Chương 61 - 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 61: Dù thế nào cũng phải chà đạp lại....

"Tiểu quỷ, không thể nói lung tung a---" Phượng Sở Ca trợn mắt liếc hắn.

Thần sắc A Trần trầm xuống. "Nói lại lần nữa, ta không phải tiểu hài tử!"

A Trần tức giận, hậu quả thật nghiêm trọng.

Quanh thân hắn tản mát toàn lãnh ý.

Hàn ý kia khiến Nhục Đoàn vẫn ở trong ngực A Trần cả kinh.

Ban đầu nó vẫn hơi híp mắt lim dim muốn ngủ, hiện tại liền hoàn toàn tạc mao----

"Meoooo----" Nhục đoàn kinh hãi kêu thành tiếng.

A Trần nâng tay vuốt vuốt lông Nhục Đoàn. "Dám kêu, ta liền ném ngươi đi ----"

Nhục Đoàn nghe được lời A Trần nói, ngya lập tức liền yên tĩnh lại.

Nó nằm ghé trên chân A Trần, thần mình vẫn run rẩy nhè nhẹ.

"Tiểu Trần Trần..... Đừng nóng giận a~ Ngươi xem, ngươi khiến Nhục Đoàn sợ muốn chết rồi." Phượng Sở Ca

nhìn nhìn gương mặt ra vẻ người lớn của A Trần, nhìn không được lại đưa tay ra nhéo nhéo.....

Rõ ràng là tiểu hài tử, vậy nhưng lần nào cũng làm ra vẻ ta đây đã trưởng thành lắm rồi.

Bộ dạng này, nhìn thế nào cũng thấy buồn cười.

"Nữ nhân, ngươi mau buông tay----" Gương mặt bị Phượng Sở Ca nhéo nhéo, A Trần kinh hô.

"Tiểu Trần Trần a~ Đã có ai nói qua với ngươi hay chưa?? Gương mặt nhỏ nhắn này của ngươi nhéo lên thật thích a~~"

Gương mặt bị sờ sờ nắn nắn thành hình dạng khác nhau, A Trần khẽ kêu. "Nữ nhân, ngươi còn không buông tay, hậu quả ...."

"Ta không thả, ngươi có thể làm gì ta a~~~"

"Ngươi đợi đó, đợi ta trưởng thành, xem ta....."

"Chờ ngươi trưởng thành...." Phượng Sở Ca cười khẽ. "Vậy trước khi trưởng thành, để tỷ tỷ sờ sờ nhiều một chút...."

Trong mắt A Trần lóe qua mấy tia sáng quỷ dị.

Chờ hắn lớn lên rồi.....

Hắn nhất định phải sờ sờ trở lại!!

"Tiểu thư, các người đừng nghịch nữa, người khác đều đang nhìn đó." Tử Lan đứng phía sau cuối cùng cũng không nhịn được lên tiếng.

Nàng thật không hiểu, vì sao tiểu thư lại đối với tiểu thí hài này đặc biệt như vậy.

Tử Lan biết, nếu như không phải là người được tiểu thư đặt trong lòng, ngay cả chạm vào một chút tiểu thư cũng không hề muốn.

Hiện tại, tiểu thư đối với A Trần đặc biệt như vậy, đơn giản là vì tiểu thư thật sự rất thích hắn.

Nghe Tử Lan nói, cuối cùng Phượng Sở Ca cũng chịu buông tay xuống.

Đợi nàng thả tay, A Trần một tay ôm lấy khuôn mặt đỏ bừng, hơi cúi đầu, trong mắt lóe lên ý cười.....

Phượng Sở Ca ngẩng đầu, quả nhiên, cách đó không xa, đủ loại ánh mắt đang nhìn về phía nàng.

Hách Liên Cẩn Du vẻ mặt hèn mọn nhìn Phượng Sở Ca.

Mà Phượng Thiển Tuyết hoàn toàn mang tư thái xem kịch vui, giống như đang chờ đợi gì đó.

Tầm mắt nhàn nhạt đảo quả trên người Phượng Thiển Tuyết, Phượng Sở Ca cong môi, cười lạnh một tiếng.....

"Tiểu thư, vừa rồi người hạ là độc gì vậy?" Nhận thấy được hàn ý từ trên người Phượng Sở Ca, Tử Lan lên tiếng hỏi.

"Mỹ nhân túy....." Phượng Sở Ca khẽ nheo mắt, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, phun ra ba chữ.

"Mỹ nhân túy? Tiểu thư, thứ kia là....." Tử Lan thốt lên, muốn nói lại thôi, trong thanh âm lộ ra vài phần kinh ngạc, hiển nhiên, nàng không nghĩ tới, tiểu thư lại sẽ hạ độc kia cho Phượng Thiển Tuyết.

Phượng Sở Ca cười khẽ. "Yên tâm, tiểu thư nhà ngươi mới không chủ động hạ loại độc hạ lưu như vậy cho người ta. Chỉ là vừa vặn lấy từ trên chén rượu trả lại cho Phượng Thiển Tuyết thôi...."

Một lời, Tử Lan liền hiểu.

Nguyên lại là vì lý do này.

"Tử Lan a.... Chờ xem kịch vui đi.... Độc này, qua một khắc chung nữa là có thể phát tác rồi." Phượng Sở Ca nói xong, không chút để ý tự châm cho mình một chén rượu.

Bên kia, Phượng Thiển Tuyết vẫn luôn ngồi chờ xem kịch hay của Phượng Sở Ca.

Mỹ nhân túy. Một khi nữ nhân trúng loại độc này, dù có là nữ tử trinh liệt cũng sẽ lập tức biến thành dâm oa đãng phụ.

Nàng đã chờ không kịp muốn xem bộ dáng Phượng Sở Ca mất mặt trước tất cả mọi người......

.

Chương 62: Phượng Thiển Tuyết tịch mịch....

Thế nhưng, ngay khi nàng vẫn còn đang chậm rãi chờ đợi, toàn thân lại đột nhiên nóng lên, càng ngày càng nóng, tầm mắt tựa hồ cũng trở nên mơ hồ....

Phượng Thiển Tuyết lắc đầu, chỉ nghĩ là do bản thân vừa rồi uống hơi nhiều rượu.

Nhưng loại cảm giác nóng nực mãnh liệt này lại từng trận từng trận đánh sâu vào thần trí nàng.

Giờ phút này, toàn thân Phượng Thiển Tuyết giống như bị ngàn vạn con kiến bò lên.

Trong cơ thể, từng trận nhiệt lưu nổi lên.

Bất quá chỉ một lát sau, tầm mắt của nàng đã hoàn toàn mê ly.

Giống như vừa rồi Phượng Thiển Tuyết suy nghĩ, một khi trúng Mỹ nhân túy, hành động của bản thân sẽ hoàn toàn không còn nằm trong sự khống chế của bản thân nữa!!

Phượng Thiển Tuyết hơi híp mắt, hai mắt lộ ra mấy phần mê ly.

Nàng nhịn không được cọ cọ sang bên cạnh, miệng khinh ngâm thành tiếng.

Một thanh âm thân ngâm nhàn nhạt kia ngay lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Cả đám người nhìn lại, ngay lập tức thấy một màn kinh sợ----

Phượng Thiển Tuyết lại đang tự mình thoát quần áo!!

Người của Vân gia nhìn Phượng Thiển Tuyết như vậy, một đám người sắc mặt cực kỳ khó coi!

"Phượng Thiển Tuyết, ngươi đang làm cái gì?" Nhìn Phượng Thiển Tuyết, Vân gia chủ gầm lên.

Nhưng Phượng Thiển Tuyết lúc này đương nhiên không còn nghe được lời nói của Vân gia chủ, chỉ nhất nhất hướng một bên cọ cọ....

Vân gia chủ nổi giận, tiền lên giữ chặt lấy Phượng Thiển Tuyết.

Giống như cảm giác được hơi thở của nam tử, toàn thân Phượng Thiển Tuyết liền nhòa vào trong lòng Vân gia chủ.....

"Tê------" Người xung quang ào ào hít ngược một hơi.

Có người không nhịn được nở nụ cười.

"Xem ra, thật sự giống như lời Phượng Sở Ca nói. Phượng Thiển Tuyết này quả thật rất tịch mịch a....."

Sắc mặt Vân gia chủ lại càng trở nên khó coi.

Hắn mạnh mẽ đánh ra một chưởng, trực tiếp đánh Phượng Thiển Tuyết hôn mê bất tỉnh.....

"Đến cùng là có chuyện gì xảy ra?" Vân gia chủ nhìn Phượng Thiển Tuyết, đáy mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.

Phượng Thiển Tuyết hành động dị thường như vậy, hắn đương nhiên biết chắc chắn nàng ta đã trúng loại độc nào đó rồi.

"Hoàng thượng! Phượng Thiển Tuyết khẳng định là trúng độc. Thỉnh Hoàng thượng cho người tới xem qua." Vân gia chủ mở miệng.

Hiện tại, Phượng Thiển Tuyết đã gả tới Vân gia. Nếu như chuyện ngày hôm nay truyền ra, ít nhiều đều sẽ gây ra tổn hại tới danh dự của toàn bộ Vân gia.

Bất quá..... Nếu trong việc này còn có nguyên nhân khác, mọi chuyện đều bất đồng.

Cung yến hôm nay thật sự không yên ổn. Thiên Khải đế hoàn toàn không ngờ tới, trên yến hội có thể phát sinh nhiều chuyện như vậy.

Đáy lòng tuy có vài phần mất kiên nhẫn, nhưng nghe được lời của Vân gia chủ cũng gật gật đầu.

Hắn phân phó thái giám bên người. "Đi đi, mời Lâm Mộ tới đây---"

Lâm Mộ - chính là Sơ cấp Luyện Đan sư đã đầu nhập vào Hách Liên gia tộc.

Sơ cấp Luyện Đan sư, cấp bậc tuy rằng không cao, nhưng ở trên phiến Đại lục cực kỳ khan hiếm Luyện Đan sư này cũng sẽ được mọi người coi như bảo bối.

Cũng vì nguyên nhân này, ở trong Hách Liên gia tộc, Lâm Mộ trở thành người vô cùng quan trọng.

Thái giám không dám chậm trễ, vội vàng rời đi....

Chỉ trong chốc lát, Lâm Mộ đã trình diện.

"Mau nhìn xem nàng ta xảy ra chuyện gì?" Vừa thấy Lâm Mộ xuất hiện, Vân gia chủ vội vàng nói.

Lâm Mộ tiến lên, nhìn qua hơi thở cùng mạch tượng của Phượng Thiển Tuyết, cuối cùng lên tiếng ---

"Hoàng thượng, Vân gia chủ, nàng ta trúng chính là Mỹ nhân túy...."

"Mỹ nhân túy?" Nghe được ba chữ này, tất cả người ở đây đều biến sắc.

Loại độc dược hạ lưu này, vậy mà lại có thể xuất hiện ở đây.....

"Đang yên ổn lại trúng Mỹ nhân túy.... Xem ra là có người cố tình hãm hại a...." Hách Liên Cẩn Du đứng ở một bên đột nhiên mị mị mắt, nói. "Phượng Sở Ca.... Vừa rồi, chỉ có ngươi kính rượu cho nàng ta. Nói! Có phải ngươi giở trò quỷ hay không?"

.

Chương 63: Gậy ông đập lưng ông mà thôi.

Hách Liên Cẩn Du vừa nói vừa đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn Phượng Sở Ca.

Hắn cho rằng chuyện này là do Phượng Sở Ca gây ra.

Vừa rồi, chỉ có Phượng Sở Ca kính Phượng Thiển Tuyết một ly rượu.

Cũng chỉ có ly rượu kia là cách duy nhất hạ độc!!

"Lâm Mộ, đi qua kiểm tra xem, ly rượu này có phải có độc hay không?"

Lâm Mộ nâng ly rượu, cẩn thận kiểm tra qua một lần, đột nhiên ngẩng đầu lên ----

"Không sai, trong ly rượu này đích thực có Mỹ nhân túy."

"Phượng Sở Ca, nữ nhân ác độc này, bây giờ ngươi còn gì để nói?!!" Hách Liên Cẩn Du lớn tiếng quát lên, đáy mắt một mảnh hèn mọn.

Nhưng nhìn kỹ, không khó để nhận ra đáy mắt hắn hiện lên mấy phần giải hận.

Lời này của Hách Liên Cẩn Du vừa vang lên, tất cả mọi người đều nhìn về phía Phượng Sở Ca.

Nữ nhân ác độc.....

Đối với bốn chữ này, mọi người hiện tại đều tin tưởng không chút nghi ngờ.

Chuyện Phượng Sở Ca hủy đi dung mạo của Thủy Ngọc Nhi mới vừa rồi, hiện tại mọi người vẫn còn nhớ rất rõ ràng.

Phượng Sở Ca xuống tay, thật sự vừa ngoan vừa chuẩn!

Hiện tại, Phượng Thiển Tuyết trúng Mỹ nhân túy, đủ loại dấu hiệu đều cho thấy chuyện này là do Phượng Sở Ca gây nên.

"Thật không nghĩ tới, nàng lại có thể dùng loại độc dược hạ lưu như Mỹ nhân túy..... Thật sự là ti bỉ vô sỉ a!!"

"Còn không phải sao? Dùng Mỹ nhân túy đối phó thân tỷ muội, thật sự không thể tưởng tượng nổi!"

Mấy người bên cạnh đã bắt đầu lên tiếng nghị luận.

Lúc này, sắc mặt Vân gia chủ mới chậm rãi khôi phục lại.

Tình huống trước mắt, nếu như thật sự đem tất cả mọi chuyện đổ lên đầu Phượng Sở Ca, như vậy danh dự của hắn và cả Vân gia đều có thể bảo toàn rồi.....

"Phượng Sở Ca, nàng là thân tỷ tỷ của ngươi, dù ngươi có hận nàng, nhưng sao ngươi có thể dùng loại độc dược này tới hãm hại nàng?" Vân gia chủ phẫn nộ nói.

Phượng Sở Ca vẫn luôn tựa một bên nghe bọn họ bàn tán, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.....

"Chư vị, nói chuyện phải có bằng chứng. Các ngươi dựa vào cái gì đề chứng minh là ta mang Mỹ nhân túy tới hãm hại nàng ta?"

Thấy Phượng Sở Ca vẫn còn phủ nhận, Vân gia chủ lên tiếng. "Không phải là ngươi, chẳng lẽ lại do nàng tự hạ độc chính mình?"

Trước mắt là cơ hội cho Phượng Thiển Tuyết tẩy trắng, vô luận như thế nào, hắn đều không thể bỏ qua.

"Các ngươi làm thế nào biết được không phải là nàng tự hạ độc bản thân?" Phượng Sở Ca tựa trên ghế, hai tay hoành trước ngực, cười lạnh nói.....

"Vị Nhị tỷ tỷ này của ta hiện tại tịch mịch cũng đã lâu. Nói không chừng, thuốc này chính là do nàng cố ý dùng. Bất quá, cũng không thể trách được nàng, ai biết nàng còn trẻ như vậy đã mất phu quân chứ...."

Lời này của Phượng Sở Ca khiến Vân gia chủ tức giận đến mức mặt xanh mét. "Làm sao có thể không phải ngươi?"

"Ta nói, Mỹ nhân túy không phải do ta hạ, chính là không phải do ta hạ!" Phượng Sở Ca mâu quang vi thiểm, ngữ khí biến đổi.

Từ đầu đến cuối, nàng cũng không hề chạm qua độc này, chẳng qua chỉ là dùng linh lực đem số độc trên ly rượu kia gom lại, sau đó ném vào trong ly rượu của Phượng Thiển Tuyết mà thôi......

Gậy ông đập lưng ông.....

Chuyện này, không hề quá đáng!

Nếu như muốn trách, vậy chỉ có thể trách bản thân Phượng Thiển Tuyết thôi.

Nếu nàng không hạ Mỹ nhân túy, tất cả mọi chuyện đều không xảy ra.

"Phượng Sở Ca, ngươi còn dám nói bừa!" Hách Liên Cẩn Du từ một bên đứng lên, tiến tới bên cạnh Vân gia chủ......

Nhìn Hách Liên Cẩn Du, đáy mắt Phượng Sở Ca lóe lên lãnh ý.

Nàng đảo mắt nhìn xung quanh. "Nếu các ngươi đã hoài nghi là có người hạ độc, không bằng hạ lệnh lục soát toàn thân. Chúng ta vẫn luôn ở trong đại sảnh không hề rời đi. Các ngươi tìm .... Đến cùng là ở trên người ai tìm thấy Mỹ nhân túy!"

Mỹ nhân túy, một khi dính phải, dược hiệu sẽ lập tức bắt đầu.

Như thế, chỉ có thể dùng vật chứa.

.

Chương 64: Gả gà gả heo gả chó cũng không gả cho ngươi!

Ngồi phía trên cao, Tô Hoàng hậu nhìn thấy Phượng Sở Ca như vậy, liền thoáng thất thần.....

"Giống.... Thật quá giống....." Nàng khẽ híp mắt, nhẹ thốt lên.

"Hoàng hậu, sao thế?" Thiên Khải đế thấy Tô Hoàng hậu có chút khác thường, quay đầu hỏi.

Lúc này, Tô Hoàng hậu mới hồi thần, nhẹ lắc đầu. "Không có gì."

Lại đưa mắt nhìn Phượng Sở Ca, Tô Hoàng hậu nói. "Đề nghị này của Sở Ca không sai. Mọi người trước hết đừng đoán lung tung......"

Thiên Khải đế nghe vậy, cuối cùng gật đầu. "Đã như vậy..... Soát người đi!"

Thiên Khải đế vừa nói, quay sang bên phân phó xuống.

Một lát sau, vài thị nữ cùng thị vệ tiến lên, phân biệt thay từng người kiểm tra.

Phượng Sở Ca cùng A Trần đều không tránh được, tất cả đều bị tra.

Nhưng lục soát qua, ngay cả bóng dáng cái chai cũng chưa nhìn thấy.

Trên người không có, xung quanh, lại càng không có.

"Phượng Sở Ca.... Nhất định là ngươi đã đem cái chai giấu tới nơi khác rồi." Hách Liên Cẩn Du vẫn nhất quyết không buông tha, lên tiếng.

"Tam Vương gia, ngươi thật đúng là sốt ruột phá án a....." Phượng Sở Ca ý vị thâm trường nhìn Hách Liên Cẩn Du.

Nàng vậy mà không phát hiện ra, Hách Liên Cẩn Du thế nhưng nóng vội muốn bức tử nàng như vậy a!

Trong ánh mắt, lộ ra mấy phần trào phúng.

Ánh mắt lạnh lẽo như băng kia, khiến toàn bộ thân mình Hách Liên Cẩn Du như bị tạt một chậu nước lạnh, từ bên trong phát ra từng đọt hàn ý.

Loại cảm giác này dũ phát mãnh liệt, mãi cho đến khi Phượng Sở Ca dời ánh mắt đi....

Phượng Sở Ca khẽ nhíu mi, mở miệng nói. "Chúng ta đều đã bị lục soát qua rồi.... Nhị tỷ tỷ có phải cũng nên kiểm tra không? Tuy nàng trúng Mỹ nhân túy, nhưng nếu chỉ có mình nnagf là không bị lục soát, vậy cũng quá không công bằng rồi......"

Từ lúc thấy trên người Phượng Sở Ca không tìm ra cái gì, Tô Hoàng hậu liền thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Lúc này, lại nghe được lời Phượng Sở Ca, cũng không miễn cưỡng gật đầu. "Đúng vậy....."

Nói xong, Tô Hoàng hậu phân phó một thị nữ. "Cũng đi kiểm tra Phượng Nhị tiểu thư một lần xem....."

Thị nữ kia tuân mệnh, tiến lên bắt đầu tìm trên người Phượng Thiển Tuyết.

Đột nhiên, thị nữ kia hơi ngừng một chút, sau đó, từ trong ngực Phượng Thiển Tuyết lấy ra một bình sứ nho nhỏ màu trắng.

"Hoàng thượng, Hoàng hậu..... Nô tì tìm được thứ này....."

"Lâm Mộ....." Tô Hoàng hậu mở miệng.

Lâm Mộ nghe thấy, tiến lên phía trước đón lấy cái chai.

Mở bình, vừa khẽ ngửi một chút, Lâm Mộ vội vàng khép nắp bình lại, thần sắc có chút không thoải mái. "Không sai.... Chính là nó....."

Lời này vừa dứt, toàn trường ồ lên -----

Mỹ nhân túy, vậy mà lại tìm được ở trên người Phượng Thiển Tuyết!!

Thần sắc Hách Liên Cẩn Du cũng biến đổi liên tục.

Ban đầu, hắn chắc chắn chuyện này là do Phượng Sở Ca gây ra, hiện tại, Mỹ nhân túy lại được tìm thấy ở trên người Phượng Thiển Tuyết, đây không thể nghi ngờ chính là đánh thẳng lên mặt hắn.

Hách Liên Cẩn Du tức giận, đột nhiên nâng mắt nhìn về phía Phượng Sở Ca. "Nhất định là ngươi đem cái chai kia giấu trên người Phượng Thiển Tuyết...."

Phượng Sở Ca đứng dậy, một đôi mắt tràn ngập hàn ý.

Đôi môi đỏ mọng khẽ cong, Phượng Sở Ca cười lạnh. "Tam Vương gia, ngươi là chính mắt nhìn thấy được ta làm chuyện đó sao? nếu không phải, vậy không cần khẳng định chắc chắn như vậy đâu!"

Nói xong, độ cong trên môi nàng càng thêm sâu. "Ta không biết Tam Vương gia ngươi vì sao lại vu hãm ta. Thế nhưng..... Nếu như ngươi vì không muốn cưới ta mới nói nhiều như vậy, vậy Phượng Sở Ca ta liền ở tại đây nói rõ cho ngươi! Phượng Sở Ca ta, gả cho gà, gả cho heo, gả cho chó, cũng tuyệt đối sẽ không gả cho ngươi!!"

.

Chương 65: Tự mình hạ dược?

Gả gà gả heo gả chó cũng không gả cho hắn? Lời này... chẳng phải đang nói hắn ngay cả heo chó cũng không bằng sao?

Sắc mặt Hách Liên Cẩn Du lạnh lẽo. "Phượng Sở Ca, không phải ngươi còn có thể là ai?"

Phượng Sở Ca trợn mắt. "Ta thấy là ngươi a! Nói không chừng, chính là Tam Vương gia ngươi thừa lúc mọi người không để ý liền hạ Mỹ nhân túy a...."

Hách Liên Cẩn Du hoàn toàn không nghĩ tới Phượng Sở Ca sẽ trả đũa, hàm răng cắn chặt. "Phượng Sở Ca, ngươi dám nói bừa---"

"Vương gia đang nổi giận sao? Ta có thể lý giải là ngươi đang thẹn quá thành giận không?"

"Ngươi....." Hách Liên Cẩn Du tức gần chết, hắn còn muốn nói thêm gì đó, Thiên Khải đế nhu nhu thái dương, vẫy vẫy tay.....

"Được rồi.... Đừng ầm ĩ nữa." Nói xong, nhìn sang Lâm Mộ vẫn đứng một bên. "Lâm Mộ, có phát hiện gì không?"

"Hoàng thượng.... Trên tay vị cô nương này có dính một chút Mỹ nhân túy. Thần cho rằng.... Mỹ nhân túy đích thực đã từng qua tay nàng."

Hai mắt Thiên Khải đế híp lại.....

"Nói như vậy, độc này, chính là do nàng hạ?"

"Bẩm Hoàng thượng, hiện tại xem ra, không bài trừ khả năng này...." Lâm Mộ cúi đầu, nhàn nhạt nói.

Lời vừa hết, xung quanh lại ồ lên ----

Mỹ nhân túy này, vậy mà lại thật sự do nàng ta hạ?

Vậy.....

Nghĩ tới đây, người của Dung gia cùng với đám nha hoàn thị vệ xung quanh đều không nhịn được nở nụ cười.

Vân gia chủ tức đến mặt đỏ bừng, hắn vạn vạn không nghĩ tới, Phượng Thiển Tuyết lại thực sự làm ra chuyện này!

Hiện tại, Phượng Thiển Tuyết đã gả vào Vân gia, thì chính là người của Vân gia!

Phượng gia suy tàn, hiện tại lại gây ra chuyện như vậy, danh dự hao tổn sẽ là Vân gia!!

Thiên Khải đế cũng không nghĩ tới sự tình lại là như vậy, hắn có chút mất tự nhiên giật giật môi.

"Đây.... Thật sự là không thể tưởng tượng nổi a....."

"Hoàng thượng, kỳ thực chuyện này cũng không phải quá khó hiểu." Dung gia chủ vẫn luôn ngồi một bên xem náo nhiệt bỗng cất tiếng. "Có lẽ do Vân gia Nhị thiếu gia phát sinh chuyện ngoài ý muốn, Nhị thiếu phu nhân không chịu nổi đả kích như vậy, tinh thần có chút thất thường mới có thể làm ra chuyện này......"

Một câu này, vô hình trung chứng thực chuyện Phượng Thiển Tuyết tự bỏ thuốc chính mình.

Nghe được lời của Dung gia chủ, Thiên Khải đế nhíu mày, giống như đang suy nghĩ sâu xa lắm, thật lâu sau mới gật gật đầu. "Ân, có lý!"

Dung gia chủ nhịn không được cười lên hai tiếng, vừa quay đầu, đã thấy Vân gia chủ đang trừng mắt giận dữ nhìn hắn ---

"Họ Dung, ngươi dám bỏ đá xuống giếng? Ta cho ngươi biết, cho dù xảy ra chuyện như vậy, Dung gia ngươi vẫn kém Vân gia ta. Triệt Nhi của ta hiện tại đang học trong lớp Cao cấp ở Vân Thiên học viện, nữ nhi cũng đã ở lớp Trung cấp..... Còn nhi nữ của ngươi? Tuy đã tiến nhập Vân Thiên học viện, nhưng vẫn còn đang ở lớp Sơ cấp nhất!!"

Nhắc tới nhi tử Vân Thiên Triệt của mình, thần sắc Vân gia chủ mới thoáng hoàn hoãn lại, đáy mắt lộ ra mấy phần tự hào.

Vân gia có hai vị thiếu gia.

Nhị thiếu gia là ngốc tử, không sai, nhưng Đại thiếu gia Vân Thiên Triệt chính là thiên tài chỉ có thể ngộ mà không thể cầu trong toàn bộ Thiên Khải, thậm chí là toàn bộ Đại lục.

Năm năm trước, Vân Thiên Triệt tiến nhập Vân Thiên học viện, hơn nữa, ở trong học viện có biểu hiện cực kì xuất sắc. Chỉ trong năm năm thời gian ngắn ngủi, hắn liền từ lớp Sơ cấp nhất tiến vào lớp Cao cấp nhất.

Không chỉ như vậy, trên bảng Mỹ nam của Đại lục, Vân Thiên Triệt đứng ở vị trí thứ hai!

Lúc này, xúi quẩy vừa gặp phải giống như hoàn toàn biến mất, Vân gia chủ vênh váo tự đắc nhìn Dung gia chủ.

.

Chương 66: Nén giận là ngốc X?

Chỉ cần nghĩ đến nhi tử Vân Thiên Triệt này, Vân gia chủ liền thấy toàn thân thần thanh khí sảng.

Chính là cái gọi là đứng lâu lưng không đau, chân không mỏi. Toàn bộ tức giận vừa rồi, tất cả đều biến mất hết.....

Khóe miệng Dung gia chủ giật giật, còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói ra.

Nhắc tới tiểu bối trong các Đại thế gia, người ưu tú nhất đích xác thuộc về Vân gia.

Trên toàn bộ Vân Thiên Đại lục, Vân Thiên Triệt vẫn luôn là nhân vật phong vân. Điểm này, ai cũng không thể phủ nhận!

Dung gia của hắn tuy cũng có hai người tiến nhập Vân Thiên học viện, nhưng thực lực của hai người kia hoàn toàn không thể so với người của Vân gia.

Hai người kia của Dung gia, một tiến vào đã hai năm, một tiến vào một năm, lâu như vậy nhưng vẫn như trước ở trong lớp kém nhất......

Giữa các đại thế gia vẫn luôn luôn có so sánh.

Tiểu bối trong thế gia, chính là đại diện cho tiềm lực phát triển trong tương lai.

Chỉ riêng điểm này thôi, Dung gia thật sự không so được với Vân gia.

Nhìn sắc mặt Dung gia chủ vừa rồi còn đang rất hả hê, lúc này lại suy sụp xuống, Vân gia chủ không khỏi hừ lạnh một tiếng.

"Được rồi, được rồi..... Chuyện xảy ra hôm nay có chút quá đáng..... Mọi người đều ngồi xuống đi..... Đừng so đo nữa....." Thiên Khải đế nhu nhu trán, cảm thấy có chút đau đầu.

Ai có thể tưởng tượng được, cung yến hôm nay lại xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn như thế?

Nghe Thiên Khải đế nói vậy, cả đám người cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Tất cả đều an phận thủ thường, dùng một chút đồ ăn trước mặt mình, không ai dám nói nhiều một câu.

Sợ phong thủy luân chuyển, cái vận xấu này liền liên lụy tới trên người bản thân.

Hách Liên Cẩn Du vừa rồi ăn một cục tức lớn ở chỗ Phượng Sở Ca, lúc này, gương mặt âm ngoan quay trở lại vị trí của bản thân.

Hăn hơi nâng mắt, nhìn Phượng Sở Ca vẫn bình tĩnh lạnh nhạt ngồi một bên như trước, đáy mắt lóe lên mấy phần hàn ý ----

Cho tới bây giờ, chưa có một ai dám làm không cho hắn mặt mũi ở trước mặt nhiều người như vậy!

Phượng Sở Ca này là người thứ nhất!

"Tam Hoàng huynh, như thế nào? Vị Phượng gia tiểu thư này thật sự diệu nhân đi?" Bên cạnh truyền đến một tiếng cười nhạt.

"Hừ---" Hách Liên Cẩn Du cười lạnh. "Một nữ nhân ác độc, cũng chỉ có chút công phu mèo ba chân này thôi!"

Hách Liên Tử Hiên tự châm một ly trà, ngón tay thon dài vuốt ve cái ly, ý châm biếm dưới đáy mắt lại càng sâu.

Hắn tuyệt đối sẽ không nói cho Hách Liên Cẩn Du, Phượng Sở Ca này, kỳ thực là một vị Trung cấp Luyện Đan sư đâu!!

Bất quá, không biết khi Hách Liên Cẩn Du biết được sự thật này sẽ có loại biểu cảm nào đây.......

...........

Cung yến rốt cuộc cũng tới hồi kết. Mọi người cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.

Thiên Khải đế vừa tuyên bố yến hội kết thúc, ngoài Vân gia cùng Dung gia, tất cả mọi người đều ào ào chạy mất, hoàn toàn không dám lưu lại nơi này, sợ sẽ lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Cũng không thể trách bọn họ được. Chuyện ngoài ý muốn phát sinh ngày hôm nay thật sự quá nhiều.........

Phượng Sở Ca vừa muốn cáo lui, Tô Hoàng hậu lại lên tiếng gọi nàng.

"Hoàng hậu, người còn có chuyện gì sao?" Phượng Sở Ca hỏi.

Tô Hoàng hậu từ trên ghế cao bước xuống, đi tới trước mặt Phượng Sở Ca, nàng nâng tay, gắt gao lôi kéo tay Phượng Sở Ca.......

"Sở Ca a.... Hài tử Cẩn Du kia cũng không có ý xấu, ngươi không cần đặt lời nói của hắn ở trong lòng......"

Chân mày của Phượng Sở Ca khẽ nhíu, nhìn thấy ánh mắt kia của Tô Hoàng hậu, cuối cùng cũng gật đầu. "Ta sẽ không chủ động khiến hắn khó xử."

Nàng sẽ không chủ động đi khiêu khích người khác.

Nhưng..... Nếu như đối phương tự mình đưa tới cửa, nàng tuyệt đối sẽ không khách khí đánh trở về!

Bị ủy khuất còn muốn nén giận, đó là ngốc X!!!

.

Chương 67: Trên đường gặp nạn.

Tô Hoàng hậu sao lại không hiểu ẩn ý trong lời nói của Phượng Sở Ca?

Tính cách của Hách Liên Cẩn Du, Tô Hoàng hậu vẫn rất rõ ràng.

Kỳ thực, bản tính hán không xấu, chỉ là làm người quá ngoan cố, một khi hắn đã nhận định chuyện gì đó, hắn nhất định sẽ cùng đối phương cãi lý tới cùng.

Giống như hiện tại, hắn nhận định Phượng Sở Ca không phải là người tốt.......

Nghĩ tới đây, Tô Hoàng hậu thở dài. "Thật đáng tiếc, Cẩn Du thật không tinh mắt a....."

Thật lâu sau, Tô Hoàng hậu mới buông tay Phượng Sở Ca. "Hôm nay ngươi cũng đã mệt mỏi rồi, về nghỉ ngơi trước đi..... Phải nhớ chiếu cố bản thân thật tốt, sau này nếu gặp phải chuyện gì khó khăn thì tới tìm cữu nương....... Năm đó, cữu nương và mẫu thân ngươi là hảo bằng hữu a."

Nhắc tới Kiến Đức Công chúa của năm đó, Tô Hoàng hậu hơi ngừng lại....

Phượng Sở Ca không bỏ sót tia tiếc hận chợt lóe mầ qua trong mắt nàng.....

Trong trí nhớ của nàng, mẫu thân của thân thể này chưa từng vui vẻ, cả ngày đều buồn bực không vui, cuối cùng u uất thành bệnh, tiếc hận mà chết.

Bên tai lại vang lên tiếng thở dài của Tô Hoàng hậu. "Ta cũng không lưu ngươi lại nữa, sau này tiến cung nhiều một chút, theo bồi ta..... Được không?"

Phượng Sở Ca cười cười gật đầu. "Sẽ. Có cơ hội, Sở Ca nhất định sẽ thường xuyên tới....."

Lại khách sáo thêm vài câu, Phượng Sở Ca lúc này mới xuất cung.

Vẫn là chiếc xe ngựa lúc tới.

Tử Lan ở bên ngoài đánh xe, bên trong, Phượng Sở Ca cùng A Trần ngồi một bên.

Dọc theo đường đi, A Trần liền một câu cũng không nói.

"Tiểu Trần Trần, ngươi sao vậy? Sẽ không phải là lúc ở trên cung yến bị huyết tinh làm sợ hãi chứ?" Lúc này, Phượng Sở Ca mới nhớ tới chuyện xảy ra trên yến hội......

Ách..... Hình như đều là chuyện thiếu nhi không nên xem a.....

Lúc này, A Trần mới chậm rãi mở mắt.

"Nữ nhân, ta sẽ không để ngươi phải gả heo gả chó......"

Thời điểm nói lời này, trong đôi mắt to tròn kia tràn ngập ánh sao lấp lánh, lộng lẫy.

Phượng Sở Ca nghẹn......

Nàng chỉ là thuận miệng nói một câu thôi, vậy mà tiểu quỷ này lại để ở trong lòng?

Thế nhưng, vừa cúi đầu, nhìn thấy trong đáy mắt A Trần tràn đầy ánh sáng kiên định, đáy lòng Phượng Sở Ca lại nổi lên mấy phần lo lắng.

Đôi môi đỏ mọng khẽ cong, Phượng Sở Ca khe khẽ xoa đầu A Trần. "Tiểu quỷ, mượn cát ngôn của ngươi!"

A Trần cúi đầu xuống..... Đáy mắt có mấy phần sáng rỡ.

Chung quy sẽ có một ngày, Phượng Sở Ca sẽ biết, hắn... không phải tiểu hài tử........

Xe ngựa tiếp tục tiến về hướng Nam.

Trong khu rừng cách Phượng phủ không xa, Phượng Sở Ca vốn vẫn nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở mắt.

Xung quanh, gió lớn nổi lên, lá cây ào ào bay loạn.

Trong tiếng xào xạc, từng đạo hơi thở khác thường truyền tới......

Đáy mắt nàng lóe lên hàn ý.

Loại hơi thở này, nàng đã quá quen thuộc.

Đó là.....

Sát ý!!

Giờ phút này, A Trần cũng đã nhận ra sự khác thường bên ngoài, mở mắt, hai tay ôm lấy Nhục Đoàn.

"Nữ nhân, có phiền toái tới tìm ngươi....."

Thanh âm của A Trần mới vừa dứt, xung quanh liền vang lên từng đợt thanh âm cây cối đổ gãy.....

Chính trong một khắc này, quanh thân, vô số khí tức cường đại hướng thẳng về phía xe ngựa.

Đồng tử Phượng Sở Ca co rụt lại.

Nàng đưa tay, đem A Trần ôm vào lòng.

Ngay khi mấy đạo khí lưu tiếp cận xe ngựa, một tiếng nổ lớn vang lên, Phượng Sở Ca ôm A Trần phá xe lao ra.

Tử Lan cũng theo sát phía sau, lắc mình sang một bên.......

Đợi bọn họ ổn định thân hình, mới phát hiện, lúc này xe ngựa của bọn họ đang bị đại hỏa hừng hực thiêu đốt hầu như không còn.

Phượng Sở Ca đứng ở một bên, hai mắt hơn nheo lại, nhìn một loạt thân ảnh màu đen cách đó không xa......

.

Chương 68: Tiểu sửu nhảy nhót....

Đáy mắt lóe lên vô tận hàn ý.

Phượng Sở Ca nhìn bọn họ, cười lạnh -----

"Là ai vậy a? Đại thủ bút như vậy, kinh động tới cả người của Diêm Vương điện a......."

Mấy hắc y nhân đang dàn hàng mà đứng kia nghe được lời nói của Phượng Sở Ca, trong mắt không che giấu được kinh ngạc.

Nữ nhân này vậy mà lại biết bọn họ tới từ Diêm Vương điện?!!

Diêm Vương điện, tổ chức sát thủ xếp thứ hai tại Thiên Khải, tuy so ra kém Phong Nguyệt lâu mới quật khởi mấy năm gần đây, nhưng bên ngoài vẫn luôn truyền miệng -----

"Diêm Vương muốn ngươi chết canh ba, ngươi tuyệt đối không sống được đến canh năm."

Chừng đó cũng đủ thể hiện được địa vị của Diêm Vương các trên giang hồ!.

Thế nhưng, thanh danh Diêm Vương các dù lớn đến đâu, người có thể liếc mắt đã nhận ra bọn họ cũng chỉ có vài người!

Phượng Sở Ca trong một chốc đã nhìn ra lai lịch của bọn họ, chuyện này thật sự khiến bọn họ giật mình không nhẹ.

Mấy người kia liếc nhau, cho dù có kinh ngạc nhưng cũng không nhiều lời, chỉ đột ngột xuất thủ đánh về phía Phượng Sở Ca.

Năm hắc y nhân, thực lực của mỗi người bọn họ đều ở Linh Sư, thậm chí là Linh Tông kỳ.

Lúc này, quanh thân bọn họ nổi lên từng đạo khí lưu cường đại.

Nhìn đối phương đang súc thế chuẩn bị công kích, Phượng Sở Ca mị mị hai mắt.

Nàng đột nhiên lên tiếng -----

"Tử Lan, chiếu cố A Trần, mấy tiểu sửu nhảy nhót này giao cho ta! A... Phải rồi, chút nữa nhớ che mắt A Trần lại......"

Dứt lời, tay áo phất nhẹ, cả thân hình Phượng Sở Ca lao nhanh về phía trước.......

Xung quanh chỉ còn lại tiếng gió thổi, tiếng lá cây rơi cùng với thanh âm từng dòng khí xẹt qua.

Đạo thân ảnh bạch sắc từ giữa không trung bay qua, lao về phía năm hắc y nhân kia.

Quanh thân nàng đột nhiên tản ra một đạo khí tức cực kỳ cường đại, ép năm người kia tới mức không thở nổi.

Năm hắc y nhân chủ động công kích Phượng Sở Ca bị khí tức này ép lui thẳng về phía sau.

Đợi tới khi mọi thứ yên lặng trở lại, lá cây đã phủ một lớp dày trên mặt đất.

Lúc này, năm người kia mới ổn định lại được thân thể......

Bọn họ lại một lần nữa liếc nhìn nhau, không hề khó khăn mà nhìn rõ khiếp sợ trong mắt!!

Ngày đó, thời điểm Phượng Triêu Dương tìm tới bọn họ cũng chỉ nói bên người Phượng Sở Ca có một nha hoàn thực lực cường đại, những thứ khác đều không có uy hiếp.

Du sao, trong mắt người đời, Phượng Sở Ca vẫn luôn là một phế vật!!

Nhưng tình huống trước mắt này, hoàn toàn không phải như vậy a.

Thực lực Phượng Sở Ca vừa bộc phát ra đã hoàn toàn vượt lên cảnh giới Linh Sư. Nếu như bọn họ đoán không sai, thực lực của nàng đã bước vào cảnh giới Linh Tông, thậm chí còn trên cả Linh Tông!!

Phượng Sở Ca lơ lửng giữa không trung, hai tay vòng trước ngực, từ trên cao nhìn xuống đám người.

Mấy ngày nay, đây là lần đầu tiên nàng hiển lộ thực lực chân chính của bản thân trước mặt người ngoài.

Không vì gì khác, chỉ vì hiện tại trong mắt nàng, năm người trước mắt chẳng qua chỉ là năm cỗ thi thể mà thôi!!

Gió lướt qua, thổi bay mái tóc đen của nàng.

Người một thân bạch y ở giữa không trung kia, dung nhan thanh lãnh không có một tia cảm xúc.

Ánh mắt của nàng rất lạnh, cái loại lạnh lẽo kia thật giống như người chết.......

Dưới ánh mắt đầy hàn ý kia, lần đầu tiên, năm hắc y nhân cảm nhận được sự sợ hãi.......

không sai, chính là sợ hãi.

Ánh mắt Phượng Sở Ca quá mức lạnh lẽo.

Cho tới bây giừ, bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo tới như thế.

Giống như..... Tu La đén từ luyện ngục, khiến cho người ta sinh ra hàn ý từ trong xương........

Lần đầu tiên, bọn họ nổi lên ý niệm chạy trốn trong đầu.

Nhưng ngay lúc này, cánh tay Phượng Sở Ca lại nâng lên.

Khí lưu cường đại hóa thành lợi nhận phóng thẳng về hướng năm người.....

---------

.

Chương 69: Muốn diệt Phượng gia.

Một cảm giác áp bách đáng sợ đập thẳng vào mặt, thậm chí khiến cho năm người bọn họ có chút hít thở không thông.

Gió mạnh lướt qua, che đi tầm mắt bọn họ.

Cũng chính trong thời khắc này, một đạo khí nhận cường đại lao thẳng về phía họ.

Không đợi bọn họ kịp phản ứng lại, khí nhận đã nhanh chóng lướt qua cơ thể ------

"A!!"

Trong khu rừng yên tính, đột nhiên vọng ra tiếng kêu thảm thiết.

Trong nháy mắt, toàn bộ khu rừng lại một lần nữa khôi phục bộ dáng yên tĩnh ban đầu.

Mùi máu tươi dày đặc bốn phía.

Năm hắc y nhân vừa rồi còn đang sống, hiện tại đều bị chặt đứt ngang hông, chết không thể chết lại nữa.

Phượng Sở Ca đứng cách đó không xa, lạnh lùng nhìn tất cả, bạc thần gợi lên một độ cong quỷ dị -----

"Đã nói rồi..... chỉ là đám tiểu sửu nhảy nhót thôi....."

Nàng vỗ vỗ hai tay, xoay người liền thấy A Trần đang đứng cách đó không xa nhìn chằm chằm về phía nàng.....

Chân mày Phượng Sở Ca nhíu chặt lại, bước về phía trước che kín hai mắt A Trần........

"Tiểu hài tử không nên xem a không nên xem....."

A Trần né khỏi tay Phượng Sở Ca, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Phượng Sở Ca. "Nữ nhân, sau này, ta tuyệt đối sẽ không để hai tay ngươi lây dính nhiều máu tươi như vậy......"

Đáy lòng Phượng Sở Ca ấm áp.

Nàng phát hiện, tiểu quỷ này có cái miệng thực ngọt, đôi lúc sẽ nói một ít lời hay khiến tim nàng ấm áp.

Nhưng mà..... suy cho cùng hắn vẫn chỉ là một tiểu hài tử......

Phượng Sở Ca khẽ thở dài. "Được rồi, đi thôi, chúng ta trở về......"

"Tiểu thư....." Tử Lan đi theo một bên. "Tiểu thư, A Trần thiếu gia không cho phép ta chạm vào hắn, cho nên ta không thể che mắt hắn đi, lại để cho hắn phải nhìn tình huống huyết tinh như vậy......

"Không sao...... Tiểu Trần Trần cũng không phải đữa nhỏ bình thường....." Khóe môi Phượng Sở Ca khẽ cong.

"Nhưng mà, tiểu thư, người giết mấy người kia như vậy, sao không lưu lại ép hỏi xem ai là người thuê bọn họ tới giết người?"

Phượng Sở Ca cười lạnh. "Còn cần phải hỏi sao? Trừ một nhà Phượng Triêu Dương kia còn có thể có ai nữa?"

Hiện tại, người nàng đắc tội cũng chỉ có đám người Phượng gia, Thủy gia.... còn có Hách Liên Cẩn Du.

Người của Thủy gia vừa mới từ yến hội quay về, lúc này có lẽ còn đang luống cuống vì thương thế của Thủy Ngọc Nhi cùng Thủy gia chủ, sao còn có thời gian rảnh để đi thuê sát thủ?

Hách Liên Cẩn Du này, tuy làm người chẳng ra sao, nhưng Phượng Sở Ca lại tin tưởng, hắn còn chưa có bỉ ổi đến mức này.

Như vậy, tính ra cũng chỉ còn Phượng gia........

"Phượng gia này đã nghèo thành như vậy rồi còn không học được chút nào sao?" Tử Lan giậm chân. "Còn dám thuê đám sát thủ này tới, thật sự quá phận! Tiểu thư, chúng ta phải cho bọn họ chút nhan sắc để nhìn, tuyệt đối không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được!!"

Phượng Sở Ca nheo mắt -----

Đương nhiên không thể buông tha cho đám người Phượng Triêu Dương.......

Nếu chuyện này cứ dễ dàng cho qua như vậy, nàng cũng sẽ không phải Phượng Sở Ca!!

Đáy mắt lóe lên hàn quang, khóe môi Phượng Sở Ca nhếch lên một độ cong quỷ dị.

Quay đầu nhìn về phía Tử Lan. "Tử Lan, ngươi đã theo ta lâu như vậy, ta liền đưa cho ngươi một tổ chức sát thủ để chơi đùa a......."

Tử Lan cả kinh, nhưng cũng nhanh chóng hiểu được lời của nàng.

Trên mặt Tử Lan hơi lộ chút kinh ngạc, sau đó cũng nở nụ cười......

Với tính tình của tiểu thư, đương nhiên không có khả năng buông tha cho Diêm Vương điện!!

"Tiểu thư muốn thôn tính Diêm Vương điện?"

Phượng Sở Ca không nói, độ cong trên môi nàng càng lúc càng sâu.

Nhìn nhìn xung quanh, Phượng Sở Ca khẽ than. "Đáng tiếc, không có xe ngựa, chúng ta cũng chỉ có thể tự mình đi về thôi. Bất quá, tự mình đi một chút cũng tốt, coi như rèn luyện thân thể a......"

.

Chương 70: Tiêu Dao Hổi Xuân tán.

Không có xe ngựa, ba người liền một đường đi bộ trở về.

Cũng may, khoảng cách từ nơi này tời Phượng phủ cũng không quá xa, ba người một đường vừa đi vừa nghỉ, cũng không khác du sơn ngoạn thủy bao nhiêu.

Rời khỏi rừng cây, tới chợ.

Chợ trong Thiên Khải kinh đô thật sự náo nhiệt.

Trên đường đi, A Trần nhịn không được kinh ngạc nhìn bốn phía.

Hắn còn chưa bao giờ nhìn qua nơi này của Thiên Khải.

Lúc trước bị thương, bị đuổi giết, chạy tới nơi này liền bị Phượng Sở Ca nhặt về, căn bản là không có cơ hội nhìn qua mấy thứ này.

Bọn họ vẫn tiếp tục đi về phía trước.

Đột nhiên, trong một hẻm nhỏ, có một người từ phía trước lao thẳng về phía A Trần.

"Lão nhân gia, ngươi không sao chứ?" A Trần lên tiếng.

Đây là một lão giả đầu tóc hoa râm, quần áo tả tơi, trên tay còn chống quải trượng, thân hình còn hơi lắc lư.

Lão giả hơi ngẩng đầu, trên khuôn mặt tràn đầy tro bụi, chỉ để lộ ra một đôi đồng tử tràn đầy ánh sáng.

Hắn cười cười lắc đầu. "Không sao..... không sao......"

"Không sao là tốt rồi!"

"Lão nhân gia, ngài lớn tuổi rồi, đi cẩn thận một chút!" A Trần nói.

Sau đó, hắn nhìn Phượng Sở Ca. "Chúng ta đi thôi....."

Ngay tại lúc bọn họ muốn đi, lão giả phía sau đột nhiên xoay người lại -----

"Tiểu tử, ta nhìn ngươi cốt cách kỳ nhiên, thiên tư trác tuyệt, ta có một bình đan dược bán cho ngươi, được không?"

Giờ phút này, thanh âm của hắn trong trẻo vô cùng, hoàn toàn tương phản với thân hình run rẩy lay động kia......

Thời điểm nghe được câu này, bước chân Phượng Sở Ca liền dừng lại.

Lão giả kia đuổi tới, từ trong lòng lấy ra một cái tiểu bình. "Đan dược này cũng không quá quý giá, chỉ mười lượng ngân tử thôi......"

Phượng Sở Ca quay đầu, nhìn chằm chằm lão giả.

Nàng nhíu nhíu mi, từ trong ngực lấy ra một trang giấy. "Lão nhân gia, ta nhìn ngươi cốt cách kỳ nhiên, chình là kỳ tài luyện võ, hòa bình cùng chính nghĩa tương lai của thế giới liền giao cho ngươi! Ta có một bản <Như Lai Thần Chưởng>, giá gốc hai mươi lượng, hiện tại chỉ tính cho ngươi mười lượng, ngươi có muốn không?"

Lão giả ngẩng đầu nhìn Phượng Sở Ca. "Ta đang nói thật......"

"Nga~ Ta cũng đang nói thật a, ngươi muốn sao?" Phượng Sở Ca vẫy vẫy trang giấy trong tay, nói.

Lão giả kia không nghĩ tới Phượng Sở Ca lại nói như vậy, trong lúc nhất thời kinh ngạc đứng một bên.

Thấy vậy, Phượng Sở Ca thu lại trang giấy, vỗ vỗ tay. "Đi thôi, về nhà!"

A Trần cùng Tử Lan đều không để ý đến lão giả, chỉ cho rằng hắn là kẻ chặn đường lừa đảo thôi.

Ngay khi bọn họ tính toán rời đi, lão giả phía sau lại đột nhiên mở miệng ------

"Đan dược này của ta a..... chính là có chút công năng đặc biệt, có thể giải Tiêu Dao Hồi Xuân tán....."

Thân hình nho nhỏ của A Trần mạnh mẽ khựng lại.

Tiêu Dao Hồi Xuân tán......

Lại là Tiêu Dao Hồi Xuân tán......

Hắn quay đầu, đáy mắt nhiều thêm mấy phần hồ nghi. "Lão nhân gia, ngài là......?"

Hắn cẩn thận đánh giá lão giả, nhưng tạo hình của lão quá mức......, cả khuôn mặt tối đen, căn bản nhìn không được diện mạo vốn có của hắn.

Lão giả lắc lắc đầu. "Vậy ngươi có muốn hay không? Không cần ta liền bán cho người khác......"

"Muốn!" A Trần không chút do dự gật đầu.

Loại độc trên người hắn chính là Tiêu Dao Hồi Xuân tán.

Tuy không rõ lời của lão giả này là thật hay giả, nhưng mà, hắn cố tình nhắc tới Tiêu Dao Hồi Xuân tán như vậy, nhất định không phải trùng hợp.

Hơn nữa, người biết tới Tiêu Dao Hồi Xuân tán rất ít, loại độc dược này, chỉ ở Thiên Địa phủ mới có.....

--------

P/S: Gần hai tháng mới up .... thật xin lỗi mọi người @@! Dạo này quá bận, lap còn giả chết .....

tóm lại một lời khó nói hết!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro