Chương 41 - 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 41: Cổ vũ cho nương tử tương lai ...

Phượng Sở Ca nhìn Tiểu miêu cuộn tròn trong ngực như nhục cầu, "Đúng vậy a.... Thật đáng yêu phải không?"

A Trần phiết môi, "Thật ngu ngốc!"

Lại một lần nữa nghe được từ "ngu ngốc" này, Tiểu miêu mạnh mẽ ngẩng đầu lên, nhe nanh trợn mắt, nhưng sau khi nhìn thấy đôi mắt kia của A Trần lại ủ rũ xuống.

Nhìn hành động của A Trần cùng Tiểu miêu, Phượng Sở Ca không nhịn được nở nụ cười. "Tiểu nhục đoàn này, hình như có chút sợ ngươi."

Nàng đã từng thấy sự lợi hại của Tiểu miêu này nha!!

Lúc trước, đối mặt với huynh muội Thủy gia kia còn có khí thế như vậy, bây giờ lại không dậy nổi chút tinh thần..... có thể thấy được nó sợ A Trần tới mức nào ......

"Nhục đoàn?" A Trần liếc ----

"Cái tên này không tồi, rất thích hợp với nó ....."

Phượng Sở Ca nghẹn ......

Nàng chỉ thuận miệng kêu một tiếng thôi có được hay không......

Bất quá, cái tên này cũng rất hợp với nó......

Phượng Sở Ca nâng tay vuốt vuốt lớp lông mềm của Tiểu miêu. "Được! Vậy từ nay về sau gọi ngươi là Nhục Đoàn đi....."

Móng vuốt Nhục Đoàn ở trong không trung quơ quơ hai cái, giống như đang kháng nghị. Nhưng cuối cùng, nhìn đến ánh mắt của A Trần, nó hoàn toàn im lặng ....

Đầu mày Phượng Sở Ca khẽ nhếch, nhìn một màn này .....

Hiện tại, nàng có thể mười phần khẳng định, Nhục Đoàn rất sợ A Trần.

Mâu quang chợt liếc qua bát mì trên mặt bàn, Phượng Sở ca kinh hô, "Ai nha~ Mau ăn mau ăn! Còn không ăn, mì liền nở hết!!"

A Trần cầm đũa, bắt đầu động.

Mới ăn một miếng, thần sắc A Trần khẽ biến.

"Thế nào? Ăn ngon không?" Phượng Sở Ca vội hỏi, đáy mắt lộ ra chút mong chờ.

Mâu quang chợt lóe, A Trần đem sợi mì nuốt xuống, từng miếng từng miếng, đem tất cả đều ăn sạch. Thậm chí, ngay cả nước canh cũng không chừa lại.

"Ân! Ăn được lắm!!"

Nhìn bộ dáng A Trần thỏa mãn, Phượng Sở Ca khẽ nâng môi, cười cười. "Thích là tốt rồi!"

Ngay tại lúc này, bên cạnh truyền đến thanh âm lạnh lùng khốc khốc của người nào đó. "Nữ nhân! Lần sau, nhớ kỹ đừng nhầm đường thành muối ....."

Thần sắc Phượng Sở ca cứng đờ.

Nhầm đường thành muối .......

Vậy .....vậy bát mì kia không phải là .....

Nàng nhìn về phía A Trần. "Không ăn được ngươi vì sao còn ăn? Ngươi ngốc sao?"

"Nương tử tương lai của ta làm, ta đương nhiên cần động viên a!" A Trần hai tay khoanh trước ngực, dựa về phía sau, một bộ dáng tiểu đại nhân.

Nương tử tương lai....

Nghe bốn chữ này, Phượng Sở Ca mãnh liệt trợn trắng mắt.....

Tiểu quỷ này, cả ngày trong đầu đều chỉ nghĩ đến nương tử nương tử ...... Đến cùng là ai dạy cho hắn mấy cái tư tưởng đó??

Từ chỗ A Trần rời đi, Phượng Sở Ca ngay lập tức liền đốt Phong Nguyệt Hương, khẩn cấp triệu hồi một bà tử từ Phong Nguyệt Lâu chuyên môn phụ trách nấu cơm.

A Trần mặc kệ, liên tục hai ngày, đều quấn quýt Phượng Sở Ca muốn nàng tự mình nấu cơm cho hắn.

Phượng Sở Ca không lay chuyển được hắn, đành phải theo ý hắn.

Thức ăn nàng làm có lẽ không quá vừa ý, nhưng A Trần ăn vẫn cảm thấy ngon miệng.

......

Rất nhanh, hôm nay đã là ngày Thiên Khải Hoàng đế cử hành yến hội tẩy trần cho Phượng Sở Ca.

Yến hội tổ chức vào buổi tối.

Sau giờ Ngọ, Tử Lan liền thu xếp muốn thay Phượng Sở Ca trang điểm.

Nhìn các nàng quay quay xung quanh chọn trang sức, tìm y phục, Phượng Sở Ca bật cười. "Được rồi! Không phải chỉ là tham gia một cái yến hội thôi sao? Long trọng như thế làm gì?"

"Tiểu thư! Không phải đã nói rồi sao? Chúng ta muốn trang điểm cho tiểu thư thật xinh đẹp, đến lúc đó, khiến cho đám dùng mắt chó nhìn người thấp kia đều chấn động!!"

Khóe môi Phượng Sở Ca giật giật. "Ta điệu thấp ~~~ điệu thấp a~~"

"Điệu thấp sao được? Trường hợp này phải tuyệt đối rung động mới được!" Tử Lan nói xong, đáy mắt cũng lóe sáng. Nàng có thể tưởng tượng được sự kinh diễm của đám người kia khi nhìn thấy tiểu thư.

.

Chương 42: Giả đáng thương ~~~

Chờ trang điểm hoàn tất, Tử Lan mấy người đầy mặt hưng phấn nhìn Phượng Sở Ca. "Tiểu thư, người dùng hình dáng này xuất trướng, nhất định sẽ khiến vô số người khuynh đảo."

Phượng Sở Ca ngẩng đầu, nhìn vào mặt gương phía trước.

Nữ tử trong kính, dung mạo đích xác vô cùng tuyệt sắc.

Khuôn mặt này, dù đã nhìn sáu năm, nhưng mỗi một lần soi gương, bản thân Phượng Sở Ca vẫn hoảng hốt trong thoáng chốc.

Thu lại tất cả thần sắc trên mặt, Phượng Sở Ca mím môi, "Đi thôi, đi ra ngoài thôi ...."

Bên ngoài, vừa đẩy cửa ra, nàng lại thấy thân hình nho nhỏ kia.

A Trần đứng bên ngoài, ngẩng cao đầu nhìn Phượng Sở Ca.

"A Trần a.... Ngươi ngoan ngoãn ở nhà, buổi tối tỷ tỷ sẽ trở lại." Phượng Sở Ca ngồi xỏm xuống, hung hăng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của A Trần.

A Trần nhìn khuôn mặt đã trang điểm tỉ mỉ của Phượng Sở Ca, thật lâu sau mới lạnh giọng hỏi, "Nữ nhân, ngươi trang điểm xinh đẹp như vậy là muốn đi đâu?"

"Tiến cung tham gia cung yến a~ Tối nay sẽ trở lại."

"Ta đi cùng ngươi ...." A Trần tiếp lời.

"Này ......" Phượng Sở Ca có chút do dự.

Phượng Sở Ca dám khẳng định, Thiên Khải Hoàng đế đương nhiên không phải loại thiên nhân gì.

Một người, ở thời điểm nàng khó khăn nhất, không hề quan tâm nàng, sao có thể tính là Thân Cữu cữu?

Yến hội lần này, chỉ sợ có nguy hiểm gì đó.

A Trần là tiểu hài tử ..... Nếu mang đi, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì phải làm thế nào??

Thấy Phượng Sở Ca do dự, A Trần ủy khuất khụt khịt mũi....

"Nữ nhân! Chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm để ta một mình ở lại Phượng phủ sao? Đêm tối như vậy, toàn bộ Phượng phủ một người cũng không có, một tiểu hài tử như ta ở nơi này, nếu như bị kẻ gian bắt cóc thì phải làm sao bây giờ??"

A Trần vừa nói, khóe mắt Phượng Sở Ca liền giật giật.

Giả đáng thương!!

Bất quá, chiêu này thật đúng là có chút tác dụng.

Tuy biết A Trần cố ý nói như vậy, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia có chút ủy khuất, Phượng Sở Ca vẫn thở dài một cái. "Được rồi, cùng đi đi! Nhưng mà ngươi tuyệt đối không được chạy loạn, nhất định phải theo sát ta."

"Được!" Trong lúc lơ đãng, đáy mắt A Trần lộ ra chút đắc ý đạt được mục đích.

Hắn nhìn Phượng Sở Ca, khóe môi khẽ nhếch.

Hôm nay nàng trang điểm đẹp như vậy, hắn đương nhiên phải đi theo. Vạn nhất bị người cướp đi, ai tới trả nương tử cho hắn?

Nghĩ đến, A Trần không khỏi có chút ảo não.

Hắn thật sự có chút khẩn cấp muốn lớn lên.

Hiện tại, biến thành tiểu hài tử, hắn giống như phế vật, căn bản, cái gì cũng đều không làm được.

....

Ba nha hoàn cũng không đi hết toàn bộ, chỉ có mình Tử Lan thực lực cao nhất đi theo.

Xe ngựa chậm rãi rời Phượng phủ.

Tử Lan ngồi bên ngoài đánh xe, bên trong, không khí lại có chút ngưng trọng....

Không vì gì khác, chỉ vì xuẩn miêu nào đó chiếm lấy ôm ấp của Phượng Sở Ca, hiện tại, mỗ tiểu quỷ chính là càng nhìn càng thấy khó chịu.

Nhục Đoàn cứ như vậy cuộn mình trong ngực Phượng Sở Ca, gắt gao cọ cọ, làm thế nào cũng không chịu xuống dưới.

Nó không tin, nó ở trong lòng chủ nhân rồi, A Trần còn có thể làm gì được nó.

A Trần không vui nhìn Nhục Đoàn.

Hắn còn chưa được nương tử ôm qua mấy lần đâu! Kết quả, con mèo ngu ngốc này thế nhưng mỗi ngày đều được ở trong lòng nương tử!

Mâu quang lạnh lẽo thẳng tắp bắn về phía Nhục Đoàn.

Nhận thấy tầm mắt sắc bén như dao của A Trần, thân mình Nhục Đoàn run lên.

Ngược lại, nó lại càng hướng vào trong ngực Phượng Sở Ca chui chui.

Cuối cùng, còn không quên ngẩng đầu lên, bộ dáng kia giống như muốn nói: Ta sẽ không rời khỏi đâu, ngươi có thể làm gì ta a~~

.

Chương 43: Thiếu niên, ngươi vì sao lại kiêu ngạo như vậy?

A Trần tiếp tục trứng mắt nhìn nó.

Ánh mắt như lợi kiếm kia, thẳng tắp đâm về phía Nhục Đoàn.

Thế nhưng, Nhục Đoàn trốn ở trong lòng Phượng Sở Ca cũng không sợ hắn.

Nó biết, lúc này, A Trần không có khả năng làm gì nó.

Nhục Đoàn quả thực rất thông hiểu nhân tính.

Có lẽ là ý thức được điểm này, nó càng lúc càng đắc ý.....

Một hồi chiến tranh vô hình chậm rãi khởi màn.....

Lúc A Trần cùng Nhục Đoàn đấu mắt, Phượng Sở Ca cũng không có nhìn đến. Nàng đang khẽ tựa vào một bên khép mắt dưỡng thần.

Cho đến khi xe ngựa dừng lại, Tử Lan ở bên ngoài lên tiếng, "Tiểu thư, tới hoàng cung rồi....."

Phượng Sở Ca mở mắt, "A Trần, chúng ta đến rồi, mau xuống xe đi."

Phượng Sở Ca nhảy xuống xe, ở bên ngoài đợi thật lâu cũng không thấy A Trần.

Nhấc màn xe, chỉ thấy A Trần mặt không chút biểu cảm dựa ở một bên.

"Sao vậy? Không muốn xuống xe?"

Hai cánh tay nhỏ của A Trần khoanh trước ngực, nâng lên một khuôn mặt khốc khốc, vô cùng kiêu ngạo mở miệng. "Quá cao, ta không xuống được."

Phượng Sở Ca nhìn nhìn độ cao của xe ngựa, cuối cùng nói, "Ta ôm ngươi xuống."

Nghe vậy, chân mày A Trần khẽ động, nơi khóe môi không dấu vết vẽ nên một độ cong nhỏ.

Phượng Sở Ca tiên tới, đưa tay muốn ôm hắn mới phát hiện trong ngực nàng còn có Nhục Đoàn, căn bản không thể đưa tay ra.

Vừa muốn gọi Tử Lan lại giúp, A Trần đã mở miệng, "Ta giúp ngươi ôm Nhục Đoàn ..... ngươi lại ôm ta."

"Meo ô -----" A Trần vừa nói xong lời này, Nhục Đoàn trong ngực Phượng Sở Ca nhất thời giật mình kêu một tiếng, giống như muốn kháng nghị.

Nhưng cuối cùng, kháng nghị không có hiệu quả! (;)))

Phượng Sở Ca đồng ý.

"Hảo!"

Đưa Nhục Đoàn cho A Trần, nàng nâng tay ôm A Trần xuống xe ngựa.

Đợi khi đứng vững, A Trần mím môi, "Hôm nay giao Nhục Đoàn cho ta đi, ngươi luôn ôm nó cũng không tiện....."

Phượng Sở Ca nghe vậy, cười nói. "Vậy Tiểu Trần Trần của chúng ta phải vất vả rồi."

Đích xác. Nếu như nàng vẫn luôn ôm lấy một tiểu miêu trong ngực thì đúng là có chút bất tiện.

Hơn nữa, cũng quá mức phong cách đi~~~

Cúi đầu, Phượng Sở Ca nhìn Nhục Đoàn, "Nhục Đoàn a~ phải ngoan ngoãn nghe lời ~~"

Nhục Đoàn "meo ô" kêu thảm một tiếng.

Nghe lời mới là có quỷ!

Nó giãy giụa muốn nhảy xuống, lại bị A Trần gắt gao ôm chặt lấy....

Nhục Đoàn ẩn ẩn cảm thấy, một cái tay tà ác đang chậm rãi hướng về phía tai của nó .....

"Meo ô....." Nhục Đoàn lại một lần nữa kêu thành tiếng .....

"Nhục Đoàn, ngươi không thích A Trần sao? Như thế nào lại kêu thảm như vậy? Sẽ làm cho người ngoài cảm thấy ta đang khi dễ ngươi. A Trần rất thích ngươi a, ngươi sao có thể đối với ta như vậy? Ngươi thật khiến A Trần thương tâm...." A Trần đột nhiên mở to hai mắt, đáng thương hề hề nói.

Phượng Sở Ca nghe được động tĩnh phía sau, bước chân đột nhiên bị kiềm hãm.

Lời này ..... thật không giống như được xuất ra từ miệng của tiểu quỷ khốc khốc kia....

Khóe môi nàng không khống chế được khẽ giật giật....

Tiểu tử .... ngươi có thể đừng như vậy không?

Quay người, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trưng ra vẻ ủy khuất, Phượng Sở Ca lại nhìn hướng Nhục Đoàn trong ngực hắn. "Nhục Đoàn không được làm loạn, không cẩn thận, khi trở về ta sẽ không khách khí a...."

Nhục Đoàn ủy khuất chun chun mũi, không có biện pháp, cuối cùng nó chỉ đành run run cuộn tròn trong ngực A Trần .....

......

Yến hội lần này thật lớn.

Hoàng đế không chỉ mở tiệc tẩy trần cho Phượng Sở Ca, còn mời tất cả nhân vật mấu chốt của tam đại gia tộc kia tới.

Người của ba gia tộc kia cũng lần lượt trình diện.

Đợi một hồi lâu không thấy Phượng Sở Ca đến, mọi người trong điện không khỏi ồn ào nghị luận những tin đồn liên quan đến nàng đang lan truyền ngoài cung....

.

Chương 44: Phượng Sở Ca trong mắt mọi người

"Nghe nói, Phượng gia tứ tiểu thư mặt lớn như cái bánh, thắt lưng thô tròn, chính là vô nhan xú nữ (~nữ tử xấu xí)...." Có người lên tiếng.

"Hơn nữa, Phượng gia tiểu thư kia chính là mười phần phế vật. Năm đó, chính là vì nàng đã mười tuổi còn không có tu luyện được một tia linh lực khiến Phượng gia hổ thẹn, vì thế nên mới bị lão gia hỏa Phượng Triêu Dương kia đuổi khỏi Phượng gia...."

"Chính là không ai nghĩ tới, sau sáu năm, phế vật này trở về liền đem Phượng gia biến thành như vậy ....."

"Phượng Sở Ca kia chắc chắn là tìm được chỗ dựa vững chắc, nên mới tỏ ra cường hãn như vậy...."

"Ha ha .... Thật là có chút chờ mong bộ dáng chân thật của Phượng gia tiểu thư kia nha. Nói đến cũng thật kỳ quái, Phượng gia tiểu thư Phượng Thanh Uyển chính là Thiên Khải đệ nhất mỹ nhân danh phù kỳ thực, vậy mà sao Phượng Sở Ca này lại là người quái dị?"

........

Chỉ trong chớp mắt, các loại âm thanh nghị luận, tiếng cười hả hê thi nhau vang lên.

Những người đã trình diện đều đang kiễng chân mong ngóng Phượng Sở Ca hiện thân....

Phượng Sở Ca mang theo A Trần cùng Tử Lan thả chậm bước chân tiến vào đại sảnh yến hội. Ngay khoảnh khắc bước vào trong điện, nàng liền nghe được tiếng nghị luận bên trong.

Tử Lan theo sau nàng, vừa nghe tiếng nghị luận kia liền tức giận đến mức sắc mặt cũng biến đổi.

Nàng chuyển thân, tựa hồ muốn tiến lên, lại bị Phượng Sở Ca ngăn lại.

"Tiểu thư, bọn họ thật sự rất quá đáng!"

Phượng Sở Ca đưa mắt liếc qua bốn phía, khóe môi khẽ cong lên một độ cong lạnh lẽo, "Lãnh tĩnh ....." (* bình tĩnh, lạnh nhạt)

Tầm mắt nàng nhìn tới một chỗ trống gần phía trên, "Chúng ta ngồi bên kia đi."

Dứt lời, mang theo hai người kia, hướng một phía tiến tới .....

Trong đám người ồn ào kia, có người nhanh mắt nhìn thấy Phượng Sở Ca, nhất thời cả kinh. "Di?? Đây là tiểu thư nhà nào?"

Theo thanh âm của hắn vang lên, mọi người nhìn lại, chỉ thấy một bạch y nữ tử chậm rãi đi tới.

Nữ tử một thân bạch y, ba ngàn tóc đen vấn lên đơn giản. Dung nhan tuyệt mỹ, trang điểm tinh xảo.

Đôi đồng tử như hổ phách lưu ly, tựa mặt hồ trong suốt không gợn sóng phán chiếu ánh sáng lóe lên chớp động.

Nàng từng bước tiến lên, thân hình khinh duệ phiêu nhiên, một đường tiến về phía trước, toàn thân tràn đầy một phong thái tao nhã thoát tục.....

Người xung quanh nhìn nàng đều lâm vào trạng thái ngây ngẩn. Đại sảnh vốn ồn ào các loại nghị luận, bỗng chốc yên tĩnh hẳn.

Nhìn người đang bước tới, trong đầu mọi người đều có chung một suy nghĩ ----

Nữ tử này là ai??

Sinh ra lại có mỹ mạo như vậy??

Vì sao bọn họ không biết, trong tứ đại gia tốc lại có một nữ tử xinh đẹp như vậy?

Cung yến lần này, gia chủ tam đại gia tộc đều mang theo các thiếu gia tiểu thư tới.

Đương nhiên, Thủy Ngọc Nhi cùng Thủy Vô Tích đều có mặt ở đây.

Ngày đó, Thủy Ngọc Nhi bị Nhục Đoàn gây thương tích, may mắn làm sao trong gia tộc lại có một Trung cấp Luyện Đan sư, mới có thể khiến vết sẹo trên mặt nàng trở nên mờ nhạt như hiện tại.

Chỉ là, nếu nhìn kỹ, vẫn có thể thấy rõ được một đạo vết sẹo nhàn nhạt.

Thủy Ngọc Nhi nguyên bản vẫn nhếch môi trào phúng ngồi nghe mọi người bàn luận về Phượng gia tiểu thư kia.

Nàng vẫn luôn luôn coi thường Phượng gia tiểu thư kia.

Phượng gia đích nữ Phượng Sở Ca, ở trong vòng giao hảo của các thế gia tiểu thư như nàng, vẫn luôn là một tồn tại đáng chê cười..

Đột nhiên, nàng nghe được tiếng hít khí từ trong đám người truyền tới.

Theo tầm mắt mọi người nhìn lại....

Khi nhìn thấy nữ tử một thân bạch y kia, sắc mặt Thủy Ngọc Nhi biến đổi.

Là nàng!!

Nữ tử ở trong Địa hạ giao dịch tràng kia!

.......

Phán ứng của đám người, không thể không nói, vô cùng buồn cười.

Tử Lan vẫn đi theo sau người Phượng Sở Ca, vốn vẫn đang vì chuyện đám người này nói loạn mà tức giận bất bình, lúc này, vừa thấy ánh mặt bọn họ nhìn tiểu thư nhà mình, trong lòng không nhịn được mà vui vẻ.

Không biết lúc đám người này biết được nữ tử tuyệt luân này chính là Phượng Sở Ca mà khi nãy bọn họ còn vạn phần khinh thường, thần sắc sẽ khiến người xem phấn khích đến thế nào....

.

Chương 45: Xà hạt mỹ nhân!!

Tứ đại gia tộc, vừa khéo mỗi bên ngồi hai gia tộc.

Dung gia cùng Vân gia cùng ngồi.

Còn lại một bên chính là của Phượng gia cùng Thủy gia.

Chỗ trống kia, vừa khéo, lại ngay tại bên cạnh Thủy Ngọc Nhi.

Tại chỗ ngồi, Thủy Ngọc Nhi sắc mặt âm trầm nhìn Phượng Sở Ca đang tiến tới, thần sắc càng lúc càng khó coi.

"Là ngươi ----" Đến khi Phượng Sở Ca tới gần nàng, Thủy Ngọc Nhi nghiến răng, từ yết hầu phu ra hai chữ ....

Phượng Sở Ca liếc nhìn Thủy Ngọc Nhi, nhíu mày, cười nhạt. "Lại gặp nhau rồi, Thủy cô nương...."

Nụ cười đạm nhạt kia lại giống như mũi kim, khiến hai mắt Thủy Ngọc Nhi đau đớn.

Nếu không phải hiện tại là trường hợp công khai, Thủy Ngọc Nhi nhất định sẽ lập tức phát giận.

"Ngươi tới đây làm gì? Nơi này cũng không phải là viij trí của ngươi." Mắt thấy Phượng Sở Ca sẽ ngồi xuống, Thủy Ngọc Nhi cười lạnh.

Phượng Sở Ca không trả lời nàng, trực tiếp ngồi xuống.

"A Trần tới đây, ngồi nơi này." Phượng Sở Ca gọi A Trần, để hắn ngồi bên cạnh mình.

Nhục Đoàn bị A Trần một đường ôm một đường ngược đãi, vừa nghe thanh âm chói ta kia, mũi nhỏ hơi động.

Nó đột nhiên mở mắt, cất tiếng kêu "Meo o~~"

Thủy Ngọc Nhi lúc này mới chú ý đên hài tử đi theo Phượng Sở Ca cùng tiểu miêu trong lòng hắn, lập tức im bặt.

Nàng không tự chủ được đưa tay xoa mặt mình.

Vết sẹo tuy đã mờ đi rất nhiều, nhưng vừa nhìn thấy con mèo kia, Thủy Ngọc Nhi vẫn nhớ đến chuyện ngày hôm đó.

Đáy mắt lóe lên tia sáng tàn nhẫn, Thủy Ngọc Nhi trừng mắt nhìn Nhục Đoàn, trong lòng hung hăng nghĩ: Tiểu súc sinh, sớm muộn gì ta cũng lột da ngươi!!

Ánh mắt Thủy Vô Tích vẫn luôn gắt gao đặt trên người nữ tử tuyệt sắc này.

Đột nhiên, đồng tử hắn co rụt lại ----

Vị trí nữ tử đang ngồi, rõ ràng là được lưu lại cho Phượng Sở Ca!

Vừa nghĩ tới, xú nữ Phượng Sở Ca mà mọi người chờ mong vẫn chưa thấy đâu, nhất thời, thần sắc hắn biến đổi. Chẳng lẽ .......

Ngay lúc hắn đang suy nghĩ, một đạo thanh âm như tiếng gầm nhẹ từ bên cạnh vang lên.

"Phượng Sở Ca, ngươi còn dám nói ngươi không hãm hại Uyển Nhi?!"

Một tiếng "Phượng Sở Ca" này, trong nháy mắt khiến người đang ngồi nơi đây đều thay đổi sắc mặt .....

Phượng Sở Ca ....

Tuyệt sắc nữ tử này, chính là Phượng Sở Ca??

Không .... không phải đùa đi??

Bên ngoài không phải vẫn đồn đại, Phượng Sở Ca là cực phẩm xấu nữ sao?

Mới vừa rồi, bọn họ còn đang bàn luận về dung mạo Phượng Sở Ca......

Có một vài người, thần sắc lại càng phấn khích.

Tử Lan ở phía sau Phượng Sở Ca nhìn nguyên một đám người sắc mặt khó coi giống như đang ăn phân* kia (*nguyên văn luôn ạ =]] haha), trong lòng thầm kêu sảng khoái a~~

Phượng Sở Ca cũng không quan tâm phản ứng của người xung quanh, chính là theo tiếng gầm kia nhìn lại.

Trước mắt, Tam Vương gia Hách Liên Cẩn Du một thân huyền sắc cẩm bào sắc mặt giận giữ đang đứng.

Thời khắc này, trên khuôn mặt tuấn mỹ kia của hắn tràn đầy sát ý.

Toàn bộ người của Phượng gia đều bị đuổi ra khỏi cửa, hoàn toàn do nữ nhân này gây nên!

Nghĩ đến lúc trước hắn đưa Uyển Nhi về phủ, Uyển Nhi hướng hắn khóc lóc kể lể, Hách Liên Cẩn Du đối với Phượng Sở Ca càng thêm chán ghét.

Ở trong mắt hắn, Phượng Sở Ca này chính là xà hạt mỹ nhân!

Đáng thương cho Uyển Nhi của hắn, dung nhan đều bị hủy.

Vị Sơ cấp Luyện Đan sư trong Tam Vương phủ cho hắn biết, chỉ có Ngưng Tuyết Hoàn mới có thể chữa trị hoàn toàn vết sẹo trên mặt Phượng Thanh Uyển.

Bằng không, dung nhan của Phượng Thanh Uyển liền triệt để bị hủy.

Phượng Sở Ca ngẩng đầu, nhìn người nói chuyện, chờ thấy rõ người đứng trước mặt, nàng cong môi cười nhạt. "A~ là vị Vương gia này a?"

"Phượng Sở Ca, ngươi đến cùng muốn làm cái quỷ gì?" Hách Liên Cẩn Du trừng to đôi mắt sắp phun ra lửa.

"Vị Vương gia này, hai ta còn chưa thân thuộc đến mức chuyện gì cũng cần thông báo cho ngươi đi?" Phượng Sở Ca nghiêng đầu, lạnh nhạt đáp.

.

Chương 46: Người có đôi mắt vụng về....

"Bản vương cảnh cáo ngươi, nếu ngươi còn dám đụng tới một sợi tóc của Uyển Nhi, Bản vương tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!!" Hách Liên Cẩn Du lên tiếng, cười lạnh.

"Vương gia thật thích nói giỡn, ai rảnh rỗi đi đụng tới Phượng Thanh Uyển?" Phượng Sở Ca kéo kéo môi, "Bất quá, ta nghĩ, hiện tại Phượng Thanh Uyển hẳn là bị Vương gia ngươi "Kim ốc tàng kiều" đi? Vậy cũng không cần lo nàng ta bị người khác đụng tới...."

Một bộ dáng đạm bạc không quan hệ này của nàng, khiến Hách Liên Cẩn Du bỗng chốc thẹn quá thành giận.

Hách Liên Cẩn Du thật sự không hiểu nổi nữ nhân này sao lại trở nên như vậy, giống như mặc kệ hắn nói như thế nào, đều sẽ không chọc giận được nàng.

Nghĩ tới đây, Hách Liên Cẩn Du không khỏi sinh ra vài phần cảm giác thất bại.......

"Tam Hoàng huynh, ngươi đã tới rồi a." Phía sau, thanh âm Hách Liên Tử Hiên truyền đến.

"Tam Hoàng huynh, thần sắc ngươi không đúng a. Sao vậy? Vì sao lại tức giận?" Hách Liên Tử Hiên vừa mới tiến vào đại sảnh, còn chưa biết vừa rồi xảy ra chuyện gì.

Hách Liên Cẩn Du thu liễm thần sắc, con ngươi hẹp dài đảo qua Phượng Sở Ca.

"Phượng Sở Ca, đây là lần cuối cùng Bản vương cảnh cáo ngươi. Tự giải quyết cho tốt!".

Dứt lời, Hách Liên Cẩn Du phẩy tay áo, không để ý tới Hách Liên Tử Hiên, hướng về chỗ ngòi của bản thân đi tới.

Nhìn Hách Liên Cẩn Du đi xa, Phượng Sở Ca hừ nhẹ một tiếng, ngẩng đầu, đã thấy Hách Liên Tử Hiên một bộ dáng như gặp quỷ đang đánh giá nàng ....

"Ngũ Vương gia ..... Tròng mắt của ngươi sắp rớt ra ngoài rồi."

"Ngươi .... ngươi thật sự là Phượng Sở Ca?"

"Đúng vậy! Vương gia giật mình??"

"Ách .... Không .... không ....." Hách Liên Tử Hiên lắc đầu cười cười, "Phượng tiểu thư thật sự thâm tàng bất lộ a....."

"Ánh mắt vụng về thì nhìn cái gì cũng không giống thật ...." Phượng Sở Ca câu môi cười nhạt.

Hách Liên Tử Hiên nhất thời nghẹn lời.

Không sai. Lần trước hắn gặp qua nàng một lần.

Cho dù đã gặp qua, hắn vẫn tưởng nàng là siêu cấp xấu nữ.

Hách Liên Tử Hiên nhếch môi, "Biểu muội hóa ra lại là thiên nhân chi tư....."

Phải a! Lúc trước đầu óc hắn hẳn là rỉ sét rồi, thế nên mới cho rằng Phượng Sở ca là xấu nữ.

Phải biết, năm đó, mẫu thân Phượng Sở Ca - Kiến Đức công chúa, nhờ vào mỹ mạo mà oanh động một phương ....

Nữ nhi của Kiến Đức công chúa, sao có thể kém được?

Hách Liên Tử Hiên cứ như vậy nhìn chằm chằm Phượng Sở Ca, ánh mắt mang theo một chút nóng cháy.

Ngồi bên cạnh Phượng Sở Ca, A Trần nhìn một màn này, hai mắt hơi nheo lại, đáy mắt lóe hàn quang .....

"Nương tử, ta muốn ăn cái kia....." A Trần đột nhiên dựa vào trong lòng Phượng Sở Ca, thuận thế chỉ vào mâm hoa quả đặt một bên Phượng Sở Ca nói. Một bàn tay hắn ở giữa không trung hoa hoa, vừa vặn chặn lại tầm mắt Hách Liên Tử Hiên.

Thanh âm hài tử tuy nhu nhu mềm mại nhưng cũng rất bá đạo, lộ ra một chút chân thật đáng tin.

Nghe thanh âm này, Hách Liên Tử Hiên mới chú ý tới tiểu hài tử ngồi bên cạnh Phượng Sở Ca.

Chỉ một cái liếc mắt, hắn liền cảm thấy cả kinh.

Hài tử này, quanh thân thế nhưng tràn đầy sát khí!

Chỉ là ......

Nương tử? Tiểu hài tử này gọi Phượng Sở Ca là nương tử?

Chân mày Hách Liên Tử Hiên hơi cau lại, nhìn A Trần, vừa vặn chạm vào đôi đồng tử lạnh băng.

Chỉ liếc mắt một cái, cả người Hách Liên Tử Hiên như lọt vào hầm băng, toàn bộ thân mình đều lạnh run.......

Nhất thời, đáy lòng Hách Liên Tử Hiên hoảng hốt.

A Trần rất nhanh liền cúi đầu xuống, phảng phất như vừa rồi chuyện gì cũng đều không phát sinh qua, chỉ dựa vào trong lòng Phượng Sở Ca, quấn quýt nàng nói muốn ăn nho, hơn nữa phải do Phượng Sở Ca tự tay lột vỏ mới được.

Đối với yêu cầu của A Trần, Phượng Sở Ca vẫn luôn không thể kháng cự.

Hình ảnh một lớn một nhỏ này, nhìn qua, thật ấm áp.

.

Chương 47: Núp bóng cây lớn .....

Tương tác hỗ động giữa hai người, thật giống như ngăn cách hết tất cả những người xung quanh ở thế giới bên ngoài.

Hách Liên Tử Hiên đứng ở chỗ này, giống như người dư thừa, nhất thời khiến hắn cảm thấy có chút xấu hổ. Hắn xoay người hướng về vị trí của bản thân mà bước tới, không muốn ở lại chỗ này tìm mất mặt nữa.....

Chờ Hách Liên Tử Hiên rời đi rồi, A Trần mới ngồi thẳng người lại, quay đầu, nhìn Phượng Sở Ca, gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy nghiêm túc ---

"Nữ nhân, sau này không cho phép ngươi trang điểm đẹp như vậy nữa."

Phượng Sở Ca vồn đang lấy một chút đồ bắt đầu ăn, nghe một câu này, suýt chút nữa khiến nàng nghẹn cứng trong cổ ......

Nàng giật giật khóe môi, nhìn về phía A Trần. "Tiểu quỷ, tỷ tỷ của ngươi vốn thiên sinh lệ chất!"

Đầu mày A Trần hơi động, hai cánh tay nhỏ khoanh trước ngực. "Mặc kệ! Dù sao không cho phép ngươi trang điểm đẹp như vậy trước mặt người khác nữa!"

Sắc mặt Phượng Sở Ca cứng đờ....

Nàng phát hiện, tư duy của tiểu hài tử, nàng thật sự không thể lý giải nổi a~~~~

......

Cùng lúc đó, người ở trong đại sảnh cơ hồ đều giống như vô tình cố ý chú ý tình hình bên này.

Đám người này nhìn Phượng Sở Ca bằng những ánh mắt khác nhau.

Có cực kỳ hâm mộ, có giật mình, có hèn mọn.

Ở trong đó, có hai đạo ánh mắt vô cùng đặc biệt, luôn luôn dừng trên người Phượng Sở Ca....

Một, chính là người đã nhận thức Phượng Sở Ca - Thủy Ngọc Nhi......

Một, lại là người lúc trước đã gả tới Vân gia - Phượng Thiển Tuyết ......

Thủy Ngọc Nhi vẫn luôn ngồi yên tại chỗ, hoàn toàn còn chưa phục hồi được tinh thần.......

Trong đầu nàng vẫn như trước hiện lên cách mà Tam Vương gia cùng Ngũ Vương gia xưng hô với nữ nhân này.

Phượng Sở Ca.....

Nàng .... chính là Phượng Sở Ca.....

Một đôi mắt, càng lúc càng trừng lớn, nơi đáy mắt tràn đầy đều là không dám tin.

Cho tới nay, người bên ngoài vẫn đồn đại, Phượng Sở Ca dung mạo xấu xí vô cùng. Không chỉ có như thế, nhiều năm như vậy, Phượng Sở Ca vẫn luôn là một chuyện cười giữa các thế gia.

Nhưng hiện tại, lại có người nói cho nàng, nữ nhân dung nhan tuyệt sắc này, hơn nữa, lại còn là người thời gian trước đả thương nàng, chính là Phượng Sở Ca.

Điều này, hỏi nàng làm sao có thể tiếp nhận được?

"Nguyên lai, ngươi chính là Phượng Sở Ca....." Thủy Ngọc Nhi chớp chớp mi, phẫn hận thốt lên.

Phượng Sở Ca hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Thủy Ngọc Nhi, gật đầu một cái. "Ân ~~~ Là ta."

"Phượng Sở Ca.... Ngươi quả nhiên không giống như lời đồn." Nói xong, Thủy Ngọc Nhi đưa mắt nhìn Tử Lan vẫn ở bên người Phượng Sở Ca.

Thủy Ngọc Nhi nhớ được, ngày đó, ở Địa hạ giao dịch tràng, chính là nha hoàn này chặn công kích của nàng thay Phượng Sở Ca.

Lại nghĩ tới, mấy ngày nay bên ngoài đồn đãi chuyện Phượng Sở Ca chống lại Phượng gia, Thủy Ngọc Nhi liền nhận định, nàng chính là dựa vào cái nha hoàn này mới có thể muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.

Nghĩ tới, nàng cười lạnh một tiếng.

Dung mạo đẹp mắt thì sao? Nói cho cùng, cũng chỉ là một phế vật mà thôi!

"Quả nhiên, người dựa bóng cây lớn, Phượng gia tiểu thư tìm được chỗ dựa vững chắc như vậy, xem ra, không phải lo nghĩ muộn phiền gì, chẳng sợ bản thân chỉ là phế vật."

Nghe lời nói chanh chua này, Phượng Sở Ca ngoảnh mặt làm ngơ, tựa hồ những gì nàng ta nói đều không có liên quan gì tới nàng.

Tử Lan lại là người tình tình nóng nảy, nàng vẫn luôn không nhịn được những người nói xấu tiểu thư nhà mình, vừa nghe Thủy Ngọc Nhi kia nói như vậy, nhất thời tức giận. "Ngươi nói cái gì?"

Vừa nhìn đến ánh mắt như muốn giết người của Tử Lan, Thủy Ngọc Nhi run lên, cuối cùng thu hồi ánh mắt.

"Phượng tiểu thư, gia muội còn nhỏ, không biết lựa lời nói ..... Mong rằng ngươi có thể thứ lỗi." Thủy Vô Tích ngồi bên cạnh Thủy Ngọc Nhi, đem động thái bên này thu hết vào mắt. Thấy tình thế không hợp, lập tức lên tiếng.

-------

(TG: Mọi người Tân niên vui vẻ!!!)

.

Chương 48: Ý chí sắt đá như vậy....

"Phốc ----" Thủy Vô Tích mới vừa nói xong, Tử Lan liền bật cười. "Tiểu thư, theo như ta biết, nàng so với người còn lớn hơn một tuổi a....."

Phượng Sở Ca hơi nhếch đầu mày, nhàn nhạt quét mắt nhìn Tử Lan, đáy mắt lộ ra mấy phần trêu tức. "Tử Lan a, ngươi lần này không đúng rồi, sao có thể tùy tiện tìm hiểu tuổi tác của nữ nhân chứ? Ngươi nhìn xem, nếu còn gặp tình huống như vậy, ngươi nói đối phương sẽ có bao nhiêu xấu hổ a? Người không biết còn tưởng người ta cố tình giả vờ đó."

Tử Lan vội cúi đầu xuống, nhịn cười muốn nghẹn, cuối cùng dùng bộ dáng nghiêm trang đáp. "Tử Lan biết sai, lần sau tuyệt đối không làm như vậy nữa....."

Thần sắc Thủy Vô Tích hoàn toàn cứng lại.

Mà Thủy Ngọc Nhi, càng là quá tức giận mà nắm chặt nắm quyền đầu, nàng còn muốn phản bác, nhưng cuối cùng lại bị Thủy Vô Tích giữ chặt.

Bất đắc dĩ, nàng chỉ đành cắn răng, oán hận nhìn Phượng Sở Ca, mười đầu ngón tay đều cắm sâu vào da thịt.....

Nàng không cam lòng .... không cam lòng để một phế vật cùng một hạ nhân tùy ý cưỡi trên đầu nàng!!

Không có thanh âm của Thủy Ngọc Nhi, bên cạnh bỗng chốc yên tĩnh hắn.

Nhưng sự yên tĩnh này kéo dài không bao lâu liền bị một đạo thanh âm quen thuộc phá vỡ.

"Tứ muội muội, phụ thân mẫu thân rốt cuộc là có chỗ nào đắc tội ngươi? Ngươi vậy mà lại đuổi bọn họ ra khỏi Phượng gia. Tứ muội muội, ngươi sao có thể đại nghịch bất đạo như vậy?"

Đạo thanh âm này vô cùng bén nhọn, trong đó tựa hồ ẩn ẩn mấy phần nức nở.

Phượng Sở Ca ngẩng đầu, nhìn người trước mặt, chân mày không khỏi nhíu lại.

Hôm nay, thật sự quá náo nhiệt!

"Tuy rằng sáu năm trước phụ thân đuổi ngươi ra khỏi Phượng phủ, nhưng bây giờ không phải phụ thân đã đón ngươi trở về rồi sao? Thậm chí, người còn đem Lâm Thủy các tốt nhất trong phủ đều tặng cho ngươi. Phụ thân là muốn dụng tâm bù đắp cho ngươi, vậy nhưng ngươi lại đối xử với bọn họ như vậy. Bọn họ đều là thân nhân của ngươi, lòng dạ ngươi sao có thể lạnh lùng sắt đá như thế?" Thanh âm kia mỗi lúc một cao hơn.

Người đang nói chuyện, chính là người mới được gả tới Vân gia - Phượng Thiển Tuyết.

Từ lúc gả tới Vân gia, lại ở trong đêm tân hôn hù chết Vân gia Nhị thiếu gia, Phượng Thiển Tuyết liền bị định là người mang điềm xấu.

Mấy ngày nay, nàng vẫn luôn phải chịu đựng ánh mắt lạnh nhạt của người Vân gia.

Nàng, hận Phượng Sở Ca thấu xương -----

Nếu không phải vò Phượng Sở Ca, nàng sao có thể rơi vào kết cục như hôm nay?

Lúc biết Phượng Sở Ca hôm nay sẽ tiến cung dự tiệc, đáy lòng Phượng Thiển Tuyết sinh ra một kết hoạch điên cuồng ......

Nguyên bản, nàng ta cũng không có tư cách tiến cung, nhưng nàng lại không cam lòng, chạy tới cầu xin Vân gia gia chủ.

Về sau, Vân gia gia chủ niệm tình Phượng Thiển Tuyết là tỷ tỷ của Phượng Sở Ca, mà cung yến lần này cũng vì Phượng Sở Ca mà tổ chức, cho nên liền đáp ứng.

......

Phượng Thiển Tuyết vẫn còn đang ra sức từng câu từng câu thê lương lên án Phượng Sở Ca. Mọi lời nói của nàng đều rơi vào trong tai đám người xung quanh.

Trong chốc lát, mọi người lại gán cho Phượng Sở Ca hình tượng tàn nhẫn.....

Ngoan độc!

Phượng Sở Ca nghe những lời Phượng Thiển Tuyết nói, khóe môi giật giật.

Vì sao trước kia nàng không có phát hiện, bản lĩnh lật ngược trắng đen phải trái của Phượng Thiển Tuyết lại lợi hại như vậy?

Nàng cũng không trả lời, chỉ tùy ý để Phượng Thiển Tuyết tự mình nói hết.

Đến khi Phượng Thiển Tuyết nói đến mức mệt mỏi dừng lại rồi, Phượng Sở Ca mới ngẩng đầu lên. "Nhị tỷ tỷ, ngươi gần đây có chút tiều tụy nha. Son phấn dày như vậy cũng không che hết được quầng thâm dưới mắt ngươi ..... Nghĩ lại, có lẽ là do Nhị thiếu gia rời đi khiền Nhị tỷ tỷ thương tâm. Bất quá..... Nhị tỷ tỷ, ngươi hiện tại đang ở trong thời gian để tang, vì sao hôm nay lại ăn vận tiên diễm như vậy? Người nào không biết, còn tưởng Nhị tỷ tỷ là thiếu nữ chưa lấy chồng a."

-------

.

Chương 49: Nhị tỷ tỷ, bất phụ thanh xuân hảo thiều quang....*

* Đừng bỏ lỡ những năm tháng thanh xuân tươi đẹp..... (Ừ.... đại loại thế! =]])

Phượng Sở Ca hơi nhướng mày, "Bất quá cũng không sai, Nhị tỷ tỷ cùng vị thiếu gia kia của Vân gia là hữu danh vô thực, nếu như Nhị ty tỷ vội vàng muốn tái giá, cũng có thể hiểu được a~~ Dù sao Nhị tỷ tỷ còn trẻ, bất phụ thanh xuân hảo thiều quang a~~"

Phượng Sở Ca nói đến đây, còn cố ý kéo dài thanh âm.

Lời này vừa nói ra, không chỉ sắc mặt Phượng Thiển Tuyết thay đổi, cách đó không xa, người của Vân gia cũng đều biến sắc.

Vân Nhị thiếu gia tuy rằng là ngốc tử, nhưng tốt xấu gì cũng là bảo bổi nhi tử của Vân gia gia chủ cùng phu nhân.

Hiện tại lại nghe được Phượng Sở Ca nói, mới hậu tri hậu giác phát hiện, Phượng Thiển Tuyết ở thời gian để tang giữ đạo hiếu lại ăn mặc tiên diễm như vậy.

Sắc mặt, nhất thời đều trầm xuống.

Phượng Thiển Tuyết làm như vậy, hiển nhiên là đại bất kính đối với Vân gia!!

Lúc này, Phượng Thiển Tuyết cũng đã nhận ra ánh mắt của người xung quanh, nàng gầm lên ----

"Phượng Sở Ca, ngươi dám nói bậy!!"

"Nhị tỷ tỷ, ta nói không đúng sao?" Đồng tử Phượng Sở Ca lóe lên, trên mặt nhất thời lộ ra mấy phần ủy khuất. "Ta thấy Nhị tỷ tỷ vận một thân hồng y, thực sự cho rằng Nhị tỷ tỷ là tịch mịch khó nhịn, khẩn cấp muốn tìm cho Sở Ca một vị tỷ phu ....."

Bên cạnh, có người nghe được lời này của Phượng Sở Ca, không khỏi bật cười.

Phượng Thiển Tuyết gả cho ngốc tử Vân gia, còn ở đêm động phòng hoa chúc dọa chết hắn. Chuyện này, nghiễm nhiên trở thành trò cười khi mọi người tra dư tửu hậu.

Hiện thời nghe người ta nhắc tới, thậm chí còn hình dung Phượng Thiển Tuyết như vậy, nhất thời không nín được cười.

Tiếng cười kia, trực tiếp kích thích thần kinh Phượng Thiển Tuyết.

Nàng, đã từng là thiên tài Phượng gia, là Phượng Nhị tiểu thư được mọi người nâng trong lòng bàn tay.

Nhưng hiện tại, lại bởi vì Phượng Sở Ca mà có hạ tràng như vậy.

Trong mâu quang nổi lên lửa giận, cuối cùng, tất cả mọi tức giận, toàn bộ bùng nổ ------

"Ngươi, phế vật này, đều do ngươi hãm hại ta!! Ta xé rách miệng ngươi! Ta muốn giết ngươi!!"

Mặc kệ hiện tại nàng khó khăn thế nào, Phượng Thiểu Tuyết vẫn là một Đại Linh Sĩ.

Nàng đứng bật dậy, hồng sắc thân ảnh thoáng hiện, hướng về phía Phượng Sở Ca thẳng tắp lao tới.

Thấy Phượng Thiển Tuyết muốn nhà về phía này, Tử Lan vẫn ở bên cạnh nhấc tay, cùng Phượng Thiển Tuyết chống đối -----

Người của mấy gia tộc khác nhìn một màn này, cũng không có ai tính toán nhúng tay vào, cả đám đều mang tư thái xem kịch vui.

Ngay tại thời điểm không khí quanh thân trở nên hỗn loạn, cách đó không xa, một đạo thanh âm bén nhọn quái dị truyền đến ---

"Hoàng thượng giá lâm---"

Nghe thấy thanh âm này, tất cả nghị luận ồn ào đều trầm xuống.

Phượng Thiển Tuyết cũng dừng tay lại.

Đáy mắt nàng ta xẹt qua vài tia ảo não.

Nàng, vẫn quá xung động....

Thậm chí, suýt chút nữa làm hỏng kế hoạch ban đầu của bản thân.

Thu liễm thần sắc, Phượng Thiển Tuyết cắn răng ----

"Phượng Sở Ca, ngươi chờ đó cho ta, ta sẽ không để cho ngươi sống tốt."

Dứt lời, xoay người qua chỗ khác, quay về vị trí của bản thân.

Thiên Khải đế một thân hoàng kim sắc từ một bên đại sảnh tiến tới.

Theo sát phía sau hắn, là Thiên Khải Tô Hoàng hậu.

Vừa ngồi vào chỗ, Thiên Khải đế đưa mắt đảo qua mọi người phía dưới.

"Ha ha, các đại thế gia tụ hội cùng một chỗ, cảnh này thật sự hiếm khi được thấy a.... Bất quá, vừa rồi xảy ra chuyện gì? Sao lại ồn ào như vậy?"

Nghe được câu hỏi của Thiên Khải đế, thần sắc mọi người biến ảo khác nhau.

Thật lâu sau, Phượng Thiển Tuyết đứng dậy....

"Hồi bẩm Hoàng thượng, vừa rồi chỉ là hiểu lầm. Dân nữ đã lâu không thấy gia muội, cho nên mới cùng muội muội nói đùa một chút."

"Ngươi là ....?" Hai mắt Thiên Khải đế hơi hơi nheo lại, nhìn Phượng Thiển Tuyết hỏi.

"Dân nữ Phượng gia Nhị tiểu thư Phượng Thiển Tuyết! Gia muội, chính là Phượng Sở Ca...."

Cung yến lần này, trên danh nghĩa chính là tiệc tẩy trần cho Phượng Sở Ca.

Nghe thấy Phượng Thiển Tuyết nhắc tới Phượng Sở Ca, Thiên Khải đế cũng không tiếp tục truy cứu.

Tầm mắt của hắn đảo qua phía dưới, dừng ở vị trí được phân cho Phượng gia.....

.

Chương 50: Hắn không muốn cưới!

Tầm mắt, từ trên người Phượng Sở Ca đảo qua, đáy mắt Thiên Khải đế lóe lên chút kinh ngạc.

"Ngươi .... Chính là Phượng Sở Ca?"

"Hồi Hoàng thượng, chính là dân nữ." Phượng Sở Ca đứng dậy, không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp lời.

Thiên Khải đế tinh tế đánh giá Phượng Sở Ca, hai mắt hơi nheo nheo, đáy mắt lóe qua chút thâm ý, hắn vuốt vuốt chòm râu, "Thời điểm lần trước trẫm gặp ngươi, ngươi mới mời tuổi, không nghĩ tới, mới nháy mắt đã qua sáu năm, Sở Ca cũng đã thành đại cô nương rồi. Nhiều năm như vậy, ở ngoài có tốt không?"

Phượng Sở Ca giật giật khóe môi.

Cho tới bây giờ, nàng chưa bao giờ biết Thiên Khải đế lại quan tâm nàng như thế a.....

Nếu như thật quan tâm nhiều như vậy, năm đó, thân thể này cũng sẽ không bị đuổi khỏi Phượng phủ, đến cuối cùng lại phơi thây nơi hoang dã.

Nhưng hắn nói như vậy, nàng lại không thể không trả lời....

"Cảm ơn Hoàng thượng đã quan tâm ..... Dân nữ những năm gần đây qua cũng rất tốt."

Ngồi bên cạnh Thiên Khải đế, Tô Hoàng hậu nhìn Phượng Sở Ca, thật sự càng xem càng thích.

Năm đó, nàng cùng Kiến Đức Công chúa - mẫu thân của Phượng Sở Ca, là khuê mật thân thiết.

Ở thời điểm Phượng Sở Ca còn chưa sinh ra, bọn họ liền cho Hách Liên Cẩn Du cùng nàng định thân.

Nhìn chuẩn thê tử mà mình chọn cho nhi tử, ý cười trên dung nhan đẹp đẽ quý giá của Tô Hoàng hậu càng lúc càng sâu.

Nàng quay về phía Thiên Khải đế. "Thế nào, Hoàng thượng, thần thiếp đã nói mà, Sở Ca không phải như lời đồn đãi bên ngoài vẫn nói. Năm đó, Kiến Đức tuyệt mỹ động lòng người như vậy, Sở Ca khẳng định không thể kém được!"

"Ha ha.... đúng vậy...." Thiên Khải đế đồng ý nói.

"Sở Ca phải không? Đến.... tới chỗ cữu nương." Tô Hoàng hậu vẫy vẫy tay, cười nói.

"Hoàng hậu nương nương, Sở Ca không dám lỗ mãng." Phượng Sở Ca khẽ cúi đầu, che giấu thần sắc khác thường nơi đáy mắt.

"Ha ha.... đứa nhỏ này vẫn còn quá câu nệ a...." Nói xong, Tô Hoàng hậu dường như nghĩ tới cái gì, "Lại nói, đứa nhỏ Sở Ca này vẫn là vị hôn thê của Lão Tam a...... Năm đó, thần thiếp cùng Kiến Đức đã ước định, chờ đến khi Sở Ca đủ mười sáu tuổi liền để cho Cẩn Du cưới nàng ...... Vừa khéo, năm nay Sở Ca đã tròn mười sáu, Hoàng thượng, không bằng người thay chúng chọn một ngày tốt đi."

Chỉ một câu nói này, khiến cho Hách Liên Cẩn Du vẫn luôn im lặng tựa vào một bên đột ngột biến sắc.

Tầm mắt lợi hại của hắn bắn về phía Phượng Sở Ca, nơi đáy mắt là một mảnh chán ghét cùng phẫn hận.

Hách Liên Cẩn Du hoàn toàn không biết, sở dĩ ban đầu Phượng Sở Ca bị gọi trở về là vì Phượng Triêu Dương muốn gả nàng cho ngốc tử kia của Vân gia, cho nên, hiện tại hắn liền nhận định Phượng Sở Ca trở về lần này chính là vì muốn gả vào Hoàng thất.

Nếu không, nàng ngây ngốc ở bên ngoài nhiều năm như vậy, vì sao lại đột nhiên trở về chứ?

Vì vậy, không đợi Phượng Sở Ca ở phía đối diện tỏ thái độ gì, Hách Liên Cẩn Du liền lên tiếng-----

"Phụ hoàng, mẫu hậu, nhi thần không đồng ý!!"

"Lão Tam, ngươi nói cái gì??" Ý cười trên mặt Tô Hoàng hậu cứng lại.

Hách Liên Cẩn Du cười lạnh, liếc về phía Phượng Sở Ca.

"Nhi thần tuyệt đối sẽ không thành thân với một nữ nhân ác độc!! Huống chi, Phượng Sở Ca này chính là một phế vật! Phụ hoàng, mẫu hậu, các người không phải đang muốn hại nhi thần chứ? Hơn nữa .... Phụ hoàng, mẫu hậu, nhi thần cũng sắp tới Vân Thiên học viện ứng tuyển rồi. Nếu sau này ở Vân Thiên học viện bị người ta biết được ta cưới một phế vật không thể tu luyện linh lực, đến lúc đó, thể diện của ta phải để ở nơi nào?"

Lời này vừa nói ra, lại đem tất cả mũi nhọn đều hướng về phía Phượng Sở Ca, tầm mắt mọi người đều dừng ở trên người Phượng Sở Ca.

Tất cả, đều đang chờ đợi phản ứng của Phượng Sở Ca.

Dù sao, những lời Hách Liên Cẩn Du vừa mới nói kia, đổi lại là ai, nghe xong đều sẽ không chịu nổi .....
.
.
P/S: Buồn quá a~~~ mọi người toàn đọc chùa a @@!!
Vote một chút cho mình có động lực đánh chữ thì tốc độ up chap sẽ nhanh hơn....

Cảm thấy uể oải quá!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro