Chương 17: Ta và nàng bạn thanh mai trúc mã

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 17: Ta và nàng bạn thanh mai trúc mã

Hỏi đi!

Ta đã nghĩ như thế, khi lần đầu tiên đứng nói chuyện với người. ta đã từng van cầu bản thân trở nên bản lĩnh một chút, chậm rãi bước vào đời của người, nhưng rõ ràng, ta không đủ khả năng.

"Mạch cô nương đã ổn định rồi, cánh tay đợi thêm một tháng nữa sẽ khỏi hẳn."

"Cảm tạ công tử chiếu cố." ta gật đầu, nhìn người trước mặt qua những lần đảo mắt. Không khỏi cảm thấy bối rối.

Nam nhân đẹp như tranh kinh thành không thiếu, ta còn từng phục vụ Thượng Lãm cùng Trúc Tri, có điều, cảm giác với người này thật sự rất khác biệt.

"Thỉnh hỏi công tử một câu, công tử danh xưng thế nào, sau này Chiêu Nguyệt có thể xưng hô dễ dàng hơn."

"Ta? Gọi ta là Vũ được rồi."

"Vũ?"

Nam nhân gật đầu, ta thôi không hỏi nữa. Bao lâu lăn lộn, ta biết, mỗi người đều có bí mật của riêng mình. Diệu Nhan có bí mật, Tú Lăng có bí mật, thì một người như Vũ, sao lại không?

"Trần tiểu thư, ta chỉ muốn hỏi một chút, về lí do vì sao nàng lại xuất hiện ở đây?"

"Tôi bị cướp..." ta thở dài, cũng không thể quá tỉ mỉ mà kể ra câu chuyện của mình. Có biết liệu ta có thể trở thành quân cờ cho ai nữa? "Tôi vốn dĩ là phu nhân của một tiều phu nhỏ nhoi. Chúng tôi có việc lên kinh thành, nhưng giữa đường gặp cướp..."

Nói đến đây, nước mắt đột nhiên rơi xuống, rất thương tâm. Là ta thương cho chính mình. Thương chính mình mà thôi.

"Bọn cướp sát hại chồng tôi, cướp đi bọc tiền nho nhỏ mà chúng tôi đã giành dụm, sau hô hào đuổi theo tôi, muốn, muốn..." Nói đến đây, ta liền khóc to hơn một chút, cũng bất lực hơn một chút.

Diễn kịch, cũng thật là cực khổ đi, nhưng nửa năm giả câm giả ngu, chẳng phải ta cũng từng là diễn viên rồi sao? Có điều, cái kén đó bị bắt lột ra quá sớm. Nói lại mới nhớ, ngày ấy, là Thượng Lãm đến tìm ta làm mật thám... đành rằng hắn sớm biết ta không phải Tú Lăng thật sự, nhưng vì sao tin tưởng rằng ta không bị ngu ngốc thật sự? Nhớ lại, bên ta khi ấy chỉ có Trình Ân. Phương Trình Ân, cô quả thực đã nung chảy tim ta ra rồi.

Nước mắt bất lực rơi, nam nhân kia có phần luống cuống, không biết làm cách nào liền chắp tay tạ tội.

"Trần phu nhân, phu nhân thứ lỗi, đã khơi lại chuyện buồn của phu nhân rồi."

Ta ngừng khóc, thu lại thanh âm nghe rấm rứt như tiếng mèo kêu, rưng rưng nước mắt rồi gật đầu. Âu cũng là mong tìm một sự thương cảm. Có lẽ, nương nhờ nơi đây một tháng, cho đến khi vết thương lành hẳn, ta phải rời đi thôi.

Trúc Tri chắc chắn sẽ không thể để một lúc mất đi hai người thiếp đâu. Huống hồ, ta còn là người mà Thượng Lãm gài vào, chưa kể đến thân phận đặc thù của Tú Lăng... ẩn dật càng lâu càng tốt, chạy thật xa, tránh liên lụy đến những người vô tội này.

"Đa tạ Vũ công tử chiếu cố. Chiêu Nguyệt đã là góa phụ, có lẽ không nên ở lại đây lâu ngày. Chỉ mong công tử cùng sơn trang cho Chiêu nguyệt nương nhờ đến khi cánh tay khỏi hẳn. Lúc đó Chiêu Nguyệt xin phép từ biệt để không làm phiền mọi người."

"Phu nhân đừng nóng vội, cứ an tĩnh nghỉ ngơi, đến khi vết thương lành lại, chúng ta sẽ bàn tiếp." đoạn, Vũ hướng ra phía cửa, thanh âm nâng lên một chút, gọi to "Xích nhi!"

"Ca gọi muội?" Xích nhi quả thật xuất hiện bất thình lình, nụ cười tươi rói và rạng rỡ, hướng Vũ mà hỏi.

"Đưa Trần phu nhân đi nghỉ, sau đó gọi Kim đến cho ta."

"Vâng, ca!"

—o.0.o—

Vũ thở dài, nữ nhân chàng mới đưa về, chắc chắn không tầm thường như những gì nàng ta kể. Trên tất cả, lúc thiếp đi luôn gọi tên một người: Tú Lăng. Nhưng thực hư ra sao, chàng không biết phải tìm hiểu thế nào nữa.

Thuận tay mài mực, vừa định viết lên bức họa sơn thủy kia, Xích nhi bước vào, bên cạnh là Kim tử, trong tay còn mân mê một chiếc trâm vàng.

"Kim, trâm vàng đệ lấy từ đâu vậy?" ngẩn người, Vũ cảm thấy trâm vàng kia có phần quen mắt.

"Nguyệt tỷ tặng đệ."

"Nguyệt tỷ? Ý đệ là Trần phu nhân?" Vũ ngẩn người, sau đó cười cười nhìn đứa trẻ háo sắc.

Quả nhiên nghe đến hai chữ phu nhân, mắt Kim tử mở to, bàng hoàng ngơ ngác.

"Có... có... chồng rồi sao? Đáng tiếc, xinh đẹp như thế..." Kim tiếc nuối, ngẩn ngơ, bàng hoàng, rồi sau câu nói lại ủ rũ. Một lúc mới thở dài, hỏi lại Vũ "Ca, ca gọi đệ có chuyện gì không?"

"Kinh thành dạo này có vấn đề gì không?"

"Trắc phi Trúc vương mất tích, tì thiếp Sở Diệu Thanh bị giết trong ngày kết hôn."

"Phía Phương phủ?"

"Phương phủ không động tĩnh, Lang đang đi thu thập thông tin về Trắc phi. Có vẻ như Trúc vương sẽ khuynh đảo thiên hạ tìm mỹ nhân."

"Có chân dung không?"

"Hiện giờ các họa sư đang cố họa lại, nhưng có vẻ như Trắc phi chưa từng xuất hiện trước mặt họ, nên có chút khó khăn."

"Được, đệ lui đi, Lang và Thụy bao giờ trở về bảo họ vào đây."

"Đệ đã rõ."

...

Kim rời đi, Vũ chỉ có thể ngồi xuống, nhịp nhịp tay lên bàn. Đến cuối cùng, kinh thành đã xảy ra chuyện gì? Đã rời xa lâu như thế, trong lòng vẫn cảm thấy không ít vấn vương. Xích nhi nhìn đại ca của mình trở nên thâm trầm hơn, cũng biết điều lui ra sau, còn cẩn thận đóng lại cửa phòng. Xét cho cùng, Xích nhi biết, đại ca luôn mãi mãi có mối bận tâm.

Còn lại một mình, Vũ lẳng lặng thở dài. Có rất nhiều chuyện đã xảy ra, đến cuối cùng cũng không thể cứu vãn, cũng chẳng thể quay đầu. Quá khứ vốn dĩ là một mảnh kí ức tươi đẹp, khi trưởng thành, đều phải đi theo con đường không ai muốn, nhưng phải đi.

Giống như người ấy.

Cũng giống như nàng ấy.

Sở Điệp.

Ta không ngồi trong phòng, chỉ là đi dạo loanh quanh, có điều, chưa bao giờ nghĩ sẽ nhìn thấy cảnh tượng nào thú vị đến thế.

Rất nhiều đứa trẻ tập võ. Hầu hết đều là những vũ khí quen thuộc như côn, chỉ đao, kiếm, nhìn chúng tập loạn xạ, thấy có chút hoa mắt, nhưng cũng thấy rất vui vẻ. Tiếng hét hò khắp nơi, nghe nhiều đến ong cả đầu, lại thấy chút thân thương.

Em trai ta cũng thế, nó cũng quậy phá như thế. Thấm thoắt hai năm không thấy mặt nhóc con, không biết rút cục đã lớn thế nào. Mỗi ngày đều là nhung nhớ, đều là muốn tìm cách trở về, cuối cùng, vẫn loanh quanh ở tại nơi này, tại nơi mà chính ta cũng không biết rằng mình sẽ ra đi lúc nào...

Ngẩn người nhìn trẻ nhỏ, đột ngột cảm thấy sát khí ngay sau lưng mình. Quay mặt lại, sát khí biến mất, thay vào đó là một cô nhóc xinh đẹp đến ngẩn ngơ. Nhìn ta chằm chằm, còn nở ra nụ cười tươi như hoa.

"Tỉ chắc là Nguyệt tỉ mới được đưa về? Ta là Thụy. Thiên Thụy."

"Là Thụy sao, người nấu cháo cho ta? Ta cảm ơn muội."

"Không có gì, nhưng sơn trang nhiều nơi nguy hiểm, tỉ cẩn thận nhé!"

Ta gật đầu, vẫn chăm chú nhìn Thụy. Vẻ đẹp non nớt kia làm ta mơ hồ nhớ lại dung nhan của Phương Trình Phong. Cũng một dạng sắc đẹp khó tả, lôi cuốn và tà mị đến mê người như thế.

"Tỉ nhìn ta như thế, làm ta muốn cắn tỉ đó." Thụy nheo mắt nhìn ta, sau đó còn cố tình làm điệu bộ háo sắc, liếm môi một cái. Hành động đó thật sự khiến ta bật cười.

"Tại muội đẹp."

"Ta biết." Xong rồi thủng thẳng đến sân tập của lũ trẻ, cẩn thận chỉ lại động tác cho từng đứa.

Trong thâm tâm ta dấy lên câu nói "À, là một cao thủ võ lâm..."

—o.0.o—

Trình Phong vắt vẻo trên cây, nhìn chăm chăm vào người đứng dưới đất, không nhanh không chậm cất lời.

"Trúc, ngươi còn dám đến đây sao?"

"Là nàng mời ta đến." Trúc Tri bất đắc dĩ thở dài, mĩ nữ trong lòng, dù có quái đản thế nào thì vẫn đáng yêu.

Nheo mắt, mi mắt nàng giật liên hồi, sau liền bày ra bộ mặt chán nản chưng hửng.

"Ờ, đúng rồi."

"Thế nàng muốn nói gì?"

"Quên rồi."

Trúc Tri cũng không biết nói gì hơn, đành ngồi dưới gốc cây nơi Trình Phong vắt vẻo trên đó, rồi tựa lưng vào cây, nhắm mắt.

"Cũng được, ta không cần lí do để bên cạnh nàng."

"Trúc, ngươi phải biết ta không yêu ngươi." Trình Phong nói vọng xuống, kẻ ngồi dưới nói với lên.

"Không sao, ta chờ nàng yêu ta."

"...

Lần đầu tiên Trúc Tri gặp Trình Phong, chàng đã bị nữ nhân kia làm cho buồn bực đến chết. Nữ nhân quy củ ngốc nghếch, lúc nào cũng trưng ra bộ mặt ảm đạm bi thương, sau lại vì một người tên Tú Lăng mà mỉm cười rạng rỡ...

Ngày gặp nhau, là ngày tuyết đầu mùa.

Nàng ngồi tao nhã nơi Nhật đình, thong dong ngân bài thơ cổ

Quan quan thư thư

Tại hà chi châu

Yểu điệu thục nữ

Quân tử hảo cầu

Trúc Tri nhìn sang, thấy nữ nhân tuổi mới vừa mười bốn, áo tím nền nã, sắc phục hài hòa, cất giọng ngâm thơ, liền nhíu mày phá đám.

"Làm gì mà giữa trưa tuyết rơi, ngồi đây đọc thơ như kẻ dở hơi thế?"

Trình Phong liếc ngang, không màng lấy hắn, lạ tiếp tục chép miệng đọc lại.

Quan quan thư thư

Tại hà chi châu

Yểu điệu thục nữ

Quân tử hảo cầu

"Ta cầu cô không đọc nữa được không?"

"Ngươi bịt tai lại là được." Phong thở dài, sau còn tốt bụng đem vứt cho hai miếng vải "vải lót ngực của ta, bịt tai cũng tốt lắm. Chống lạnh cũng rất tốt."

Người nhận lấy, cứng họng nhìn nàng.

Sau Trình Phong đứng lên, phủi đít ra về. Vẫn ngâm nga "Quan quan thư thư..."

"Thục nữ như cô, họa hoằn lắm có chó mới hảo cầu..." Trúc Tri lầm bầm, sau cũng tiện tay cất miếng lót ngực vào tay áo, hậm hực rời đi.

Ngày hôm sau gặp lại nhau ở Phương Phủ, lại thấy cô nương kia cười đến cuồng điên với một nữ nhân khác.

"Lăng, cho muội theo với!"

..."

Ta chờ mà!

Trúc Tri cười, phe phẩy quạt dưới tán lá kia. Nữ nhân trên kia, hẳn đã nằm ra, ngơ ngác nhìn bầu trời xanh, và lẩm nhẩm lấy tên Tú Lăng rồi. Không sao, chàng đợi được. Chỉ cần là Trình Phong, chàng đánh đổi cả đời cũng được.

Mấy ngày qua, quả có làm quá lên vụ đi tìm Trắc phi. Chỉ là, còn một vài ngày bình yên. Minh Dạ kia đi rồi, Thượng Lãm bắt đầu kế hoạch rồi, có lẽ, đây là những giây phút thảnh thơi cuối cùng.

Mãi sau này, khi nhớ về ngày hè năm ấy, Trúc Tri không tự chủ mà ôm lấy người trong mộng vào lòng. Luôn miệng nói lời xin lỗi.

Cũng rất lâu sau này, khi ngày hè ấy kết thúc, đọng lại trong lòng Trình Phong, là một sự vụn vỡ không lời nào tả hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro