Chương 11: Gian truân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 11: Con đường trở về thế giới của nàng đang thực sự mỗi lúc một gian truân

Ta nhớ một buổi đêm, đêm hè nóng nực, ta đã thử vấy bẩn tim ta. Ta không rõ khi đó, cảm giác của ta là gì. Nhưng ta chắc chắn rằng, đối diện với ta là một đôi mắt hoảng hồn trước cái chết.

Đây là ngày thứ bảy, trọn vẹn một tuần ta bị nhốt trong nhà lao. Mỗi ngày đều như thế, cơm thừa canh cặn, ta tuyệt vọng. Ta không biết ta có thể trụ được bao lâu. Ta cũng không rõ làm thế nào để ta ra ngoài.

Ở nơi này, ta không thể giả chết. Không có thứ gì đảm bảo cho ta.

Đứng lên đi lại cho đỡ cuồng chân, ta cảm thấy cơ thể mỏi nhừ và bức bối. Một tuần liền không tắm, ta cảm nhận thân mình ta bắt đầu lở loét. Chết tiệt! Rủa thầm trong miệng, ta giậm mạnh chân xuống dưới đất.

Chính ra, khi ta nện mạnh như vậy, ta phải cảm thấy ngón chân tê rần, nhưng không.

...

Minh Dạ cảm thấy tò mò, nàng để ý xung quanh rồi mới cúi xuống, chạm lên nền gạch đó. Nhíu mày bất an, tựa hồ cảm giác khi thăm dò xem dưới viên gạch đó là thứ gì, sẽ khiến cho cả cuộc đời phía trước thay đổi. Chậm rãi dùng móng tay len vào vùng ráp gạch, cẩn thận gỡ lên, nàng giật mình. Thì ra có thể nhấc lên được. Chỉ nâng lên một chút, nàng ngó xuống. Ngục thất tối tăm, thứ nàng nhìn thấy cũng chả là gì, toàn màu đen cả. Ngẩng lên một lần nữa, kiểm tra chắc chắn sẽ không ai qua, Minh Dạ nhấc hẳn viên gạch, bỏ sang một bên.

"Đất đen!" nửa cười nửa mếu, nàng thở dài, cứ ngỡ rằng sẽ là một điều gì thú vị hơn chứ.

Đập đập tay lên ô đất nhỏ đó, nàng mếu xệch.

Những ngày tiếp theo vô vị và nhàm chán. Mỗi lần nhấc gạch lên, hạ gạch xuống, nàng cảm thấy hết sức nhạt nhẽo. Rồi tự bày trò cho chính mình. Nhớ lại tất cả các điểm yếu của những kẻ nàng đã điều tra trong hậu cung, ngồi hát những bài hát khi ở hiện đại nàng hay hát, rồi cai ngục bảo nàng điên, nàng xổ ra một tràng tiếng Pháp chửi bới loạn xạ.

Và cùng quẫn quá thì đem gạch đào đất.

Sau này, nhớ lại những ngày tháng ấy, nàng cứ cười, một cách nhạt nhẽo.

Minh Dạ ngẩn người, thì ra lớp đất cũng chả sâu lắm. Phía dưới, hình như có thứ gì đó được xây lên, hoặc được đắp rất vuông vắn. Hít mạnh một hơi, nàng tiếp tục đào, ngón tay bắt đầu đau rát, đến rớm máu. Cho đến khi không còn cử động được nữa, nàng mới nhìn thấy hai cốn sổ nhỏ.

Đúng một tháng sau khi bị giam, nàng tìm thấy hai cuốn sổ nhỏ. Tất cả đều được ghi "bút tích Tú Lăng".

"Phụ thân là kẻ tàn nhẫn, ông đem quằng ta vào chuồng ngựa, những con ngựa háu đói. Ta phải đánh chúng thôi. Chúng chết, máu ra nhiều. Thật sự rất nhiều. Mấy con súc vật, đáng chết!"

"Mẫu thân thật đần độn. Sinh ra ta rồi bỏ chạy. Chỉ vì ta giết mấy con vật hạ đẳng đó."

"Trình Phong, cô ta thật đáng gờm, lần đầu tiên ta thấy một kẻ có thể thoát khỏi ta. Đáng yêu thật. Ta muốn cô ta, nhưng ta thích Trình Ân hơn."

"Ta mười bảy rồi, người ta nói, ta dịu dàng và thuần khiết."

Hầu hết toàn bộ tuổi thơ của Tú Lăng được viết lại đầy đủ trong này. Như thể nàng đã viết từ khi biết chữ. Tất cả kí ức, tất cả sự cuồng dại, tất cả thuộc về Trình Ân, ngay cả kí ức lẫn cảm xúc đều thuộc về Minh Dạ. Nàng vừa đọc, qua mỗi trang đều định hình tính cách của một người có thiên bẩm là sát nhân, dòng máu lạnh lẽo tuyệt tình, và thứ tình yêu cấm kị với chị em nhà họ Phương.

Đem gấp cuốn sổ thứ nhất lại, Minh Dạ vùi xuống đống rơm, thứ được gọi là giường của nàng và thở dài. Một kẻ như thế, hoang dại như thế, khi mất trí nhớ thì có thể thay đổi được nhân cách hay sao. Trình Phong yêu Tú Lăng đến thế, nàng ta có thể không biết Tú Lăng sẽ ra sao khi quên hết tất cả ư. Minh Dạ thở dài, thì ra, Tú Lăng là một kẻ có quyền có thế, một kẻ mà vận mệnh đã gắn với cung cấm và triều đình từ lúc sinh ra.

Minh Dạ nhớ lại cách Thượng Lãm lợi dụng mình. Thì ra, hắn cũng như Trình Phong, cũng đã biết nàng không phải một Tú Lăng hoàn hảo.

Mỉm cười, một nụ cười toan tính nở ra trên gương mặt dần tái xanh dưới hầm ngục.

Nàng cầm quyển sổ thứ hai lên, rồi tiếp tục đọc.

Đó không phải là một quyển nhật kí hay thứ gì khác, mà là một quyển về võ công. Giống như phản xạ tự nhiên của cơ thể. Đây là cơ thể của Tú Lăng, với những công phu đã thấm vào máu, và bản năng của kẻ luyện võ, tự khắc khi Minh Dạ tái tạo động tác, cơ thể hoàn toàn có thể thích nghi. Và thích nghi rất nhanh, để trở về thành một kẻ có võ công thừa sức ám sát kẻ khác.

Minh Dạ cười.

Cảm giác đầu tiên khi nhìn thấy hai cuốn sổ: kinh ngạc. Kéo theo đó là hoang mang tột độ, rồi sửng sốt, rồi sợ hãi. Và bây giờ, là mãn nguyện.

Nàng không phải một kẻ thông minh, cũng không tự cho mình là thông minh. Nhưng nàng biết, chừng nào nàng nắm giữ trong tay những thứ này, thì nàng còn có thể sống. Rồi đột ngột, một câu hỏi lóe lên trong đầu nàng: Tại sao Trần Tú Lăng lại đem hai cuốn sổ này cất tại đây? Tại sao lại chính là phòng giam này, và tại sao Trúc Tri lại đem đưa nàng vào nhà giam đó? Có phải ngẫu nhiên, có chăng là trùng hợp? Nét cười trên gương mặt chợt thu nhỏ dần, rồi xiêu vẹo, và rúm ró. Nàng đang là Vương Minh Dạ, Trần Tú Lăng là thân phận khác. Và có hay chăng chỉ có thế?

Con đường tự do của nàng, con đường trở về thế giới của nàng thực sự đang mỗi lúc một gian truân.

"Ân nhi!"

Thượng Lãm vén rèm ngọc, nhìn mĩ nhân trước mặt, trong đáy mắt chỉ có sự dịu dàng, nho nhã.

Trình Ân đứng lên, mỉm cười rồi hành lễ, gương mặt đoan trang, dáng vẻ hiền dịu, mà nụ cười không mảy may chân thật trước phu quân.

"Hoàng thượng, màn kịch múa dưới mưa đó Trình Ân đã giúp người rồi." giọng nàng rất nhẹ nhàng, lại càng xa cách. Nụ cười kia tuyệt đối khuynh thành, chỉ là, khi nhìn vào, cõi lòng Thượng Lãm đều dâng lên một niềm chua chát.

"Vì sao nàng xin tiến cung?"

"Vì Tú Nhi muốn thiếp tiến cung." Trình Ân khẽ cười, đưa tay chỉnh lại trâm cài tóc, không để tâm đến người trước mặt "Tú Nhi là sinh mạng của tiểu Phong, chỉ cần là Tú Nhi muốn, thiếp sẽ làm, bệ hạ, người biết mà."

"Trẫm biết, nhưng Ân nhi, nàng thấy đấy, Trần Tú Lăng bây giờ không phải là Trần Tú Lăng năm nào. Tú Lăng đã chết, chỉ còn cái xác do một linh hồn khác trà trộn."

Thượng Lãm đau đớn đáp lời, đưa tay nắm lấy đôi tay lạnh giá của Trình Ân. Nàng không rụt tay lại, chỉ mỉm cười, chớp mi.

"Lãm, ta không bao giờ hết hy vọng. Lăng sẽ về, sẽ về."

Thượng Lãm cười. Ngoại trừ cười, hắn chẳng thể làm gì, trong mắt hằn tơ máu, cũng không phải khóc, càng không giận dữ. Khi Trình Ân đã gọi tên hắn, khi Trình Ân đã gọi tên, có nghĩa rằng hắn sẽ không thể nói ý kiến, nàng sẽ không thay đổi, vĩnh viễn không thuộc về hắn.

Cuộc chiến hậu cung, hắn muốn gạt nàng ra, đưa Lã Chiêu Nghi lên làm hoàng hậu. Nhưng bây giờ, có lẽ cần phải thay đổi kế hoạch thôi.

Đế vương vô tình, hắn cũng không thể gạt mình ra khỏi sự vô tình ấy. Hắn cũng không trách cứ, xét cho cùng, chính hắn muốn ngai vàng này, cũng như muốn mãi mãi bên cạnh người con gái họ Phương kia.

"Trắc phi nương nương, nô tì vâng mệnh Vương gia đưa người hồi phủ." Nữ tì xinh đẹp tiến vào, nhẹ nhàng cất giọng.

Minh Dạ ngẩng lên, một chút rồi sững sờ, chỉ có thể hét lên trong suy nghĩ "Diệu Nhan, là cô?"

Diệu Nhan ở đó, xinh đẹp, nhu mì và trầm lặng, như Diệu Nhan lúc đầu, bình thản như mây vậy. Minh Dạ lại không để ý đến nội dung câu nói, mà nước mắt đột nhiên lặng lẽ rơi. Trong thâm tâm cảm nhận sự xúc động gặ lại một người quen. Cảm xúc này, nàng không chắc, chỉ là vô cùng, vô cùng biết ơn Diệu Nhan xuất hiện tại đây. Dù là gì đi chăng nữa, dù có là Thượng Lãm sai cô ta đến đây để biến nàng trở thành một công cụ chính trị đi chăng nữa, thì nàng vẫn cảm kích. Chỉ cần xuất hiện một người giúp nàng, chỉ cần có chút tình cảm là đủ rồi.

"Ta được tha rồi sao?" mắt nàng ngấn lệ, chất giọng như tiếng hót day dứt của loài chim bị xé họng.

"Vâng, nương nương, chúng ta về thôi."

Diệu Nhan đỡ lấy thân mình của Minh Dạ, rồi cảm thấy bất ngờ. Hai tháng trong ngục tù, đã biến người con gái vốn mong manh như đóa phù dung ấy trở thành một cái xác không hồn.

"Cô như xác ve vậy." Diệu Nhan thì thầm vào tai Minh Dạ, chỉ để cho cả hai nghe thấy.

"Vậy sao..." Nước mắt lăn dài trên gương mặt hốc hác kia.

Vương Minh Dạ chỉ cảm thấy rất đau đớn. Sự ấm áp mà Diệu Nhan mang đến cho nàng chỉ khiến nàng cảm thấy sợ hãi, căm phẫn và bi kịch hơn nữa. Nàng vô tội, thậm chí ước mong của nàng quá đỗi giản dị. Nhưng, nàng lại ở trong thân xác của người con gái này. Nàng ở trong một thân xác gánh trên vai quá nhiều trách nhiệm và nỗi đau. Và xét cho cùng, nàng phải sống.

"Diệu Nhan, cô biết không, tôi phải sống."

Nàng cười, rồi ngất lịm trong vòng tay và tiếng gọi hốt hoảng của Diệu Nhan.

Giấc mộng của nàng màu trắng.

Trắng đến lóa mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro