Chương 13: Ta chỉ có thể đem vung đi mạng sống của mình, để bảo vệ chính mình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 13: Ta chỉ có thể đem vung đi mạng sống của mình, để bảo vệ chính mình

"Không tồi. Nhưng chưa đủ hỗn loạn để che mắt bá quan. Trẫm lại phải cử người đi để làm nốt việc của các ngươi."

Thượng Lãm ngồi trong trà thất Trúc phủ, mỉm cười nhìn cả ta và Diệu Nhan đang quỳ xuống chân hắn. Ta ngước mắt lên, nhìn hắn một hồi, rồi cũng hiểu cái gì là làm nốt việc.

Diệu Nhan hỏi lại hoàng thượng.

"Vậy, người chịu tội thay là ai thưa bệ hạ."

"Ngươi đoán xem?" Thượng Lãm nhướn mày, có vẻ hứng chí nhìn Diệu Nhan.

Cả ta cùng cô ấy đều câm lặng. Không cần đoán, thực sự không cần đoán. Chỉ tầm nửa tháng nữa, hẳn nhà Lã đại nhân kia sẽ gặp kiếp nạn lớn. Phải rồi. Ta cũng nên đoán ra, Thượng Lãm sẽ không để Lã Chiêu Nghi một bước lên làm hoàng hậu. Dù là về mặt nào, thì Phương Trình Ân sẽ tốt hơn.

Thủ đoạn hoàng đế không thể nói là ngoan độc. Cái người ta không ngờ tới ở đây là một trắc phi vương phủ lại đi giết một đại thần. Bên Đại Lí Tự mà điều tra, chắc sẽ khó lòng điều tra được đến ta. Sau khi ta tung một đao chí mạng trên người ngài Thượng thư bộ Lễ, Diệu Nhan và ta cũng tự đả thương mình. Sau đó, chỉ cần người giả danh thích khách vào cung, rồi thêm vài kẻ làm việc bí mật cho hoàng thượng thừa cơ hô hoán thích khách, thì ta nghiễm nhiên cùng Diệu Nhan trở thành nạn nhân.

Rồi thì, chà, phần này quả là thi thú, hoàng thượng gài người của mình vào phủ Lã tướng, sau đó để cho nửa tháng thư thả, Đại Lí Tự sẽ điều tra đến Lã tướng phủ thôi. Một công đôi việc. Mục tiêu lần này, thực sự không nhằm và thượng thư, mà nhằm vào họ Lã kia.

Ta cười. Mưu kế này cũng không tồi. Nhưng xuất sắc, phải là cách hắn đào tạo kẻ bên mình. Kẻ bên mình hắn, ngoại trừ Tú Lăng, trừ Diệu Nhan, còn có rất nhiều. Phỏng chừng, tỉ muội Phương gia cũng một lòng trung thành với hắn.

Khi Thượng Lãm đi rồi, ta mới cùng Diệu Nhan trở về phòng mình. Nhiệm vụ đầu tiên hoàn thành, mà ta, ngay cả cảm thấy kinh tởm bản thân cũng không có khả năng. Giết người à. Ta nhìn thử đôi tay của mình, rồi cảm thấy cảnh vật tối đen, máu lan tràn qua ngón tay, chảy xuống nền nhà, cảm giác máu đổ ấy, khiến ta có phần hoa mắt.

Không, ta không buồn nôn, cũng không ghê tởm. Ta cảm thấy đau đớn.

Có phải ta đang đánh mất chính mình?

Cái ác bắt đầu hình thành, dần dần lấn át ta. Cũng không sao, ta chỉ là trả thù, cho một phần tự do đã bị mất của ta thôi.

"Cô không thấy sợ hãi sao?"

"Vì cái gì mà sợ hãi?"

Ta nhìn Diệu Nhan qua gương đồng, người đang rút trâm cài đầu cho ta, rồi chải tóc cho ta.

"Vì cái gì mà cần sợ hãi?"

Diệu Nhan lặp lại câu hỏi, rồi chúng ta im lặng.

Mọi thứ thật nặng nề. Ta cảm thấy tim mình đập khác thường, vấy bẩn, buồn bã. Ta đem điều này suy nghĩ, rồi nghĩ không ra. Mình vì cái gì mà đau buồn, mình vì cái gì mà sợ hãi? Ta không nhìn thấy bản thân mình nữa rồi. Ta cũng không biết ta là ai nữa rồi.

Ta nhìn Diệu Nhan. Cô ta thu tay vào lòng, trầm tư, bình ổn. Gương mặt vẫn thế, hết sức nhẹ nhàng.

"Diệu Nhan, vì sao cô là người của Hoàng thượng?"

"Vì Hoàng thượng giữ người tôi yêu." Diệu Nhan vô thức đáp lời, tay vẫn giữ im trong lòng, chỉ nắm lại chặt hơn.

Rồi mỉm cười vu vơ.

"Tôi ít ra còn có người yêu, còn có động cơ mà không thể phản bội. Còn cô?"

Ta nhìn lại bản thân mình.

Trước kia, thân phận thật của Tú Lăng vì muốn bảo vệ Trình Ân và Trình Phong mà hành động, còn có tính khí ngông cuồng muốn chết mà Tú Lăng trở thành mật thám.

Còn ta bây giờ?

À, là trả thù.

Ta muốn cả hai.

Cả tự do, cả trả thù. Ta mông lung giữa hiện tại và tương lai. Ta đang lạc lối và không tìm ra con đường của mình. Ta phải trả thù thế nào đây?

Rồi đột ngột, trong đầu ta lóe lên hình ảnh về một cái chết. Cái chết đầy đau đớn nhưng tuyệt đẹp.

Môi ta nở nụ cười, ta đáp lại Diệu Nhan bằng sự chân thành nhất: Niềm vui.

Thượng Lãm là một kẻ tàn nhẫn. Một sự tàn nhẫn thể hiện rõ rệt. Nhưng so với Trúc Tri, ta thấy tựa hồ Trúc Tri đáng sợ hơn nhiều.

Những con cáo thành tinh. Mà ta, thậm chí còn chưa đạt đến mức cáo hay mèo nào trong cả cuộc đời giả dối sắp tới.

Trúc Tri lệnh ta đến gặp hắn. Ta ung dung bước và, tay chắp vào nhau, nhu mì lẫn dịu dàng. Chuyện ta trở thành sát thủ của Thượng Lãm, hắn không biết, kể cả có biết, hắn cũng không thể làm gì được ta nữa.

Ta chỉ có thể khẳng định, võ công của ta không phải là võ công cái thế, thứ ta học là trở thành sát thủ, đối đầu trưc diện với kẻ có võ công, ta e rằng bản thân sẽ thua thiệt. Ta đoán, sự nhút nhát tăng cẩn trọng, sự cẩn trọng tăng, khả năng thành công tăng.

"Ái phi, ta muốn nạp thêm thiếp."

Ta giật mình trước cách gọi này, trong giây lát có phần mở to mắt nhìn hắn, rồi vội trấn định. Chật vật một lúc mới bình tĩnh, liền hít lấy một hơi, nhẹ nhàng đáp lời:

"Vương gia, chuyện này người không cần bàn với thiếp. Mọi chuyện cứ theo ý ngài là được rồi."

Hắn nhìn ta, thở dài. Dựa theo biểu hiện này... Ta không đoán ra hắn có âm mưu gì không, và nếu có, thì có đưa ta vào âm mưu đấy hay không. Và âm mưu gì mới được? Ta mới trải qua vụ giết người, lần đầu làm kẻ giết người, trong đêm ta vẫn mơ hồ sợ hãi, bây giờ đã phải đẩy ta vào màn đấu tranh khác hay sao?

Trúc Tri im lặng một lúc, cứ định nói rồi lại thôi, cuối cùng quyết định một câu vô thưởng vô phạt:

"Nàng giúp ta chuẩn bị tốt!"

Chẳng phải là nạp thiếp thôi sao? Nạp thiếp thì không cần hôn lễ, không có rước dâu, không có tiệc rượu. Ta là trắc phi mà lễ nghi còn rất sơ sài, trừ phi là rước vương phi về phủ, bằng không...

Nhưng ta vâng dạ đáp lời, ngoan ngoãn rút lui.

...

Minh Dạ nghĩ đến nửa ngày vẫn không ra lí do vì sao Trúc Tri gọi nàng đến. Nàng không thể ngồi mò mẫm về trí óc hoang sơ đen tối của người được coi là trượng phu của nàng. Nàng cũng không nên so đo tính toán về việc mình đứng ra tổ chức đám cưới. Một lúc sau, liền quyết định rời bỏ vương phủ, thăm thú vài nơi chốn kinh thành phù hoa.

Minh Dạ rời đi không phải không có chủ ý. Nàng chỉ không biết bắt đầu từ đâu cho sự tự do cho một năm sau đó. Nàng cũng không biết trong một năm, liệu nàng có thể đem trái tim của cả Thượng Lãm và Trúc Tri xuống dưới đất rồi lạnh lùng vò nát hay không.

Chỉ là một phần tự do tước đoạt, một phần linh hồn bị ném bỏ, nàng đành lòng cho cái ác dấn qua nàng, vượt lên nàng, lôi kéo nàng. Tự do của nàng, tương lai của nàng, gia đình của nàng không ở đây, không phải thời đại hay không gian này. Nàng sẽ tự do để cho bản ngã của mình phát tác.

"Diệu Nhan, cô đi dạo phố với ta không?"

"Cũng được?"

Diệu Nhan ngẩng lên nhìn Minh Dạ khi nàng xuất hiện. Váy xanh nền nã, trên tay còn cầm chiếc bút long, phía dưới còn bức tranh chưa khô mực.

"Đấy là ai?"

"Đại tỉ của ta, Sở Diệu Thanh."

"Đại tỉ của cô?"

"Ta họ Sở, tên là Sở Diệu Nhan." Diệu Nhan mỉm cười, nụ cười mờ nhạt và đôi mắt phẳng lặng.

Tĩnh tại như thế, hệt hàn mai.

"Cô có biết ai sẽ thành thị thiếp của vương gia không?" đột ngột cất lời, Minh dạ chăm chú nhìn người trước mặt, cuối cùng lại nhận được câu trả lời khiến nàng không khỏi sửng sốt hơn.

"Đại tỉ của tôi, Sở Diệu Thanh, đệ nhất kĩ nữ kinh thành."

—o.0.o—

Ta chớp mắt thật khẽ, cách mà Diệu Nhan khổ sở nói ra cái tên này, khiến ta hiểu, người cô ấy cần bảo vệ là ai.

"Diệu Thanh là...?"

"Phải." Diệu Nhan gật đầu, cẩn trọng hạ bút lông xuống, mới gắng gượng nở một nụ cười.

Ta có thể hiểu, người Diệu Nhan bảo vệ là Diệu Thanh, nhưng chính cô gái ấy cũng là một trong những quân tốt của Thượng Lãm, tại sao cả hai không cùng thoát ly?

"Diệu Thanh không biết cô ấy còn có ta. Nói cách khác, tỉ ấy đã bị đầu độc."

Ta gật đầu, không thấu hiểu, nhưng gật đầu. Ai cũng có nỗi khổ của riêng mình. Ai cũng có bí mật của riêng mình. Không thể khống chế, cũng không thể than phiền. Diệu Nhan còn có một đại tỉ để bảo vệ, Trình Phong còn có một Tú Lăng để hướng về, Trình Ân còn có một Trình Phong để gìn giữ, chỉ riêng ta, riêng ta chỉ có thể đem vung đi mạng sống của mình, để bảo vệ chính mình mà thôi.

Ta cuối cùng cũng hiểu, vì sao mà Trình Ân, Trình Phong, Thượng Lãm, Trúc Tri lại có thể phát hiện ra tả giả mạo ngay từ đầu rồi. Đừng nói đến khí chất không đúng, ngay cả các mở miệng phát ngôn cũng đã là sai rồi. Nên sớm hay muộn, ta vẫn bị cuốn vào ván cờ bất tận này thôi.

Chỉ là, đến bao giờ ta mới từ quân cờ trở thành kẻ cầm quân? Đến bao giờ, ta mới có thể đường đường chính chính, dùng một thân phận nào đó, đối diện với những kẻ đang vây quanh ta bằng thiên la địa võng? Đến bao giờ ta mới có thể... tìm lại được tự do của ta?

Diệu Nhan cùng ta ra phố, thản nhiên khoác tay đi dạo, rồi đột ngột dừng chân trước một hẻm nhỏ.

"Ngõ nhỏ, hẹp, dài, phía sau, cính là thanh lâu lớn nhất kinh thành."

Cô ấy khẽ cười, chậm rãi vuốt tóc.

"Nếu có thể, ta muốn đưa tỉ ấy đi đến nơi cuối cùng của đất trời, an nhàn sinh sống. Minh Dạ, cô còn có thể rút đi, nhưng ta và tỉ ấy, mãi mãi không nằm trong hạnh phúc này."

"Cô nói thế là sao?" Ta nheo mắt nhìn Diệu Nhan, trống ngực đập thùm thụp.

"Ta biết cô sẽ không ngồi yên co suốt hai tháng bị giam vô lý. Nhưng, cô nghĩ xem, nếu cô không bị giam, làm sao cô biết đến võ công của Tú Lăng? Vả lại, chỉ là hai tháng nằm gai nếm mật, đừng vì thế mà đem trả thù hai người đó. Hoàng thượng là kẻ anh min, thực sự vì dân vì nước. Trúc vương gia cũng có nỗi khổ của riêng mình."

"..."

Ta im lặng.

Không sai, chỉ là hai tháng một mảnh tự do biến mất mà thôi, nhưng... ta không muốn bị đem làm quân cờ, ta biết, ta chính là quân cờ mà tất cả bọn họ đều sẵn sang hy sinh. Có lẽ, chỉ là có lẽ thôi, ta sẽ ám binh bất động, cố gắng giữ cho chính mình toàn mạng.

"Cô biết không, nếu được lựa chọn, ta sẽ không lựa chọn đâm đầu vào chỗ chết. Cầm dao đằng chuôi, đôi lúc có thể tự đâm chính mình..."

Diệu Nhan hạ giọng dần, rồi mỉm cười.

"Đi thôi, chẳng phải cô muốn có một bữa tiệc nho nhỏ đón thị thiếp của vương gia sao. Chúng ta nên đi xem các quán hàng như thế nào."

Đi theo Diệu Nhan, ta đột nhiên cảm thấy mình trống rỗng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro