Chương 14: Dưới lớp xác của người đã chết kia, là linh hồn của một kẻ ra sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 14: Dưới lớp xác của người đã chết kia, là linh hồn của một kẻ ra sao?

"Thưa chiêu nghi, Trắc phi của Trúc vương phủ đến vấn an chiêu nghi."

Trình Ân ngẩng đầu, trong mắt lóe lên một tia bất nhẫn. Tự ngẫm rằng, cũng đến lúc phải đối mặt rồi. Nàng mỉm cười, đồng ý đưa Minh Dạ vào gặp.

Đối diện nhau, trong giây lát, cảm thấy ngây người.

Minh Dạ là thân phận gì? Dưới lớp xác của người đã chết kia, là linh hồn của một kẻ ra sao?

Trình Ân chưa từng tin vào bất kể câu chuyện thần tiên nào, nàng cũng chưa bao giờ tin rằng sẽ có một ngày, linh hồn khác có thể trú ngụ vào một thân xác khác. Cho đến khi ngày ấy, Vương Minh Dạ tỉnh dậy, trở thành một người mà Phương Trình Ân chưa từng đối mặt.

"Vương Minh Dạ bái kiến chiêu nghi nương nương."

"Muội muội nhập cung thăm tỉ, tỉ rất đỗi vui mừng. Mau ngồi đi, không cần đa lễ."

Minh Dạ gật đầu, nhấc chân váy, nhẹ nhàng ngồi đối diện Trình Ân.

Người con gái họ Phương từng cho nàng cảm giác an toàn quá đỗi, nay lại quay lưng, trở mặt thành kẻ nàng buộc phải đề phòng.

"Ân nhi!" lời nói thốt ra, vô thức khiến kẻ đối diện sững sờ.

"Lăng."

"Không, tiện thiếp chỉ vô thức nhắc lại mà thôi." Minh Dạ mỉm cười, rút trong tay áo vài tờ giấy bị gấp làm tư rồi đặt trước mặt người đối diện.

Trình Ân cầm lên, đột nhiên xao động, rồi rất nhanh, nàng trấn tĩnh lại, hơi mỉm cười. Tờ giấy chất đầy bút tích Tú Lăng. Cũng là chất đầy những câu chuyện giữa nàng và Tú Lăng. Những kí ức mà chính ra, nàng đã cẩn thận gói ghém lại và đem giấu đi, để cảm xúc không còn bị chi phối nữa.

"Muội muốn đi dạo cùng ta không?" Trình Ân gấp những tờ giấy đó lại, cất vào trong tay áo, sau đó thản nhiên đứng dậy.

"Nếu tỉ đã có nhã hứng, muội cũng xin đi theo hầu tỉ."

Minh Dạ đứng lên, nàng biết, để có thể nói chuyện một cách riêng tư, cách tốt nhất là đi dạo quanh hoa viên. Hoa viên trống trải, người hầu luôn cách chủ nhân một khoảng đủ xa để không nghe thấy chủ nhân bàn chuyện, những điều cần trao đổi, có lẽ nên trao đổi vào lúc này.

Hoa viên ngập tràn hương sắc, mĩ nhân trong hoa viên cũng lộng lẫy vô ngần. So với hoa, mĩ nhân e rằng phong tình vạn chủng hơn rất nhiều.

Minh Dạ mỉm cười, sóng bước cùng Trình Ân, cảnh đẹp thơ mộng, hòa với sắc xuân khiến người khác phần nào dễ chịu. Chỉ là, đằng sau nụ cười, câu chuyện của họ luôn xoay quanh những thứ tăm tối hơn rất nhiều.

"Cả tỉ, cả hoàng thượng, đều phát hiện muội không phải là Minh Dạ thật sự ngay từ khi muội mở lời?"

"Muội hẳn biết câu trả lời rồi. Tú Lăng dù trong thân phận nào đều cũng rất lạnh lùng và tàn nhẫn, cách nói chuyện của Lăng rất khác, nên khi muội bày ra một bộ dạng nhu thuận, ta đã có chút nghi ngờ."

"Vậy còn việc hoàng thượng vạch vai áo của muội, xong nhìn vai muội như thể thất vọng lắm, và..."

"Và khiến muội lầm tưởng muội giống nữ nhân trong mộng của hoàng thượng, đúng chứ?" Trình Ân thở dài, chỉnh trang lại trâm cài đầu, khẽ cười "Chỉ là muốn thử xem muội là loại người nào thôi. Hoàng thượng... không có người trong mộng."

Minh Dạ đã muốn nắm tay người con gái đó, an ủi nàng rằng Thượng Lãm có nàng ta là người trong mộng, nhưng nàng dừng lại. Minh Dạ không biết, cũng không ai biết trong hai kẻ Thượng Lãm và Trình Ân, người chạy trốn luôn là Trình Ân.

Có rất nhiều nguyên do cho việc nhập cung của Trình Ân, mà sau này, khi mọi chuyện kết thúc, kịch đã hạ màn, Minh Dạ mới hiểu mình non nớt đến thế nào, và Thượng Lãm, cùng Trúc Tri, đáng thương đến mức nào.

Nàng định hỏi thêm vài điều nữa, nhưng tự nghĩ, có lẽ không cần. Nàng chỉ cần biết, nàng đã thất bại ngay lần đầu tiên, ngay từ khi nàng đặt nước cờ đầu tiên cho ván cờ này. Nhưng bây giờ, không còn như thế nữa. Nàng đứng một phía, Thượng Lãm và Trúc Tri đứng một phía. Trình Ân và Trình Phong đứng hướng khác. Giờ là thế cục ba bên, nàng cũng có nước đi của riêng nàng. Sự lựa chọn của nàng quay lại sự lựa chọn đơn thuần ban đầu: Tự do.

Diệu Nhan nói đúng. Chỉ là hai thang bị giam. Nàng cùng lắm chỉ bị đối xử tàn tệ như là cho thức ăn của súc vật, nhưng nàng không bị tra tấn. Thời gian trong tù của nàng khiến nàng có thể tĩnh tại, cũng có thể suy nghĩ. Có rất nhiều chuyện nàng không hiểu, nhưng nàng sẽ tìm ra, có những chuyện, nàng thấu được phần nào. Hai tháng bị giam, giống như một cơ may vậy. Vậy thì, nàng chưa cần trả thù. Nàng cần tìm lại tự do của riêng mình đã.

Trình Ân để mặc Minh Dạ chìm trong suy nghĩ của mình, môi phiêm phiếm nụ cười, thong thả dạo bước hoa viên. Đột ngột kéo tay áo Minh Dạ lại, Trình Ân hướng mắt về phía trước. Theo ánh nhìn của nàng ấy, Minh Dạ nhíu mày.

"Hoàng thượng và Trúc vương?"

"Cùng ta tham kiến đi!" Trình Ân kéo tay áo Minh Dạ, rảo bước nhanh về phía Thượng Lãm.

Đến trước mặt hai người, cả hai tao nhã cúi mình hành lễ.

"Tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế. Bái kiến vương gia, vương gia cát tường."

"Miễn lễ. Đệ đệ, có vẻ phi tử của đệ và ta đều rất hòa hợp." Thượng Lãm nheo mắt nhìn cả hai, chất giọng thản nhiên, lẳng lặng quét ánh nhìn qua hai người, rồi dừng lại lâu hơn trên người Minh Dạ. "Minh Nghiên nữ quan, một bước thành phượng hoàng, ngươi thấy sao?"

"Đa tạ hoàng thượng đã quan tâm, thần thiếp và vương gia sắt cầm hòa hợp, không phụ lòng của hoàng thượng." Minh Dạ trưng ra một nụ cười hết sức nhu thuận, đồng thời đưa ánh mắt tình ý dạt dào hướng về phía Trúc Tri.

Kẻ đối diện quả thật chỉ có nước phối hợp. Tình ý nồng đậm, khiến người khác không tự chủ mà nổi ý ghen tỵ.

Trình Ân mỉm cười, thu tay lại, sau đó buông lời châm chọc.

"Muội muội và vương gia quả thật sắt cầm hòa hợp, ta nhìn mà cảm thấy vô cùng ái mộ. Thật khiến người khác ghen tỵ."

"Tỉ tỉ, tỉ đã quá lời, muội nghe nói, hoàng ân bao la, tỉ tỉ cũng thật sự có phúc phận được sánh vai bên bệ hạ." Minh Dạ đáp lại, lưu loát, trơn tru rồi nhìn qua cả hai người đàn ông trước mặt.

"Dạ nhi, nàng hồi phủ trước, ta có việc cần bàn với hoàng thượng."

"Thần thiếp hiểu, thưa vương gia." Đoạn, nàng quay sang cả hai người Trình Ân và Thượng Lãm, nói lời cáo từ. Đổi lại, chỉ có nụ cười khó hiểu của cả hai.

"Ta đã nói cho đệ một tháng để biến Minh dạ trở thành một Tú Lăng hoàn hảo như trước."

"Huynh nói rằng cho đệ một tháng để dạy nàng ta..."

"Và bây giờ, hết hai tháng, nàng ta vẫn thế, thậm chí bắt đầu biết cách giấu đi tham vọng của bản thân rồi."

"Đệ đã dạy rất tốt đấy chứ." Trúc Tri phẩy quạt, lười biếng nhìn Thượng Lãm "Giống như huynh đã bắt đầu dùng cô ta cho mục đích của mình vậy."

Thượng Lãm gật đầu "Quả nhiên, đệ biết."

"Chúng ta đến bao giờ mới thôi nghi ngờ lẫn nhau?"

"Đến khi một trong hai xuống mồ."

Diệu Nhan đợi ta trước cửa, đứng nép mình bên lề cửa, cô ấy thật sự, thật sự rất mong manh. Ta chưa từng điều tra được gì từ cô ấy trong những ngày ta giả câm giả ngu. Ta có rất nhiều bí mật vụn vặt của rất nhiều nhân mạng trong cung, nhưng của Diệu Nhan, ta chưa từng nghe ngóng được điều gì. Cô ấy như thể một cung nữ chuẩn mực và quy củ nhất của Thủ Huấn cung. Một gián điệp của Thượng Lãm, một nữ nhân lâm vào ải trầm luân còn sớm hơn ta.

"Cô đợi ta à?"

"Phải. Vào đi, chúng ta có danh sách khách nhân cho lễ nạp thiếp của vương gia."

"Tại sao nạp thiếp lại quan trọng đến thế? Chẳng phải chỉ là thị thiếp hay sao?"

"Sở Diệu Thanh không chỉ là hoa khôi đệ nhất kinh thành, mà còn là con gái nuôi của Lã đại nhân."

Nói đến đây, ta mới giật mình nhìn sang Diệu Nhan.

"Ngày trước, hoàng thượng để chúng ta làm nhiệm vụ là nhắm vào Lã đại nhân. Vương gia rước Diệu Thanh vào phủ, cũng chính là đứng ra bảo vệ Lã đại nhân. Cuộc chiến này, chúng ta chỉ là quân cờ thôi."

Diệu Nhan thì thầm vào tai ta, ta chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng.

Xem chừng, một năm gia hạn giữa ta và Thượng Lãm thật sự rất gian nan.

—o.0.o—

Vừa đọc danh sách, vừa thưởng thức trà bánh được dâng đến cho đợt nạp thiếp này, ta vừa phải hỏi Diệu Nhan không ngừng.

"Vậy Diệu Thanh trở thành nghĩa nữ của Lã đại nhân trước hay là trở thành hoa khôi kĩ viện trước?"

"Trở thành hoa khôi kĩ viện trước. Nhưng vì Lã công tử say mê tỉ ấy, nên Lã đại nhân bắt buộc phải nhận nuôi cô ấy để tránh cho con trai mình lấy phải kĩ nữ thanh lâu. Sự si tình của Lã công tử giống như trong truyền thuyết vậy. Quan trọng hơn, khi Diệu Thanh trở thành nghĩa nữ của Tướng phủ, không một ai có thể động vào cô ấy."

"Nói như vậy, nàng ấy vẫn là kỹ nữ bán nghệ không bán thân?" Dừng một chút, ta ngẩng lên nhìn Diệu Nhan, sau đó thấy cái chớp mắt của cô ấy, cũng thấu hiểu. "Nên vương gia mới mang về làm thiếp, coi như là cách đối đầu với hoàng thượng trong vụ Lã gia?"

"Nói cô nghe một chuyện, vụ án của Thượng thư đại nhân được khép lại rồi."

"Ta hiểu, ván cờ này, hoàng thượng đi nhầm nước rồi."

Ván cờ này, quả thực Thượng Lãm đã đi nhầm nước. Ngỡ rằng bên Đại Lý tự sẽ cử người điều tra cho đến Lã phủ, nhưng Trúc Tri lại một tay che trời, đem con gái nuôi của Lã phủ về làm thiếp. Chị em họ Lã đều trở thành quý nhân trong hoàng tộc, muốn động đến, e rằng hơi khó rồi.

Đang miên man suy nghĩ, Diệu Nhan ghé vào tai ta, thì thào một câu khiến ta chết sững.

"Nhưng, cô biết không, nếu như Sở Diệu Thanh chết vào đêm tân hôn, mọi chuyện sẽ khác."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro