Chương 71 - 80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ẩn Nguyệt Tử: Merry Chritsmas!

May mà làm kịp, cho nên hôm nay mọi người có quá giáng sinh rồi ~~

P/S: Bình luận nhặt sạn và NÉM SAO để chủ nhà có thêm động lực nhé!!

.

Chương 71: Bán "Manh" đáng xấu hổ a a a a.....

Vừa nghĩ tới đây, đáy mắt A Trần lộ ra vài phần khác thường.....

"Rốt cuộc ngươi là ai?"

Lão giả kia cũng không nhiều lời, chỉ nâng tay lắc lắc tiểu bình.

A Trần thấy vậy, quay đầu. "Nữ nhân, cho ta mười lượng."

Phượng Sở Ca bước lên phía trước, đưa mắt đánh giá lão giả lôi thôi kia một lượt, khẽ cau mày.

Người này, nhìn thế nào cũng không thấy giống người tử tế a?

Trên đời nào có chuyện trùng hợp như vậy?

"Tiểu Trần Trần a.... Cẩn thận coi chừng hắn là kẻ lừa đảo a....."

A Trần hạ mắt. "Hắn không phải kẻ lừa gạt."

Thấy A Trần kiên trì, Phượng Sở Ca khẽ lắc đầu, cũng được, chỉ là mười lượng ngân tử thôi.

Cũng không thể chỉ vì mười lượng ngân tử này mà khiến tâm linh của một hài tử yếu ớt bị tổn thương đi........

Có vài chuyện, sau này lại nói với hắn cũng được.

"Tử Lan, lấy mười lượng ra đây."

Ban đầu, Tử Lan còn có chút không vừa ý, nàng cũng cho rằng lão giả kia là kẻ lừa đảo.

Đưa tiền cho kẻ lừa đảo này, chẳng bằng đưa cho người thực sự gặp khó khăn.

Nhưng tiểu thư cũng lên tiếng rồi, nàng cũng chỉ có thể lấy ra a......

A Trần đưa ngân tử cho lão giả kia. Đáy mắt lão giả lóe lên vài tia sáng, sau đó cười nói. "Mỗi đêm trăng tròn dùng một viên, sau ba tháng sẽ thấy tác dụng."

Dứt lời, lão giả quay người, tiếp tục nghiêng ngả lảo đảo tiến về phía trước.....

A Trần nhận lấy dược bình, nhìn tiểu bình lộ ra quang mang oánh bạch ôn nhuận, hơi híp mắt, không biết đang nghĩ gì.

Phượng Sở Ca đứng bên cạnh, đưa tay nhận lấy tiểu bình.

Bình vừa mở, thoáng ngửi thấy dược hương ban đầu, đáy mắt nàng lộ ra vài phần dị thường.

Dược này..... cùng với loại đan dược A Trần muốn nàng luyện chế, phối phương cực kì tương tự.

Nếu như có khác biệt, cũng chỉ là nhiều thêm một loại dược nàng không phân biệt được......

Nàng có chút kinh ngạc nhìn về phía lão giả đã đi xa.

Lúc này, lão giả đã đi tới chỗ rẽ, hoàn toàn không còn nhìn thấy bóng dáng.

"Hắn không phải kẻ lừa đảo." Hai tay A Trần vòng trước ngực, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn toàn không có một biểu cảm nào khác, chỉ khốc khốc nói.

Khóe môi Phượng Sở Ca khẽ giật một cái, đem dược bình trả lại cho A Trần.

"Tiểu Trần Trần, nói cho tỷ tỷ nghe chút, đan dược này dùng để làm gì? Còn có, Tiêu Dao Hồi Xuân tán mà hắn nói...... lại là cái gì?"

Nàng vẫn luôn cảm thấy A Trần này có chút không đúng, nhưng đến cùng là chỗ nào không đúng, nàng cũng không nói rõ được.

Vừa rồi, sau khi lão giả kia nhắc tới Tiêu Dao Hồi Xuân tán, A Trần mới quyết định muốn mua đan dược này.

A Trần không nhiều lời, chỉ đem dược bình nhét vào trong ngực. "Sau này ngươi sẽ biết....."

Nói xong, A Trần lại liếc mắt nhìn Phượng Sở Ca. "Nữ nhân, nhanh trở về..... Ta đói bụng rồi, còn đang đợi ngươi nấu cơm a!!"

"Vừa rồi trên cung yến không phải ngươi cũng đã ăn khá nhiều rồi sao?" Khóe mắt Phượng Sở Ca giật giật.

"Ta đói bụng!"

"Được rồi.... Đi! Vừa hay, hôm qua Bích La có tìm tới một đầu bếp mới....."

Phượng Sở Ca còn chưa nói xong, đã bị A Trần đánh gãy. "Ta muốn ăn đồ ngươi làm......"

"......" Phượng Sở Ca lảo đảo một cái. "Đồ ta làm không thể ăn được."

A Trần đột nhiên ngẩng đầu, một đôi đồng tử to tròn nhìn Phượng Sở Ca, đáy mắt tràn ngập đáng thương -----

"Phượng Sở Ca..... Ngươi nhẫn tâm nhìn Tiểu Trần Trần của ngươi đói bụng sao? Ngươi nhẫn tâm nhìn Tiểu Trần Trần của ngươi đói đến xanh xao vàng vọt sao? Ngươi nhẫn tâm nhìn........."

"Ngừng!!" Phượng Sở Ca đánh gãy lời nói của hắn.

"Ta làm là được......." Phượng Sở Ca bất đắc dĩ nhếch môi.

Đôi mắt đáng thương vô tội kia của A Trần, thật sự khiến nàng chịu không nổi......

Bán manh rất đáng xấu hổ a a a a a!!!!!

.

Chương 72: Thiếu niên, cầu ngươi đừng nhìn ta như vậy!

"Thiếu niên, sau này cầu ngươi đừng có dùng ánh mắt đó nhìn ta......" Phượng Sở Ca nói.

A Trần nhấc mày, đáy mắt lộ ra mấy phần đắc ý.

"Đi thôi, về nhà......"

Dứt lời, A Trần liền đi thẳng về phía trước.

Phía sau, Phượng Sở Ca cùng Tử Lan một đầu đầy hắc tuyến.

"Tiểu thư, hiện tại ngươi đã có khắc tinh rồi......"

Không sai, A Trần chính là khắc tinh của Phượng Sở Ca.

Mấy năm này, người có thể khiến Phượng Sở Ca vừa bất đắc dĩ vừa phát điên, tựa hồ cũng chỉ có một mình A Trần.

------

Ba người trước sau đi, sau đó không lâu, cuối cùng cũng tới ngoài Phượng phủ.

Mời vừa tới Phượng phủ, liền thấy một đám người đang chờ bên ngoài.

Có người mắt sắc, rất nhanh liền thấy được Phượng Sở Ca cách đó không xa đang đi tới, hô to. "Trở lại rồi, trở lại rồi ----- chính là nàng khiến lão gia cùng tiểu thư biến thành như vậy."

Giọng nói vừa cất lên, một nam nhân thân khoác thanh y từ trong đám người bước ra.....

Đây là một trung niên nam tử, mày kiếm mắt sáng, khí độ bất phàm, bộ dáng ước chừng ba mươi bốn mươi tuổi.

Hắn nhìn đoàn người Phượng Sở Ca, một đôi mắt lộ ra hàn ý.........

"Ngươi chính là Phượng Sở Ca?!"

Phượng Sở Ca vừa tới gần liền nghe được thanh âm của người này.

Nàng hơi nâng mi. "Không sai! Các hạ tới nơi này của ta là muốn làm gì?"

"Phượng Sở Ca, ngươi lại dám ở trên cung yến đả thương Ngọc Nhi cùng đại ca của ta!!"

Phượng Sở Ca vừa nghe hắn nói, phút chốc liền hiểu rõ thân phận của đối phương. "Nguyên lai là người của Thủy gia a....... Ôi, thật ngại quá, nhiều người như vậy a...... người của Phượng gia ta hiện tại không nhiều, sợ là không có phương tiện chiêu đãi các ngươi..... Các ngươi a, từ chỗ nào tới liền trở về chỗ đó đi...... Đừng trách ta chiếu cố không chu toàn."

Lời này vừa ra, ý tứ chính là đuổi người. Sắc mặt Thủy Trí cứng lại.

Lúc trước, hắn là bời vì trên người có công sự cho nên không tham gia cung yến kia.

Nhưng vừa hết việc hồi phủ liền thấy trong phủ loạn thành một đoàn.

Hỏi một chút mới biết, đại ca của hắn cùng Thủy Ngọc Nhi đều bị thương......

Khuôn mặt của Ngọc Nhi còn bị khắc hai chữ "Phế vật".

Từ miệng vết thương kia còn có thể mơ hồ nhìn thấy xương trắng bên trong, đủ để chứng minh, đối phương hạ thủ có bao nhiêu ngoan độc!

Thủy Ngọc Nhi là nữ hài duy nhất của Thủy gia, nhiều năm như vậy, người làm trưởng bối như bọn họ vẫn luôn đặt nàng trong lòng bàn tay mà che chở, chưa từng để nàng chịu nhiều ủy khuất như vậy. Hiện tại, Thủy Ngọc Nhi biến thành như vậy, Thủy Trí sao có thể không tức giận?

Thần sắc trên mặt hắn biến ảo bất định, cuối cùng, hắn lao nhanh về phía trước, chặn đánh Phượng Sở Ca......

Phượng Sở Ca hơi nheo mắt, thời điểm Thủy Trí công kích đến trước người, nàng lắc mình tránh đi.

"Đến đại ca ngươi ta còn không sợ, hiện tại, ngươi cảm thấy ngươi đánh thắng được ta?" Trong thanh âm của Phượng Sở Ca tràn đầy khinh miệt.

"Phượng Sở Ca..... Ngươi đả thương Ngọc Nhi, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi ------" Thủy Trí quát lạnh, vừa nói vừa tiếp tục công tới.

Lúc trước, Thủy gia chủ là Cao cấp Linh Tông kỳ, thực lực của Thủy Trí bất quá mới chỉ là Sơ cấp Linh Tông, căn bản không thể gây được chuyện gì.

Thân hình Phượng Sở Ca lóe lên, tránh qua một bên, trong khoảnh khắc, tầm mắt lại đảo tới trên người A Trần.......

Phải rồi..... Tiểu Trần Trần của nàng đói bụng......

Mâu quang vi thiểm, Phượng Sở Ca cũng không định dây dưa nữa.

Ngay tại lúc Thủy Trí còn muốn đánh tới, quanh thân Phượng Sở Ca toát ra một lực đạo cường đại, đánh Thủy Trí bay ngược về phía sau......

Tro bụi bay lên mù mịt, che khuất tầm nhìn người bên cạnh.

"Thủy gia, Phượng Sở Ca ta cho tới bây giờ cũng chưa từng chủ động đi đắc tội người khác, vị đại ca kia cùng với chất nữ ngoan của ngươi vì sao lại biến thành bộ dạng đó, ngươi vẫn nên quay trở về hỏi lại bọn họ cho rõ ràng....."

Dứt lời, mang theo A Trần cùng Tử Lan đi thẳng vào trong phủ......

.

Chương 73: Làm cơm cả đời....

Bọn họ từ không trung bay qua, rơi thẳng vào trong Phượng phủ.

Bên ngoài, tất cả bụi bặm đều đã tản đi.

Trước mắt, làm gì còn thân ảnh của Phượng Sở Ca?

Thủy Trí đứng tại chỗ, đáy mắt lộ ra vài sắc thái không rõ ràng.

Hắn thực không nghĩ tới......

Phượng Sở Ca..... Thực lực của nàng ta, vậy mà lại ở trên hắn!!

Lúc trước, nghe thấy được đại ca cùng Thủy Ngọc Nhi ở trên cung yến bại trong tay Phượng Sở Ca, hắn còn cho rằng Phượng Sở Ca giở thủ đoạn nào đó, giống như phấn ngứa trên người đại ca......

Hiện tại xem ra, mọi chuyện đều không phải như thế.

"Nhị gia chủ, Phượng Sở Ca kia thật sự khinh người quá đáng!! Một chút cũng không để Thủy gia chúng ta ở trong mắt." Bên cạnh có người lên tiếng, tức giận bất bình mở miệng.

Thủy Trí nheo mắt, không biết đang suy nghĩ cái gì, thật lâu sau mới lên tiếng. "Chúng ta trử về trước đã -----"

.....

Bên trong Phượng phủ, Phượng Sở Ca lại làm một chén lớn đồ ăn, A Trần ăn rất ngon miệng.....

Một lát sau ăn xong, hắn giơ ngón tay cái. "Nữ nhân, kỹ thuật lại cao lên rồi ~~"

"Đương nhiên..... cũng không nghĩ lại là do ai làm." Phượng Sở Ca dương dương đắc ý nhướng mày, cười nói.

"Ân, ăn rất ngon, sau này ta sẽ không phải lo không có gì ăn." Đáy mắt A Trần lộ ra ý cười. "Nữ nhân, dù sao sau này ngươi cũng là nương tử của ta, sau này sẽ làm cơm cho ta cả đời....."

Phượng Sở Ca vừa mới ngồi xuống uống chén nước, lại nghe được lời này của A Trần, toàn bộ nước trong miệng đều phun ra ----

Nàng cảm thấy, nàng phải hảo hảo dạy dỗ lại tiểu quỷ này.

Hài tử còn nhỏ như vậy, sao có thể cả ngày trong đầu đều nghĩ tới chuyện cưới vợ a!!

Đợi Phượng Sở Ca ngồi thẳng thân mình, lúc này mới phát hiện, A Trần nâng khuôn mặt đầy nước, âm trầm nhìn nàng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn khốc khốc kia..... tối tăm đáng sợ......

Xuẩn miêu Nhục Đoàn từ lúc vào cửa đã được A Trần buông ra, lúc này nhìn A Trần như vậy, đáy mắt không nhịn được lộ ra vài tia vui sướng khi người gặp họa.

Nó cứ như vậy đứng sát bên chân Phượng Sở Ca, vẫy vẫy đuôi.....

Phượng Sở Ca vội lấy khăn tay. "Đến đây, Tiểu Trần Trần, ta lau cho ngươi. Ngươi a, ai nói ngươi tuổi còn nhỏ không chịu học tập, còn luôn nghĩ chuyện lấy vợ a? Nếu không phải ngươi nói lung tung, ta cũng không thất thố như vậy, đúng không......."

"Ta không phải tiểu hài tử -----" A Trần bá đạo mở miệng.

"Được được được... Không phải tiểu hài tử....." Phượng Sở Ca lau mặt cho hắn, sau khi lau khô liền nâng tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của A Trần ------" "Tiểu quỷ, giả khốc khốc chơi rất vui sao? Cứ luôn mang cái đức hạnh này, ai không biết còn tưởng rằng ngươi là yêu quái a....."

A Trần kéo kéo khóe môi, cuối cùng, cũng không có nói ra.....

---- Sủng thê vạn vạn tuế ----

Ánh mắt trời xuyên qua tán cây, loang lổ in trên mặt.

Sau cung yến ngày ấy, xung quanh liền yên tĩnh bất ngờ.

Phượng Sở Ca an ổn ngồi trên ghế mây.

Hôm nay, nàng mặc một thân nga hoàng trường sam, khí chất vẫn không có gì khác ngoài thanh lãnh, nhưng lại nhiều thêm mấy phần xinh đẹp.

Nàng tựa trên ghế, lay động cuốn sổ trên tay.

Đôi tay mềm mại trắng noãn lướt qua, tuyệt đại tao nhã ----

Bên ngoài, có tiếng bước chân truyền tới, Phượng Sở Ca cũng không để ý, vẫn chăm chú nhìn cuốn sổ trên tay.

Các sản nghiệp dưới trướng Phong Nguyệt lâu, sinh ý thật sự rất tốt, một đám đều ổn định phát triển.....

"Tiểu thư, chuyện đó thành công rồi -----" Lục Trúc từ bên ngoài tiến vào, tới trước người Phượng Sở Ca, lên tiếng.

Phượng Sở Ca khép lại cuốn sổ, hơi nâng mắt, đáy mắt nhiều thêm mấy phần ý tứ. "Nga?"

.

Chương 74: Tiểu thư nhà ngươi có phải rất "trâu" không?

"Tiểu thư, không nghĩ tới, Diêm Vương điện kia lại không chịu nổi một kích. Hôm qua, chúng ta mang theo độc dược người đưa tới đến..... Không tới một nén nhang, người nên giết toàn bộ đều giết rồi...... Hiện tại, đám tiểu lâu la dưới trướng Diêm Vương điện kia đã toàn bộ quy thuận Phong Nguyệt lâu chúng ta." Thời điểm nói tới đây, trên mặt Lục Trúc ức chế không được sự hưng phấn.

Tối hôm qua, bọn họ mang theo vài người cùng tới tiêu diệt Diêm Vương điện, vốn còn cho rằng, Diêm Vương điện là tổ chức sát thủ đệ nhị giang hồ, dù thế nào cũng có thể khiến cho bọn họ mất chút sức lực. Ai biết được, Diêm Vương điện lại không chịu nổi một kích?

Phượng Sở Ca buông cuốn sổ trong tay xuống, nàng nâng môi, cười khẽ ----

"Ngốc a.... Không phải bọn họ không chịu nổi một kích, là tiểu thư nhà ngươi thật "trâu", hiểu không? Nếu không phải có thứ độc dược ta đưa kia, không biết chừng, các ngươi còn đang đánh tới thiên hôn địa ám a......"

Lời này vừa ra, Lục Trúc không nhịn được cười. "Phải a, tiểu thư lợi hại nhất."

Tựa vào trên ghế mây, Phượng Sở Ca nâng tay nghịch mấy sợi tóc phân tán trước ngực, có chút lơ đãng hỏi -----

"Gần đây cha nuôi có truyền đến tin tức gì không?"

"Phải rồi.... Tiểu thư không nhắc, nô tì liền thật sự quên mất." Nghe Phượng Sở Ca nhắc tới, Lục Trúc mới giật mình nhớ ra. "Hai ngày trước chủ thượng truyền tới tin tức, muốn tiểu thư tới Vân Thiên học viện....."

"Lại là Vân Thiên học viện?" Phượng Sở Ca hơi hơi mị mắt.

Lúc trước, A Trần cũng muốn nàng tới nơi đó.

"Chủ thượng nói, muốn tiểu thư tới Vân Thiên học viện lấy thứ gì đó."

Chân mày Phượng Sở Ca hơi nhếch. "Nga?"

Lục Trúc lắc lắc đầu. "Đến cùng là lấy cái gì, nô tì cũng không biết. Chủ thượng nói, đợi sau khi người tới đó rồi sẽ báo cho ngài....." Lục Trúc nói xong, lại tiếp tục lên tiếng. "Tiểu thư, người yên tâm, Lục Trúc cùng Tử Lan, còn có Bích La sẽ luôn luôn trung thành theo bên cạnh tiểu thư, tiểu thư tới nơi nào, chúng nô tì sẽ theo người tới đó......"

Nghe được lời này của Lục Trúc, nếu Phượng Sở Ca nói không cảm động thì chính là nói dối.

Nàng nghiêng đầu, cười nói. "Xong rồi..... Xem ra cả đời này ba người các ngươi sẽ bị ta làm chậm trễ...... Ta vốn còn đang cân nhắc, lúc nào đó sẽ tìm người gia thế trong sạch rồi gả các ngươi ra ngoài a."

"Cho dù gả đi rồi, chúng ta vẫn sẽ luôn theo bên cạnh tiểu thư......" Ánh mắt Lục Trúc kiên định.

Phượng Sở Ca khẽ cong môi. "Tỷ thí nhập học của Vân Thiên học viện sẽ bất đầu sau nửa tháng nữa sao?"

"Vâng, tiểu thư." Lục Trúc lên tiếng trả lời. "Mỗi lần Vân Thiên học viện chỉ tuyển nhận bốn người..... Vừa vặn, chúng ta cũng là bốn người."

"Chỉ tuyển nhận bốn người?!!" Chuyện này Phượng Sở Ca chưa từng nghe nói qua, lúc này mới kinh ngạc.

"Tiểu thư, người không biết sao? Mỗi lần Vân Thiên học viện chiêu sinh đều chỉ nhận bốn người, cái này gọi là "thà thiếu chứ không ấu", không phải sao? Bất quá..... Trước đây, mỗi lần tỷ thí đều chưa từng xuất hiện qua chuyện có hơn bốn người phù hợp tiêu chuẩn, cho nên, chỉ cần đạt đủ yêu cầu là có thể tiến vào..... Người biết quy tắc này cũng không nhiều lắm. Nhưng lần này liền không giống rồi. Hiện tại, chúng ta liền chiếm bốn danh ngạch, Hách Liên Cẩn Du kia cũng muốn tiến vào...... Vậy là có ít nhất năm người......"

Khóe môi Phượng Sở Ca khẽ cong ------

Đây......

Thật sự quá trùng hợp a......

Nàng thề..... Lúc trước nàng tuyệt đối chưa từng nghĩ sẽ can thiệp vào chuyện Hách Liên Cẩn Du tiến nhập Vân Thiên học viện.

Nhưng hiện tại, không muốn can thiệp, tựa hồ càng không có khả năng.....

Nghĩ tới ngày đó, bộ dáng Hách Liên Cẩn Du vênh váo tự đắc, độ cong nơi khóe môi Phượng Sở Ca càng lúc càng sâu, lộ ra ý cười quỷ dị.......

.

Chương 75: Tiểu hài tử kỳ quái....

Đứng bên người Phượng Sở Ca, Lục Trúc nhìn nụ cười này của nàng, chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo......

Ngày trước, chỉ cần tiểu thư lộ ra nụ cười này, tuyệt đối sẽ không có chuyện tốt.

Nghĩ tới, trước đó vài ngày, Tử Lan theo tiểu thư tham dự yến hội trở về có kể qua....

Đáy lòng Lục Trúc âm thầm cầu nguyện vì Hách Liên Cẩn Du.

Chỉ mong, Hách Liên Cẩn Du đừng chết quá thảm!!

"Meo ô ----" Đột nhiên, cách đó không xa, một tiếng kêu thảm thiết truyền tới.

Ngay sau đó, một đoàn bạch sắc tiểu cầu lao thẳng vào trong lòng Phượng Sở Ca.

Phượng Sở Ca nhìn Nhục Đoàn run run nằm trong ngực, lại nhìn A Trần theo sau mà đến cách đó không xa, giật giật môi. "A Trần, sao thế?"

Hai tay A Trần vòng trước ngực, tựa vào lan can bên cạnh, lạnh lùng nhấc mi. "Xuẩn miêu này ăn vụng chỗ điểm tâm nương tử mua."

"Meo ô -----" Nhục Đoàn lại kêu một tiếng.

Là do điểm tâm kia ăn ngon quá a!!

Ô ô.... Chủ nhân thật sự rất bất công!! Chỉ mua cho tiểu hài tử kỳ quái kia mà không mua cho nó.....

Khóe mắt Phượng Sở Ca khẽ giật...... "Điểm tâm kia sao? Lại mua thêm là được......."

"Tiểu thư, ở chỗ ta còn có một chút......" Lục Trúc lên tiếng.

"Đi, A Trần, để Lục Trúc đưa cho ngươi a....."

"Không cần ----" Thần sắc A Trần đột nhiên trầm xuống.

Hắn tức giận không phỉa vì không có điểm tâm ăn, chỉ là, đây là thứ mà Phượng Sở Ca tự mình mua cho hắn. Hắn còn chưa nỡ ăn, xuẩn miêu kia lại dám......

"Tiểu hài tử kỳ quái....." Phượng Sở Ca nâng mày.

"Nữ nhân, ngươi lại coi ta là tiểu hài tử." A Trần mím môi, trong giọng nói lộ ra lãnh ý.

Hắn không phải tiểu hài tử, cũng không muốn nàng coi hắn là tiểu hài tử.....

Trên mặt hắn đột nhiên có chút mất mát, xoay người, đi ra ngoài.

Phượng Sở Ca cùng Lục Trúc sững sờ tại chỗ, hai mặt nhìn nhau.

A Trần lại làm sao vậy?

Trong lòng, Nhục Đoàn tựa một bên đã yên tĩnh lại.

Nhục Đoàn rất có linh tính, vô cùng dễ dàng nhận ra hàn ý trên người A Trần.

Hàn ý như vậy, cùng lần trước nó cảm nhận qua, không giống nhau.....

"Meooooo" Nhục Đoàn khẽ kêu một tiếng, ngẩng đầu nhìn Phượng Sở Ca, đôi đồng tử ướt át kia chớp động quang mang lam sắc.

...... ......

Gần chạng vạng, Phượng Sở Ca lại vào bếp làm đồ ăn cho A Trần.

Mấy ngày nay, A Trần vẫn luôn thích đồ ăn nàng làm.

Mỗi lần nhìn thấy sự thỏa mãn trên mặt A Trần sau khi ăn xong, đáy lòng Phượng Sở Ca thật cao hứng ~~

"A Trần, ăn cơm thôi....." Ngoài cửa phòng A Trần, Phượng Sở Ca khẽ gõ cửa, rất lâu cũng không thấy có nửa điểm phản ứng.

Phượng Sở Ca còn cho rằng A Trần vì chuyện lúc sáng mà tức giận.

"A Trần..... Ra ăn cơm thôi..... Đừng tức giận..... Ngoan a....."

Vẫn yên lặng như trước.

Phượng Sở Ca hơi nhíu mày, trong phòng yên tĩnh tới quỷ dị, hơn nữa, lúc này nàng lại không nhận thấy được hơi thở của A Trần.

Nàng đẩy cửa, tiến thẳng vào trong, lại chỉ thấy trong phòng trống rỗng -----

Phượng Sở Ca xoay người, tìm kiếm trong Phượng phủ. "A Trần...."

"Tiểu thư, xảy ra chuyện gì sao?" Mấy ngưởi Tử Lan nghe được đọng tĩnh liền chạy tới.

"Các ngươi có nhìn thấy A Trần không?"

"Không có a, không phải A Trần thích nhất là ở trong phòng mình sao?" Mấy người Tử Lan nhìn qua nhau.

"Phải a, tiểu thư, lần cuối chúng ta nhìn thấy A Trần không phải là hai canh giờ trước sao? Bất quá...... Khi đó A Trần hình như rất tức giận......" Đáy lòng Phượng Sở Ca lộp bộp một tiếng, trong lòng dâng lên một cảm giác xấu......

"Đều đi tìm đi..... Đừng để xảy ra chuyện gì.".

.

Chương 76: A Trần mất tích.

Phượng phủ rất lớn, bốn người cùng với đám nô bộc hạ nhân mới mua mấy ngày gần đây cùng nhau tìm kiếm, cơ hồ đem toàn bộ Phượng phủ lật lên tìm một lần cũng không tim được người.

Tới gần chạng vạng, toàn bộ Phượng phủ đều không có bóng dáng của A Trần.

Trái tim Phượng Sở Ca vẫn luôn treo trên cao. Dung nhan vốn thanh lãnh kia càng lúc càng lạnh lẽo.

"Tiểu thư..... Có khả năng A Trần chỉ chạy đi chơi thôi......"

"Hắn tuyệt đối sẽ không thể không nói câu nào liền rời đi." Phượng Sở Ca khẳng định nói.

"Hôm nay là ai canh giữ đại môn?"

"Tiểu thư, ta đi gọi bọn họ tới." Tử Lan nói xong, vội vàng chạy ra ngoài.

Không bao lâu sau, có hai thị vệ đi tới.

Thị vệ trông coi đại môn Phượng phủ đều được điều tới từ Phong Nguyệt lâu, hoàn toàn có thể tin tưởng.

"Hôm nay các ngươi có nhìn thấy A Trần ra ngoài hay không?"

Hai thị về lắc đầu. "Không có a, tiểu thư. Không phải hôm nay tiểu thư cùng ba vị cô nương đều không xuất môn sao?"

"Vậy có nhìn thấy có người lạ tới hay không?"

Thị vệ vẫn lắc đầu.

Phượng Sở Ca mâu quang vi thiểm, lúc này, dự cảm xấu dưới đáy lòng nàng càng lúc càng sâu......

Đột nhiên, Phượng Sở Ca đứng dậy, đi ra bên ngoài......

"Tiểu thư, người muốn đi đâu a?" Mấy người Tử Lan đuổi theo phía sau, hỏi.

Phượng Sở Ca không trả lời các nàng, chỉ nhanh chân đi ra ngoài.

Giờ khắc này, trong lòng nàng chỉ có một ý niệm, chính là -----

A Trần mất tích!!

Nàng phải đi tìm hắn!

Thân hình Phượng Sở Ca từ giữa không trung bay qua, hướng ra bên ngoài Phượng phủ.

Ngay lúc này, một thị vệ vội vàng chạy tới ----

"Tiểu thư..... Nơi này có một phong thư!!"

Cước bộ của Phượng Sở Ca bị kiềm hãm, xoay người lại, giật lấy lá thư.....

Đợi khi nàng đọc xong thư rồi, độ ấm quanh thân Phượng Sở Ca hoàn toàn biến mất, phút chốc trở nên giống như hàn băng, không có một tia ấm áp.

Đáy mắt nàng hiện toàn sát ý!!

Nàng gắt gao đem lá thư nắm chặt trong lòng bàn tay.....

"Tiểu thư, sao vậy?" Mấy người Tử Lan nhìn thần sắc Phượng Sở Ca biến đổi, sốt ruột tiến lên hỏi.

Phượng Sở Ca lạnh lùng nheo mắt ----

"A Trần bị bắt rồi!!"

"Cái gì?" Người bên cạnh nghe được, cả kinh.

Phượng Sở Ca không để ý thái độ của bọn họ, chỉ nhìn thị vệ truyền tin kia, hỏi. "Vừa rồi, là ai truyền tin đến?"

"Là người gõ canh, nói là có người nhờ hắn đưa tới, cụ thể là ai hắn cũng không biết."

Phượng Sở Ca híp mắt, đứng thẳng người, bước nhanh ra bên ngoài.....

Tử Lan, Bích La, Lục Trúc đều không dám chậm trễ, theo sát phía sau Phượng Sở Ca.

Lúc này, sắc trờ đã hoàn toàn tối đen.

Hôm nay là đầu tháng, giữa không trung chỉ có một mảnh trăng khuyết, xung quanh đều tối đen.

Thân ảnh mấy người Phượng Sở Ca từ trên không trung Thiên Khải kinh đô phi qua, cơ hồ đi một vòng kinh đô, cuối cùng, tới bên một rừng cây nhỏ nơi ngoại ô.

Gió đêm khẽ thổi, rõ ràng mùa này vẫn còn chút ấm áp, nhưng lúc này gió vừa thổi qua, lại khiến cho quanh thân toàn là hàn ý, lạnh lẽo tân xương.

"Tiểu thư, ở chỗ nào?" Mấy người Tử Lan vẫn luôn đi theo Phượng Sở Ca tới nơi này, nhìn địa phương hoang vắng kia, ngay cả các nàng cũng cảm thấy hơi hoảng hốt.

"Chính là nơi này..... Trên thư nói, A Trần bị bọn họ bắt tới nơi này, nếu muốn cứu A Trần cũng chỉ có thể tới nơi này..... Nghĩ lại...... Đối phương vì đối phó ta cho nên mới xuất thủ bắt A Trần đi."

Vừa nghe được lời này, ba người phía sau đều rất tức giận nghiến răng nghiến lợi. "Đến cùng là ai? Vậy mà lại dùng thủ đoạn như vậy đối phó tiểu thư, tiểu nhân ti bỉ vô sỉ....."

Phượng Sở Ca khẽ mị mị hai mắt -----

"không phải Thủy gia, chính là người của Phượng gia. Hiện tại, cũng chỉ có bọn họ có mục đích này."

.

Chương 77: Cuộc hẹn trong rừng.

Lúc trước, Phượng gia thuê người của Diêm Vương điện tới đối phó bọn họ không có kết quả, hiện tại lại nghĩ ra kế sách này, cũng không phải không thể nào!

Phượng Sở Ca nâng chân, tiến vào trong rừng.

Trong rừng cây, từng trận âm phong thổi qua.

Vì nơi này vốn rất hẻo lánh, cho nên còn có thể nghe được tiếng dã thú truyền đến từng đợt.....

Ngay tại thời điểm bọn họ còn muốn tiến sâu vào rừng, từ không trung truyền tới một đạo thanh âm đã được quán trú linh lực -----

"Phượng Sở Ca, chỉ cho phép một mình ngươi tiến vào, nếu có thêm người khác, tiểu quỷ này sẽ lập tức mất mạng."

Bước chân Phượng Sở Ca khẽ dừng lại.

Đồng tử trong mắt nàng khẽ co rụt -----

Quả thực giống như lời nàng nói, thanh âm này đúng là của Phượng Triêu Dương!!

"Các ngươi đợi ở ngoài, một lát nữa ta sẽ trở lại....."

"Tiểu thư, quả nhiên là lão thất phu Phượng Triêu Dương kia, tiểu thư tuyệt đối không thể buông tha hắn!!" Tử Lan cũng nhận ra thanh âm của Phượng Triêu Dương, căm giận thốt lên.

Các nàng một chút cũng không hề lo lắng cho Phượng Sở Ca. Các nàng tự nhiên hiểu rõ thực lực của tiểu thư nhà mình, chỉ sợ có mười Phượng Triêu Dương cũng không có khả năng là đối thủ của nàng!

Phượng Sở Ca híp mắt, khóe môi vẽ nên một độ cong ngập tràn hàn ý.....

Đương nhiên! Sự tình đã tới bước này, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Phượng Triêu Dương.....

Tất cả những chuyện này đều là do Phượng Triêu Dương tự tìm!!

Quay người, nàng đi theo hướng thanh âm truyền đến, tiến sâu vào rừng.

Phía trước, có chút ánh sáng leo lắt.

Phượng Sở Ca tiến về phía đó, quả thực thấy được mấy người cách đó không xa.

Trong đó, Phượng Triêu Dương một thân huyền sắc trường bào đừng phía trước nhóm người này.

Khuôn mặt Phượng Triêu Dương tối tăm, nhìn hoàng y nữ tử một mình tiến tới kia, sắc mặt càng lúc càng trở nên tàn nhẫn.

"Bắt cóc một tiểu hài tử? Phượng gia chủ lợi hại như vậy, hiện tại lại chỉ có chút bản sự đó thôi sao?" Phượng Sở Ca từ giữa không trung hạ xuống, lại nhìn A Trần bị trói ở một bên hôn mê bất tỉnh, cười lạnh.

Trong nụ cười kia lại lộ ra vài tia trào phúng, vài tia sát ý.

Phượng Triêu Dương cũng không giận, ngược lại còn cười......

"Phượng Sở Ca, ngươi thật sự rất để ý tiểu quỷ này, xem ra, chúng ta đã bắt đúng người rồi....."

Nói xong, hắn đưa mắt liếc qua một hắc y nhân bên cạnh.

Ngươi kia thấy được, liền tiến tới bóp chặt cổ A Trần.

"Ta cũng không nói nhiều, nếu ngươi muốn cứu hài tử này thì đem khế đất của Phượng gia giao ra đây, sau đó lập tức tự sát, bằng không, chúng ta sẽ giết nó!!"

Lời này của hắn vừa dứt, người đang bóp cổ A Trần lập tức gia tăng lực đạo.

Tầm mắt Phượng Sở Ca đảo qua A Trần đang bị người tóm lấy, hàn quang nơi đáy mắt bắn ra bốn phía.

"Phượng Triêu Dương...... Ngươi cho rằng, ngươi có thể thắng được ta?" Phượng Sở Ca nâng mắt, cười lạnh nói.

"Có lẽ trước kia không thể, nhưng hiện tại, nhược điểm của ngươi nằm trong tay ta." Trong mắt Phượng Triêu Dương hiện lên từng tia âm ngoan.

Mấy ngày nay, hắn đã tra xét rõ ràng, đối với chuyện của Phượng Sở Ca lại càng để bụng.

Hôm nay, Phượng Triêu Dương liền đánh cuộc một lần ở nơi này.

Khóe môi Phượng Triêu Dương khẽ cong, tiếp tục cười lạnh. "Phượng Sở Ca, ngươi có thể lựa chọn không cần tiểu quỷ này nữa......"

Phượng Sở Ca đừng yên tại chỗ, tóc đen trên đầu khe khẽ bay lên.

Dưới ánh lửa chói mắt, dung nhan thanh lãnh kia của nàng lại có thêm vài phần khủng bố.

Nàng đột nhiên nhếch môi, nở nụ cười -----

"Phượng Triêu Dương, tất cả những chuyện này đều là ngươi tự tìm!!"

Lời vừa dứt, thân hình Phượng Sở Ca chợt lóe.

Thân ảnh của nàng như quỷ mị, động tác vô cùng nhanh.

Chỉ trong chốc lát, nàng tiến thẳng tới, từ trong tay hắc y nhân kia đoạt lại A Trần......

.

Chương 78: Đại nghịch bất đạo!

Không có người nào nhìn rõ được động tác của Phượng Sở Ca, chỉ cảm thấy có một trận gió thổi qua bên tai, ngay sau đó, liền nhìn thấy hoàng y nữ tử kia đã đứng cách đó không xa, trong tay còn ôm một tiểu nam hài.....

Hai mắt Phượng Triêu Dương trừng lớn, không rõ là kinh ngạc hay là sợ hãi.

Hắn đương nhiên biết rõ Phượng Sở Ca không phải là phế vật, cũng biết thực lực của nàng còn ở trên hắn, nhưng không nghĩ tới, tốc độ của nàng lại nhanh như vậy!!

Vừa rồi, hắn cơ hồ hoàn toàn không nhìn thấy Phượng Sở Ca xuất thủ như thế nào......

Phượng Sở Ca ôm A Trần, tựa vào trên một thân cây cách đó không xa. Nàng nhíu mi. "Phượng Triêu Dương, không bằng, như thế này đi, ta cũng cho ngươi hai lựa chọn ----"

Nàng nói xong, khẽ nâng môi.

Ngay sau đó, nàng chợt ngẩng đầu, hàn quang nơi đáy mắt hiện rõ. "Tự mình kết thúc, hoặc là, để ta đến động thủ ----"

Thanh âm của nàng rất lạnh, lạnh như băng, không hề có một tia ấm áp.

Tại trong rừng cây yên tĩnh tới quỷ dị này, lại càng thêm khủng bố.

Cách đó không xa còn có tiếng kêu của dã thú truyền đến.

Chỉ là thời khắc này, mấy người đứng phía sau Phượng Triêu Dương cảm thấy tóc gáy dựng đứng.

Phượng Triêu Dương cũng không nghĩ tới, nhanh như vậy liền đi tới tình trạng này.

Dưới đáy mắt hắn dần hiện ra vài phần kinh hãi ----

"Phượng Sở Ca.... Ta đã truyền thư cho Viễn Hàng ở học viện. Nếu như chúng ta xảy ra chuyện gì, tất cả đều do Phượng Sở Ca ngươi gây nên. Đến lúc đó, chờ Viễn Hàng trở về, Phượng Sở Ca ngươi tuyệt đối sẽ không có kết quả tốt!!"

"A.... Ngươi đây là đang uy hiếp ta?" Chân mày Phượng Sở Ca giương cao. "Bất quá..... Cần gì phải chờ hắn tốt nghiệp a? Không bằng đợi nửa tháng nữa ta tiến nhập Vân Thiên học viện lại đi gặp mặt Phượng Viễn Hàng dũng mãnh phi thường trong miệng ngươi?"

Dứt lời, thân hình Phượng Sở Ca lại một lần nữa biến mất -----

Quanh thân nàng tản mát ra từng đạo khí thế sắc bén.

Đi tới chỗ nào, khí thế kia cũng đều giống như một lưỡi dao, từ bên người cắt qua.

Trong không gian vang vọng từng đợt tiếng kêu thảm thiết.

Cuối cùng, tất cả cũng yên lặng lại....

Phượng Triêu Dương quay đầu, nhìn một đám thi thể ngã xuống phía sau, đáy mắt tràn đầy hoảng sợ......

Nàng ta vậy mà lại có thể trong phút chốc giết đi nhiều người như vậy.

Dễ dàng đến mức giống như giết mấy con kiến!!

Rốt cuộc, thực lực của nàng ta đã mạnh tới mức nào rồi??

Lúc này đây, Phượng Triêu Dương thật sự sợ hãi.

Thậm chí, hắn còn có chút hối hặn vì hành vi ngủ xuẩn của bản thân.....

Sau khi hoàng y nữ tử dừng tay, khóe môi nàng nở một nụ cười nhạt, chậm rãi tiến về phía hắn.

Nụ cười tuyệt mỹ như vậy, lúc này ở trong mắt Phượng Triêu Dương lại khủng bố không khác gì ma quỷ.

Hắn không nhịn được lui về phía sau.....

"Phượng Sở Ca..... Ta.... Ta là phụ thân của ngươi.... Ngươi.... Nếu ngươi dám giết ta thì chính là đại nghịch bất đạo!"

"Phụ thân?" Phượng Sở Ca chậm rãi cười cười. "Lúc trước, vị phu nhân thân ái kia của ngươi không phải đã nói qua rồi sao? Ta là hài tử do mẫu thân mang thai tám tháng má sinh hạ..... Ngươi có thể chứng minh ngươi chính là phụ thân của ta sao?"

Không nói tới chuyện Phượng Triêu Dương có phải là thân phụ của thân thể này không, hiện tại, chủ nhân của thân thể này chính là nàng, chính là linh hồn đến từ hiện đại này.

Nàng không cần cái huyết thống chó má gì đó, còn cái gì mà đại nghịch bất đạo!

Hôm nay, là do Phượng Triêu Dương chọc tới nàng.

Phượng Sở Ca biết, nếu thực lực của Phượng Triêu Dương cao hơn nàng, như vậy, người hôm nay phải chết ở đây chính là nàng cùng A Trần!!

Mâu quang vi thiểm, thân ảnh Phượng Sở Ca lại một lần nữa lao về phía trước. Nàng phất tay, trong khoảnh khắc liền hiện lên một đạo khí nhận, bay thằng về phía Phượng Triêu Dương!

.

Chương 79: Thịt rất già, rất khó ăn....

Phượng Triêu Dương muốn chạy trốn, nhưng tốc độ của hắn căn bản không thể so được với Phượng Sở Ca.

Ngay tại thời điểm hắn muốn tránh sang một bên, đạo khí nhận kia đã cắt ngang hông hắn ----

Mùi máu tươi tràn ngập toàn bộ rừng cây.

Có lẽ đã nhận thấy mùi máu ở nơi này, sâu trong rừng, thanh âm dã thú gào thét càng lúc càng lớn.

Phượng Sở Ca lạnh lùng nhìn hai đoạn thân thể của Phượng Triêu Dương nằm hai nơi, nụ cười càng thêm quỷ dị.....

Người không phạm ta, ta không phạm người!

Người, nếu phạm ta, ta nhất định hoàn lại gấp trăm nghìn lần!!

Nàng nheo mắt, cuối cùng xoay người, ôm lấy A Trần bước thẳng ra ngoài rừng......

Ở bìa rừng, Tử Lan mấy người vẫn còn đợi ở nơi đó.

Lúc này thấy Phượng Sở Ca quay lại, có người nhất thời không nhịn được kêu lên.

"Ha ha..... Ta thắng ta thắng. Nhớ kỹ, quay về nhất định phải trả tiền!" Bích La cười đến vui vẻ.

Tử Lan, Lục Trúc liếc nhìn nhau, đồng thời nhìn sang phía Phượng Sở Ca.....

"Tiểu thư..... Sao người giải quyết nhanh như vậy? Còn không tới một nén nhang a......"

"Đúng a.... Tiểu thư, chúng ta còn đang đánh cuộc, xem tiểu thư người lúc nào sẽ trở lại....."Lục Trúc vẫn luôn im lặng ít nói cũng lên tiếng.

Phượng Sở Ca khẽ cong môi. "Kết thúc sớm một chút, có thể trở về nghỉ ngơi sớm a. Hơn nửa đêm còn phải ra ngoài, đây không phải là ảnh hưởng chúng ta dưỡng dung sao?"

Nói xong, Phượng Sở Ca hắt xì một cái.

"A Trần thiếu gia sao vậy? Trúng độc sao?" Tử Lan nhìn A Trần vẫn mê man trong lòng Phượng Sở Ca, hỏi.

"Ừm.... Trúng mê dược của đám người Phượng Triêu Dương thôi. Đợi quay về ta sẽ giúp hắn giải độc."

"Phượng Triêu Dương thật sự quá ti bỉ, vậy mà có thể nghĩ tới biện pháp này đối phó tiểu thư. Nhưng bọn họ lại không biết, làm như vậy không khác gì tự chui đầu vào rọ." Trong thanh âm của Tử Lan không giấu được trào phúng.

Trên thế giới này, người không thể chọc nhất chính là tiểu thư nhà các nàng.

Sáu năm này ở Phong Nguyệt lâu, không có ai rõ ràng tính tình của tiểu thư hơn các nàng.

Bích La đồng ý gật đầu, hình như nghĩ tới cái gì, nàng tiến lên hỏi Phượng Sở Ca. "Tiểu thư, vậy thi thể của bọn họ...."

Đáy mắt Phượng Sở Ca lóe lên mấy phần tiếu ý ----

"Cho nên mới nói, hôm nay lũ dã thú trong rừng có lộc ăn a~ Chỉ mong bọn chúng không cảm thấy Phượng Triêu Dương quá già, quá khó ăn ----"

"......" Ba người bên cạnh nghe được, quay qua nhìn nhau, đáy mắt lộ ý hả giận.

Kết cục như vậy hoàn toàn là do Phượng Triêu Dương kia tự tìm!!

......

Phượng Sở Ca ôm A Trần về phủ.

Đến khi các nàng trở về, trong phủ mới trở lại vẻ yên tĩnh.

Đặt A Trần trên giường, Phượng Sở Ca ngồi một bên, nhìn hắn vẫn nhắm chặt hai mắt.

Giống như thời điểm mới gặp, trên mặt hắn lại lộ ra chút trắng xanh.

Bộ dạng này, không có vẻ lão luyện thường ngày, khuôn mặt kia lại mang vài phần trẻ con.

"A Trần an tĩnh lại, thật giống một tiểu hài tử bình thường." Tử Lan đứng một bên, nhìn A Trần, không khỏi cảm thán.

Khóe môi Phượng Sở Ca khẽ cong.

Nếu là giống một tiểu hài tử bình thường, kia sẽ không còn là A Trần nữa rồi......

Từ trên giá, Phượng Sở Ca lấy xuống một lọ thuốc, đút cho hắn một viên.

Dùng dược này rồi, độc trên người A Trần sẽ hoàn toàn được giải, đương nhiên, cũng sẽ giúp hắn ngủ một giấc đến tận sáng mai.

Đến khi thấy hơi thở của A Trần ổn định lại, Phượng Sở Ca liền đứng dậy. "Được rồi, đều đi nghỉ đi, thời gian cũng không còn sớm nữa rồi......"

.

Chương 80: Người của Thiên Địa phủ tới.

Phượng Sở Ca giúp A Trần đắp chăn, sau đó mới rời phòng......

Khi A Trần tỉnh lại đã là nửa đêm.

Mở mắt ra, phát hiện bản thân đã nằm trong phòng.

Trong bóng tối, đáy mắt hắn lại chớp động tử quang nhàn nhạt.

Hắn nhớ được, lúc trước khi đang ở trong hoa viên hắn gặp được Phượng Triêu Dương, sau đó, chuyện gì cũng không nhớ được.

Bất quá, hắn vẫn có thể thấy được dấu vết bị trói trên tay.

Nhìn dấu vết này cùng với mùi hương của Phượng Sở Ca vẫn lưu lại trong không khí, A Trần cũng không khó đoán được chuyện gì đã xảy ra.

Mâu quang vi thiểm, trong mắt hắn hiện lên hàn ý.

Đế Tuyệt Trần hắn, cho tới bây giờ đều không phải là kẻ mặc người khi dễ!!

Cho tời bây giờ, cũng không phải là người dựa vào sự bảo hộ của một nữ nhân!!

Nhưng là.....

Hắn hiện tại không khác gì phế nhân......

Ngay tại lúc hắn còn đang suy nghĩ lung tung, ngoài cửa thoáng hiện một đạo thân ảnh.

Hiện tại, A Trần tuy rằng không có linh lực, nhưng cảm quan lại vẫn sâu sắc vô cùng.

Cửa bị đẩy ra, một thân ảnh màu đen hiện lên.

"Chủ tử....." Đó là một thanh âm khà khàn.

A Trần nghe được thanh âm này, hai mắt hơi nheo lại. "Bắc Huyền ----"

"Vâng, chủ tử, là thuộc hạ!" Dứt lời, một đạo thân ảnh từ trong không trung rơi xuống, dừng trước mặt A Trần.

"Chủ tử, thuộc hạ tới chậm." Người tới thanh âm hơi khàn, toàn thân che phủ bởi y phục màu đen, thân thể thẳng tắp nửa quỳ trước mặt A Trần, trong thanh âm đều là ý tự trách.

"Chủ tử, thuộc hạ đã tìm người rất lâu. Vừa rồi ngang qua một rừng cây nhỏ, phát hiện khí tức của chủ tử, một đường theo chủ tử tới tận đây....." Bắc Huyền nói xong, ngữ khí lại lộ ra vài phần thư thái. "Chủ tử, thuộc hạ mang người trở về. Kể cả phải liều mạng, thuộc hạ cũng sẽ khiến họ giao ra giải dược."

A Trần ngồi tựa vào một bên, xung quanh thân hình nho nhỏ kia là khí thế lăng liệt.

"Giải dược ta có."

"Vậy thật tốt quá, chủ tử, thuộc hạ mang người đi."

Đế Tuyệt Trần nghiêng nghiêng ngồi, hai tay vòng trước ngực, đôi mắt nheo lại, không biết đang suy nghĩ gì.

Thật lâu sau, hắn lên tiếng. "Chuyện trở về.... để nói sau đi."

"Chủ tử?" Bắc Huyền kinh ngạc ngẩng đầu, có chút không hiểu tính toán của Đế Tuyệt Trần.

Đế Tuyệt Trần khẽ cong môi. "Ta còn có việc."

"Nhưng mà....." Bắc Huyền còn muốn nói gì đó, lại nghe được Đế Tuyệt Trần lên tiếng. "Ngươi hiện tại xuất hiện cũng vừa lúc. Ngươi tới Vân Thiên học viện thay ta chuẩn bị một chút, nửa tháng nữa, ta sẽ tới Vân Thiên học viện....."

Nói xong, Đế Tuyệt Trần từ trong ngực lấy ra một mảnh ngọc bội toàn thân huyền sắc. "Cầm cái này đi tìm viện trưởng, hắn sẽ biết phải làm như thế nào."

Bắc Huyền tiếp nhận ngọc bội, dưới đáy lòng vẫn có chút không hiểu. "Chủ tử, sao người lại đột nhiên muốn đi Vân Thiên học viện?"

Đế Tuyệt Trần ngẩng đầu, trong mắt lộ ra hàn ý.

Lúc này, Bắc Huyền mới ý thức được vấn đề ----

"Vâng, thuộc hạ sẽ đi làm ngay. Chủ tử yên tâm, mấy ngày này, thuộc hạ sẽ ở bên cạnh bảo hộ người, cho tới khi độc được giải hoàn toàn, một lần nữa khôi phục thực lực....."

"Ừm..." Đế Tuyệt Trần khẽ gật đầu. "Ngươi lui xuống trước đi....."

"Vâng." Bắc Huyền thối lui.

Nhưng thời điểm lui xuống, đáy lòng hắn vẫn có chút nghi hoặc.

Rõ ràng hiện tại Thiên Địa phủ loạn như vậy, có nhiều chuyện cần xử lý như vậy. Chủ tử vì sao lại muốn lưu lại? Chẳng lẽ là vì nữ tử vừa rồi?

Vừa rồi hắn nhin thấy được, nữ tử kia vô cùng chiếu cố chủ tử của hắn......

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro