Chương 16: Tên ta là Trần Chiêu Nguyệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 16: Tên ta là Trần Chiêu Nguyệt

Cuối cùng cũng đến được rồi. Cuối cùng cũng đến được nơi cần đến rồi.

Ta gần như phát khóc, khuỵu hẳn xuống đất. Sau khi lết qua hang động dài không biết bao nhiêu cây số, cuối cùng ta cũng đến được nơi này rồi. Mặt trời cười với ta, mây cười với ta, thứ gì cũng đều tuyệt vời hết.

Ta bật cười, rồi tiếng cười hóa tiếng khóc. Ta nấc lên trong hạnh phúc, rồi lịm dần, lịm dần...

—o.0.o—

"Tỉnh chưa tỉ tỉ?"

Minh Dạ mở mắt, thấy nhập nhòe trước mặt là một khuôn mặt to quá đỗi. Nhắm mắt lại, mở mắt ra, nàng lấy sức cố hỏi được một câu "Ta đang ở đâu?"

"Tỉ tỉ đang ở Thiên Thủy sơn trang nhé, tỉ tỉ đang ở nơi bí ẩn nhất lịch sử Diệp quốc nhé." Lúc này, Minh Dạ mới rõ người trước mặt là là một cô bé con, tóc búi cao, xinh xắn nhỏ bé.

"Thiên Thủy sơn trang?" nhắc lại khó nhọc, nàng thấy khó thở vô cùng.

"Xích nhi, xuống khỏi người cô ấy đi, cô ấy sẽ chết vì khó thở đấy." giọng nam trầm ấm vang lên, Minh Dạ quay lại, thấy hình người nhòe nhòe trước mắt.

Áo màu nâu nhạt, giản dị, gần gũi. Tóc bạc mảnh, dài, nhìn thật kĩ, mới nhận thấy gương mặt kia rất đẹp, rất quý phái.

"Đại ca, huynh về rồi."

Cô bé tên Xích Nhi nhảy xuống đất, vui vẻ chạy lại người kia, trưng ra một nụ cười rạng rỡ. Lúc này, Minh Dạ cảm thấy bản thân bị hẫng, cũng dễ thở hơn. Thì ra, cô nhóc nghịch ngợm kia ngồi lên người nàng.

"Đa tạ ơn cứu mạng của công tử." Minh Dạ thều thào, chớp mắt rồi gượng cười.

Một đêm của nàng, đau thương của nàng, trầm luân của nàng được kết thúc như thế. Đánh đổi bằng ba mạng người, một mạng ngựa. Đánh đổi một cánh tay, một chân tình. Đánh đổi cả mạng sống, cả lang bạt. Rút cục cũng đuổi được và bắt lấy tự do của nàng rồi.

"Không có gì, ta chỉ thấy lạ khi tìm thấy cô trước cửa hang đó thôi." Nam nhân gật đầu, sau đó bưng đến một chén thuốc.

"Xích nhi, giúp cô ấy uống thuốc. Xong đến thư phòng của ta."

"Vâng, đại ca."

—o.0.o—

Đây là lần thứ bao nhiêu ta ngất đi tỉnh dậy ở thời đại này?

Có lẽ là lần chân thật đầu tiên của ta.

Lần đầu tiên là để trở thành thân phận khác.

Lần thứ hai, cũng là trở thành thân phận khác.

Lần thứ ba, thoát khỏi ngục Trúc phủ.

Và lần này...

Sự thật vẫn là ta đang ở đây, quay quắt với nỗi nhớ nhà, quay quắt với một phần linh hồn bị gặt mất. Quay quắt với cả mạng sống của những kẻ bị ta tước đi, bao gồm cả chủ nhân thân xác này.

Trần Tú Lăng, cô nói đi, rút cục tại sao lại là tôi đến thân xác cô?

Rồi ta lại thiếp đi. Ngay cả trong mơ, cũng chỉ thấy mịt mù. Đến bao giờ. Thật sự đến bao giờ ta mới có thể quay trở về thời đại của mình đây?

"Tỉ ấy lại ngủ rồi, ca ca."

"Để cô ấy dưỡng thương."

"Ca ca, vì sao huynh cứu cô ấy? Sơn trang chúng ta cưa bao giờ cứu người."

Nam nhân nghiêng đầu.

"Ta từng cứu muội. Cả võ đường này đều là ta đưa về."

"Nhưng người lớn thì không..." Xích nhi dẩu môi, không cam chịu đáp lại.

"Cô ấy giống trẻ lạc hơn." Nam nhân thở dài, nhớ lại cảnh nhìn thấy Minh Dạ nằm vất vưởng trên đường mòn.

Vốn dĩ, hang động nơi nàng nằm, là hang động dẫn đường từ gần kinh thành đi đến đây. Trong hang động được đào rất nhiều đường, cũng dẫn đến rất nhiều lối. Nếu nàng đã đến được đây, thì coi như là có duyên đi.

Nhưng, thân xác héo rũ, máu khô bện trên nền trầm của áo, cánh tay bị gãy lìa, cùng vô vàn vết trầy xước trên người, cô ấy từ đâu đến, tại sao có thể chạy xa đến thế với sức lực như thế này? Nam nhân nửa hiếu kì, nửa thương hại, đem Minh Dạ trở về, rồi cho đệ tử của mình sắc thuốc bắt mạch.

Nữ nhân đó mê man, chỉ nghe tiếng thều thào đầy đau khổ "Tú Lăng... Tú Lăng..."

Tú Lăng.

Trong đầu nam nhân hiện lên một phần kí ức. Cái tên như chìa khóa nhắc lại về một câu chuyện đã từng xảy ra rất lâu. Rất lâu...

Trần Tú Lăng.

—o.0.o—

Diệu Nhan nằm gọn trong lòng Trình Phong, thở khe khẽ.

"Muội lo sao?"

"Kế hoạch mạo hiểm quá, tại sao tỉ tỉ biết rằng nàng ấy sẽ chạy đi?"

Trình Phong thở dài, vuốt mai tóc nữ nhân trong lòng mình, nửa như mỉm cười, nửa như muốn khóc.

"Cô ấy và Tú Lăng, đều có khát vọng rất giống nhau..."

Trình Phong thở dài, nhớ lại lần gặp Trình Ân hôm ấy.

"...

"Tỉ tỉ gọi muội?" Trình Phong ngồi xuống trước mặt Trình Ân, cẩn trọng đánh giá sắc mặt của cô gái xuất sắc nhất Phương gia.

Chỉ thấy một vẻ mặt mơ hồ, cũng hết sức lãnh đạm, Trình Phong biết, khi Trình Ân như thế, chỉ có thể liên quan đến một người mà thôi.

"Nàng ấy đến, gọi ta là Ân nhi." Trình Ân thở dài, đôi mắt mờ sương phủ.

"Tỉ tỉ..."

"Ta biết, muội muốn giết cô gái này, đưa Lăng trở về với chúng ta, nhưng, trước khi làm điều đó, muội phải luôn đặt đại cục lên hàng đầu."

"Tỉ muốn nói gì."

Trình Ân rút trong tay áo một tờ giấy gập làm tư, bên trong tỉ mỉ kế hoạch cho ngày mà Trúc vương nạp thiếp.

Tờ giấy viết rất rõ ràng: Liên kết với Diệu Nhan cùng ám vệ của Phương phủ. Thừa cơ giết chết Diệu Thanh, không được hạ sát trắc phi.

"Đây là?"

"Chỉ dụ của Thượng Lãm... Hoàng thượng muốn mượn đao giết người, lần trước đã đưa được Lã gia đặt một chân bên bờ vực rồi, nhưng Trúc Tri lại đem Diệu Thanh về, muội bảo xem, làm sao hoàng thượng nỡ lòng xuống tay với Trúc Tri?"

"Diệu Nhan sẽ là người thông báo cho Minh Dạ, và cô ấy sẽ có khát vọng lợi dụng hỗn loạn đêm ấy, để chạy trốn sao? Tỉ tin cô ấy có thể làm thế sao?"

"Phong nhi, cô ấy đã tìm thấy nhật kí và bí kíp võ công của Lăng rồi." Trình Ân thở dài, ánh mắt nhìn thẳng vào Trình Phong,rồi nhận lại một nụ cười thê lương của muội muội.

"Muội hiểu rồi. Sẽ ngay lập tức đưa người đến thông báo cho Diệu Nhan."

"Nhanh lên, từ hoàng cung về Trúc phủ, không tốn nửa canh giờ đâu."

..."

"Nhan, nói xem, rút cục hoàng thượng có tìm đến ta tính sổ hay không?"

"Sẽ không... vốn dĩ kế hoạch cướp dâu là của hoàng thượng, sát hại Diệu Thanh cũng là của hoàng thượng, chỉ là chút chuyện nho nhỏ thôi, sơ suất mà Minh Dạ chạy mất, vậy thôi."

"Cô ấy có về không?"

"Có duyên sẽ gặp lại."

—o.0.o—

Minh Dạ tỉnh dậy đã là trưa ngày hôm sau. Cảm giác trên thân thể tốt hơn rất nhiều, nhưng cánh tay lại không thấy cảm giác gì.

"Gãy thật rồi." Nhìn cánh tay trái bó lại, nẹp yên một chỗ, Minh Dạ thở dài.

Dùng tay chỏi dậy, lại thấy một người đứng hiếu kì nhìn mình.

"Ơ... xin chào." Minh Dạ nhỏ giọng, bối rối cười, người kia nhíu mày nhìn, sau đó cũng nhỏ giọng đáp lại.

"Ở nơi đấy ai cũng xinh đẹp giống tỉ à?"

"Hả?" Minh dạ ngẩn người, có chút lúng túng, liền hỏi lại "Đệ nói gì cơ?"

"Ở ngoài kia ai cũng xinh đẹp giống tỉ à?"

"Tỉ xinh đẹp sao?" Minh Dạ hỏi lại, đưa tay sờ sờ gương mặt vốn dĩ rất nhạt nhòa của Tú Lăng, cảm thấy hiếu kì.

Chưa từng ai nói nàng xinh đẹp. Chỉ là dung nhan như đóa phù dung, trôi theo dòng nước, lần đầu tiên nghe thấy, lại là từ một câu nhóc tầm mười mấy tuổi.

"Kim, đi ra nào, ta bảo đệ thấy tỉ ấy tỉnh dậy thì nói với ta mà." Xích bê một khay nước vào, sau đó khệ nệ nhấc chân qua bậc cửa, đặt xuống đất. "Tỉ tỉnh rồi, ca nói nếu tỉ ngủ thêm thì vẫn phải gọi dậy, nếu không tỉ sẽ ngất vì đói. Kim, giúp ta đi lấy điểm tâm cho tỉ ấy. Thụy đang dưới bếp, nhớ là lấy cháo loãng thôi nhé. Muội tên là Xích. Ở đây mọi ngườ đều lấy họ Thiên. Cậu bé vừa nãy là Thiên Kim, mê sắc vô cùng, trai gái đều quấn lấy. Ngày đầu được ca nhặt về, đã bám dính lấy ca. Còn nữa, nơi đây hơi xa kinh thành, nằm biệt lập luôn. Trong sơn trang mọi người hơi kì lạ một chút, như là muội nói hơi nhiều, Kim hơi háo sắc, Thụy dưới bếp thích đồ ăn và hám tiền. Muội quên không đưa tiền cho Kim rồi, chắc Kim phải móc thứ gì đó trong người đáng giá như cây trâm nó lấy trên người tỉ đó. Mà lát nữa ca đến sẽ đưa tỉ đi thăm một lượt..."

Xích nói mãi, nói mãi và tai Minh Dạ lùng bùng từ ngữ, cho đến khi nhận ra điểm mấu chốt là cây trâm trên người nàng vừa bị mất xong, nàng mếu dở cười dở gật đầu. Nhận khăn mặt từ Xích, nàng vừa lau mặt, vừa nghe tiếp những thông tin bất ngờ ập đến.

"Ca của bọn muội là chủ sơn trang, trước đó còn có một đại tỉ xinh đẹp, nhưng sau đó đại tỉ phải đi. Còn nữa, bọn muội là người giang hồ, tỉ biết giang hồ là gì không, nơi mà đánh nhau chíu chíu ý. Nhưng chẳng hiểu sao chẳng ai đến đánh nhau với chúng muội. Còn nữa..."

"Xích tỉ, tỉ mà tiếp tục còn nữa mãi là vị tỉ tỉ kia sẽ chết vì đau đầu đấy. Tỉ còn chưa hỏi tỉ kia tên gì." Kim bước vào, quả là có một bát cháo loãng vẫn bốc khói nghi ngút, thơm lừng.

"Ta là Minh... à không, ta là Chiêu Nguyệt. Trần Chiêu Nguyệt."

"Nguyệt tỉ?"

"Phải, gọi ta là Nguyệt được rồi, đa tạ các đệ muội đã quan tâm đến ta." Minh Dạ mỉm cười, cúi đầu, sau đó lại nhận một chén cháo loãng. "Cháo thơm quá..."

Rồi cả hai đứa trẻ nhìn nàng mỉm cười.

...

Chiêu Nguyệt. Ta dùng tên thật của mình rồi. Ở nơi này, sẽ không ai gọi ta Minh Dạ, không ai gọi ta Tú Lăng, không ai yêu cầu ta giết người, cũng không ai, không một ai bắt ta trở thành một quân cờ cho bàn cờ quyền lực cả.

Ta tự do rồi.

"Sao tỉ lại khóc? Cháo không ngon sao?" Tiếng cô bé Xích nhi vang lên làm ta giật mình, nhận thấy trên má ướt ướt, ta lắc đầu, lúng túng không biết làm sao lau được nước mắt.

"Cháo ngon lắm, chỉ là, lâu lắm rồi tỉ mới ăn một bữa ngon thế này thôi."

Rất lâu rồi, ta mới ăn một bữa mà trong lòng không vướng thầm toan tính. Từ khi tỉnh dậy, đóng vai kẻ mất trí trong cung, cho đến khi thành nha hoàn của Thượng Lãm, hay thành trắc phi của trúc Tri, ta chưa từng có một bữa ăn thanh thản. Ngay cả giấc ngủ của ta, cũng chỉ là về những bóng ma bên cạnh thân xác Tú Lăng này.

"Vậy tỉ ăn mau, nãy ca bảo với đệ là nếu tỉ ăn xong rồi, thì đưa tỉ đi tắm, sau đó đến gặp ca của đệ."

"Được, ta hiểu rồi." Ta đặt chén cháo rồi gạt nước mắt, một húp hết phần cháo loãng đó.

Sau, liền theo Xích đi tắm. Thay xong bộ quần áo màu xanh nhạt, ta liền rảo bước theo sau Xích nhi đến thư phòng của nam nhân kia.

Có lẽ, số mệnh của ta bắt đầu từ bước ngoặt này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro