Chương 51 - 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 51: Đường tắt dẫn tới Thiên Địa phủ

Vân Thiên học viện.

Tại Vân Thiên đại lục này là tồn tại vinh dự nhất.

Chỉ có người mang thiên phú dị bẩm trong các gia tộc mới có thể tiến vào học tập.

Hiện tại, ở Thiên Khải quốc, trong đám tiểu bối, hoặc nhiều hoặc ít đều có người thuận lợi nhập học. Chỉ có tiểu bối của Hoàng thất -Hách Liên gia, cho tới nay, vẫn chưa có ai đủ tư cách tiến vào học viện.

Cũng vì chuyện này, dù cho có địa vị Hoàng thất, mấy năm gần đây, Hách Liên gia vẫn không thể ngẩng đầu lên trước mặt Tứ đại gia tộc.

Thế nhưng vạn hạnh, không lâu trước đây, Hách Liên Cẩn Du lại đột phá Linh Sĩ, thành công tiến nhập cảnh giới Sơ cấp Linh Sư, cũng đạt tới yêu cầu cơ bản nhất khi tiến vào Vân Thiên học viện.

Chính vì vậy, Hách Liên gia liền đem toàn bộ hi vọng gửi gắm trên người Hách Liên Cẩn Du.

Chỉ cần hắn có thể thành công tiến vào Vân Thiên học viện, như vậy, Hách Liên gia mới có thể chân chính ngẩng cao đầu.

Lúc này, Hách Liên Cẩn Du lại lấy chuyện tiến vào Vân Thiên học viện mà nói chuyện, khiến sắc mặt Thiên Khải đế cùng Hoàng hậu không khỏi ào ào đại biến.

Nhìn đến thần sắc của Phụ hoàng cùng Mẫu hậu, Hách Liên Cẩn Du tiếp tục châm lửa. "Phụ hoàng, Mẫu hậu, nếu các người thật sự muốn nhi thần cưới nàng, nhi thần sẽ không tới Vân Thiên học viện nữa!!"

Một câu này, giống như kinh lôi, nổ tung dưới đáy lòng Thiên Khải đế cùng Hoàng hậu.

Không chỉ có hai người họ, đám người phía dưới cũng ào ào kinh ngạc nhìn một màn này. Thật không nghĩ tới, thái độ của Tam Vương gia lại kiên quyết như vậy.

Hiện tại, Tam Vương gia nói lời này, hoàn toàn là trực tiếp đánh Phượng Sở Ca vào chỗ vạn kiếp bất phục .....

Chỉ trong chớp mắt....

Đồng tình.....

Hèn mọn.....

Vui sướng khi người gặp họa......

Bốn phương tám hướng, đủ loại ánh mắt bắn về phía Phượng Sở Ca.

Phượng Sở Ca ngồi một bên vẫn không hề nói một câu nào, nghe được lời này của Hách Liên Cẩn Du, khóe môi nàng khẽ nhếch, nhẹ nhàng cười----

Hảo!

Tốt lắm!

Một câu này của Hách Liên Cẩn Du, thật sự giúp nàng không cần phiền toái lo nghĩ biện pháp từ hôn!!

Bất quá.... Hách Liên Cẩn Du nói cái gì?

Nàng gả cho hắn là hại hắn??

Phượng Sở Ca thầm cười nhạo---

Cầu nàng, nàng còn không muốn gả đâu!!

Nàng ngẩng đầu, nhìn về phía Đế Hậu phía trên, "Hoàng thượng, Hoàng hậu, nếu Tam Vương gia đã không muốn cưới, vậy thì không cần ép buộc làm khó người khác nữa ...."

Đế Hậu liếc nhìn nhau, hai người ào ào cười ra tiếng.

"Được rồi, cung yến hôm nay vốn là vì Phượng Sở Ca đón gió tẩy trần, những đề tài khác cũng không phải là trọng tâm cần bàn luận...."

Một câu này, liền đem câu chuyện chuyển theo một hướng khác.

Yến hội, cuối cùng cũng bắt đầu....

Tầm mắt mọi người cũng bị dời đi, cũng không lại dùng ánh mắt khác thường nhìn Phượng Sở Ca nữa....

"Tử Lan, muốn tiến vào Vân Thiên học viện có yêu cầu gì?" Phượng Sở Ca tựa vào ghế, hai mắt hơi hơi nheo lại.

"Chỉ có người dưới mười tám tuổi, thực lực đạt tới cảnh giới Linh Sư, mới có đủ tư cách tham gia khảo thí vào Vân Thiên học viện, sau khi thông qua khảo thí là có thể tiến vào...."

Lấy thực lực của tiểu thư, muốn tiến nhập Vân Thiên học viện thật sự là một chuyện dễ dàng.

Đừng nói là tiểu thư, ngay cả người phụng dưỡng tiểu thư như ba người các nàng cũng đều đã đạt tới yêu cầu tiến vào rồi.

Tử Lan nghĩ nghĩ, lại hỏi. "Tiểu thư muốn tới Vân Thiên học viện ngoạn ngoạn sao?"

Không chờ Phượng Sở Ca trả lời, A Trần vẫn luôn chuyên tâm cúi đầu trêu chọc Nhục đoàn đột nhiên ngẩng đầu lên, nói. "Nữ nhân, Vân Thiên học viện là đường tắt thông hướng Thiên Địa phủ. Nếu không, ngươi chỉ có thể đợi đến cuộc tỷ thí ba năm một lần mới có thể vào Thiên Địa phủ."

"Thiên Địa phủ? Không có hứng thú!" Phượng Sở Ca giật giật khóe môi.

Đáy mắt A Trần lóe lên quang mang khác thường, nhưng chỉ lướt qua trong giây lát. "Vân Thiên học viện Tàng Bảo các, nghe nói có rất nhiều dược liệu hi hữu ..... Bao gồm Thiên Ly Dịch, Băng Tàm Huyết, ......"

.

Chương 52: Ta là tướng công của nàng.

Thiên Ly Dịch, Băng Tàm Huyết....

Những dược liệu A Trần nhắc tới này, chính là thứ lúc trước hắn muốn Phượng Sở Ca đi tìm.

Nghe A Trần nói vậy, khóe môi Phượng Sở Ca lại không nhịn được mà giật giật vài cái.

Nàng coi như đã hiểu, cái tiểu quỷ này, là muốn nàng tới Vân Thiên học viện a!!

Phượng Sở Ca quay đầu lại, đưa hai tay nhéo nhéo hai má A Trần.....

"Tiểu quỷ, nếu như tỷ tỷ tới Vân Thiên học viện, ngươi sẽ không được gặp lại tỷ tỷ nữa đâu."

A Trần xoay đầu đi, rời khỏi ma trảo của Phượng Sở Ca.

Hắn tựa vào ghế, trên gương mặt nho nhỏ không hề mang theo chút biểu cảm nào.

"Sẽ không. Chỉ cần dùng loại đan dược kia thêm một lần, ta cũng có thể tiến vào Vân Thiên học viện..... Đến lúc đó, ta cùng ngươi tới. Thế nào?"

Khóe mắt Phượng Sở Ca giật giật, nhất thời có chút không nói nên lời.

Đến cùng là ai ngu ngốc như vậy? Lại nói cho A Trần, loại đan dược đó có thể khiến hắn lớn lên, còn có thể khiến hắn bỗng chốc từ không có gì liền đột phá tới cảnh giới Linh Sư a a a a a!!!

Nàng thật muốn đi tìm đối phương tính sổ a a !!

Đúng lúc này, phía trên vang lên thanh âm của Thiên Khải đế. "Hài tử này là ....??"

Từ lúc mới bước vào, Thiên Khải đế đã chú ý tới A Trần vẫn ở bên cạnh Phượng Sở Ca.

Nhìn A Trần bất quá cũng chỉ là bộ dáng năm sáu tuổi, nhưng một thân khí thế kia một điểm cũng không giống như hài tử.

Thậm chí.....

Từ trên người hắn, Thiên Khải đế có thể nhận thấy được một tia hơi thở của thượng vị giả .....

Thấy Thiên Khải đế nhìn về phía này, hỏi chuyện của A Trần, Phượng Sở Ca liền đáp lời. "Đây là đệ đệ mà dân nữ mới nhận....."

Đệ đệ.....

A Trần nghe được hai chữ này, đồng tử co rụt lại.

Quanh thân, lệ khí lan tràn.

Hắn mới không phải đệ đệ của nàng!

Bạc thần gợi lên, trên khuôn mặt non nớt lọ ra một nụ cười hoàn toàn không hợp với tuổi.

"Ta là phu quân tương lai của Ca Nhi....."

"Phụt ----"

"Ha ha ha....."

Người bên cạnh không nghĩ tới hài tử này sẽ nói ra một câu như vậy. Nhất thời, trong đám người phát ra tiếng cười ầm ầm.

Cũng khó trách, vừa mới trải qua chuyện hôn sự của Phượng Sở Ca cùng Hách Liên Cẩn Du, lúc này, hài tử năm sáu tuổi lại tự xưng là phu quân của Phượng Sở Ca, mọi người cuối cùng cũng không nhịn được cười.

Ánh mắt của đám người quanh thân, giống như không hề có quan hệ gì với A Trần.

Một tay hắn ôm Nhục Đoàn, một tay kia chỉ vào khay nho trước mặt. "Nữ nhân, ta còn muốn ăn."

Đối với A Trần, Phượng Sở Ca thật sự không có biện pháp, chỉ có thể nâng khóe môi co giật, đầy mặt bất đắc dĩ nhìn A Trần.

Tô Hoàng hậu vốn nhận định Phượng Sở Ca là con dâu, thấy mọi người phản ứng như vậy liền giải vây nói. "Đây .... Đồng ngôn vô kị...."

"Không phải!" A Trần vừa ăn, một bên ngẩng đầu, rất nghiêm túc nói. "Đợi ta trưởng thành, sẽ lập tức thành thân với nàng."

Gương mặt nho nhỏ kia, tràn đầy chấp nhất.

Bên cạnh, mọi người thấy vậy, khóe môi đồng loạt giật giật không nói gì.

Thủy Ngọc Nhi ngồi bên cạnh Phượng Sở Ca.

Hiện nhiên, tình huống như vậy khiến nàng vô cùng vui vẻ.

Thấy mọi người đều đang cười, nàng đột nhiên lên tiếng....

"Xem ra, Phượng gia tiểu thư không có bản sự gì, hiện tại chỉ có thể đi lừa tiểu hài tử thôi....."

Nàng nói xong, ý vị thâm trường nhìn về phía Phượng Sở Ca .....

"Phượng tiểu thư, ngươi phải giữ chặt a......"

"Chuyện của ta, cần ngươi lo lắng??" Phượng Sở Ca liếc mắt nhìn Thủy Ngọc Nhi, cười lạnh.

Thủy Ngọc Nhi tiếp tục châm chọc. "Ta còn không phải là vì lo lắng cho ngươi sao? Vạn nhất, hài tử này trưởng thành, hiểu chuyện rồi. Đến lúc đó, lại biết chuyện ngươi là phế vật, nói không chừng liền không cần ngươi nữa. Vậy phải làm sao bây giờ??"

.

Chương 53: Phượng Sở Ca, chiến đi!

Lời này, không thể không nói, quá âm hiểm. Trong phút chốc liền nhắc tới chuyện hôn sự thất bại của Phượng Sở Ca cùng Hách Liên Cẩn Du.

Bên cạnh, rất nhiều người nghe được lời này, không khỏi lại cười ra tiếng.

Hách Liên Cẩn Du cũng cười lạnh, nhìn về phía Phượng Sở Ca.....

Thật hiển nhiên, hiện tại, tình huống nhục nhã của Phượng Sở Ca khiến hắn cực kỳ thích nghe ngóng.

Đáy mắt Phượng Sở Ca lóe lên vài tia hàn ý. Nàng cong khóe môi, nhìn Thủy Ngọc Nhi....

"Thủy gia tiểu thư, không biết có hay không có người từng nhắc với ngươi, quản quá nhiều nhàn sự thật dễ dàng chết sớm a....."

Nói đến đây, Phượng Sở Ca liền nhàn nhạt tựa lưng vào ghế dựa.

Hai tay nàng vòng trước ngực, quanh thân lộ ra chút lười nhác.

Như vậy, lại khiến Thủy Ngọc Nhi xuất hiện một trận ảo giác.

Chính là, Phượng Sở Ca này, căn bản khồng hề để ý cái nhìn của những người xung quanh.

Nàng cố ý muốn nhục nhã Phượng Sở Ca, thế nhưng Phượng Sở Ca lại hoàn toàn không để những lời nàng nói ở trong lòng.....

Nhận thấy điều này, đáy mắt Thủy Ngọc Nhi xuất hiện tia lửa giận.

"Thế nào? Ngươi cảm thấy chỉ bằng thực lực của ngươi có thể khiến ta chịu chết?? Đã như vậy, Phượng Sở Ca, chúng ta tỷ thí một lần. Như thế nào?"

Phượng Sở Ca nghiêng nghiêng đầu, nhìn gương mặt còn mang theo vài vết cào kia của Thủy Ngọc Nhi.... "Đừng như vậy, vạn nhất không may, gương mặt mới vừa khôi phục này của ngươi laij bị thương, vậy phải làm thế nào?"

Nói xong, Phượng Sở Ca lại nhìn về phía A Trần. "Tiểu Trần Trần, ôm Nhục Đoàn chặt một chút, đừng để nó chạy ra ngoài đả thương người ta."

Vừa dứt lời, Nhục Đoàn vẫn ở trong lòng A Trần đột nhiên nhếch miệng, phát ra một tiếng "Meo o o ..." đầy quỷ dị.

Thủy Ngọc Nhi cả kinh.

Nhìn Phượng Sở Ca, lại thấy ánh mắt nàng châm chọc chế giễu, Thủy Ngọc Nhi không chịu nổi nữa, đứng bật dậy----

"Phượng Sở Ca, ta muốn cùng ngươi quyết đấu! Ngươi có dám hay không?"

Thanh âm trong trẻo, vang vọng toàn bộ đại sảnh.

Mọi người vừa nghe được lời này, nhất thời đều ghé vào nhau khe khẽ nói nhỏ.

Thủy gia Thủy Ngọc Nhi thực lực không sai, mà Phượng Sở Ca lại là phế vật, quyết đấu như vậy, căn bản không có ý nghĩa.

Phượng Sở Ca lười nhác tựa vào một bên, khóe môi khẽ nhếch, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Thấy Phượng Sở Ca chậm chạp không đáp lại, Thủy Ngọc Nhi khẽ quát. "Phượng Sở Ca, ngươi không phải vừa nói muốn hủy mặt của ta sao? Hiện tại, ngay cả cùng ta quyết đấu ngươi cũng không dám, hừ, ngươi quả nhiên là một phế vật!"

Trên khuôn mặt Thủy Ngọc Nhi tràn đầy âm ngoan.

Nàng quyết tâm muốn đem Phượng Sở Ca nhục nhã đến cùng.

Bên cạnh, thanh âm nghị luận của mọi người mỗi vang lên liên tục.

Cả đám người đều đang chờ xem kịch vui, xem náo nhiệt....

"Ngọc Nhi, đủ rồi, đừng náo loạn nữa...." Thủy Vô Tích nhìn muội muội của mình, chỉ cảm thấy đau đầu.

Muội muội này, thật sự quá kiêu căng.

Thủy Ngọc Nhi cũng mặc kệ, nàng hất tay Thủy Vô Tích ra, tiến về phía trước một bước, từ trên cao nhìn xuống Phượng Sở Ca đang dựa vào một bên.

"Phượng Sở Ca, không dám phải không? Một khi đã vậy......"

Thủy Ngọc Nhi còn đang nghĩ muốn nói thêm gì đó, nhưng ngay lúc này, Phượng Sở Ca vốn vẫn luôn nhắm mắt ngồi một bên đột nhiên mở mắt.

Khóe môi nàng khẽ nhếch, trong đôi đồng tử đen láy lóe lên mấy điểm u quang.

Phượng Sở Ca đứng thẳng dậy, đưa ánh nhìn châm biếm nhìn thẳng vào Thủy Ngọc Nhi.

"Thủy tiểu thư đã nhiệt tình như vậy, nếu như ta còn cự tuyệt thì chẳng phải đã lãng phí một phen tâm tư của Thủy tiểu thư sao?"

Đôi đồng tử sâu thẳm như hàn đàm khiến Thủy Ngọc Nhi trong nháy mắt liền sững sờ.

Một lát sau, Thủy Ngọc Nhi mới hồi thần lại----

Trên gương mặt của nàng xẹt qua vài tia ý cười âm ngoan.

Nàng cho rằng phế vật này bị nàng dùng phép khích tướng khiêu khích cho nên mới đứng dậy ứng chiến.....

.

Chương 54: Tiền đặt cược, tự hủy dung mạo.

Phượng Sở Ca đưa ánh mắt châm biếm nhìn Thủy Ngọc Nhi. "Bất quá.... Thủy tiểu thư, nếu đã tỷ thí, dù sao cũng nên có tiền đặt cược a. Nếu không, chỉ chơi không như vậy cũng thật mất mặt...."

Ý của Phượng Sở Ca, Thủy Ngọc Nhi cầu còn không được.

Ở trong mắt nàng, Phượng Sở Ca phải thua không thể nghi ngờ.

Một phế vật mà thôi!! Có tư cách gì mà muốn cùng nàng so sánh chứ??

Đáy mắt lộ ra vài phần vui sướng, Thủy Ngọc Nhi liền tiếp lời. "Tiền đặt cược?? Ngươi nói đi. Muốn cược thứ gì?"

"Tiền đặt cược sao? Thứ gì cũng đều có thể. Ví như... Mệnh của chúng ta...."

Tuy rằng Phượng Sở Ca còn nhỏ hơn hai tuổi so với Thủy Ngọc Nhi, nhưng thân hình nàng lại vừa vặn cao hơn Thủy Ngọc Nhi nửa cái đầu.

Lúc này, nàng đứng thẳng thân mình, lạnh lùng nhìn Thủy Ngọc Nhi.

Tư thái kia, thế nhưng lại lộ ra một loại khí thế cao cao tại thượng, bễ nghễ thiên hạ.

Lại thêm lời nàng vừa nói, khiến Thủy Ngọc Nhi không khỏi hít một hơi khí lạnh....

Thấy vậy, Phượng Sở Ca nhíu nhíu mày. "Yên tâm, ta muốn mệnh của ngươi làm cái gì? Bất quá, Thủy tiểu thư mới vừa nói là ta muốn hủy dung mạo của ngươi. Một khi đã như vậy, nếu như Thủy tiểu thư ngươi thua, vậy ngươi tự hủy dung mạo đi...."

Đáy mắt Thủy Ngọc Nhi lộ ra mấy phần phẫn hận.

Nàng thật sự nghĩ thế nào cũng không hiểu, chỉ một phế vật mà thôi, sao có thể cuồng vọng như vậy??

Nhìn ánh mắt trêu tức kia của Phượng Sở Ca, lại nhìn dung nhan tuyệt sắc kia của nàng, ánh mắt Thủy Ngọc Nhi càng lúc càng lạnh. "Được! Ta đáp ứng ngươi. Nếu như ngươi thua, vậy người phải tự hủy dung mạo chính là ngươi!!"

Trong lúc nhất thời, hai người liền đạt thành nhận thức chung.

Cao cao phía trên, Tô Hoàng hậu nhìn một màn phía dưới, nơi đáy mắt lộ ra mấy phần lo lắng.

"Hoàng thượng, tỷ thí thế nào còn chưa tính, nhưng đặt cược như thế này, sợ là không thích hợp??"

Thiên Khải đế nheo mắt, nhìn hai người phía dưới. "Hoàng hậu, nàng không phải vẫn nói Phượng Sở Ca không giống như lời bên ngoài vẫn đồn đại sao? Đã vậy thì còn có gì phải lo lắng chứ?"

"Nhưng ...." Tô Hoàng hậu lo lắng nhìn Phượng Sở Ca.

"Được rồi, không có chuyện gì đâu." Thiên Khải đế vỗ vỗ nhẹ tay Tô Hoàng hậu, ý bảo nàng an tâm. "Trẫm tin tưởng, nữ nhi của Kiến Đức nhất định sẽ mang đến kỳ tích."

Hắn híp mắt lại, nhìn Phượng Sở Ca. Khóe môi bị chòm râu che giấu chậm rãi nâng lên một độ cong quỷ dị ----

Loạn đi loạn đi.....

Càng náo loạn càng tốt....

Tứ đại thế gia không đồng lòng, địa vị của Hoàng thất Hách Liên gia mới có thể càng vững chắc không người lay động!

........

Gió nhẹ thổi tới, khắp nơi đều tràn ngập mùi thơm ngát.

Đại sảnh tổ chức cung yến được xây dựng ngay bên trọng Ngự hoa viên.

Được Hoàng đế cho phép, Phượng Sở Ca cùng Thủy Ngọc Nhi đồng thời tiến tới giữa đại sảnh.

Đám người xung quanh thần sắc khác nhau nhìn chằm chằm vào màn kịch này.

Người của Dung gia cùng Vân gia chỉ coi chuyện này như một vở tuồng.

Hách Liên Cẩn Du hai mắt lạnh lẽo nhìn vào giữa sảnh, âm thầm trào phúng Phượng Sở Ca không biết tự lượng sức mình.

Phượng Sở Ca có bao nhiêu phân lượng, Hách Liên Cẩn Du tự xác định là bản thân biết nhất thanh nhị sở.

Một phế vật vừa không có dung mạo lại vừa không có một chút Linh lực nào mà thôi!!

"Tam hoàng huynh, ngươi thật cho rằng Phượng Sở Ca sẽ thất bại?" Ngồi bên cạnh Hách Liên Cẩn Du, Hách Liên Tử Hiên đột nhiên lên tiếng.

"Phế vật mà thôi, có gì cần e ngại sao?" Hách Liên Cẩn Du cười nhạt.

Hách Liên Tử Hiên nghe được lời này, nhẹ lắc đầu.

Không nói đến chuyện nàng có thể tu luyện Linh lực hay không, chỉ riêng chức nghiệp Luyện Đan sư này của Phượng Sở Ca , nếu hiển lộ ra, nói không chừng sẽ bị người ta đuổi theo truy phủng.

Hơn nữa.....

Hách Liên Tử Hiên nheo mắt lại, nhìn Phượng Sở Ca ở giữa đại sảnh.

Hắn vẫn có cảm giác, Phượng Sở Ca này, căn bản không hề giống với những gì đồn đại ngoài kia.

Nói không chừng, nàng còn có thể khiến cho người ta rung động càng nhiều.

.

Chương 55: Đá cầu cầu~~~

Nhìn nữ tử phong hoa tuyệt đại đứng ở đằng kia, đáy lòng Hách Liên Tử Hiên, cảm giác đó càng lúc càng mãnh liệt.

Không sai.....

Một nữ tử kinh diễm tuyệt luân như vậy, sao có thể là phế vật??

Hách Liên Cẩn Du quay đầu, liền nhìn thấy Hách Liên Tử Hiên ngưng thần nhìn chằm chằm Phượng Sở Ca, kinh ngạc. "Ngũ đệ, ngươi ....sẽ không phải là đang coi trọng phế vật kia chứ?"

Hách Liên Tử Hiên nhìn Phượng Sở Ca, khẽ than nhẹ một tiếng. "Tam hoàng huynh, ta nghĩ, ngươi thật sự đã bỏ lỡ một khối phác ngọc (* khối ngọc thô chưa qua chế tác, không nhận thấy được vẻ đẹp và giá trị của nó)....."

Hách Liên Cẩn Du khinh thường bĩu môi.

Phác ngọc?

Chỉ là một bao cỏ mà thôi!

--------

Giữa đại sảnh, hai người đứng đối diện nhau.

Thủy Ngọc Nhi nâng môi, hôm nay, nàng thề phải rửa sạch nhục nhã lúc trước!!

"Phượng Sở Ca, đừng trách ta không khách khí----"

Dứt lời, Thủy Ngọc Nhi chuyển thân, lao về phía trước.

Quanh thân nàng, bao phủ điểm điểm quang mang.

Đó là khí thế cùng Linh lực thuộc về Trung cấp Linh Sĩ.

Đối với trận tỷ thí này, Thủy Ngọc Nhi đã ở vào tình thế bắt buộc.

Ở trong mắt nàng, Phượng Sở Ca bất quá chỉ là phế vật, không có chỗ dựa sau lưng, nàng ta liền chẳng là cái gì cả!!

Ở giữa không trung, Thủy Ngọc Nhi ngưng tụ tất cả lực đạo trong tay....

Nàng vốn định dùng một chiêu trực tiếp bắt lấy Phượng Sở Ca!

Thế nhưng, ngay thời điểm Thủy Ngọc Nhi sắp đụng tới Phượng Sở Ca, bước chân Phượng Sở Ca khẽ chuyển. Chỉ là một bước nhỏ, liền khiền Thủy Ngọc Nhi bắt hụt, bở vì quán tính, toàn bộ thân mình liền đổ thẳng về phía trước, suýt nữa thì té ngã.

Thủy Ngọc Nhi chỉ cho rằng đây là trùng hợp.

Vì vậy cũng không dừng lại, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái, một lần nữa công kích về phía Phượng Sở Ca.

Chiêu thức của nàng, một chiêu so với một chiêu càng thêm hung ác.

Cảnh giới Trung cấp Linh Sĩ, tuy ở trong mắt người ngồi xung quanh thì không là gì cả, nhưng nhìn phế vật Phượng Sở Ca kia, một lần lại một lần vô tình cố ý tránh được công kích của Thủy Ngọc Nhi, đáy lòng mọi người không khỏi nổi lên nghi hoặc....

Một lần tránh được, có lẽ là trùng hợp.

Nhưng hiện tại, mỗi một chiêu của Thủy Ngọc Nhi đều bị Phượng Sở Ca hóa giải mà không tốn bao nhiêu sức lực.

Như thế, chỉ có một loại khả năng....

Chính là, thực lực của Phượng Sở Ca, xa xa ở phía trên Thủy Ngọc Nhi!

Lúc này, Thủy Ngọc Nhi cũng đã có chút hoảng hốt.

Sau mấy lần công kích, nàng đã mệt đến mức thở hổn hển, nhưng Phượng Sở Ca lại vẫn như cũ giống như không có việc gì đứng cách đó không xa, khóe môi treo nụ cười nhàn nhạt.

Phượng Sở Ca cười, nhưng dưới đáy mắt kia lại là một mảnh hàn ý.

Nàng sao có thể không biết, mỗi chiêu mỗi thức vừa rồi của Thủy Ngọc Nhi đều vô cùng tàn nhẫn, cơ hồ mỗi lần đều muốn lấy mạng của nàng!

Nếu như hôm nay ở đây thực sự là một phế vật không thể tu luyện Linh lực, nàng thực sự đã sớm chết dưới tay Thủy Ngọc Nhi rồi!!

Độ cong nơi khóe môi Phượng Sở Ca càng thêm sâu.

Tốt....

Thật sự rất tốt.....

Ánh mắt, dần dần chuyển thành lạnh như băng. Rốt cuộc, Phượng Sở Ca mở miệng -----

"Thủy tiểu thư.... Trò chơi này, nên kết thúc rồi......"

Trong phút chốc, Phượng Sở Ca phi thân tiến lên....

Một đạo bóng ảnh màu trắng, từ giữa không trung xẹt qua, hướng Thủy Ngọc Nhi lao tới.

Giữa không trung, Phượng Sở Ca nâng chân, giống như đang đá bóng vậy, hướng về phía Thủy Ngọc Nhi đá mạnh một cái-----

Tốc độ Phượng Sở Ca rất nhanh, người ở đây thậm chí còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần, liền nghe được một thanh âm va chạm vô cùng lớn.

"Phanh-----"

Chỉ trong nháy mắt, cả thân hình Thủy Ngọc Nhi giống như bị người ném đi, từ giữa không trung xẹt qua, cuối cùng dừng lại ở ngoài đại sảnh....

Yên tĩnh.....

Bốn phía, yên tĩnh giống như chết.

Tất cả mọi người đều trừng lớn mắt, không dám tin nhìn bạch y nữ tử còn lưu lại....

Phế vật kia....

Thế nhưng lại thắng!!

.

Chương 56: Nương tử của ta cho tới bây giờ đều là tuyệt nhất!

Không sai!

Phượng Sở Ca thắng!

Bất kể là tỷ thí thế nào, chỉ cần đối thủ rời khỏi sàn đấu, chính là đã thắng rồi.

Hiện tại, Thủy Ngọc Nhi đã bị đá đến bên ngoài đại sảnh cung yến, sớm đã không còn tư cách tỷ thí!!

Sắc mặt của người bên Thủy gia lúc này lại càng thêm khó coi.

Khi Thủy Ngọc Nhi đưa ra yêu cầu tỷ thí, sở dĩ bọn họ không cản trở, chính là bởi vì nhận định Phượng Sở Ca là phế vật.

Đã là phế vật, như vậy trận tỷ thí này, ai thua ai thắng căn bản không cần ai lo lắng.

Nhưng tình huống hiện tại, hiển nhiên đã vượt ra ngoài dự đoán của bọn họ.

Thủy Ngọc Nhi té trên mặt đất, cả người choáng váng mơ hồ, ý nghĩ trống rỗng, còn chưa nhận thức được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Cho đến khi nghe được một thanh âm non nớt-----

"Nương tử của ta, cho tới bây giờ đều là tuyệt nhất!!"

Đến tận lúc này, Thủy Ngọc Nhi mới tìm lại được thần trí.

Cách đó không xa, A Trần dựa trên ghế, nhìn nữ tử giữa đại sảnh, nơi đáy mắt toàn bộ đều là ý tự hào.

Một câu này, triệt để đánh vỡ sự tĩnh lặng xung quanh.

Nhất thời, mọi người đều ào ào nghị luận....

Phượng Sở Ca nhẹ kéo kéo khóe môi, nàng nhìn về phía Thủy Ngọc Nhi. "Thủy tiểu thư, đa tạ...."

Thủy Ngọc Nhi nghiêng ngả chao đảo từ mặt đất đứng dậy.

Một cước kia của Phượng Sở Ca, đá thẳng vào phần eo của nàng.

Lúc này, nàng vẫn còn cảm thấy bên hông đau đớn, thậm chí còn không thể đứng thẳng thân mình.

Vừa mới đứng lên, lại nghe được Phượng Sở Ca tiếp tục nói. "Thủy tiểu thư, nhớ kỹ, nguyện ý đổ, nguyện ý chịu thua nha~~~"

Nguyện đổ chịu thua....

Gương mặt Thủy Ngọc Nhi trong nháy mắt hoàn toàn mất đi huyết sắc.

Vừa rồi các nàng đánh cược, đến bây giờ nàng vẫn còn nhớ rành mạch.

Ai thua, liền tự hủy dung mạo....

Chân Thủy Ngọc Nhi mềm nhũn, vừa vất vả lắm mới đứng lên được, lúc này, lại một lần nữa ngã trên mặt đất.

Bộ dáng kia, vô cùng chật vật!

Trừ Thủy gia cùng một vài người, đám người còn lại đều đang nhìn xem kịch vui.

Tuy kết quả quá tương phản, nhưng ai thua ai thắng, cùng bọn họ không có quan hệ.

Phượng Thiển Tuyết lẫn trong đám người Vân gia, nhìn cảnh tượng trước mắt, phận hận cắn chặt răng.

Nguyên bản còn tưởng rằng Thủy Ngọc Nhi có thể trừ bỏ Phượng Sở Ca, như vậy nàng cũng không cần mạo hiểm thực hiện cái kế hoạch kia của bản thân.

Không nghĩ tới, sẽ xuất hiện cục diện như vậy!

Cùng lúc đó, Phượng Thiển Tuyết nâng mắt, đảo qua đảo lại trên người Phượng Sở Ca ----

Phượng Sở Ca này, biến hóa thật sự quá lớn!

.......

Thủy Ngọc Nhi vừa ngã xuống, sau nhiều lần nỗ lực, rốt cuộc cũng có thể đứng lên một lần nữa.....

Nàng hoảng hốt chạy tới chỗ Thủy gia.

"Cha, ca ca, mọi người phải cứu ta, nữ nhi không muốn hủy dung----"

Vừa rồi từ không trung ngã xuống, Thủy Ngọc Nhi chính là dùng mặt tiếp đất. Vì vậy, trên hai má hiện tại đều dính đầy tro bụi, mũi của nàng bởi vì đụng trên mặt đất nên máu tươi còn đang chảy ra.

Trang dung vốn nên tinh xảo, hiện tại đều đã bị nước mắt cùng mồ hôi lạnh tẩm ướt.

Nhìn qua, toàn thân muốn bao nhiêu chật vật liền có bấy nhiêu chật vật.

Thủy gia chủ nhìn nữ nhi bảo bối của bản thân biến thành dạng này, đáy mắt đốt lên lửa giận.

Vị trí của Thủy gia cùng Phượng gia ngay bên cạnh nhau.

Phượng Sở Ca cũng không tiếp tục đứng giữa đại sảnh, chuyển thân chậm rãi đi về phía vị trí của bản thân.

Thủy Ngọc Nhi nhìn Phượng Sở Ca càng lúc càng gần, sự hoảng sợ nơi đáy mắt càng lúc càng sâu, thân thể nàng hơi phát run, toàn thân nhịn không được cuộn về phía sau lưng Thủy gia chủ.

Hiện tại, nếu như nàng còn cho rằng Phượng Sở Ca là phế vật, vậy nàng liền chính là đồ ngu!!

Vừa rồi, có lẽ người khác không phát hiện, nhưng nàng lại rõ ràng cảm giác được khí thế cường đại quanh thân Phượng Sở Ca ......

.

Chương 57: Phấn ngứa bản tiến cấp...

Khí thế cường đại như vậy, còn cao hơn thực lực của nàng rất nhiều!!

Vừa rồi, thời điểm Phượng Sở Ca nâng chân đá về phía nàng, nàng thậm chí còn bị khí thế cường đại kia áp bách có chút không thở nổi....

Thủy Ngọc Nhi ngẩng đầu lên, hơi liếc về phía trước, đã thấy làn môi mỏng của Phượng Sở Ca khẽ nâng.

Trên dung nhan thanh lãnh không có một chút biểu cảm, thanh âm lạnh lùng vang lên. "Thủy tiểu thư ..... động thủ đi....."

Thủy Ngọc Nhi triệt để bị dọa, trốn phía sau Thủy gia chủ, không dám đi ra.

"Chậc chậc ..... Thủy tiểu thư, lúc trước, người nói muốn tỷ thí là ngươi, vì sao hiện tại lại biến thành rùa đen rụt đầu vậy?"

Rùa đen rụt đầu.....

Thủy Ngọc Nhi trốn phía sau Thủy gia chủ, vừa nhìn qua, quả thật giống rùa đen rụt đầu.

Nghĩ tới, lúc trước là Thủy Ngọc Nhi muốn cùng Phượng Sở Ca tỷ thí, hiện thời lại biến thành như vậy.

Bên cạnh, có người không nhịn được cười ra tiếng.

Thủy gia chủ đứng một bên, phát hiện ánh mắt của đám người xung quanh, lửa giận trong mắt càng sâu.

"Người của Thủy gia ta, sao có thể cho phép ngươi chỉ trỏ!!?"

Trong khoảnh khắc, quanh thân Thủy gia chủ nổi lên sát khí cường đại....

Đồng tử Phượng Sở Ca hơi co rụt lại.

Nàng nheo mắt, cười khẽ. "Thủy gia chủ đây là đang muốn bao che cho Thủy Ngọc Nhi? Ta nói, Thủy gia tiểu thư sao có thể vô lại như vậy? Hóa ra là "Thượng bất chính hạ tắc loạn" a~!!"

"Đều là nói bậy!!" Thủy gia chủ gầm lên.

Hắn đứng bật dậy, đánh úp về phía Phượng Sở Ca....

Tình thế, lại một lần nữa biến hóa.

Hiện tại, thực lực Thủy gia chủ đã ở cảnh giới Cao cấp Linh tông.

Thực lực như vậy, trong toàn bộ Thiên Khải đều đã là nhất đẳng cao thủ.

Chỗ ngồi phía trên cao, Tô Hoàng hậu vốn vì Phượng Sở Ca chiến thắng mà yên tâm, giờ khắc này, trái tim lại một lần nữa nhảy lên....

"Thủy gia chủ, mau dừng tay!!" Tô Hoàng hậu kinh hô.

Nhưng Thủy gia chủ lại hoàn toàn không để ý tới lời nói của Tô Hoàng hậu, hắn sử dụng bảy phần lực đạo công kích Phượng Sở Ca.

Thấy Thủy gia chủ hướng phía bản thân mình đánh tới, Phượng Sở Ca câu môi cười cười......

Nàng khẽ vung tay, tay áo màu trắng từ giữa không trung phất qua.

Cũng trong khoảnh khắc đó, từ trong tay áo đột nhiên bay ra một lớp bụi mỏng.

Dưới sự khống chế của Linh lực, lớp bụi mỏng này, đúng như ý muốn của nàng, tất cả đều dính lên người Thủy gia chủ.

Thủy gia chủ vốn còn đang muốn đánh đánh giết giết Phượng Sở Ca, ngay khi chạm phải lớp bụi kia, toàn bộ thân thể đột nhiên cứng lại ....

Thần sắc trên mặt hắn hoàn toàn biến đổi.

Thủy gia chủ lúc này chỉ cảm thấy toàn thân giống như có ngàn vạn con kiến bò qua bò lại, ngứa ngáy khó nhịn.

"Phượng Sở Ca, là ngươi giở trò quỷ!" Thủy gia chủ ngẩng đầu, một đôi đồng tử tràn đầy tức giận nhìn thẳng về phía Phượng Sở Ca, giống như hận không thể đem nàng ra ăn sống nuốt tươi.

Phượng Sở Ca nhíu nhíu mày. "Thủy gia chủ không tuân thủ quy tắc trò chơi như vậy, đương nhiên phải nhận lấy một chút trừng phạt nhỏ rồi. Yên tâm! Đây là phấn ngứa đã trải qua cải tiến, chỉ cần chịu đựng qua hai ngày là sẽ không còn chuyện gì nữa đâu."

"Ngươi...." Thủy gia chủ đang muốn nói cái gì, lại nhìn không được đưa tay lên gãi gãi.

Hắn phong bế giác quan, quanh thân nổi lên điểm điểm quang mang bạch sắc, ý muốn dùng Linh lực để khống chế cảm giác ngứa trên người.

Lại không nghĩ, ngay sau đó liền có một thanh âm mang theo vài phần tiếc hận truyền đến....

"A~ Đúng rồi! Thủy gia chủ, ta cần nhắc nhở ngươi, trước khi phấn ngứa mất đi tác dụng, ngàn vạn lần không nên sử dụng linh lực.... Nếu không, trên người ngươi sẽ càng ngày càng ngứa."

Thời điểm Phượng Sở Ca nói lời này, thực sự đã chậm rồi. Thủy gia chủ đã vận khởi linh lực trong cơ thể, muốn ngăn lại cảm giác ngứa ngáy khó nhịn này.

Quả nhiên giống như lời Phượng Sở Ca nói, một khi vận dụng linh lực, dược tính lại càng trở nên mãnh liệt.....

Ngay lúc này, toàn thân Thủy gia chủ cơ hồ muốn phát điên.

Thủy gia gia chủ luôn luôn uy nghiêm, hiện tại ở trước mặt mọi người lại giống như bọ chó nhảy lên nhảy xuống, hoàn toàn không còn hình tượng gì.

.

Chương 58: Chỉ là một cái nhấc tay, không cần cảm ơn...

Quan hệ giữa Tứ đại gia tộc thật ra rất vi diệu, nhìn như hài hòa, kỳ thực, lại là quan hệ cạnh tranh.

Ít nhất trong tình huống này, người của ba gia tộc khác nhìn Thủy gia chủ gặp chuyện như vậy, cũng không thể thiếu cảm giác vui sướng khi người gặp họa.

Bộ dáng buồn cười kia, càng thêm khiến đám người ngồi đây nghẹn cười....

Nhìn bộ dạng Thủy gia chủ, khóe môi Phượng Sở Ca khẽ cong.

Dư quang nơi khóe mắt đảo một vòng qua Thủy Ngọc Nhi.

Độ cong bên môi, bất giác lại càng trở nên rõ ràng.....

"Thủy tiểu thư, xem ra, ngươi không dám tự mình động thủ a.... Nhưng nếu không động thủ sẽ vi phạm điều kiện đặt cược, trên lưng sẽ phải đeo danh tiếng không thành tín. Như vậy, liền để ta tới giúp ngươi đi...."

Dứt lời, Phượng Sở Ca nâng tay...

Một luồng khí mãnh liệt xuất hiện, đem trường kiếm bên hông một thị vệ gần đó hút lại.

Trường kiếm sáng loáng, lóe ra hàn quang như có như không.

Nhìn trường kiếm trong tay Phượng Sở Ca, Thủy Ngọc Nhi chỉ cảm thấy trái tim rơi "lộp bộp".

Cả người không khỏi lui dần về phía sau.

Nhưng Phượng Sở Ca cũng không để nàng né tránh, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, lắc mình tiến lên.

Dưới ánh mặt trời, lưỡi kiếm phản xa nhiều điểm quang mang....

Theo động tác trường kiếm vũ động, hàn quang thiểm động khiến người bên cạnh không mở được mắt.

Cùng lúc đó, Thủy Ngọc Nhi thống khổ thét lên chói tai....

"A----"

Phượng Sở Ca dừng động tác trong tay.

Nàng ném trường kiếm trong tay đi, lùi về phía sau hai bước.

Nhìn Thủy Ngọc Nhi trước mắt, Phượng Sở Ca khẽ vỗ tay. "Chỉ là một cái nhấc tay thôi, Thủy tiểu thư không cần cảm tạ ta!!"

Trong không khí, mùi hương hoa thơm ngát xen lẫn mùi máu tươi dày đặc tràn vào khứu giác mọi người.

Một đám người ban đầu còn ồn ào, giờ khác này, lại một lần nữa hoàn toàn yên tĩnh lại.....

Nữ nhân này.....

Vậy mà lại thật sự hủy đi dung mạo Thủy Ngọc Nhi?!

Lúc này, Thủy Ngọc Nhi đứng một bên, trên khuôn mặt máu tươi không ngừng chảy xuống.

Trên gương mặt như hoa như ngọc kia, hai chữ "Phế vật" vô cùng rõ ràng được khắc lên hai bên má.

Lực đạo trên tay Phượng Sở Ca rất lớn, hai chữ kia khắc xuống thật sự rất sâu, mơ hồ còn có thể thấy màu trắng của xương cốt bên trong....

Cung yến mới bắt đầu không được bao lâu liền xảy ra chuyện như vậy.

Biến cố ngày hôm nay, thật sự khiến cho người ta bất ngờ!!

Mọi người đưa mắt nhìn Phượng Sở Ca, kinh ngạc không thôi.

Ai cũng không nghĩ tới, nữ tử mà bên ngoài đồn đại là phế vật này, vậy mà lại tàn nhẫn như vậy!!

"Nhanh! Đưa Thủy tiểu thư lui xuống chưa trị!" Thiên Khải đế là người phục hồi tinh thần đầu tiên, vội vàng mở miệng nói.

Nguyên bản, ý của hắn là muốn khơi mào đấu tranh giữa các gia tộc.

Nhưng tình huống trước mắt này, không đảm bảo sẽ không liên lụy đến hoàng thất bọn họ......

Dù sao, Thủy Ngọc Nhi bị thương ở trong cung.

Sau khi Thiên Khải đế hạ lệnh, lập tức có người tiến lên đỡ Thủy Ngọc Nhi đi xuống trị liệu.

Nhưng tất cả mọi người cũng đều hiểu được, Phượng Sở Ca hạ thủ rất nặng, trọng thương như vậy, chỉ sợ dù là tiên đan thần dược cũng chưa chắc có thể chữa hết được.

Dung mạo của Thủy Ngọc Nhi này, coi như triệt để bị hủy rồi.

Phượng Sở Ca nâng đôi mắt lạnh lẽo nhìn hướng Thủy Ngọc Nhi, cánh môi đỏ mọng vẽ nên một độ cong lạnh như băng.

Không đợi mọi người hồi thần từ trong kinh ngạc, nàng nâng bước tiến về vị trí củ bản thân.

Chờ nàng về tới nơi, Tử Lan đã không nhịn được hưng phấn. "Tiểu thư, người trừng phạt nàng quá nhẹ rồi! Nếu là ta..... Vừa rồi trên thân kiếm nên dùng chút độc dược, khiến khuôn mặt của Thủy Ngọc Nhi kia từng chút từng chút thối rữa.... Ai~~ Tiểu thư! Không phải thời gian trước người vừa luyện ra loại dược như vậy sao?"

Nghe tiếng, Phượng Sở Ca nhẹ nâng mi mắt. "Tử Lan a, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần. Ta là người theo chủ nghĩa hòa bình, sao có thể huyết tinh bạo lực như vậy chứ??"

.

Chương 59: Người theo chủ nghĩa hòa bình.

Người theo chủ nghĩa hòa bình?

Không thể huyết tinh bạo lực?

Tử Lan cùng A Trần nghe được lời này, một đầu đầy hắc tuyến nhìn Phượng Sở Ca ....

Mời vừa rồi, hủy đi khuôn mặt Thủy Ngọc Nhi, hiện tại lại ngồi đây tán gẫu cùng bọn họ chủ nghĩa hòa bính??

Tử Lan nhìn Phượng Sở Ca, khóe môi không nhịn được giật giật.

Nàng phát hiện, da mặt của tiểu thư thật sự càng lúc càng dày.

Không riêng gì A Trần cùng Tử Lan, ngay cả Nhục Đoàn trong lòng A Trần lúc này cũng quay đầu, đáy mắt lộ ra mấy phần khác thường.

Cảm giác được cái ánh mắt quái dị này của bọn họ, Phượng Sở Ca tựa vào trên ghế. "Các ngươi không hiểu a.... Đã nói rồi, ta là vừa giúp Thủy Ngọc Nhi a. Từ xưa đến nay, thành tín vi thiên* (chữ tín lớn hơn trời), nếu như nàng đánh cuộc mà không chịu thua, kia... không phải là không hiểu đạo nghĩa sao? Ta a.... liền giúp nàng một lần, giúp nàng triệt để rời xa ác danh kia ...."

Nói xong, Phượng Sở Ca rót một chén rượu, lập tức một hơi cạn sạch....

"Lại nói, Thủy Ngọc Nhi thật đúng là cần cảm ơn ta a...."

Bên cạnh, A Trần nhìn Phượng Sở Ca, đáy mắt lóe lên vài phần ý cưới.

Quả nhiên là nữ nhân hắn coi trọng, thật có ý tứ....

--- Sủng thê vạn vạn tuế ----

Cung yến lại tiếp tục.

Thủy gia chủ cùng Thủy Ngọc Nhi đều đã rời đi, vốn cùng bọn họ tới - Thủy Vô Tích cũng vội vàng chạy đi chiếu cố Thủy Ngọc Nhi.

Như vậy, trong đại sảnh cũng chỉ còn lại người của ba gia tộc.

Trải qua chuyện vừa rồi, không khí trong đại sảnh cũng triệt để thay đổi.

Hách Liên Cẩn Du tựa trên ghế, trên khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc.

Hắn cho rằng, Phượng Sở Ca chính là một bao cỏ vô dụng, không nghĩ tới, nàng vậy mà lại có thể dễ dàng đánh bại Thủy Ngọc Nhi!!

Thực lực của Thủy Ngọc Nhi cũng không yếu, điểm này, Hách Liên Cẩn Du biết rõ.....

Mười ngón tay cầm ly rượu của Hách Liên Cẩn Du vô thức siết chặt.

Hắn híp mắt, không biết nghĩ tới cái gì.

Bên cạnh, Hách Liên Tử Hiên lại là một bộ hứng thú nhìn Phượng Sở Ca....

Nữ nhân này, quả nhiên là đem cho hắn đủ kinh hỉ!!

"Sao rồi? Tam Hoàng huynh, ta đã nói, nàng không phải người bình thường a~"

Hách Liên Cẩn Du có chút tâm phiền ý loạn.

Lúc này lại nghe được lời Hách Liên Tử Hiên, không nhịn được hừ lạnh một tiếng. "Nhìn ngươi thích nàng như vậy, vậy ngươi đi cầu phụ hoàng mẫu hậu ban nàng cho ngươi là được rồi đi?"

"Hoàng huynh, chủ ý này của ngươi không tồi a..." Hách Liên Tử Hiên câu môi, cười nói.

Hách Liên Cẩn Du liếc nhìn Hách Liên Tử Hiên, dưới đáy lòng lại hừ lạnh một tiếng.

Hắn một lần nữa ngẩng đầu, nhìn Phượng Sở Ca đang cùng người ta nói chuyện, lạnh lùng hừ một tiếng khinh thường -----

Không phải là phế vật thì sao? Cũng chỉ là một nữ nhân độc ác!

Nữ nhân như vậy, chỗ nào cũng thua kém Thanh Uyển của hắn!!

.....

Cùng lúc đó, Thiên Khải đế ngồi bên trên, thần sắc không ngừng biến ảo.

Tô Hoàng hậu bên cạnh, trong mắt lại đều là vui mừng.

Quả nhiên....

Đứa nhỏ này không giống mấy lời đồn kia.

Tô Hoàng hậu cười khẽ.

Đúng vậy a.... Hài tử này sao có thể kém được?

Phải biết rằng, nàng có một mẫu thân Kiến Đức Công chúa có thể tiến nhập Thiên Địa phủ, cùng với .....

Tô Hoàng hậu lắc lắc đầu, nở nụ cười. "Sở Ca bây giờ đã có thể tự bảo vệ bản thân rồi, ta cũng an tâm...."

Một tiếng thở dài này, là Tô Hoàng hậu phát ra từ nội tâm.

Phượng Sở Ca ngẩng đầu nhìn Tô Hoàng hậu, hai mắt khẽ nheo lại.

Nàng cũng tiềm hiểu qua, năm đó, mẫu thân nàng cùng Tô Hoàng hậu là khuê mật thân thiết.

Hiện tại, sự quan tâm của Tô Hoàng hậu đối với nàng cũng không giống như giả bộ.

Thế nhưng, năm đó nàng bị đuổi khỏi Phượng phủ, vì sao cho tới bây giờ Tô Hoàng hậu cũng chưa từng vì nàng nói một câu công bằng, lại tùy ý để nàng bị đuổi đi...?

Trong nhất thời, Phượng Sở Ca cũng không hiểu nổi Tô Hoàng hậu.....

'Ha ha, được rồi. Mọi người tiếp tục đi, đừng để một chút tiểu nháo làm mất hứng." Thiên Khải đế đột nhiên phất tay nói.

Một câu này của Thiên Khải đế cũng thật sự khiến cho không khí cứng nhắc trong đại sảnh dịu xuống.

.

Chương 60: Ta kính ngươi một ly

Phía đối diện, Phượng Thiển Tuyết vẫn luôn ngồi trong đám người Vân gia lại một lần nữa lên tiếng....

"Hoàng thượng, hiện tại thần nữ đã gả tời Vân gia, sau này cũng rất ít có cơ hội gặp lại muội muội, vừa rồi không nghĩ tới lại cùng muội muội nảy sinh tranh cãi.... Thần nữ muốn kính muội muội một ly coi như bồi tội...."

Tư thái lúc này của Phượng Thiển Tuyết cũng đủ thành khẩn.

Nàng đã nói như vậy rồi, Thiên Khải đế sao có thể cự tuyệt??

"Đương nhiên là có thể ---- Đều là tỷ muội, hòa thuận cũng là chuyện tất nhiên, sao có thể vì một chút chuyện nhỏ liển khiến tình cảm rạn nứt chứ?"

"Đúng vậy.... Hoàng thượng nói phải." Phượng Thiển Tuyết đứng dậy.

Trước ánh mắt bao người, nàng nâng bình rượu, rót một ly, đi về phía Phượng Sở Ca.

"Tiểu thư, nàng ta lại muốn làm cái quỷ gì đây?" Tử Lan thấp giọng nói.

Chân mày Phượng Sở Ca khẽ nâng. "Nhìn xem chẳng phải sẽ biết rồi sao??"

Khóe môi Phượng Thiển Tuyết mang theo ý cười, chậm rãi tiến tới.

Hôm nay nàng khoác một thân sa y hồng sắc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là trang dung tinh xảo.

Từng bước từng bước đi tới, đem dáng người hiển lộ vô cùng xinh đẹp.

Không thể phủ nhận, Phượng Thiển Tuyết xác thực là một mỹ nhân.....

Phượng Thiển Tuyết dừng trước mặt Phượng Sở Ca ...

"Tứ muội, chuyện lúc trước có chút đắc tội. Tứ muội nói không sai, lúc này ta còn đang trong thời gian giữ đạo hiếu lại mặc như vậy, là do ta sơ suất...."

Thái độ Phượng Thiển Tuyết rất thành khẩn.

Thế nhưng, càng thành khẩn mới càng có quỷ.

Đáy mắt Phượng Sở Ca xẹt qua mấy tia châm chọc. Nàng cũng không có ý định phối hợp diễn trò với Phượng Thiển Tuyết, cho nên không chút khách khí mở miệng. "Chuyện này.... đương nhiên là do Nhị tỷ không đúng rồi!"

Trong phút chốc, Phượng Thiển Tuyết thật sự không tìm được bậc thang để leo xuống....

Một bàn tay giấu trong tay áo của Phượng Thiển Tuyết gắt gao nắm chặt, mười móng tay hung hăng bấm sâu vào lòng bàn tay, suýt chút nữa liền đem da thịt làm rách.

Mâu quang lóe lóe, cuối cùng thần sắc cũng hòa hoãn lại----

"Đúng vây, là do ta không đúng, vừa rồi còn vì chuyện này mà nổi lên tranh cãi cùng Tứ muội lại càng không đúng." Nói xong, Phượng Thiển Tuyết nâng ly rượu trong tay. "Đến, Tứ muội, ta kính muội một ly...."

Phượng Sở Ca hơi hơi nheo mắt, tiếp nhận ly rượu kia.

Nàng nhìn ly rượu, dưới đáy mắt lại lộ ra mấy phần khác thường.

Đem "Mỹ nhân túy" bôi trên miệng chén, cho dù đến lúc có người hoài nghi nàng, cũng sẽ không phát hiện được ly rượu này đã bị hạ độc....

Thật đúng là thủ đoạn cao minh!!

Thấy Phượng Sở Ca không uống, Phượng Thiển Tuyết mở miệng. "Tứ muội, sao không uống? Có phải là lo lắng ta hạ độc trong rượu không?"

Bộ dạng kia, thần sắc kia.... thật sự là đáng thương vô tội a~

Phượng Sở Ca nâng môi. "Nhị tỷ sao có thể hạ độc ta được chứ?"

Dứt lời, nàng nâng tay áo, một ngụm đem toàn bộ ly rượu uống cạn.....

Chính mắt nhìn Phượng Sở Ca uống hết ly rượu kia, đáy mắt Phượng Thiển Tuyết lộ ra vài phần đắc ý.

"Nhị tỷ, ta cũng kính ngươi một ly ---" Phượng Sở Ca nâng một ly rượu khác trên bàn, cười nói.

Ống tay áo nhẹ phất, từ trên miệng ly lướt qua, Phượng Sở Ca đưa chén rượu tới.

"Được..." Hiện tại, Phượng Thiển Tuyết chỉ nghĩ tới mục đích của mình đã hoàn thành, lúc này cũng không cố kỵ gì, tiếp nhận ly rượu kia, một hơi cạn sạch.....

........

Chó kinh rượu xong, Phượng Thiển Tuyết rời đi nơi này, quay về vị trí của bản thân.

Bốn phía lại có chút thanh tịnh.

"Nữ nhân, độc ngươi vừa hạ, là độc gì?" Bên cạnh, A Trần đột nhiên quay đầu sang cất tiếng hỏi, trên mặt đầy vẻ hứng thú.

Khóe miệng Phượng Sở Ca giật giật------

Thủ pháp hạ độc của nàng rõ ràng rất nhanh rất bí ẩn, sao lại bị A Trần phát hiện rồi.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro