Chương 20: Ta chạy trốn. Ta giết người để chạy trốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 20: Ta chạy trốn. Ta giết người để chạy trốn.

Nàng từ bỏ.

Chậm rãi đi trước, người phía sau cách nàng vài bước chân, và khoảng cách cứ lẳng lặng mà giữ nguyên như thế. Nàng không biết mình lòng vòng trong núi bao lâu, chỉ biết là đến lần thứ năm, nhìn thấy cổng sơn trang, nàng thật sự suy sụp.

"Ta đã bảo là nếu như ta không cho phu nhân đi, thì phu nhân không đi được đâu."

Vũ thở dài, ngồi xuống bên cạnh nàng, người đang nhìn hắn đầy chán nản và u uất.

"Ngươi giữ ta lại làm gì?"

"Ta nói rồi, một, siết nợ. Hai, chắp vá tim ta."

"Ta không biết may vá, cả đời ta ở đây cũng không thể trả nợ cho ngài được. Ta rất vô dụng, cũng rất hậu đậu. Ta không xinh đẹp, lại còn đã có một đời chồng. Ngươi nói xem, tại sao lại cần ta chứ."

Nàng uất ức nhìn người đối diện, căm phẫn dồn thành một cục nhăn trên trán. Người đối diện nhìn thấy, bất giác bật cười. Còn cười rất sảng khoái.

"Cuối cùng nàng cũng giống con người hơn rồi. Trước giờ cứ đơ như khúc gỗ, cảm xúc có ra sao cũng chưa từng thể hiện. Chiêu Nguyệt, bớt kìm hãm cảm xúc của nàng lại một chút. Vui thì cười, buồn thì khóc, căm hận thì thét gào, đừng gò bó cảm xúc đến thế."

Vũ thở dài, tay đưa lên lưng chừng, định xoa đầu nàng liền rụt lại. thấy có chút lúng túng, liền gắt gao nắm lấy tay áo mình, sau đó cẩn thận đưa tay ra đỡ nàng.

"Về thôi, Thụy chắc đã làm xong bữa trưa rồi."

"Về vậy."

Nàng đặt tay vào lòng bàn tay Vũ, nhăn nhó đứng dậy, nhăn nhó bước, cũng không hề để ý mình vừa lỡ lời.

"Về là dùng cho quê nhà." Vũ lên tiếng.

"Sao?"

"Nàng phải thừa nhận sơn trang là nhà, mới có thể dùng chữ về."

Đột nhiên, Minh Dạ muốn lao đầu xuống vực. Chết quách đi cho rồi.

Hồi sau lại nghĩ, nên đem quẳng Vũ xuống vực. Chết quách đi cho rồi.

...

Bước vào sơn trang, lại vô tình thấy một cảnh tượng nên dùng hai từ thê thảm để miêu tả. Minh Dạ không nhớ mình cảm thấy rùng mình lần cuối là vào lúc nào, có lẽ từ sau lần vào tù, còn bây giờ, nàng thật sự cảm thấy ớn lạnh. Dọc sống lưng trở nên lạnh lẽo, ánh mắt của người phía sau lưng mình cũng vô cùng lạnh nhạt.

"Gì đây?"

Kì thực, Vũ là một kẻ rất đạo mạo, nghiêm khắc và có phần khô cứng. Cho đến khi bị Lang nhồi nhét những kiến thức không mấy tốt lành ong bay bướm lượn kia, mới chuyển mình trở thành một kẻ nửa phần gian xảo. Vốn dĩ, Vũ rất đạo mạo. Lúc nào cũng trầm lặng, điều đó khiến các đồ đệ của Vũ rất kính nể hắn.

Trừ Lang.

Và Thụy.

Nên không ngạc nhiên khi cảnh đánh nhau đẫm máu bi thương kia xảy đến, Lang và Thụy đều quyết định hy sinh. Có điều, đó là hình ảnh sau này, chập chờn trong những giấc mơ. Và bồng bột của tuổi trẻ qua đi, vào một ngày gay gắt đến thế.

"Ai gây ra chuyện này?"

Vũ đập đập quạt vào tay, môi mỉm cười. Nụ cười dịu dàng nhẹ bẫng. Cơ hồ xung quanh trở nên thinh lặng. Không khí ngột ngạt, áp suất tăng cao đề lên lồng ngực từng người, đau đến không cất thành tiếng nổi.

"Huynh hỏi lại, ai là người gây ra chuyện này?"

"Là đệ."

Lang rẽ đám đông, bình thản tiến về phía trước, sau lại hướng về phía Minh Dạ mỉm cười.

"Vì sao giết hắn?"

"Kẻ thiếu thiện ý từ kinh thành, không thể không giết." Lang cợt nhả, nụ cười vờn trên môi, thành một nét ma mị kinh dị.

Minh Dạ rùng mình, tự hỏi xét cho cùng, những nam nhân mình từng gặp qua, kẻ nào mới là đáng sợ hơn tất thảy. Rõ ràng và hiển nhiên, nàng không có câu trả lời. Nhìn cái xác không đầu nằm dưới chân, một vũng máu thịt bầy nhầy, và cái đầu lăn lốc tít đằng xa, nàng hiểu, những đứa trẻ ở đây thật sự rất khát máu. Sự hoang dại này, có lẽ phần nào giống sự hoang dại của Tú Lăng.

Hôm nay ta lần đầu giết người. Mùi máu tanh rất quyến rũ, nên ta đâm rất nhiều lỗ.

Đại thúc bị ta giết à, trách ngươi không giàu bằng kẻ mua đầu ngươi thôi.

Ta định cắt một cái tai đem về làm quà cho Ân nhi và Phong nhi, nhưng nghĩ hai nàng sẽ sợ.

Sao ta không sợ nhỉ?

Thôi vậy.

Nhật kí của Tú Lăng đã ghi như thế đấy. Có điều, khi chứng kiến lại một sự việc như thế, Minh Dạ hết sức hững hờ. Nàng không để tâm, không sợ hãi, vô thức hình dung lại một hình ảnh tuyệt đẹp. "Vào ráng chiều tím mênh mông, cô gái nhỏ hất gót giày vào cái xác bên đường, cười khanh khách bi thương."

Có điều, sự lơ đãng này, vô tình lọt thẳng vào mắt của Lang. Cũng vô tình đâm vào trái tim của Vũ.

...

Bữa trưa, nàng ăn hết bữa của mình. Đến lúc thưởng trà, bất giác ngộ ra một điều gì đó.

Vì sao Lang phải giết người từ kinh thành? Bộ đồ người đó mặc lại là người từ quan sai. Vì sao phải giết? Vì sao lại nặng tay đến thế? Có ân oán gì đến triều đình sao? Một sơn trang nhỏ bé này, đối với triều đình cũng có ân có oán?

Minh Dạ hạ đũa, quyết định tìm lấy một người để dò hỏi.

Kim thì sao?

Nhưng, nàng lấy tư cách gì để hỏi?

Nàng chỉ là khách lữ hành, một kẻ lang thang được cưu mang cứu vớt. Đến rồi đi. Chỉ thế mà thôi.

"Huynh. Trần phu nhân phải rời khỏi đây thôi. Sơn trang chúng ta không cần một kẻ phản trắc giả dối."

Lang dông mạnh tay xuống bàn, khay trà trên đó vì thế mà văng xuống đất.

"Kẻ từ kinh thành đến biết thân phận của nàng ấy sao?"

Vũ mệt mỏi cười, tay đỡ trán, lười nhác đáp lại.

Không ngờ, Lang quăng ra bức hình, mà mở ra, rõ ràng là dung nhan của Minh Dạ.

"Tên cô ta là Vương Minh Dạ, chứ không phải Trần Chiêu Nguyệt. Đồng thời, là trắc phi của Mạc Trúc Tri." Nói đến đây, tay Lang nắm thành quyền, gân nổi lên, và răng nghiến chặt.

Đối phương chết lặng, nụ cười lười biếng đông cứng.

"Vương Minh Dạ?"

"...

"Sau này nếu gặp lại tôi, thì có lẽ tên tôi sẽ là Vương Minh Dạ đó."

"Sau này nếu gặp lại Điệp Nhi, Điệp Nhi sẽ tên là Diệu Nhan. Nhé."

Vũ thở dài, không biết điều gì quyến luyến hai nữ nhân đến thế, có điều, nhìn một nhóc con tuổi chưa đủ mười, thỏ thẻ những câu chuyện tương lại như vậy, thật sự rất buồn cười.

..."

Vương Minh Dạ. Trần Tú Lăng.

Trần Chiêu Nguyệt.

Xét cho cùng, đây là câu chuyện hoang đường đến cỡ nào?

Sở Điệp, rút cục, muội đang ở đâu?

—o.0.o—

Diệu Nhan chong đèn, cẩn thận mài mực rồi ngồi xuống. Bút trong tay bắt đầu đưa nét, rồi chuyển sang nhanh dần. Nét mặt chăm chú, lại tĩnh tại đến bất ngờ.

"Ta không biết muội có thể viết thư pháp."

Trình Ân bước vào, tay tháo trâm cài đầu, nhìn Diệu Nhan đang im lặng đưa bút.

"Chiêu nghi đưa muội về đây, là có chuyện cần sao?"

"Trong phủ Trúc vương, không cần có người của Thiên Thủy sơn trang." Trình Ân ngồi trước bàn trang điểm, nhìn mình qua lớp gương đồng, rồi khẽ cười. "cũng không cần một cao thủ dụng độc."

"Ân tỉ, chuyện của tỉ và hoàng thượng...?"

"Chúng ta có gì để nói đâu."

Trình Ân cắt ngang lời của Diệu Thanh, sau đó quay sang, nhỏ nhẹ chữa lời.

"Giúp ta thay y phục. Muội biết dó, chuyện giữ ta và hoàng thượng, xưa đến nay và sau này, mãi mãi là một con số không tròn trĩnh."

"Vậy sao?"

Diệu Nhan thở dài, ánh mắt vô thức liếc ra phía cửa của cung chiaau nghi, cũng chỉ có thể cười khổ trong lòng. Thầm nghĩ "Người ngoài kia nghe thấy, chắc cũng đã căm hận bỏ đi."

Quả thật, bên ngoài, Thượng Lãm toan đi vào, lại xoay lưng bước đi. Bàn tay nắm chặt, trên gương mặt kia lại nở ra nụ cười quỷ khóc thần sầu.

Ta và nàng không có gì để nói.

Thật sao?

Ân nhi, thật sao?

Có một thứ tình yêu, mà ở đó, cả hai đều chạy cho đến chết.

—o.0.o—

Ta thở dài. Rút cục, cũng chẳng thể lẳng lặng mà rũ bỏ sự thật. Cũng chẳng thể dễ dàng mà đem tự do ôm vào mình. Xét cho cùng, chẳng phải khi ta là kẻ trở thành Tú Lăng, cuộc đời ta nơi đây sẽ không dễ dàng hay sao.

Ta ảo vọng tự do quá sớm, lại quá tin vào sự biến mất giữa nhân gian. Đến mức quên mất rằng nơi đây vẫn là đất của hoàng đế, và trên tay ta cũng đã dính đầy máu tanh.

Trời về đêm trên núi rất lạnh, sự hiu quạnh xung quanh cũng khiến ta rất lạnh. Ánh mắt họ nhìn ta, đen tối, sâu thẳm, hoang dã. Như dã thú nhìn con mồi, còn ta, chỉ có thể thu tay, cảm nhận sự căm ghét của nơi này dành cho mình.

"Nói lại cho ta, phu nhân là ai?"

"Trần Chiêu Nguyệt."

Ta cười, nhẹ giọng đáp lại. Ánh mắt không nhìn Lang, kẻ hỏi ta, mà chậm rãi hướng về phía Vũ, mỉm cười ảm đạm.

"Nhưng người ta gọi ta là Vương Minh Dạ. Và Trần Tú Lăng."

Đó là khi, ta biết địa ngục mở ra với mình. Lang lao đến, gần như điên cuồng, tung ra bộ vuốt, và xích ngay lập tức phóng ra chỉ đao, Thụy phi lên chặn lại và Kim, lẳng lặng vận khí ngăn cản.

Như cảnh film quay chậm, bốn người bọn họ lao về phía ta, mỗi một đòn đành ra, đều tuyệt mĩ, đẹp đến ngây ngất. Ta mờ ảo thấy Vũ ngồi nhìn ta, ánh mắt vô vàn khó hiểu, không dịu dàng, không chát chúa, chỉ có màn đêm sâu thẳm. Đến lúc cận kề cái chết, ta vẫn luôn bị đôi mắt ấy hút vào.

Keng!

Binh khí rơi xuống, vỡ vụn trước mắt ta. Lang thất thần thu hồi quyền pháp, Xích nhi nhanh chóng rút đao lại, và Thụy cũng lùi về phía sau. Chỉ mình Kim, nhìn nhận một lượt, sau thở dài quay lưng.

Vũ đứng lên, phe phẩy quạt, sau đó cất bước, biến mất khỏi căn phòng. Bốn người còn lại nhìn ta, ánh mắt phức tạp, ngay cả tâm tư cũng phức tạp. Lúc này, ta mới khe khẽ nói.

"Chuyện rất dài. Nhưng điều quan trọng nhất: ta đang chạy trốn."

Ta đứng dậy, hạ mi, rồi mỉm cười.

"Không biết có giống mọi người không, nhưng ta đã giết người để chạy trốn."

—o.0.o—

Thụy sẽ không bao giờ quên ngày hôm đấy. Không bao giờ quên ánh nhìn của nữ nhân ấy. Lạnh lẽo, tàn nhẫn, cô độc. Thụy từng giết người, cũng từng gặp vô vàn kẻ giết người, có điều, sự lạnh lẽo ấy, là một lạnh lẽo khác biệt. Thụy không biết khác biệt ở đâu, chỉ biết rằng, đâu đó trong tâm hồn của người tên Chiêu Nguyệt ki, thì ánh trăng không còn soi tới được nữa rồi (*).

(*)Chiêu Nguyệt là ánh trăng chiếu sáng.

"Muội không ngủ?"

"Lang... huynh còn thức?"

Cười nhạt, nam nhân trước mặt thong thả ngồi đối diện Thụy, tự tay rót trà, tự mình gặm bánh.

"Bánh vẫn ngon nhỉ."

"Ngon cái đầu huynh ý, trả đây!" đập đầu đánh cốp, thụy giật lại miếng bánh, thả vào đĩa, sau đó trầm ngâm. "Nguyệt tỉ là ai nhỉ?"

"Một kẻ gian dối phản trắc."

"Vì sao huynh biết."

"Ả ta dấu giếm câu chuyện của mình." Lang cáu kỉnh.

"Lang, huynh quên rằng, tất cả chúng ta đều dấu giếm câu chuyện của chính mình hay sao."

Thụy nâng mi, còn mỉm cười mỉa mai châm chọc.

"Ngay chúng ta cũng dấu giếm, thì tại sao Nguyệt tỉ không được dấu giếm?"

"Chúng ta khác." Lang chau mày, hậm hực đáp lại lời Thụy "Chúng ta là một sơn trang có tiếng, và chúng ta có những bí mật để bảo toàn mạng sống."

"Tỉ ấy cũng giữ bí mật để bảo toàn mạng sống. Huynh quá cố chấp và cứng đầu rồi. Đừng nghĩ rằng mình huynh mới có nỗi đau. Đau khổ không phải là thứ để đem ra so sánh." Thụy đứng lên, tung cho Lang một chiếc bánh "Ăn đi! Cẩn thận chết nghẹn vì tức khi đuối lý với muội. Sự ấu trĩ của huynh khiến muội khinh thường đấy."

Khi Thụy đi rồi, kẻ ngồi lại sụp mình xuống đất.

Đau khổ.

Phải rồi, nỗi đau của chúng ta là bất tận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro