại đặc biệt bắt mắt.

Phượng Sở Ca đứng bên ngoài, nhìn người ta ra ra vào vào, cùng những nữ nhân trang điểm xinh đẹp rực rỡ kiếm khách nhân, đôi mắt đẹp hơi hơi nheo lại ....

"Tiểu thư, đây là nơi yên hoa, người tiến vào đều là nam nhân ..... chúng ta thật sự phải đi vào sao?" Lục Trúc nhìn những nam nhân tiến tiến xuất xuất kia, nhíu mày, hỏi.

.

Chương 34: Tiền trang chữ "Thiên".

"Ngươi ngốc a~~ Chúng ta tới cũng không phải để đi dạo nơi này." Tử Lan mở miệng nói.

"Ân, Tử Lan nói rất đúng." Phượng Sở Ca nói xong, nâng bước, tiếp tục tiến về phía trước. "Đi thôi, chúng ta tiến vào, không có điếm nào không buốn bán."

Một hàng bốn người, hướng phía trước mà đi.

"A! Bốn vị cô nương, nơi này không phải nơi các ngươi nên đến a~". Ngay tại thời điểm các nàng muốn tiến vào, một nữ tử nùng trang diễm mạt* cất tiếng cười nói. (* trang điểm đậm ......)

Phượng Sở Ca không hề chớp mắt, hướng bên trong đi tới.

"Ai ~ ai~, không nghe được ta nói sao? Hay là .... các ngươi tới tìm nam nhân của các ngươi?" Nàng kia vừa nói, vừa tiến tới chắn trước mặt Phượng Sở Ca.

Nàng đánh giá Phượng Sở Ca từ trên xuống dưới ....

"Cô nương xinh đẹp như vậy còn không thể giữ được phu quân của mình, xem ra, là ngươi không biết cách hầu hạ người ta nha!"

Tử Lan là người tính tình nôn nóng, vừa nghe nữ nhân kia nói như vậy, nhất thời có chút nóng nảy.

Nàng tiền lên một bước, "Ngươi nói lời sạch sẽ một chút!"

Phượng Sở Ca phất tay, ngăn cản Tử Lan.

Nàng nhìn nữ nhân này, "Gọi hoa nương của các ngươi tới ....."

"Nga~ Ta hiểu rồi! Nguyên lai cô nương không phải muốn đến tìm tướng công, mà là muốn gia nhập Túy Mộng các của chúng ta a...."

"Còn muốn nói nữa? Nhanh gọi hoa nương của các ngươi tới đây ...... Bằng không, cẩn thận đầu ngươi cũng không giữ được!" Phượng Sở Ca híp mắt lại, lạnh giọng nói.

Thanh âm của nàng vốn lành lạnh, lúc này ngữ khí cũng lãnh trầm xuống, càng khiến cho người ta cảm thấy có hàn khí lan tỏa.

Nàng kia nhìn khuôn mặt không có một tia cảm xúc của Phượng Sở Ca, ngay lập tức liền hiểu được đây không phải là người có thể chọc vào.

Không dám lưu lại thêm nữa.

"Được được được, ta đi còn không được sao?"

Không bao lâu sau, hoa nương đi tới.

Khi nhìn thấy bốn nữ tử tư sắc thượng giai, hai mắt hoa nương liền tỏa sáng.

"Các vị cô nương, các ngươi tìm ta?"

Phượng Sở Ca kéo hoa nương qua, "Mượn bước nói chuyện."

Bị kéo đến một nơi thanh tĩnh, hoa nương lui về phía sau một bước, đánh giá một lượt nữ tử tuyệt mỹ một thân thiển lam sắc, trong mắt ngập tràn kinh diễm. "Cô nương, ngươi đây là muốn ...??"

Lời còn chưa dứt đã bị Phượng Sở Ca đánh gãy. "Đưa ta tới địa hạ giao dịch tràng ----"

Nghe được lời Phượng Sở Ca nói, hoa nương cả kinh.

Địa hạ giao dịch tràng, là địa phương mà đệ tử trung tâm của các đại gia tộc đam mê.

Bởi vì là "địa hạ" tràng, cho nên cũng là "địa hạ" giao dịch. Chính vì vậy mới dùng thanh lâu làm nơi che giấu, có rất ít người biết.

Đối với nữ tử biết địa hạ giao dịch tràng, hoa nương ban đầu cũng giật mình, sau đó cười nói, "Cô nương, địa hạ giao dịch tràng này cũng không phải ai có tiền là đều có thể tiến vào. Trước tiên cần giao năm trăm vạn lượng ngân tử thế chấp ..... Địa hạ giao dịch tràng, không phải nơi ngươi muốn ngoạn là có thể ngoạn."

Trước tiên giao năm trăm vạn lượng ngân tử thế chấp, đây là quy tắc của địa hạ giao dịch tràng.

Thứ nhất là để hạn chế cấp bậc người tiến vào, thứ hai là phòng ngừa có người cố tình muốn đến thăm dò tin tức của giao dịch tràng.

"Năm trăm vạn lượng?" Phượng Sở Ca hỏi lại.

"Đúng vậy! Năm trăm vạn lượng ngân tử. Không lây ra được, vậy đừng nghĩ tiến vào địa hạ giao dịch tràng." Hoa nương cho rằng Phượng Sở Ca các nàng đều không có tiền, liền không kiên nhẫn nói một tràng.

Hoa nương xoay người liền muốn đi. Bích La chợt chuyển thân, xuất hiện tại trước mặt hoa nương.

Cùng lúc đó, Bích La từ trong lồng ngực lấy ra một chồng ngân phiếu.

Nhìn ngân phiếu kia, sắc mặt hoa nương nhất thời biến đổi.

Ngân phiều này, chỉ có một tấm.

Bên trên ngân phiếu, một chữ "Thiên" lóe ra kim quang, vào lúc này lại càng thêm chói mắt.

"Thiên", là tên của một ngân trang, tại Vân Thiên Đại lục này là một tồn tại đặc biệt.

Ngân phiếu ở nơi khác, giá trị bên trên sẽ không quá lớn. Nhưng nếu là của ngân trang chữ "Thiên" này, ngân phiếu có thể giá trị lên tới một trăm vạn lượng ngân tử.

Lúc này, Bích La xuất ra, chính là năm tấm ngân phiếu chữ "Thiên" giá trị một trăm vạn lượng.

.

Chương 35: Địa hạ giao dịch tràng.

"Chỗ này ...... đủ chứ?" Bích La phất phất ngân phiếu trong tay, hỏi.

Trên mặt hoa nương chậm rãi nổi lên ý cười. "Hắc hắc, đủ rồi đủ rồi. ....."

Đùa sao? Người có được ngân phiếu của ngân trang chữ "Thiên" đương nhiên không phải là người thường.

"Còn không mau mang chúng ta đi?"

"Được được, đi theo ta." Hoa nương thu lấy ngân phiếu, cười nói.

Đi theo phía sau hoa nương kia tới một căn phòng trong hậu viện Túy Mộng các.

Hoa nương khởi động một cơ quan, một vách tường liền lõm xuống.

"Các vị, ở trong này ....."

..........

Quả thực giống như tin tức Thanh Liên tìm hiểu được lúc trước. Muốn tới địa hạ giao dịch tràng phải đi qua một thông đạo.

Dưới lòng đất vốn nên tối đen, nhưng hai bên vách thông đạo lại được khảm rất nhiều dạ minh châu chiếu sáng.

Hai bên thông đạo bày biện rất nhiều quầy hàng. Bên trên có đan dược, có binh khí, còn có các loại kỳ trân dị bảo hiếm thấy.

Phượng Sở Ca mấy người vừa đi vừa nhìn, xung quanh, dược liệu được bày bán cũng không ít, rất nhiều loại đều tương đối trân quý, nhưng lại không có loại nàng cần.

Đi một vòng, lại không tìm được thứ nàng cần, Phượng Sở Ca không khỏi có chút thất vọng.

"Tiểu thư, không có sao?" Nhìn đến thần sắc của Phượng Sở Ca, Tử Lan liền hỏi.

Phượng Sở Ca thở dài. "Xem ra chỉ có thể đến nơi khác tìm thử. Được rồi, chúng ta trở về thôi ...."

Dứt lời, xoay người liền muốn rời khỏi.

Ở khoảnh khắc nàng xoay người kia, tầm mắt Phượng Sở Ca liền dừng lại trong một cái lồng.

Đây là một cái lồng thật nhỏ, bên trong, một quả cầu trắng tuyết cuộn mình nằm một bên.

Nhục đòa cuộn cuộn thân mình, căn bản nhìn không ra là loại gì. Chỉ có cặp mắt lóe lên lam quang lộ ra bên ngoài, chớp lên nhiểu điểm ánh sáng.

Nguyên bản, Phượng Sở Ca không nghĩ sẽ lưu lại chỗ này, nhưng không biết vì sao, cặp mắt màu lam của Tiểu miêu kia lại hoàn toàn hấp dẫn được nàng.

Nhìn đôi đồng tử giống như ngọc bích kia, nàng lại có cảm giác giống như nhìn vào một cơn cuồng phong màu lam, rất lâu mới hồi thần lại được.

"Cô nương, ngươi vừa ý Tiểu miêu này sao?" Phía sau cái lồng, một nam tử khoác trường bào màu đen cất tiếng.

Người nói chuyện là một lão giả.

Lão giả một thân hắc sắc trường bào, trên đầu đội cũng là một chiếc hắc sắc đấu lạp.

Hắn hơi khép mắt, trong cặp đồng tử hỗn độn kia, ngẫu nhiên lóe lên quang mang.

Phượng Sở Ca lắc đầu, "Không cần."

Nàng tới đây vốn chính là vì dược liệu. Hiện tại không tìm được, không bằng trở về sớm một chút.

Ngay tại thởi điểm nàng muốn rời khỏi, trên thân Tiểu miêu kia tựa hồ có một đạo lực kéo mạnh mẽ truyền đến, khiến nàng không khỏi quay người lại.

"Cô nương, ta thấy ngươi cùng Tiểu miêu này có duyên, không bằng tặng cho ngươi ...." Hắc bào lão giả đột nhiên cất tiếng nói.

Phượng Sở Ca hơi nhíu mi.

Tặng cho nàng?

Đây có thể coi là chuyện tốt không?

Trên quầy, những thứ khác đều có niêm yết giá, chỉ có Tiểu miêu này là không có.

Phượng Sở Ca đang muốn nói chuyện, đột nhiên, một đạo thanh âm từ bên cạnh truyền tới.

"Oa ..... Tiểu miêu thật đáng yêu! Tiểu miêu này, ta muốn !!"

.

Chương 36: Nó là của ta ......

Người nói chuyện là một nữ tử xinh đẹp mặc nga hoàng sắc y phục (có lẽ là màu vàng nhạt @@!!). Nàng hiện tại, đang vô cùng hưng phấn nhìn tuyết bạch sắc Tiểu miêu trong lồng. "Tiểu miêu này bán như thế nào? Ta mua!"

"Cô nương, Tiểu miêu này đã có chủ nhân rồi ....." Hắc bào lão giả thần sắc nhàn nhạt nói.

Vừa nghe được Tiểu miêu đã có chủ, hơn nữa hắc bào lão giả này còn nhìn về phía lam y nữa tử trước mắt, Thủy Ngọc Nhi minh bạch, chủ nhân này, chính là nữ tử đang đưa lưng về phía nàng kia.

Thủy Ngọc Nhi, là nữ nhi duy nhất của gia chủ Thủy gia.

Thủy gia gia chủ sau khi liên tục sinh được ba nhi tử, cuối cùng có được một nữ nhi duy nhất này, từ khi nàng còn nhỏ đãn vô cùng dung túng cưng chiều. Chính là vì như vậy, tính cách nàng cực kỳ kiêu căng. Một khi đã nhận định cái gì, không đoạt được tới tay nàng liền không bỏ qua.

Thủy Ngọc Nhi tiến về phía trước một bước. "Uy, ngươi muốn bao nhiêu tiền? Đem Tiểu miêu này bán lại cho ta, ta trả gấp đôi!"

Thần thái kiêu căng, Thủy Ngọc Nhi ngẩng cao đầu, hoàn toàn là một bộ dáng đúng tình hợp lý.

Phượng Sở Ca vừa muốn quay đầu, lại nhìn thấy Tiểu miêu kia mở to một cặp mắt màu lam ướt sũng nhìn nàng, giống như đnag khẩn cầu nàng gì đó.

Sau khi ý thức được suy nghĩ của mình, Phượng Sở Ca không khỏi giật mình kinh hãi.

Không sai! Tiểu miêu này giống như vô cùng thông hiểu nhân tính!!

"Uy, ngươi có đang nghe hay không? Tiểu miêu này, ta muốn!" Thấy Phượng Sở Ca không để ý đến mình, Thủy Ngọc Nhi tiếp tục cất tiếng gọi.

"Nó là của ta ....." Phượng Sở ca quay người lại, một đôi đồng tử lạnh lẽo liếc nhìn Thủy Ngọc Nhi cùng nam tử bên cạnh nàng, chân mày nhíu lại, mở miệng.

Một cái liếc mắt lạnh lùng này khiến Thủy Ngọc Nhi ngẩn người.

Càng khiến cho nàng sững sờ tại chỗ, chính là dung mạo của Phượng Sở Ca.

Thủy Ngọc Nhi tự nhận dung mạo bản thân đã là một trong những người đẹp nhất, thế nhưng, lại không bì kịp một phần mười của nữ tử trước mắt này!

Không chỉ Thủy Ngọc Nhi, cùng tới với Thủy Ngọc Nhi - Thủy Vô Tích, nhìn Phượng Sở Ca, trong mắt đều là kinh diễm....

Phượng Sở Ca không để ý ánh mắt của bọn họ, chính là tiến lên một bước, "Lão nhân gia, Tiểu miêu này, ta muốn!"

"Ha ha .... Được!" Hắc bào lão giả nghe được, nhẹ cười ra tiếng, mở cái lồng, ôm lấy Tiểu miêu tiến đến. "Về sau, cô nương phỉa đối xử tử tế với nó ..... Nó cùng ngươi, thật sự hữu duyên!"

"Lão nhân gia ngài yên tâm đi, ta sẽ đối xử tốt với nó." Nói xong, Phượng Sở Ca nâng tay, muốn tiếp nhận tuyết bạch sắc Tiểu miêu trông giống như quả cầu kia.

Tiểu miêu vừa chạm tới tay Phượng Sở Ca liền "cọ cọ" một chút, sau đó nhào vào trong ngực Phượng Sở Ca....

Thủy Ngọc Nhi trơ mắt nhìn thứ bản thân coi trọng rơi vào trong tay người khác, liền tức giận trừng lớn mắt.

Nàng dậm chân, hướng về phía Phượng Sở Ca lớn tiếng hô, "Uy, ngươi có nghe thấy lời ta nói hay không? Tiểu miêu này, ta muốn! Ta xuất gấp đôi tiền, ngươi đưa nó cho ta!"

Thanh âm bén nhọn, cứ thế đâm vào tai Phượng Sở Ca.

"Không bán!" Phượng Sở Ca vừa nói, liền nâng lên bước chân, muốn tiếp tục đi về phía trước.

Bên cạnh, Tử Lan ba người cũng theo sát nàng.

"Ngươi cái người này sao lại không biết tốt xấu như vậy?" Thấy Phượng Sở Ca một chút cũng không quan tâm đến nàng, Thủy Ngọc Nhi thật sự nổi giận.

"Ca! Ta muốn Tiểu miêu kia!" Thủy Ngọc Nhi hướng nam tử bên cạnh nàng nói.

Thủy Vô Tích biết rõ tính khí của muội muội, nếu nàng coi trọng thứ gì đó mà không chiếm được tới tay, chỉ sợ nàng sẽ nháo tới long trời lở đất.

Bất đắc dĩ, đành phải kiên trì tiến lên, "Vị cô nương này .... Tại hạ cũng biết thỉnh cầu này thật vô lễ, nhưng gia muội thật sự coi trọng Tiểu miêu này. Như vậy đi, chúng ta lại ra gấp đôi số tiền, cũng chính là bốn phần, chỉ cần cô nương có thể nhường nó cho chúng ta."

.

Chương 37: Tiểu miêu phát uy.

Phượng Sở Ca nghe nói như vậy, chân mày giật giật, dừng bước chân.

Trong ngực, tuyết bạch Tiểu miêu gắt gao dựa sát vào trong ngực nàng, lười nhác ách xì một cái.

Thủy Vô Tích cùng Thủy Ngọc Nhi đều cho rằng cô nương này đã động tâm rồi, lại không nghĩ tới nghe được một thanh âm lạnh lẽo châm biếm truyền tới----

"Hai vị, có tiền, đương nhiên là chuyện tốt. Nhưng là, trên thế gian này, không phải cái gì cũng có khả năng dùng tiền mua. Tiểu miêu này, ta thực không nghĩ bán."

Thần sắc Thủy Vô Tích cứng đờ.

Sắc mặt Thủy Ngọc Nhi cũng triệt để thay đổi.

"Ngươi có biết chúng ta là ai không?"

"Ta không quan tâm các ngươi là ai ....." Phượng Sở Ca cười lạnh.

Thần sắc Thủy Ngọc Nhi thay đổi liên tục, cuối cùng, nàng tiến lên. "Ta muốn Tiểu miêu này!"

Nhân thấy động tĩnh của người phía sau, đồng tử Phượng Sở Ca hơi rụt lại.

Xem ra ..... đây là muốn cường đoạt nha!

Hiện tại, Thủy Ngọc Nhi đã là Trung cấp Linh Sĩ, trong đồng lứa mặc dù không coi là đứng đầu nhưng cũng thật không sai.

Lúc trước, nàng muốn có Tiểu miêu kia, đơn giản là vì bộ dáng Tiểu miêu thật sự quá đáng yêu.

Kỳ thực, Tiểu miêu kia cũng không phải không có thì không được. Chỉ là, nữ nhân trước mắt này so với nàng còn xinh đẹp hơn rất nhiều, triệt để khiến đáy lòng Thủy Ngọc Nhi sinh ra vài phần ghen ghét. Dung mao đã thua nàng ta, Thủy Ngọc Nhi tuyệt đối không thể bại ở phương diện khác nữa.

Thủy Ngọc Nhi phi thân tiến lên, muốn cướp lấy Tiểu miêu.

Lại không ngờ, Tử Lan ở bên cạnh Phượng Sở Ca đột nhiên tiến lên, chặn lại đường đi của nàng.

"Ca! Các nàng khi dễ ta!" Thủy Ngọc Nhi nức nở, hướng Thủy Vô Tích cáo trạng.

Đối với tiểu muội muội này, Thủy Vô Tích thật sự vô cùng bất đắc dĩ.

"Nếu như đối phương không muốn bán, chúng ta liền thôi đi ...." Thủy Vô Tích biết rõ, người có thể bước vào Địa hạ giao dịch tràng đều không phải người thường, khẳng định là "phi phú tức quý". Người bình thường, liền nơi này là nơi nào cũng đều không biết. Vì vậy, hắng không dám đắc tội nữ tử này.

"Ta mặc kệ! Ta muốn Tiểu miêu này!" Thuỷ Ngọc Nhi cắn môi, tiếp tục nói.

Phút chốc, nàng từ bên hông lấy ra một cái trường tiên.

Linh Xà tiên, đây là vũ khí độc hữu của Thủy gia, lực sát thương rất mạnh.

"Ngọc Nhi, đủ rồi!" Nhìn thấy Thủy Ngọc Nhi xuất ra Linh Xà tiên, Thủy Vô Tích kinh hô.

Hắn nghĩ muốn ngăn cản, nhưng đã không kịp nữa. Thủy Ngọc Nhi huy động trường tiên, hướng lam y nữ tử đánh tới.

Công kích của nàng không sai lệch, hướng thẳng về phía khuôn mặt của Phượng Sở Ca mà tới....

Tử Lan mấy người đang muốn xuất thủ, trước mắt, một khối cầu tuyết bạch đột nhiên lao qua.

"Phanh---" Một đạo thanh âm kịch liệt vang lên. Khối tiểu cầu tuyết bạch kia thẳng tắp đụng vào thân thể Thủy Ngọc Nhi.

Thủy Ngọc Nhi vốn còn đang huy động trường tiên ăn đau, đem trường tiên trong tay ném tới một bên.

Tiểu cầu tuyết bạch kia nhào tới trên người Thủy Ngọc Nhi, vung móng vuốt, ở trên khuôn mặt nàng cào xuống .....

Trên đất, Thủy Ngọc Nhi đau tới nhe răng trợn mắt.

"Tránh ra, ngươi cái tiểu súc sinh! Mau tránh ra!!!"

Không sai! Lúc này, đang nhào vào trên thân Thủy Ngọc Nhi chính là Tiểu miêu tuyết bạch kia!

Vừa rồi, khoảnh khắc Thủy Ngọc Nhi vung roi lên, Tiểu miêu trong ngực Phượng Sở Ca như cảm nhận được cái gì, trong đôi đồng tử lam sắc hiện lên ánh sáng lạnh. Không chờ bất cứ ai kịp có phản ứng, nó lập tức nhảy khỏi ngực Phượng Sở Ca, hướng phía Thủy Ngọc Nhi lao tới....

Phượng Sở Ca nhìn tiểu cầu trên người Thủy Ngọc Nhi, đầu mày khẽ nhếch.

Tiểu miêu này....

Thật hợp khẩu vị của nàng!

Tiểu miêu còn đang hăng say cào cào, khuôn mặt Thủy Ngọc Nhi đã ẩn ẩn có máu tươi chảy ra.

.

Chương 38: Dự kiến trước.

Phượng Sở ca thấy sự tình đã nháo không sai biệt lắm, xuất thanh kêu, "Được rồi, trở về!"

Tiểu miêu kia vừa nghe được thanh âm Phượng Sở Ca liền ngừng lại.

Nó từ trên mặt Thủy Ngọc Nhi nhảy xuống, cuối cùng, đứng trên bụng nàng, đem mấy tiểu móng vuốt chà lau trên người nàng, đến khi đem móng vuốt lau tới hoàn toàn sạch sẽ mới đứng dậy, lại lần nữa nhảy về trong ngực Phượng Sở Ca.

Sau khi trở về, Tiểu miêu xem như cái gì cũng chưa từng phát sinh, nó vung vung móng vuốt, lại lần nữa miễn cưỡng ách xì một cái, tiếp tục tựa vào trong ngực Phượng Sở Ca, nhắm mắt, ngủ .....

Một loạt động tác này, triệt để chọc cười Phượng Sở Ca cùng Tử Lan ba người.

Thủy Vô Tích căn bản không rảnh bận tâm mấy thứ này. Hắn sớm đã bị biến cố xảy ra chấn kinh tại chỗ, cho đến khi nhìn thấy khuôn mặt Thủy Ngọc Nhi chảy đầy máu mới hốt hoảng bước lên phía trước....

"Ngọc Nhi, Ngọc Nhi muội không sao chứ?"

Lúc này, trên mặt Thủy Ngọc Nhi đã bị Tiểu miêu kia cào ra rất nhiều vệt máu.

Nàng chỉ cảm thấy từ trên mặt truyền tới từng đợt nóng rát đau đớn.

Đưa tay chạm vào, trên tay nhất thời dính lên mất vết máu.

Thủy Ngọc Nhi sắc mặt đại biến.

Nàng đứng lên, nhìn về phía Phượng Sở Ca, gầm nhẹ ---

"Các ngươi chờ đó cho ta, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các ngươi!"

Nhìn bộ dáng Thủy Ngọc Nhi phát điên, Phượng Sở Ca chợt nhíu mày, "Kỳ thực, ngươi hẳn là nên cảm tạ ta, nếu ta cứ như vậy mà đưa Tiểu miêu này cho ngươi, chỉ sợ, chỗ ngươi bị thương sẽ không đơn thuần chỉ là trên mặt đâu....."

"Đúng vậy a! Tiểu thư đã đoán trước được rồi ..... Vị cô nương này, ngươi đừng không biết phân biệt tốt xấu như vậy. Tiểu thư nhà chúng ta chính là suy nghĩ cho ngươi, ngươi sao có thể lớn tiếng với chúng ta như vậy?" Tử Lan bước lên phía trước, tiếp tục thêm dầu vào lửa.

Thủy Ngọc Nhi tức giân đến mức phổi cũng muốn nổ tung, một gương mặt xinh đẹp cũng đã nghẹn thành màu gan heo.

Thấy vậy, Phượng Sở Ca khẽ giật giật khóe môi. "Chúng ta trở về thôi ..... Hôm nay coi như cũng có chút thu hoạch rồi."

Nói xong, nàng khẽ nhếch đầu mày, nhìn Tiểu miêu lười nhác trong lồng ngực, cười khẽ.

Đây, thật sự là thu hoạch ngoài ý muốn đi.

-----

Từ Địa hạ giao dịch tràng rời đi, liền thấy Hoa nương tiến tới, trên mặt đầu là ý lấy lòng.

"Ai u~~, mấy vị có thu hoạch được gì không a~?"

Tử Lan nhìn Hoa nương, thần sắc không dễ nhìn.

Nàng chán ghét nhất, chính là loại người luồn cúi như thế này.

"Chuyện này ngươi không cần phải xen vào. Ngân phiếu chúng ta thế chấp lúc trước, hiện tại có thể hoản lại rồi đi?"

"Đương nhiên đương nhiên ....." Hoa nương cười cười nói, từ trong lồng ngực lấy ra 5 tấm ngân phiểu chữ "Thiên" kia. "Các vị, lần sau lại tới a..... A phải rồi, tấm lệnh bài này các ngươi hãy nhận lấy, lần sau quay lại chỉ cần đưa ra lệnh bài liền có thể trực tiếp tiến vào Địa hạ giao dịch tràng. Đương nhiên, tiền thế chấp cũng không cần giao nữa!"

Phượng Sở Ca tiếp nhận tấm lệnh bài kia, "Được!"

Nói không chừng sau này Địa hạ giao dịch tràng còn xuất hiện thứ tốt nào đó.

Phượng Sở Ca thu hồi lệnh bài xong mới rời đi.

Các nàng rời khỏi không lâu, Thủy Ngọc Nhi cùng Thủy Vô Tích cũng từ bên trong ra tới.

Hoa nương vồn nghĩ rời đi, lại nghe thấy một trận động tĩnh từ bên trong.

Quay đầu lại, vừa nhìn thấy người vừa đi ra, Hoa nương thần sắc đại biến.

"Ôi ~~~ Thủy cô nương, khuôn mặt ngươi đây là làm sao vậy? Đây là bị thứ gì cào bị thương sao?"

Tâm tình Thủy Ngọc Nhi vốn không được tốt, lại nghe được lời Hoa nương nói, cơn tức trong ngực lại xông lên.

.

Chương 39: Nữ nhân, ta đói bụng......

Thủy Ngọc Nhi tức giận trừng mắt, hợp với gương mặt dính đầy máu kia, nhất thời khiến nàng trở nên dữ tợn vô cùng.

Hoa nương kinh sợ, lui về phía sau hai bước. "Thủy cô nương, này ..... đây là làm sao?"

"Ta hỏi ngươi, tiện nhân vừa mới đi ra kia, là ai?"

"Thủy cô nương muốn nói ai?"

"Là tiện nhân mặc y phục lam sắc kia!" Thủy Ngọc Nhi gầm nhẹ.

Hoa nương giật mình.

"Ta cũng không biết nàng là ai a, nàng ta là lần đầu tiên tới nơi này ..... Ai~~ Chẳng lẽ là nàng ta chọn giận Thuỷ cô nương ngài ...."

Hoa nương còn chưa nói xong, trong tay Thủy Ngọc Nhi dâng lên một luồng khí, đem Hoa nương đánh bay sang một bên. "Ai cần ngươi lo!!!"

Thu tay, Thủy Ngọc Nhi đứng tại chỗ, tức giận đến dậm chân. "Ca, ta nhất định phải tra ra được tiện nhân kia đến cùng là ai!! Ca, hiện tại nên làm gì bây giờ? Khuôn mặt ta biến thành như thế này, ngày mai tiến cung nếu bị Tam Vương gia, Ngũ Vương gia nhìn thấy, nhất định sẽ ghét bỏ ta!!"

Thủy Vô Tích nhìn bộ dáng này của muội muội, chỉ có thể trấn an. "Ngọc nhi, ngươi đừng lo lắng. Nhà chúng ta không phải có Ngưng Phu lộ sao? Đó là do Trung cấp Luyện Đan sư luyện chế. Chỉ cần thoa lên, một ngày sau khẳng định sẽ tốt, sẽ không ảnh hưởng đến chuyện ngươi tiến cung dự yến ngày mai."

"Thật sao?" Đáy mắt Thủy Ngọc Nhi tràn ra ánh sáng.

"Đương nhiên rồi!"

Nghe được Thủy Vô Tích nói như vậy, Thủy Ngọc Nhi mới thoáng hết giận. "Nếu sau này còn để ta nhìn thấy tiện nhân kia, ta nhất định sẽ không bỏ qua. Còn có tiểu súc sinh kia, ta nhất định phải lột da nó!!"

-----Khanh bản yêu nghiệt, tuyệt sắc sát thủ phi----

Lúc Phượng Sở Ca trở về, A Trần đang ngồi trong đại sảnh Lâm Thủy các, giống như đang đợi các nàng về.

Vừa nhìn tới các nàng đã trở lại, A Trần tiến tới.

"Nữ nhân, ngươi vì sao bây giờ mới trở về?"

"Tiểu Trần Trần, ta mới không ở đây có một chút, nhớ tỷ tỷ sao? Còn chạy tới nghênh đón chúng ta?"

A Trần liếc trắng mắt. "Nữ nhân, ngươi không cảm thấy hôm nay trong phủ yên tĩnh đến thần kỳ sao?"

Nghe A Trần nói như vậy, Phượng Sở Ca cau mày. "Giống như ..... thật sự như thế...."

"Những người đó, đều bị ngươi dọa chạy. Bọn họ nhân lúc các ngươi ra ngoài, đều cuốn gói bỏ trốn cả rồi ....."

Đều bị dọa chạy.....

Khóe môi Phượng Sở ca giật giật.

Nàng.... có khủng bố như vậy sao?

Đột nhiên, một đạo âm thanh giống như tiếng sấm vang lên. Phượng Sở Ca nhìn lại, thấy A Trần đứng ở một bên. "Nữ nhân, ta đói bụng ....."

"Cho nên, ngươi cứ như vậy luôn ở chỗ này đợi chúng ta trở về nấu cơm?" Phượng Sở Ca rốt cuộc hiểu rõ, hỏi.

A Trần tiếp tục xấu hổ gật đầu.

"Đi thôi, chúng ta ra ngoài ăn....." Phượng Sở ca kéo A Trần, nói.

"Nhưng là ..... Ta muốn ăn cơm ngươi nấu....."

Phượng Sở Ca sửng sốt.....

Cơm nàng nấu....

Nàng không biết nấu ăn như thế nào!

Quay đầu, nàng nhìn về phía Tử Lan, Bích La, Lục Trúc, lại chỉ thấy các nàng lắc đầu.

Các nàng, cũng không biết nấu cơm.

Trước kia ở Phong Nguyệt lâu, nhiệm vụ chính của các nàng là hầu hạ Phượng Sở Ca, cùng Phượng Sở Ca luyện võ. Mấy chuyện giặt đồ, nấu ăn này căn bản không đến lượt các nàng......

Ngay tại thời điểm Phượng Sở Ca còn đang giãy dụa, thanh âm A Trần vừa mềm mại lại khốc khốc, còn mang theo mấy phần châm chọc vang lên. "Nữ nhân, ngươi sẽ không phải là không biết nấu ăn đi?"

Thanh âm kia chính thức khơi dậy ý chí chiến đấu của Phượng Sở Ca.

Phượng Sở Ca đứng bật dậy ....

"Xú tiểu quỷ, ngươi ngoan ngoãn ở chỗ này chờ cho ta!!"

.

Chương 40:  Xuẩn miêu, không chiến mà bại ....

Quả thực như lời A Trần nói, Phượng phủ này, từ trên xuống dưới, tất cả hạ nhân đều thừa dịp hôm nay Phượng Sở Ca mấy người không có ở nhà, tất cả đều cuốn gói bỏ trốn, chỉ còn lại một Phượng phủ hoang vắng ....... (=.=!!)

Trong phòng bếp, các loại nguyên liệu nấu ăn thế nhưng vẫn đầy đủ.

Phượng Sở Ca lần đầu tiên vén lên tay áo, bắt đầu tính toán nấu cơm.

Tử Lan các nàng thấy Phượng Sở Ca như vậy, vẻ mặt thật giống như đang nhìn thấy quỷ.

"Tiểu .... tiểu thư .... Người sẽ không phải là thật sự muốn đích thân nấu cơm chứ??"

"Không sai!" Phượng Sở Ca ứng thanh.

"Nhưng mà tiểu thư .... Những thứ này người đều chưa từng làm qua a...."

"Tiểu thư nhà ngươi là thiên tài nha ..... cái gì cũng đều có thể học được ngay lập tức." Phượng Sở Ca vừa nói vừa làm sạch đồ ăn.

"Tiểu thư, hay là để chúng ta tới giúp người đi? Mấy thứ này người khẳng định không quen làm." Ba nha hoàn nhìn Phượng Sở Ca gian nan như vậy, tiến lên nói.

Phượng Sở Ca phẩy phẩy tay. "Ai cũng không cho giúp a .... A Trần muốn ăn thức ăn ta làm, nếu như các ngươi giúp vậy liền không giống nữa rồi."

Ba nha hoàn nghe vậy, khóe môi đồng thời giật giật.

A Trần ..... chính là một tiểu hài tử a.....

Tiểu thư đối với hắn cũng quá tốt đi~~~

Thấy Phượng Sở Ca kiên trì không cần bọn họ hỗ trợ, ba người các nàng cũng chỉ ở một bên nhìn, không lên tiếng nữa.

Trong Lâm Thủy các, A Trần vẫn chờ ở nơi đó, bụng sớm đã đói đến kêu âm ĩ.

Từ sau khi hắn trúng độc kia, trên người hắn, tất cả Linh lực đều tán đi, thậm chí so với một người bình thường còn muốn kém hơn.

Hắn không đi ra ngoài, chỉ là ngẩng đầu lên nhìn cách đó không xa, phòng bếp của Phượng phủ bốc lên khói đen. Một đôi mắt to lộ ra mấy phần ý cười.

Phượng Sở Ca đang tự mình nấu cơm cho hắn ......

"Meo~~~" Bên chân, đột nhiên một tiếng mèo kêu truyền đến.

A Trần cúi đầu, vừa vặn nhìn thấy tuyết bạch sắc tiểu miêu kia.

Trong mắt Tiểu miêu, lam quang chớp tắt, đứng một bên kêu.

Nhìn Tiểu miêu này, đôi mắt A Trần sáng lên.

Đây là .... Linh Thú!!!

Trên Đại lục này, Linh thú là giống loài vô cùng quý hiếm.

Không nghĩ tới, vậy mà lại ở nơi này phát hiện một con.

Có lẽ đã nhận ra A Trần có hứng thú với mình, Tiểu miêu nhất thời đề cao cảnh giác.

Nó lui về phía sau hai bước, tiếng kêu cũng thay đổi, quanh thân tràn ngập sát ý.

A Trần nhìn nó, ánh mắt hơi nhíu lại.

Chỉ trong nháy mắt, quanh thân mình nho nhỏ của hắn tỏa ra một đạo túc mục hàn ý......

Bạc thần (* môi mỏng - để thế này thấy hay hơn~~~) hơi hơi gợi lên, trên mặt A Trần lộ ra một loại biểu cảm hoàn toàn bất đồng với tuổi của hắn.

Tử sắc đồng tử, hàn quang tứ phía.

Rõ ràng chỉ là một tiểu hài tử, giờ khắc này, lại giống như một đế vương, mang theo khí thế bễ nghễ thiên hạ.

Một người một mèo, trừng mắt nhìn nhau thật lâu.

"Meo oo~~~~" Thân mình Tiểu miêu đột nhiên run lên, đồng tử lam sắc cũng dần dần tan rã, toàn bộ thân mình không nhịn được mà lui về phía sau, giống như là nhận được kinh hách.

Tận lúc này, A Trần mới hơi nhíu chân mày. Hắn nhìn Linh thú kia, nhàn nhạt phun ra bốn chữ. "Không chiến mà bại ~~". (*Nguyên văn: Bất chiến nhi bại!)

Tiểu miêu nghe được, đáy mắt lộ ra một chút không cam lòng, thế nhưng cũng không dám bước lên trước nữa....

Bên ngoài, có tiếng bước chân truyền đến, Tiểu miêu giống như tìm được cứu tinh, lập tức nhào tới.

Trong tay Phượng Sở Ca bưng một cái chén lớn, hướng phía trong đại sảnh bước vào.

"Đến đến đến ..... Ăn cơm!" Đem một bát mì lớn đặt trên mặt bàn, Phượng Sở Ca gọi.

"Nữ nhân, thật là do ngươi làm?" A Trần hỏi.

"Đương nhiên! Ta nói làm thì sẽ làm." Phượng Sở Ca đang nói, Tiểu miêu kia liên tiếp hướng trong ngực nàng cọ cọ, cuộn tròn rúc vào.

A Trần thấy vậy, hai mắt tà tà mị lại, nhìn Tiểu miêu. "Con mèo ngu ngốc này là của ngươi??"

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro