Chương 6:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Hừ, đề cao mình quá rồi" Phàm Lăng ngồi dậy, hơi thở càng lúc càng rối loạn, chân bắt đầu bủn rủn, tim đập mạnh, mắt có chút mơ hồ không nhận thức rõ.

" Cứ để xem"

Phàm Lăng lắc đầu, cố gắng tỉnh táo, chống người đứng dậy, chưa kịp đứng thẳng lại lảo đảo ngã nhào xuống đất, miệng run rẩy , khi có khi không phát ra những âm thanh kiềm nén.

Đây là sao hả? Phàm Lăng lãnh ngộ được thuốc này rất kinh dị, liều một chưa hết bây giờ lại thêm một viên, Phàm Lăng có chút hối hận rồi, bây giờ tay chân hiện không còn sức để chống trọi, chỉ đành nằm co quắp trên sàn gạch, mồ hôi chảy ướt một mảnh sau lưng....nóng , nóng quá.

"Nhìn xem, thật dâm mỹ mà"

"Im...im ngay cho tôi!!!" Phàm Lăng lăn qua lăn lại dưới đất, khó chịu đến gân xanh nổi lên khắp nơi trên người.

Sau một hồi tra tấn, Phàm Lăng dường như muốn mất tất cả lý trí, cậu hiện tại cần gì đó để trút những cái khó chịu ra ngoài.

Sau một hồi, ham muốn nguyên thuỷ trong người Phàm Lăng rốt cuộc cũng bị khơi dậy, bản năng đàn ông rốt cuộc cũng thức tỉnh.

Phàm Lăng nằm xoay người, lưng đối mặt với Âu Thần, cắn răng móc cậu nhỏ ra bắt đầu an ủi.

" Hừ, xem ra cũng đến lúc rồi"

Phàm Lăng cố gắng áp chế dục vọng đang quấy nhễu trong lòng, tay nhẹ nhàng lên xuống, thoả mãn rên rỉ, không lâu sau thì một chất màu trắng đục xuất hiện, dù Phàm Lăng đã bắn rồi nhưng vẫn không đủ, vẫn muốn nhiều hơn.... Nhiều hơn.

" a....." thêm lần nữa vuốt ve cậu nhỏ, Phàm Lăng rên rỉ thành tiếng, một lát cũng xuất hiện dòng tinh thể trắng đục xuất hiện, nhưng vẫn như cũ không làm Phàm Lăng thoả mãn.

Không ổn rồi, Phàm Lăng biết cơ thể bị thuốc chiều đến hư rồi, đã bắn hai lần nhưng vẫn chưa thoả mãn, Phàm Lăng nhỏ giọng chữi chết tiệt, vẫn tiếp tục an ủi cậu em lần nữa.

Cứ thế, một dòng trắng đục cứ thế bắn ra, đến khi không còn gì để bắn, vậy mà cậu nhỏ của Phàm Lăng vẫn đứng sừng sững uy mãnh dù hiện tại không còn đạn.

" Chết tiệt, đây là hiện tượng gì?". Phàm Lăng rối rắm, nhìn cậu nhỏ mà khổ sở.

Âu Thần thấy bóng lưng Phàm Lăng cứng ngắt, chép miệng phun ra một câu: " Cái này dù cậu có vuốt tróc lớp da của tiểu huynh đệ của cậu cũng chẳng có tác dụng".

" Cậu...cho tôi uống cái thứ quỷ quái gì thế hả?" Phàm Lăng giọng nói yếu ớt, hô hấp càng ngày càng nặng nề.

" Ừm... Cũng chẳng có gì" Âu Thần đi lại, ngồi xuống lướt mắt nhìn Phàm Lăng, sắc mặt y hồng hào: " Liều lượng hơi cao hơn lúc nãy một chút ".

Phàm Lăng đau đớn, bất chấp khó chịu mà nằm dài ra đất, mắt nhắm nghiền, Thảm hại, thật sự thê thảm.

" Có cần tôi giúp không?"

" Không cần cậu giả nhân giả nghĩa, tởm lắm".

Hại tôi ra bộ dạng này mà bây giờ muốn giúp đỡ, có mất trí mới nhờ cậu.

Âu Thần gật đầu như đã hiểu, thân hình to lớn lại không di dời mà vẫn ngồi kế bên Phàm Lăng, bóng Âu Thần trải dài che áp đi Phàm Lăng bên dưới, từ trên nhìn xuống, Phàm Lăng cảm thấy Âu Thần rất lớn, nhìn y nheo mắt nhìn mình mà cậu rùng mình.

" Tôi nói cậu này đồng chí Phàm. Thuốc đã thấm rồi, cậu chịu được cũng không nói đi, nhưng có điều liều lượng vào cơ thể cậu lại quá nhiều a, tích luỹ trong cơ thể lâu sẽ tổn hại đến những bộ phận xung quanh, tôi nói chẳng hạn, cậu vuốt như thế mà vẫn ham muốn?" .... Âu Thần ý cười gian ác toả ra ngay mép môi: " Nếu như không giao hợp chắc chắn sẽ không tiêu tan đâu".

" Âu Thần, tên hỗn đản". Phàm Lăng gân tay nổi lên, trên cổ cũng xuất hiện , ánh mắt chết chóc như mũi giáo nhọn bay lên người Âu Thần.

" Người tàn nhẫn như cậu suốt đời chẳng có ai bên cậu đâu".

Âu Thần cười lạnh, ánh mắt rũ xuống: " Đương nhiên nếu chẳng ai bên cạnh tôi thì tôi sẽ có cách làm họ tình nguyện ngoan ngoãn ở cạnh tôi".

Biết Âu Thần không thể nói lý với tên này được, Phàm Lăng cắn chặt môi, nhắm mắt lại kiên nhẫn: " Tại sao cậu lại làm vậy với tôi? không phải chỉ hại cậu thê thảm một chút, mà cậu liền ép tôi dùng thuốc cấm? Làm tôi thê thảm cậu thoả mãn lắm sao hả?"

Âu Thần nghiêng đầu, tay nâng cằm Phàm Lăng lên: " Từ đầu thì tôi rất thích khi dễ cậu".

" Cậu là tên khốn kiếp nhất tôi từng gặp".

" Đừng nói vô ít nữa, tôi khuyên cậu một câu, tự tìm cách cứu bản thân mình đi, hảo hảo động não tìm người làm tình , nếu không thì khó chịu sẽ không biến mất đâu, tôi đoán không lầm thì nhất định một lát nữa thuốc sẽ chính thức phát huy tác dụng đấy".

"A...." Phàm Lăng nghiến răng ken két, nấm đấm cuốn thật chặt vào nhau, bây giờ cậu tìm ai trợ giúp? Đưa cậu đến bệnh viện...

" Khả năng nếu đi đến bệnh viện tôi không cam đoan cậu sẽ an toàn ra về".

Quên mất, đây là thuốc cấm, nếu như bác sĩ phát hiện mà báo cảnh sát, nhất định chuyện bé xé ra to.

" Hay là bảo Phùng Hưng Yên?" Âu Thần ''hảo tâm" gợi ý.

Phàm Lăng im lặng không nói, không được...Cậu không muốn kéo Phùng Hưng Yên vào chuyện này, ba mẹ y cậu có tiếng tăm, làm như thế không được.

" Đám bảo bảo yêu mến cậu đấy, có nhiều người nhan sắc cũng không tệ nha".

" Câm miệng!" Phàm Lăng trừng mắt tức giận, cậu tuyệt không nghĩ đến việc ấy.

" Tôi là đang giúp cậu, cậu đều gạt bỏ, nói xem vậy còn ai giúp cậu, nhìn xem...."

Phàm Lăng bất chợt cảm giác được lồng ngực mình ngày càng nóng rực, tay chân bắt đầu trở nên suy yếu đến khác thường, hô hấp loạn xạ, đưa mắt to không còn linh hoạt mà hiện tại trở nên mơ màng.

" Thuốc... Đến lúc rồi'' Âu Thần bất giác cười khảy, nụ cười chứng kiến con mồi bắt đầu từng bước đi vào con đường của cậu định sẳn.

" A...." Phàm Lăng nóng nảy, liếm môi khô khốc, dứt khoát cắn lưỡi đến rỉ máu mới lấy lại chút thần thức yếu ớt.

Dần dần, Phàm Lăng thấy mình không làm chủ được thân thể nữa, ánh mắt tối sầm, dục vọng chưa tiêu tan mà lần nữa bén lửa cháy  nhanh lớn hơn lần trước .

Con mắt đảo qua Âu Thần, bên trong chưa đầy đau đớn, xấu hổ, nhục nhã, nhẫn nhịn và một chút cầu xin: " Âu Thần...làm ơn....bỏ qua cho tôi đi" đến mức này rồi, Phàm Lăng không dám đẩy cái tôi mình lên cao nữa, cơ thể dần dần mất kiểm soát, Phàm Lăng liền vứt hết tất cả, năn nỉ cầu xin....

Âu Thần cứ bất động. Đôi mắt nheo lại nhìn biểu hiện đau đớn của Phàm Lăng.

Thuốc càng ngày càng làm Phàm Lăng dần dần mơ hồ, phía dưới bị trướng lên đau đến tâm can vỡ tan, như có vật gì đó phong bế lại làm cách nào cũng chẳng có tác dụng, nếu bây giờ không tìm cách giải phóng, Phàm Lăng nghĩ sẽ bị nghẽn mà chết mất.

Nắm vấu áo Âu Thần, ngón tay thanh mãnh siết chặt đến nhăn nhúm: " Tôi...đau lắm...a"

" Từ lúc đầu hạ thấp mình thì đến nông nổi này đâu a, nếu lúc đầu cậu như thế này thì mọi chuyện giải quyết xong rồi, thế nhưng bây giờ tôi lại không có hứng giúp cậu a, tiếc quá..." Nói xong , Âu Thần còn lắc đầu tỏ vẻ mình vô lực.

" Âu Thần....tôi..."

" Thế này đi, tôi đi tìm cho cậu một cô, để cậu thoải mái tiết tháo! Được không?"

" Không...tôi không....không muốn..." Hơi thở càng ngày càng hỗn loạn, miệng càng ngày càng khô khốc nhưng Phàm Lăng vẫn lắc đầu, thân thể run rẩy lợi hại.

" Rất cuộc cậu muốn thế nào?" Âu Thần giương cao nụ cười, tay lần nữa nâng cằm cậu lên, lần này Phàm Lăng không tránh né, mặc cho Âu Thần định đoạt bắt y nhìn thẳng vào mặt hắn: " Tìm gái để cậu chơi mà không chịu, đồng học Phàm, sao cậu khó hầu hạ đến thế chứ? Rốt cuộc cậu muốn thế nào?"

" Tôi muốn... Tôi muốn cậu..." Phàm Lăng nói câu này có chút đỏ mặt, không dám nhìn thẳng mặt y mà có ý né tránh nhưng Âu Thần gắt gao nắm chặt cằm Phàm Lăng không cho nhúc nhích.

" Nói lần nữa xem!" Âu Thần áp mặt đến gần, hơi thở phả vào mặt Phàm Lăng, mùi hương thơm mát trực tiếp đánh thẳng lên sóng não Phàm Lăng, khiến y run rẩy, đôi mắt bất giác nhắm chặt, lông mi run rẩy như con bướm đang sợ hãi run nhẹ cánh, xinh đẹp động lòng người, quyến rũ mà quỷ mị.

Yếu hầu Phàm Lăng lên xuống không dừng, miệng bắt đầu thở dốc: " Tôi.... Muốn cậu..."

Phàm Lăng không muốn làm hại đến người vô tội, càng không muốn làm tổn thương đến bạn của mình, bây giờ chỉ có tên này, vì Phàm Lăng biết cậu ta đã vẽ sẳn lối đi chờ cậu bước vào. Mà Phàm Lăng cũng có ý đó, bây giờ Phàm Lăng không thể làm gì cậu ta nhưng không phải không thể bức cậu ta đi cùng mình, Âu Thần hại cậu, cậu cũng muốn kéo tên khốn này xuống nước với mình.

" Đồng học Phàm,  cậu muốn tôi làm gì?"

" muốn....muốn cậu giúp tôi....ưm..." Phàm Lăng ngắt quãng, đôi mắt càng lúc càng mơ hồ, ngón tay đang bấu vạt áo Âu Thần liền từ từ mò lên, đặt lên vai y mà cố gắng bám víu: " Giúp tôi....tôi khó chịu...''

" Giúp cậu? Dù....bất cứ chuyện gì?'' Âu Thần nheo mắt, lặng lẽ đặt điện thoại ở góc khuất, âm thâm quay lại cảnh tượng này.

" Đúng a....".

" Kể cả...làm tình?!"

"A?" Phàm Lăng trừng mắt lớn, cơ thể phút chốc căng cứng.

Âu Thần kéo khoé môi, xấu xa ép sát Phàm Lăng, đầu lưỡi khẽ chạm vào cổ cậu: " Muốn không?" cố ý kích thích.

Phàm Lăng run rẩy, cắn chặt môi dưới, cánh tay siết chặt, lòng rối rắm không tả nổi.

Dục vọng trong cơ thể liền ập đến, đánh tan ý trí kiên cường của Phàm Lăng, tay run rẩy choàng qua cổ Âu Thần, chóp mũi hai người chạm nhau, bốn mắt nhín nhau chằm chằm, Phàm Lăng cắn môi, nhỏ nhẹ nói: " Bất bất cứ chuyện gì....'' Phàm Lăng nói nhỏ chỉ có Âu Thần nghe được.

Hiện tại trước mắt Âu Thần không còn Phàm Lăng kiêu căng nữa, không còn lạnh lùng nhìn y chỉ biết nghiến răng nghiến lợi luôn tìm cách trả thù, không còn là tên đầu đá lấy cứng chọi cứng Âu Thần mà bây giờ, trước mắt Âu Thần đây, là một Phàm Lăng, hoàn toàn khác biệt, nhu nhược, chịu đựng, cầu xin Âu Thần làm tình, nhìn cảnh tượng trước mắt, Âu Thần thấy có chút không thích ứng được.

" Thật không?"

" Thật..." Cơ thể rục rịch theo bản năng, Phàm Lăng nhìn môi Âu Thần, đột nhiên cảm thấy cực kỳ thèm khát, muốn hôn Âu Thần liền tránh né.

" Sau này phải nghe lời tôi, phục tùng mệnh lệnh của tôi, đồng ý không?'' Âu Thần chậm rãi kéo cơ thể đang ham muốn của Phàm Lăng ngồi lên người mình, tách hai chân y ra ngồi xuống với tư thế quỳ, ngước mắt Âu Thần đòi hỏi.

Phàm Lăng cắn môi, lắc lắc đầu. Cảm thấy tư thế có chút xa lạ, muốn nhích mông rời khỏi liền bị Âu Thần ấn xuống, cảm nhận vật nóng bỏng của Âu Thần đang ở phía mình, Phàm Lăng căng cứng người, trong lòng sợ hãi.

Thứ đó....thứ đó rất nóng... Còn rất thô nữa....

" Không thoả thuận à?" Nói xong giả vờ thở dài, muốn đẩy Phàm Lăng ra liền bị y kéo lại.

Âu Thần chính là chờ cái này, mục đích Âu Thần muốn Phàm Lăng ngồi như vậy là để làm tâm y nhiễu loạn, chính cơ thể hiện tại của Phàm Lăng đang trong đỉnh của sự nhạy cảm, Âu Thần muốn y cảm nhận được thứ đó của mình, làm thần trí Phàm Lăng xáo trộn trở nên chậm chạp, đánh vỡ cái tôi cuối cùng trong lòng mà tình nguyện nghe theo sai khiến của mình.

" Tôi....sẽ nghe lời....của...của cậu mà..." Phàm Lăng nỉ non nói nhỏ, bờ môi liên tục liếm láp khó chịu.

" Không được cãi lệnh tôi, nếu không tôi sẽ không thao cậu".

" Biết...biết rồi". Phàm Lăng gật đầu, thần trí không chịu nổi sự đòi hỏi trong cơ thể nữa, mà là vụng về tìm môi Âu Thần hôn xuống.

Âu Thần cười nhẹ, tay luồn vào trong áo Phàm Lăng, sờ vào khuôn ngực săn chắc, gãy hai hạt nhỏ hồng hồng kia, phút chốc cả người Phàm Lăng giật bắn.

Phàm Lăng vụng về mà hôn xuống, đầu lưỡi mềm mại tìm kiếm cái lưỡi lớn của Âu Thần mà đùa giỡn, nụ hôn có chút vụng về, vô ý va chạm răng với nhau, Âu Thần thấy thế này bản thân cũng nóng nảy, dứt khoát giữ chặt gáy Phàm Lăng, bản thân từ làm chủ cuộc chơi.

Đầu lưỡi Âu Thần linh hoạt tiến vào khoang miệng Phàm Lăng mà khuấy đảo, tâm ý bình tĩnh của Âu Thần có chút không kiềm chế được, không biết vì sao khi y hôn Phàm Lăng, cảm giác hưng phấn luôn trực trào trong cơ thể, Âu Thần muốn nhiều hơn nữa.

Nhìn đồ ngốc Phàm Lăng khó theo kịp tiết tấu, Âu Thần có chút buồn cười, không nhanh không chậm chỉ bảo: " Le lưỡi ra".

Phàm Lăng thở hồng hộc, trong mắt ý tình loang toả khắp nơi, cậu rất nghe lời mà hả miệng le chiếc lưỡi của mình ra , để cho Âu Thần mút lấy, mặc cho Âu Thần bỡn cợt, bị cắn đau Phàm Lăng liền thu lưỡi về.

" Làm xem nào". Nói xong Âu Thần liền thè lưỡi mình, nhìn Phàm Lăng từ từ mút lấy, từ từ vụng về mà học hỏi, sự dịu dàng sâu thẳm trong mắt y bất chợt vô hình mà xuất hiện.

Âu Thần sống mười tám năm, những thứ cần chơi cũng đã chơi rồi, đàn bà qua tay y không phải nhiều nhưng chí ích cũng đã hưởng thụ, trong suy nghĩ Âu Thần chưa bao giờ suy diễn đến một ngày nào đó mình sẽ hôn với một thằng đàn ông, vả lại còn làm tình? Lúc trước nhìn đám ẻo lẻ hôn nhau, Âu Thần ngoài cảm giác ghê tởm thì không có bất cứ cảm giác gì gọi là thích thú, hiện tại vậy mà Âu Thần hiện đang cùng một người đàn ông hôn nhau, mà chẳng có chút gì gọi là gớm ghiếc xuất hiện trong đầu, thay vào đó là sự kích thích chấn động đến linh hồn, cảm giác hưng phần còn hơn làm tình với phụ nữ? Cái này lý giải thế nào đây?Bỗng trong tâm Âu Thần có chút rối loạn.

" a..." đúng lúc này Phàm Lăng liền kéo Âu Thần về hiện tại, cảm nhận đầu lưỡi ẩn ẩn đau, thì ra trong lúc 'học tập' Phàm Lăng sơ xuất cắn lưỡi Âu Thần.

" Xin...xin lỗi" Phàm Lăng mê mang, nhìn khoé miệng cậu có chút lỏng long lanh đang chảy xuống, Âu Thần không ngại liếm chúng rồi tiếp tục vui chơi trong miệng Phàm Lăng, tay Âu Thần đùa giỡn với hai điểm hồng hồng trên ngực Phàm Lăng đến nổi đỏ lên, dời môi xuống, Âu Thần hôn yết hầu Phàm Lăng, đảo nhẹ mấy vòng, liếm láp làm Phàm Lăng run rẩy liên hồi, miệng kiềm nén âm thanh dâm mỹ của mình mà mím chặt.

" Rên đi, tôi thích nghe".

Hôn thẳng xuống một đường, môi Âu Thần ngừng trên đầu vú hồng hồng, không suy nghĩ mà cắn lấy kéo ra.

" a...đau" Tựa hồ bị đau, Phàm Lăng nhíu mày rên rỉ.

Tôi muốn cậu ăn đau mở miệng rên rỉ đấy.

Miệng bận hôn trên ngực Phàm Lăng, hai tay vòng ra sau lưng, sờ lấy phần eo quyến rũ, chạm nhẹ sống lưng thẳng tắp một đường kéo xuống hướng hai mông cách lớp quần Phàm Lăng mà xoa nắn.

" ưm...." Phàm Lăng như có chút thoả mãn, rên rỉ thoải mái, tay y nâng mặt Âu Thần đang chôn ở ngực mình lên, chạm rãi áp cánh môi bị dày vò sưng đỏ của mình mà hôn xuống.

Trong khoang miệng Âu Thần rất ấm, Phàm Lăng cảm thấy rất thích cho nên đưa lưỡi qua đùa giỡn.

Còn chủ động? Âu Thần nhìn sắc thái thoả mãn trên mặt Phàm Lăng, rất ngoan ngoãn để mặc y đùa giỡn.

Ngón tay thô ráp chai sàm của Âu Thần đang xoa nắn hai mông Phàm Lăng, bỗng dưng đi theo rảnh mông, một đường đi xuống dưới, chạm vào động thịt mềm mại mà đùa bỡn.

"A?" Phàm Lăng liền cứng người, sau đó run rẩy, muốn tách môi mình liền bị Âu Thần hung bạo ấn xuống, miệng khẽ nói: " Tiếp tục đi".

Phàm Lăng nuốt nước miếng, bên dưới run rẩy nhưng không dám biểu hiện gì, một lần nữa ngoan ngoãn ngậm lấy môi Âu Thần vụng về ngặm nhắm.

Động thịt bên dưới tựa như phát hiện có gì đó đang chạm đến, lập tức co rúc liên hồi, Âu Thần vỗ mông Phàm Lăng, nâng hông Phàm Lăng lên cao , cởi nốt cái quần vướng víu, hiện chỉ còn quần lót màu đen Phàm Lăng là đang bao bọc cậu nhỏ của y.

" Âu...Âu Thần..." Phàm Lăng nỉ non kêu nhẹ, giọng nói run rẩy kèm theo chút cầu xin.

Vì ngón tay thô ráp Âu Thần chơi đùa bên ngoài cửa động, liên tục vẽ vòng tròn, lực đạo lại nhẹ nhàng làm Phàm Lăng ngứa ngáy, bất chợt Phàm Lăng chợt thẳng lưng, mắt to đầy sợ hãi, Phàm Lăng liền bị Âu Thần giữ cổ, ép xuống: "' Tôi nói ngừng sao?" Âu Thần khó chịu, đôi môi nam tính mím lại không vui nhìn Phàm Lăng, nghe thế, Phàm Lăng liền cắn môi, một lần nữa hôn xuống.

Cánh tay Phàm Lăng run rẩy vòng ra phía sau, giữ chặt cánh tay to lớn của Âu Thần, " A...đau". Phàm Lăng nhăn mày đau đớn, mồ hôi trên trán bắt đầu rịn ra.

Vì ngón tay Âu Thần âm thầm tiến vào, chưa vào được bao nhiêu liền cảm thấy bên trong vô cùng chật hẹp, một vật cản vô hình không cho ngón tay vừa thô vừa to của Âu Thần tiến vào.

" Đau..." Phàm Lăng rên rỉ, hai chân quỳ sập muốn đứng không vững, chân mày tuấn tú nhíu chặt với nhau chứng tỏ đau đớn không hề nhẹ.

Âu Thần thấy thế, biết bên trong cúc hoa chẳng có độ trơn nào xúc tác, Âu Thần liền đẩy Phàm Lăng nằm xuống, bản thân tách hai chân y quấn lấy hông mình, đặt Phàm Lăng dưới thân, Âu Thần liền cho một ngón tay vào miệng ấm áp của Phàm Lăng.

So ra khuôn miệng Phàm Lăng không to không nhỏ, chỉ là vừa phải thôi, nhưng khi ngón tay thô to Âu Thần nhét vào, lập tức bên trong liền chật hẹp một chút.

Miệng cậu ta nhỏ thế cơ à?

Phàm Lăng lúc  thanh tỉnh chắc chắn sẽ la toáng lên: " Đồ khốn, ngón tay cậu vừa thô vừa to chứ không phải miệng tôi nhỏ a".

" Hợp tác chút đi bảo bảo, đừng đẩy tôi ra chứ?" Âu Thần trách cứ, ngón tay trong khoang miệng Phàm Lăng bị y bài xích.

Phàm Lăng vừa nóng vừa xấu hổ, thần sắc nhăn nhó, rất không hợp tác muốn lấy tay Âu Thần khỏi miệng mình.

" Haizzz" Âu Thần thở dài, nhìn mặt Phàm bị y làm nghẹn đến đỏ, có chút đau lòng nhưng tay vẫn không rời khỏi miệng cậu: " Không chịu nổi?"

" Mới một ngón đã chịu không nổi vậy thì làm sao chịu được cơ chứ? Ngoan, chịu đựng". Nói xong Âu Thần lại nhét thêm ngón thứ hai vào, Phàm Lăng liền trợn mắt, miệng bất giác há to ra mới đủ diện tích cho hai thứ trong miệng y.

" Ư...ô...".

Âu Thần dùng xúc giác từ ngón tay, cảm nhận khoang miệng Phàm Lăng rất ấm áp bao trùm lấy hai ngón tay y, cảm giác nóng bỏng ấy tiến thẳng vào tâm Âu Thần, nhất thời thơ thẩn một lúc.

Phàm Lăng khó chịu cựa quậy, đầu lưỡi khó khăn tránh né sự đùa giỡn của Âu Thần, nhưng lúc nào cũng bị Âu Thần dùng tay giữ chặt tà ác nhéo nhéo.

" Đau...."

Nghịch được một lúc, thấy vừa đủ trơn, Âu Thần liền rút ra, tiến tới tiểu cúc, từ từ tiến vào.

" A...." Dù trên tay đã có chất làm trơn , nhưng Phàm Lăng vẫn còn đau đến la toáng lên, mặt nhăn nhó khó chịu, Âu Thần thầm chửi mẹ kiếp, lòng cậu cũng khó chịu, thế là không quản nhiều, mặc cho lớp thịt dày ngăn cản, Âu Thần liền mạnh bạo đâm vào.

" Dừng.... Dừng lại....a" Phàm Lăng la lớn, nước mắt muốn trực trào rớt ra ngoài, cơ thể run rẩy không ngừng, cánh tay chống lên vai Âu Thần đẩy y.

" Không muốn nữa....không...a...muốn nữa..." Phàm Lăng lầm rồi, tưởng rằng Âu Thần sẽ có cách giúp cậu diệt lửa tình trong lòng, nhưng nào ngờ còn đau hơn ẩn nhẫn chịu đựng, Phàm Lăng cậu quyết định rồi, nhịn đi a, tuy lâu một chút nhưng không đau đến thế này...

Đến đây rồi muốn lui binh? Âu Thần không quan tâm Phàm Lăng gào thét, tay bắt đầu ra vào, cảm giác ngón tay mình được động thịt mềm mại xiết chặt, ấm áp vô cùng, Âu Thần liền có ý nghĩ không muốn rút ra.

Lực đạo nhẹ nhàng để cho Phàm Lăng dần dần thích ứng được...

" Ngừng.... Mẹ kiếp, đừng động nữa, a... Đau chết lão tử rồi". Phàm Lăng lắc lắc đầu, thân thể vùng vẩy lợi hại muốn tránh né, Âu Thần liền nắm hai chân Phàm Lăng, trực tiếp cởi luôn vật cản cuối cùng, tiểu huynh đệ của Phàm Lăng liền bật ra ngoài, uy mãnh khí thế ngang nhiên đứng thẳng bể nghễ.

Chậc...cũng không tồi.

" Tôi nói cậu không nghe à? Mau dừng lại ngay, tôi không muốn nữa mà... A..." Phàm Lăng chưa nói xong, Âu Thần liền đâm mạnh, ngón tay vùi thật sâu vào bên trong, Phàm Lăng rít lên, hừ mạnh, bấu chặt vào vai Phàm Lăng, đau đớn nỉ non rên rỉ. 

Âu Thần chủ động không lên tiếng, ngón tay từ từ di chuyển, Phàm Lăng mặt mày trắng bệt, mãnh mẽ kẹp hai chân mình lại nào ngờ vẫn bị Âu Thần tách ra, nơi kính đáo đều bị Âu Thần nhìn tỏ không xót chút nào.

Dù nam nhân với nhau việc giúp nhau giải quyết nhu cầu không phải là khó gặp, nhưng chỉ là giúp nhau quay tay một lát thôi a, chứ không phải như cảnh tượng điên rồ này, trực tiếp làm Phàm Lăng nghẹn đến ứa nước mắt, một lời cũng không thốt được, khuôn mặt đỏ dần lên, cậu trực tiếp lấy tay che khuất khuôn mặt mình.

Xấu hổ chết mất....

Cậu ngượng ngùng? Âu Thần cảm thấy rất thú vị, Phàm Lăng cũng biết ngượng ngùng đỏ mặt?

Không biết qua bao lâu khuyếch đại tiểu cúc, Âu Thần cảm thấy động thịt bên trong bắt đầu giãn ra,độ đàn hồi cũng không hề vơi mà bám chặt lên ngón tay thon dài của y, Âu Thần nhắm mắt không biết bản thân bị gì mà nghĩ đến cảnh đại vật của mình nhét vào có sướng như ngón tay không nhỉ?

Phàm Lăng vẫn bên dưới nghiến răng ken két chịu đựng, nhắm mặt cố gắng hít thở đều đặn, nói thật ngón tay Âu Thần rất dài, đặc biệt thô ráp, những vết sạm cứng cáp tiếp xúc với những nơi thịt mềm tạo ra cảm giác cực kỳ đau đớn, Dù trong cơ thể đang chịu cơn kích thích nhưng không vơi đi cái đau chút nào.

Nhìn một tầng lại một tầng mồ hôi Phàm Lăng chảy ra, Âu Thần nhìn biểu hiện chịu đựng đến đỏ mặt tía tai, gân cổ cũng hết tầng tầng lớp lớp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro