Chương 18: Nghiện ngập an toàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 18: Nghiện ngập an toàn

Thời gian trôi qua thật sự rất nhanh chóng. Vài từ "như thoi đưa" cũng không tả hết bước đi của thời gian. Một tuần qua đi, nửa tháng qua đi, ngày tháo băng tay ta cũng tới.

Gần như nín thở cho đến ngày được tháo băng, cử động ngón tay lần đầu tiên trong suốt một tháng, bất giác khiến tim ta muốn vỡ òa.

Thật may, cơ thể này lành lặn.

"Sức hồi phục của phu nhân thật sự rất nhanh." Vũ gấp lại cuộn băng kia, sau đó còn cẩn thận nắn lại xương của ta, rồi mỉm cười "Có thể cử động được rồi. Hạn chế vận động mạnh thôi."

"Ta đã hiểu, đa tạ công tử."

"Một tháng qua, phu nhân quả thực vẫn khách sáo như thế."

"Công tử cũng vậy." bất giác đưa tay vuốt tóc, ta mỉm cười, lơ đãng, lại bắt gặp ánh nhìn hết sức khó hiểu của Vũ.

Nam nhân nơi này, ai cũng khó hiểu vậy sao?

Ai cũng bày ra một bộ dạng thâm trầm ảo não, ai cũng bày ra một bộ dạng thần thần bí bí, khiến ta mịt mờ, muốn cảnh giác, cũng muốn buông lơi cảnh giác của mình. Một tháng ở đây, nói cho cùng, ta vẫn không biết Vũ là người như thế nào. Cũng không biết Thiên Thủy sơn trang này rút cục từ đâu mà có.

Nhưng, chỉ hy vọng nếu nhận định của ta là đúng, thì Vũ là người đàn ông dịu dàng nhất ta từng gặp. Cũng bí ẩn nhất ta từng gặp.

Ta đoán hắn biết võ công, không chỉ biết, mà còn rất mạnh. Nhưng lại chưa bao giờ ra mặt dạy dỗ đệ tử. Chỉ đơn thuần ngắm nhìn lũ trẻ đấu nhau, còn người trực tiếp chỉ dạy, lại là Thụy.

Thụy còn khó hiểu hơn. Giận hờn rất vô cớ, căm ghét rất vô cớ, đối với ta, lại càng có những cảm xúc còn vô cớ hơn. Nhắc là thấy rồi...

"Nguyệt, ôm!" Thụy hùng hổ xông đến, gạt bay Vũ sang một bên, uốn éo quanh ta, rồi ngồi xuống dụi dụi vào lòng.

Như thật!

Mà chả phải như, rõ ràng cô bé ấy đang dụi thật.

Hình như ta cơ hồ thấy mắt của Kim giật lia lịa... À, tình yêu tuổi trẻ đây mà. Che miệng cười, ta dang cánh tay vừa lành ra định ôm lấy tiểu nữ kia, thì Vũ nhanh nhảu chặn lại. Giọng khốc liệt tàn nhẫn.

"Tay của Trần phu nhân mới lành, muội để phu nhân cử động mạnh sẽ gãy thêm lần nữa."

"Có huynh cả đời chữa cho phu nhân là được chứ gì?" Thụy liếc xéo, sau lại càng xoắn xuýt, Kim chứng kiến, đau khổ ôm tim, mà lảo đảo đi mất.

Ta nhìn cảnh đó, không hiểu sao thấy rất tức cười, cũng thấy rõ tội đứa nhỏ. Có điều, hình như Thụy vừa nói gì đó rất là mờ ám? Ta cũng nhanh chóng đỡ lời cho Vũ, hẳn cũng đang trong tâm trạng khó xử. Vừa mở miệng nói:

"Thụy, làm sao chữa cả..."

"Kể cả ta có chữa cho phu nhân cả đời được, muội cũng không thể làm tổn thương phu nhân."

Song bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên, ta thấy tim như vỡ.

Bối rối vuốt tóc, ta cười trừ. Nam nhân kia không cười, liền thở dài mà xoay lưng. Người trong lòng là Thụy, cũng đứng lên rũ váy đi mất. Ngẩn ngơ một lúc, người bên cạnh đi hết rồi.

"Tỉ, còn có muội ở đây, nãy giờ nhìn ca và Kim cùng Thụy, muội tin tỉ quên muội cũng có ở đây rồi."

Ta bật cười... nhóc con, nơi nào thì cũng thật "dễ ghét" mà. Liền dùng cả hai tay ôm đứa bé mười bốn tuổi trong lòng, khúc khích cười.

Hoàn toàn không hay biết, người ngoài kia quay lưng bước đi, còn ảo não thở dài.

—o.0.o—

Minh Dạ ở lại nơi này một tháng. Một tháng qua, thật sự rất nhàn nhã, cũng rất hạnh phúc. Mỗi ngày mở mắt, đã thấy chén thuốc cùng khay đồ ăn do Thụy làm mang đến. Ăn uống xong xuôi thì Xích đạp cửa xông vào, bắt đầu liến thoắng về cả một ngày dự định rực rỡ. Bị kéo đi khắp sơn trang, nhìn đủ thứ trên đời, Xích nhi bên cạnh không lúc nào ngừng nói. Và bao gờ, đến buổi trưa, sẽ bị cả Kim lẫn Thụy lôi về Phong đình thưởng cảnh. Ngẫm lại, nàng thấy rõ ràng cuộc đời mình cứ gắn lấy chữ "Phong".

Trong cung nơi nàng ở là Phong viện.

Ngoài cung người nàng quen là Trình Phong.

Ở nơi này, cũng nằm nghỉ tại Phong đình.

Đột ngột, nàng cảm thấy những kí ức trước đây đã dần dần nhạt nhòa. Cũng bắt đầu quên đi những gương mặt từng vây hãm nàng. Thượng Lãm với nụ cười đơn thuần, chỉ là một nụ cười không xúc cảm. Hay Trúc Tri, người giao tiếp với nàng chẳng được mấy câu. Rồi Diệu Nhan, rồi Trình Ân, Trình Phong, mờ ảo như chưa từng tồn tại.

Thật sự thanh thản.

Mỗi lần nàng thanh thản ngồi nhìn mọi thứ diễn ra, vẫn luôn có một người đứng sau nhìn nàng khó hiểu. ánh mắt khó hiểu, cả tâm trạng cũng khó hiểu vô cùng.

Một tháng qua có rất nhiều chuyện. Mỗi ngày đều diễn ra những chuyện khiến nàng dở khóc dở cười. Mỗi ngày, nàng lại đẩy bản thân mình đi xa hơn với nguyện ước trở về của mình. Khi bắt đầu có được một tự do, con người thường đòi hỏi nhiều hơn nữa. Minh Dạ cũng thế. Bắt đầu chọn hình thức quên đi thân phận Tú Lăng. Quên đi câu chuyện của Minh Dạ, bắt đầu trở lại thành một Chiêu Nguyệt không còn nguyên vẹn.

"Tỉ bao nhiêu tuổi rồi?" tiếng nói thình lình vang lên, khiến Minh Dạ không tự chủ mà vô tình xuất ra một chiêu thức.

Người nói cũng giật mình, nhiệt tình chặn lại theo bản năng. Xong ngay lập tức cả hai cùng rú lên đau đớn.

Cánh tay vừa lành lại, lại bị bẻ đánh rắc một cái. Người nhận chiêu cũng không dễ chịu hơn là bao, trong lòng bàn tay trắng kia còn giữ nguyên một cây kim to đùng.

Cũng may, người bị bẻ tay, chỉ bị trẹo. Người bị đâm vào, vết cắm cũng không sâu.

"Kim, đệ làm ta giật mình!" Minh Dạ mếu không nổi, cười không xong, hốc mắt ngập nước, giọng nói cũng theo đó mà run rẩy.

"Đệ có biết tỉ bị kích động sẽ giết người đâu. Đau quá!" Xong cả hai tỉ đệ thút thít cầu cứu Vũ.

Người vốn dĩ nghe tiếng thét liền lao đến, rồi hằm hằm nhìn cả hai với gương mặt không dễ thương chút nào.

"Vũ công tử, ta xin lỗi, phiền công tử băng lại vết thương giúp ta và Kim." Nàng dùng giọng mũi, nghẹn ngào nói với người trước mặt.

Cũng không biết vô tình để lộ ra một phần mềm yếu cùng nũng nịu trong hành động này. Ở nơi này, nàng có người cứu giúp. Khác với hoàng cung kia, ngay cả đau đớn, cũng chỉ có thể nuốt vào lòng. Ngay cả bị vũ nhục, cũng chỉ có thể nhắm mắt mà quên. Ở đó, nàng chưa bao giờ để lộ ra một phần buông lỏng.

Nhận ra điều này, Minh Dạ đột ngột cắn môi dưới, cảm thấy thật nguy hiểm.

Sự nghiện ngập an toàn là điều nguy hiểm nhất!

Đặc biệt là cho một thân phận của nàng.

Vũ không để ý đến sự thay đổi bất chợt và thoáng qua kia của Minh Dạ, chỉ buông ra một tiếng thở dài, rồi cười khổ. Trong đầu còn có một ý nghĩa đầy âu yếm.

Nuôi một lũ ngốc trong nhà thật mệt mỏi!

"Phu nhân biết võ công sao?" Vừa cuốn lại băng cho Minh Dạ, vừa nhìn thẳng vào mắt nàng, nghiêm túc hỏi.

"Ta biết một chút." Không tránh né, Minh Dạ cũng hướng thẳng đôi mắt của mình vào mắt Vũ, rồi thấy như điện xẹt.

Một màu đen tĩnh lặng. Phẳng phiu như nước hồ. sâu bên trong, lại là vực sâu không thấy đáy.

Bắt gặp đôi mắt của Minh Dạ, Vũ cũng chỉ nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình, qua lớp màu mờ đục kia, Vũ biết, người phụ nữ này rút cục cũng không phải một nữ nhân thanh thuần.

Như con mèo, bắt đầu hóa cáo. Núp mình sau lớp vỏ non tơ. Cho đến khi bất thần bắt lấy đôi mắt đặc quánh kia, mờ đục và loang lổ những nỗi đau không lời, mới nhận ra, con cáo ấy là cáo đã thành tinh.

Bỏ đi, dù sao, trong mắt Vũ, nàng vẫn chỉ là một đứa trẻ đi lạc. Cho dù đã là vợ kẻ khác, nàng vẫn chỉ là một đứa trẻ đi lạc mà thôi.

"Lần sau đừng hù người khác, phòng khi người ta biết võ công, lại đánh ngươi vài cái." Thụy đứng băng bó cho Kim, vừa băng vừa lải nhải, sau còn lườm nguýt nữa.

"Không sao, nàng băng bó cho ta thế này, ta bị gãy tay cũng được." Kim cười hề hề, vô tội vạ hướng Thụy mà nịnh nọt. Liền bị mĩ nhân nhéo cho một phát, tím bầm bắp tay. "Đau... a a... đau đau tay."

"Chừa chưa?"

"Rồi..." Kim xụ mặt, rồi xung quanh, rộ lên tiếng cười.

Đang vui vẻ, Xích nhi nâng váy, chạy từ ngoài cửa, hớt hải gọi vọng vào.

"LANG VỀ, MỌI NGƯỜI ƠI, LANG VỀ RỒI!"

Không ai bảo ai, mọi người, trừ Minh Dạ, lập tức đứng dậy, mắt mở to ngập tràn ánh sáng. Thứ ánh sáng rạng rỡ đón người thân. Rồi không đợi Vũ ra lệnh, tất cả chạy ào ra ngoài đón người tên Lang. Minh Dạ sững lại... bữa tiệc đón người nhà, cũng không nên có nàng.

Sau đó liền miên man...

Liệu khi trở về, mẹ có nhìn mình hạnh phúc?

Minh Dạ đứng lên, váy rũ xuống chân, liền cẩn thận bước ra khỏi phòng. Lẳng lặng nhìn theo đoàn người ùa đến một người một ngựa ở phía xa. Ra người đó là Lang. Nhìn thấy rồi, cũng chỉ lẳng lặng đóng cửa, u tịnh ngồi trong phòng.

Rất lâu, rất lâu sau, có người đẩy cửa phòng, xuất hiện trước mặt nàng, nước mắt cứ tuôn rơi trên gương mặt trong trẻo ngây thơ.

"Xích nhi? Muội sao vậy?"

"Tỉ, tỉ nói muội phải làm sao? Lang thật sự đã không còn yêu muội nữa rồi..."

Thuở ấy nào tôi có hiểu gì

Cánh hoa tan tác của sinh ly

Cho nên cười đáp màu hoa trắng

Là chút lòng trong chẳng biến suy (*)

(*) Hai sắc hoa ti-gôn - TTHK

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro